Mùa Đông Này Có Anh

Chương 1: Nhớ

Vào thời điểm đầu mùa đông. Có hai người đang đi trên đường phố nắm tay nhau.

Chàng trai choàng tay qua vai cô gái rồi nói:

"Này, Ngọc Nhi".

Cô gái ngước mặt lên nhìn anh chàng đó rồi nói:

"Chuyện gì vậy?".

Chàng trai vừa nói thì trong ánh mắt xuất hiện sự mong chờ kết quả:

"Nếu như tao đi du học thì mày có đợi tao không?".

Cô gái cười rồi nói:

"Đương nhiên là có rồi. Mà sao mày lại hỏi vậy?".

Anh chàng đó cũng cười rồi nói:

"Tao sắp đi du học nên nếu mày chờ được tao thì hãy chờ. Còn không thì tìm một anh chàng nào đó để tìm hiểu rồi yêu đương".

Ngọc Nhi nhướng mày rồi trả lời:

"Mày bớt khùng đi, tao sẽ đợi được ngày mày trở về mà. Yên tâm đi".

Lúc này cô giật mình tỉnh dậy vì giấc mơ này. Giấc mơ mà 5 năm nay cô vẫn nhớ như in. Nhớ đến nỗi trong mơ còn tái hiện lại khung cảnh hôm đó. Ngày đó, chàng trai đi du học để lại cô một mình trong nỗi cô đơn. Nhưng cô cũng rất ủng hộ việc này nên lẳng lặng chịu đựng.

_______________

Đặng Ngọc Nhi là nữ chính của chúng ta. Cô được sinh ra trong một gia đình đầy đủ tình yêu thương của ba và mẹ. Gia đình khá giả nên cô cũng không quá lo lắng về tài chính của mình. Là người khá ít nói nên cô cũng chỉ có một người bạn thân khác giới tên là Trần Đình Du. Hiện tại cô đang đi làm tại một công ty chuyên về thiết kế. Cô là nhân viên ở phòng thiết kế thời trang của công ty. Mặc dù lương cũng không quá cao nhưng cô rất thích công việc này.

Trần Đình Du là bạn thân của nữ chính. Gia đình thuộc dạng giàu có. Ba mẹ làm trong bất động sản nên có của ăn của để. Vậy nên ba mẹ anh quyết định cho anh đi du học bên Pháp.

Cô với anh là bạn thân từ nhỏ còn có thể gọi theo cách khác là thanh mai trúc mã. Ba mẹ của cô và ba mẹ của anh cũng có quen biết nhau.

________________

Cô dậy đi vào phòng vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị quần áo đi làm. Do cô là thiết kế thời trang nên sự ăn mặc bên ngoài của cô cũng rất chỉnh chu. Cô mặc một cái quần vải ống rộng làm tôn lên đôi chân dài của cô. Bên trong cô mặc một chiếc áo croptop còn bên ngoài cô khoác một chiếc áo màu đen dài đến mông. Từ đầu đến chân của cô đều là màu đen.

Cô đi xuống dưới nhà thì thấy mẹ mình đã dọn đồ ăn ra bàn. Cô cũng ngồi xuống ăn rồi mới đi đến công ty làm việc.

Từ nhà cô đi đến công ty cũng không phải là xa. Cô đi xe máy mất tầm 15 - 20 phút là tới. Sau khi đến phòng làm việc của mình thì có một cô gái gọi cô.

Giọng nói ngọt ngào cất lên:

"Ngọc Nhi, sao bây giờ mày mới đến vậy?".

Cô cũng vui vẻ trả lời:

"Thanh Hà mày nói nhỏ một chút đi. Mọi người nghe thấy thì rất khó chịu đấy. Hôm nay không phải tao đã đi sớm hơn mọi hôm rồi sao".

Thanh Hà bĩu môi rồi nói:

"Thì đến sớm hơn nhưng mà nãy mày không đến sớm hơn chút nữa để hóng drama. Chị My ở phòng thiết kế đồ họa sang đây tát trưởng phòng Dương của phòng mình đó".

Cô bất ngờ và cũng bật chế độ hóng drama:

"Sao thể kể nghe coi với".

Nó hất tóc rồi bắt đầu kể:

"Lúc đó tao cũng mới đến phòng thôi. Xong rồi thấy chị My sang nói chuyện với trưởng phòng Dương. Không biết tranh cãi cái gì mà chị My tức giận tát chị Dương một cái rõ kêu. Trời ơi, phải nói rằng cái tát đó kêu to cực kỳ. Ai trong phòng mình cũng ngoảnh ra xem cả. Xong rồi chị My tức giận về phòng thiết kế đồ hoạ thôi".

Cô với Thanh Hà đang nói chuyện với nhau thì có tiếng đập bàn. Thì ra là chị trưởng phòng Dương đập bàn cho hai người về chỗ làm việc của mình.

Giọng chị Dương tức giận nói:

"Đi làm hay đi buôn dưa lê hả mấy cô này. Nếu không làm được thì nghỉ luôn đi ở đây mà tám chuyện làm gì hả. Không chạy các dự án đi ở đó mà nói chuyện à. Các cô tưởng các cô giỏi rồi muốn làm gì thì làm đúng không? Còn không mau đi về chỗ".

Nghe thấy vậy thì cô với nó cũng đi về chỗ làm việc của mình. Nói chung là cũng gần cuối tháng rồi nên phải chạy dự án cho kịp. Nếu mà để dây ra tháng sau sợ sẽ có những công việc đột xuất không thể trở tay được. Phòng của cô luôn vậy, chạy dự án để cuối tháng không có gì làm còn đầu tháng sẽ nhận dự án mới. Vì vậy, phòng cô luôn là phòng thiết kế xuất sắc nhất trong các phòng thiết kế ở công ty.

TruyenHD

TruyenHD