Cảnh khu Án Lâm nằm ở một dãy núi trùng điệp, cây cối rậm rạp, núi đá gập ghềnh, còn có dòng suối róc rách chảy từ núi chảy qua, bên trong đó có rất nhiều cảnh đẹp thiên nhiên, thật là một chỗ tốt khó tìm! Một cái hạng mục lớn như vậy, nếu không phải Kiều Mục hai nhà liên thủ thật đúng là không có người dám đơn độc nuốt vào.
Bọn họ dừng xe ở dưới chân núi, bãi đỗ xe đã có năm sáu người phụ trách đang đợi sẵn. Kiều Tư Nhạc xuống xe, một thân thẳng tắp âu phục khiến thân hình anh nhìn càng thêm cao, bộc lộ hoàn toàn không bỏ sót khí chất thiếu gia cao quý, khiến người ta bất giác rũ mi gật đầu, không dám nhìn thẳng. Phía sau anh…đi theo một thân mặc quần áo thể thao, tóc tai rối bời, thoạt nhìn không quá thông minh, cùng mấy người phía trước không hợp nhau.
Cao Tư đỡ đỡ khung mắt kính bằng kim loại, tiến lên nói: “Kiều thiếu gia, ngài đi đường vất vả. Tôi cố ý cho người chuẩn bị chút đồ ăn đặc sắc của Án Lâm, để ngài và Mục thiếu gia đón gió tẩy trần. À…… Mục thiếu gia đâu……”
Ánh mắt anh đảo qua Tiểu Bát và hai vị quản gia, duy nhất không dừng lên trên người nọ mặc quần áo thể thao.
Kiều Tư Nhạc nhắm mắt, chỉ qua Mục Thần Túc: “Là anh ta.”
Hắn cũng là thật sự không rõ, người này vì sao một hai nhất định phải mặc bộ quần áo thấp kém không đến một trăm tệ này!
Cao Tư đã gặp qua Mục Thần Túc, nhưng lúc này nhìn người trước mắt, ước chừng sửng sốt một phút mới cười gượng nói: “Mục…… Mục thiếu gia… vẫn là như vậy… ngọc thụ lâm phong…” Những lời sau đó đoán chừng anh ta không thể nói được nữa.
Kiều Tư Nhạc cứu không khí ngượng ngùng: “Được rồi, không phải nói có đồ ăn đặc sắc của Án Lâm sao? Mau đi ăn cơm đi, đã sớm đói bụng.”
“Vâng vâng, được rồi! Hai vị thiếu gia, mời đi bên này.”
Trên bàn cơm, Cao Tư và cấp dưới của anh ta là Triệu Bân vẫn luôn hội báo tiến triển của hạng mục cho hai vị thiếu gia. Kiều Tư Nhạc ở phương diện này rất chuyên nghiệp, hai mươi tuổi đã có thể một mình đảm đương một phía, đối hạng mục các giai đoạn đều có thể đưa ra giải thích độc đáo. Mục Thần Túc một bên chọn rau xanh thoạt nhìn tương đối tiện nghi ăn, một bên nhịn không được ghé mắt trộm nhìn Kiều Tư Nhạc vài cái.
Dùng cơm tới xong, Triệu Bân nói: “Khách sạn của cảnh khu mới vừa khởi công, nhân viên công tác chúng tôi đều là ở tại ký túc xá công nhân bên bãi đỗ xe, điều kiện đơn sơ, chỉ sợ thiệt thòi hai vị thiếu gia. Tôi đã cho người đặt phòng ở khách sạn thành phố gần nhất, trong khoảng thời gian hai vị thiếu gia ở Án Lâm có thể ở đó.”
Kiều Tư Nhạc hỏi: “Đi đường mất bao lâu?”
Triệu Bân đáp: “Ước chừng hai giờ.”
Kiều Tư Nhạc nhíu mày, nếu ở khách sạn thì mỗi ngày tốn thời gian bốn giờ đi đường, quá ảnh hưởng công tác.
Lúc này, Mục Thần Túc mở miệng: “Không cần, tôi ở nơi này, các anh cũng tùy tiện sắp xếp một phòng ký túc xá cho tôi là được.”
Chê cười, ở khách sạn quý như vậy không phải là muốn phá giới sao?
Triệu Bân khó xử nói: “Chuyện này……”
Cao Tư nghe xong, cũng nói: “Mục thiếu gia, ký túc xá này của chúng tôi cũng là dựng tạm thời, thật sự là quá thiệt thòi ngài.”
Mục Thần Túc ăn xong miếng cơm cuối cùng trong bát, lau lau miệng, nói: “Không sao, cứ làm như vậy đi.”
Giọng điệu anh như không cho phép từ chối, Cao Tư cầu cứu nhìn về phía Kiều Tư Nhạc.
Kiều Tư Nhạc tự suy nghĩ một lúc, vậy mà phá lệ mà đứng về phía Mục Thần Túc: “Sắp xếp như vậy đi, đều ở ký túc xá. Chúng tôi tới chính là vì hạng mục, lãng phí thời gian trên đường không có lời. Cao Tư, anh đi sắp xếp một chút đi.”
Cao Tư nghe xong không dám nói cái gì nữa, nhanh chóng đi ra ngoài cho người sắp xếp ký túc xá. Triệu Bân chau mày, sắc mặt âm trầm không biết suy nghĩ cái gì.
Mục Thần Túc không coi ai ra gì duỗi người, đột nhiên kêu anh một tiếng: “Triệu Bân đúng không?”
Triệu Bân qua hai giây mới phản ứng lại, đáp: “Đúng thế, Mục thiếu gia có gì phân phó?”
Mục Thần Túc cười cười, trong tay thưởng thức một cái chén trà, hỏi: “Ngoại trừ đảm nhiệm làm người phụ trách hạng mục này, anh còn kiêm chức khác hay sao?”
Triệu Bân nghe xong sắc mặt thoáng chốc có chút khó coi: “Tất nhiên là không có, tôi một lòng lo công tác này làm sao còn có sức kiêm chức vụ khác, Mục thiếu gia nói đùa rồi.”
Kiều Tư Nhạc vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Mục Thần Túc, không rõ lời này của anh ta là có ý gì.
Mục Thần Túc ha ha cười, nói: “Đừng khẩn trương, tôi chỉ là tùy tiện hỏi.”
Ngay sau đó anh quay đầu hỏi Kiều Tư Nhạc: “Ăn no chưa, chúng ta ra ngoài đi dạo?”
Hai người bọn họ từ chối đi cùng người khác, dọc theo con đường nhỏ mới vừa được làm chậm rãi lên núi, Kiều Tư Nhạc nhịn không được hỏi: “Vừa nãy anh nói câu kia với Triệu Bân là có ý gì? Anh ấy ở Kiều thị công tác bảy tám năm, vẫn luôn cẩn trọng, hàng năm bôn ba khắp nơi. Hạng mục cảnh khu này vừa mới bắt đầu làm anh ấy liền chủ động xin đến đây, phải biết rằng giai đoạn trước công tác là vất vả nhất nhưng anh ấy chưa bao giờ có oán giận dù chỉ một câu, anh không nên nói như vậy với anh ấy.”
Mục Thần Túc cười, xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi cũng chỉ là suy đoán.”
“Suy đoán cái gì?”
Mục Thần Túc lắc đầu: “Còn chưa chắc chắn, chờ có đáp án chính xác tôi sẽ nói cho anh.”
Kiều Tư Nhạc nhìn anh một cái, còn muốn nói cái gì, lại bị đánh gãy.
“Chờ sau khi khiến chp hai vị lão quản gia trở về đi, còn có trợ lý Tiểu Bát Tiểu Cửu gì đó kia nữa? Cho bọn họ về hết hai chúng ta ở đây có nhiều người như vậy, không cần bọn họ.”
Kiều Tư Nhạc cũng đang có ý này: “Ừm, được, chờ lúc quay về sẽ nói với bọn họ. Đúng rồi, chúng ta khả năng sẽ ở đây hơn mười ngày, sau khi về anh nên nói chuyện từ hôn đi?”
Mục Thần Túc xua xua tay: “Không vội không vội, mọi việc đều có thể chờ đến mười lăm tháng sau lại nói.”