Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường

Chương 21: ᗪu͙ƈ ᐯọиɠ bộc phát (Thịt)

Tiểu ngốc vừa mất trí nhớ, tựa như từ không khí chui ra kia vừa không hiểu sự đời càng không nhận ra, sau đó ngốc ngốc gật đầu thật mạnh mà khẳng định: “Thích.”

“Ngươi chính là… Ưm!”

Lời còn chưa nói hết âm thanh của Lữ Đông Miên đã bị nhấn chìm trong nụ hôn bão táp mang theo du͙© vọиɠ không thể đè nén.

Lữ Đông Miên mở choàng hai mắt, ngốc ngốc nhìn người đang hôn mình. Khi bất ngờ đυ.ng vào đôi mắt sâu hun hút của hắn, y dường như nhận ra điều gì không đúng bên trong, lại như cái gì cũng không hiểu được. Chỉ thấy mình bị hút lấy, cả tâm linh lẫn thể xác…

“A~! Huynh làm gì á hức…”

“Ư ư…”

Bên ngoài tư phòng vốn đang canh giữ như thường lệ bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh này đám người Đông Tử vội vàng phong bế nhĩ lực, cảm giác… Chỉ hận không phong lại lục giác của mình mới dám đứng đó không bỏ chạy.

Còn bên trong phòng, dựa vào ánh trăng chẳng có mấy độ sáng chỉ thấy trên sàn đan treo mành lâu lâu lại run động một cái, Lữ Đông Miên trên người áσ ɭóŧ trắng tinh đã bị bung xỏa, treo lỏng lẻo nằm úp sấp bên trên. Một nửa tấm lưng trắng nõn lộ ra ngoài, nửa kín nửa hở vô cùng ghẹo người, khuôn mặt ửng hồng chan chứa ngượng ngùng cùng tìиɧ ɖu͙© nguyên thủy che mờ đôi mắt trong suốt, trên tay vô lực cầm một bó hoa lụa… Đem nó như vật cứu mạng mà liều lĩnh nắm, đôi môi hồng không ngừng khép mở phát ra những âm thanh kiều diễm.

“Hư a… Thái Thần á…”

Đáp lại y à từng cái hôn mυ'ŧ như biến chất trên thân thể, không giống bình thường khiến y oằn mình nắm chặt sàn đan lại ngốc ngốc không hề phản kháng.

Nam nhân phía sau cũng sẽ không cho y phản kháng.

Nhìn Lữ Đông Miên nửa thân dưới trần trụi trắng nõn hơi quỳ úp trên giường, hai chân dang ra, cũng ép cho vành mông căng hết cỡ… Hõm lưng trùng xuống nó lại nhổm lên, vẽ ra một đường cong đầy dụ hoặc… Vốn không định ăn thịt y sớm như vậy, vào thời điểm nguy cơ tứ phía, lúc này con mắt Thái Thần đỏ ngầu, trông như ngạ quỷ lớn lên từ d.âm dục vừa trốn ra khỏi địa ngục.

Tại thời điểm giống như lý trí đã bị du͙© vọиɠ thao túng đó, hắn từ dưới sàn đan lấy ra một cái lọ, im lặng mở nắp, đổ hết chất lỏng trong đó lên khe mông đang mời gọi trước mặt.

“Á…”

Tiểu ngốc bị chất lỏng hơi lạnh đó làm cho rùng mình, nhẹ cất giọng rêи ɾỉ, cánh mông cũng vô thức nhấp nhô.

Đôi mắt người sau càng thêm đỏ, sau đó hắn chồm tới, dùng thân hình cao to rắn chắc gấp mấy lần bao trùm người bên dưới, mãnh liệt hôn gặm vành tai của y. Trêu chọc liếʍ lộng. Dùng thân hình ép y phải nhổm mông lên càng cao, như muốn dán vào hạ thân đang căng phồng của hắn, ở nơi không ai thấy, hai ngón tay hắn mạnh mẽ tách mở lổ nhỏ ẩn nắp giữa khe mông ra, khuấy vào.

“Á á Thái Thần ư ư…”

Tiểu ngốc giống như nhận thức được lần này không giống những lần trước, ngây ngô muốn giãy giụa, lại vô thức lắc nhẹ hai cánh mông như đang mời gọi, miệng vừa ê a những âm thanh chết người.

Dụ hoặc như vậy, như tăng thêm mấy phần sắc đỏ trong đôi mắt của người bên trên. Bàn tay lớn bá đạo luồn vào bàn tay nhỏ đang nắm lấy bó hoa một cách vô thức của y. Ở trong bóng tối sự diễm lệ của những cánh hoa bằng lụa kia vẫn rành rành phản chiếu dưới mắt hắn, như ngọn nguồn đã khơi mào tất cả những gì đang xảy ra.

“A~~~!”

Hắn nắm lấy bàn tay cùng cả bó hoa kia giơ lên, hạ xuống từng nụ hôn mang theo du͙© vọиɠ che trời lấp đất. Hành động này khiến cho tiểu ngốc tử bên dưới không có lực chống đỡ mà ngã bệt trên giường, mông càng bị ép lên cao hơn, bất giác như hùa theo, nuốt vào càng sâu mấy ngón tay đang càn quấy bên trong miệng mềm cực độ riêng tư xấu hổ. Bên môi y liền thả ra một tràn âm thanh yêu kiều cùng hơi thở nóng bỏng.

Đôi mắt dần dần ướŧ áŧ, mê ly, nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© nhìn sườn mặt như tế điêu trạm trỗ ra của người nam nhân.

Vô lực ỷ lại, mười phần để cho.

Không chút nghi ngờ.

Cho dù y chẳng biết gì hết.

Chẳng biết mình sắp bị…

“Ngốc tử…”

Âm thanh của Thái Thần khản đặc, đè nén bao nhiêu du͙© vọиɠ không cách nào che lại.

“A ư…”

Ngốc tử trong miệng hắn lại vẫn ngây thơ đến mức như cào tâm, ngô nghê co rút mấy đầu ngón tay, lại thành chủ động nắm lấy… Cả hoa, cả những ngón tay thon dài hữu lực của hắn. Miệng phát ra những âm thanh không rõ nghĩa, không biết là đang đáp lại hắn hay vì những kɧoáı ©ảʍ do hắn gây ra.

Đáy mắt Thái Thần chợt trầm xuống.

Tại nơi Lữ Đông Miên không thấy, một con quái vật dữ tợn trên người đầy rẫy gân guốc màu xanh tím đã tiếp cận nơi yếu ớt nhất của mình.

Mấy ngón tay vốn đang hoành hành bên trong đã âm thầm rút lui từ lúc nào, lúc này đang bồi hồi ở bên ngoài miệng mồm, lúc ấn lúc xoa, bắt nạt mị thịt xung quanh miệng nhỏ đến thẹn thùng, không ngừng mấp máy, hộc ra vài thứ khó nói nên lời.

Thời điểm miệng của quái vật mang theo sức nóng kinh người chạm vào lớp mị thịt bên ngoài, Lữ Đông Miên vô thức hô lên: “Hức… Thái Thần…”



P/s: Chậc chậc, không nhịn được muốn đánh chén rồi.