Chương 4: Ngẫu ngộ đại ca đại tỷ
Ngoài ý muốn ,ở Vạn Hoa Lâu trên cơ bản các cô gái bên trong xem cũng đc ,chính là bình thường bị lớp phấn son nòng đậm kia che giấu.Nói cánh khác ,lớp phấn trang nhẹ nhang một chút làm bộ dáng của các nàng trở nên đc hơn ko chỉ một hai điểm.
Đối với Vạn Hoa Lâu đã thuộc về tay của Bạch Hinh Nghiên chuyện này lúc đầu làm các nàng xôn xao 1 trận , sau đó cũng bình tĩnh lại .Một đám người nhìn chủ tữ mới của mình ko biết bộ dáng so với đám nam tử tuấn tú các nàng đã gặp qua như thế nào và sẽ xử trí với các nàng như thế nào.
Vạn Hoa lâu đóng cửa , chuyện này làm cho mấy Hoa Lâu bên cạnh sang xem xét tình hình bên này sau đó cũng ko còn động tĩnh khác.
Mọi việc chuẩn bị đã tốt, Bạch Hinh Nghiên cũng nang theo tiểu Vân ly khai Hồng phố tính làm quen ở đây, mặc kệ như thế nào thân phân thiên kim tướng phủ cũng ko gây cho nàng cái gì nhất là tin đồn đó.
Tiểu Vân sắc mặt ko đc tốt khi nghe mọi người xung quanh nghị luận muốn nói chuyện lại bị ánh mắt cuả Bạch Hinh Nghiên ngăn lại.
Bạch Hinh Nghiên đem ly trà buông, tùy tay chỉ chỉ vị trí bên cạnh nói: "Tiểu Vân, ngươi cũng ngồi xuống nghỉ tạm đi."
"Tiểu... Công tử, này làm sao có thể?"
Không ngồi liền bỏ đi, Bạch Hinh Nghiên cũng không bắt buộc, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên cạnh này chói tai nghị luận, trên cơ bản không cólọt vào lỗ tai nàng.
Một cặp đôi tuyệt sắc dắt tay vào Trà lâu, nam tuấn nữ tiếu đi cùng 1 chỗ quả nhiên là 1 cảnh đẹp ít nhất làm cho mọi người hấp dẫn nhìn xem.
Trà lâu chưởng quầy nghênh đón, vẻ mặt cười nịnh cúi đầu khom lưng, nói xong: "Tiểu nhân cấp Vương gia hòa đại tiểu thư thỉnh an , ghế lô tốt nhất đã vì nhị vị chuẩn bị thỏa đáng, Vương gia còn có gì cần, thỉnh cứ việc phân phó."
Lộc vương ngạo nghễ gật đầu, sau đó mang theo Bạch Hinh Di liền hướng lầu 3 đi đến. Bạch Hinh Di trên mặt mang theo hạnh phúc cười, liết mắt thấy dáng người bên cửa sổ bên cạnh đưa lưng về phía họ không khỏi quay đầu nhìn lại, kia có cảm giác quen thuộc làm cho nàng nhíu mi lại.
"Làm sao vậy?" Thấy nàng thần sắc khác thường, lộc vương cúi đầu hỏi, giọng điệu mềm nhẹ thần thái ôn hòa, tao nhã .
Bạch Hinh Di vội định thần lại, hướng về phía hắn lắc đầu nói một tiếng không có việc gì, sau đó cùng hắn lên lầu 3, âm thầm tức giận, ở trước mặt Vương gia mà nhìn nam tử đến thất thần? Chính là cảm giác quen thuộc, rốt cuộc vì sao mà có?
Đợi cho hai người biến mất ở cầu thang, tiểu Vân hừ lạnh một tiếng, than thở nhỏ giọng nói: "Thật không biết xấu hổ, rõ ràng là nàng đoạt đi Vương gia !"
Bạch Hinh Nghiên không nhìn tiểu Vân bất mãn, thậm chí ko có tỏ ra bất bình,do ko phải đoạt nàng tướng công!
Uống trà xong, nàng liền đứng dậy rời đi, trở lại nơi thay quần áotrước đó, một lần nữa đổi trở về nữ trang.
"Tiểu thư,tiếp theo chúng ta đi đâu?"
"Trở về."
"Ai? Hồi... Trở về?"
Tiểu Vân mở to hai mắt nhìn, nàng còn chưa chơi đủ đâu, hơn nữa hiện tại sắc trời còn sớm, thế nhưng liền phải đi về ?
Nhưng là Bạch Hinh Nghiên căn bản không để ý đến tiểu vân, lập tức hướng tới tướng phủ đi, đối với nàng mà nói, hôm nay ra ngoài mục đích đã đạt đc, cũng đi dạo trong chốc lát , tiếp tục ở bên ngoài cũng sẽ không có cái gì, chẳng bằng trở về đọc sách.
Tiểu Vân đáng thương hề hề đi theo nàng phía sau, không được than thở, lại bất đắc dĩ hướng đến tiểu thư nhưng ai đó lại hoàn toàn thờ ơ, như căn bản không có nghe được nàng thở dài.
Tiền phương truyền đến một trận ồn ào, ngẩng đầu nhìn đi, liền nhìn đến nơi đó đem người bên trong vây quanh ngăn chặn.
Bạch Hinh Nghiên muốn đi đường vòng nhưng đó là nơi trở về tướng phủ gần nhất trừ phi nàng muốn đi 2 vòng đường lớn.Như vậy thật mất thời gian
Dưới sự trợ giúp của tiểu Vân cũng ko khó chen đc vào trong.Mới vào nhìn vị đương gia nào đó kêu thủ hạ của mình đem đánh 1 nam tử nằm dưới đất ,mà hắn lại lôi kéo 1 cô gái nào đó bộ dạng cũng ko gọi là đẹp nhưng là 1 cô gái ở tuổi thanh xuân mà đôi tay của y ko ngừng trên người cô gái mà sờ soạng.
Bên cạnh mọi người đều chỉ trỏ nhưng lại ko dám lên ngăn cảng vị công tử ương ngạnh đó vì người đó chính là ddaij thiếu gia của phủ Thừa tướng ,làm sao họ dám trêu chọc.Họ ko đem người cứu ra mà cùng nhau đạp nam tử nằm trên mặt đất.
Nhìn đến Bạch MộPhong, tiểu Vân không khỏi co rúm lại một chút, tựa hồ đối vị này đại thiếu gia có chút e ngại, Bạch Hinh Nghiên nhìn nàng một cái thật ra có thể tưởng tượng một tiểu nha hoàn xinh đẹp có thể sẽ bị 1 tên sắc lang nhòm ngó.
Nàng lại đem tầm mất trở về chuyện trước mặt ,lẳng lặng nhìn nam nhân bị đánh sắp hấp hối , trên mặt nàng biểu tình thản nhiên ko có cái gì gọi là căm phẫn khi gặp chuyện bất bình mà rút dao tương trợ.
Tiểu Vân giống như là có chút không đành lòng, kéo góc áo của nàng , nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, ngài không đi cứu hai người kia sao?"
Bạch Hinh Nghiên tầm mắt vẫn như cũ tại hai người trên mặt đất, nghe vậy cười khẽ một tiếng, nói: "Vì sao phải cứu? Này hai người cùng ta không thân cũng chẳng quen, vì sao ta phải cứu bọn họ? Huống hồ, ngươi không thấy được đại thiếu gia đang ở đây sao?"
"Nhưng là..."
"Không nhưng nhị gì ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé mà thôi, không nghĩ rước họa vào thân."
Bạch Hinh Nghiên thờ ơ làm cho tiểu Vân mở to hai mắt nhìn, không thể tin được tiểu thư sẽ nói như vậy , nếu ở trước kia dù sợ đại thiếu gia nhưng nàng cũng nhảy ra ngăn cảng .
"Tiểu thư, ngài thế nào có thể nói như vậy? Ngài trước kia không phải như thế."
Lời nói thất vọng của tiểu Vân làm cho sắc mặt Bạch hinh Nghiên khẽ biến trở nên lạnh rất nhiều, hoàn cảnh này nàng bảo trị sự trằm mặc.
Cho nên nàng che giấu ánh sáng trong ánh mất của mình, hờ hững nói: "Thiên hạ này mỗi thời mỗi khắc đều ở phát sinh việc khác thường, ta cũng không có hứng thú đi quản chuyện này, . Tiểu Vân, ngươi nếu đi theo ta , nhất định phải phải nhớ kỹ, mặc kệ ta quyết định làm gì đều không cho phép ngươi nghi ngờ mảy may, nói cách khác, ngươi có thể rời đi, ta sẽ không ngăn trở ngươi."
Thấy cả người tiểu thư lãnh lên làm cho tiểu Vân trong lòng căng lên làm cho thân mình run rẩy nhưng lại đem tay nắm lấy vạt áo của Bạch Hinh Nghiên nghẹn ngào nói: “tiểu thư , đừng đuổi ta đi”
Bạch Hinh Nghiên gật gật đầu, nhẹ giọng nói xong: "Chỉ cần ngươi đừng làm việc gì sai đối với ta , ta sẽ không đuổi ngươi đi."
"Uh, ta nhất định nghe lời , tiểu thư."’
Bạch Hinh Nghiên ko nói thêm gì chỉ vào nam tử bị đá mà ôm đầu nhẹ giọng nói: “ ngươi xem nam nhân này nảy giờ chỉ cầu xin cho bản thân mình một câu xin cho cô gái kia cũng ko có ,như vậy cứu hắn làm gì? Nữ tử này cho dù cùng hắn song túc song phi cũng sợ chẵng đc hắn đói đại tốt . làm cho đại thiếu gia đc nữ tử này ,nói ko chừng có thể cho nàng làm tiểu thϊếp”
Tiểu Vân sửng sốt một chút nhưng ngẫm lại cũng rất đúng nàng nhìn về người nam nhân đó ko còn là ánh mắt thương hại như lúc nảy
Nữ hài tử chính là kỳ quái, vốn là một nha đầu tâm tư thuần khiết
.
Bạch Hinh Nghiên xem nữa, đi ra khỏi đám người đó hướng tới tướng phủ đi.
Phía sau, tiểu Vân theo sát trên mặt rối rắm, sau một lúc lâu mới cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, nàng kia, cũng không cứu sao?"
"trước muốn cứu người bản thân phải có năng lực, nói cách khác bản thân cứu người ko đc lại đem thêm phiên toái đén cho mình”. Như lúc trước “Bạch Hinh Nghiên”, rõ ràng nhát gan gặp mặt 1 người lạ cũng ko dám ngẫn đàu lên nhìn nhưng thấy đại ca khi dễ 1 nha hoàn nghĩ mình đến có thể ngăn cản được, nhưng ko thành công mà còn hưởng 1 cái tát.
Tiểu Vân chau mày nàng cảm thấy tiểu thư thâm ý mà nói, làm cho nàng phải cố gắng suy nghĩ cẩn thận.
Bất quá nói kia đâm làm nàng nhớ tới trước kia tiểu thư bị đại thiếu gia đánh , đột nhiên hốc mắt đỏ lên cơ hồ muốn khóc,còn việc tiểu thư bị đại tiểu thư vu hãm, bị đoạt vị hôn phu còn bị đẩy xuống nước thiếu chút nữa chết đuối, tiểu Vân vì lời nói của Bạch Hinh Nghiên làm cho tâm nàng kiên định hơn.