Sau Khi Đồng Ý Yêu Ông Chủ Giàu Có

Chương 12: Ký kết hợp đồng

Thẩm Đình Miên chớp mắt, tự nhủ, con người đều khác nhau. Có những kẻ cặn bã như ông Tôn, nhưng cũng có những người tốt như Phó Tư Việt. Cậu không thể nhận định một nhóm người chỉ vì một người.

Phó Tư Việt thấy sắc mặt cậu thay đổi, ngón tay khẽ động, liền nhận ra tiểu tử này có lẽ là thẳng.

Hoặc có thể chính câu ta cũng không biết mình thẳng hay cong.

Điều đó cũng tốt.

Anh nói tiếp: “Bà nội không bận tâm đến xu hướng tính dục của ta nhưng người luôn mong ta có thể tìm được bạn đời , đã thúc giục mấy năm nay. Đặc biệt trong khoảng thời gian này, người sức khỏe không tốt, không ra khỏi nhà. Bệnh viện càng đi lại thường xuyên hơn. Chiều hôm qua, người tình cờ nhìn thấy hot search và gọi điện hỏi ta có bạn trai hay không, tại sao không dắt về giới thiệu .

Thẩm Đình Miên nghe xong, liếc nhìn hợp đồng trên bàn, nhướn mắt như đã hiểu: "Vậy ý anh là... muốn ta giả làm bạn trai để qua mắt bà nội..." ? "

Phó Tư Việt nhìn cậu khẩn trương, trong mắt hiện lên ý cười, gật đầu: “Dù sao thì người cũng đã già, thời gian này phải nhập viện. Mặc dù không có vấn đề gì lớn nhưng bác sĩ vẫn cho ở lại bệnh viện. Tâm trạng phải tốt để sức khỏe ổn định hơn, người rất lo lắng cho hôn nhân của ta nên ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu nhân cơ hội này thông báo với người rằng ta đã có bạn trai, để người yên tâm và giúp ổn định tình trạng".

Thẩm Đình Miên trầm tư, Phó Tư Việt nói tiếp: “Đương nhiên, ta không phải miễn cưỡng em.” Gõ ngón tay lên bàn, anh cúi đầu biểu thị: “Em có thể xem qua thỏa thuận. "

Thẩm Đình Miên cầm lấy hồ sơ, mở ra xem, ánh mắt và đầu óc trống rỗng.

……Trong thời gian thỏa thuận, Bên A và Bên B phải coi nhau như vợ chồng. Nếu có những trường hợp cần tiếp xúc thân mật thì Bên B cũng cần có sự hợp tác.

Bên A sẽ đặt cọc cho bên B một triệu, sau khi hết hợp đồng sẽ trả cho bên B thêm bốn triệu, một căn nhà rộng 200m2, một chiếc ô tô có giá không dưới một triệu, hỗ trợ Bên B phát triển sự nghiệp trong ngành giải trí ……

……Thời hạn của thỏa thuận là ba tháng, sẽ được thảo luận dựa trên tình hình thực tế sau ba tháng...

Các điều khoản và điều kiện rất rõ ràng, cụ thể, nhưng sau khi đọc chúng, Thẩm Đình Miên lại cảm thấy choáng váng. Cậu run rẩy ngẩng đầu lên với vẻ mặt bối rối: "Phó tiên sinh, cái này..."

Phó Tư Việt: "Thỏa thuận này được soạn thảo tạm thời ngày hôm qua. Nếu có vấn đề gì hoặc yêu cầu nào không được đề cập trong hợp đồng, em có thể nêu ra."

Thẩm Đình Miên lắc đầu: "Thỏa thuận rất tốt, không có vấn đề gì... Không, có vấn đề. Phó tiên sinh, cái này, cái này..." Cậu chỉ vào số tiền bên trên, cảm thấy có chút hụt hẫng: "Những thứ này không cần thiết, như anh mong muốn, ta chỉ cần thỉnh thoảng về cùng gia đình dùng cơm, giả vờ thân thiết với anh, những việc này rất đơn giản, không cần anh phải cho ta nhiều như vậy.

Phó Tư Việt nghe vậy, nở một nụ cười nhẹ, nói: "Giúp là giúp, thưởng là thưởng. Em phải phân biệt giữa hai điều này. không bao giờ để mình chịu thua thiệt."

Thẩm Đình Miên lắc đầu: “Ta không thua thiệt, anh đã giúp đỡ ta rất nhiều, chuyện này đối với ta cũng không quá khó khăn, làm những việc không cần khen thưởng khoa trương như vậy thì rất dễ dàng.” ."

Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn, háo hức của Thẩm Đình Miên, Phó Tư Việt trầm mặc một lát: “Trước đây ta đã gửi đến em lời xin lỗi, không liên quan gì đến chuyện này. Dù em có bằng lòng chấp nhận thỏa thuận này hay không, ta vẫn sẽ giúp em.

Thẩm Đình Miên ngơ ngác, Phó Tư Nguyệt ôn hòa nói tiếp: “Em không cần suy nghĩ nhiều, chuyện này nói thì đơn giản, nhưng không dễ làm như vậy, ta cần phải ngăn cản một số người có động cơ đen tối, muốn tận dụng cơ hội này, để không gây ra độc hại gì cho bà nội, cũng như những hậu quả không lường trước được? Sự có mặt của em giúp ta không cần phải lựa chọn, xem xét người khác, giúp ta tiết kiệm rất nhiều thời gian và chi phí.

Thẩm Đình Miên trầm tư, Phó Tư Việt cười nhẹ: “Cứ giữ đi, để ta yên tâm hơn.”

Ý định ban đầu của Phó Tư Việt không để cậu phải giúp mình một cách vô ích, nhưng sau khi nghe điều này, Thẩm Đình Miên nghĩ rằng đó là sự đối xử chân thật của Phó Tư Việt với cậu, có lẽ điều an toàn nhất là làm việc và nhận được tiền, đen, trắng rõ ràng, phải không?

Cậu bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Trong trường hợp này, ta cung kính không bằng tuân theo mệnh lệnh của anh”

Phó Tư Việt cười nói: "Đọc xong thỏa thuận có thể đưa ra quyết định."

Thẩm Đình Miên nghe vậy, không còn xấu hổ nữa, cầm bản thỏa thuận lên đọc kỹ từ đầu đến cuối.

Phó Tư Việt đã nói rằng thỏa thuận chỉ được soạn thảo tạm thời, nhưng theo quan điểm của Thẩm Đình Miên nội dung rất chi tiết, bao gồm quyền và nghĩa vụ của cả hai bên, thời gian bắt đầu và kết thúc, những phản ứng nên làm khi đối mặt với cha mẹ và những điều khoản cần làm giữa hai bên trong thời gian này là cần phải sống độc thân , không được có bất kỳ hành vi không rõ ràng nào với người khác, v.v., kể cả...

Thẩm Đình Miên nhìn vào câu cuối cùng: Thỏa thuận này chỉ mang tính chất hợp tác giữa hai bên, không phải tình yêu thực sự. Trong thời gian thỏa thuận, Bên B không được phép có tình cảm với Bên A. Trước khi kết thúc thỏa thuận, nếu phát sinh tranh chấp tình cảm do Bên B gây ra thì thỏa thuận này sẽ vô hiệu và Bên A có quyền lấy lại toàn bộ tài sản đã tặng nêu trên.

Thẩm Đình Miên dừng lại, nghĩ rằng Phó Tư Việt thực sự rất tỉ mỉ trong công việc, cân nhắc đến mọi khía cạnh.

Cậu không chút do dự, cầm lấy cây bút bên cạnh, chỉnh tề ký tên rồi đứng dậy, đưa tay về phía Phó Tư Việt, ngượng ngùng cười:

"Ồ, Phó tiên sinh, rất vui được làm việc với anh."

Phó Tư Việt nhìn ngón tay trắng nõn thon dài trong tay, ánh mắt ngước lên rơi vào đôi mắt hơi cong, cười nhẹ, đứng dậy, rụt tay lại, giọng nói ôn nhu chậm rãi:

"Rât vui khi được làm việc với em."

~~~

Tuy rằng đều là nam nhân, nhưng lòng bàn tay của đối phương lại lớn hơn cậu khá nhiều. Lòng bàn tay to, rộng rãi nắm chặt lấy bàn tay cậu, có thể cảm nhận được sự ấm áp và khô khốc trong lòng bàn tay anh, cảm giác có chút xa lạ.

Lông mi của cậu khẽ run lên, kìm nén sự xấu hổ trong lòng, nghiêm túc hỏi: "Phó tiên sinh, bây giờ anh cần ta làm gì?"

Phó Tư Việt nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt sáng của Thẩm Đình Miên, ngón tay khẽ cử động, nói: “Bà nội tạm thời không biết chuyện này, ta sẽ tìm cơ hội nói cho người biết, sau đó sắp xếp cho em và người gặp nhau."