The Famous Heroine

Chương 15

Anh không nên cảm thấy lo lắng, như anh đã trong buổi sáng đầu tiên cùng với sự bình tĩnh, rằng nàng sẽ bắt tay trở thành một người quản lý gia đình khủng khϊếp để có thể quản lý gia sản của anh. Nhưng nàng đã không như vậy.

Nàng đã quay trở lại thành một người vợ với tất cả các nghĩa vụ và trách nhiệm đối với Sidley. Không có bất cứ nghi ngờ nào trong tâm trí bất kỳ ai khi sau 2 hoặc 3 ngày đầu, nàng đã trở lại với bổn phận của mình. Và nàng cũng có vẻ thích thú đối với việc này. Người ta thường mong chờ rằng một người quản lý, người mà có thể giữ cho ngôi nhà vẻ ngăn nắp mà không cần bất kỳ sự can thiệp nào cả năm sẽ cảm thấy phẫn nộ khi có một bà chủ nhà khăng khăng can thiệp từng ngón tay của mình vào tất cả mọi việc. Nhưng những người hầu trong gia đình không hề cảm thấy như vậy.

Vợ anh có những cách riêng của mình, Lord Francis nhận thấy. Nàng không bao giờ có thái độ như bề trên đối với những người hầu - không có bất kỳ sự phân biệt nào rằng nàng là bà chủ và họ chỉ là những người giúp việc. Và nàng chuyện trò với họ, mỉm cười với họ, cười đùa cùng họ, khuyên bảo họ, lắng nghe những lời khuyên từ họ. Anh đã ngạc nhiên vào một ngày nọ, khi anh gửi lời khen ngợi của mình với người đầu bếp đã chuẩn bị những món tráng miệng mới rất ngon và phát hiện ra rằng nó là công thức mới của Cora đã đưa cho Cook.

Cook cho phép vợ anh đưa cho bà một công thức mới? Và bà ấy đã sử dụng nó?”

Vợ anh không bao giờ xâm phạm vào những nơi riêng tư của anh - trừ buổi sáng đầu tiên trong chuồng ngựa. Nhưng nàng cũng có những việc riêng của mình với khả năng và kinh nghiệm nàng đã có trước đây.

Lord Francis bắt đầu cảm thấy cực kỳ thoải mái trong chính ngôi nhà của mình.

Nàng dành ra hầu như toàn bộ buổi chiều để đi thăm thú và thăm thú. Nàng đến thăm những khu nhà cho người giúp việc và những khu nhà cho người độc thân thuê. Anh thường đi kèm nàng khi nàng tổ chức một buổi gặp mặt đối với các nhà quý tộc nhỏ trong làng và cùng họ nói chuyện vui vẻ trong phòng khách. Nàng thoải mái và thân thiện mà không quá suồng sã. Không phải anh tìm kiếm điều gì đó gần như thô tục ở nàng. Nhưng anh chưa bao giờ thấy bất kỳ điền gì chỉ gần như vậy ở nàng.

Buổi tối, họ thường đi dạo hoặc có những buổi tiếp khách. Đôi khi họ ở nhà một mình và thường dành thời gian để đọc sách hoặc thưởng thức âm nhạc. Nàng thích có anh đọc to cho nàng nghe trong khi nàng ngồi cạnh thêu. Nàng không hẳn là một gười may vá khéo léo, nhưng như nàng đã nói, nàng khó có thể ngồi đó và xoay tròn những ngón tay trong khi mà nàng có thể nghỉ ngơi, nàng có thể không?

Hàng đêm họ làʍ t̠ìиɦ. Mỗi đêm. Nó dường như khiến anh không vừa ý khi anh suy nghĩ để tìm cách khiến việc này diễn ra thường xuyên hơn nữa. Có lẽ nếu sự ham muốn nàng của anh ít tham lam hơn, anh sẽ có thể tự cho phép bản thân có nàng thường xuyên hơn. Hoặc nếu anh có yêu nàng. Vậy là, anh không muốn sử dụng nàng như sử dụng một cô nhân tình chỉ đơn thuần là để thỏa mãn ham muốn của anh. Anh tôn trọng nàng nhiều hơn thế.

Không phải nàng đã cho anh thấy bất kỳ sự khó chịu nào đối với những gì họ có với nhau mỗi đêm, bất chấp nỗi sợ hãi sau buổi sáng đầu tiên. Hoàn toàn ngược lại. Nàng tham gia cùng anh với sự háo hức đối với những gì đã xảy ra giữa họ. Nàng không bao giờ nói về sự hài lòng của mình, nhưng những phải ứng của nàng đã nói cho anh biết qua những tiếng thở dài thỏa mãn và là dấu hiệu cho anh biết cuối cùng anh cũng có thể thả lỏng sự kiểm soát, điều mà anh đã không bao giờ lặp lại từ sau đêm tân hôn của họ.

Họ đã có một cuộc hôn nhân tuyệt vời, anh nhận thấy sau ba tuần. Hơn rất nhiều những gì anh đã mong đợi. Họ đã hình thành những thói quen rất dễ chịu ở Sidley. Họ là những người đồng hành. Họ cười đùa thường xuyên. Họ cùng nhau rất tuyệt vời trên giường. Thật là một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Hơn rất nhiều một người đàn ông có thể hy vọng.

Thật không may, vẫn luôn có một câu hỏi khiến anh luôn phải bận lòng. Một câu hỏi mà anh không thể ngừng tự hỏi. Rằng có điều gì đó - một điều thật khó xác định - rằng có điều gì đó vẫn ngăn cản họ đến với hạnh phúc thật sự. Cả hai người họ.

Ngay từ đầu anh đã nhận thức được sự cởi mở và thẳng thắn của Cora. Và đó vẫn là sự thật. Nàng vẫn nhìn thẳng vào mắt anh khi nàng nói với anh hơn bất cứ ai khác anh từng biết. Và nàng vẫn nói chuyệ với anh một cách thoải mái với bất kỳ chủ đề nào mà anh đã đề cập. Không hề có bằng chứng cho việc nàng giấu anh điều gì hoặc có bất cứ bí mật đen tối nào. Và…

Và vẫn có điều gì đó. Anh không thể đặt được tay lên nó hoặc thậm chí có mọt sự khởi đầu để xác định nó trong tâm trí anh. Không có khả năng nào anh có thể hỏi nàng về nó. Điều đó là không thể.

Nhưng anh biết vẫn còn điều gì đó. Một diều gì đó.

Chỉ là về phía anh, dĩ nhiên. Anh không thể ngừng việc nhìn về phía nàng - thường xuyên, mọi lúc, trong mỗi khoảnh khắc - và nhớ rằng nàng không phải người phụ nữ mà anh lựa chọn. Anh không thể nhớ về giấc mơ anh đã có về tình yêu và cuộc sự ngắn ngủi của cuộc hôn nhân đã phát triển ra ngoài phạm vi yêu thích của mỗi người. Dường như giấc mơ đã biết mất và anh cảm thấy toại nguyện. Có phải đó là điều xảy đến với phần lớn mọi người, nếu không phải tất cả? Có phải những giấc mơ đã luôn vượt qua ngưỡng của hiện thực?

Và anh hoàn toàn hài lòng. Anh có một cuộc sống tốt đẹp, một cuộc sống mà anh sẽ trở thành một kẻ tồi tệ nếu than phiền về nó. Nhưng anh cảm thấy như anh vẫn đang chờ đợi. Như thể nếu sự mãn nguyện vẫn chưa tới.

Đây vẫn không phải là tất cả, đôi lúc anh nghĩ. Và thật đáng buồn vì anh biết anh không thể hoàn toàn hạnh phúc và mãn nguyện. Hoặc với một người vợ tốt của anh.

Anh vẫn nhớ về giấc mơ và tự hỏi nếu như đó chỉ là viển vông. Mọi thứ có phải rất tuyệt vời? Có phải anh yêu Samantha quá sâu sắc như anh đã nghĩ? Có phải cô xinh đẹp và hoàn hảo như anh nhớ? Liệu anh sẽ sống hạnh phúc với cô nếu như cô chỉ cần quay lại với tình yêu của anh, hoặc nếu như cô không gặp được Carew?

Anh không muốn nghĩ về cô hoặc về tình yêu của anh với cô. Anh không muốn không chung thủy với Cora kể cả chỉ trong ý nghĩ. Nàng xứng đáng hơn thế. Nàng là một tạo vật đáng yêu và nàng là một người vợ quá tốt.

Sự mãn nguyện có thể giữ anh ở nhà cho phần còn lại trong cuộc sống của họ. Sidley sẽ không thể là một nơi dễ chịu hơn để sống. Và sự mãn nguyện bản thân nó đã trở thành sự lo lắng. Liệu điều này sẽ dịu đi trong những ngày tháng tới? Và không còn gì hơn nữa?

***

Anh nhìn chằm chằm vào bức thư trên bàn ăn sáng một buổi sáng rất lâu sau khi anh đã đọc nó, cảm thấy bị cám dỗ. “Gì vậy” nàng hỏi. Tay nàng vươn qua bàn để chạm vào cánh tay anh “Tin xấu sao, Francis?”

Và anh đã biết rằng anh đã hy vọng nàng sẽ không một câu hỏi như vậy, và anh thật sự cảm thấy xấu hổ.

“Không, không hẳn” Anh mỉm cười với nàng. Anh luôn nghĩ nàng xinh đẹp nhất vào buổi sáng - nếu không tính đến buổi đêm - khi mà mái tóc nàng buông lỏng và tràn quanh cổ “Nó là từ Gabe”

“Bá tước Thornhill?” nàng hỏi “Bạn của anh ở Yorkshire?”

“Họ sẽ đến thăm trong vài tuần nữa” anh nói “Ta thường thăm họ kể từ khi họ kết hôn 6 năm trước. Và họ muốn đến thăm ta mùa hè này”.

Nàng đã không trả lời anh như anh hy vọng. Nàng không nói gì cả, chỉ đơn thuần nhìn anh. “Nàng nghĩ sao?” anh hỏi.

Anh trông thấy vẻ nhợt nhạt, có vẻ như nàng trông khốn khổ trong một khoảnh khắc khi hiểu ra điều đó có nghĩa là gì “Francis” nàng gần như đang thì thầm “Ông ấy là một bá tước”

“Đúng vậy”. Anh không thể cưỡng lại được ý muốn trêu chọc nàng “Nàng sẽ có họ làm khách đấy, cưng”. Được ghé thăm bởi một bá tước và nữ bá tước trong nhà với con trai của một công tước cùng anh trai.

Going to visit an earl and a countess in company with a duke"s son and brother. As the wife of the said duke"s son and brother.” It always amused him that she had never been terrified of his own title.

“Điều này không thể xảy ra với em được” nàng nói “Họ là bạn của anh, Francis. Họ phải hiểu, như anh trai và chị gái anh cũng vậy, rằng cuộc hôn nhân này kém xa so với những gì anh đã trông đợi. Và họ đã đúng. Chúng ta lẽ ra không nên kết hôn. Em đã làm vậy nếu như em biết…”

Anh mỉm cười với nhận thức sai lầm của nàng và nắm lấy tay nàng đang đặt trên bàn “Ta nghi ngờ rằng họ đã nghĩ bất kỳ điều gì giống như vậy, Cora” anh nói “Và nếu như họ có nói vậy, vấn đề là của họ. Nàng là vợ ta và ta không thấy tiếc vì đã kết hôn với nàng. Nàng không hề ở tầng lớp thấp hơn ta. Không hề có bất cứ vấn đề nào liên quan đến nó cả”

“Thật dễ dàng để nói như vậy khi chúng ta vẫn đang ngồi đây thảo luận” nàng nói, rút tay khỏi cái nắm tay của anh và đặt chúng lên lòng. “Nhưng chỉ cần chúng ta rời khỏi đây, anh sẽ nhận ra rằng dưới mắt những người khác thì em thuộc tầng lớp khác, Francis. Em muốn ở yên tại đây, làm ơn. Em cảm thấy hạnh phúc khi được ở đây”

Và nàng trông không có vẻ là hạnh phúc như khi nàng vội vàng cáo lỗi đứng lên và lẩm bẩm về một cuộc hẹn với Cook. Đây có phải là vấn đề không? Đây có phải là phần của nàng trong vấn đề đang có giữa cả hai? Có phải nàng cảm thấy sự khác biệt xã hội giữa họ sẽ là vấn đề ngăn cách họ trong tương lai?

Họ sẽ ở nhà, anh nghĩ với cả sự hối tiếc và nhẹ nhõm. Nàng đã cứu anh khỏi sự cám dỗ. Anh sẽ ở nhà và cẩn thận xây dựng một sự dễ chịu họ đã có suốt 3 tuần qua của cuộc hôn nhân ở Sidley.

Đó là Cora, sau tất cả, là người đầu tiên đến với cuộc sống của anh. Trước cả khi anh nhận ra bản thân mình muốn gì.

Cora vội vã bỏ ra ngoài đi dạo trên con đường buổi sáng đầu tiên Francis đã dẫn nàng đi. Nàng thắt khăn choàng chặt hơn bên dưới cằm. Trời đã mưa suốt đêm hôm qua và những đám mây nặng trĩu vẫn lửng lơ phía bên trên. Một làn gió lạnh thổi qua. Mùa hè dường như đã tạm thời rời bỏ họ.

Nàng đã quá ích kỷ. Nàng đã thề với bả thân khi nàng kết hôn rằng nàng sẽ cống hiến trọn vẹn bản thân cho sự mãn nguyện của anh, và phải quên đi bản thân nàng. Nàng phải hy sinh bản thân, như Kinh thánh đã dạy như vậy. Và đó quả thật là một khó khăn khủng khϊếp để có thể thực hiện.

Và giờ thì nàng đang khiến anh thất bại. Bá tước Thornhill, nàng hiểu, anh là bạn thân của anh nhưng họ không sống gần nhau. Anh đã rất vui khi nhận được giấy

mời sáng nay. Anh dự định rằng nàng sẽ cảm thấy hài lòng bởi chuyến đi học sẽ có đến Yorkshire.

Thay vì vậy, nàng đã cáu kỉnh và cảm thấy khốn khổ và quá ích kỷ. Nếu chỉ vì mình, nàng sẽ không quan tâm mảy may chút nào đến những gì người khác bàn tán về mình. Nhưng nàng quan tâm đến những gì người khác nói về anh. Nàng không muố bạn thân của anh khiển trách hay thương hại anh vì anh đã kết hôn với nàng. Dù gì thì anh cũng đã làm vậy, nhưng nếu anh thấy nàng phạm lỗi. Nàng sẽ thật sự trở thành một cái nhọt lớn.

Nàng ngồi xuống chiếc ghế sắt đặt sát bên dưới cây sồi sau khi đã đảm bảo chắc chắn rằng nó không ướt. Nằng thắt chặt lại hơn nữa chiếc khăn choàng.

Nàng ước nàng có thể quyến rũ anh. Đó không phải vấn đề lớn lắm khi nàng tin - nàng vẫn cảm thấy nóng lên và không thoải mái khi nhớ lại rằng nàng đã tin - rằng anh không phải là kẻ phóng đãng. Nhưng kể từ giờ thì đó sẽ là vấn đề rất lớn. Nếu chỉ là vì nàng quá nhỏ. Nếu chỉ là về ngực của nàng không hề lớn. Nếu chỉ là vì nàng không xinh dắn. Nếu chỉ vì mái tóc nàng không đẹp và không gợn sóng Nếu chỉ là…

Nàng mong ước đến tuyệt vọng rằng mình xinh đẹp trong mắt Francis.

Nàng đã cố gắng bù đắp cho sự không duyên dáng và vụng về của mình bằng cách cố gắng khiến cho anh có một cuộc sống thoải mái. Khi nàng bận rộn thu vén nhà cửa để nó có vẻ ấm cúng và có thể sống tốt, khi nàng đến thăm những người dân sống trong đất của anh, trông thấy sự mãn nguyện của họ, khi nàng đến thăm những người láng giềng hoặc tổ chức những buổi tiệc tiếp đãi, nàng gần như đã cảm thấy hạnh phúc. Nàng cố thuyếtphục bản thân rằng nàng là người vợ tốt của anh.

Nàng cố gắng là một người vợ tốt trên giường. Đôi khi - hầu như phần lớn thời gian - nàng đánh mất mình trong nhu cầu của bản thân. Thật khó để không cảm thấy thế. Anh cực kỳ - tuyệt đẹp, cực kỳ nam tính và mạnh mẽ. Nàng đã luôn cố chú ý để không đánh mất mình, tự nhắc nhở bản thân phải nằm yên và thụ động cho khoái lạc của anh. Nàng hầu như không khi nào thành công.

Nàng đã nghĩ rằng anh rất thích việc cùng nàng trên giường. Nhưng đó không phải một điều đáng tự hào. Đàn ông thường thích thú với việc trên giường với phụ nữ. Nàng đã nghe ở đâu đó, mặc dù nàng không nhớ được ở đâu - đó không phải là một đề tài để thảo luận trong một căn phòng khách. Nàng đã nghe rằng không nhất thiết phải có tình cảm đối với người đàn ông như là với phụ nữ, rằng sự hài lòng một cách rất bản năng có thể là tất cả. Nàng hài lòng với bản năng của Francis, nàng tin là vậy.

Nhưng, oh, nàng ước rằng nàng có thể trở nên xinh đẹp hơn cho anh. Làm sao mà anh lại có thể không ước rằng sẽ có một người phụ nữ xinh đẹp chờ anh mỗi đêm.

Lần đầu, khi nàng phát hiện ra mọi chuyện không phải lỗi của nàng - không hoàn toàn là lỗi của nàng - nàng đã vui mừng khôn xiết. Đó không phải một cuộc hôn nhân thật sự. Nàng có sự gần gũi về thể xác và sự thân mật giữa họ để trông đợi, hoặc ít nhất cho đến khi họ già đi. Nàng có thể trông đợi về những đứa trẻ. Nàng sẽ là một người mẹ. Nhưng sự hứng khởi của nàng đã không kéo dài. Tất cả còn quá sớm, nàng hiểu rõ với sự tàn nhẫn rõ ràng về những điều nàng đã làm. Nàng kết hôn với anh và mãi mãi không cho anh cơ hội để cưới người phụ nữ anh đã chọn lựa. Cô thậm chí không thể tự an ủi mình khi nhận ra rằng anh cũng đã làm như vậy với nàng. Hai điều này chẳng hề giống nhau. Anh đã cực kỳ tử tế khi ngỏ lời với nàng. Như một quý ông - không một ai có thể thể hiện sự đúng đắn hơn Francis - dù sao thì anh cũng không có sự lựa chọn. Nàng biết. Cha và Edgar không nghĩ rằng phải quá cấp thiết để nàng kết hôn. Không chắc rằng vụ bê bối sẽ theo nàng một cách tàn nhẫn vào thế giới riêng của nàng, rằng nó sẽ có thể hủy hoại nàng.

Anh đã ngỏ lời với nàng. Nàng có thể không đồng ý. Nhưng nàng đã.

Và giờ thì anh bị kẹt lại với một cuộc hôn nhận sẽ không bao giờ mang cho anh hạnh phúc thật sự. Hoặc cho nàng. Nếu nàng không yêu anh một cách đau đớn thế, có thể nàng sẽ tập trung vào việc khiến cho anh thoải mái và có thể tìm được cách khiến bản thân mình hài lòng. Nhưng nàng có yêu anh.

Và nàng nhớ một vài điều, không phải tất cả. Rằng người phụ nữ khó chịu ở London - quý cô Pamela Fletcher danh giá - đã nói rằng anh yêu một người phụ nữ khác, người đã kết hôn vào mùa vũ hội năm ngoái. Cô ta đã nói rằng anh đã nuôi dưỡng một trái tim tan vỡ. Cora đã bác bỏ ý tưởng đó và cho rằng nó khác là vui nhộn. Nhưng bây giờ…

Có thật vậy không? Có phải Francis vẫn yêu chân thành một người phụ nữ khác? Có phải cô ta đã làm tan vỡ trái tim anh? Có phải nó vẫn còn đau đớn? Cora cau mày và cắn vào bên má trong và nghĩ và nghĩ, nhưng nàng không thể nhớ tên người phụ nữ đó và người mà cô ta đã kết hôn. Có lẽ vậy cũng tốt. Nàng sẽ luôn sợ phải đối mặt với người phụ nữ đó và tận mắt xác nhận được sự thật đó trong mắt Francis.

Đó có phải là một phụ nữ đẹp? Nàng tự hỏi. Nàng có thể cược một cách công bằng rằng cô ta rất đẹp.

Và giờ thì anh bị kẹt lại với nàng, Cora.

Nàng rảo bước nhanh và vội vã trở về nhà. Anh đang trong phòng làm việc cùng người quản lý, người quản gia đã nói với nàng sau khi nàng hỏi nếu như có thông tin mới, wider shoes were helping his bunion.

Người quản lý đang đứng chắn trước cửa nhưng Francis nhìn qua vai anh ta và thấy nàng. Anh sải những bước dài về phía nàng và nắm lấy tay nàng trong tay mình “Có chuyện gì vậy, cưng?” anh hỏi “Nàng cần ta sao?” Anh bước ra ngoài và đóng cửa lại phía sau mình sau khi nàng gật đầu xác nhận.

“Francis” nàng nói “anh hãy trả lời thư của bá tước Thornhill rằng chúng ta sẽ đến”

Anh cúi xuống nhìn sâu vào mắt nàng “Nhưng nàng đâu muốn đến đó” anh nói “Nàng muốn ở lại đây. Mong ước của nàng cũng sẽ là của ta, Cora.”

Nàng ngẩng đầu và cười với anh nụ cười kiên định “Anh cũng biết đấy” nàng nói “Em có hơi e sợ danh tiếng của anh ấy. Nhưng điều đó thật nực cười, phải không? Anh có xuất thân cao hơn anh ấy ngay từ khi sinh vì trong khi cha anh ấy là một bá tước thì cha anh là một công tước. Và em thì không e sợ anh. Em đã quyết tâm rồi. Em sẽ không co rúm lại trong xó nhà đâu”

Anh mỉm cười “Ta có nhận thấy” anh nói

“Vậy chúng ta sẽ đi” nàng đáp với vẻ hứng khởi “Anh hãy viết thư hồi đáp đi”

“Nàng chắc chứ?” Anh tìm kiếm câu trả lời trong mắt nàng.

Nàng gật đầu lần nữa “Nữ bá tước trông thế nào?” nàng hỏi.

“Cô ấy rất ngọt ngào và rất nhã nhặn” anh nói “Nàng sẽ thích cô ấy, Cora”

Nàng rất nghi ngờ điều đó. Và nữ bá tước cũng sẽ không thích nàng “Vâng” nàng nói “Dĩ nhiên rồi”

“Họ có hai đứa trẻ” anh nói. Nàng có thể thấy sự hứng khởi trong giọng anh “Ta thường chơi đùa với chúng. Ta thích trẻ nhỏ.”

Đó mà một mặt khác mà nàng chưa biết về anh. Một điều gì đó khiến nàng cảm thấy yêu anh hơn nữa.

“Chúng ta sẽ khởi hành sớm không?” nàng hỏi “Em sẽ chuẩn bị ngay bây giờ, không chậm trễ hơn nữa. Em rất trông chờ vào dịp này, Francis”

“Nói dối” anh nói, biểu hiện của anh rất nhẹ nhàng “Nhưng nàng sẽ thích họ. Và cảm ơn nàng, tình yêu”

Nàng cảm thấy những giọt nước mắt ngớ ngẩn đang trực trào và làm điều nàng sẽ không bao giờ làm ngoài giường ngủ. Nàng nâng cằm lên và hôn lên môi anh. Và cảm thấy mình đang đỏ mặt - sau 3 tuần thân mật hàng đêm. Anh sẽ nghĩ gì về những điệu cười khúc khích của nàng?

Anh mỉm cười và nắm lấy tay anh.

Anh biết rằng nàng rất sợ hãi. Như anh. Lo lắng và tội lỗi. Anh sẽ muốn đến thăm Gabe và quý bà Thornhill mà không cần một sự thuyết phục nào. Anh đã luôn thích được đến thăm họ. Anh sẽ muốn họ gặp Cora, khi mà giờ đây nàng đã là một phần thân thiết của anh. Anh đã luôn tự nhắc nhở bản thân những điều đó từ lúc nàng bước vào phòng làm việc của anh khoảng một tuần trước.

***

Nhưng dĩ nhiên đó là một lý do khác. Anh biết rằng chỉ mất khoảng 15 phút hoặc lâu hơn trước khi họ đến được Chalcote, sẽ có một cái nhìn toàn cảnh Hoghmoor Abbey từ trên đường. Anh biết chính xác vị trí nào để không bị khuất tầm nhìn vào nhà qua hàng rào cây ven đường, tuy vậy anh rất ngạc nhiên bởi kiến thức của bản thân mà anh chưa bao giờ có trước đó với kỳ lý do đặc biệt nào để từng nhìn vào nhà qua con đường. Lần cuối anh lái xe qua tuyến đường này, trong chuyến quay trở về vào mùa xuân, nàng còn chưa gặp được Carew.

Họ sẽ đi qua hàng rào ven đường trong khoảng 5 phút nữa. Trái tim anh đang đập mạnh từng hồi trong ngực và trong tai anh. Anh nắm tay Cora chặt hơn nữa.

“Họ lẽ ra không cần kết hôn, nàng biết đấy” anh nói. Anh đang nói về Gabe và vợ anh, cố gắng để làm xao nhãng sự chú ý của nàng và cả của anh. “Cuộc hôn nhân của họ cũng đã có một sự khởi đầu bất hạnh”. Cũng. Anh có cần thêm từ đó vào không?

“Có chuyện gì vậy?” Nàng quay đầu và nhìn thẳng vào mắt anh.

Và vậy là anh kể lại cho nàng sáu năm trước Gabe đã trở lại từ Continent như thế nào, nơi mà anh ấy đã rời bỏ người mẹ kế, và đã tìm cách trả thù người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời bà. Người mà quý cô Jennifer Winwood, giờ đây là nữ bá tước Thornhill, đã đính hôn. Gabe đã cố gắng tóm được hắn thông qua Jennifer, bằng cách tự theo đuổi cô. Nhưng hắn đã quá háo hức để thoát khỏi cô và đã khá tàn nhẫn khi khiến mọi việc như thể cô đang có một mối quan hệ bí mật với Thornhill. Hắn đã sắp xếp mọi việc khá ổn thỏa - một lá thư giả mạo được cho là tờ Thornhill gửi đến quý cô Winwood được đọc to trong buổi tiệc đính hôn của cô. Thornhill đã bị ép buộc để kết hôn với cô.

“Một khởi đầu bất hạnh” Lord Francis nói “Cô ấy đã ghét anh ấy và dường như anh ấy chỉ sử dụng cô cho mục đích của mình. Trong một thời gian tình bạn của ta và Gabe đã xấu đi. Gabe có cách cư xử tồi tệ”

“Không” nàng nói “Chuyện gì đã xảy ra đối với người đàn ông kia?”

Hắn đã lưu vong ra nước ngoài khi cha hắn phát hiện ra sự thật. Hắn đã quay lại vào mùa xuân năm nay và cố gắng quyến rũ Samatha. Cho đến khi Carew phát hiện ra và thách đấu với hắn và đập hắn thành cục bột ở hội trường đấm bốc của Jackson mặc dù tay và chân của anh bị tât. Lord Francis đã không có bất cứ kinh nghiệm nào như vậy trong suốt một khoảng thời gian. Anh đã là trợ lý thứ hai của Carew khi đó. Bridgwater là người còn lại.

“Hắn rời khỏi Anh cũng tốt” anh nói “Nàng sẽ sớm nhận ra, Cora, rằng sự khởi đầu tồi tệ đôi khi sẽ có cái kết hạnh phúc. Đó chí là sự gắn bó thân thiết của Gabe và vợ anh ấy”

Anh không biết liệu anh có đang cố nói với nàng rằng điều tương tự cũng sẽ đến với cuộc hôn nhân của họ. Nhưng rốt cục thì cuộc hôn nhân của họ không hẳn là có một sự khởi đầu tồi tệ. Anh thận trọng không quay lại để nhìn thấy khung cảnh Highmoor Abbey đang xa dần. Thay vì vậy anh quay lại nhìn vợ mình. Nàng đang cắn bên trong má mình, một thói quen khiến anh nhăn mặt. Nó gần như là biểu hiện của sự đau buồn của nàng.

Bá tước và nữ bá tước Thornhill đã đừng ở hiên nhà cùng với hai đứa trẻ. Trông như thể họ đang chuẩn bị đi dạo. Lord Francis nghĩ, và họ đang tiến lại gần. Gabe và vợ đã dành nhiều thời gian cho lũ trẻ hơn là cho thời trang. Lady Thornhill, anh nhận thấy với mỗi bước đi xuống trên thềm nhà rằng cô trông có vẻ tròn trịa hơn với một đứa trẻ nữa.

“Oh dear” Cora thì thầm, trông như thể nàng đang cảm thấy khó thở.

Anh trao cho nàng một nụ cười trấn an qua vòm của chiếc xe ngựa. Anh hướng tới Gabe và những người khác với một nụ cười nhanh và nắm lấy tay nàng. Nàng không cần phải lo lắng, anh nghĩ. Nàng trông rất thanh nhã trong chiếc mũ bonnet rơm và chiếc váy mùa xuân màu xanh lá. Họ sẽ thích nàng.

Anh không hoàn toàn biết chuyện gì đã xảy ra - bất kể là nàng giẫm lên đường diềm chiếc váy hay trượt chân trên bậc thềm hoặc một vết bẩn vô hình mang lại cho nàng sự đau khổ trong buổi vũ hội nhà Marley.

Thì nàng cũng vừa vấp lung tung, hét lên và ngã dúi về phía trược và hạ cánh trong vòng tay anh, khiến anh phải lùi lại với một vẻ kinh ngạc và bật ra một hơi thở mạnh. Chỉ với một nỗ lực phi thường anh mới có thể không khiến cả hai ngã nhào.

“Oops!” nàng hét mớn và cười khúc khích.

“Oh, chúa ơi” Lady Thornhill nói, bước nhanh đến “Cô có bị thương không?”

Gabe cúi đầu và trông có vẻ bối rối. Lord Francis gặp mắt anh ta qua đỉnh chiếc mũ bonnet của Cora. Anh cười toe toét. Cậu ta có thể biết rằng once they left the sanctuary of Sidley farce would catch up to her.

Cora chỉnh lại chiếc mũ bonnet, vốn đã trượt hẳn về một bên mắt. Mặt nàng ửng đỏ và trông nàng bối rối khủng khϊếp “Em ước rằng em có thể làm lại một lần nữa” nàng nói. Và cười khúc khích một lần nữa.

Lord Francis vòng một tay quanh eo nàng, một cử chỉ rất tự nhiên như thể anh đã làm cả nghìn lần nơi công cộng “Cora” anh nói “hãy gặp Lady Thornhill. Và bá tước Thornhill. Gabriel. Gabe. Đây là Cora, vợ tôi”. Anh cảm thấy dấy lên một sự che chở mãnh liệt, bất ngờ cho nàng. Nếu họ muốn tiếp tục tình bạn, thì tốt nhất họ không nên cười nàng hoặc coi thường nàng.

Dĩ nhiên là họ sẽ không làm vậy. Dĩ nhiên là họ sẽ không làm vậy.

“Thật vinh hạnh khi được gặp hai bạn” Lady Thornhill siết chặt tay trước ngực và mỉm cười ấm áp với Cora “Chúng tôi đã rất nóng lòng chờ hai người, phải không Gabriel? Tôi nghĩ rằng hai bạn sẽ đến vào ngày hôm qua nhưng Gabe nói điều đó là không thể cho đến hôm nay”

“Jennifer đã đưa ra tất cả những lý do hợp lý cô ấy có ngày hôm qua” Bá tước nói và cười. “nào, hãy vào trong nhà. Đây mới chỉ là những gì chúng ta thấy từ bên ngoài, Lady Francis” - anh đưa cánh tay phải ra “Chào mừng đến ngôi nhà của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để hai người có một kỳ nghỉ thú vị”

“Bình thường tôi không quá vụng về đến như thế, thưa ngài” Cora nói, vịn lấy cánh tay bá tước “Phải vậy không Francis? Chúa ơi. Nhưng em đã bị trượt chân và ngã - chẳng vì điều gì cả - ngay lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, phải không?”

Bá tước nở một nụ cười lịch sự và nắm lấy tay nàng “Cô ngã ngay trước cái nhìn của Francis, phải không?” Anh nói và cười lớn.

“Tôi tin là vậy” Lord Francis nói “Đó là do hiệu ứng từ việc nhìn thấy chiếc áo khoác màu ngọc lam của tôi, Gabe”

Lady Thornhill cười “Đó chắc hẳn là một chiếc áo mới” cô nói “Màu ngọc lam? Chúa tôi. Tôi sẽ không trách cậu đâu, Lady Francis. Mặc dù tất cả chúng đều là những chiếc áo khoác quá sức lộng lẫy, dĩ nhiên”

May mắn thay, Cora đã đưa ra một lời nhận xét hài hước và tất cả đều cùng cười vui vẻ. Tốt cho Gabe và vợ anh, Lord Francis nghĩ. Họ đã có vẻ hòa hợp mà không cần sự nỗ lực nào, mang Cora ra khỏi trạng thái lúng túng mà họ đang gặp phải.

“Chú Frank” Một bàn tay nhỏ xíu giơ ra nắm lấy vạt áo anh “Chú Frank, cháu đã chơi đánh bóng* với papa sáng nay. Quả bóng bị vỡ rồi” (*Tương tự môn bóng chày bây giờ)

“Đây là Michael” Lord Francis nói “Cháu hãy mang đến cho chú vào ngày mai nhé. Chú sẽ xem liệu chú có thể chơi tốt hơn bố cháu không/”

“Chú Frank” Một bàn tay bé tí khác đang vỗ lên một ống quần của anh “Chú Frank. Liệu cháu có thể ngồi lên đó không?”

“Tất nhiên rồi, Mary” anh nói và nâng đứa trẻ đặt lên vai và đặt một bàn tay xoa đầu cậu bé “Hai cháu hãy gặp người cô mới của mình đi nào. Cô Cora”

“Cô Cora” Mary nói và với lấy một tai Francis bằng bàn tay nhỏ bé của mình.

“Mary vấp và ngã nhiều lắm” Machael nói, nhìn Cora “Papa nói là em ấy có hai bàn chân trái và mười hai ngón trên mỗi bàn chân”

“Đó hoàn toàn là chuyện của cha và Mary nhé, cậu bé của cha” Cha cậu nói một cách vội vã.

“Lady Francis” - nữ bá tước khoác tay nàng “hãy vào phía trong thôi. Cậu sẽ muốn nghỉ ngơi một chút trước khi dùng trà. Để tôi chỉ cho cậu phòng của cậu. Chồng cậu có thể tự tìm phòng của anh ấy. Anh ấy biết rất rõ. Làm cách nào để tôi có thể làm cậu thoải mái nhất trong vài tuần cậu ở đây?”

“Well, Frank” Bá tước bắt tay anh một lần nữa. “Chúc mừng. Thật không có gì tốt đẹp bằng việc kết hôn. Cậu sẽ khám phá ra sự thật cho bản thân đủ sớm nếu cậu đã sẵn sàng. Cô ấy sẽ sớm mất đi vẻ bồn chồn khi ở đây. Jennifer sẽ để ý việc đó.”

Lord Francis chỉ có thể nghĩ rằng giờ đây vợ anh đã vào trong nhà. Anh cố gắng để loại bỏ những ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí nhưng không thể. Nàng chỉ ở cách anh một quãng rất ngắn. Không nhiều hơn 3 hoặc 4 sải tay.

Và giờ nàng đang có một cuộc viếng thăm thân tình với người chị em mới của nàng, nữ bá tước Thornhill.