The Switch

Chương 7

Chương 7
"Ôi, trời! Em thật hết sức xin lỗi!"

Charlie nghe những lời này bằng đôi tai lùng bùng những tràng chuông ngân vang. Cô không những chỉ dùng thân mình đỡ cú ngã của Bessie mà còn nện uỳnh đầu mình một cách nghiêm trọng vào nền đất đầy đá cuội khi cô đổ sụm người dưới sực nặng của cô gái. Đau đớn kinh người. Quá ư là khủng khϊếp. Không phải cô đang nhìn mọi thứ thành gấp đôi đấy sao?

"Ôi, trời! Ôi, làm ơn nói ngài không sao đi? Em thật sự xin lỗi. Em bị trượt. Em đang quay người để hạ thân xuống thấp phía ngoài cửa sổ đúng như ngài nói, nhưng tay em bị trượt và em ngã và em rơi trúng ngài và—"

"Suỵt," Charlie rít, bịt cả hai tay vào hai bên đầu mình đầy tuyệt vọng.

"À, phải rồi. Em đang gây sự chú ý và chúng ta sẽ bị bắt nếu em không im lặng."

Charlie nhăn mặt. Cô thậm chí còn không cân nhắc đến chuyện họ có bị nghe trộm hay không. Cái suỵt im lặng của cô là vì giọng của cô gái thêm vào cơn đau của cô hơn là bất cứ nỗi lo âu nào khác mà cô có. Ngọ nguậy chân cẳng một cách thận trọng, Charlie bắt đầu nhỏm dậy, đầy biết ơn vì nỗ lực muốn được giúp đỡ của Bessie khi cô gái trẻ túm lấy cánh tay cô.

"Ngài còn không đứng vững trên chân mình nữa, thưa ngài," Bessie lầm bầm đầy quan tâm, kéo cánh tay Charlie vòng qua vai cô và đỡ lấy hầu hết trọng lượng của cô khi cô ta lái cô về phía bức tường. Để cô dựa vào đó, cô gái ngó cô một cách lo âu. "Ngài cũng tái nhợt như ma vậy. Ngài đã lãnh một cú va thật kinh khủng."

"Ừa," Charlie thở dài, nâng một tay của cô lên để ngập ngừng thăm dò gáy cô. "Có một cục sưng nhưng không có máu," cô thông báo khi cô tìm thấy cái vùng cần tìm.

Khuôn mặt cô gái dường như giãn ra một chút. "Tạ ơn Chúa vì điều đó."

"Phải," Charlie lầm bầm, tiếng vó ngựa lộp cộp kéo cái nhìn của cô ra phía đầu con hẻm đúng lúc để nhìn thấy xe ngựa của Radcliffe chờ tới. Thẳng vai lên một cách kiên quyết, cô khe khẽ đẩy người ra xa khỏi bức tường. "Chúng ta tốt nhất nên đi thôi."

Gật đầu, Bessie lao tới để nhặt lấy chiếc túi của cô ta từ nơi nó hạ cánh khi Charlie quẳng nó ra ngoài cửa sổ. Khi cô ta quay trở lại, Charlie nắm lấy cánh tay cô ta và họ điên cuồng lao về phía chiếc xe ngựa.

Radcliffe quẳng cánh cửa mở tung ra khi họ chạy tới, và Charlie gần như là nhét cô gái tội nghiệp vào bên trong. Vụng về trèo vào đằng sau cô ta, cô giật cánh cửa đóng lại với một tiếng sầm và phủ phục xuống băng ghế bên cạnh Bessie với một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Khi một vài phút trôi đi trong im lặng mà chiếc xe ngựa không hề di chuyển, cô mở một bên mắt để ngó vào Radcliffe.

"Giờ chúng ta đi được chưa, làm ơn?" cô hỏi đầy lịch sự.

Câu trả lời của Radcliffe là một cái liếc nhìn đầy nghi ngờ về phía Bessie, sau đó quay trở lại để nhướn một bên lông mày lên với Charlie.

Thở dài, cô ngồi dậy và lầm bầm một cách lịch sự, "Bessie, đây là Đức ngài Radcliffe. Radcliffe, đây là Bessie... Cô hầu gái của Beth," những từ cuối cùng buột ra với một cái hít vào. Cô và Beth có cần một cô hầu gái. Họ cũng cần một người họ có thể chắc chắn sẽ không làm lộ bí mật của bọn họ nếu nó tình cờ bị phát hiện. Charlie khá chắc là Bessie biết ơn với sự giúp đỡ của cô tối nay đủ để cô ta sẽ giữ cái bí mật đó nếu cô ta tình cờ phát hiện ra nó. Đó có vẻ như là một sự sắp đặt hoàn hảo.

Tuy nhiên Radcliffe lại có vẻ như chẳng hề nhiệt tình với bản hoà âm của những sự kiện này. "Cô hầu gái?" anh ta tinh quái hỏi.

Charlie trở nên đầy lo âu trước tông giọng của anh ta. "Phải."

"Charles, tối nay tôi đưa cậu tới đó để thử một vài đề nghị của Aggie. Ở đó. Trong ngôi nhà đó. Không phải kéo một trong những cô gái của bà ta về nhà để thử bất cứ khi nào cậu rảnh rỗi."

"Chẳng có chuyện gì là như thế," Charlie nhấm nhẳng, nhận thức được cái cách Bessie cứng người lại bên cạnh cô đầy ngờ vực.

"Cô ta là một trong những cô gái của Aggie, đúng không?"

"Không."

"Charles," anh ta gầm gừ bằng một tông giọng cảnh cáo, và Charlie ngọ nguậy một cách nôn nóng.

"Anh trông cô ấy có giống gái điếm không?"

Radcliffe miễn cưỡng liếc nhìn cô gái, chú ý tới bộ váy áo giản dị, khuôn mặt sạch sẽ và mái tóc dài không chải chuốt của cô ta.

"Cô ấy là một cô gái nông thôn," Charlie nói khi anh ta tiếp tục im lặng. "Cô ấy tới từ Oxfordshire. Cô ấy tới London để tìm một công việc như là cô hầu gái."

"Vậy thì tại sao cô ta lại kết thúc ở nơi của Aggie?"

"Vì bà bạn thân Aggie của anh nhử cô ấy về lại cái nhà thổ đó của bà ta bằng cách giả vờ nó là nhà ở dành cho những người chạy trốn. Bà ta cho cô ấy ăn, đề nghị cô ấy một cái giường để ngủ vào buổi tối, sau đó khoá nhốt cô ấy lại trong phòng để buộc cô ấy phải làm việc cho bà ta."

Radcliffe cau mày trước những lời đó nhưng biết điều mà không tuyên bố rằng Aggie không làm những chuyện như thế. Thay vào đó, anh ta gõ lên trần xe ngựa, ra hiệu cho người đánh xe rằng anh ta đã sẵn sáng để rời đi rồi. Cả Charlie và Bessie đều giãn ra một chút khi chiếc xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, đưa họ ra khỏi cái khả năng cánh cửa xe bất thình lình bật mở để lộ ra một mụ Aggie giận điên cuồng, háo hức chộp lại nạn nhân của mụ.

Charlie quẳng một nụ cười trấn an cuối cùng cho cô gái, sau đó dựa đầu vào ghế xe ngựa và ngoảng mặt ra ngoài cửa sổ để ngó những cảnh buổi tối họ băng qua. Họ đi trong im lặng trong một chốc khi Radcliffe cuối cùng cũng ngọ nguậy và lầm bầm, "Bà ta không phải bạn tôi."

Charlie khịt mũi trước câu đó. "Anh không phải lừa phỉnh tôi."

"Bà ta không phải. Tôi chưa bao giờ ở cái động đó trước đây," anh ta nói đầy giận dữ. "Mặc dù tôi không biết tại sao tôi phải mất công nói thế."

Cô liếc anh. "Chà, vậy thì cái quỷ gì khiến anh tới đó tối nay? Và sao lại kéo tôi đi cùng anh?"

"Tôi nghĩ cậu sẽ thích," anh ta nhấm nhẳng.

Charlie khịt mũi. "Ừa, phải đấy. Tôi luôn ao ước được trói vào giường và được tẩm quất bằng roi." Khi Bessie thở hắt ra, mắt cô ta tròn như cái đĩa, Charlie xoay xở một nụ cười gượng gạo và nhanh chóng trấn an cô ta, "Nó không đi xa được đến thr61 thế. Bà ta trói tôi vào giường, nhưng Radcliffe đã tới trước khi bà ta dùng cái roi da."

"Ôi, lạy các thánh thiêng liêng, bà ta quả là một mụ đàn bà điên loạn."

"Bà ta là một mụ tú bà bụng phệ mặt rỗ," Charlie trả lời một cách kinh tởm, sau đó hướng cái trừng mắt giận dữ về phía Radcliffe. "Tôi chú ý thấy là trong khi anh dúi tôi cho bà ta, anh xoay xở để bản thân mình tranh luận với túm bông nhỏ nhắn dễ thương đó. Tôi cho rằng cô nàng Lộng lẫy chỉ là cái cách anh gϊếŧ thời gian trong khi tôi thưởng thức bản thân mình?"

Trước khi anh có thể chối bỏ cô tiếp tục, "Lần sau anh muốn đưa tôi tới nơi nào đó tôi có thể thích, thưa ngài, tôi có thể gợi ý là anh nên thử một trong những câu lạc bộ hoặc quán cà phê được không? Tôi chỉ nói với anh điều này để tôi không phải thấy bản thân mình ở một nơi nào đó cũng thích thú ngang bằng lần tới, như ... chà, tôi không biết nữa... như là một nhà ngục bên dưới lâu đài hay một viện tâm thần nào đó."

"Tôi hiểu ý cậu rồi," Radcliffe gầm gừ.

Càu nhàu đáp trả, Charlie quay người để ngó ra ngoài cửa sổ lần nữa, kiên quyết tối nay không thèm nói thêm một lời nào nữa với gã đàn ông này. Nhà thổ, vì Chúa! Đợi cho tới khi Beth nghe kể về chuyện này. Mắt cô đóng díp lại, tâm trí cô bắt đầu trôi nổi khi cô nghe Radcliffe hỏi Bessie cô ta tới từ đâu. Vì đã biết câu trả lời rồi, Charlie cho phép giọng nói của bọn họ hoà lẫn với những cái lắc lư khe khẽ của chiếc xe ngựa đưa cô vào giấc ngủ.

"Dậy nào, Charles. Chúng ta tới nơi rồi."

Mở mắt, Charlie ngây ra nhìn Radcliffe. Não bộ của cô đang nhoi nhói đau đớn và thậm chí phải mất một lúc cô mới nhớ lại được Charles là ai. Thở dài mệt mỏi khi những ký ức quay trở lại, cô đợi khi Radcliffe xuống xe, sau đó giúp Bessie ra khỏi xe ngựa, trước khi loạng choạng theo sau họ và leo lên bậc tam cấp của cửa trước, thứ mà giờ đã mở toang để lộ ra người hầu giữ cửa của Radcliffe. "Chào buổi tối, thưa ngài. Tôi hi vọng ngài có một buổi tối tốt lành?"

"Hàng đống thùng vui vẻ ấy chứ. Stokes. Đầy nhóc thùng," Charlie bình luận khô khốc khi Radcliffe chỉ càu nhàu trước câu hỏi. Lờ tịt đi vẻ tò mò rõ ràng của người đàn ông, cô ra hiệu về phía cô hầu trẻ tuổi, chuẩn bị giải thích về sự có mặt của cô ta nhưng Radcliffe đã đánh bại cô trong chuyện này

"Đây là Bessie, Stokes. Cô ấy là—" Anh ta ngập ngừng, một nếp nhăn nơi khoé môi của anh khi anh cân nhắc nên nói điều gì, sau đó kết thúc đơn giản bằng, "Cô hầu gái của Tiểu thư Elizabeth."

Khi ông già nhướn một bên lông mày đầy dò hỏi trước sự xuất hiện bất thình lình và vào lúc tối muộn như thế này của cô gái, Radcliffe thêm vào, "Cô ấy tới đây bằng xe ngựa vào hôm nay, và đã có một chuyến đi khó khăn. Không nghi ngờ gì là cô ấy mệt lả và đói rũ ra rồi. Bảo đem cho cô ấy một bữa ăn ngon và sắp xếp cho cô ấy một căn phòng thoải mái."

Gật đầu, người lão bộc già quay đi, dẫn Bessie xuống hành lang khi cánh cửa thư viện bật mở và Beth bước ra.

"Anh nghĩ giờ em đã đi ngủ rồi," Charlie lầm bầm đầy ngạc nhiên.

"Em đã ngủ," Beth gượng gạo thú nhận, sau đó giơ lên một cuốn sách. "Em ngủ quên lúc đọc sách." Hạ thấp quyển sách xuống, cô liếc đầy tò mò về phía hành lang. "Em nghe thấy cái gì đó về cô hầu gái đúng không?"

"Phải." Charlie liếc Radcliffe, sau đó thì thầm, "Anh sẽ giải thích khi anh đưa em về phòng ngủ của mình."

Gật đầu, Beth đóng cánh cửa thư viện lại và băng ngang qua đại sảnh dẫn đường lên cầu thang với Charlie bám theo phía sau cô.

"Charles."

Cả hai bọn họ đều dừng chỗ những bậc thang để quay lại trước giọng nói đầy mệt mỏi của Radcliffe.

"Tôi xin lỗi vì đã gây phiền toái cho cậu về Bessie. Cậu đã cho thấy lòng trắc ẩn vĩ đại khi khiến bản thân mình liên luỵ vào những rắc rối của cô ấy. Cậu... Cha cậu sẽ rất tự hào về cậu, tôi chắc chắn thế." Kết thúc ngắn gọn như vậy, anh quay người và sải bước vào trong thư viện, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau mình.

Beth xoay xở để nén lại sự tò mò của mình trong suốt quãng đường lên cầu thang và dọc hành lang tới phòng ngủ của Charles. Tuy nhiên ngay khi vào tới phòng ngủ, cô quay sang chị mình đầy dò hỏi. Charlie thả người xuống giường và kể cho cô mọi thứ. Câu chuyện bằng cách nào đó nghe đầy ngạc nhiên và ít hãi hùng hơn khi cô kể nó, đến nỗi mà cả hai bọn họ đều cười lăn ra trên giường khi cô chọc cười em gái mình với cuộc ẩu đả của cô với Aggie cầm-roi-da. Tuy nhiên Beth lộ ra một chút mất hết cả tinh thần trước cách cư xử của Đức ngài Seguin, sau đó giận dữ trước ý định ép Bessie vào một công việc đáng hổ thẹn như thế của mụ Aggie.

Ngay khi Charlie rơi vào im lặng, Beth thở dài và lăn người nằm úp bụng xuống để chống tay lên cằm. "Chị có vẻ luôn luôn là người có được tất cả những cuộc phiêu lưu."

"Em đáng lẽ phải đi," Charlie nhắc nhở cô một cách không tán thành gì hết, nằm thẳng lưng thư giãn, tay cô gập sau đầu. "Chị có đề nghị thế mà."

"Vâng, ừm... sự thật là, em mừng vì đó là chị. Nếu ở trong vị trí của chị em chắc đã cảm thấy kinh hãi rồi." Khi Charlie tiếp tục im lặng, cô hỏi, "Chị có nghĩ anh ấy thật sự làm chuyện gì đó với cô gái đó không?"

"Radcliffe? Với ả gái điếm đó ư?" Charlie cau mày trước ý nghĩ đó, nhận thấy đó là một ý tưởng rất đỗi khó chịu. "Không," cuối cùng cô nói. "Anh ta chẳng có cơ hội đâu."

"Hmm." Beth bắt đầu giật giật tấm khăn phủ giường. "Chị có nghĩ anh ấy nói thật khi anh ấy thừa nhận rằng chưa bao giờ ở đó trước đây không?"

Charlie cứng người giận dữ và ngồi dậy. Đây là một chủ để không thoải mái tí nào. "Chị không biết. Ngày mai em sẽ là Charles hay là chị đây?"

"Em, được không," Beth trả lời ngay lập tức, sau đó ngồi dậy khi Charlie gật đầu và di chuyển về phía cánh cửa ăn thông giữa hai phòng. "Chị đang làm gì đấy?"

"Đi ngủ."

"Nhưng chị nên ngủ đây tối nay. Sau cùng thì chị sẽ là em vào ngày mai mà."

"Phải. Nhưng chúng ta đã đổi phòng, nhớ chưa?"

"Ờ, phải," cô gượng gạo mỉm cười. "Em đã chuyển đồ đạc của mình vào phòng chị và đồ đạc của chị vào đây, nhưng quê khuấy mất khi em ở trong thư viện." Vẻ mặt cô trở nên tò mò. "Anh ta nói gì về việc đi vào trong khi chị đang tắm?"

"Không có gì nhiều. Chỉ là anh ta sẽ xin lỗi," Charlie lầm bầm khi cô mở cánh cửa. "Chị cho là tối nay anh ta đã quên mất."

"Hẳn vậy. Ngủ ngon, Charlie."

"Beth."

"Vâng?"

"Không," Charlie lầm bầm với một tiếng thở dài. "Ý chị là giờ chị là Beth. Từ lúc này chị là Beth và em là Charles."

Em gái cô khẽ mỉm cười trước những lời đó. "Vậy thì chúng ta có nên đổi luôn quần áo không?"

"Oh, phải." Kéo cánh cửa đóng lại, Charlie bắt đầu cởϊ qυầи áo của cô ra. Khi cô cởi đến quần áσ ɭóŧ, cô bất thình lình gợi ý. "Em tốt nhất là cuộn một trong những chiếc tất của chúng ta lại và nhét nó vào trong quần vào ngày mai... Chỉ để phòng người thợ may chú ý tới bất cứ cái gì bị thiếu."

"Ừm." Beth thở dài khi cô cởi váy áo của mình. "Sẽ thật tuyệt khi chúng ta có hơn một bộ quần áo cho mỗi người."

"Ngày mai sẽ quan tâm tới chuyện đó," Charlie đồng ý một cách khô khốc. Trong cuộc đời này không có gì khó chịu hơn là việc thử quần áo. Từ trước tới giờ, cô đã luôn xoay xở để tránh những giờ tẻ ngắt bị đâm và chọc với những cây kim ghim. Thường thì cô sẽ xuất hiện muộn, sau đó quả quyết rằng vì cô và Beth đều cùng kích cỡ và Beth đã được đo đạc rồi, thế nên thật mất công khi tốn thời gian đo lại cho cô. Beth có thể thử đồ xem có vừa không cho cả hai bọn họ. Việc tranh cãi đó đã có hiệu quả một cách tuyệt vời hàng năm nay rồi. Trong trường hợp này nó sẽ không. Nếu ngày mai cô là Elizabeth cô sẽ phải một mình chịu đựng sự chú ý của bà thợ may. Có lẽ cô sẽ may mắn và nó sẽ tốn ít thời gian thôi.

*****

Lúc này Charlie đáng lẽ đã phải nhận ra rằng Quý bà May mắn không chính xác là cảm thấy hào phóng đối với cô chút nào. Sau cùng thì không phải cô đã thấy mình bị đính ước với một kẻ sát nhân có máu vũ phu, chịu đựng lòng khoang dung của một mụ già hom hem độc ác chuyên dùng roi da, và bị đập một cú vào đầu bởi cú ngã của cô hầu gái, tất cả trong vòng có tuần trước sao?

Thế nên cô cho rằng là cô không nên ngạc nhiên khi bà thợ may giữ cô cả một ngày trời, kéo cái nọ, đo cái kia, ghim và chọc. Khi người đàn bà đó thông báo công việc của bà ta đã hoàn tất, thu thập lại vải vóc và những người phụ việc của bà ta để rời đi, Charlie gần như là vỡ oà ra trong nước mắt vì nhẹ nhõm. Cô cân nhắc tới việc nằm xuống ngủ một giấc ngắn, vì dù một ngày của cô có tẻ ngắt đến cỡ nào, cô cũng không thể không thấy mệt mỏi bởi nó, nhưng rồi cô quyết định thư giãn trong thư viện với một cuốn sách và một tách trà. Sau khi yêu cầu Bessie lấy cho cô một vài thứ đồ uống dìu dịu, cô nghỉ ngơi tại thư viện và bước một cách lười nhác dọc theo những hàng sách, kéo một cuốn ra khỏi giá sách, đọc lướt qua nó một cách ngẫu nhiên, sau đó trượt nó trở lại và di chuyển tới để tìm một cuốn khác. Charlie không phải là một người hay đọc sách. Cô là người thích làm hơn là đọc về những thứ người khác làm. Cuối cùng không có gì thật sự khiến cô cảm thấy thích thú và cô thấy thật nhẹ nhõm khi Bessie tới với khay trà để làm cô sao nhãng.

Di chuyển tới ngồi vào chiếc ghế bên cạnh lò sưởi, cô nhìn Bessie rót trà vào một chiếc tách cô ta đã bê vào. Cô gái đang mặc một chiếc váy màu xám giản dị, thứ mà đã từng có những ngày tháng tươi đẹp hơn nhưng sạch sẽ và bền chắc. Hôm nay cô ta trông cũng vui vẻ hơn và trông ít hơn cái vẻ như thể thế giới sẽ đến ngày tận thế bất cứ khoảnh khắc nào. Khi cô hầu gái thẳng người lại và tặng cho cô một nụ cười ấm áp trước khi tiến về phía cánh cửa, Charlie chặn không cho cô ta rời đi với một câu hỏi nhanh. "Cô đã ổn định mọi thứ đâu vào đấy cả rồi chứ?"

Bessie dừng và quay người lại, mỉm cười thật rộng. "À, vâng. Cảm ơn, thưa cô. Ông Stokes thật là tốt bụng, những người hầu còn lại cũng vậy. Chà, ngoại trừ ông đầu bếp, nhưng Joan, bà quản gia, bà ấy bảo em ông ta là người, ừm, tạm thời—Không, không phải thế." Dừng lại, lông mày cô ta khẽ cau vào và cô ta ngập ngừng, sau đó thử lại. "Thất thời."

"Thất thường?" Charlie gợi ý, và khuôn mặt cô gái đột ngột sáng bừng lên.

"Vâng, là nó đấy. Ông ta là loại người tính khí thất thường, bà ấy nói. Mặc dù em nghĩ ông ta chỉ xấu tính thôi. Mọi người đều có vẻ sợ ông ta tới điếng người lại. Ngay cả Stokes đi quanh ông ta cũng phải bước khẽ, nếu cô hiểu ý em nói." Cô ta nghiên đầu về một bên vẻ ngẫm nghĩ và lầm bầm, "ông ta giống như người hầu phòng của Đức ông Kentley nơi mẹ em làm việc ở Woodstock. Ông ta là lão già nghiện rượu cáu kỉnh vì ông ta biết ông ta có thể thế. Không một ai dám khiển trách ông ta vì điều đó... Ngoại trừ có lẽ là bản thân đức ông Kentley, nhưng rồi người hầu phòng sẽ không bao giờ, ừm, tính khí thất thường với ngài ấy."

Charlie khẽ cau mày với tin tức này. Cô đã nghe khá nhiều tiếng loẻng xoẻng và tiếng hét vọng lên từ nhà bếp lúc trước, thực tế là chỉ một khoảnh khắc sau khi Beth và Radcliffe rời đi, và đã băn khoăn đó là vì chuyện gì. Câu trả lời có vẻ như là ông đầu bếp đã có một dạng kiểu như cơn bừng nổ bột phát. Cô băn khoăn liệu Radcliffe có nhận ra rằng gã đầu bếp của anh cư xử như thế khi anh không có mặt. Bữa ăn của người đàn ông đó nhiều nhất mới ở dạng chấp nhận được; ông ta khó mà ở vị trí được phép quấy rầy những người hầu với cách cư xử có thể chấp nhận được. Cô đáng lẽ đã nói điều này với Bessie, nhưng ngay tại lúc đó cả hai bọn họ đều nghe thấy tiếng cửa trước mở.

Quay người, cô hầu gái di chuyển tới để mở cánh cửa thư viện, để cho giọng nói đầy hào hứng của Beth trôi tới Charlie một khoảnh khắc trước khi những bước chân vội vã của cô vang lên trên đường lên cầu thang. Sau đó Bessie đóng cánh cửa và quay lại mỉm cười rạng rỡ với cô. "Ngải Charles đã về rồi."

Lông mày khẽ nhướn lên, Charlie gật gù. "Anh ấy về rồi."

"Ngài ấy quả là một người đàn ông dễ thương và thật là đẹp trai," Bessie tiếp tục, vẻ tôn thờ hiện lên rõ rành rành trong mắt cô ta. "Em sẽ mãi mãi biết ơn việc ngài ấy cứu em khỏi nơi của Aggie. Em không biết phải làm thế nào nếu ngài ấy không làm thế."

"Phải, chà," Charlie bắt đầu một cách không thoải mái, nhưng dừng lại khi Radcliffe bước vào phòng.

"À!" Anh khự lại trên ngưỡng cửa khi nhận thấy bọn họ. "Tôi xin lỗi, tôi không nhận ra có người trong này."

Nhẹ nhõm khiến nụ cười của cô ấm áp hơn, Charlie rạng rỡ với anh. "Không sao đâu mà, em chỉ đang dùng một tách trà thôi. Anh có muốn một tách không?"

Radcliffe ngập ngừng, sau đó gật đầu.

"Em sẽ đi lấy thêm một chiếc tách nữa," Bessie lầm bầm, vội vã ra khỏi phòng.

Radcliffe nhìn cô ta rời đi, sau đó di chuyển tới tham gia cùng với Charlie. "Cô ấy có vẻ là một cô nhóc khá dễ thương. Cô ấy làm việc ra sao?"

"Rất tốt. Cô ấy khá thạo việc với tư cách là một cô hầu gái."

"Tốt," anh lầm bầm, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô trước khi thật sự nhìn vào cô. Khi anh nhìn, ánh mắt anh dường như bất thình lình bị bắt giữ.

Charlie ngọ nguậy không thoải mái dưới cái nhìn chăm chăm mãnh liệt của anh. "Có cái gì không ổn sao?"

"Không ổn?" anh khe khẽ lầm bầm, sau đó dường như thoát khỏi tình trạng sững sờ của mình và mỉm cười sáng chói. "Không. Không có gì không ổn hết. Hôm nay em trông khá là dễ thương."

"Cảm ơn, thưa ngài," cô lầm bầm đầy tự chủ.

"Tuy nhiên có cái gì đó khác về em."

Charlie lặng người ngạc nhiên trước lời bình luận đó. Anh có thể nhận thấy sự khác biệt giữa cô và Beth ư? Cô băn khoăn một cách điên cuồng. Không, anh không thể. Chỉ có cha mẹ họ mới có thể phân biệt được họ thôi. Với tất cả những người khác họ giống nhau như đúc. Tia nhìn của cô rơi xuống lòng mình dưới ánh nhìn tiếp diễn của anh, và cô chớp mắt với lớp vài màu oải hương, nhận thức đó khiến cô thư giãn. "Nó chỉ đơn giản là bộ váy mới thôi. Em đã mặc nguyên một bộ mấy ngày trời mà."

"Bộ váy," anh lầm bầm, cái nhìn của anh giờ rơi xuống đó. Bộ váy cô mặc là một chiếc váy dài màu oải hương giản dị với đường riềm màu trắng. Nó đơn giản nhưng sạch và mới và là một sự thay đổi dễ thương so với cái váy vải mu-xơ-lin màu vàng cô đã buộc phải mặc trong suốt mấy ngày vừa rồi.

"Hmm. Nó là một chiếc váy rất dễ thương, nhưng..." Anh im lặng trong một thoáng khi mắt anh trượt lại khuôn mặt cô để thu nhận lấy những đường nét, nhận thức thấy một sự thay đổi nhỏ đang chiếm chỗ bên trong cơ thể anh. Anh đã đợi hàng ngày trời để cho những phản ứng thiêng liêng này bất thình lình xảy đến với mình, sợ chết khϊếp mỗi lần cái cảm giác náo nức đó tấn công anh trong khi anh ở cùng với người anh trai, tuyệt vọng khi anh chẳng cảm thấy gì ngoại trừ ngưỡng mộ một cách lạnh nhạt khi ở cùng cô em gái. Bây giờ, hôm nay, mọi thứ đã đổi chỗ. Anh đã dành hàng giờ liền ở cùng với Charles, lặng lẽ kinh ngạc trước những cảm xúc nhẹ nhàng và thậm chí gần như là bệnh hoạn, tất cả những thứ anh cảm nhận về cậu nhóc ngày hôm đó. Và giờ thì, một mình với cô em gái, anh cảm nhận được sự háo hức, nhịp tăng nhỏ nhất của trái tim anh, và hơi thở nông, những thứ mà từ trước đến nay anh chỉ trải qua khi ở quanh người anh trai... và vào lúc nhìn thấy cô gái rời khỏi bồn tắm. Điều này dường như chứng tỏ lý thuyết lúc trước của anh là đúng. Anh thật sự bị hấp dẫn bởi cô gái.

Tạ ơn Chúa, anh nghĩ, bất thình lình toe toét đến tận mang tai khi anh ngắm cô trong bộ váy mới, tâm trí anh trôi lại về buổi đêm hôm trước khi anh đột nhập vào phòng của Charles chỉ để tìm thấy Beth đang đứng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong bồn tắm. Lúc này anh đang có những phản ứng tương tự như anh có với cô lúc đó.

"Madame Decalle gửi nó tới từ cửa hiệu của bà ấy khi bà ấy nhận ra rằng em chỉ có mỗi một chiếc váy," cô buột ra khi mắt anh chậm rãi lang thang khắp mỗi một chi tiết dáng hình cô trong bộ váy. "Bà ấy may nó cho một nữ công tước nào đó hay ai đó có cùng cỡ người với em."

Nhận thấy vẻ bối rối và không thoải mái trên khuôn mặt cô gái lúc này, anh xoay xở để làm mờ đi nụ cười của mình một chút khi ký ức về hình ảnh tắm táp nhắc nhở khiến anh lầm bầm, "Tôi phải xin—"

Cánh cửa bật mở khi Bessie quay trở vào khiến anh khự lại và anh kiên nhẫn đợi, mỉm cười với cô hầu gái khi cô ta đặt một chiếc tách khác lên trên chiếc khay và rót trà vào trong nó. Sau đó cô ta mỉm cười với cả hai bọn họ và lặng lẽ rút ra khỏi phòng.

Charlie nhấp một ngụm trà của mình, sau đó hỏi, "Anh và anh trai em có thực hiện hết những việc các anh muốn làm trong hôm nay không?"

Gật đầu, anh nâng chiếc tách của mình lên. "Bọn anh tới gặp người bán đồ trang sức để đổi một số trang sức ra tiền mặt, dừng lại ở hiệu may để thử nhanh quần áo, sau đó rẽ qua câu lạc bộ." Anh nhướn một bên lông mày lên với cô. "Việc thử quần áo của em diễn ra tốt đẹp chứ?"

Miệng Charlie xoắn lại đầy gượng gạo. "Không tốt như của anh trai em, em có thể thấy thế. Phu nhân Decalle tới ngay sau khi các anh rời đi và không kết thúc với em cho đến trước khi bọn anh quay trở lại một chút. Em dành trọn cả một ngày bị đâm và chọc bởi người đàn bà đó."

"Ôi, trời. Nghe đầy thử thách." Cô có vẻ cáu giận khi anh nghe ngạc nhiên hơn là cảm thông.

Em gái Charles mỉm cười ngọt ngào, sau đó nghiêng đầu về một phía, hỏi đầy ngây thơ, "Không phải anh bắt đầu nói gì đó về xin lỗi sao?"

Vẻ ngạc nhiên của anh nhạt đi ngay tức khắc. "À, phải," anh thở dài. "Anh có nói. Hôm qua, khi anh ào vô phòng em trong khi em đang ..."

Cô nhướn một bên lông mày lên trước vẻ ngập ngừng của anh, nhưng không thể kiềm được cái vệt đỏ hồng chầm chậm lan lên trên cổ cô khi cô nhớ lại tình trạng khoả thân của mình khi anh ào vào lúc cô tắm.

"Chà, anh sợ là anh thật thô lỗ khi không gõ cửa. Anh không nhận ra là em và Charles đã đổi phòng và anh... Anh hoàn toàn thô lỗ khi xâm nhập vào. Anh thật sự xin lỗi khi bắt gặp em ở trong tình trạng như thế."

"Vâng, chà," cô cuối cùng cũng cắt ngang anh và đặt chiếc tách của mình lên bàn. Cô cũng ngượng ngập như anh bởi lời xin lỗi này và cái ký ức về việc anh nhìn thấy cô như vậy. Đứng dậy, cô đi dọc theo mép chiếc bàn ở giữa họ, bất thình lình còn hơn cả háo hức muốn đào tẩu khỏi căn phòng. Là một quý ông, Radcliffe ngay lập tức cũng đứng dậy, và khi cô vướng mũ giày vào chân bàn trong khi luống cuống và trượt chân, anh nhanh chóng bước tới để kéo lấy cô vào ngực anh.

Thậm chí còn đỏ mặt hơn và cảm thấy còn hơn cả ngốc nghếch, Charlie thẳng người dậy khỏi ngực anh. Cô ngước lên anh, hơi thở nghẹn lại một chút khi cô nhận thấy vẻ mặt anh và vẻ khao khát trần trụi trong mắt anh khi chúng hạ nhanh xuống ngực cô, nơi chiếc áo nịt ngực cô mặc và phần xẻ của chiếc váy ép chúng lại với nhau và nâng lên như một cặp dưa chín sắp sửa rơi ra khỏi giỏ. Nhận thức thấy cái cảm giác râm ran như có kim châm chạy dọc theo gáy và ngang qua phần ngực trần của cô, Charlie nuốt xuống và bắt đầu bước lùi lại một bước, chỉ để bị đập bụp vào cạnh chiếc ghế cô vừa rời khỏi và gần như ngã nhào tiếp. Radcliffe túm lấy cánh tay cô một lần nữa để giữ vững cô, sau đó—không hề ý thức được ý định của mình—nhận thấy anh nhẹ nhàng kéo cô về phía trước, môi anh hạ xuống bao phủ lấy môi cô.