Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Chương 58: (Ngoại truyện 4): Đằng Tề - Tăng Kha - Hoắc Dương

Tưởng Tiểu Mễ mang thai được gần ba tháng cơ bản không nôn nghén, khẩu vị cũng tốt hơn, ngày nào Quý Vân Phi cũng dậy từ 6 giờ sáng nấu cháo cho cô ăn.

Mỗi sáng Tưởng Tiểu Mễ sẽ ăn một quả trứng và một bát cháo, thỉnh thoảng lại thêm ít trái cây.

Quý Vân Phi cảm giác không đủ dinh dưỡng, thương lượng với cô: “Sau này mỗi tuần chỉ ăn cháo hai lần, sữa bò, sữa đậu nành chúng ta sẽ thay đổi để đổi khẩu vị có được không?”

Anh lại nói: “Nước ép cũng được, ngày nào anh cũng vắt đồ tươi cho em, em cứ ăn cháo như này không được.”

Tưởng Tiểu Mễ ăn say sưa, lắc đầu: “Em chỉ ăn cháo thôi, những cái khác không muốn ăn.”

Quý Vân Phi đưa trứng đã bóc vỏ cho cô: “Vậy không đủ dinh dưỡng.”

Gần đến giờ Quý Vân Phi thay quần áo chuẩn bị đi làm.

Tưởng Tiểu Mễ dựa vào khung cửa nhìn anh, cũng có thể do kết hôn, cũng làm bố rồi, mấy tháng này rõ ràng cảm giác anh trưởng thành hơn rất nhiều.

Sự non nớt đã biến mất hoàn toàn, cũng chín chắn hơn trước nhiều.

Xong xuôi hai người cùng nhau ra khỏi nhà.

Tưởng Tiểu Mễ nhớ ra tối nay còn phải đi ăn cơm với Đằng Tề, dặn Quý Vân Phi: “Tối nay anh không cần làm cơm cho em đâu, một mình không muốn nấu thì đến nhà bà ngoại ăn cơm đi.”

Quý Vân Phi: “Bảo Đằng Tề đổi sang trưa đi.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Trưa cậu ta nói tìm Tăng Kha ăn cơm.”

Quý Vân Phi không hiểu: “Cậu ta bị hâm à, mời hai người ăn cơm còn chia ra.”

Tưởng Tiểu Mễ nhún vai: “Ai biết được chứ, có thể là có một số lời không tiện nói với em trước mặt Tăng Kha.” Cô đoán: “Không lẽ cậu ta muốn tỏ tình với Tăng Kha sao? Sau đó tối ăn cơm với em báo cáo tình hình?”

“Có lẽ vậy.”

Đằng Tề tìm Tăng Kha không phải vì tỏ tình, cậu ta không có dũng khí nói ra, sợ tỏ tình bị từ chối, đến lúc đó ngay cả làm bạn cũng không được, cậu ta cũng cảm thấy mình rất vô dụng.

Khi đó còn chưa tốt nghiệp đại học, mỗi lần đến tìm Tăng Kha ăn cơm cậu ta đều cổ vũ bản thân cố lên, trong lòng thầm nhủ chính mình:

Đằng Tề à, mày là đàn ông thì phải nói ra.

Lúc trước mày thích Tưởng Tiểu Mễ không phải mặt rất dày sao, mày vui vẻ mang bữa trưa đến cho cô ấy, còn không biết xấu hổ gọi cô ấy là vợ.

Vì cô ấy mà đăng ký lớp học thêm, muốn nhìn cô ấy nhiều hơn còn đặc biệt mua xe đạp, mỗi ngày tan học còn âm thầm đi sau xe cô ấy.

Khi đó mày đàn ông như vậy, cho dù làm cái gì cũng không giấu, ngay cả người anh em Quý Vân Phi mày cũng không nhường.

Cho dù có thầm nhủ như nào thì đợi đến lúc Tăng Kha xuất hiện cậu ta lại sợ hãi.

Sau đó Hoắc Dương hẹn cô, còn muốn theo đuổi cô, cậu ta hoàn toàn xóa bỏ ý định đó.

Cuối cùng cô cũng có thể ở bên chàng trai mình thích, cậu ta không muốn làm phiền sự bình lặng đó.

Làm bạn cũng rất tốt.

Lúc Đằng Tề đang ngẩn ngơ, Tăng Kha từ trong ký túc xá đi ra.

“Hôm nay cậu không bận à?” Tăng Kha hỏi, sánh vai cậu ta đi về phía nhà ăn.

Đằng Tề: “Cũng bình thường.”

Sắp đến nhà ăn, “Trưa nay vẫn ăn sườn xào chua ngọt sao?” Tăng Kha hỏi cậu ta.

Đằng Tề: “Cậu ăn đi, tôi đổi cái khác.”

Đằng Tề cảm thấy khác lạ, năm năm rồi, mỗi lần đến đây cậu ta đều ăn sườn, hôm nay vậy mà không gọi món này, “Hôm nay sao thế?”

Đằng Tề cười: “Sau này còn không biết năm nào mới có thể đến Thanh Hoa đi dạo một vòng, ăn đặc sản khác.”

Tăng Kha ngạc nhiên: “Có ý gì?”

“Đi ăn cơm trước đã.” Đằng Tề không định nói bây giờ.

Lấy đồ xong, hai người tìm chỗ ít người ngồi xuống, không đợi Tăng Kha hỏi, Đằng Tề đã chủ động nói: “Tuần sau tôi ra nước ngoài.”

Đũa trong tay Tăng Kha cứng đờ, vài giây sau giả vờ bình tĩnh: “Đột nhiên vậy sao? Quyết định khi nào thế?”

Thật ra là quyết định mấy ngày nay.

Đằng Tề nói: “Bố tôi bảo tôi đi từ lâu rồi nhưng tôi cứ trì hoãn mãi, đúng lúc bên đó có dự án, tôi đi theo giám đốc dự án học hỏi thêm.”

Tăng Kha cắn một miếng sườn, rất khó để nuốt, khó khăn nuốt xuống, hỏi cậu ta: “Vậy khi nào về?”

Đằng Tề cười: “Cái này không biết, đợi…”

Câu đó còn chưa nói xong điện thoại Tăng Kha reo, cô lấy ra xem, là Hoắc Dương.

Ngay cả khi màn hình điện thoại của Tăng Kha bị đảo ngược Đằng Tề liếc cái đã biết số điện thoại đó là của Hoắc Dương, cậu ta buồn bực cúi đầu ăn cơm.

Vốn dĩ Tăng Kha không muốn nghe, nhưng nếu như không nghe Đằng Tề sẽ cho rằng có chuyện gì đó không tiện nói cho người khác, cô nhấn nghe: “Alo, Hoắc Dương.”

Hoắc Dương: “Tối nay muốn đến nhà ăn bọn cậu ăn cơm, đến lúc đó tớ đi tìm cậu lấy thẻ cơm nhé.”

Tăng Kha hỏi: “Tối nay cậu qua sao?”

Hoắc Dương: “Ừ, đến tớ gọi điện cho cậu.”

Tăng Kha: “Được, tớ ở trường.”

Rất nhanh cuộc gọi đã kết thúc, Tăng Kha nhìn Đằng Tề: “Sao đột nhiên lại muốn ra nước ngoài? Còn tưởng rằng cậu sẽ mãi ở Bắc Kinh.”

Cô thử thăm dò hỏi: “Bởi vì Tiểu Mễ sao?”

Đằng Tề ngước mắt lên: “Hả?” Vừa rồi cậu ta thất thần, không nghe được cô nói cái gì.

Tăng Kha cắn môi: “Tiểu Mễ có em bé rồi, trong lòng cậu khó chịu vậy nên mới ra nước ngoài, đúng không?”

Đằng Tề cười khổ, không nói chuyện.

Tăng Kha hiểu rồi, “Ừ, ra ngoài giải sầu cũng rất tốt.”

Đằng Tề cắn một miếng sườn, không còn là mùi vị trước đây nữa.

Cậu ta ăn rất ngon miệng, có rất nhiều lời cậu ta không biết nói thế nào cũng không biết nói từ đâu, nghĩ được cái gì thì nói cái đấy.

“Trước đây tớ có nói ngày nào cũng mời cậu ăn sườn, cho đến khi cậu tìm được bạn trai, tớ không nuốt lời có đúng không? Hoắc Dương rất tốt, trước đó tớ nói không tốt là để cậu yên lòng, cậu đừng xem là thật.”

Mắt Tăng Kha ửng đỏ, nước mắt trực trào.

Trong lòng Đằng Tề chua xót, “Tớ biết cậu tủi thân, có điều khi đó Hoắc Dương không chấp nhận cậu có lẽ là cậu ta vẫn còn nhớ bạn gái trước, chỉ là cậu ta không muốn làm tổn thương cậu, cũng không phải không thích cậu. Cậu xem bây giờ cậu ta bước ra được rồi, chủ động theo đuổi cậu, tốt biết bao. Người khác không biết cậu thích Hoắc Dương nhiều bao nhiêu nhưng tớ biết.”

Đằng Tề nói xong, dùng bát canh cụng với bát của cô: “Mọi chuyện thuận lợi.” Lời chúc phúc dành cho cô và Hoắc Dương quả thật anh không nói ra được.

Tăng Kha không khống chế được nước mắt, từng giọt rơi xuống.

“Cậu nhìn cậu kìa, chuyện vui như vậy cậu khóc cái gì chứ.” Đằng Tề lấy giấy lau nước mắt trên mặt của cô, “Nếu như nữ thần tớ thích bao nhiêu năm theo đuổi tớ tớ còn vui c h ế t đi được ấy.”

Tăng Kha tự cầm giấy lau mặt, “Tớ vui mà.”

Sau khi đưa Tăng Kha về ký túc xá, Đằng Tề ngồi trong xe ngẩn người gần ba tiếng, sau đó hút mấy điếu thuốc, mãi đến khi nhận được tin nhắn của Tưởng Tiểu Mễ: 【Bao giờ cậu đến?】

Đằng Tề hoàn hồn, dập thuốc, trả lời cô:【Bây giờ qua đây, vừa mới ở chỗ Tăng Kha ra.】

Sau khi đón Tiểu Mễ, Đằng Tề đi đến nhà hàng, cậu ta không có một chút khẩu vị nào, mỗi món đặc sản trong nhà hàng đều gọi một phần cho Tiểu Mễ, “Cậu ăn từ từ thôi, dù sao thì mai không đi làm, cũng không vội về nhà.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Nhưng tôi cũng không ăn hết nhiều như vậy.”

Đằng Tề: “Ăn không hết thì cậu gói mang về.”

“Này, cậu sao đấy?”

Lẽ nào sau khi tỏ tình bị Tăng Kha từ chối rồi?

Đằng Tề dùng khăn lau bàn, nằm thẳng lên bàn, không có chút sức lực nào, không nói gì hết.

“Này, rốt cuộc làm sao thế?”

“Không sao hết.”

“Cậu mà không nói ăn xong tôi đi đấy.” Tiểu Mễ dọa cậu ta.

Đằng Tề: “Tuần sau tớ ra nước ngoài, không biết bao giờ quay lại, có điều đợi cậu sinh em bé xong tớ sẽ về thăm con nuôi.”

Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên: “Cậu ra nước ngoài?”

“Ừ.”

“Cậu bị Tăng Kha từ chối rồi à?”

“..... Không tỏ tình lấy đâu ra từ chối.”

“Thế thì sao?” Tưởng Tiểu Mễ không biết chuyện Hoắc Dương theo đuổi Tăng Kha, sau khi cô mang thai chỉ gặp Tăng Kha có một lần, Tăng Kha cũng không nhắc đến với cô.

Tưởng Tiểu Mễ hoang mang: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Đằng Tề: “Thời gian gần đây Hoắc Dương và Quý Vân Phi vẫn luôn bận làm dự án, ngày nào cũng tăng ca rất muộn, có lúc còn phải đi công tác, có lẽ hiện tại hai người vẫn chưa có tiến triển gì nên Tăng Kha không nói với cậu, có lẽ đợi cậu ấy và Hoắc Dương thành rồi mới nói.”

Tưởng Tiểu Mễ cũng không ăn nữa, không thể ngừng lo lắng: “Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà cậu nghĩ không thông, muốn rời bỏ quê hương? Đằng Tề, cậu đúng là có tiền đồ. Không phải cậu chưa tỏ tình sao? Sao cậu biết Tăng Kha chắc chắn sẽ chọn Hoắc Dương? Cậu chắc chắn phải thử chứ.”

Đằng Tề lắc đầu: “Cậu không biết chuyện mấy năm nay của Tăng Kha, sau khi cậu và Quý Vân Khi yêu nhau, tớ sẽ đóng vai trò làm bạn thân của cậu ấy, hiểu không? Cậu cũng là con gái, ở tình huống nào sau khi thi đại học copy nguyện vọng của một chàng trai? Cậu có biết Hoắc Dương đối với cậu ấy có nghĩa là gì không? Từ lớp 10 cậu ấy đã yêu thầm Hoắc Dương rồi.”

Tưởng Tiểu Mễ nhếch khóe miệng, không phản bác được.

Cũng đúng, trong hai năm rưỡi đó cô và Tăng Kha không liên lạc, sau khi lên đại học thỉnh thoảng gặp mặt, cô bận học rồi đi thực tập, Tăng Kha cũng vậy, thời gian hai người chơi với nhau cũng ít hơn.

Cho dù như vậy, Tưởng Tiểu Mễ vẫn khuyên cậu ta: “Tớ cảm thấy Tăng Kha thích cậu, cậu thử đi có được không? Không được thì ít nhất cũng không nuối tiếc, nhé?”

Cô huých cánh tay Đằng Tề, cô thật sự muốn hai người họ ở bên nhau.

Đằng Tề vẫn từ chối: “Cái yêu thích đó của Tăng Kha đối với tớ là sự ỷ lại, giống như việc cậu ấy thích cậu vậy, nó không phải thích giữa nam nữ. Tớ ở bên cậu ấy sắp 8 năm rồi, nếu như nói không có chút tình cảm nào cũng không thể, có điều tình cảm đó giống người trong gia đình hơn.”

Cậu ta nói: “Cho dù có chút tình cảm nào đó không giống thì cũng không nhiều bằng Hoắc Dương. Cậu ấy thích Hoắc Dương bao nhiêu bây giờ cuối cùng cũng có thể đợi được rồi, tớ không thể nào nhân lúc này xen chân vào để cậu ấy lựa chọn được, tớ cũng không muốn tình cảm yêu thầm bao nhiêu năm của cậu ấy không có kết quả được.”

Trước đây tưởng rằng Hoắc Dương sẽ không theo đuổi Tăng kha nữa, cô vẫn luôn cảm thấy chuyện Đằng Tề và Tăng Kha ở bên nhau chỉ là chuyện sớm muộn, bởi vì ngày nào hai người cũng như hình với bóng, người khác không xen vào được.

Nhưng nào biết được Hoắc Dương lại hồi mã thương, không ai kịp phòng bị.

Đối diện với chàng trai mình từng thích như vậy, có lẽ không ai có thể thờ ơ được?

Tưởng Tiểu Mễ không muốn từ bỏ, hỏi ý kiến Đằng Tề: “Vậy tớ có thể hỏi dò Tăng Kha, xem xem cậu ấy có phản ứng gì có được không? Cậu đừng vội ra nước ngoài.”

Đằng Tề: “Cậu tuyệt đối đừng làm vậy, nếu không tớ với Tăng Kha thật sự đến bạn cũng không làm được nữa. Tiểu Mễ, cậu có quan hệ tốt với tớ nên mới cảm thấy Tăng Kha và tớ thích hợp ở bên nhau, thật ra…”

Dừng mấy giây, cậu ta nói: “Thật ra nếu như đứng ở lập trường khách quan, Hoắc Dương càng hợp với Tăng Kha hơn, học lực của họ giống nhau, cùng chủ đề nói chuyện.” Cái gì cũng phù hợp.

Tưởng Tiểu Mễ không can tâm, trực tiếp gọi điện cho Tăng Kha, mở loa ngoài.

Đằng Tề muốn ấn tắt nhưng không kịp, giọng Tăng Kha truyền đến: “Có phải là con nuôi nhớ tớ không?”

Từ giọng nói của cô có thể đoán được, bây giờ tâm trạng cô khá tốt.

“Cậu mơ đi!” Giọng Tưởng Tiểu Mễ vẫn giống trước đó, “Đang lang thang ở đâu đấy?”

Tăng Kha: “Đang ở cùng Hoắc Dương, vừa mới ăn cơm xong, sắp đi xem phim.”

“Hoắc Dương??” Tưởng Tiểu Mễ giả vờ không biết, bất ngờ.

“Ừ, không nói nữa, đợi hôm nào tìm cậu ăn cơm rồi từ từ nói, sắp đến rạp chiếu phim rồi.”

Kết thúc cuộc gọi, Đằng Tề chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ.

Màn đêm buông xuống, con đường bên ngoài náo nhiệt nhưng cậu ta lại cảm thấy hiu quạnh.

Đằng Tề quay đầu không khỏi nhíu mày: “Không phải… tớ thất tình cậu khóc cái gì chứ?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Không muốn cậu đi, cậu ở đây vui biết bao nhiêu, đợi cậu đi rồi bọn tớ tìm ai chơi đây?” Nước mắt không nhịn được lại rơi xuống.

“Cậu đừng như thế, cậu cứ thế làm tớ cũng muốn khóc.” Đằng Tề hít thở sâu.

Tối đó hơn 10 giờ Tăng Kha và Hoắc Dương ra khỏi rạp chiếu phim.

Cả quãng đường hai người khá im lặng, lúc sắp đến trường bước chân Hoắc Dương dừng lại, “Tăng Kha.”

“Hả?” Tăng Kha cũng dừng chân, “Sao thế?” Cô có dự cảm cậu sẽ tỏ tình, cả tối cô đều chờ đợi giây phút này.

Im lặng khoảng hai ba giây, Hoắc Dương nhìn vào mắt cô: “Lần này tớ đến theo đuổi cậu.”

Trong lòng Tăng Kha vẫn run rẩy, chỉ là lời tỏ tình này quá muộn, cô cũng nghiêm túc nói với cậu: “Hoắc Dương…” Vừa mở lời liền nghẹn ngào.

Cô liên tục hít thở, điều chỉnh một lúc. “Có thể cậu không biết trước đây… tớ thích cậu nhiều thế nào, thích đến mức nghe được tên cậu liền cảm thấy hạnh phúc.

Sau đó ba năm cấp ba tớ vẫn luôn không dám chểnh mảng, sợ một khi lười biếng sẽ bị cậu bỏ lại phía sau.

Khi đó tên của cậu là toàn bộ cuộc sống của tớ, tớ lén đi qua trước cửa phòng học lớp cậu chỉ vì có thể nhìn cậu thêm một cái.

Sau đó biết cậu chia tay, tớ liền chép lại nguyện vọng của cậu, tớ đợi ngày nào đó cậu quay đầu là có thể nhìn thấy tớ.

Dù sao thích cậu đã trở thành một thói quen của tớ, mấy năm đó tớ làm chuyện gì cũng có thể nghĩ đến cậu, làm chuyện gì cũng liên quan đến cậu. Cậu thích ca sĩ nào tớ đều có thể hát hết bài hát của người đó, đến lời bài hát cũng không sai.

Tớ sẽ bảo Quý Vân Phi hỏi mượn đề trắc nghiệm của cậu xem, sau đó in ra một bản, lén bắt chước chữ viết của cậu.

Tớ biết cậu không có ý tổn thương tớ, khi đó có lẽ cậu vẫn chưa có ý định yêu đương, bây giờ cậu đồng ý cho tớ cơ hội có lẽ là bị tớ làm cảm động, có lẽ cũng có chút thích và ngưỡng mộ với tớ.

Thật sự rất cảm ơn cậu.

Nhưng tớ… thích cậu nhiều năm như vậy, sau khi không còn chút hy vọng nào, tớ cũng dần dần từ bỏ, có lẽ từ năm tư tớ đã thích người khác rồi.

Đương nhiên… tớ vẫn đáng thương như vậy, người đó cũng thích cô gái khác, có điều không ảnh hưởng, tớ chỉ đơn thuần là thích thôi.

Nếu như bây giờ tớ chấp nhận cậu, vậy chắc chắn là bởi vì muốn bù đắp nuối tiếc trước kia, chứ không phải vì tình yêu mà ở bên cậu.”

Một hơi nói nhiều như vậy, Tăng Kha bình tĩnh một lúc, “Hoắc Dương, tớ thích cậu là tớ can tâm tình nguyện, không tìm bạn trai là bởi vì chưa gặp được người thích hợp, cậu đừng tự trách, sau này cậu sẽ gặp được người con gái khiến cậu rung động lần nữa.”

Cô tiến lên một bước, chủ động ôm lấy cậu: “Cảm ơn cậu.” Cậu vẫn luôn rất tốt chỉ là bọn họ không gặp nhau đúng thời điểm.

Trong lòng Hoắc Dương buồn bã, giống như cũng buông bỏ được, dùng sức ôm cô, cuối cùng hôn lên trán cô, mọi lời nói đều trở nên dư thừa.

Tăng Kha lau nước mắt, “Cậu không cần đưa tớ về ký túc xá đâu.” Cô vẫy vẫy tay, đi vào khuôn viên trường.

Tách nhau ra ở đây cũng rất tốt.

Tối đơn hơn 11 giờ, Tăng Kha gửi tin nhắn cho Đằng Tề:【Tuần sau bọn tớ phải đi nghiên cứu khảo sát với giáo viên hướng dẫn, không đi tiễn cậu được, đi đường thuận lợi.】