Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Chương 30: Quý Vân Phi đến thăm cô

“Nhìn thấy tớ không phải cậu nên vui sao, khóc gì chứ.” Quý Vân Phi đi lên phía trước, lau nước mắt trên mặt cô. Bên này vừa lau khô, bên kia lại rơi xuống.

Nước mắt của Tưởng Tiểu Mễ giống hệt như cơn mưa mấy ngày trước ở Bắc Kinh, cuộn trào mãnh liệt.

Quý Vân Phi biết trong lòng cô khó chịu, lại không nỡ nhìn cô khóc, đột nhiên nhìn vượt qua cô, nhìn về phía sau cô, “Hình như là giáo viên bọn cậu đến kìa.”

Vốn dĩ Tưởng Tiểu Mễ còn đang tủi thân, nghe nói có giáo viên đến vội vàng lau nước mắt, còn lùi về sau nửa bước giữ khoảng cách với Quý Vân Phi.

Cô quay đầu lại, làm gì có giáo viên nào, chỉ có mấy bạn học lớp khác, bọn họ cũng chẳng quan tâm phía bên này.

“Cậu làm gì thế, dọa c h ế t tớ rồi.” Tưởng Tiểu Mễ tức giận, giẫm chân cậu mấy cái.

Quý Vân Phi mỉm cười, để cho cô giẫm, giải thích: “Nếu không dọa cậu, cậu còn khóc mãi.”

Trong lòng Tưởng Tiểu Mễ thầm nghĩ, cậu không biết nói mấy câu dỗ tớ sao.

Nghĩ rồi trong lòng vẫn khó chịu, lẩm bẩm nói: “Đợi sau này lên đại học rồi có phải mỗi lần tớ tức giận cậu đều không dỗ tớ có đúng không?” Nói rồi lại nức nở.

Quý Vân Phi: “Bây giờ là tình huống đặc biệt mà, đây là khuôn viên trường cấp ba, đợi lúc lên đại học rồi nếu như ngày nào đó tớ chọc cậu giận tớ sẽ ôm dỗ cậu, dỗ đến khi nào cậu vui mới thôi.”

Mặt Tưởng Tiểu Mễ đỏ, “Chỉ biết nói mấy lời dễ nghe.”

“Nếu như cậu không muốn nghe mấy lời này sau này tớ sẽ không nói nữa, cậu xem tớ làm thế nào là được.” Quý Vân Phi lại lau nước mắt cho cô.

Tưởng Tiểu Mễ nói: “Tớ còn tưởng cậu không liên lạc lại với tớ nữa, khai giảng được ba tuần rồi mà cậu không có một chút tin tức nào.”

Quý Vân Phi: “Tớ đã nghĩ không liên lạc với cậu, đợi lên đến đại học đi tìm cậu nhưng lại thấy như thế quá k h ố n n ạn, không có trách nhiệm. Khiến cậu nửa yêu sớm là tớ, đến Bắc Kinh thăm cậu cũng là tớ, kết quả tớ nói vài lời rồi không liên lạc với cậu nữa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng học của cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Vậy nên tâm trạng tớ quan trọng đúng không?” Vì thế cậu vẫn đến.

Quý Vân Phi tìm khăn giấy đưa cho cô: “Lau đi, mặt đầy nước mắt kìa.” Lúc này mới trả lời cô: “Tớ hy vọng tâm trạng cậu tốt, hy vọng chuyện học tập của cậu không bị ảnh hưởng.”

Cậu xin lỗi: “Kỳ nghỉ lần trước là tớ không đúng, biết rõ nhà cậu quản nghiêm còn trông chờ vào may mắn, lẽ ra gặp cậu xong tớ nên về Thượng Hải cùng bọn Tăng Kha.”

Con người vẫn luôn t h a m l a m, gặp mặt còn muốn ở thêm một lúc.

Cậu cầm lấy cặp sách của cô, “Đi thôi, đi ra cổng trường, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Tưởng Tiểu Mễ nhắc nhở: “Ngoài cổng có tài xế nhà tớ.”

Quý Vân Phi: “Tớ biết, chúng ta đi chậm thôi.”

Tưởng Tiểu Mễ đột nhiên nhớ ra: “Cậu đợi đã, tớ lên tầng nói với Tô Dương một tiếng.” Nói rồi định chạy lên tầng, vừa đi thì bị Quý Vân Phi kéo lại.

“Không cần tìm nữa, chị ấy đang ở tòa nhà hành chính phía trước đi dạo đợi cậu, vừa rồi là chị ấy dẫn tớ đến lớp học của bọn cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ ngạc nhiên: “Tô Dương biết cậu đến sao?”

Quý Vân Phi chỉ đồng phục trên người mình: “Nếu không tớ lấy đồng phục ở đâu ra? Không mặc đồng phục bảo vệ cũng không cho tớ vào.”

Cậu nhân lúc đám người tan học nhốn nháo đi vào, dù sao cũng mặc đồng phục, trường học lớn như vậy, học sinh lại nhiều, không ai chú ý đến cậu.

Bảo sao đồng phục của cậu quen quen, vừa rồi chỉ lo vui mừng, căn bản không chú ý cậu mặc đồng phục của trường nào.

“Cậu liên lạc với Tô Dương sao? Đồng phục chị ấy gửi qua cho cậu?”

Quý Vân Phi gật đầu: “Tô Dương hỏi mượn một bộ của bạn từ nhỏ mà chị ấy quen, tớ với bạn nam đó cao tương đương nhau nên mặc vừa. Chị ấy nói tớ mặc đồng phục của bọn cậu vào trường tiện hơn, cho dù bị tài xế nhà cậu nhìn thấy cũng không nghi ngờ gì.”

Tâm trạng kích động của Tưởng Tiểu Mễ dần khôi phục lại, bắt đầu tự trách: “Sau này cậu đừng qua đây nữa, như này ảnh hưởng việc học của cậu. Chiều nay cậu trốn tiết có đúng không?”

Quý Vân Phi cười: “Không phải, tớ nói với giáo viên tớ bị đau bụng. Không sao, thời khóa biểu kỳ này đổi rồi, chiều thứ sáu không có tiết chính, không ảnh hưởng.”

“Lừa người.”

“Tớ lừa cậu làm gì chứ, tớ sẽ không vì đến thăm cậu mà ảnh hưởng đến việc học, nếu như thật sự ảnh hưởng vậy thì sau này hai chúng ta thực sự không có khả năng rồi.” Cậu hứa: “Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc học, đây là lần đầu tiên trốn tiết cũng là lần cuối cùng.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Sau này một kỳ chúng ta gặp nhau một lần là được, nếu như có chuyện gì cậu gọi điện cho Tô Dương, nếu không cậu viết thư cho tớ cũng được, tớ sẽ viết thư trả lời cậu.”

Quý Vân Phi: “Phiền phức như vậy làm gì, lát nữa tớ giải quyết hết cho cậu.”

Bên này là trường học, thỉnh thoảng có học sinh từ lớp học đi qua, rất nhiều lời không tiện nói.

Tưởng Tiểu Mễ tò mò: “Giải quyết thế nào?”

Quý Vân Phi lấy một mảnh giấy nhỏ từ trong cặp sách ra đưa cho cô: “Cất đi.”

“Đây là gì thế?” Tưởng Tiểu Mễ nhìn, là mã vạch của tủ đựng đồ siêu thị gần trường học bọn họ.

Quý Vân Phi nói: “Đồ tớ mang cho cậu đều cất ở trong đó, có nhiều lắm, cậu qua đó lấy mang về nhà.” Lại nói với cô lát nữa lấy kiểu gì.

“Đợi lát nữa cậu với Tô Dương đi dạo siêu thị, cậu nói với tài xế cuối tuần muốn mua ít đồ ăn vặt về nhà ăn, như vậy cậu có thể quang minh chính đại xách chỗ đồ đó về nhà.”

Tưởng Tiểu Mễ cảm thán: “Nếu như bây giờ chúng ta học đại học thì tốt biết bao, không cần phiền phức như này, cũng không chịu sự quản lý của người nhà.”

Đến lúc đó cô sẽ ở trường, bình thường muốn đi đâu thì đi, ai cũng không quản được.

Nhưng bây giờ một chút tự do cô cũng không có, chỉ có đi học rồi về nhà, cho dù đi đâu cũng có người đi theo.

Quý Vân Phi nói: “Cho dù có lên đại học chúng ta vẫn phiền phức như này, cho dù lên đại học rồi người nhà cậu cũng không đồng ý để cậu và tớ ở bên nhau.”

Tưởng Tiểu Mễ muốn an ủi cậu nhưng lời đến miếng lại không nói ra được.

Bố cô nghiêm cấm cô yêu sớm đồng thời cũng không cho phép cô tùy ý yêu đương, với tính cố chấp của bố thì sau này sẽ tìm một người môn đăng hộ đối để cô kết hôn.

Còn về tình cảm yêu đương thì bố đều nói đều là những thứ không đáng tin nhất.

Bố còn lấy hôn nhân của bố và mẹ ra làm ví dụ, nói như này không phải rất tốt sao, tình cảm phải có kinh tế làm nền móng, mấy lời yêu đương sáo rỗng đó có mài ra cơm ăn được không?

Cô không phản bác, đó là bố chưa trải qua việc rung động nên mới xem tình yêu không đáng giá như vậy.

Quý Vân Phi an ủi lại cô: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cấp ba cũng có niềm vui của cấp ba, đợi cậu đi làm trưởng thành rồi chắc chắn sẽ cảm thấy cấp ba tốt biết bao, không có chuyện gì phiền phức hết.”

Sắp đến cổng trường, Quý Vân Phi đưa cặp cho cô: “Đi tìm Tô Dương đi, Tô Dương ở bên tòa hành chính, đến lúc đó cậu với chị ấy cùng nhau đi siêu thị, tài xế sẽ không nghĩ nhiều.”

Tưởng Tiểu Mễ gật đầu, “Vậy tối nay cậu ở đâu?”

Quý Vân Phi: “Tớ phải đi đến nhà ga ngay, bố tớ đặt vé tàu cao tốc cho tớ rồi.”

“Vậy cậu về Thượng Hải muộn lắm, không an toàn.”

“Không sao, bố tớ đi đón tớ.”

Trong lòng Tưởng Tiểu Mễ cảm thấy chua xót.

Cô nhìn Quý Vân Phi: “Tớ xin lỗi.”

Cô cũng không biết vì sao mình lại nói ra ba chữ này, dẫu sao cũng bí từ, không có cách nào biểu hiện được tâm trạng hiện giờ.

Quý Vân Phi vỗ đầu cô, “Cậu ngốc rồi sao? Nói xin lỗi làm gì chứ.”

Tưởng Tiểu Mễ bối rối: “Chú biết cậu trốn tiết đến đây không tức giận sao? Cái gì cũng chiều theo cậu sao?”

Quý Vân Phi giải thích: “Tớ nói hết mọi chuyện với bố tớ rồi, nếu như tớ cứ như này không liên lạc với cậu chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu. Cái này do tớ sai, tớ phải chịu trách nhiệm, nếu không trong lòng tớ cũng không thoải mái.”

Khi đó bố cũng giáo huấn cậu một trận, nhưng nghĩ cậu vẫn nên đến để Tiểu Mễ yên lòng thì tốt hơn. Tâm tư con gái nhạy cảm, không có gánh nặng tâm lý mới có thể yên tâm học hành.

Tưởng Tiểu Mễ vô cùng xúc động, “Có thể nào nói cảm ơn với chú hộ tớ không?”

Quý Vân Phi cười: “Cảm ơn tớ sẽ truyền đạt thay cậu, mau đi tìm Tô Dương đi.”

Tưởng Tiểu Mễ không nỡ, chỉ là không muốn rời đi, ở thêm một phút nữa cũng tốt.

“Lần sau…” lần sau khi nào mới có thể gặp nhau?

Cô không hỏi, sợ cũng làm khó cậu.

Giục cậu: “Cậu mau ra nhà ga đi.”

Trường học người đi lại nhiều, nói gì cũng không tiện.

Quý vân Phi: “Những gì tớ muốn nói với cậu đề ở trong tủ đựng đồ, cậu mở ra liền biết.”

Không thể làm chậm trễ cô lâu, vẫy tay với cô xong cậu sải bước nhanh về phía cổng trường.

Cậu từ xa xôi đến bọn họ gặp nhau còn chưa đến hai mươi phút.

Nhìn bóng lưng cậu rời xa, mắt Tưởng Tiểu Mễ đỏ lên.

“Nếu như có chàng trai nào đối xử với chị như vậy, chị chắc chắn s ố n g c h ế t sát cánh bên nhau, có chịu nhiều tủi thân như nào chị cũng cảm thấy đáng.” Tô Dương khoác cánh tay Tiểu Mễ cảm thán.

Tưởng Tiểu Mễ thở dài, trong lòng phức tạp.

Cô lấy khăn giấy lau nước mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn đôi mắt của mình, di dời lực chú ý, nói với Tô Dương: “Anh họ em là người đàn ông tốt, giới thiệu cho chị nhé?”

Tô Dương: “...”

Lại nữa.

Lại bắt đầu tâng bốc Tưởng Bách Xuyên.

Cô nói đùa: “Em đừng có dát vàng lên mặt anh em nữa, anh ấy có tốt bằng một phần mười của Quý Vân Phi không?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Đương nhiên không phải rồi, anh em không hiền như Quý Vân Phi, có điều con người anh ấy thật sự rất tốt. Em cảm thấy anh ấy là một người không dễ yêu ai nhưng một khi yêu rồi sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với cô gái đó.”

Sau đó Tưởng Tiểu Mễ lại không nhịn được khoe khoang: “Đây chính là truyền thống tốt đẹp của đàn ông nhà họ Tưởng bọn em.”

Tô Dương túm tóc đuôi ngựa của cô: “Em càng nói như vậy chỉ lại càng cảm thấy anh

em xấu đến mức không tìm được đối tượng, nếu không người có gia thế tốt như thế, bản thân tốt như vậy, còn học ở trường Ivy League, sao lại lo không tìm được bạn gái?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Do bây giờ em không có điện thoại thôi, nếu không chắc chắn sẽ bảo anh em chụp một tấm. Anh em rất đẹp trai, đẹp đến mức những người con gái bình thường anh ấy cũng không vừa mắt.”

Tô Dương không nhịn được cười haha, “Tiếp tục tâng bốc đi, rốt cuộc anh em trả cho em bao nhiêu tiền tiếp thị thế?”

Nói rồi hai người đi đến cổng trường.

Tô Dương nhỏ giọng nói: “Chị ngồi xe của em, nói với chú tài xế chúng ta muốn đi siêu thị mua đồ ăn vặt.”

“OK.”

Đến trước xe, Tô Dương chào hỏi với tài xế trước, “Chú ơi hôm nay mẹ cháu có việc nên không đến đón cháu, cháu đi nhờ xe của chú, làm phiền chú rồi ạ.”

Tài xế cũng quen với bố Tô Dương, “Đều tiện đường cả, không có gì phiền hết.”

Hai người lên xe xong Tô Dương lại nói: “Chú ơi, đến siêu thị phía trước chú dừng lại có được không ạ? Cháu với Tiểu Mễ muốn đi dạo siêu thị, mua ít đồ ăn vặt.”

Yêu cầu này tài xế vẫn có thể thỏa mãn, “Được.” Sau đó nhìn Tưởng Tiểu Mễ trong gương chiếu hậu: “Cháu mang đủ tiền không?”

“Cháu có đủ ạ.”

Tài xế không nói nhiều nữa, bẻ lái vào dòng xe.

Đến bãi đỗ xe của siêu thị tài xế không đi xuống, biết được hai cô gái đi dạo siêu thị cũng không muốn có người lớn đi theo, chú ngồi ở trong xe đợi hai người.

Vào thang máy, hai người thở phào, đập tay với nhau.

Tưởng Tiểu Mễ chân thành nói: “Cảm ơn chị.”

Tô Dương nằm lên vai cô: “Khách sáo với chị làm gì chứ, chị đang làm việc tốt thôi, hy vọng sau này sẽ gặp được chàng trai tốt như thế.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Sẽ thôi, chỉ là năm nay anh họ em không có thời gian về nước. Anh ấy vừa mới lập nghiệp ở bên đó, có quá nhiều chuyện phải làm, đợi lễ giáng sinh năm nay anh em về em sẽ giới thiệu hai người quen nhau.”

Tô Dương: “....” Vẫn chưa thôi sao.

Lên trên tầng, Tô Dương nói: “Chị đi chơi đây, em đi lấy đồ đi, nửa tiếng sau tập hợp.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Chị đi đâu chơi?”

Tô Dương vỗ cặp: “Vừa rồi Quý Vân Phi cho chị 200 đồng, để chị đi gắp gấu bông.” Cô nàng vẫy tay: “Mau đi xem món quà nhỏ hạnh phúc của em đi.”

Tưởng Tiểu Mễ đi đến tủ đồ, dùng mã vạch mở ra.

Trong tủ đồ ngập tràn đồ, có hai túi đồ ăn, bên trên còn dán chữ, viết rõ túi nào là của cô túi nào là để Tô Dương dùng để đối phó với tài xế.

Còn có một túi vải nhỏ tinh xảo, ngoài cùng là một cuốn nhật ký.

Tưởng Tiểu Mễ mở nhật ký ra trước, Quý Vân Phi còn kẹp một mảnh giấy ở bên trong, bên trên viết:

【Đây là nhật ký tớ viết từ kỳ nghỉ đông đến bây giờ, ngày nào làm gì cũng đều viết hết lên đó, chỉ là có hơi dài dòng, buổi tối cậu không có gì làm có thể mở ra đọc thư giãn.

Sau này ngày nào tớ cũng sẽ dành ra mười mấy phút viết nhật ký, như vậy cậu có thể biết được hàng ngày tớ làm gì.

Nếu như cậu có thời gian cũng có thể ghi lại cuộc sống của mình, cứ coi như là viết cho chính mình để nâng cao trình độ viết văn. Lần sau chúng ta gặp mặt sẽ trao đổi nhật ký cho nhau.

Như vậy cho dù chúng ta cách nhau rất xa không thể gặp mặt cũng sẽ không trở nên xa lạ.】