Hai ngày sau, nhóm Cổ Tước cuối cùng đặt chân đến trước cổng hoa viên. Lúc này không ngờ đã có hơn chục đệ tử Lam Hà tông đang đứng đây, vẻ mặt bối rối không hiểu.
Từ xa, Cổ Tước nhìn thấy một nam đệ tử muốn mở cửa hoa viên nhưng làm cách gì cũng không mở được một cái cửa không có khóa này, dù là huyền kỹ mạnh mẽ cũng mở không được.
Cổ Tước cười gian dẫn ba người Dạ Tuyết đến trước đại môn. Đám đệ tử vừa thấy Cổ Dạ Tuyết sư tỷ liền tránh ra mở đường, dù là nam hay nữ đều ngây ngẩn ngắm nhìn dung nhan của nàng, bấy giờ nàng có chút thành thục trưởng thành càng làm người khác khao khát.
Có điều những đệ tử này không thể nhạy bén bằng nguyên lão Triệu Tôn được, cũng không có đoán ra được nàng đã không còn là tiên nữ trong trắng không nhiễm bụi trần trước kia.
Dạ Tuyết tiến lên đẩy cửa hoa viên, nhưng cánh cửa song sắt nhìn như mòng manh này lại vững như cột trời, nàng vận huyền lực nửa bước Huyền Vương cũng không đẩy nổi.
Cổ Tước vỗ vỗ vai Dạ Tuyết, tiến tới đặt tay phải lên cánh cổng. Hắn vuốt ve mấy song sắt cũ kĩ, chìm trong hồi ức một lúc thì lật tay gõ cửa ba cái, tạo ra âm thanh vang vọng trong trẻo.
Sóng âm vừa lan tỏa, Cổ Tước lập tức bị ảo cảnh bao phủ, trước mặt hắn hiện ra hỏa ngục có quỷ hỏa điên cuồng gào thét, xương cốt bị cháy đen chất thành núi, máu tươi bị đun sôi ùng ục chảy thành sông lớn, khắp nơi có ma quỷ bay nhảy, tùy thời có thể nhảy tới cắn hắn.
Cổ Tước híp mắt cười nhạt, vững bước tiến tới, mặc cho thân xác bị ma quỷ cấu xé, máu tươi tuôn ra, đau đớn thấu xương, có lúc hắn còn bị quỷ hỏa thiêu sống, toàn thân chỉ còn lại xương trắng, nhưng hắn vẫn là sừng sững bước qua, hơi thở chỉ trở nên hơi hổn hển một chút.
Sau khi xuyên qua hỏa ngục, hắn liền bị ném vào trong một cái hồ, cái hồ này không có nước, chỉ có lưỡi đao dính đầy máu đỏ không ngừng xoay chuyển như máy xay thịt.
Hắn trải qua chín khổ nạn như vậy, cuối cùng từ trong ảo cảnh tỉnh lại, lập tức thấy Dạ Tuyết đang vô cùng lo lắng đứng nhìn mình thì thở ra một hơi, định giải thích với nàng một chút thì thấy chín loại binh khí đâm xuyên qua người nàng, Dạ Tuyết chưa kịp nói gì đã ngã xuống chết đi, mà người ném ra những loại binh khí kia chính là Thanh Ngọc đang cười âm hiểm.
Trái tim hắn nhảy lên một cái, nhưng hắn cố gắng nhịn xuống, trong não ong ong đau nhức không chịu nổi, suýt nữa nổi điên tấn công Thanh Ngọc. Cổ Tước ôm đầu nghiến răng, yếu ớt vận khởi Cửu Thiên Quyết Tam Thiên chống đỡ. Được một lúc lâu thì trong đầu hắn hiện ra hình ảnh Dạ Tuyết bị ác ma dùng chín chín tám mốt cách khác nhau chém gϊếŧ, lần này hắn có nhắm mắt thì cũng không tránh né được, vì hình ảnh bị truyền trực tiếp vào đầu hắn.
Những ảo ảnh này vô cùng chân thật, ngay cả tiếng kêu cứu cùng nét mặt của Dạ Tuyết cũng hoàn toàn chân thật, có sức sống như người thật vậy. Thêm vào đó, vì những ảo ảnh này bị nhét vào đầu hắn nên trong não Cổ Tước liên tục bị đánh phá, đau đớn cùng cực.
Cổ Tước điên cuồng gầm lên một tiếng, hai mắt phóng ra hào quang, hình bóng một thiếu niên rách rưới như ăn mày hiện ra sau lưng hắn, ánh mắt thiếu niên kiên định quật cường, ý chí qua hàng vạn năm tôi luyện trong phút chốc bộc phát, đỡ lấy cho Cổ Tước một kích trí mạng.
Trong khoảnh khắc này, thời gian như ngừng trôi, Cổ Tước khó hiểu nhìn Khai Thế Tiên Vương thuở thiếu thời, không khỏi hỏi:
- Sao lại giúp ta?
Tiên Vương lắc đầu nói ra:
- Ta đã nói ngươi rồi, ta không còn trên đời này nữa, mớ chấp niệm này là thuộc về ngươi, là một dạng tiềm lực mà sự điều khiển của ngươi không chạm tới được, chỉ có ở trong tuyệt cảnh mới có thể một lần kích phát, lần sau lại khó khăn hơn lần trước mấy lần.
Cổ Tước “à” một tiếng, nói ra:
- Xem ra từ nay trở đi ta sẽ không được cứu dễ dàng như vậy nữa...
Khai Thế Tiên Vương cười cười nói thêm:
- Thế nhưng không phải ngươi tiêu hao tiềm lực một cách vô nghĩa a.
Cổ Tước nhướng mày, hứng thú hỏi:
- Ý ngươi nói là trong nguy hiểm cùng cực có tuyệt đại cơ duyên?
Khai Thế Tiên Vương gật đầu cười tự tin, ảo cảnh cùng lúc đó tan biến.
Bên ngoài, Cổ Tước mở tung mắt, hai tay đưa lên, miệng khẽ quát một tiếng:
- Mở cho ta!
Phừng, phừng...
Trên bầu trời xuất hiện một đầu tiên sư lông bờm màu tím huyền bí, toàn thân là từ hỏa diễm tạo thành, trong hỏa diễm có trộn lẫn sắc tím của lôi điện cuồng lượn. Là Lôi Hỏa!
Đám người xung quanh quan sát không khỏi kinh hô, hú lên quái dị:
- Là dị hỏa! Lại còn ngưng thành thực chất! Là ngũ phẩm dược sư a!
Lúc này, tiên sư màu tím gầm lên khiến đất trời rung chuyển, Cổ Tước trong mơ màng tỉnh lại, ý nghĩ xoay chuyển thật nhanh, móc ra một đống dược liệu trong túi không gian ném vào mồm tiên sư, để nó một lượt nuốt hết vào, trực tiếp tiến hành Đa Luyện Tĩnh Dẫn mà không cần dược đỉnh.
Dạ Tuyết thấy hắn tỉnh lại thì mừng rỡ, nhưng nàng không dám quấy rầy hắn luyện đan, chỉ đứng một bên vân vê góc áo, chân đứng không yên. Bạch lão thấy vậy vỗ vai nàng một cái, an ủi:
- Tiểu thư, nên có lòng tin vào thủ đoạn của thiếu gia.
Dạ Tuyết tuy gật đầu, nhưng trong bụng khó mà cứ như vậy yên tâm được.
Lúc này, Cổ Tước đã đem dược liệu toàn bộ luyện thành tinh hoa, bao gồm cả mấy viên thú đan nhất, nhị biến. Tiên sư đem tinh hoa dược liệu trong miệng nuốt vào, bắt đầu gầm thét, tiếng rống nổ vang như sấm sét giáng xuống.
Sau một hồi lâu, tiên sư cuồng hống một tiếng cuối cùng, toàn thân nổ tung. Tu vi Cổ Tước vốn không đủ để khống hỏa ở trình độ này nên hắn cũng bị nổ bay, miệng phun máu tươi.
Một lần tiềm lực bộc phát này giúp hắn trong khoảnh khắc vượt cấp luyện đan, nhưng về sau hắn sẽ cần phải thành tựu Huyền Hoàng chân chính mới có thể tái sử dụng loại dược pháp luyện đan không cần dược đỉnh này.
Dạ Tuyết nhanh tay lẹ mắt nhảy ra đỡ Cổ Tước, sau đó uyển chuyển xoay người, một tay đón lấy ba viên đan dược từ chỗ tiên sư nổ tung rơi xuống. Nàng nhẹ nhàng mang cả người lẫn đan trở về an toàn, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người ngoài nhìn vào thật giống tiên tử hạ phàm.
- Khục, khục...
Thanh Ngọc thấy Cổ Tước ho khan ra máu, nhanh chóng lấy ra hai viên đan dược trị thương nhét vào miệng hắn, một là Hồi Khí đan, một là Hồi Mệnh đan, đều là nhất biến tứ tinh. Thời điểm nàng còn đi cùng hắn, hai người túng thiếu thú đan nên trong tay không có đan dược ngũ, lục tinh.
Dạ Tuyết đặt hắn xuống đất, để hắn gối đầu lên đùi nàng thở dốc một chút, hồi phục thương tổn. Lúc này nàng mới có thời gian mở tay ra xem xét đan dược hắn mới luyện.
- Thật đáng tiếc...
Một lô ba viên thì hết hai viên bị cháy thành tro, chỉ còn một viên thành đan viên mãn. Nhưng lúc Dạ Tuyết nhìn kỹ lại một viên đan dược màu trắng tươi phát ra hào quang thánh khiết này thì không khỏi hít một hơi khí lạnh, bất giác hô to lên:
- Huyền Đan Nhị Biến Cửu Tinh!!
Hơn chục đệ tử Lam Hà tông xung quanh liền trầm mặc, cũng có mấy người xôn xao bàn tán, nhưng đa phần là nhíu mày nghị luận, nghi ngờ độ thật giả của một màn này. Cửu tinh a, đối với bọn họ, đây là đan dược chỉ xuất hiện trong thần thoại, làm sao họ tin được.
Trên thực tế, ngay cả Dạ Tuyết cũng có chút không xác định được, nhưng bản năng của nàng lại nhảy tung lên, báo hiệu cho nàng đây nhất định là Huyền Đan cực phẩm trong cực phẩm.
Trong lúc mọi người đang xôn xao, Cổ Tước mở ra Cửu Thiên Quyết Tam Thiên, thôn phệ dược lực trong đan dược trị thương, nhanh chóng bổ sung khí lực cùng sinh lực.
Cuối cùng, hắn khó khăn lắm mới bò dậy, cười khổ nói ra:
- Lam Hà hỗn đản, không ngờ lại phát triển thêm một cửa khảo hạch thứ mười...
Năm xưa, lúc Khai Thế Tiên Vương thường xuyên ra vào Lam Hà, đại môn vườn hoa Nam Thiên chỉ đưa ra chín loại khảo hạch đạo tâm, nhưng sau nhiều năm, nó không ngờ lại phát minh ra thêm một cái khảo hạch thứ mười, hại hắn suýt nữa bị quật chết tại đương trường.
- Tước, đệ không sao chứ?
Dạ Tuyết đau lòng hỏi.
- Ta không sao, nhưng lát nữa ba người cũng phải đi khảo hạch giống ta thì mới được vào hoa viên.
Cổ Tước nghiêm mặt nói với ba người Thanh Ngọc, sau đó hỏi:
- Tỷ tỷ, lúc nãy ta ngẩn ra bao lâu?
Dạ Tuyết đáp:
- Khoảng hai canh giờ, đệ cứ đứng ngơ ra như vậy, cổ trán lại liên tục tuôn ra mồ hôi, tỷ cứ sợ, sợ...
Ngày hôm nay trái tim Dạ Tuyết phải nói là bị Lam Hà đùa bỡn, vui được một lúc lại sợ hãi đứng tim, đến lúc này thì nàng đã muốn rơi nước mắt rồi, nhưng lại cố nuốt vào. Nữ hài tử ôn nhu dịu dàng như Dạ Tuyết đúng là sợ những nơi như Lam Hà nhất, ở đây người thân của nàng sẽ bị ngược đãi không chút nhân từ, mà nàng từ bên ngoài nhìn thấy cũng chịu không nổi.
- Đường tương lai hai người chúng ta sẽ không hề bằng phẳng.
Cổ Tước đứng dậy vuốt má nàng, lạnh lùng nói ra:
- Dạ Tuyết, nàng cần phải mạnh mẽ lên, đừng để ta trở thành điểm yếu trí mạng của nàng.
Dạ Tuyết cầm tay hắn, sầu não nhìn hắn, nhưng trong lòng nàng nhanh chóng đánh xuống một cái quyết định, đánh tan hết thảy ấm ức sợ hãi, gật đầu với hắn:
- Tỷ minh bạch.
Kể từ lúc Cổ Tước lấy đi trong trắng của nàng, Dạ Tuyết vẫn luôn có một nửa chìm đắm trong giấc xuân mộng ngọt ngào kia, mà bản tính nàng lại hiền hậu, khiến tâm của nàng có chút yếu ớt.
Lúc này Cổ Tước mới nở nụ cười vỗ vỗ vai nàng, quay người nhìn về phía đại môn của hoa viên. Ở đó có một cái chìa khóa màu hoàng kim đang lơ lửng trên không trung.