Hệ Thống Tà Đạo

Chương 22: Quá khứ của hương

Tên Thành công tử bột tỉnh dậy tưởng rằng vừa rồi mình nằm mơ, nhưng đột nhiên cảm thấy cả khuôn mặt đau nhức không thôi thì mới biết không phải nằm mơ, hắn đúng là bị người ta đánh gãy mũi rồi.

Hắn nổi cáu chạy đi tìm Hưng, nhưng nhìn xung quanh nhà một lúc không thấy ai thì không khỏi bực mình. Nhưng mà hắn vừa đi ngang qua gian nhà phía trong thì nghe tiếng nữ nhân rêи ɾỉ.

“Ô...... Ô...... Thϊếp sướиɠ! Mạnh nữa đi chàng! Ư...... Ư......”

Thành nuốt ực một cái, hai vành tai nóng bừng lên. Đây là lần đầu tiên hắn tiếp cận chuyện nam nữ giao hoan, không thể tránh khỏi kích động tâm lý, sinh ra tò mò rất mãnh liệt.

Lâu nay hắn bị cha mẹ quản thúc, không được đi kỹ viện trải nghiệm, nên hôm nay hắn muốn nhất định phải chứng kiến cảnh này. Chưa kể giọng rên của cô này nghe rất quyến rũ, trong quần Thành cũng dựng lều lên rồi.

Thành tiến đến gần căn phòng có tiếng rêи ɾỉ kia, hắn cẩn thận hé cửa nhìn vào.

Cảnh tượng trước mắt làm Thành đứng cả tim, hai con mắt trợn trắng lên.

Trong phòng, hắn thấy tên Hưng kia đang hai tay vịn bờ mông một mỹ nữ, eo hông liên tục nhồi dập vào nàng từ phía sau, còn mỹ nữ kia thì đang bò trên giường, chổng mông lên cho Hưng đ^t.

Vẻ mặt của nàng ta như đang trên Tiên giới, ngây ngất trong mộng đẹp, cổ họng thì không ngừng tạo ra tiếng rên la câu hồn nam nhân.

Nếu đây là một cô nàng nào đó Thành không quen thì đây đúng là cảnh quan mát mắt hắn. Chỉ có điều nữ nhân đang chổng mông hưởng thụ quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Hưng lại là Hương, em dâu của cha hắn.

Thành chứng kiến Hưng đút dương v*t sâu vào âm đ*o của Hương sau đó thở hổn hển xuất tinh vào trong. Cùng lúc đó, hạ thân của Hương cũng co giật theo một lần lêи đỉиɦ thoải mái.

Lúc Hưng rút ra thì dương tinh màu trắng đυ.c tràn ra từ bên trong Hương, khiến Thành nhìn mà sợ hãi không biết nói gì. Hắn còn non trẻ, không ngờ được người cô này lại có thể trắng trợn ăn nằm với cháu ruột của nàng là Hưng như vậy.

Nhưng Thành còn chưa kịp hoàn hồn thì lại thấy Hưng đè lên người một mỹ nữ khác, lần này thì nàng kia nằm ngửa trên giường, hai chân dang rộng cho Hưng nhồi dập dương v*t của hắn vào giữa háng nàng.

Thành đưa tay sờ dưới quần mình một cái thì thấy kích cỡ có chút không bằng, trong bụng không khỏi nổi giận, ác độc tính kế làm sao đem cái của Hưng sau này cắt bỏ thùng rác.

Nhưng mà Thành mới vừa trở về từ trong trí tưởng tượng thì lập tức nhận ra mỹ nữ mà Hưng đang ch^ch kia là ai. Vẻ mặt nàng có nhiều điểm tương tự cô Hương của hắn, khẳng định là có quan hệ chị em. Mà như vậy có nghĩa là...... mỹ nữ này chính là Uyên, mẹ ruột của Hưng!

Thành hoảng hồn hóa đá tại chỗ, trong não không nghĩ được gì nữa. Hắn không tưởng tượng được làm sao mà Hưng lại có thể nhìn thân thể mẹ mình mà cứng lên để làʍ t̠ìиɦ được.

Hưng cảm thấy mình sắp xuất nữa, nên vội cúi người xuống, hôn Uyên thắm thiết, mυ'ŧ môi nàng đến mê mệt, ở dưới thì không ngừng đẩy vào kéo ra thật mãnh liệt, đến Thành đang đứng bên ngoài cũng nghe được tiếng bành bạch lúc cửa mình Uyên bị Hưng vùi dập.

Đến lúc cao trào, Hưng rút dương v*t ra, bắn tinh lên bụng Uyên, sau đó tiếp tục cùng nàng hôn hít thật thỏa mãn. Hắn hết hôn Uyên lại quay sang hôn Hương, hai bàn tay không ngừng mò mẫm bóρ ѵú hai nàng, đúng là hưởng thụ còn xa hoa hơn cả mấy tên hoàn khố phá của.

Thành nhìn xong một cảnh này thì hoảng hồn bỏ chạy, hắn nhất định phải về báo cáo với gia tộc, đặc biệt là chú của hắn, chồng cũ của Hương. Hai người bề ngoài tuy đã ly hôn, nhưng xem ra nam nhân kia rất ư là không nguyện ý, lại còn không hài lòng việc Hương bỏ trốn nên mới sai Thành đến làm ra vẻ sai khiến như vậy.Trong phòng ngủ của Hương, ba người nằm trên giường ôm nhau, lúc thì hôn hít, lúc thì ve vãn sờ mó, không khí trong phòng rất ư là mập mờ không đứng đắn, đôi lúc còn có tiếng cười khúc khích của mỹ nữ. Phàm là nam nhân, ở trong một căn phòng như vậy không sung sướиɠ mới là kỳ lạ.

Đùa giỡn dâʍ đãиɠ một lúc, Hương bỗng nhỏ giọng nói với Uyên.

“Chị muốn nói chuyện riêng với Hưng chút.”

“Ừm, em đi tắm.”

Uyên vừa nói vừa liếc Hưng, chỉ chỉ tay vào cái bụng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nàng.

Hưng cười khà khà nhìn mỹ nhân thân không mảnh vải đi ra mà trong lòng thích thú.

Hương lăn qua, rúc người vào lòng Hưng. Hắn cảm thấy Hương có tâm sự nên cũng biết điều mà thu lại nét cười, choàng tay qua ôm nàng vào lòng, cho nàng chỗ dựa vững chắc.

“Năm đó thϊếp có yêu thích một nam nhân tự tin mạnh mẽ, tưởng chừng không bao giờ được hắn để mắt tới. Nhưng không ngờ, về sau lại được gia tộc hạ lệnh gả cho hắn, về làm dâu gia tộc hắn.”

“Ừm.”

Hưng khẽ gật đầu, lắng nghe nàng kể.

“Thϊếp cứ nghĩ là cuộc đời như vậy là thỏa mãn hạnh phúc, nhưng mà gả cho hắn rồi mới biết bản tính thật sự của hắn. Hắn là một tên gia trưởng, thích dùng sức mạnh ngược đãi kẻ yếu, gia tộc hắn càng là một đám mọi rợ kỳ thị người ngoài, xem thϊếp như chân tay sai vặt. Nhiều lúc thϊếp còn bị hắn đè ra giường đánh...”

Hương nói tới đây mà nghiến răng nghiến lợi, hận thù có thể nói là cực kỳ sâu.

Hưng tuy không tỏ thái độ gì, nhưng ánh mắt hắn đã lạnh xuống độ âm, thầm đặt tên chồng cũ của Hương vào danh sách chém tận gϊếŧ tuyệt, đồ diệt cả gia tộc, chó gà không tha.

“Thϊếp cố gắng ở lại đó nhẫn nhịn vài năm, không ngờ trong tuyệt cảnh gặp được cơ duyên, trong một lần ra ngoài làm tay sai cho gia tộc của hắn, thϊếp gặp được một cao nhân chỉ dạy, khai sáng trí khôn, từ đó dễ dàng thành tựu Pháp Vương để trở mặt với gia tộc ác quỷ kia. Chỉ có điều, bọn hắn có lão tổ nửa bước Pháp Hoàng tọa trấn, thϊếp không làm gì được ngoài bỏ chạy tới nơi này sống ẩn cư...”

Hương gác chân qua, lấy toàn thân mình ôm chặt lấy Hưng, như thể nàng sợ hắn sẽ tan theo mây khói, theo mộng đẹp ngắn ngủi của nàng vậy.

Hưng vuốt mái tóc đen dài của Hương, cúi xuống hôn vào môi nàng, để nàng cảm nhận hơi thở còn ấm của hắn, để nàng biết hắn không phải chỉ là một ảo ảnh hay một giấc mơ ngắn hạn.

“Rất tiếc là hiện tại ta chỉ mới là Pháp Đồ, không làm gì được mấy tên kia. Chúng ta tạm thời đổi chỗ ở đi, trong lúc đó ta sẽ cố gắng tu luyện thành đạo, ngày sau dẫn nàng đi trả thù.”

Hưng không có hùng hồn tuyên bố lớn tiếng, nhưng giọng nói trầm trầm, từng câu từng chữ thật vững chắc của hắn lại khiến cho Hương cảm thấy như mình đang dựa vào một tòa núi cao.

Hương mở miệng ra rồi lại đóng lại, cứ như vậy mấy lần, cuối cùng nàng không có gì để nói hết, chỉ gật đầu “ưm” nhẹ một tiếng, yếu ớt ôm lấy hắn mà ngủ thϊếp đi, trên miệng còn treo nụ cười xinh đẹp.

Hưng lúc này mới nhìn ra cửa suy nghĩ một chút.

Lúc nãy hắn cố ý để Thành nhìn rồi bỏ trốn là vì hắn muốn mượn Thành gửi một chút thông điệp tới nhà chồng của Hương. Cho dù hắn có gϊếŧ Thành hay thả đi thì kết quả cũng giống hệt nhau, gia tộc kia sẽ phái người tới đây lục soát, trước đó thì cả ba người Hưng cũng sẽ dọn đi chỗ khác.

Hiện tại tu vi Hưng còn thua cả hai nàng Uyên và Hương, hắn khó mà làm gì nên hồn được. Dù cho hắn có là đồng tu Đấu - Pháp, hay có căn cơ Thần Ma, hay có Tà Đạo Thôn Phệ Thể đi nữa, thì chênh lệch tu vi giữa Pháp Đồ và Pháp Vương là rất, rất lớn, khó mà dùng chiêu trò bù đắp được.

Hơn nữa, ở gia tộc của chồng cũ của Hương có lão tổ nửa bước Pháp Hoàng, đã khó lại càng thêm khó. Hiện tại hắn cần phải trốn đi, cố gắng tăng lên thực lực bản thân, mai sau trở về trả thù.

Hưng nhắm mắt định ra kế hoạch cho tương lai, hắn cần phải cực kỳ chăm chỉ đi hái thảo dược và săn huyền thú để tăng tu vi pháp giả, rồi trong lúc đánh nhau với huyền thú và những tu sĩ khác, hắn sẽ có cơ hội tăng tu vi đấu giả, sẵn tiện bồi bổ Tà Đạo Thôn Phệ Thể, một công đôi chuyện.

Suy nghĩ được một lúc thì Uyên tắm xong, vào phòng cùng Hương ôm hắn ngủ. Hai nàng chỉ mặc đúng cái qυầи ɭóŧ nên thân thể mềm mại ấm áp đều dán sát vào người hắn, nhất là hai bộ ngực hùng vĩ kia, làm cho Hưng có chút khó mà vào giấc ngủ nổi.

Có điều, hắn thấy hai nàng ngủ bình yên quá nên không nỡ đánh thức, đành đè nén xuân khí xuống, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ đàng hoàng đứng đắn.