Đôi Mắt Tội Ác

Chương 2: Hù chết người

"Haizzz, được rồi!" Triệu Đại Bảo có tính cách dễ gần, nghe Ninh Thư Nghệ nói như vậy thì đáp lại một tiếng, tốc độ dưới chân cũng tăng tốc một chút, nhưng ngay sau đó anh ta mới nhận ra có gì đó không đúng: "Không đúng! Cô nói thưởng phạt phân mình là sao?"

Ninh Thư Nghệ xua tay, không muốn giải thích vấn đề này quá nhiều: "Trừ phi anh cũng muốn nhờ anh ta rèn luyện thể lực cho anh, nếu không thì không cần hỏi kỹ như vậy."

Nghe xong lời này, Triệu Đại Bảo cũng thức thời không hỏi nữa.

Đừng nhìn vào vóc dáng của anh ta trong lực lượng cảnh sát, dù anh ta chỉ dưới mức trung bình, nhưng trong đánh giá thể lực anh ta chưa bao giờ bị ảnh hưởng, đặc biệt là anh ta chạy trốn nhanh. Tìm người hỗ trợ thể chất, bất kể là vì nội bộ hay mặt mũi, chắc chắn anh ta sẽ không làm.

Hai người bọn họ nhanh chóng đi xuống lầu, một bóng người đứng thẳng ở cổng, dáng người cao lớn, cho dù mặc quần áo bình thường, cũng không hiểu sao lộ ra hơi thở trang nghiêm.

Ninh Thư Nghệ vẫy tay với người đàn ông, sau đó chỉ về hướng bãi đỗ xe bên cạnh: "Hoắc Nham, chiếc SUV màu trắng thứ tư ở hàng thứ hai."

Hoắc Nham liếc nhìn theo hướng ngón tay của cô, hờ hững gật đầu, không đợi hai người bọn họ đi đến, anh đã xoay người sải bước đi về phía một chiếc xe trong bãi đỗ xe.

Triệu Đại Bảo vội vàng lấy chìa khóa ra, mở khóa xe từ xa, khi hai người đi tới xe, Hoắc Nham đã ngồi ở hàng ghế sau.

Ninh Thư Nghệ không ngạc nhiên khi ngồi vào ghế lái phụ, Triệu Đại Bảo phụ trách lái xe. Trên đường đi, anh ta không khỏi tò mò liếc nhìn đồng nghiệp mới ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu vài lần, Hoắc Nham không mở miệng trong suốt quá trình đi, chỉ ngồi thẳng tắp, nhìn ra ngoài cửa sổ xe với khuôn mặt vô cảm.

Lần này, nơi mà họ tới là một rạp chiếu phim tư nhân nổi tiếng trên mạng ở thành phố W, quy mô không lớn, nhưng vì điều kiện xem phim tốt, còn thường xuyên chiếu một số bộ phim điện ảnh hoặc phim kinh dị chưa được chuỗi rạp lớn giới thiệu nên rất được các người trẻ thích thú.

Trước đây Ninh Thư Nghệ còn hẹn với những cô bạn đồng nghiệp trong đội hình sự rảnh rỗi tìm một bộ phim muốn xem, hội họp check in với nhau. Không ngờ thời gian vẫn chưa hẹn được, lại lần đầu đến với cách này.

Rạp chiếu phim tư nhân này nằm trong khu thương mại sầm uất ở thành phố W, ẩn mình trong một trung tâm mua sắm lớn, Triệu Đại Bảo cũng giống như những người khác, lái xe thẳng đến cửa sau ở phía sau trung tâm thương mại, có thang máy thẳng đi lên lầu, thuận tiện và nhanh chóng, cũng không gây ra chú ý.

Rạp chiếu phim tư nhân nằm trên tầng chín của trung tâm thương mại, ngay khi mấy người họ bước ra khỏi thang máy, giám đốc rạp chiếu phim đã đứng sẵn ở đó với vẻ mặt buồn bã. Khi anh ta biết Ninh Thư Nghệ là cảnh sát hình sự đã đến hiện trường, anh ta ngay lập tức không nhịn được nói nổi khổ tâm với bọn họ.

"Ai có thể ngờ, chúng tôi chỉ mở một rạp chiếu phim thôi mà cũng gặp phải chuyện này! Đang yên đang lành sau khi chiếu phim xong, khán giả rời đi, nhân viên vệ sinh của chúng tôi đi vào quét dọn thì chợt nhìn thấy có một người ở hàng ghế sau không rời đi, còn tưởng rằng là đang ngủ thϊếp đi, đi tới định đánh thức cô ấy dậy nhưng nào ngờ cô ấy đã chết rồi!"

Người giám đốc gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, vì vậy anh ta nắm tay rồi lại buông tay: "Hai nhân viên dọn dẹp bị doạ thiếu chút nữa ngất xỉu, vừa chạy ra ngoài vừa kêu, ầm ĩ khiến những khách hàng sắp bước vào phòng bên cạnh bị doạ chạy!"

"Trong phòng chiếu phim có camera không?" Ninh Thư Nghệ hỏi.

Nếu đó là một rạp chiếu phim lớn, câu hỏi này đương nhiên không cần phải hỏi, nhưng đối với một rạp chiếu phim tư nhân có quy mô này, vẫn phải xác nhận một chút.

"Có! Đều có! Chúng còn có chức năng nhìn ban đêm, một lát nữa sẽ đem cho các người! Có gì cần chúng tôi hợp tác cứ nói, chúng tôi đều rất sẵn lòng!" Người giám đốc vội vàng trả lời: "Bây giờ tôi mong cảnh sát điều tra, tốt nhất là chết vì một số lý do khác, đừng liên quan gì đến chúng tôi, nếu không công việc kinh doanh của chúng tôi sẽ thực sự không thể tiếp tục!"

Chuyện này không ai có thể đảm bảo, Ninh Thư Nghệ và Triệu Đại Bảo không tiếp lời, Hoắc Nham càng im lặng hơn, quản lý một mình tức giận, vừa lẩm bẩm vừa dẫn bọn họ đi về phía phòng chiếu phim xảy ra chuyện.

Đối với người giám đốc rạp chiếu phim, anh ta có lý do để quan tâm đến sinh kế và công việc tương lai của mình hơn là đau buồn về cái chết của một người lạ, Ninh Thư Nghệ cũng nghe thấy một chút manh mối từ những lời than vãn của anh ta.

Xem ra hiện trường lần này rất sạch sẽ, không có dấu vết gϊếŧ người của hung thủ, huống chi càng không có máu me đầm đìa đáng sợ, hoàn toàn giống như một cái chết tự nhiên, hoặc là một tai nạn.

Nếu không, người giám đốc đã không còn sức lực để phàn nàn, sớm đã sợ đến không còn để ý công việc kinh doanh sau này.

Khi đến phòng chiếu phim, đúng như cô suy đoán, mọi thứ trong phòng chiếu vẫn như bình thường, ngoại trừ trên chiếc ghế sofa đơn ở góc hàng ghế cuối cùng, một thi thể nữ ngồi dựa ở đó, thoạt nhìn không có chút gì đáng sợ.

Ninh Thư Nghệ quay đầu nhìn Hoắc Nham phía sau, vẻ mặt Hoắc Nham hơi căng thẳng, cô chắc chắn anh không phải là loại người sẽ lo lắng và sợ hãi khi nhìn thấy xác chết, anh là một tay bắn tỉa, tố chất tâm lý của anh phải vô cùng mạnh mẽ. Phỏng chừng bởi vì anh vừa mới đến, khi đối mặt với công việc mới, vị thần súng này không tránh khỏi có chút mất tự nhiên, dường như không còn bình tĩnh như lúc tiếp xúc trước đó.

Phòng chiếu phim này có sức chứa khoảng 30 người, trước khi bước vào, nghe người giám đốc nói đây là bộ phim kinh dị mới nhất của nước T được đánh giá họt rên nền tảng Internet trước đó, vì vậy nó rất nổi tiếng, chỉ có năm sáu ghế trống trong hội trường dành cho 30 người.

Trùng hợp, vị trí góc người chết đang ngồi hơi lệch một chút, nên bên cạnh có một số ghế bị bỏ trống, nếu không sẽ không chờ đến khi nhân viên dọn dẹp đi vào quét dọn mới phát hiện ra

Ninh Thư Nghệ đi qua hàng ghế đầu, đến gần để nhìn mà không ảnh hưởng đến công tác pháp y.

Cô gái đã chết thoạt nhìn hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài màu nâu lúc này trông hơi lộn xộn, trên mặt có trang điểm, đánh phấn mắt và kẻ mắt mascara, nhưng miệng cô ấy không tô son, và đôi môi cũng giống như khuôn mặt của cô ấy, trắng bệch không có chút huyết sắc.

Cô gái dựa lưng vào ghế trong một tư thế kỳ lạ trông giống như đã bị co giật sau đó mới vặn vẹo, một chiếc túi da hàng hiệu đắt tiền rớt ở dưới chân, mỹ phẩm, chìa khóa, điện thoại di động và bỏng ngô vương vãi khắp sàn nhà.

Đang ở trong hiện trường là pháp y Trương giàu kinh nghiệm trong cục, anh ta đang tiến hành kiểm tra sợ bộ người chết, khi quay đầu lại thì thấy đó là Ninh Thư Nghệ, anh ta mỉm cười: "A, hoá ra Tiểu Ninh đã đến hiện trường! Vậy tôi phải kiểm tra cô thử, xem cô đã nhìn thấy cái gì?"

Đối mặt với Ninh Thư Nghệ có kiến thức sâu rộng, từ trước đến giờ pháp y Trương luôn bày tỏ sự thích thú, ngay khi nhìn thấy cô, anh ta liền giống như sư phụ dạy đồ đệ, luôn muốn đặt câu hỏi. Ninh Thư Nghệ cũng đã quen với điều đó, vừa khéo pháp y Trương đã lên tiếng, cô cũng muốn hỏi về những nghi ngờ trong lòng.

"Pháp y trương, tư thế này của nạn nhân rõ ràng đã từng bị co giật trước lúc chết, cũng không loại trừ chứng co giật hoặc trúng phải Hạt Mã Điền...... Tôi nhìn thấy bỏng ngô vương vãi trên sàn nhà thì cũng tự hỏi liệu cô ấy có bị động kinh không, đột nhiên phát tác trong lúc xem phim, vừa khéo thì có đồ ăn trong miệng nên cô ấy bị sặc vào khí quản, dẫn đến nghẹt thở.

Nhưng tôi lại thấy không đúng, dù sao người bị ngạt thở đến chết, môi và mặt sẽ tím tái chứ không phải trắng bệch như vậy...... Còn lại tôi thật sự là không nhìn ra, bây giờ có thể phán đoán nguyên nhân tử vong không?"

Pháp y Trương mỉm cười gật đầu: "Cô nói rất đúng, phán đoán sơ bộ của tôi, dựa trên nhiều đặc điểm của người chết, nguyên nhân tử vong có thể là do tim ngừng đột ngột."

Ninh Thư Nghệ sững sờ: "Chẳng lẽ người này xem phim đến bị hù chết sao?!"