Lúc Nam Cung Lân đi ra khỏi rừng trúc, đã là một canh giờ sau, hắn thong thả từ tốn xuyên qua hoa viên trở về phòng nghỉ ngơi.
“n công Nam Cung công tử!”
Đang hoài nghi có phải là lỗ tai mình có vấn đề hay không tối hôm qua bị gọi ân công này ân công kia hiện tại xuất hiện ảo giác?
Liễu Ương Ương bước liên tục đi tới trước mặt Nam Cung Lân đôi mắt sáng ánh lên sự vui sướиɠ khi trông thấy hắn. Tối hôm qua ân công mặc hồng y đầu mang phát quan điễm sắc như hoa, hôm nay hắn mới vừa luyện kiếm xong trên trán lấm tấm mồ hôi vài sợi tóc đen thưa thớt rơi trên đầu vai cũng tuấn mỹ y như vậy nhưng lại mang thêm chút khí thế trầm tĩnh.
Hơi nhíu mày, Nam Cung Lân không nghĩ tới thiếu phụ này thật sự dám tới cửa tìm hắn, mà nàng thật sự có năng lực đi vào, ánh mắt quét qua phía sau nàng, nhất thời hiểu rõ, xem ra là gặp được Mãn Tử Đình, thực sự là may mắn.
“Tìm gia có việc?” Ngữ điệu của hắn vẫn lạnh nhạt, xa cách như cũ, cũng không vì nhìn thấy nàng mà sinh ra nhiệt tình hứng thú.
“À, ta muốn tìm ân công cùng đi ra ngoài một chút.”
“Ngươi rất quen thuộc nơi này? Vậy thì nói một chút xem nên tới nơi nào.
“À... ta không quen...”
“Phụt!” Mãn Tử Đình không nhịn được cười phá lên, nhận được một ánh mắt sắc bén thì mới chịu thu lại chút, “Xin lỗi, chỉ là vị tiểu nương tử này rất thú vị.”
Nam Cung Lân sau khi nhàn nhạt quét mắt nhìn Liễu Ương Ương một chút thì nói: “Ngươi hẳn đã biết gia là ai. Gia còn có chuyện cần làm, nếu như ngươi muốn đi đạp thanh, thì Mãn công tử đi cùng ngươi đi.”
Mãn Tử Đình vừa nghe lập tức trở mặt, “Không không không! Nam Cung, ngươi hãy đi cùng nàng đi, trong triều vô sự, còn có thừa tướng giúp ngươi trông coi, bản gia nhớ tới phải đi nghị sự, đi trước đây!”
Dứt lời, lòng bàn chân hắn như bôi dầu, vội vàng tránh đi.
Đùa sao, nếu để cho Nam Cung Lân sau này biết Liễu Ương Ương chính là Nghê Ngạo Lam, hắn chẳng phải là gặp cả hồ cá ương, chịu đựng đấm chua? Cho nên phải để hai người bọn họ đi cùng nhau mới là chính xác nhất.
Khuôn mặt Mãn Tử Đình rời đi lạnh thêm vài phần, Nam Cung Lân không nhìn Liễu Ương Ương, hắn định nói mình còn có chính sự cần xử lý, rồi quay trở về phòng ngủ.
Khi hắn lướt qua Liễu Ương Ương, nàng ngây thơ hô “n công”, mắt to long lanh rụt rè nhìn hắn, tay nhỏ còn trực tiếp kéo lấy ống tay áo của hắn không cho đi.
Nhìn dáng vẻ nàng thật giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, điềm đạm đáng yêu, tác động đến đáy lòng mềm mại của hắn.
Nhớ tới hình ảnh Nghê Ngạo Lam thường hay quấn lấy hắn trêu chọc, nàng cũng nhìn hắn như thế, làm cho hắn không thể nổi giận với nàng, mà nữ nhân trước mắt này cũng tương tự nàng làm cho hắn, rất khó mà lạnh nhạt.
“Hừ, ngươi kéo Gia, Gia làm sao ra cửa được đây?” Nam Cung Lân cúi mắt nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng đang níu lấy mình, lại một lần nữa bất đắc dĩ với bản thân sao lại thỏa hiệp với nàng nữa rồi chứ.
Liễu Ương Ương nghe ra Nam Cung Lân đã đồng ý, liền thả tay nhỏ xuống vui sướиɠ theo sát phía sau hắn, nàng không biết mình vì sao lại chấp nhất vậy, cũng hoàn toàn không sợ khuôn mặt sắc lạnh của hắn, có thể là nàng luôn có thể cảm nhận được cảm thụ của hắn chăng.
***
Có câu nói rất hay, đất mềm thâm canh.
Nam Cung Lân còn thấy mấy ngày này chính là khoảng thời gian khắc sâu nhất.
Vổn có thể trải qua đoạn thời gian yên tĩnh không bị quấy rầy, nhưng hỡi ôi, bản thân nhất thời nhẹ dạ mà đã phá hủy toàn bộ, năm ngày qua, ngày nào Liễu Ương Ương cũng đều tới cửa tìm hắn.
Hắn từng hỏi nàng, chẳng lẽ tướng công nhà nàng chỉ để trang trí thôi sao, mà tướng công của nàng, cũng sẽ hi vọng nàng ở trong nhà, việc nàng làm mấy ngày này trong mắt người ngoài chính là “hồng hạnh ra tường”, nàng thì lại nhún nhún vai trả lời, trượng phu buôn bán xa nhà cũng sẽ không vì chút chuyện này không vui đâu.
Một ngày nào đó sau này, lúc Nam Cung Lân nghĩ lại thì toàn thân toát mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy vui mừng vì bản thân không thử thuyết phục nàng làm bé ngoan ở lại trong đại trạch, bằng không suýt chút nữa đã tự tay bóp chết hạnh phúc của bản thân rồi.
Luật Ánh biệt uyển, hoa viên trong lương đình, hai nam tử mỹ mạo tuấn tú đang rảnh rỗi ngồi thưởng thức trà.
“"Nam Cung, ta cảm thấy tiểu nương tử kia rất vừa ý ngươi.” Mãn Tử Đình ánh mắt ám muội nhìn bạn tốt, còn hướng đối phương nháy nháy mắt.
“Ngươi có bệnh à? Người ta đã có trượng phu rồi.” Nam Cung Lân liếc mắt, trong con ngươi tất cả đều là khinh bỉ, nếu để ý kỹ sẽ phát hiện có chút mâu thuẫn trong đó.
Mấy ngày qua ở chung với Liễu Ương Ương, hắn phát hiện rất nhiều chuyện chỉ cần một ánh mắt thôi, nàng liền biết hắn muốn nói cái gì, nàng thậm chí có thể nhìn thấu sướиɠ vui đau buồn của hắn, thời gian đi cùng với nàng kỳ thực rất vui vẻ, hắn đã rất lâu rồi không vui vẻ như vậy.
Mãn Tử Đình đương nhiên hiểu rõ Nam Cung Lân tại sao khinh bỉ hắn, một nam nhân muốn cướp đi nương tử của người khác, hành động này, thật sự khiến người khinh thường, nhưng ngày hôm nay tiểu nương tử này lại không phải là người khác, nên tình huống không giống.
Hắn đã phái người đi điều tra, biết Liễu Hữu Trình ba năm trước mang theo Liễu Ương Ương tới biên cảnh này, cùng thời gian Nghê Ngạo Lam gặp tai kiếp chênh lệch không bao nhiêu, tại sao họ lại vất vả chạy tới biên cảnh Thường Mãn quốc thì hắn không biết, nhưng có thể xác định chính là Liễu Ương Ương đã mất trí nhớ.
“Ai nha, ngươi sợ cái gì, có trượng phu vẫn có thể cướp về mà, lấy ngựa chết làm ngựa sống.” Hắn tiếp tục cổ xuý, “Ngươi nhìn một chút, thật vất vả mới gặp được nữ nhân mình cảm thấy không tệ, phải biết tranh thủ cơ hội a.”
Nam Cung Lân không nói gì, chỉ cảm thấy bạn tốt rất kỳ quái không biết hắn đang có mưu ma chước quỷ gì đây.
“Nam Cung, ngươt hãy suy nghĩ lại đi, cứ thủ tiết như vậy cũng không phải là cách, ngươi lại không phải không có cảm giác, tin ta một lần, ta bảo đảm sau này ngươi sẽ cảm ơn ta.” Mãn Tử Đình như chém đinh chặt sắt hứa hẹn.
Câu nói này thật sự khiến Nam Cung Lân hứng thú, hắn muốn biết trong hồ lô của Mãn Tử Đình bán thuốc gì.
***
Hai ngày sau, chạng vạng.
Bàn tay nhỏ bé đang mở cửa đại trạch thì bị kéo lại, phía sau truyền đến giọng nói chất vấn của Lâm đại nương.
“"Ương Ương, muộn như vậy rồi còn đi đâu?” Lâm đại nương không khỏi có chút lo lắng, liên tục vài ngày tiểu nương tử này buổi chiều liền không thấy bóng người, sau bữa tối, mới trở về, hỏi nàng đi nơi nào, nàng đều nói là đi đạp thanh.
“À.. Đi ra ngoài mua điểm tâm ngọt ăn.” Liễu Ương Ương có chút lúng túng đáp, kỳ thực là Nam Cung Lân hẹn nàng đi ngắm trăng, cho nên hôm nay mãi tới lúc này mới xuất môn, nàng có hơi chút vội vàng lúng túng.
Lâm đại nương vừa nhìn liền biềt Liễu Ương Ương không phảt nói thật, “Ương Ương, đừng nói đại nương không khuyên con, vị ân công kia con ít gặp mặt hắn một chút thì tốt hơn, dù sao con cũng đã lập gia đình cùng nam nhân khác qua lại thân thiết như vậy thực sự không thích hợp, ai biết người kia có phải mang ý đồ xấu gì hay không.” Việc Liễu Ương Ương bị kẻ ác đuổi theo bà đã nghe nói qua.
“Hắn không phải loại người như vậy!” Liễu Ương Ương không vui cao giọng đáp lại, sau đó mới cảm giác bản thân dường như phản ứng hơi quá khích, mới hoàn hõa nói: “Lâm đại nương, ân công đối với ta rất tốt, bà thật sự không cần lo lắng.”
Không chờ Lâm đại nương nói chuyện, nàng đã mở cửa chạy ra ngoài.
Nàng rất không thích có người nói Nam Cung Lân không tốt, tuy rằng bọn họ mới nhận thức nhau không lâu, nhưng nàng biết hắn là chính nhân quân tử, hỏi nàng từ đâu mà tin tưởng hắn như vậy, nàng chỉ có thể nói là trực giác.
Kỳ thực, nàng cũng hiểu Lâm đại nương nói như vậy là vì muốn tốt cho nàng, cũng là đúng.
Thế nhưng, nàng không quản được tâm chính mình...
Cùng Nam Cung Lân ở chung, nàng cảm thấy thật vui vẻ, thật thỏa mãn, mỗi ngày đầu quả tim đều rung động, suốt đêm nằm mộng cảnh, nàng mơ tới đều là hắn hôn khắp cơ thể nàng, ôn nhu lại hung mãnh chôn vào trong cơ thể nàng, cảm thụ kia chân thực như đã từng xảy ra trong cuộc sống vậy, làm cho nàng sau khi tỉnh mộng giữa hai chân đều ướt một mảnh.
Nàng là nữ tử đã có gia đình, ngàn vạn lần không nên đối với Nam Cung Lân có bất kỳ yêu thương hoặc nhung nhớ nào, nàng nên nghĩ tới là Liễu Hữu Trình, bộ dạng lúc này của nàng chính là của một nữ tử không chung thủy.