Hai tay tiểu mỹ nhân chủ động vòng quanh cổ thiếu niên, để bản thân càng gần kề thân thể hắn hơn, để hắn có thể càng thâm nhập sâu vào thân thể mình hơn.
“Ái khanh đúng là cùng ngày càng khiến người ta yêu thích.” Nam Cung Lân cúi đầu, hôn mi tâm nàng, rút hơn phân nửa nam căn ra lại đâm vào, từng chút từng chút chậm rãi vững vàng, giống như đóng cọc.
Cảm nhận mỗi lần dị vật cường tráng cắm vào, chọc thẳng chỗ sâu nhất nhuyễn huyệt, khiến nàng không khỏi rùng mình một cái, miệng cũng theo đó khẽ rên một tiếng.
“Ưm…hoàng thương…cũng không…rảnh rỗi để…” Nghê Ngạo Lam nũng nịu nhìn hắn, một cái tay nhỏ sờ tới sờ lui l*иg ngực trắng nõn lại không mất đi vẻ cường tráng, cố tình trêu chọc hắn.
Nghe được hàm ý chê cười của thiên hạ, thiếu niên đẩy đến chỗ sâu nhất rồi vùi ở đấy bất động, khóe môi lại tà tà nhếch lên hỏi, “Yêu thích thế cơ à?”
“…” Nhìn ánh lửa tà tứ trong con ngươi đen như mực của hắn, nàng nghĩ sớm biết vậy sẽ không nói câu nói kia, giờ bèn giả chết không trả lời.
“Không nói? Thế trẫm sẽ làm cho nàng nói mới thôi.” Nam Cung Lân nắm cái eo nhỏ nhắn của nàng, chợt cắm vào rút ra, sức lực tăng thêm, tốc độ gia tăng.
Hai mảnh cánh hoa bị côn th*t to chui vào miệng huyệt lại nhảy ra, huyệt thịt bị dùng sức ma sát, trong nháy mắt từng trận kɧoáı ©ảʍ ở bụng dưới nhộn nhạo hẳn, dưới sự tiến công của hắn, d*m thủy phun ướt chỗ giao hợp của hai người, dọc theo khe rãnh của nàng chảy xuống mặt bàn.
Thiếu nữ vốn muốn bị hắn tàn nhẫn điều khiển, nàng nghĩ, không nói còn có thể đạt được kɧoáı ©ảʍ, lần này vừa vặn hợp ý nàng.
Nàng tưởng sẽ bị hắn làm đến đạt cao trào, đáng tiếc, bàn tính đánh rất hay song đế vương không theo ý nàng.
Thịt huyệt gắt gao hút côn th*t to, âm thanh dâʍ đãиɠ của thiên hạ, khàn khàn mang theo sự mềm mại, càng lúc càng gấp rút, khuôn mặt nhỏ nhắn mặc dù nhìn không ra diễm sắc, nhưng l*иg ngực rịn tầng mồ hôi mỏng, cảm giác nàng sắp nghênh cao trào.
Nam Cung Lân không báo trước rút côn th*t ra, kéo theo một sợi tơ rơi xuống sàn nhà.
“Ưm…Hoàng thượng… Hoàng thượng?!” Thiếu nữ đang hưởng thụ nɧu͙© ɖu͙© hoan ái bị cứng rắn cắt dứt, khiến nàng khó nhịn được ôm hắn, bộ ngực đầy đặn ma sát người hắn, đôi chân nhỏ cũng cọ cọ mông hắn, rõ ràng nói cho hắn biết du͙© vọиɠ của nàng.
Nhìn thiên hạ giống như con cún nhỏ sốt ruột, ngoắc cái đuôi đòi ngon ngọt, Nam Cung Lân khẽ cười.
“Ái khanh vẫn chưa trả lời câu hỏi của trẫm, nói hay không đây?” Hắn hơi thẳng lưng, đâm đâm đỉnh đầu côn th*t vào khe nhỏ, như xa như gần dẫn dụ nàng.
Lúc này Nghê Ngạo Lam bị dục hỏa ép dang dở, da^ʍ huyệt trống rỗng co rút, lập tức vứt bỏ thẹn thùng, trả lời, “Vi thần thích long căn to của Hoàng thượng.”
Lúc này nàng không quên bỏ thêm chữ “to”, lấy lòng cũng là sự thật, thiên phú dị bẩm của hắn luôn luôn khiến nàng hưởng thụ đến mức vừa đau khổ vừa ngọt ngào.
“Haha, cho nên?” Hắn vươn tay nhào nặn một ngọc nhũ, ánh mặt yêu thương lại cưng chiều nhìn chằm chằm nàng.
Tật xấu của nam nhân chính là vậy, luôn luôn thích ép nữ nhân mình yêu mến phóng túng dưới thân mình, nghe nàng nói lời da^ʍ ô, nhìn nàng làm ra động tác phòng đãng.
Hai tay chậm rãi duỗi tới, sờ nụ hoa ướt nhẹp, tách hai mảnh thịt ra, ngón tay vì xấu hổ mà khẽ run, xúc cảm trơn nhẵn xuyên qua đầu ngón tay truyền đến, làm người ta càng hưng phấn.
“Mời hoàng thượng…tận tình đùa bỡn vi thần.”
Nghê Ngạo Lam rũ mắt xuống, căn bản không dám nhìn vào mắt hắn, sắc dục trắng trợn thế kia, khát vọng nóng bỏng thế kia, luôn luôn khiến nàng không biết phải làm sao.
Khi bàn tay nhỏ bé của nàng tách hai mảnh thịt đỏ bừng, lộ ra tiểu huyệt phun d*m thủy trong suốt, chỉ cần liếc mắt đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Nam Cung Lân bùng phát, lập tức đỡ côn th*t to chọc vào.
“Ưm… ái khanh chặt quá.” Hắn thoải mái bật ra tiếng rên khêu gợi, bàn tay to vòng qua nàng, nâng cặp mông trắng nõn lên, chuyển động.
Tất nhiên, Nghê Ngạo Lam dùng hai tay hai chân cuốn chặt hắn, sợ nàng rơi xuống, thân thể cũng ra sức, ngay sau đó càng bao bọc chặt chẽ nam căn của hắn.
Bị thiên hạ kẹp một cái như thế, thoải mái đến độ côn th*t của thiếu niên lại to thêm một vòng, thở gấp nói, “Ái khanh…Nàng muốn kẹp đứt long căn của trẫm à?”
“Á…không có…Hoàng thượng…rất to a a…”
“Ưm, tiểu da^ʍ ô này, làm chết nàng.”
Nam Cung Lân đung đưa thắt lưng trước sau, đi đi lại lại trong Vận Xương hiên, hơi nóng của nàng càng không ngừng phả bên tai, tiếng rên mềm mại dễ nghe. Hắn dùng sức chọc, nàng chẳng dám không chút kiêng kỵ nào rêи ɾỉ, cắn môi phát ra tiếng kêu phóng túng càng gãi nội tâm người ta.
Khi đi tới trước mặt bức tường, hắn dứt khoát dùng cánh tay mạnh mẽ cường tráng đỡ đôi chân ngọc của nàng, l*иg ngực đè bộ ngực đầy đặn, đóng nàng trên tường, nhanh chóng cắm vào thịt huyệt mềm mại nhiều nước, sức lực lớn tới nỗi dường như muốn đè ép nàng, tiến vào trong.
“Ưm ưm…Hoàng thượng…a…quá mạnh…a a…”
Trọng lượng toàn thân Nghê Ngạo Lam đều tập trung vào nơi riêng tư kia, phần lưng chống đỡ bức tường cứng rắn, bị làm đến độ vừa đau vừa tê dại, nàng nức nở.
Nhìn đôi mắt to của nàng giàn giụa giống như hai đầm nước, khóe mắt ửng đỏ mang theo nước mắt, khiến Nam Cung Lân yêu thương liếʍ đi, mùi vị mằn mặn tản ra trong miệng.
“Yêu nàng…mới có thể làm trẫm mất đi định lực, mới mạnh bạo vậy với nàng.”
“Hoàng thượng…” Thiếu nữ hôn môi hắn, cái lưỡi hồng hồng chui vô miệng hắn quấn quýt.
Hóa ra, hắn yêu nàng sâu sắc thế, mới có thể không khống chế nổi chính mình, kìm lòng không đặng hoàn toàn khóa nàng trong lòng.
Hóa ra, bọn họ giống nhau.
d*m thủy dọc theo côn th*t to chảy xuống, rơi từng giọt li ti trên sàn nhà trơn bóng, ra vào kịch liệt tiểu huyệt, phát ra âm thanh phốc xít phốc xít.
Chịu không nổi sự mãnh liệt thế, không bao lâu Nghê Ngạo Lam đạt cao trào, há mồm cắn bờ vai hắn, rên vài tiếng, da^ʍ mật phun lên đầu nam căn.
Nam Cung Lân không cho thiên hạ nghỉ ngơi hồi sức, trực tiếp đè người nàng, trở về bàn, đặt nàng quỳ gối trên ghế, sau đó lại xâm nhập da^ʍ huyệt lần nữa.
Thừa bào màu tím bị hắn đẩy lên hông Nghê Ngạo Lam lộ ra cái mông trắng nõn như tuyết, đối lập với sắc tím, càng có cảm giác xinh đẹp mệ hoặc.
Con ngươi đen nhuộm thú tính đỏ ngầu, hai tay nắm chặt mông nàng, côn th*t to hung hăng đâm toàn bộ vào trong, va đập miệng tử ©υиɠ, cổ họng hắn phát ra tiếng hừ hừ, nhìn lưỡi dao sắc bén đi vào cơ thể mềm mại.
Quả thực làm chết Nghê Ngạo Lam, Nam Cung Lân điên cuồng dùng nam căn đâm thân thể da^ʍ mỹ phát ra âm thanh vang dội.
Nàng bị vây ngay ghế, căn bản không thể nào thoát khỏi sự sung sướиɠ to lớn vậy, chỉ có thể dâʍ đãиɠ kêu, tiếp nhận sự sủng ái của hắn, sự đòi hỏi của hắn.
“A a…hoàng thượng ưm…không được…rồi a…”
“Ái khanh…bảo bối…lại một hồi nữa, sắp rồi.”
Tiếng thở của thiếu niên trở nên ồ ồ, bắt đầu chạy nước rút, sức lực vừa hung hăng, sau một trăm lần, kɧoáı ©ảʍ từ cột sống vọt lên, lần cuối hắn chọc vào, phun ra dịch trắng sền sệt nhiều ngày tại chỗ sâu trong thịt huyệt, rót đầy tử ©υиɠ nàng.
Mà thiên hạ cũng bị hắn chọc đến lên mây, cái tay nhỏ bé nắm chặt lưng ghế, vui sướиɠ thét lên.
Ngoài hiên, chỉ nghe âm thanh phóng túng cuối cùng khiến người ta đỏ mặt kia của thừa tướng, nhưng đối với Viễn Trình khẽ tựa vào cây không cũng không phải như thế.
Tuy hắn không thấy rõ cảnh tượng trong hiên, nhưng nhĩ lực nhạy cảm ngay từ giây phút đầu tiên Nghê Ngạo Lam bắt đầu rêи ɾỉ, hắn đã nghe được, đè nén, mềm mại, khiến hắn vừa khó chịu vừa khát cầu.
Hắn biết không nên nghe, không nên nghĩ, song luôn nhịn không được du͙© vọиɠ trong nội tâm, sau đó ép đến mức bản thân vừa đau khổ vừa yêu thích, rốt cuộc trong giấc mộng nửa đêm xuất hiện hình ảnh hoan ái với nàng.
Lúc này hắn mê man không biết nên làm sao cho phải, sự đố kị ghen tuông hình thành trong lòng hắn, mai phục châm ngòi cho hành động điên cuồng sau này của hắn…