Nụ cười tà tứ xuất hiện trên khuôn mặt nhuốm đầy xuân sắc, Nam Cung Lân cúi người nắm hai cánh tay nhỏ bé của nàng kéo về phía sau, nằm đè lên lưng nàng, khiến cho đôi mắt phấn nhũ của nàng ma sát với mặt đất, còn mông thì nhếch lên cao hơn, để hắn dễ dàng chen vào đến tận cùng.
“A… không… ưm hức…” Thiếu nữ bị đυ.ng phải yêu kiều rêи ɾỉ, đã quên đè thấp âm lượng, thê là, trong hồ nước nóng truyền ra từng trận tiếng kêu khàn khàn mềm mại dâʍ đãиɠ.
Từng sợi tóc dài tản ra dán lên da thịt trắng nõn của nàng, trắng và đen kết hợp làm toát ra một cảm giác yếu đuối mỹ lệ, càng khiến người ta muốn hung hăng bừa bãi mà tàn phá đóa hoa tuyệt diễm này.
“Ái khanh sao lại nói không, tiểu huyệt rõ ràng xoắn lấy trẫm chặt chẽ thế này, ước gì trẫm càng hung hăng muốn khanh không phải hay sao?” Hắn một tay áp chế cánh tay đang vung loạn của nàng, một tay kiềm lại eo nàng, côn th*t dùng sức đâm về phía trước hai cái, qυყ đầυ cọ sát lấy cổ tử ©υиɠ.
Nghê Ngạo Lam khóe mắt ẩm ướt, cũng không phải là bởi vì cảm giác đâu, mà là vì hắn mang đến cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ vượt quá sự chịu đựng của nàng.
Chờ sau khi thích ứng với long căn thô to của hắn, càng cảm thấy thấy hắn tiến vào như vây càng khiến nàng ngứa ngáy khó nhịn, tiểu huyệt không chịu được chảy ra một dòng mật ngọt, càng khiến hắn xâm nhập dễ dàng hơn.
“Ưm a… Hoàng thượng… Hoàng thượng…” Nàng không biết nên làm thế nào để hòa hoãn du͙© vọиɠ đang dần tăng lên trong cơ thể, chỉ có thể cất tiếng gọi hắn, gọi tên thiếu niên đang liên tục không ra vào cơ thể nàng từ phía sau.
“Sao vậy? Ái khanh gọi nghe ngọt ngào làm sao, muốn trẫm yêu khanh như vậy ư?” Nam Cung Lân sau cú đâm thật sâu vào thì bất động, l*иg ngực tinh tráng dán lên tấm lưng trắng nõn như tuyết, đầu lưỡi liếʍ vành tai đã hồng rực của nàng.
Hắn bất động bên trong mật huyệt ướŧ áŧ của nàng, mật đạo mềm mạo không ngừng co rút, hút chặt lấy hắn khiến hắn không nhịn được mà “Hừ…” một tiếng.
“Hoàng thượng… hức… Vi thần không biết… Hoàng thượng muốn như thế nào cũng đều được cả…” Nghê Ngạo Lam cho dù đã xem qua rất nhiều bản đông cung đồ, lần đầu tiên cũng đã dâng cho hắn, nhưng những lần đó đều là hắn chủ động, nàng trước giờ chưa từng trải qua.
Nam Cung Lân vừa nghe thế, thân thể lùi lại, rút ra long căn, kéo theo một sợi chỉ bạc sền sệt trong suốt, trên thân long căn dính đầy dâʍ ɖị©ɧ sáng bóng của nàng.
“Hoàng thượng đừng đi…” Hắn rời đi khiến nàng hoảng hốt mà vội quay lại ôm lấy hắn.
Động tác này đã lấy được lòng Nam Cung Lân, lửa giận hơi vơi đi, nhưng không vì vậy mà hắn sẽ bỏ qua cho nàng, hiện tại vẫn còn sớm lắm đấy.
Chỉ bằng một động tác hắn đã ôm ngang tiểu mỹ nhân lên, đi tới nhuyễn tháp cách đó không xa. Khi nàng vừa được đặt lên nhuyễn tháp, hai chân liền bị mở ra thật lớn, hắn thì lại quỳ gối giữa hai chân nàng, long căn thẳng táp chống đỡ ở bên ngoài tiểu huyệt.
Nàng nhắm chặt đôi mắt to trong suốt, hòa hoãn hơi thở chờ hắn tiến vào, lại phát hiện qυყ đầυ chỉ đặt bên ngoài miệng huyệt, chậm chạp không chịu tiến vào, nàng liền mở mắt ra, nhìn thiếu niên cao lớn giống như một vị thần trước mặt.
“Ái khanh, nhìn trẫm, xem trẫm như thế nào cắm vào tiểu huyệt của khanh.” Trên khuôn mặt của Nam Cung Lân mang theo nụ cười xinh đẹp tà tứ, ánh mắt tràn ngập trêu tức.
Hắn muốn cho nàng ghi nhớ kỹ hắn làm thế nào giữ lấy nàng, làm thế nào kết hợp cùng nàng.
“Không… không muốn…” Nghê Ngạo Lam sắc mặt đỏ hồng, hình ảnh kí©ɧ ŧìиɧ như vậy, sao nàng có thể nhìn kia chứ, không chút nghĩ ngợi nàng đã lập tức cự tuyệt.
Nam Cung Lân híp lại con ngươi đen, “Không muốn? Vậy thì đợi ái khanh suy nghĩ kỹ, trẫm sẽ trở lại thỏa mãn khanh.” Nói xong hắn liền nhấc người đứng lên giả vờ rời khỏi.
Lần này Nghê Ngạo Lam thật sự hoảng hốt, hai chân trực tiếp vòng ôm lấy hông hắn, nhỏ giọng nỉ non “Vi thần xem…”, hạ thể đều bị bao phủ bởi cảm giác ngứa ngáy, muốn có thứ gì đó nhét vào, nhồi vào trong đường mòn yếu ớt nhạy cảm của mình, ở trong tình huống như vậy, nàng không cách nào kiên trì lý trí, để tâm đến mặt mũi nữa.
Nàng hơi đẩy lên nửa người trên, mặt đỏ rực như lửa, đôi mắt hơi cúi xuống liếc thấy long căn quen thuộc, nhưng lúc này nó còn lớn hơn so với bình thường, cho nàng một nhận thức hoàn toàn mới.
Biết nàng nhìn, toàn thân Nam Cung Lân liền có một loại kích động không thể kiềm chế được, nam căn đặt ngay cửa huyệt, thẳng thắt lưng, chậm rãi chen vào, cho đến khi hoàn toàn vùi lấp chính mình bên trong nàng.
Ánh mắt không cách nào rời khỏi long căn thô to kia, theo động tác tiến vào tiểu huyệt, da thịt của nàng nổi lên từng đóa hoa hồng nhạt, dâʍ ɖị©ɧ dần tiết ra, tẩm ướt toàn bộ huyệt thịt mềm mại.
Da^ʍ mỹ đến cực điểm, hình ảnh da^ʍ sắc đâm sâu vào đáy mắt, đánh thức khát vọng dâʍ đãиɠ trong lòng nàng.
“Thích sao? Ái khanh.” Nam Cung Lân tinh tế nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân, không buông tha một biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt nàng, cho dù biết nàng đã hoàn toàn rơi vào lưới tình, nhưng hắn vẫn muốn nghe nàng nói.
“Ưm… yêu thích… a… Hoàng thượng… Thật căng a…” Nghê Ngạo Lam cảm nhận được nam căn hùng vĩ của hắn đang lấp đầy mật huyệt của nàng, nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng.
Thiên tử tuấn mỹ cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, hai cánh tay mạnh mẽ hướng về phía trước nắm lấy đôi nhũ phong mê người, đột nhiên, hắn đong đưa thắt lưng, côn th*t mạnh mẽ mà nhanh chóng đánh thẳng vào.
“A a…” Thiếu nữ híp lại đôi mắt ngập nước, ý loạn tình mê mà nhìn hắn, hai tay vòng qua ôm vai hắn, đầu ngón tay đâm thật sâu vào cơ bắp rắn chắc trên lưng hắn, lưu lại từng vết cào thật dài.
Đáp lại cơn đau trên lưng, Nam Cung Lân càng dùng sức xỏ xuyên qua mật huyệt ướŧ áŧ thẹn thùng của nàng, đường mòn co rút càng ngày càng nhanh, xoắn chặt lấy long căn của hắn, thoải mái khiến hắn càng đâm càng say mê.
Chỉ có thô bạo, tựa hồ mới có thể xác nhận được sự tồn tại của nàng, hắn đã cô độc rất lâu, một mình lang thang trên cõi đời này rất lâu rồi.
Hãy để nàng lưu lại dấu vết trên người hắn, để hắn khắc lên dấu ấn trong cơ thể nàn, như vậy hắn mới có cảm giác cả hai đều đang tồn tại.
“A… Ái khanh, nàng thật chặt, hút lấy trẫm thật thoải mái.” Nam Cung Lân thở gấp nói, hơi thở nóng rực phun ra trên mặt nàng, đôi mắt đen như mực vẫn luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhuốm đầy xuân sắc của nàng, khắc ghi khoảnh khắc xinh đẹp nhất của nàng lúc này vào trong đầu.
“A… Hoàng thượng… Mạnh quá… Ưm a… Vi thần không chịu nổi a…” Nghê Ngạo Lam cảm thấy thân thể tựa hồ cũng bị hắn nghiền nát, nơi riêng tư ẩm ướt như nhũn ra, d*m thủy nhỏ xuống trên nhuyễn tháp, lưu lại từng vệt dấu vết ái muội.
Mồ hôi của hắn rơi trên da thịt nàng, từng giọt mồ hôi tỏa ra mùi Long Tiên Hương thanh mát, cùng hương vị tinh ngọt da^ʍ mỹ hòa trộn vào nhau, tạo ra một hương vị độc đáo không nói nên lời.
Bờ môi hôn lên trán của tiểu mỹ nhân, giọng nói của thiếu niên khàn khàn cất lên: “Ái khanh, bảo bối, nàng thật không thành thật chút nào, mυ'ŧ chặt long căn của trẫm như vậy, muốn trẫm nhanh hơn nữa ư?”
“Ưm a… Nhanh… quá…” Đôi chân ngọc của nàng càng quấn chặt lấy hông hắn, toàn bộ thân thể mềm mại dính sát vào trên người hắn, đầu vù không ngừng má sát cơ ngực rắn chắc của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào bên tai hắn mà nỉ non.
Tiếng rêи ɾỉ mềm mại nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙© của thiếu nữ vang lên bên tai, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng mạch máu trong tế bào hắn, khiến thú tính nguyên thủy gần như bộc phát, hắn cuồng mãnh đâm mạnh vào nàng.
Ngay lúc Nam Cung Lân vừa mạnh mẽ vừa dữ dội ra sức cắm vào tiểu huyệt thì thân thể mềm mại của nàng cứng đờ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đánh úp tới, da^ʍ mật phin ra giội ướt toàn bộ long căn đang cất chứa bên trong.
“A ưm… Đến… Đến… Hic…” Nàng cao giọng hét lên, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.
Thừa dịp huyệt thịt mυ'ŧ chặt lấy long căn mình, thiếu niên sau khi tàn nhẫn xỏ xuyên qua lại thêm vài lần, tinh quan mở ra, “Hừ…”, đem toàn bộ nhiệt dịch rót vào bên trong huyệt mật da^ʍ mỹ.
Ôm tiểu mỹ nhân xinh đẹp, nhìn hai hàng lông mi như cánh bướn của nàng không ngừng run rẩy, miệng nhỏ vừa sưng vừa đỏ, Nam Cung Lân cúi đầu, đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ lên môi nàng, tai nàng, gáy của nàng, một mùi hương thanh nhã thoang thoảng mang theo hương vị giao hoan dâʍ đãиɠ chảy vào trong l*иg ngực, lần thứ hai kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của hắn.
Đặt một chân nàng ở dưới, chân còn lại thì gác lên vai hắn, để thân thể nàng nằm nghiêng, bộ ngực mềm mại thẹn thùng rũ xuống, hắn đẩy eo thẳng tiến, nam căn hung hãn lại một lần nữa tiếng vào do xét trong đường mòn mê người.
“A… Hoàng… Hoàng thượng… Vi thần… n… Không thể nữa…” Nghê Ngạo Lam tay nhỏ vịn lấy cánh tay của hắn, hai dòng nước mắt trong suốt phản chiếu lại ánh sáng lấp lánh, hạ thể không tự chủ được mà mở ra tiếp nhận dị vật hùng vĩ tiến vào.
“Không sao, sau khi làm xong lần này, trẫm sẽ theo giúp ái khanh đi ngâm nước nóng để khôi phục lại khí lực, ha ha.” Nam Cung Lân bỏ ngoài tai lời phản kháng của nàng, bàn tay to lớn nắm lấy đôi nhũ phong mềm mại, mông dùng sức, xỏ xuyên qua nàng.
Cho dù tiểu mỹ nhân toàn thân đã mềm mại vô lực, hắn cũng không thèm để ý, không cần nàng động, hắn động là được, tư thế và tốc độ hoan ái đều do hắn định đoạt.
Tốt nhất làm cho nàng một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, chỗ nào cũng đi không được, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn.
“A… Hoàng… ưm…” Trong lòng Nghê Ngạo Lam biết đế vương sẽ không bỏ qua cho nàng, cũng chỉ có thể theo hắn chìm chìm nổi nổi trong bể dục tình.
Lại một màn hoan ái diễm sắc xảy ra, xuân ý tràn đầy.