Chương 2
Tasia là người đầu tiên cử động. Bà đón lấy lá thư từ tay Luke và đọc cẩn thận. Luke vẫn ngồi im với cánh tay gác lên trán, tràn ngập sự lo lắng được giấu kín đi.Sau khi đọc xong, Tasia quăng lá thư ra ngoài với cảm giác ghê tởm. “Thật là một câu chuyện vớ vẩn ủy mị’’, bà kết luận dứt khóat. “Hắn ta mô tả hắn và con bé như một cặp tình nhân bất hạnh, trong đó anh đóng vai một kẻ hung ác, dĩ nhiên là hắn phải nói vậy rồi. Hắn bỏ rơi con bé chỉ vì “giữ lấy lòng danh dự’’, và hắn lên án chúng ta vì đã chia rẽ tình yêu của hắn.’’
Luke ngước mặt lên, khuôn mặt ông xanh tái và đôi môi mím chặt lại. “Còn ai ngoài anh phải chịu trách nhiệm về những việc này nữa chứ, lỗi là do anh.’’
“Anh đã làm tất cả mọi điều mà anh nghĩ là tốt nhất cho con bé mà.’’
Vợ ông cãi lại ngay lập tức, chiếu tia nhìn ấm áp đầy cảm thông vào ông, nhưng Luke lắc đầu vẻ mệt mỏi. “Emma đã đúng. Anh đáng lẽ nên chú ý đến khả năng Milbank thật lòng yêu con bé,nhưng---‘’ Ông nghẹn lời và quắc mắt giận dữ “Cả anh và em đều biết rằng, hắn chẳng có gì ngoài một kẻ ăn bám hèn hạ.’’
“Em nghĩ tất cả mọi người đều biết rõ điều đó, ngoại trừ Emma’’
“Chẳng lẽ anh phải cho phép hắn tán tỉnh Emma, trong khi anh lại biết chắc rằng hắn sẽ làm tổn thương con bé? Chúa ơi, anh chẳng thể nào hiểu nổi đứa con gái bướng bỉnh, cứng đầu, cứng cổ này đang suy nghĩ cái gì nữa. Tất cả những gì anh biết là Milbank không xứng đáng với con bé, và anh không thể nào cho phép hắn cướp mất cơ hội của con bé.’’
“Không,dĩ nhiên là không rồi’’. Tasia đáp lại dịu dàng. “Anh yêu con bé quá nhiều. Và Mary sẽ không bao giờ muốn một đứa con rể giống như hắn, kết hôn với con gái của cô ấy.’’
Việc gợi nhớ đến người vợ đầu, dường như làm Luke ray rứt hơn. Ông quay mặt đi và rên khẽ đau đớn, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. “Emma đã phải cô đơn một mình quá lâu sau cái chết của Mary…Anh lẽ ra phải kết hôn với một người phụ nữ khác ngay lập tức vì lợi ích của con bé. Emma cần tình mẫu tử. Anh đáng lẽ phải quan tâm đến việc con bé đã tự trưởng thành mà không có sự yêu thương, dìu dắt của người mẹ, thay vì chỉ nghĩ đến bản thân mình.’’
“Anh đừng tự trách mình’’,Tasia khăng khăng phản đối mạnh mẽ. “Và Emma không ghét anh”
Luke cười đau khổ “Con bé đã thể hiện một thái độ thật kinh khủng.’’
“Emma giận dữ và đau khổ vì Adam đã rời bỏ nó, và anh rõ ràng là mục tiêu chính để con bé trút giận. Em sẽ nói chuyện với con ngay khi con bình tĩnh hơn. Con bé sẽ ổn thôi mà.” Tasia vuốt ve hàm ông với những ngón tay nhỏ mềm mại, và xoay mặt ông đối diện với bà. Đôi mắt màu xanh xám của bà tràn ngập tình yêu.
“Và có thể anh đúng về việc Emma cần một người mẹ khi con bé còn nhỏ.” Bà thầm thì. “Nhưng em rất mừng vì anh đã không kết hôn với ai khác. Em hạnh phúc một cách ích kỷ vì anh đã chờ đợi em”.
Luke vùi mặt vào bờ vai tròn mềm mại của bà, cảm nhận được cảm giác bình yên khi ở bên cạnh bà. “Anh cũng vậy”. Ông đáp, giọng nói như nghẹn lại. Tasia mỉm cười và vuốt mái tóc đen của ông, rơi rớt vài sợi tóc bạc ở trán. Đối với phần còn lại của thế giới, Luke là một người đàn ông mạnh mẽ, tự tin, hiếm khi cho phép những cảm xúc cá nhân được thể hiện ra. Chỉ riêng đối với bà, ông mới bộc lộ sự ngờ vực và cảm nghĩ của ông, tin tưởng bà với tất cả những bí mật được che giấu trong tim ông.
“Em yêu anh”. Bà thầm thì vào tai ông, mơn trớn tai ông bằng đầu lưỡi mềm mại,nhạy cảm.
Luke tìm kiếm môi bà và hôn một cách khao khát, vòng tay ông xiết chặt bà. “Cảm ơn Chúa vì em đã ở bên anh.” Ông nói và kéo bà xuống thảm.
Hiện giờ thì mùa lễ hội ở London đã chính thức kết thúc.
Tất cả mọi người ở nhà Stokehursts-gia đình, những người hầu, và bầy thú chuyển đến sống tại khu điền trang nằm ở vùng ngoại ô thuộc sở hữu gia đình Công tước. Tọa lạc trên một ngọn đồi rộng lớn, nhìn xuống ngôi làng nhỏ, xinh xắn bên dưới. Southgate Hall là một tòa lâu đài mộng mơ được xây dựng dựa trên những phần còn sót lại của tòa thành cũ, pháo đài Norman. Với những tháp ngà cao vót và thiết kế phức tạp gồm chất liệu là gạch và kính, nó chắc chắn là nơi ở tuyệt vời như trong những câu chuyện thần tiên cổ tích. Cả gia đình Công tước sẽ nghỉ ngơi ở đây trong vài tháng tới, tránh xa bầu không khí hôi hám và ẩm ướt của London. Ở đây thỉnh thỏang cũng diễn ra những bữa tiệc thân mật, một số khách mời là bạn bè và họ hàng, và hoạt động thu hoạch vụ mùa.
Emma dành phần lớn thời gian của cô cưỡi ngựa một mình xuyên qua vùng nông thôn yên tĩnh và thanh bình hoặc làm việc trong trang trại nơi cô nuôi bầy thú cùa mình, khu trại này cách xa Southgate Hall khỏang 1 dặm đường. Công việc chăm sóc bầy thú kéo dài bất tận này giúp cô không nhớ đến Adam. Suốt cả ngày dài, cô làm việc cho đến khi những cơ bắp của cô trở nên đau đớn, và khi đêm đến cô ngủ vùi đi vì kiệt sức. Nhưng vẫn vương vất đâu đó, những ký ức mà cô đã đánh mất. Cô cảm thấy khó chấp nhận biết bao sự thật rằng cô sẽ không bao giờ có thể ở bên cạnh Adam.
Phần tồi tệ nhất trong ngày là giờ ăn tối. Emma nuốt nhanh thức ăn vào miệng và rời khỏi bàn nhanh nhất có thể, không thể chịu đựng được khi phải giáp mặt với cha cô. Cô chưa bao giờ tức giận với Papa như vậy trước đây. Mỗi khỏanh khắc của sự cô đơn đều là lỗi của ông. Giấc ngủ đơn độc mỗi đêm cũng là do ông. Cha cô đã sử dụng vài cách nhằm thể hiện thái độ biết lỗi và lời đề nghị tha thứ, nhưng cô từ chối tha thứ một cách lạnh lùng.
Đối với Emma, cô biết rằng cả cô và cha cô đều sẽ không bao giờ có thể quay trở lại mối quan hệ gần gũi và thân thiết như trước kia. Điều gì đó đã vỡ tan, và không thể sửa chữa được.
Khi cha cô tuyên bố sự thật rằng Adam chỉ mong muốn của hồi môn thì điều đó đối với cô không quan trọng. Dĩ nhiên tiền bạc cũng hấp dẫn anh—Adam không hề che giấu điều đó. Nhưng đồng thời anh cũng quan tâm đến cô. Cả hai chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Bây giờ điều đó đã chấm dứt, và Emma biết cô sẽ không bao giờ có thể trở thành vợ của bất cứ ai. Cô không có ý định kết hôn với một kẻ góa vợ béo ụ, già khú đế hoặc một tên chán ngắt ngốc nghếch chỉ vì lợi ích hôn nhân.
Bởi bây giờ cô đã đánh mất tất cả giá trị của cô ở thị trường hôn nhân. Có quá nhiều những cô gái trẻ, xinh đẹp được giới thiệu mỗi mùa. Và mỗi người trong số bọn họ đều câu được con mồi là những chàng trai độc thân hòa nhã,lịch sự. Cha cô và Tasia đều không nhìn thấy được những điểm bất thường mà những người khác nhận thấy ở cô. Họ dường như không nhận ra được rằng Adam là niềm hy vọng duy nhất của cô.
“Emma,những con vật có bao giờ kết hôn không?” đứa em trai 6 tuổi của cô, William, hỏi khi cậu quan sát cô đang lau dọn chuồng của con tinh tinh. Con vật đang đến tuổi lớn, Cleo, dùng những ngón tay nhăn nheo của nó lùng sục mái tóc đen óng của William với nỗ lực vô ích tìm kiếm những con chí. Cánh cửa khu trại mở rộng, chào đón những ngọn gió mát tìm đường vào bên trong.
Emma ngừng lại và tựa người lên tay cầm của que cào than, mỉm cười với cậu. “Không, William, không giống như con người. Nhưng 1 số lòai vật lấy nhau suốt đời. Những con chó sói, ví dụ vậy. Hoặc là thiên nga.”
“Bạn đời là gì?”
“Gíống như cha và mẹ của chúng ta-Hai người sống chung thủy với nhau suốt cả cuộc đời.”
“Những con khỉ cũng lấy nhau suốt đời hả chị?”William đẩy bàn tay sờ sọang của Cleo ra và nhìn chăm chăm vào đôi mắt nâu dịu dàng của cô. Con tinh tinh bĩu môi và kêu lên đòi hỏi, xới mái tóc cậu lên thêm một lần nữa.
“Không”, Emma trả lời cộc lốc.” Chúng không đủ khả năng lý trí nhiều như vậy.”
“Những con hổ thì sao?
“Những con hổ cũng không”.
“Nhưng con người thì lấy nhau suốt đời hả chị?”
“Hầu hết mọi người”, cô đồng ý. “Nếu có thể.”
“Và khi họ không thể, họ sống độc thân. Gíống như chị và Cleo.”
Ngay lúc đó,một giọng nói chen ngang cuộc nói chuyện. “Chị của em quá trẻ và xinh đẹp để sống độc thân suốt đời.”
Cả Emma và William đồng loạt quay lại nhìn Nikolas Angelovsky đang đứng ở ngưỡng cửa, che mất một phần ánh sáng mặt trời. Chiếu tia nhìn phê phán vào con tinh tinh, anh nói thêm “Nhưng tôi e là tôi không thể nói điều tương tự với Cleo.”
Cleo phát ra một tiếng kêu the thé và huýt lên phản đối khi William chạy ào đến người mới đến một cách hăm hở. Dường như, Emma suy nghĩ một cách chế giễu, không ai có thể cưỡng lại uy lực của Nikolas, sự pha trộn giữa sức quyến rũ và vẻ bí ẩn.
“Hoàng thân Nikolas!” cậu nói hổn hển “Zdráhstvuyti!”
“Zdráhstvuyti,William,”Nikolas nói, cúi người xuống đối diện với đứa trẻ. Anh mỉm cười khi cậu lặp đi lặp lại từ đó thật hòan hảo. “Gịong nói thật chuẩn. Mẹ em dạy dỗ em rất tốt. Chỉ có cậu bé mang trong người dòng máu Nga mới có thể nói trôi chảy như em.”
“Em cũng mang dòng máu nhà Stokehurst nữa,” William nói tự hào.
Nikolas chiếu tia nhìn vào Emma xuyên qua đầu cậu bé. “Một sự kết hợp mạnh mẽ, nyet?”
Emma nhìn anh chăm chú với vẻ lạnh lùng. Mặc dù theo như thói quen của Nikolas thì anh hiếm khi viếng thăm Southgate Hall, uống trà xuất xứ từ những nhà buôn người Trung Quốc và trò chuyện với Tasia bằng lối nói chuyện liến thoắng mang nét đặc trưng của người Nga, anh không bao giờ đặt chân đến khu trại bầy thú. Đây là thế giới riêng tư của cô, và không ai được phép ở đây ngoại trừ những lời mời đặc biệt. “Anh muốn gì,Nikolas?”
Anh gởi đến cô nụ cười thẳng thắn. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ sưu tập bầy thú cưng của cô trước đây.Tôi chỉ muốn ngắm nhìn chút thôi.”
“Tôi đang làm việc”. Emma nói sẳng. “Tôi chắc anh sẽ có những trò tiêu khiển khác thú vị hơn là đứng đây theo dõi tôi nuôi bầy thú và cào đống phân này.”
“Không cần thiết.”
Miệng cô cong lên. “Ở lại nếu anh thích, tùy anh”. Cô kết thúc việc cào một đống rơm bẩn từ chỗ ở của con tinh tinh ra và thay vào đó bằng đống rơm khác sạch hơn. Sau đó cô ra hiệu cho Cleo bước vào trong. “Vào trong đi, cô gái già, vào đi.”Con tinh tinh lắc đầu dữ dội, nhe răng ra. “Vâng, tao biết rồi,” Emma nói, chỉ vào chuồng. “Chúng ta sẽ chơi tiếp, Cleo, lần sau nhé.”
Con tinh tinh càu nhàu với vẻ phẫn uất, thể hiện sự không bằng lòng khi nó nhặt một con búp bê bằng giẻ rách từ đống đồ chơi nhỏ xíu lên. Trong giây lát, Cleo nhỏ bé với thân hình thô kệch trèo lên cái thang được chắn lại phía bên ngoài chuồng bằng những thanh chắn bằng kim loại. Khi nó trèo lên trên đỉnh, nó ngồi xuống mặt nền gỗ và cúi nhìn mọi người vẻ giận dỗi. Emma đóng cửa khu trại và quay lại cậu em trai. “William, đến giờ em phải quay về nhà rồi đấy.”
“Em không thể ở lại với Cleo được hả chị?” cậu bé nài xin, nhìn chằm chằm vào con tinh tinh vẻ buồn bã.
“Em biết luật rồi mà—không được viếng thăm bầy thú trừ khi chị ở đó với em. Chúng ta sẽ ghé thăm nó chiều nay nhé”.
“Dạ, chị Emma.”
Khi đứa trẻ đã rời đi, Emma chuyển sự chú ý của cô vào Nikolas. Anh đang mặc một cái quần ống túm cưỡi ngựa màu đen và áo sơ mi màu trắng làm nổi bật làn da vàng nâu. Tóc anh ngày hôm nay trông giống với màu nâu nhiều hơn là màu vàng. Sự óng ánh ngời sáng của những giọt mồ hôi làm cho làn da anh trông mờ ảo nhẹ nhàng, như thể anh là một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc được đúc nên từ chất liệu kim loại tuyệt vời. Cặp lông mi dày khiến đôi mắt vàng của anh sáng lên như những sợi tơ của thần mặt trời.
Lần đầu tiên kể từ khi Adam ruồng bỏ cô, Emma mới có cảm giác một điều gì đó khuấy động bên trong cô nhiều hơn là sự giận dữ, pha trộn của lòng can đảm và vẻ bối rối, ngượng ngùng và nhận thức được những sự việc khác. Nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào anh, Emma quay lại và xách cái xô lên. Cô đi đến cái bồn đựng nước thải bằng kim loại lớn và bắt đầu bơm nước cho đến khi những dòng nước mạnh xả vào làm nước dâng lên cao.
Nikolas tiến đến, nắm lấy cái tay cầm của máy bơm. “Để tôi giúp cô.”
“Không”,cô nói nhanh, hích anh sang một bên. “Tôi có thể làm được.”
Nikolas nhún vai và đứng lùi lại khi cô gắng sức bơm nước đầy bồn. Anh chăm chú dõi theo cô. Những bắp thịt ở vai Emma căng ra bên dưới cái áo sơmi bẩn ướt đẩm mồ hôi.
Quần dài màu xám gọn gàng ôm sát người cô làm nổi bật lên một phần cặp mông thon thả và đùi của cô. Trong khoảnh khắc, anh nhớ lại dáng vẻ của cô tại phòng khiêu vũ ở London, với chiếc váy màu trắng, mái tóc được buộc lại bằng những cái ghim tóc. Anh thích cô trong dáng vẻ hiện giờ hơn, mạnh mẽ, tính cách, khuôn mặt ửng hồng lên vì nỗ lực làm việc. Cô thật phi thường, đặc biệt. Anh chưa từng biết bất cứ một phụ nữ thuộc dòng dõi quý tộc nào lại lao động như một kẻ nông dân như vậy. Tại sao cô lại săn sóc những con thú trong khi cô có thể yêu cầu những kẻ hầu làm việc đó?
“Thật là hiếm hoi khi tôi lại có cơ hội nhìn thấy một phụ nữ mặc quần dài,”anh nói. “Thực tế, có lẽ đây là lần đầu tiên.”
Emma bất thần đứng thẳng lên.Cô nhìn anh thận trọng. “Anh bị chóang à?”
“Điều gì đó còn hơn cả chóang váng.” Anh chiếu tia nhìn ngưỡng mộ vào cô. “Cô gợi tôi nhớ đến vần thơ của Tyutchev… ‘khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng lên dưới làn không khí ấm áp của mùa xuân.’”
Hình như cho rằng anh đang chế giễu cô, Emma nhìn anh giận dữ và quay lại với cái bồn. “Tôi không thích thơ.”
“Vậy thì cô đọc gì?”
“Sách hướng dẫn thú y và báo chí.” Cô nâng một cái xô nặng ra khỏi bồn, thở khó nhọc vì gắng sức.
Anh cố gắng đón lấy nó theo phản xạ. “Cho phép tôi--‘’
“Tôi quen rồi,”cô nói cộc cằn. “Đi đi”.
Nikolas giơ 2 tay lên trong điệu bộ chịu thua vẻ chế nhạo. “Xin cứ tự nhiên.”
Cặp mày ngài màu nâu vàng của cô nhăn lại vẻ cáu kỉnh. Cô chỉ vào 1 cái xô khác ngay bên cạnh. “Nếu anh muốn giúp,thì vác cái đó đi.”
Nikolas tuân theo, xoắn ống tay áo lên thật khéo léo. Cái xô chứa đầy khỏang chừng 12 pounds mẫu thưà của những miếng thịt tươi. Mùi máu xộc vào mũi anh, và anh do dự khi nâng chúng lên.
“Do dự hả?”Emma chế giễu. “Một chút công việc thường ngày của tôi có lẽ quá sức cũng so với ông hen, đúng không nhỉ?”
Nikolas không đáp lại, mặc dù cô đúng. Bất cứ yêu cầu hay mệnh lệnh nào của anh cũng được thưc hiện phần lớn bởi những người hầu. Gíông như những người đàn ông khác trong xã hội thượng lưu, anh tập luyện thể thao bằng các hoạt động như cưỡi ngựa,săn bắn, đánh kiếm và quyền Anh.
Anh nắm chặt tay cầm của cái xô và nâng nó lên, mùi máu lại bốc lên nồng nặc hơn. Mạnh mẽ,tanh tưởi…Những ngón tay anh ghì chặt, và anh sững lại khi những hồi ức cũ tràn vào tâm trí…đen tối và những hình ảnh kinh tởm. Anh đã đấu tranh để thoát khỏi chúng, nhưng chúng lại cuốn anh đi trong một cơn thủy triều dữ dội.
Máu rỉ ra và chảy trên ngực anh. Lưng anh hằn lên những dấu roi, trong khi những sợi dây thừng thô xiết chặt cổ tay anh và khoét sâu tạo nên những vết lõm lớn xuyên qua làn da và cơ bắp của anh. Peotr Petrovich Ruvim, người tra hỏi của Hòang Gia, chạm vào mặt anh bằng đầu ngón tay với vẻ nhẹ nhàng, chặn lại những giọt nước mắt mặn đắng rỉ ra từ khóe mắt anh .Mặc dù ông cực kỳ thành thạo với nghệ thuật tra khảo. Ông trông không có vẻ thích thú. “Có lẽ vẫn chưa đủ nhỉ?” Ông hỏi nhanh. “Ngài sẽ không thú nhận,bây giờ, đúng không thưa hòang tử?”
“Ta chẳng làm gì cả.”Nikolas rên lên.
Điều đó là sự dối trá,và tất cả mọi người đều biết. Anh đã gϊếŧ Shurikovsky, người cố vấn được yêu thích của Sa Hòang, nhưng cho đến lúc đó thì chẳng có bất cứ đìều gì chứng minh anh vô tội, họ đã buộc anh vào tội phản quốc. Trong chuỗi ngày hỗn loạn với những kẻ bạo động và những cuộc cải cách, sự nguy hiểm đe dọa đến tính mạng của Sa Hòang rình rập khắp nơi. Chắc chắn rằng không cần đến bằng chứng để tống giam một người nào đó, sự nghi ngờ lúc này hòan tòan cần thiết theo đúng nguyên tắc thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.
Trong suốt cả tuần, Nikolas phải chịu đựng những cuộc thẩm tra kéo dài cả ngày với Ruvim và những viên chức chính phủ khác, những kẻ đã tra tấn anh, gây ra những vết thương mà chỉ còn một chút nữa thôi là có thể gϊếŧ chết anh. Anh đã chẳng còn là con người. Anh chỉ còn là một con súc vật phải chịu đựng nỗi đau đớn về thể xác và tinh thần, chờ đợi cho đến khi những nỗi đau đớn này kết thúc và anh có thể mang theo tất cả bí mật sang thế giới bên kia.
Ruvim thở dài và ra lệnh cho những kẻ khác. “Tiếp tục đánh đi.”
“Không”, Nikolas la lên, trong khi một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc thân hình lõα ɭồ của anh. Anh không thể chịu đựng những lằn roi da quất trên người mình thêm lần nào nữa, từng làn roi quất lên xuống đều đặn, nhịp nhàng như xé toác làn da của anh cho đến khi lòi cả xương ra bên ngoài…và trong suốt khỏang thời gian tra tấn đó, những câu hỏi vang lên bên tai anh—“Ông có đồng cảm với những kẻ theo chủ nghĩa vô chính phủ không? Ông có đồng ý những chính sách của Sa Hòang không?”
Thật mỉa mai, anh chẳng bao giờ quan tâm đến những chính sách đó, tất cả mọi điều mà anh để tâm đến chỉ là đất đai,và gia đình của anh.
Ruvim kéo một cây que cời than nóng đỏ từ trong đống than đang cháy rực ra và dí sát vào gương mặt cuả Nikolas. “Có lẽ ông thích cái này hơn là sợi roi da kia, đúng không hòang thân?”
Tia lửa sáng lên khiến Nikolas rùng mình, run lên dữ dội. Anh cúi đầu xuống và gục về phía trước, mồ hôi và những giọt nước mắt chảy từng giọt mặn đắng, hòa lẫn vào nhau.
“Chuyện gì vậy?” Emma hỏi. Cô nhìn chằm chằm vào cánh tay để trần của anh, nét mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì. Mắt cô chiếu lên khuôn mặt anh. “Trời”, cô kêu lên dịu dàng.
Nikolas trông đờ người ra. Anh là loại người luôn luôn giữ cho tay áo sơ mi được gài nút cẩn thận ở cổ tay. Thật kỳ lạ, vì dường như anh quên mất phải che giấu bản thân, và cái quá khứ của anh khi ở cạnh Emma. Nhưng những điều đó không làm cô ngạc nhiên. Cô đã từng nhìn thấy điều đó trước đây, khi cô còn là một đứa trẻ.
Anh thở ra chầm chậm và vặn người thư giản. “Hôm nay sao cô trông cáu kỉnh vậy.” anh nói với vẻ cố tình thận trọng. “Tôi có làm cô bực mình không?Em họ?”
Lờ đi câu nói bóng gió của anh, Emma bắt đầu đi bộ về lâu đài. Cô không bao giờ đề cập đến những vết sẹo của anh nhằm giúp anh cảm thấy khuây khỏa. “Gần đây thôi thì toàn bộ tính cách và con người anh đã làm phiền đến tôi.” Emma trả lời xấc xược.
“Bởi vì ngài Milbank đã ruồng bỏ cô?”
“Anh ấy không bỏ rơi tôi,anh ấy chỉ đi xa 1 khỏang thời gian và--” Cô quay lại đột ngột, nước bắn tung tóe lên thành xô. “ Làm sao anh biết chuyện đó? Ôi,Chúa ơi,có phải giờ đây mọi chuyện đang bị đồn đại ầm ĩ ở London không? Chẳng lẽ những kẻ ngồi lê đôi mách đã nghe phong phanh được gì về chuyện này rồi sao?”
“Có những tin đồn về chuyện này.”
“Chết tiệt” Emma nói vẻ xúc động. “À thì, tôi chẳng quan tâm đến những gì thiên hạ nói đâu. Hãy để họ làm cho mọi việc tồi tệ lên.” Vai cô cong lên như để phòng thủ. “Đó không phải là lỗi của Adam, anh biết thế mà. Cha tôi cư xử giống như thể đó là ngày tận thế của Thành Cát Tư Hãn vậy. Adam không có lựa chọn nào khác, chỉ còn cách phải rời bỏ tôi và tiếp tục cuộc sống của anh ấy.”
“Milbank quá nhu nhược và yếu đuối so với cô.”
“Anh chẳng biết gì về chuyện của chúng tôi.”
“Nếu hắn ta muốn cô, hắn ta ắt hẳn phải chiến đấu để giành lấy cô.”
“Adam quá lịch sự để có thể cư xử như vậy.”
“Lịch sự?”Nikolas nhắc lại,nhìn chằm chằm vào cô. “Đó là lọai đàn ông mà cô muốn hả?”
Mắt Emma đột nhiên vụt lên tia sáng của một sự thích thú miễn cưỡng. Cô nhìn xuống cái quần dài và áo sơ mi đầy những vết bùn dơ. “ À thì, vâng. Tôi chắc chắn không phải là người thuộc tầng lớp quý tộc, và cũng không hề biết phép lịch sự, nên tôi cần ai đó có thể cân bằng giữa tôi và người đó. Anh không đồng ý vậy sao?
“Không”Anh nói dịu dàng, “Cô cần một người có thể cho phép cô trở nên hoang dã như cô mong muốn.”
Emma cười và lắc đầu. “Thật là ý tưởng tuyệt vời làm sao.” Cô dẫn anh đến khu trại khác, nơi có một con cáo màu nâu đỏ đang đi đi lại lại trong cái chuồng rộng. Con vật to mập và khỏe mạnh, nhưng nó di chuyển với những bước ngắn không đều nhau. Nikolas cau mày lại khi anh nhìn thấy chân trái của con cáo đã bị mất.
“Tôi đặt tên cho nó là Presto.”,Emma nói. “Bởi vì nó rất hoạt bát và nhanh nhẹn.”
“Rõ rang là nó không đủ lanh lẹ để giữ đầy đủ chân kia kìa.”
Nhanh nhẹ,con cáo phóng đến cái đĩa đựng nước mà Emma vừa đổ đầy vào. Liếʍ vài hớp bằng lưỡi, và sau đó, con cáo tập trung toàn bộ sự chú ý vào Emma. Quan sát cô với đôi mắt đen, sáng rực lên khi cô lấy 1 cái trứng ra từ cái túi của cô.
“Tao có 1 trò chơi cho mày nè,Pristo.” Emma nói với giọng trêu ngươi.Cô lột vỏ trứng và ném qua thanh chắn của khu chuồng. Run lên vì phấn khích, con cáo tiến từng bước khập khểnh lại gần.
“Nó bị thương do một cái bẫy.” Với một kỹ năng đã được tập luyện, Emma ném quả trứng thật gần để con cáo có thể vồ lấy được. Presto ăn nhanh với vẻ ngấu nghiến món ăn yêu thích của nó.
“Nó đã gần chết vì phải nằm phơi mình ở ngoài trời quá lâu và thiếu máu. Nó phải cắn đứt bàn chân trái của nó để có thể thoát ra được. Nếu tôi không tìm thấy Presto lúc đó, nó chắc hẳn đã trở thành một món đồ trang trí như là áo khoác hoặc là bao tay cho những quý bà quyền quý rồi.”
“Làm ơn”,Nikolas đáp lịch sự “Giữ lấy bài diễn văn của cô cho cái câu lạc bộ mà cô tham gia, hoặc là 1 cái hội nào đó --bạn của những con thú, hoặc là bất cứ cái tên nào.”
“Hiệp hội bảo vệ động vật Hòang Gia vì lý do nhân đạo.”
“Đúng rồi,chính xác là cái đó.”
Emma làm anh ngạc nhiên khi quay lại nhìn anh và cười toe toét. Không có người phụ nữ nào trên trái đất này lại có thể có nụ cười như vậy, quỷ quyệt, chói sáng, hấp dẫn đến không thể cưỡng lại được,
“Nếu anh muốn tham quan bầy thú của tôi,Nikki,anh phải nghe bài thuyết giảng của tôi.”
Nikolas giật mình vì cách gọi rút ngắn tên của anh.Chỉ có ít bạn bè từ thời niên thiếu mới gọi anh như vậy. Nó nghe thật lạc lõng khi lại phát ra từ miệng Emma, với phát âm mang đặc nét Anh của cô. Đột nhiên anh mong muốn thoát ra khỏi nụ cười thơ ngây của Emma, đôi mắt trong suốt như trẻ thơ. Nhưng anh vẫn ở lại, kết thúc điều mà anh vừa bắt đầu, cẩn thận quyến rũ cô vào cái bẫy mà anh sắp đặt.
“Tôi chẳng thấy có tý hiệu quả gì về bài diễn văn của cô.” Anh nói, “trừ phi cô tìm được nguồn thức ăn thay thế để cung cấp cho chúng mỗi ngày,bao gồm cả thịt ở trên bàn cô.”
“Tôi là người ăn chay.”Nhận thấy anh không hiểu điều cô vừa nói, Emma giải thích. “Đó là cách nói của người Anh để chỉ những người không ăn thịt.”Cô cười mỉm mai khi nhìn thấy biểu hiện của anh.
“Anh trông ngạc nhiên vậy. Chẳng lẽ ở Nga không có một người nào ăn chay sao?”
“Người Nga có 3 đòi hỏi cho một bữa ăn hàng ngày:thịt để làm cho xương khỏe hơn và máu đỏ hơn, bánh mì đen để làm no dạ dày, và vodka để làm gia tăng niềm cảm hứng cuộc sống, kể cho nhau nghe những trò vui. Đưa cho người Nga 1 đĩa đầy những cỏ xanh,anh ta sẽ dùng nó để nuôi những con bò sữa.”
Emma chẳng có biểu hiện gì cho thấy cô có ấn tượng về điều đó. “Tôi sẽ trồng cỏ mỗi ngày.”
“Tôi nghĩ cô đang cương quyết giữ lấy cái ý kiến đó của cô,dushenka”Nikolas nhìn chằm chằm với sự thích thú ngày càng gia tăng. “Khi nào thì cô quyết định ngừng ăn thịt”.
“Tôi nghĩ khi tôi 13 tuổi,hoặc là lớn hơn chút. Một đêm nọ, khi tôi đang ở giữa bữa ăn, lắng nghe mọi người nói chuyện xung quanh, và khi tôi nhìn xuống đĩa thịt gà quay ngay trước mặt, tôi cảm thấy như thể tôi đang ăn từng phần của một cái xác chết…thấy tất cả những miếng xương sườn nhỏ, cơ, mỡ và da…”Cô nhăn mặt lại khi nhớ về những điều đó. “Tôi xin lỗi mọi người, chạy lên phòng, và phát bệnh hàng giờ liền.”
Anh mỉm cười. “Cô thật là 1 đứa trẻ kỳ quặc.”
“Mọi người cũng nói vậy.”Cô ra hiệu cho anh đi theo cô, và họ đi đến một cánh cửa nhỏ nối với tòa nhà. Khi họ tản bộ, Emma liếc ngang qua anh. “Từ tiếng Nga ban nãy anh gọi tôi là gì vậy?
“Dushenka?”
“Nó có nghĩa là gì?”
“Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ nói cho cô biết.”
Trán cô nhăn lại vì câu trả lời của anh. “Tôi sẽ hỏi mẹ kế tối nay.”
“Điều đó chẳng khôn ngoan chút nào.”
“Tại sao? Đó là từ xấu hả? hay là một sự sỉ nhục?”
Trước khi Nikolas có thể đáp lại, họ đã bước sang khu trại khác. Mùi của một con mèo hăng lên nồng nặc sộc vào mũi Nikolas, bất chấp một lượng không khí lớn và ánh sáng tràn đầy lưu chuyển xuyên suốt căn phòng với những lò sưởi và những cửa sổ được chắn ngang lại. Anh quên mất cái mùi này ngay khi anh nhìn thấy một con thú to lớn có vằn bước nhẹ nhàng, tiến lại gần Emma, nhưng bị ngăn lại bởi một dãy những thanh chắn bằng sắt. Con hổ đẹp tuyệt vời với bộ lông màu cam-hung đỏ dày xen ngang là những sọc đen đậm. Một bộ lông rất đặc biệt trang trí thêm cho con hổ chạy dọc xuống cổ và lưng của nó. Nikolas chưa bao giờ nhìn thấy con hổ nào lại to lớn như vậy trước đây--dứt khoát là phải hơn 560 pound—và không nghi ngờ gì là một thứ không nên tiếp cận.
“Anh đã tặng tôi lúc nó chỉ là một con mèo con nhỏ, nhớ không?”
“Dĩ nhiên,” Nikolas đáp lặng lẽ. Đó là món quà duy nhất anh đã từng tặng Emma, khi cô 12 tuổi. Anh đã tìm thấy con hổ con ốm yếu đó trong một cửa hiệu tồi tàn đầy những con thú được nhập từ nước ngoài về và mua một con cho cô. Anh đã không nhìn thấy con thú kể từ đó.
Emma cúi người xuống gần thanh chắn hơn, nói thì thầm và, rộn rã. “Manchu, đây là hòang tử Nikolas.” Con mèo vĩ đại dừng lại ngay bên cạnh với mi mắt nhấp nháy, cái nhìn uể oải đầy vẻ thú vị. Một lỗ hổng được đào ngay bên tường, cho phép Manchu có thể bước ra ngoài chuồng nơi nó có thể tắm nắng. Chân và bụng nó ướt đẫm vì đã đi lang thang vào cái bồn cạn nước. “Nó đẹp đúng không?” Emma hỏi với vẻ tự hào giống như một người mẹ đối với đứa con của mình. “Hãy nhìn kích thước những cái vuốt của nó nè. Những con hổ đã gϊếŧ người nhiều hơn bất cứ con mèo nào, anh biết đấy. Chúng thật không thể đoán trước được.”
“Tuyệt vời”, Nikolas lạnh nhạt đồng ý. Hơi thở của anh bị đứt quãng khi Emma vươn người tới chạm vào thanh chắn của chuồng và cào nhẹ lên cổ của con hổ.
“Ở Châu Á, nơi xuất thân của Manchu, hổ là biểu tượng của sự tái sinh.” Emma nhìn lướt từ Manchu qua Nikolas. “Anh thật sự cũng giống như vậy.Có lẽ kiếp trước anh cũng là 1 con hổ,thưa Hòang Tử.”
“Đừng chạm đến nó,” Gịong Nikolas thật nhẹ, nhưng lời cảnh báo của anh dường như là nguyên nhân khiến cả Emma và con hổ nhìn anh vẻ dò hỏi.
Emma trượt cánh tay xa hơn vào trong chuồng và xoa lên cái cổ cứng như đá của con hổ. “Nếu anh nhớ lại, nó chẳng có cái vuốt nào cả,”cô đáp. “Chúng đã bị người chủ đầu tiên nhổ bỏ. Bây giờ, Manchu chẳng có khả năng tự bảo vệ bản thân. Nó sẽ không bao giờ được tự do, con mèo nhỏ tội nghiệp.” Cô nhìn Manchu với vẻ xót xa âu yếm. Một âm thanh ùng ục biểu lộ sự trìu mến phát ra từ cổ của con hổ, và nó nhìn đăm đăm vào cô với tình yêu của con thú dành cho mẹ của nó. Nikolas rõ ràng rất căng thẳng cho đến khi Emma rút tay cô ra khỏi con hổ.
“Không cần phải lo lắng như vậy đâu mà”, cô nói. “Manchu nghĩ tôi như một người bạn.”
“Hoặc là một bữa ăn chiều.” Nikolas nhấc cái xô đầy những vụn thịt lên. “Tôi cho rằng cái này là giành cho nó.” Đầu con hổ ngẩng lên, và nó chú ý đến cái xô với vẻ linh hoạt hẳn lên.
Emma đứng nhỏm lên và đón lấy cái xô từ Nikolas. Một cách thành thạo, cô lắc đống hỗn độn ẩm ướt đó lên và đổ vào chuồng. “Chúc ngon miệng, Manchu.” Con hổ kêu lên ùng ục cảm kích và thưởng thức bữa ăn vẻ hạnh phúc. “Khủng khϊếp nhỉ.” Cô nhăn mặt và cười phá lên. “Tôi bị bao vây bởi toàn những động vật ăn thịt.” Cô chùi tay vào quần và cười toe toét với Nikolas “Cảm giác như thế nào khi bàn tay bị dính bẩn vậy, thưa Hòang Tử? Một kinh nghiệm rất mới mẻ giành cho anh đó, tôi hình dung là vậy.”
Anh tiến lại gần cô chậm chạp. “Tôi tin là cô đang cố tình trêu chọc tôi, Emma.” Chạm lấy cổ tay thon thả của cô, anh nhấc tay cô lên và nhìn vào mu bàn tay của cô, sau đó lật tay cô ra một cách từ từ.
Nụ cười của Emma dần biết mất khi cô ngần ngại xen lẫn lúng túng, bối rối. Tay cô đỏ lên và bị chai đi. Những ngón tay của cô dài và mảnh mai, nhưng móng tay được dũa ngắn thành hình lưỡi liềm một cách không thương tiếc. Những vết sẹo mờ nhỏ, phần lớn trong chúng là những vết cào hoặc dấu răng vì bị cắn, rải đều từ móng tay của cô cho đến cổ tay. So với những người phụ nữ xinh đẹp mà Nikolas đã từng gặp, cô chắc chắn là một người kỳ quái. “Không phải bàn tay của một quý cô, đúng không?” cô hỏi.
Ngón tay cái anh vuốt ve những tĩnh mạch màu xanh trên làn da cô. “Đó là bàn tay của 1 phụ nữ đích thực.”
Căng thẳng Emma cố rút tay ra khỏi anh. “Anh muốn gì ở tôi?Tại sao anh lại ở đây?”
Anh siết chặt tay cô hơn. “Tôi rất thích được ở bên cạnh cô.”
“Chắc chắn là không thể rồi.”
“Tại sao không? Cô thông minh, thú vị…và rất xinh đẹp.”
“Anh,thứ đồ lai căng ngạo mạn”, cô nghiến răng, muốn phát khùng lên. “Sao anh dám nhạo báng tôi!”
“Cô nghĩ bản thân cô tệ đến như vậy sao? Đó không phải là những lời chế giễu.” Anh nắm lấy cổ tay còn lại của cô, lờ đi vẻ mặt bừng bừng giận dữ vì bị sỉ nhục của cô. “Cô gái tóc đỏ của tôi”, anh thì thầm “Trong tiếng Nga cổ xưa, chúng tôi sử dùng cả hai chữ ‘đỏ’ và ‘xinh đẹp’ với nghĩa giống nhau.”
Emma giật mạnh bàn tay đang bị cầm tù của cô. “Anh làm gì vậy?”
“Tôi đã nói một ngày nào đó tôi sẽ hôn cô.Tôi luôn luôn giữ lời hứa.”
Những bắp cơ của cô căng lên chống lại sự kìm kẹp cứng như đá của anh khi cô cố gắng giật mạnh tay ra khỏi anh. “Nếu anh còn nắm lấy tay tôi như vậy một lần nữa,tôi sẽ chọc mù hai mắt của anh. Nếu anh chẳng lưu ý đến điều đó, thì hãy nhớ rằng tôi cũng cao gần bằng anh đấy nhé.”
Nikolas dễ dàng đẩy cô áp sáp vào tường. Vai cô đυ.ng vào những tấm ván gỗ tạo thành tiếng động nhẹ. “Chẳng ăn nhầm gì đâu.” Anh ngả người về phía cô, khóa chặt cánh tay cô vào bên sườn. “Và cô chỉ nặng bằng một nửa trọng lượng của tôi mà thôi.”
“Tôi—Tôi sẽ nói cha tôi!”Chỉ vài lần trong quá khứ cô sử dụng đến những từ đó, chúng thường có những hiệu quả rất thần kỳ. Mọi người đều sợ cha cô.
“Cô sẽ làm vậy à?” Mắt anh lóe lên tia thích thú. “Điều đó nghe thật thú vị.”
Emma quay mặc đi, biết rằng cô đang phạm sai lầm. Có lẽ cô nên thay đổi thái độ coi khinh anh, nên cười phá lên và bảo rằng anh thật lố bịch. Thay vào đó cô đánh mất bản thân mình, trở nên giận dữ hơn, và chắc chắn là đang trở thành trò đùa yêu thích của anh ta.
Anh thả tay cô ra và ngả người về phía cô, dùng thân hình của anh để áp sát cô vào tường. Thận trọng, anh ôm ấp bím tóc cô bằng tay anh, và vận dụng đủ sức mạnh để kéo đầu cô quay lai. Miệng anh lởn vởn trên đầu cô. Cô có thể cảm nhận sức nóng phát ra từ hơi thở của anh thỏang qua môi cô dịu dàng, thậm chí là nhịp đập của tim anh, và cô bắt đầu run lên. Cô nói giọng khàn khàn, chẳng giống giọng nói thường ngày của cô tý nào. “Bất cứ điều gì mà anh định làm, hãy làm cho xong đi. Tôi còn phải tiếp tục làm công việc của tôi.”
Trong khoảnh khắc cô cảm nhận được miệng anh đang ở trên môi cô, sự tấn công đột ngột của anh kết thúc ngay lúc vừa bắt đầu. Anh ngẩng đầu lên, cúi xuống nhìn cô với đôi mắt lấp lánh ánh vàng. Môi Emma nóng ran lên vì nụ hôn đó khiến nó trở nên thâm tím và ửng đỏ lên. Ngập ngừng cô liếʍ nhẹ môi, khám phá ra vị ngọt ngào của một chút hương vị trà đường. “Bây giờ hãy để tôi một mình,” cô nói run run.
Xương gò má rộng của anh dường như sắc cạnh hơn bình thường, khuôn mặt anh trở nên đẹp kỳ lạ, vẻ đẹp mang đậm nét phương Đông mộc mạc bình thản. “Tôi vẫn chưa kết thúc."
Thình lình Emma di chuyển, cố gắng đẩy anh ra. Cánh tay anh khóa quanh cô và cô tìm cách vũng vẫy cho đến khi bị khuất phục hòan toàn vì sức mạnh phát ra từ thân hình to lớn của anh. Nikolas cúi đầu xuống lần nữa, hôn cô với sức mạnh quét sạch tất cả những hiểu biết của cô về những người đàn ông khác trước đây. Cô chẳng còn nhớ gì nữa cả, ký ức về nụ hôn đầu tiên, sự vụng về đáng yêu với một cậu trai làng, hoặc thậm chí là cái ghì chặt dịu dàng mà cô đã từng trải qua với Adam Milbank. Nikolas đã nhấn chìm tất cả, quyến rũ cô vào nỗi đam mê cuồng nhiệt mà không gì có thể cưỡng lại được. Anh không còn là người đàn ông đẹp quyến rũ bí ẩn nữa, người luôn lãng vãng ở một nơi nào đó, xa khuất cuộc đời cô. Đột nhiên, anh trở nên rất thật, gần gũi, làm cô nhận biết rõ con người anh theo cái cách mà cô không bao giờ dám thử trước đây, bí ẩn, đam mê….
Bàn tay to lớn của anh trải rộng trên lưng cô, vuốt ve lên xuống lưng cô cho đến khi anh tìm thấy được điểm nhạy cảm, phần nhô lên của hông cô. Bên trong cái áo sơ mi và quần dài, cô chỉ mặc áσ ɭóŧ và quần chẽn bằng vải lanh mỏng… không áo nịt ngực, cóoc-xê, những sợi dây buộc; không có các lớp bảo vệ ngụy trang cho những phần thân thể của cô. Cô biết anh có thể cảm nhận được cặp ngực mềm mại của cô đang áp sát vào anh, đường cong quyến rũ tự nhiên của eo cô. Sự xấu hổ và nỗi đam mê thầm kín bên trong xung đột lẫn nhau, khiến cô lắc người dữ dội chống lại anh, chống lại nỗ lực muốn ghì chặt lấy anh, đẩy anh vào sâu bên cô, gần hơn nữa, đan những ngón tay của cô vào mái tóc đẹp tuyệt vời của anh. Da thịt cô trở nên nhức nhối ở bất cứ nơi đâu chúng chạm vào anh…ngực cô, chân, bụng…cô muốn đôi tay anh vuốt ve chúng…Chúa ơi,cô khao khát…
Anh kéo môi ra, và cô rên lên vì thất vọng. Tay cô vuốt ve lên những nếp gấp áo sơmi của anh. Anh thầm thì những điều vô nghĩa bằng tiếng Nga. Hơi thở nóng bỏng của anh xuyên qua tóc cô, lướt trên trán cô. Dần dần, tay cô thư giản, và thả lỏng trên vai anh. Mở mắt ra, Emma nhìn xuyên qua vai anh và thấy rằng Manchu đang quan sát họ với cặp mắt màu vàng thản nhiên, đuôi nó đập nhẹ vẻ nhàn nhã. Cô thả tay ra khỏi Nikolas và bồn chồn giật mạnh áo sơ mi và thắt lưng, chỉnh cho chúng ngay ngắn trở lại.
Nikolas giật lùi lại và nhìn đăm đăm vào cô không biểu lộ bất cứ điều gì. “Nếu cô cần bất cứ điều gì.” Anh nói lặng lẽ, “cô có thể tìm tôi. Tôi muốn trở thành bạn cô, Emma.”
“Tôi ng-nghĩ anh đã có đủ bạn rồi.”
Ngón tay cái của anh vuốt ve đôi mày ngài mềm mượt đỏ thẩm của cô. “Không giống như cô.”
“Những người bạn thì không hôn nhau như vậy.”
Anh búng nhẹ ngón trỏ lên má cô. “Đừng trẻ con như vậy, Emma.”
Lời nhận xét khiến cô đau nhói, và cô đáp lại với giọng điệu kiêu căng nhất có thể. “Cả hai chúng ta có được lợi lộc gì không từ mối quan hệ bạn bè này?”
Cô cứng người lại khi khi những ngón tay của anh trượt xuống và nựng cằm cô. Môi anh hầu như lướt nhẹ qua môi cô khi anh trả lời. “Có lẽ,chúng ta sẽ khám phá ra ngay thôi, ruyska.”
Sau đó,anh thả cô ra. Cô đứng đó, khép nhẹ mắt lại, dựa lưng vào tường khi anh quay bước đi.
Khi tuần còn lại trôi qua, Emma vẫn không nghĩ ra được chuyến viếng thăm của Nikolas có mục đích gì, và lý do duy nhất có lẽ là cách cư xử có vấn đề của anh ta. Cô không hiểu được anh muốn gì, Nikolas chắc chắn không muốn dính vào chuyện yêu đương với cô. Đứa con gái lập dị của một vị Công tước người Anh, khi mà có nhiều phụ nữ xinh đẹp ở London rất hăm hở muốn lao lên giường với anh ta. Và cô cũng không ngốc đến nỗi tin rằng anh lại thật sự muốn kết bạn với cô. Anh ta đã có hằng hà sa số những người bạn gồm thành viên nhóm quý tộc, những kẻ học thức, nghệ sĩ, những nhà chính trị, tất cả đều quất đuôi chạy theo anh đến bất cứ nơi nào mà ngón tay của anh chỉ ra. Anh ta sẽ chẳng bao giờ muốn mất thời gian đi xây dựng tình bạn với những đứa trẻ nít.
Chỉ ngay khi cô vừa quyết định rằng trò tiêu khiểu mang tính chất tạm thời của anh ta đã đến hồi kết thì Nikolas lại đến viếng thăm lần nữa. Lúc đó, Emma đang ở trong phòng, đọc 1 quyển tiểu thuyết, và phơi mình trong làn nắng buổi sáng trải dài lên người cô, trên cái ghế đệm nằm cạnh cửa sổ. Con chó của cô, Samson, giống chó lai với kích thước khổng lồ của một con chó săn sói, ngước lên mong đợi âm thanh của những bước chân.
Tasia xuất hiện ở ngưỡng cửa, và gõ nhẹ ngón tay lên cánh cửa. “Emma”,bà nói giọng khác lạ, “Nikolas đang ở đây.”
Quyển sách rơi khỏi tay Emma,cô mở tay mắt nhìn Tasia,với vẻ ngạc nhiên cực độ.
Tasia tiếp tục 1 cách dịu dàng. “Ông ta hỏi là liệu con có sẵn lòng đi cưỡi ngựa với ông ấy không?”
Tâm trí Emma tràn ngập sự hỏang lọan, xấu hổ và ngượng ngùng khiến cô chỉ muốn dựng đứng lên và đi vòng vòng quanh phòng. Thay vào đó, cô đi về hướng cửa sổ và nhìn ra khỏang không trống rỗng bên ngoài. “Con không biết”, cảm thấy mất hết cả nhuệ khí và tự tin với ý nghĩ phải ở một mình với Nikolas. Anh ta sẽ nói gì? Anh ta muốn gì ở mình chứ? Chẳng lẽ anh ta sẽ cố hôn mình thêm 1 lần nữa.
“Mẹ không nghĩ Luke sẽ đồng ý.” Tasia ngập ngừng thăm dò.
Emma cáu kỉnh. “Con chắc là ông ấy sẽ không! Papa muốn con cô đơn một mình và không phải nhìn thấy ai. Con không quan tâm cái chết tiệt gì đã khiến ông ấy quay trở về từ cuộc họp ở London—Con sẽ làm bất cứ điều gì con muốn. Nói Nikolas giùm là con sẽ xuống nhà trong 5 phút nữa.”
“Con không công bằng với cha con,Emma.”
“Vậy ông ấy có công bằng với con không?” Emma đứng dậy và đi về phía tủ quần áo, mở ngăn trên cùng và tìm kiếm đôi găng tay cưõi ngựa.
“Con cần phải có người đi kèm.”
“Tại sao?” Emma hỏi đầy khinh bỉ. “Nikolas là người anh họ, chẳng phải như vậy sao?”
“Không hoàn toàn như vậy. Có lẽ tình thế đã khiến ông ta có mối quan hệ họ hàng cực kỳ xa vời với chúng ta.”
“Oh, con nghi là việc con đi cưỡi ngựa với ông ta có lẽ sẽ tạo ra vài vụ scandal rất hay ho đây. Cha sẽ chẳng thể nào tưởng tượng nổi là Nikolas Anglovsky lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với 1 bà cô tóc đỏ hoe kỳ quái.”
“Con không phải là một bà cô.”
“Và con cũng không phải là một miếng bánh mì nướng của London.” Cô quay lưng lại Tasia, tiếp tục lục lọi cả tủ quần áo. Tasia thở dài nhè nhẹ. “Emma, khi nào thì con mới ngừng việc trút giận lên gia đình của con chứ?”
“Có thể là khi mẹ ngừng chúi mũi vào tất cả mọi việc của con. Con cảm giác bản thân bị giam giữ giống như bầy thú tội nghiệp trong trang trại của con.” Emma cương quyết quay lưng lại, không đối mặt với Tasia cho đến khi cô nghe những bước chân đang rút lui ra khỏi phòng. Emma bướng bỉnh liếc nhìn Samson, khuôn mặt đầy lông của nó tràn ngập vẻ bối rối, lưỡi nó thè ra vẻ uể oải, ủ rũ. “Đừng nhìn tao như vậy,” Emma thì thầm. “Bà ấy luôn luôn đứng về phía Papa, lúc nào cũng vậy hết.” Con chó vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đôi tai giật giật vẻ hiếu kỳ. Đột nhiên, nó búng nhẹ người, nằm ngửa ra, duỗi chân thư giản và cào nhẹ nhẹ lên bụng.
Vẻ mặt giận dữ bướng bỉnh của Emma dần biến mất, và cô tiến lại gần con chó, giọng cười bị nghẹt lại. “Đồ chó già ngốc nghếch, ôi chàng trai ngớ ngẩn.” Ngồi xổm cạnh con thú cưng, cô vuốt lên bộ lông dày của nó với những móng tay bị cắt ngắn đi, trong khi con chó rên lên và ngoe nguẩy vẻ hạnh phúc. Emma thở dài. “Ôi,Samson ơi…. Tao đã kể cho mày biết bao nhiêu chuyện bí mật của tao rồi nhi? Mày là bạn tốt nhất của tao.” Cô xoa lên đôi tai dài của nó trong khi tiếp tục giọng nói trầm buồn, bâng khuâng, nuối tiếc. “Tao tự hỏi tại sao tao không thể bình tĩnh giống như Tasia. Bà ấy luôn luôn giữ tâm trạng tốt dù trải qua bất cứ chuyện gì. Gĩư cho bản thân luôn luôn điều khiển mọi cảm xúc. Phoebe Cotterly đã đúng—Nơi thích hợp với tao là ở trang trại chứ không phải giữa phòng khiêu vũ. Cảm ơn Chúa, tao không phải tỏ ra thông minh, sành điệu, giả tạo, hay phải tỏ ra vẻ cư xử lịch sử khi ở giữa chúng mày. Tất cả mọi điều tao làm là yêu thương tụi mày, và tụi mày cũng đáp lại tình cảm của tao như vậy. Đúng không, Samson?”Cô mỉm cười chán nản khi con chó hít hít cái mũi ẩm ướt của nó lên tay cô. “Có lẽ tình yêu Adam giành cho tao sẽ nhạt phai dần một ngày nào đó. Tao nghĩ tao sẽ không thể trở thành người vợ tốt cho bất cứ ai. Chỉ có tình yêu thôi thì vẫn không đủ. Một người đàn bà đích thực là người ngoan ngoãn, tận tụy, xinh đẹp, và có ích cho chồng…thay vào đó tao đơn giản, ngay thẳng và hoang dã,và…”
Cô nhìn xuống mình, và nhăn mũi lại vì vẻ ngoài chán ngắt gồm quần dài, giày ống , và áo sơ mi trắng. Cô vẫn luôn thích ngồi dạng hai chân khi cưỡi ngựa, trong trang phục đàn ông. Nó tạo cảm giác thỏai mái, không đề cập đến một vấn đề khác là sẽ dễ dàng để điều khiển ngựa hơn. Nhưng vì một vài lý do nên cô không muốn xuất hiện trước mặt Nikolas Angelovsky trong cái quần ống túm kỳ dị của cô ngày hôm nay.
Cô quay lại tủ quần áo và mở cánh cửa đóng ván trắng bóng, cúi rạp người xuống đống áo quần cho đến khi cô tìm thấy bộ quần áo cưỡi ngựa dành cho các quý bà của cô. Áo khoác được may đo sẵn thật đúng mốt và váy được may bằng chất liệu pôpơlin nhuộm màu chàm thật hợp với màu mắt của cô. Tiếp tục lục lọi sâu hơn trong tủ quần áo, Emma tìm thấy chiếc mạng che mặt màu xanh tái để mang với cái mũ bằng lụa màu đen của cô.
Cô quay lại và cười toe toét với con thú cưng của cô. “Hoàng Tử Nikolas đang chờ. Mày nghĩ sao nào, Samson? Liệu tao có làm anh ta ngạc nhiên bằng cách ăn mặt như một quý cô không nhỉ?”
Nếu Nikolas ngạc nhiên hay hài lòng bởi vẻ ngoài của cô, anh cũng không để lộ bất cứ dấu hiệu nào. Anh chờ trong đại sảnh,n gồi tỳ người lên cạnh bàn làm bằng đá với vẻ tao nhã ngẫu nhiên. Một tay anh nắm cây roi da, quất nhè nhẹ lên cái quần ống túm màu vàng của anh và đôi bốt bóng lóang. Ánh sáng mặt trời đổ tràn từ cửa sổ lên chính giữa đại sảnh, chiếu lên mái tóc anh những tia nắng vàng rực rỡ. Khi anh nhìn thấy Emma bước xuống từ cầu thang, ánh mắt anh lóe lên tia nhìn xấc láo,như thể họ đang chia sẻ điều bí mật với nhau. Và họ đã từng như vậy, Emma tự nhắc nhở bản thân với cảm giác bực dọc. Vì một lý do nào đó, Nikolas biết rằng cô đã không kể cho ai nghe rằng anh từng hôn cô.
Cô đang nghĩ về điều đó, dĩ nhiên. Nhưng dường như chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Và nghĩ về phản ứng của cha cô, những lời khiển trách mà ông ấy chắc chắn là sẽ phun ra ngay trước mặt Nikolas-không, tất cả điều đó thật là bẽ mặt
Anh mỉm cười khi cô tiến lại gần. “Thật là vinh hạnh cho tôi khi cô đồng ý gặp mặt,em họ.”
“Tôi chán lắm đây”,cô nói sẵng. “Tôi nghĩ có lẽ anh sẽ có vài trò tiêu khiển nào đó khiến tôi vui hơn.”
“Thật may mắn cho tôi khi cô không đưa ra yêu cầu khó hơn.”Gịong anh thật nhẹ, gần như phấn khởi.
Khi cô quan sát anh, cô nhận ra anh có vẻ hài lòng với toàn bộ diện mạo ngày hôm nay của cô. Bảnh chọe, thật sự là vậy. Cô nheo mắt lại , vẻ nghi ngờ. “Anh muốn gì,Nikki?”
“Tạo ra vài trò tiêu khiển cho cô.” Anh vòng cánh tay lại thật lôi cuốn.
Emma lờ đi cái cử chỉ nhã nhặn đó. “Tôi không cần ai phải hộ tống ngay trên đất của tôi,”cô nói, ra hiệu cho anh đi theo cô. “Và nếu anh dám đặt một ngón tay của anh lên người tôi hôm nay, tôi sẽ làm cho anh bị què luôn đấy.”
Nikolas mỉm cười và sải theo những bước chân nhanh nhẹn của cô. “Cảm ơn vì lời cảnh báo, em họ.”
Ngọn núi mà Emma chọn, uốn khúc và phủ đầy màu nâu hạt dẻ, là nơi cưỡi ngựa lý tượng cho con ngựa giống màu đen mà Nikolas mới mua. Họ thật hòa hợp khi cưõi ngựa cùng nhau, sau khi tính khí cục cằn của con ngựa giống đã được thuần hóa. Emma chẳng thể tìm thấy một khuyết điểm nào với kỹ năng cỡi ngựa của Nikolas. Anh kiên nhẫn với con ngựa, chỉ sử dụng rất ít kỹ thuật để điều khiển, bắt nó phải vâng theo mệnh lệnh của anh.Nhưng cô cảm thấy có một cuộc đấu tranh thầm lặng thiên về lý trí giữa họ, với cái cách mà Nikolas chế ngự con vật này. Dường như tất cả mọi người đàn ông đều cưỡi ngựa theo cái cách này,như thể một kẻ có địa vị cao hơn và một người khác hạ đẳng hơn. Emma đối xử với con ngựa của cô như một người bạn đồng hành ngang hàng nhau. Bởi vì cô chăm sóc chúng và tâm sự với chúng, chúng cũng sẵn sàng đáp lại hết mức những mệnh lệnh của cô.
Emma và Nikolas cưỡi ngựa từ ngọn đồi rộng mênh mông nơi mà Southgate Hall được xây dựng, xuống vùng ngoại ô của một thị trấn đông đúc bên dưới. Ban ngày trời thật quang đãng và ấm áp, không khí thóang mát với những làn gió thổi nhè nhẹ thật dễ chịu. Sau khi băng xuyên qua một nhánh sông nhỏ, họ phi thẳng đến rừng sồi, tiếp giáp Southgate, và đua nhau chạy băng qua cánh đồng xanh rộng mênh mông. Con ngựa đực của Nikolas dễ dàng đuổi kịp con ngựa màu nâu hạt dẻ của Emma, và cô chạy chậm lại, vui vẻ thừa nhận thất bại.
“Nếu tôi không cưỡi ngựa theo kiểu ngồi cả hai chân về một bên như thế này, tôi sẽ cho anh thấy một cuộc đua tranh thật sự là như thế nào.”Cô la lên.
Nikolas ghì cương ngựa và xoay lưng lại cười toe toét với cô. “Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào lại cỡi ngựa giống như cô, Emelia. Gống như một con chim én đang bay lượn vậy.”
“Đó là cách người Nga gọi tên của tôi ?”
Anh gật đầu. “Bà cố tổ tiên của tôi tên là Emelia. Cái tên đó thật phù hợp với cô.” Anh cỡi con ngựa đi vòng vòng quanh cô. “Liệu chúng ta có thể đi dạo một lát được không?”
“Được thôi.” Emma tụt xuống dễ dàng, trước khi anh đề nghị được giúp đỡ.
Nikolas trượt khỏi yên ngựa, anh chắc lưỡi chành chạch như thể cô là một đứa trẻ bướng bỉnh, nganh ngạnh. “Cô quá mức độc lập đấy, ruyska. Chẳng lẽ lại là xuẩn ngốc sao khi thỉnh thỏang chấp nhận vòng tay của một người đàn ông? Hoặc để cho ai đó giúp cô xuống ngựa hay bước lên những bậc thang?”
“Tôi không cần sự giúp đỡ. Tôi không muốn phụ thuộc vào bất cứ ai.”
“Tại sao không?”
“Bởi vì có thể tôi sẽ quen với điều đó.”
“Điều đó nghe tệ lắm sao?”
Cô nhún vai vẻ sốt ruột. “Tôi có thể làm tốt mọi việc một mình. Tôi luôn luôn như vậy rồi.”
Họ thả những con ngựa bên dưới những nhánh của một cây sồi lâu năm, và đi dạo đến một cánh đồng xanh tươi rộng lớn khác. Bãi cỏ thật sống động với tiếng vo ve của những con ong đang hút mật từ những cánh hoa dại. Emma liên tục liếc trộm Nikolas, vẻ bề ngoài của anh gây ấn tượng mạnh mẹ đối với cô, khi anh dạo bước bên cạnh cô với vẻ uyển chuyển của một con mèo đang rình mồi. Trong suốt cả cuộc đời mình, cô chưa từng thấy người đàn ông nào lại bí ẩn đến vậy. Ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, anh đã xé nát sự bình yên của gia đình cô thành từng mảnh. Tất cả mọi người đều ghét anh. Nhưng bằng cách nào đó mà trong những năm tiếp theo, anh đã xoay xở, tìm cách len lỏi vào cuộc sống của họ. Không thật chính xác để nói rằng anh được chào đón ở gia tộc Stokehurst với vòng tay mở rộng, nhưng tối thiểu thì anh cũng đã trở thành một vị khách mời có thể chịu đựng được.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta lại có thể đi dạo bên nhau riêng lẻ như thế này.” Cô bình luận.
“Tại sao không?”
“Đầu tiên là vì, cha tôi không thích anh, gia đình tôi không tin tưởng anh, và tất cả mọi người tôi quen đều nói rằng anh có một tính cách rất tồi tệ và nguy hiểm.”
“Tôi không nguy hiểm” anh trả lời, một nụ cười nở trên môi anh.
“Theo những lời đồn thổi, thì anh đúng là như vậy. Một kẻ vô lại, phản bội, chuyên gạ gẫm những quý bà đã lập gia đình…thậm chí một số người còn nói anh là một tên sát nhân máu lạnh.”
Nikolas trầm lặng một lúc lâu. Vang vẳng đâu đó ở giữa cánh đồng là tiếng những bước chân vọng lên đáp lại. “Tất cả mọi điều đều đúng. Thậm chí cả điều cuối cùng. Tôi đã rời khỏi nước Nga bởi vì tôi đã gϊếŧ một người đàn ông. Nhưng chẳng có gì là máu lạnh về điều đó cả.”
Emma vấp nhẹ, liếc nhìn anh sửng sốt. Vẻ mặt anh khép kín, cặp lông mi lưỡi liềm màu vàng nâu che phủ mắt anh. Tại sao anh lại thừa nhận điều đó với cô? Cô cảm nhận trái tim cô đang vang lên những giai điệu bối rối. Nikolas vẫn im lặng bước đi, và cô ngập ngừng bước theo anh. Họ đi đến một con đường mòn dành riêng cho xe bò tiếp giáp với một hàng rào bằng gỗ.
Nikolas dừng lại ngay giữa lối đi, những bắp thịt của anh căng lên như sợi dây đàn, lời thú nhận của anh có lẽ được dự tính trước là sẽ thất bại, khi kể cho Emma biết việc mà anh đã làm. Nhưng cô chắc chắn sẽ khám phá ra sự thật bằng cách này hay cách khác,và tốt hơn hết là anh nên kể cho cô nghe điều đó từ chính anh. Một làn sương mù những giọt mồ hôi rải rác trên trán anh, và anh lau chúng bằng gấu áo sơmi của anh với cử chỉ kiềm chế. “Cô có muốn nghe chuyện đó không?”
“Tôi nghĩ là có.” cô rụt rè đáp lại, nhưng anh cảm nhận được sự tò mò mãnh liệt của cô bên cạnh vẻ lặng lẽ đó.
“Người đàn ông tôi gϊếŧ tên là Samvel Shurikovsky.” Nikolas ngừng lại và nuốt giọng khó khăn. Năm kẻ thẩm vấn Hoàng Gia và hai tuần bị tra khảo vẫn không thể khiến anh hé răng bất cứ điều gì. Thật là trò đùa sống động của trí tưởng tượng, bởi vì những vết sẹo của anh đột ngột trở nên nóng và ngứa ran lên. Anh tiếp túc thật khó khăn, lơ đãng chà sát cổ tay. “Shurikovsky là thống đốc của thành phố St.Petersburg, và là cố vấn yêu thích của Sa Hòang. Hắn ta và anh trai tôi, Mikhail, là những người đồng tính. Khi Mikhail phá vỡ mối quan hệ này, Shurikovsky điên cuồng giận dữ…và đâm anh trai tôi cho đến chết.”
“Ôi”, Emma kêu lên, miệng cô trễ xuống vì ngạc nhiên, cố gắng thấu hiểu rằng anh trai của anh chẳng những là một tên đồng tính nam mà còn bị gϊếŧ bởi một trong những kẻ mà anh ta đã dính liếu. Thật là một mối quan hệ quái đản, đặc biệt hơn khi lại được kể với giọng điệu hờ hững như vậy. Những chủ đề như tìиɧ ɖu͙© hoặc gϊếŧ người chưa bao giờ được thảo luận trước mặt cô, trừ khi là những bài diễn văn về tình mẫu tử mang đậm nét đạo đức của Tasia.
“Mikhail là tất cả những gì mà tôi có.” Nikolas đáp. “Tôi là người duy nhất không bao giờ màng đến cuộc sống riêng tư của anh ấy. Bảo vệ anh ấy là trách nhiệm của tôi. Khi anh ấy bị gϊếŧ, tôi…”Anh ngừng lại và lắc mạnh đầu. Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua mái tóc nâu vàng của anh, chảy tràn những tia sáng lên chúng. “Chỉ có 1 thứ giữ cho tôi tiếp tục thở, ăn, và tồn tại là tìm ra kẻ đã gϊếŧ hại anh ấy.”
Chậm chạp Nikolas quên mất những gì mà anh đang nói. Những ký ức đen tối của anh trở nên mờ mịt. Mắt anh vẫn mở nhưng trống rỗng. “Đầu tiên tôi nghĩ rằng Tasia đã làm điều đó. Như cô vẫn nhớ, tôi đã rượt theo cô ấy từ Nga đến Anh với nỗ lực khiến cô ấy phải trả giá cho hành vi gϊếŧ người của cô ấy. Nhưng sau đó tôi khám phá ra rằng Shurikovsky là nguyên nhân duy nhất cho cái chết của anh trai tôi… và tôi biết được tôi sẽ không bao giờ có thể đòi lại công bằng trừ khi tự tay thực hiện điều đó.”
“Tại sao anh không để những nhà chức trách xử lý hắn?”
“Tại Nga, những nhà chính trị gia luôn luôn được ưu tiên ở bất cứ mọi nơi. Shurikovsky là người bạn rất được yêu thích của Sa Hòang. Tôi biết hắn sẽ không bao giờ bị truy tố vì đã sát hại Mikhail. Hắn ta rất có thế lực.”
“Do đó anh đã quyết định tự tay trả thù,” Emma buồn bã nói.
“Tôi đã rất cẩn thận không để lại bất cứ dấu vết nào, nhưng dù sao đi nữa tôi vẫn bị nghi ngờ. Và tôi đã bị bắt.” Đột ngột Nikolas nghẹn lại, những từ ngữ dường như bị mắc kẹt trong cổ họng anh. Có quá nhiều điều anh không thể kể với cô. Những tâm sự không bao giờ nói rõ được, những cơn ác mộng đáng sợ sôi sục, len lỏi vào tận cùng sâu thẳm con người anh.
Với nỗ lực, anh khoác lên cái mặt nạ lanh lùng vô cảm thường ngày. “Chính phủ cố gắng ép buộc tôi phải thú tội,nhưng không phải là tội gϊếŧ người, mà lại chính vì tội phản quốc. Khi tôi từ chối hợp tác, tôi đã bị lưu đày.”
Anh trầm lặng một lúc lâu, nhìn đăm chiêu lên bãi đất nung đỏ ….một cơn gió nhẹ thổi lên xuyên qua sự ẩm ướt của không khí mơn man trán anh. Bị trục xuất khỏi nước Nga thì còn tệ hơn là sự tra tấn hoặc thậm chí là cái chết; nó tệ hơn rất nhiều, chặt đứt mọi nguồn sống của cuộc đời anh. Thậm chí những kẻ phạm tội đáng nguyền rủa nhất cũng rất đáng thương hại khi chúng bị lưu đày khỏi mảnh đất yêu thương của chúng. Neshchastnye, có nghĩa là—“thật bất hạnh”. Nước Nga là một người mẹ vĩ đại, và những đứa con của vùng đất mênh mông đó luôn được che chở bởi làn không khí phủ đầy sương giá ấy, những cánh rừng đen tối , được nâng niu trong vòng tay vĩ đại của đất mẹ và băng tuyết. Một phần linh hồn của Nikolas đã héo khô đi sau khi anh rời khỏi St.Petersburg vĩnh viễn. Thỉnh thỏang anh mơ thấy anh vẫn còn ở đó, và rồi anh tỉnh giấc với nỗi khao khát đau đớn không gì bù đắp nổi, ray rứt và dằn vặt.
“Tại sao lại kể với tôi?” Emma hỏi, cắt ngang suy nghĩ ảm đảm của anh. “Anh không bao giờ làm gì mà không có lý do. Tại sao anh muốn tôi biết câu chuyện này.”
Nikolas nhìn cô, mỉm cười mỉm mai khuôn mặt căng thẳng của cô. “Chẳng lẽ những người bạn thì lại không thể thổ lộ cho nhau những điều bí mật sao?”
“Làm sao anh biết được rằng tôi sẽ không kể cho bất cứ ai.”
“Tôi chỉ đơn giản là tin vào cô thôi, dushenka.”
Emma nhìn anh chăm chú. “Anh có hối tiếc vì đã gϊếŧ Shurikovsky không?”
“Nikolas lắc đầu. “Tôi không hối hận về bất cứ điều gì. Nó không bao giờ thay đổi được quá khứ.”
“Anh thật là một gã đàn ông vô luân,” Emma đáp, đôi mắt xanh của cô ngước nhìn anh. “Đáng lẽ tôi nên e ngại anh. Nhưng tôi không thể.”
“Cô thật can đảm đấy,”anh chế giễu, thích thú với vẻ ngoài tỏ ra can đảm của cô.
“Tôi thậm chí còn nghĩ…nếu tôi ở vào địa vị của anh lúc đó, tôi cũng sẽ làm điều tương tự như anh đã làm.”
Trước khi Nikolas đáp lại, chợt cảm giác cô đang nắm lấy cổ tay anh. Anh cứng người lại, nhận ra rằng anh đã vô thức chà sát những vết sẹo trên ngực anh khi họ nói chuyện. Tay anh nắm chặt những ngón tay thanh mảnh của cô. Không có vẻ gì tỏ ra thương xót trên gương mặt Emma.Cô quan tâm đến anh với sự tin tưởng kỳ lạ,như thể anh là một con thú hoang dã, và không thể chê trách được vì bản tính tự nhiên vốn có của anh.
“Vậy cô không chỉ trích tôi vì đã gϊếŧ người đấy chứ?”anh hỏi,giọng cộc cằn.
“Tôi không có quyền gì xét đoán anh.Nhưng tôi hiểu tại sao anh hành động như vậy.” Bàn tay trần của cô thả lỏng nhẹ nhàng trong tay anh. “Tôi sẽ giữ kín những bí mật đó,Nikki.”
Nikolas không cử động. Những bắp thịt anh căng lên chống lại cơn rùng mình chóang váng của cảm xúc. Anh không quan tâm đến lý do sự đυ.ng chạm của cô, nhưng những lời nói, có sức mạnh tác động lên anh. Tất cả mọi điều mà anh biết là anh muốn ôm lấy cô, khiến cô rên lên, hôn cô…anh muốn kéo cô xuống, nằm dài trên bãi cỏ, ngay ở nơi đây, và ghì chặt mái tóc buông xõa đỏ rực của cô, giữ chặt lấy cô trên cánh đồng này như thể cô là một cô thôn nữ hoang dại. Thay vào đó anh lùi lại và thả tay cô ra. Gịong anh nghe thật vui vẻ, thân thiện, khi anh đáp lại. “Tôi tin là cô sẽ như vậy,Emma.”
Cô mỉm cười thận trọng và tiếp tục rảo bước, váy cô bay lướt xuyên qua đồng ruộng và xoay tròn trên con đường mòn nhỏ. Nikolas đi theo cô, hai tay anh đút trong túi quần. Cô đã không phản ứng theo cách anh mong muốn. Cô chấp nhận câu chuyện của anh quá dễ dàng. Gia đình cô đã che chở cho cô quá nhiều, cho phép cô sống cuộc sống như thể tất cả mọi chuyện chỉ ở trong tiểu thuyết. Cô thật thanh tao và ngây thơ quá mức tưởng tượng của anh. Kẻ ngốc nghếch nhỏ nhắn tội nghiệp của ta, anh nghĩ thầm, liếc nhìn cô xuyên tấm màn lông mi màu hổ phách. Tại sao em phải khiến tôi cảm thấy quá dễ dàng khi lợi dụng em?
“Liệu tôi có thể gặp cô ngày mai được không?”anh hỏi.
Emma ngập ngừng, răng cô cắn nhẹ môi dưới. “Không,” cuối cùng cô đáp “Tôi sẽ ở London cả kỳ nghỉ.”
“Một cuộc hẹn mang tính chất xã hội à?”
“Thật sự thì, tôi sẽ tham gia một cuộc hội thảo của tổ chức R.S.H.T.A. Tôi được mời phát biểu vài lời về những bộ luật bảo vệ động vật mới nhất hiện nay.”
“Gia đình của cô sẽ đi cùng với cô chứ?”
Cằm Emma rắn lại. “Không. Họ không có hứng thú đối với những chiến dịch của tôi, và thậm chí nếu họ thích thú, tôi cũng sẽ không muốn họ ở đó.”
“À ha”,anh đáp nhẹ. “Vậy cô vẫn chưa làm hòa với cha cô sao?”
Cô lắc đầu. “Cha tôi đã phá huỷ tình yêu của cuộc đời tôi. Nếu một ai đó đối xử với anh như vậy, tôi không chắc là anh sẽ nhanh chóng tha thứ cho họ.”
“Có lẽ không. Nhưng tôi không cần ai cả, ngược lại với cô…cô đột ngột mất cả tình yêu và gia đình.” Nikolas quan sát phản ứng từ cô, nhưng cô che đậy cảm xúc của cô rất tốt. Anh bình luận thêm với giọng nói nhỏ nhẹ, nhẩn nhơ, và cẩn thận nhắm đến đích. “Cô đơn thật không dễ dàng gì cả, đúng không? Trống trãi, tĩnh mịch, cô độc khó chịu…nó có thể biến một tòa lâu đài thành tù ngục.”
Emma quay lại và chiếu tia nhìn ngạc nhiên vào anh, đôi mắt màu xanh của cô mở lớn. Lơ đãng bước đi, cô súyt ngã lên rìa của vết lõm bánh xe trên con đường mòn. Nikolas chụp lấy cô ngay lập tức, giúp cô giữ thăng bằng. Trước khi cô phản kháng lại, anh ghì chặt tay cô và vòng nó qua khủy tay của anh. Một nụ cười dễ dãi nở trên môi anh khi anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sửng sốt của cô. “Hãy đón nhận khi ai đó tỏ ra sẵn sàng giúp đỡ, em họ.Chỉ là một vòng tay tạm thời để dựa vào thôi mà.”
Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã Hòang Gia tổ chức cuộc họp mở rộng diễn ra hàng năm tại phòng hội nghị ở London, không xa Covent Garden lắm. Tòa nhà nhỏ đó được xây dựng từ những phần còn lại của một khách sạn cổ kính, nằm trên con đường đầy những nhà bán đấu giá, hiệu sách và nhà xuất bản. Nhìn quanh căn phòng lớn, tràn ngập ánh sáng tỏa ra từ những ô cửa sổ…. Emma có cảm giác thật gần gũi với đám đông hơn 200 thành viên của hiệp hội. Những người đàn ông trung niên, hầu hết trong số họ, một vài người thì ốm nhách và kiểu cách ngồi trong những chiếc ghế màu ghụ,một số khác thì béo phệ đến nổi ngồi lấn ra ngoài những chiếc ghế vuông nhỏ. Ngồi rải rác trong phòng là vài người phụ nữ, người trẻ nhất trong số họ chắc chắn cũng gấp đôi tuổi Emma.
Emma biết rằng tất cả bọn họ đều có những động cơ khác nhau khi ngồi ở đây.Mặc dù có vài người trong số bọn họ chia sẻ những mối quan tâm nồng nhiệt về tình trạng của những con thú với cô, còn những người khác thì chỉ đơn thuần có mặt tại đây bởi vì đó là cuộc họp cộng đồng phổ biến. Nhưng chuyện đó không thành vấn đề, miễn là họ làm việc cùng nhau vì một mục đích quan trọng.
Cảm giác ai đó đang quan sát mình, cô nhìn xuống dãy ghế bên phải. Người đàn ông trẻ với khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt đen sống động đang ngồi ở phía xa. Trong khi cả nhau trao đổi nhau nụ cười thận trọng, Emma cố nhớ lại tên anh ta. Qúy ông Henry Dowling, hoặc có lẽ là Harry. Trước kia họ có nói chuyện với nhau một hoặc hai lần gì đó. Nếu như cô nhớ không lầm thì hiện anh ta đang nắm giữ một chức vụ tại công ty xuất bản, nhưng sở thích thật sự của anh là giống chó Cô li(ê-cốt). Anh ta được biết đến như là người gây giống chó Côli chuyên nghiệp nhất ở Anh. Khuôn mặt với đường nét sắc cạnh thú vị của anh ta gợi Emma nhớ đến Presto, con cáo của cô. Nụ cười của Emma nở rộng trong khỏanh khắc trước khi cô quay mặt đi. Cô có cảm giác anh ta vẫn đang dõi theo cô, tự nhiên đôi má cô đỏ bừng lên.
Xuyên suốt cuộc họp là nhiều bài diễn thuyết được trình bày. Âm thanh xào xạc của những trang giấy nổi lên khi các thành viên ghi chép và chuẩn bị bài diễn văn của họ. Những chiếc ghế gỗ kêu lên ken két khi những đôi chân dịch chuyển và bắt chéo chân lên nhau. Thỉnh thỏang cuộc họp bị cắt ngang khi vài thành viên yêu cầu làm rõ hơn bài thuyết trình hoặc hỏi về một thông tin nào đó. Sau bài phát biểu của người thứ tư, sẽ đến lượt Emma. Ngài Crowles, chủ tịch hiệp hội, yêu cầu bản báo cáo được viết bằng tay về những đạo luật chăm sóc động vật, và miệng Emma trở nên khô khốc đi.
Ngay lập tức, cả căn phòng chìm trong im lặng. Emma bước từng bước cẩn thận về chính giữa khán phòng, nắm chặt những tờ giấy trong tay như thể chúng là vật hộ thân của cô. Dạ dày cô nhào lộn lên xuống với niềm phấn khởi và cả nỗi hoang mang, lo sợ. Ưỡn vai lên trong tư thế phòng thủ, cô kẹp chặt tập giấy trong tay và nhìn chăm chăm vào những khuôn mặt đối diện mình. Cô ngạc nhiên vì giọng nói của mình phát ra lại trở nên rõ ràng và điềm tĩnh như vậy.
“Thưa các quý Ngài, tôi đến đây nhằm đề xuất yêu cầu chỉnh sửa lại quyển sách về những bộ luật bảo vệ động vật hoang dã. Quyển sách mới đã được viết lại dựa trên rất nhiều kinh nghiệm, sự hiểu biết và những đề xuất hữu ích từ những vị rất thông thái của hiệp hội. Nếu quyển sách được chấp thuận, thì sẽ có một khối lượng lớn đơn đặt hàng và phát hành rộng rãi đến công chúng.”
Gịong nói của 1 người đàn ông già ngồi ngay hàng đầu vang lên. “ Qúy cô Stokehurst,liệu cô có thể nói chi tiết hơn về phiên bản này không?”
Emma gật đầu nhanh nhẹn với ông ta, cô thả lỏng vai một chút. “Vâng,thưa Ngài. Quyển sách này sẽ giảng giải chi tiết hơn về thủ tục làm đơn khiếu nại khi những hành vi lạm dụng động vật diễn ra. Chứng cứ nhất định phải được tập hợp lại ngay tại thời điểm vi phạm để tiến hành truy tố thành công. Công chúng cũng nhận thức được rằng có rất nhiều động vật đang bị lạm dụng trên đường phố… chúng tôi đã nhìn thấy những con ngựa bị đánh đập bằng roi da, dùi cui, hoặc xẻng, những con thú nuôi bị ngược đãi trên đường mang ra bán, những con chó và mèo đi lạc bị hành hạ. Nhiều người rất lo lắng vì những hành vi hung bạo mà họ đã chứng kiến, nhưng họ không biết làm cách nào để chấm dứt điều đó. Tài liệu này bao gồm những nguyên tắc để đoán nhận một hành vi tội ác, và các thủ tục để tố cáo nó trước cơ quan quyền lực thích hợp.”
Ngài Dowling hỏi 1 câu hỏi khiến Emma ngạc nhiên. “Lady Stokehurst, vậy còn phạm vi hoạt động của những thí nghiệm khoa học thì sao? Tài liệu này có đề cập đến việc mổ xẻ động vật sống nhằm mục đích nghiên cứu khoa học không?”
Emma lắc đầu tiếc nuối. “Hiệp hội y khoa và khoa học đòi hỏi rằng họ cần thực hiện những giải phẫu sống đó-thủ tục mổ xẻ những động vật còn sống-để giúp nâng cao kiến thức. Nhưng họ không có giấy tờ chứng minh rằng họ được phép làm những điều đó, ngoại trừ việc gây ra những cái chết đầy đau đớn và tàn bạo cho những con vật. Tôi đã đề cập đến những vấn đề này trong bản thảo, bởi vì hiện nay những nguyên tắc này hầu như không được quan tâm đến. Chúng tôi không cách nào biết được những cuộc thí nghiệm khoa học này có thật sự cần thiết hay không và có khi khoa học chỉ đơn thuần là những cuộc thí nghiệm tra tấn động vật. Có lẽ các thành viên của R.S.H.T.A có thể xem xét bản thảo rất có giá trị này nhằm thành lập một ủy ban để nghiên cứu vấn đề ...”
Emma tiếp tục nói, nhưng có điều gì đó khiến đôi mắt cô hướng về cuối phòng, mái tóc vàng quen thuộc, dáng dấp đàn ông trong bộ quần áo u ám. Đó chính là Nikolas Angelovsky. Ngay cả ở khỏang cách xa như vậy, đôi mắt màu hổ phách và mái tóc của anh vẫn rất sống động. Sự ngượng ngùng chiếm hữu lấy cô. Cô hầu như không nhận ra sự hưởng ứng chấp thuận của Ngài Crowles về đề nghị trước đó của cô, cử chỉ của cô trở nên giả tạo và yếu đuối. Với một vài nỗ lực, cô cố gắng không chiếu tia nhìn vào Nikolas. Cô chuyển bản thảo cho người thư ký của hiệp hội, đang đứng chờ gần đó. Những người đàn ông trong dãy ghế đứng dậy lịch sự khi cô trở về chỗ ngồi của mình.
Cuộc họp kéo dài thêm 1 tíếng đồng hồ nữa. Emma hướng tầm nhìn ghim chặt lên lưng của dãy ghế ngay trước mặt cô, không thể tập trung được nữa. Bằng cách nào đó, cô chống lại những cơn cám dỗ để lướt nhìn qua Nikolas. Anh đang ở đây bởi vì anh muốn điều gì đó từ cô. Chỉ còn có thể giải thích theo cách đó về tất cả những hành vi theo đuổi đầy thận trọng của anh. Lo lắng và giận dữ dâng tràn trong cô. Nhưng…trong lòng cô hình như tồn tại cảm giác hài lòng thóang qua? Nikolas là người đàn ông quyến rũ và mạnh mẽ. Rất nhiều phụ nữ sẵn sàng làm bất cứ điều gì nhằm thu hút sự chú ý của anh chỉ trong vài phút…và giờ anh ở đây, chờ đợi cô.
Khi bài nhận xét cuối cùng của Ngài Crowle kết thúc báo hiệu cuộc họp đã chấm dứt, mọi người đứng lên và rời đi. Emma tiến về cuối dãy và cùng đi với Ngài Dowling.Một nụ cười ẩn sâu trong đôi mắt sẫm màu của anh.
“Lady Stokehurst, Tôi sẽ đề nghị với Ngài Crowles rằng tên cô phải được đính kèm theo quyển sách như sự công nhận cho những nỗ lực tuyệt vời mà cô đã thực hiện.”
“Ôi,không đâu,” Emma nói vẻ sốt sắng. “Cảm ơn, nhưng tôi đã không làm gì nhiều cả. Và tôi không cần bất kỳ sự công nhận nào. Tôi chỉ muốn những con thú nhận được sự giúp đỡ.”
“Nếu tôi có thể được phép nói lên điều này, cô thật quyến rũ khi trở nên khiêm tốn như vậy, Lady Stokehurst.”
Lúng túng và hài lòng,Emma nhìn xuống dưới.
Ngài Dowling tiếp túc nói, lần này còn hơn cả một lời gợi ý ngập ngừng. “Lady Stokehurst, Tôi tự hỏi liệu cô có sẵn lòng—“
“Em họ,” Gịong nói mềm mại mang âm điệu Nga vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện. “Thật vui khi tìm thấy cô ở đây. Nhưng dường như cô đã lạc mất người đi kèm thì phải. Cô phải cho phép tôi tiễn cô về nhà an toàn.”
Đầu Emma ngẩng phắc lên, và cô cau mặt nhìn Nikolas, người hiểu rất rõ rằng cô thường có thói quen vứt bỏ những nghi thức xã giao cơ bản như bắt buộc phải có người đi kèm. Thật ra thì trở thành một kẻ lập dị cũng rất đáng giá khi có thể giả vờ lờ đi những thói quen xã giao đó. Nhận ra những nghi thức xã giao là một điều bắt buộc, cô bắt chéo tay trước ngực và trang trọng giới thiệu với vẻ cộc cằn. “Hòang Tử Nikolas Angelovsky, tôi xin được giới thiệu Ngài Dowling.”
Hai người đàn ông bắt tay nhau, Nikolas xoay vai về phía Dowling, thô lỗ ra dấu rằng cuộc họp đã kết thúc. “Cô trông thật tuyệt hôm nay,Emelia.”
Ngài Dowling vẫn còn lảng vảng gần đó, đưa mắt nhìn Emma. Cô mỉm cưới hối lỗi. “Chúc một ngày tốt lành,Lady Stokehurst,” anh nói lưỡng lự. “Xin gởi những lời chúc tốt lành đến cô và…gia đình của cô.” Anh ngập ngừng quan sát Nikolas, băn khoăn tự hỏi mái tóc vàng rực theo phong cách Nga thật hợp với dáng vẻ đó. Khi anh ta bỏ đi, anh dường như mờ dần như một luồng khói.
Emma nhìn trừng trừng Nikolas vẻ tức tối. “Anh đang làm gì ở đây vậy?”
“Tôi đặc biệt quan tâm đến vấn đề bảo vệ động vật,” anh đáp vẻ hòa nhã.
“Cái quái gì khiến anh ở đây vậy. Đây là một cuộc họp khép kín. Làm sao anh có thể vào được chứ?”
“Tôi đã mua thẻ thành viên.”
“Anh không thể mua được, anh phải điền vào rất nhiều hồ sơ, trải qua vài cuộc phỏng vấn,và sau đó sẽ có một hội đồng bầu—“cô bất chợt ngừng lại suy nghĩ. “Anh đã đút lót để được vào đây.”
“Tôi đã hiến tặng vài thứ,” anh sửa lại.
Emma cười mỉa mai cáu tiết lên. “Có điều gì mà tiền của anh không thể mua được nhỉ?Gìơ thì anh muốn gì nào?”
“Tôi dự định đi theo cô về nhà,em họ.”
“Cảm ơn, nhưng xe ngựa đang chờ tôi bên ngoài.”
“Tôi đã mạn phép đuổi họ đi trong lúc không có cô ở đó.”
“Một gã đàn ông táo bạo,” cô nói mà không giận dữ chút nào, trượt tay cô vào cánh tay đang giương ra sẵn sàng mời mọc cô. “Anh luôn luôn có được mọi thứ theo cách riêng của anh phải không?”
“Hầu như lúc nào cũng thế.” Nikolas hộ tống cô ra khỏi tòa nhà, lờ đi những cái nhìn tò mò đang dõi theo họ. “Tôi thích nhìn thấy cô lúc cô phát biểu, Emelia. Tôi ngưỡng mộ một người phụ nữ không bao giờ cố gắng che giấu sự thông minh của họ.”
“Đó là lý do tại sao anh theo tôi đến London?Bởi vì anh rất ngưỡng mộ tôi hả?”
Anh mỉm cười nhìn vẻ láo xược của cô, “Tôi phải thú nhận là tôi đang rất quan tâm đến cô. Cô có chê trách một người đàn ông vì lý do đấy không?”
“Chê trách, không đâu. Nhưng tôi ít nhiều cũng nghi ngờ. Đặc biệt là nơi mà anh đặt mối quan tâm. Tôi nghĩ anh không có ý gì nhưng có lẽ có rất nhiều động cơ ẩn sau bên trong mà không thể nói ra được,Nikki.”
Một nụ cười trầm đυ.c thích thú phát ra từ cổ họng anh. Anh dẫn cô đến lề đường, nơi có một cỗ xe ngựa bóng lóang lộng lẫy chờ đợi họ. Nó đã được chọn ra từ một đội gồm 4 con ngựa màu đen hào nhóang giống Orlovs, những con tuấn mã xuất sắc nhất trên thế giới. Hai người hầu trong bộ chế phục màu đen cao lớn đang đứng đợi bên cỗ xe.
Emma nương theo Nikolas bước vào bên trong xe ngựa và ngồi trên ghế được bọc thảm nhung màu đỏ tía khuất trong bóng tối, khung cảnh thật u ám. Nội thất bên trong cỗ xe được thiết kế với những lọai gỗ khắc trỗ cầu kỳ sáng bóng lên. Những cửa sổ được lắp bằng vàng và pha lê, và những ngọn đèn được nạm bằng những lọai bán đá quý. Thậm chí ngay cả với sự giàu có đáng kể của gia đình cô, Emma cũng chưa bao giờ ngồi bên trong cỗ xe ngựa nào lại xa hoa như vậy. Nikolas ngồi đối diện cô, và cỗ xe tứ mã phóng đi thật uyển chuyển một cách diệu kỳ, khi nó băng qua những con đường lởm chởm của London.
Tạm thời bị lóa mắt vì vẻ lộng lẫy của cỗ xe tứ mã, Emma tự hỏi về cuộc sống mà Nikolas đã trải qua ở Nga, và anh ta bị cưỡng ép phải rời bỏ tất cả lại sau lưng. “Nikki”, cô hỏi đột ngột, “anh có bao giờ gặp lại bất cứ ai trong gia đình của anh không? Họ có từng đến đây thăm anh chưa?”
Anh tỏ ra thờ ơ,nhưng cô có cảm giác rằng anh bị lúng túng vì câu hỏi của cô. “Không…tôi cũng không mong đợi điều đó từ họ. Tất cả các mối quan hệ đều bị cắt đứt khi tôi rời khỏi nước Nga.”
“Nhưng không phải những mối quan hệ máu mủ. Anh có chị em mà, đúng không? Tasia đã từng một lần kể rằng anh có 4 hoặc 5—“
“Năm,” anh đáp thẳng thừng.
“Anh không nhớ họ sao? Anh không muốn gặp họ nữa sao?”
“Không, tôi không nhớ họ. Chúng tôi thật sự là những người xa lạ với nhau. Mikhail và tôi đã được nuôi dạy riêng lẽ và tách biệt với những người chị em đó.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cha tôi muốn dạy dỗ chúng tôi theo cách đó.” vẻ hài hước chua chát lướt qua khuôn mặt anh. “Chúng tôi đúng ra thì rất giống với những con thú trong khu trại của cô, tất cả chúng tôi đều bị giam giữ và phó mặc cho sự định đoạt của cha tôi.”
“Anh không thích ông ta?”
“Cha tôi là một kẻ đánh khinh nhẫn tâm. Khi ông mất 10 năm trước, chẳng có ai thương tiếc hay than khóc cho ông ta.”
“Còn mẹ anh thì sao?” Emma ngập ngừng hỏi.
Nikolas lắc đầu và cười. “Tôi không muốn nói về gia đình của tôi chút nào.”
“Tôi hiểu,” cô thầm thì.
Nikolas chần chừ vẻ thú vị. “Không, cô không hiểu đâu. Dòng họ Angelovsky hầu hết đều là những kẻ xấu xa, và mỗi thế hệ ngày càng trở nên tồi tệ hơn trước. Chúng tôi bắt đầu bằng một mối thù hận truyền kiếp với hòang tộc Kiev, sau đó hòa trộn dòng giống với tầng lớp nông dân thô kệch, và thêm vào là những chiến binh Mông Cổ, những kẻ không ngại uống máu từ những con ngựa của chúng để giải khát trên một chặng đường dài. Chúng tôi chỉ là đi xuống dốc từ đó—tôi là 1 ví dụ điển hình cho điều đó.”
“Có phải anh đang cố gắng làm tôi hỏang sợ, đúng không?”
“Tôi đang cảnh báo cô không nên ấp ủ bất cứ ảo tưởng nào về tôi,Emma. ‘1 cái cây thối nát thì không thể sinh ra những quả ngọt.’ cô nên khôn ngoan mà ghi nhớ điều đó.”
Cô cười, đôi mắt xanh nhảy múa. “Gịong điệu của anh thật giống Tasia, toàn là trích dẫn Kinh Thánh. Tôi không bao giờ nghĩ anh lại là một người sùng đạo.”
“Tín ngưỡng trói chặt mọi mặt cuộc sống của người Nga. Không cách nào có thể tránh khỏi nó.”
“Anh có bao giờ đi nhà thờ không?”
“Không từ khi tôi còn là một đứa nhóc. Anh tôi và tôi đã từng nghĩ rằng những thiên thần bay lượn trên đỉnh của vòm nhà thờ, thu nhặt những lời cầu nguyện của chúng tôi lại và gửi chúng lên thiên đường.”
“Những lời cầu nguyện của anh có bao giờ được hồi đáp không?”
“Không bao giờ,” anh đáp dứt khoát, và nhún vai. “Nhưng năng khiếu tuyệt vời của chúng tôi chính là sức chịu đựng… đó là món quà tặng tuyệt vời của Chúa Trời dành cho người Nga.”
Xe ngựa đi qua một nơi họp chợ bẩn thỉu với đầy những quầy hàng trái cây và rau quả, những gian hàng cá, và hàng hóa cũ kỹ. Đám đông ồn ào dâng lên xuyên qua những con đường khiến cho đoàn ngựa và những cỗ xe phải đi chậm lại. Những tiếng ầm ĩ hỗn lọan kéo dài một cách không bình thường bên ngoài, sự pha trộn của những tiếng gầm vang và tiếng kêu thét của động vật.
Khi cỗ xe ngựa ngừng lại, Emma cúi về phía trước và nhìn ra ngoài cửa sổ vẻ hiếu kỳ. “Có chuyện gì đó đang diễn ra trên đường phố,” cô nói. “Có lẽ đang có vài trận ẩu đả ở đây.”
Nikolas mở cửa xe ngựa và nhảy nhẹ xuống đất. Sau khi dặn dò người đánh xe chờ ở đây, anh tiến về phía đám đông. Emma chờ khỏang một hoặc hai phút, lắng nghe tiếng huyên náo. Có lẽ hai cỗ xe ngựa đã đυ.ng nhau, hoặc ai đó đã chạy băng qua đường. Tim cô nhức nhối khi cô nghe thấy những tiếng rên xiết đau khổ của một con ngựa—hoặc có thể là một con lừa. Thật dễ dàng để nhận ra sự đau đớn và sợ hãi trong tiếng thét của nó. Cô không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Cô nhảy xuống xe, chỉ ngay khi Nikolas quay trở lại với nét mặt dữ tợn đầy ác nghiệt.
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?” cô lo lắng hỏi.
“Không có gì cả. Quay trở lại bên trong đi—Chúng ta sẽ đi qua trong vài phút nữa.”
Emma nhìn chăm chú đôi mắt vô cảm của anh, sau đó lao mình nhanh chóng băng qua anh.
“Emma,quay lại—“
Lờ đi tiếng la cộc lốc của anh,cô vội vàng lao mình vào đám đông hỗn loạn.