Chú thích:
Diễm thư: sách 18+
____________________________
Bàn tay Đường Tăng vì hàng năm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phật châu mà mang theo vết chai mỏng vốn nhờ này mà dán tới rồi cánh môi mềm mại của Phó Trăn Hồng, mà đầu ngón tay cũng bị hàm răng của Phó Trăn Hồng nhẹ nhàng cắn.
Quả nho mát lạnh và khoang miệng ấm áp của thiếu niên,hai cảm giác hòa hợp xen kẽ làm thân thể Đường Tăng hơi hơi cứng đờ. Hắn đang muốn rút tay ra, thiếu niên lại đột nhiên dùng hàm răng cắn rách làn da ở ngón tay của hắn.
Phó Trăn Hồng nắm lấy bàn tay Đường Tăng, phấn nộn đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay cùng quả nho đã không còn hạt ăn vào bụng.
Lỗ tai Đường Tăng có chút nóng lên, trong nháy mắt khi Phó Trăn Hồng buông cổ tay hắn, cũng không màng vết thương trên đầu ngón tay, chuyện đầu tiên là phải vuốt ve Phật châu trước ngực. Ngay khi cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo quen thuộc của gỗ trầm hương, hắn mới ở trong tình cảnh quẫn bách quái dị này tìm được sự bình thản cùng trầm ổn thường ngày.
Hắn biết này yêu quái là đang cố ý trêu chọc hắn, tựa như tiểu hài tử đột nhiên tìm được một món đồ chơi thú vị.
Nhưng tiểu hài tử là thiên chân không rành thế sự, mà thiếu niên này, là cố ý ác liệt vui đùa.
“Ngươi cần gì phải trêu chọc bần tăng như vậy.”
“Trêu chọc?” Phó Trăn Hồng không tán đồng lắc đầu: “Là bởi vì ta thích.”
Đường Tăng nghe vậy, thần sắc cũng không có chút nào biến hóa.
“Ngươi không tin lời nói của ta?”
"Thứ ngươi thích chính là máu thịt của bần tăng.” Yêu quái này toàn lời nói dối, Đường Tăng không rõ trong lời nói của hắn rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật, lại có bao nhiêu là giả.
Phó Trăn Hồng lại là đột nhiên cười: "Đúng vậy nha, ta thích thân thể của ngươi.”
Đường Tăng tức khắc mày nhăn lại, vô thức muốn sửa lại lời nói của y .
Phó Trăn Hồng Phó Chấn Hồng nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, Đường Tăng chưa kịp mở miệng y đã nói: "Tăng nhân, máu thịt của ngươi cấu thành ngươi, không tính là thân thể của ngươi sao?
Biết chính mình là nói không lại yêu quái này, Đường Tăng dứt khoát liền ngậm miệng không nói.
Phó Trăn Hồng cảm thấy nhàm chán, lấy mâm trái cây trước mặt Đường Tăng, một bên đút quả nho vào miệng một bên bắt đầu tìm đề tài, “Hòa thượng, ngươi đoán xem ta là yêu quái gì?”
Đường Tăng không nói, khuôn mặt trầm tĩnh, tựa hồ không muốn nói chuyện với hắn.
Phó Trăn Hồng lại cứ thích bộ dáng không màn thế tục này của hắn, hắn càng phớt lờ y. Phó Trăn Hồng liền càng muốn trêu chọc hắn: “Hòa thượng, tâm tình của yêu quái luôn thất thường vui buồn lẫn lộn, ngươi hẳn là biết ý tứ trong lời này của ta.”
Yêu quái này lại là đang uy hϊếp hắn.
Đường Tăng có chút phẫn nộ, nhưng câu nói tiếp theo của thiếu niên lại làm cảm xúc uổng phí dâng lên của hắn nháy mắt chuyển biến thành một loại nhàn nhạt bất đắc dĩ.
“Đoán trúng thì liền cho ngươi ăn quả nho.” Thiếu niên nói như vậy, cuối cùng, còn hướng về phía hắn giơ giơ lên cái cằm tinh xảo, một bộ thần sắc hứng thú dạt dào: “Mau đoán nhanh, ta không có kiên nhẫn đâu.”
Vì thế Đường Tăng liền dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Phó Trăn Hồng, tựa hồ đang suy nghĩ y rốt cuộc là loại yêu quái gì.
Phó Trăn Hồng cũng để Đường Tăng tùy ý nhìn, một bên ăn quả nho một bên chờ hắn mở miệng.
Này quả nho là hắc chồn tinh* hái từ trong một vườn nho của Bạch Hổ thôn, rất nhiều thịt quả. Tuy rằng Phó Trăn Hồng cũng không rõ rốt cục là trái cây hẳn nên là chín vào tháng 8 tới tháng 10, vì cớ gì tháng sáu liền chín rồi.
(*) bản convert thô là chồn đen tinh ( lưu ý chút a, truyện này là do tui dịch từ web trung nên có gì thấy cấn cấn cứ nói á)
Vị còn ngon như thế, ngọt thanh thơm ngọt, còn mọng nước.
Phó Trăn Hồng ăn thật sự vui sướиɠ, vô thức liền nheo đôi mắt xinh đẹp, trên khóe môi cong lên một độ cung nhạt nhẽo, thần sắc có vẻ thanh tao lịch sự nhưng lại lười biếng.
Bộ dáng này của y đọng lại ở trong mắt Đường Tăng, một cái suy đoán liền buộc miệng thốt ra: “Miêu?”
“?”Phó Trăn Hồng sửng sốt giây lát.
[ ha ha Tiểu Hồng, hắn thế nhưng đoán ngươi là mèo! Mèo đáng yêu biết bao nhưng Tiểu Hồng đáng sợ hơn mấy bé mèo rất nhiều! ]
[ cút đi*] (ẻm là đang tức á)
(*)nguyên văn: Cổn úc
Đường Tăng thấy vậy liền biết chính mình đã đoán sai.
“Hòa thượng, ngươi thích mèo sao?” Phó Trăn Hồng hỏi hắn.
Đường Tăng thực nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới trả lời: “Vô luận là mèo, hay là động vật khác, với bần tăng mà nói đều là giống nhau.”
Phó Trăn Hồng không để ý tới lời nói của hắn: “Ngươi thích mèo màu gì?”
Đường Tăng trầm mặc, vì này yêu quái mà tự hỏi.
"Nói.” Phó Trăn Hồng đối này vấn đề này dị thường chấp nhất**.
(**) tương đương vs bất chấp.
Đường Tăng trả lời: “Màu trắng.”
“Nga? Thì ra ngươi thích mèo trắng.” Phó Trăn Hồng gật gật đầu, “Là cái dạng này sao?”
Y vừa nói xong, liền như vậy trước mặt Đường Tăng, ở dưới mí mắt hắn biến thành một con mèo, sau đó giây tiếp theo trực tiếp liền nhảy tới trên đùi Đường Tăng.
Đường Tăng cả kinh, chỉ thấy thiếu niên vốn dĩ ngồi trên ghế đá, chỉ còn lại có một kiện hồng y trống không. Hắn lại cúi đầu nhìn về con mèo đang ở trên đùi mình.
Toàn thân mèo đều phủ một màu trắng, lông tóc nhu thuận mượt mà, giờ phút này đang nhìn hắn, màu mắt đen giống như Lưu Li tràn ra một cỗ linh khí cùng giảo hoạt.
“Ngươi……”
Đường Tăng nói còn chưa nói xong,Bạch Miêu trên đùi liền hướng về phía hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Meo……” Thanh âm ấm áp như sáp ong, còn có chút nãi thanh nãi khí***, nhẹ nhàng tế miên****, có vẻ ngoan ngoãn lại mềm mại.
(***):âm thanh như sữa.
(****):mềm mại.
Đường Tăng ánh mắt lóe lên, khí tức quanh thân hắn lại dịu nhẹ hơn trước, “Ngươi không phải là miêu tinh, hiện tại biến thành bộ dáng như này là có ý gì?”
Phó Trăn Hồng không có trả lời hắn, mà là dọc theo quần áo trên đùi hắn bò lên trên, cuối cùng dừng ở cổ áo tăng y Đường Tăng. Hắn dùng chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một chút cổ Đường Tăng, sau đó đem đầu hướng cổ áo Đường Tăng mà cọ.
Đường Tăng không được tự nhiên nhíu một chút mi, giơ tay tưởng đem đầu mèo trắng từ thiếu niên biến thành đẩy ra khỏi cổ áo hắn, lại không nghĩ rằng ngay khi tay hắn vừa mới chạm đến cái trán tuyết trắng của Bạch Miêu, thiếu niên liền trực tiếp nâng lên móng vuốt, cào một cái ở trên mu bàn tay hắn.
Tức khắc, trên bàn tay giống như được khắc từ bạch ngọc của Đường Tăng , liền xuất hiện mấy cái vệt đỏ chói mắt.
Đường Tăng rũ xuống mi mắt, nhìn về phía vết cào trên mu bàn tay.
Hắn vừa mới thế nhưng đã quên, này miêu là thiếu niên biến thành, mà thiếu niên là yêu quái.
Tức là hiện tại thoạt nhìn là một con mèo nhỏ màu trắng, lại không đại biểu tính cách của y là cùng mèo nhỏ giống nhau mà mềm mại ngoan ngoãn, dịu ngoan vô hại.
Bản chất y vốn là yêu quái tùy hứng lại ác độc.
Hắn khônê thể nói nên lời cáincảm giác trong lòng là gì, Đường Tăng buông tay, hạ mi mặt, tùy ý để thiếu niên động chạm.
[ Tiểu Hồng, ngươi cào hắn làm cái gì? Vừa vặn độ hảo cảm quý báu của ta cuối cùng cũng tăng lên. ]
Phó Trăn Hồng không có trả lời câu hỏi của hệ thống gà mờ Tam Nhi. Không sai, kể từ thế giới thứ nhất hắn xuyên qua công lược đến nay, Cục Quản Lý Thời Không bên kia liền giao cho y một cái hệ thống yếu kém như vậy. Biệt danh của hệ thống gà mờ là Trương A Tam, nhũ danh***** là Tam nhi.
(*****) Nhũ danh là tên đặt cho đứa trẻ lúc mới sinh ra.
Bởi vì mặc kệ là đại danh hay là nhũ danh, trong mắt Phó Trăn Hồng đều quá mức khó nghe, vì thế cuối cùng y dứt khoát liền bỏ qua tên của nó, trực tiếp gọi nó là hệ thống yếu kém (gà mờ).
Về phần vì sao phải cào Đường Tăng?
Một là bởi vì thân phận hiện tại của y vốn không phải một cái ngoan ngoãn vô hại yêu quái.
Hai là bởi vì y mới vừa rồi vì một câu của Đường Tăng, liền biến thành mèo, tuy là y chủ động biến thành, nhưng từ phương diện khác mà nói, lại cũng coi như là một loại ngấm ngầm phục tùng. Nếu như y lại không để ý hành động của Đường Tăng, liền sẽ làm đối phương như có một loại cảm giác đang khống chế y.
Y có thể vì một tia yêu thích của Đường Tăng mà biến thành mèo, nhưng là y cũng yêu cầu làm đối phương hiểu rõ, này hết thảy đều dựa vào "ý chí" vủa hắn.
…………
Trên người Đường Tăng có mùi bạch đàn hương nhàn nhạt, có thể làm người an hòa tĩnh tâm. Phó Trăn Hồng ở trên cổ áo Đường Tăng lại cọ vài cái, sau đó mới tiếp tục hướng lên trên, cuối cùng ngừng ở trên vai Đường Tăng, y ghé vào nơi đó, ngửi hương vị trên người Đường Tăng, nhắm mắt lại thoải mái dễ chịu mà bắt đầu nghỉ ngơi.
Y cũng không lo lắng Đường Tăng sẽ chạy trốn, y đã dựng một lớp kết giới, ở ngoài động cũng có tiểu tinh quái canh gác.
Chỗ bả vai thật lâu không có động tĩnh gì, Đường Tăng liền biết yêu quái này hẳn là lấy hắn làm như cái đệm mà nghỉ ngơi. Hắn khẽ thở dài một hơi nhưng lại khẽ đến khó mà nghe thấy, ngay sau đó hắn chắp tay trước ngực, nhắm mắt đả tọa******.
(******) đả tọa (ngồi xếp bằng) hay ngồi kết già (xếp bằng) nhϊếp tâm vào định, gọi là Đả tọa, tức là ngồi thiền
Ánh nến lung linh ấm áp màu vàng chiếu đến trên gương mặt thanh tú của Bạch Y Tăng nhân, hai tròng mắt hắn nhắm lại, lông mi mảnh dài đen nhánh, giống như một vòng cung mỏng manh, , ở dưới mi mắt chiếu thành một cái bóng đen.
Quanh thân hắn đều tràn ngập một loại hơi thở trầm tĩnh bình thản, đó là một loại cao xa phảng phất bỏ đi tục khí trần thế. Một con mèo trắng như tuyết lười biếng nằm trên vai hắn, đầu con mèo trắng hướng về phía cổ của nhà sư, cái đuôi dài của nó nhẹ nhàng đung đưa, thỉnh thoảng cọ vào chiếc áo choàng trắng như tuyết trên ngực nhà sư.
Bạch cốt động ẩm ướt âm lãnh, trên mặt đất chồng chất từng đoạn xương trắng, rõ ràng nên là hoàn cảnh sâm hàn lệnh người sởn tóc gáy, lại bởi vì hình ảnh hài hòa của tăng nhân cùng Bạch Miêu mà vô cớ lộ ra vài phần an hòa hiếm có.
Một người một miêu liền như vậy qua hơn một canh giờ, thẳng đến khi tiểu tinh quái tiến vào, Phó Trăn Hồng mới nhảy xuống từ trên vai Đường Tăng, về lại trên ghế đá.
Tiểu tinh quái thực mau liền đem Đường Tăng mang đi xuống, trong động chỉ còn lại duy nhất Phó Trăn Hồng, hắn mới biến trở về hình người mặc vào quần áo.
Buổi tối, Phó Trăn Hồng như cũ đi ra bạch cốt động đi dưới đêm tối hấp thu thiên địa linh khí.
Sáng sớm hôm sau, Phó Trăn Hồng làm cho tiểu tinh quái đem Đường Tăng mang đi lên.
“Hòa thượng, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?” Phó Trăn Hồng nằm nghiêng ở trên giường nệm, cười tủm tỉm hỏi hắn.
Đường Tăng không có trả lời y, Phó Trăn Hồng cũng không giận, ý bảo hắn ngồi vào trên ghế đá, đem một quyển sách ném đến trước mặt Đường Tăng.
Sách này bìa mặt chính là nhất tầm thường màu vàng mộc, tên sáchcũng chỉ có hai chữ ———— cẩm sắt.
“Đây là thoại bản ta từ dưới chân núi mang về tới, ngươi đọc cho ta nghe.”
Đường Tăng nhàn nhạt nhìn Phó Trăn Hồng một cái, mở ra sách liền bắt đầu đọc.
"Xa xa rường nhai*******, chỗ cây hòe sum xuê đáng sợ có yêu, một nam nhân cầm đèn lên núi, gặp gỡ một nữ tử mặt phù dung, nữ tử tô son môi, mắt lộ quyến rũ, động tác nhu mì cởϊ áσ nửa lộ bộ ngực trắng sữa……” Đọc đến đây, Đường Tăng tức khắc đại xấu hổ, mặt đỏ lên, nhanh tay đem thoại bản bỏ qua một bên.
(*******) rường nhai: đường phố dài.
Phó Trăn Hồng ở một bên nhìn bộ dáng mặt đỏ bừng của Đường Tăng, thật sự nhịn không nổi mà bật cười.
“Ngươi……” Đường Tăng tức giận thực sự không nhẹ, cũng đã không trầm tĩnh bình tĩnh khi như lúc đầu, chỉ vào Phó Trăn Hồng liền nói: "Đồ yêu quái không biết xấu hổ!”
Thoại bản này, rõ ràng chính là một bộ diễm thư********!
(********) diễm thư: sách 18+ 🔞
Phó Trăn Hồng cảm thấy biểu cảm biến sắc của hòa thượng thật sự rất thú vị, “Hòa thượng, đây là sách mà con người các ngươi viết ra, nếu thật muốn nói cảm thấy thẹn, ngươi nên nói người viết bộ diễm thư này.”
Đường Tăng nói không lại hắn, liền chỉ có dùng kia mang theo phẫn nộ con ngươi trừng mắt y.
Phó Trăn Hồng cười đủ rồi, rốt cuộc vẫn là không có ý tiếp tục lại trêu đùa hắn, y từ bên cạnh người lại lấy ra một quyển sách ném tới trên bàn trước mặt Đường Tăng.
“Đọc cái này.”
Có lần đầu tiên bị trêu cợt, Đường Tăng đã cảnh giác không ít, thẳng đến khi hắn nhìn đến trên bìa mặt viết chính là mấy chữ “kinh luân Thánh Vương” , xác nhận là một quyển kinh thư, mới một lần nữa mở ra bìa mặt.
“Từ đó về sau, sáu vị Chuyển Luân Vương đều truyền thừa cho hậu thế……”
Thanh âm Đường Tăng trầm thấp dễ nghe, bằng phẳng thư dương, nghe vào lỗ tai phảng phất như có một loại ma lực có thể xoa dịu tâm tình.
Đường Tăng ngồi ở trên ghế đá, Phó Trăn Hồng nằm ở trên giường nệm.
Một người đọc, một người nghe.
Nghe đến cuối cùng, Phó Trăn Hồng nhắm hai mắt liền có chút mơ màng sắp ngủ.
Đường Tăng ngừng lại, ánh mắt hắn nhìn về phía Phó Trăn Hồng hiện ra một mạt suy nghĩ sâu xa.
Mấy ngày kế tiếp, Phó Trăn Hồng mỗi ngày đều sẽ làm Đường Tăng tới đọc kinh thư, y nằm ở trên giường đến khi mệt liền sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, có đôi khi sẽ biến thành mèo trắng ngủ ở trên đùi Đường Tăng, có đôi khi là ngủ ở trên vai Đường Tăng.
Mà mấy ngày nay, Đường Tăng lại gặp được một người trạng thái giống như Trương Thắng tới nơi này, cùng mấy ngày trước Trương Thắng giống nhau, khuôn mặt vặn vẹo mà điên cuồng, mang theo một loại cực kỳ bệnh trạng si mê nhảy vào bếp lò, bị liệt hỏa đốt thành hài cốt.
Đường Tăng đều không phải người chỉ nhìn vẻ bề ngoài, hai người khác nhau, cảnh tượng giống nhau, lấy điên cuồng trạng thái giống nhau tự sát hiến tế. Trong này có lẽ có ẩn tình...
Thời gian ở cùng thiếu niên, sâu trong nội tâm Đường Tăng đã ẩn ẩn thả lỏng, hắn phát hiện cái này yêu quái cũng không phải hoàn toàn xấu. Đối phương sau lần đầu tiên hút máu hắn, tuy rằng tính tình âm tình bất định, quái đản ác liệt, nhưng sau đó y cũng không có gây ra chuyện gì dẫn đến tổn thương hắn.
[ Tiểu Hồng, mấy ngày nay các ngươi thật là hài hòa, ngươi đều không có làm gì hết. ]
[ Kết giới rất nhanh sẽ bị phá. ]
Tôn Ngộ Không thực mau liền sẽ tìm tới nơi này. Phó Trăn Hồng từ lúc bắt đầu liền không có tính toán vẫn luôn nhốt Đường Tăng ở chỗ này, như vậy kết cục thế giới này cũng chỉ có sụp đổ, y cũng không có càng nhiều cơ hội hợp lý đi tiếp xúc những người khác.
Mà ngắn ngủn thời gian mấy ngày, là không có khả năng liền công lược thành công Đường Tăng, y phải đi theo thầy trò bốn người đi lấy kinh
Mấy ngày nay y cố ý xây dựng ra một loại không khí bình thản, làm Đường Tăng đi thích ứng với tồn tại của y, chỉ có như vậy thì khi Tôn Ngộ Không tìm được bọn họ, y mới có thể làm Đường Tăng đối y tâm sinh thương hại, kéo ra tiến độ công lược tiếp theo.
Tháng sáu giữa hè, mặt trời treo ở trên cao giống cái một cái bếp lò thật lớn, nhưng vô luận bên ngoài như thế nào nóng cháy chước người, bạch cốt động lại như cũ là một mảnh âm lãnh cùng sâm hàn********.
(********) dòng nước lạnh lẽo.
Ngày này, là ngày thứ năm Đường Tăng bị nhốt ở Bạch Cốt động.
Phó Trăn Hồng sau khi nghe xong Đường Tăng niệm kinh thư, liền biến thành mèo trắng ghé vào trên đùi Đường Tăng.
Đường Tăng rũ xuống mí mắt, nhìn thoáng qua mèo trắng lười biếng nhắm hai mắt trên đùi hắn, ngay sau đó mới cầm lấy kinh thư tiếp tục đọc.
Bên kia, sau khi Tôn Ngộ Không phá tan kết giới của yêu quái, mang theo Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh cùng nhau đi lên Bạch Hổ Lĩnh. Ba người một đường đánh nhau với nhóm tiểu tinh quái chặn đường, thực mau tìm được rồi bạch cốt động.
Nhưng mà chờ thời điểm vị này đại danh đỉnh đỉnh Tề Thiên Đại Thánh tiến vào chuẩn bị đại chiến, lại phát hiện trong động bạch cốt âm trầm khủng bố, không có huyết tinh, không có thịt thối, càng không có đại yêu quái mà hắn nghĩ.
Hắn chỉ nhìn đến sư phụ hắn đang ngồi ngay ngắn ở một trên chỗ ghế đá, buông xuống gương mặt ôn nhu, an tĩnh mà đọc một quyển kinh Phật, trên đùi còn nằm bò một con bạch miêu lười biếng.
Hình ảnh này hài hòa ngoài dự đoán, thậm chí còn có vài phần cảnh đẹp ý vui.
Đại Thánh gia khó chịu có chút mộng bức*********:“Sư phụ?”
(*********) mộng bức: tự gốc là (一脸懵逼) là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm: Kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, sốc quá k biết nói j, ngoài khét trong sống. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.
Có thể tương đương với từ Nà ní trong tiếng Nhật😱 😱 😱
Hắn thử hô một tiếng, Đường Tăng buông kinh thư, đang muốn nói chuyện, Trư Bát Giới liền cầm đinh ba chín răng hùng hổ chạy vào, gân cổ lên hô to: “Đại sư huynh, yêu quái ở nơi nào?”
Trư Bát Giới ánh mắt đảo qua, dừng hình ảnh ở trên người Đường Tăng, sau đó cùng Tôn Ngộ Không giống nhau, hai mặt chết lặng: “Yêu…… Quái đâu?”
Lúc này, mèo trắng trên đùi Đường Tăng mở miệng nói chuyện.
“Yêu quái? Là đang nói ta sao?” Giọng nói trong trẻo, rõ ràng là ngữ khí thanh thanh lãnh lãnh, lại bởi vì mang lên một chút ý cười mà vô cớ lộ ra vài phần mềm mại mê người.
Thanh âm này đối với Tôn Ngộ Không cũng không xa lạ, mấy ngày trước hắn mới nghe qua, thiếu niên áo trắng biến thành bạch cốt ở trên lưng hắn, thời điểm mê hoặc hắn chính là dùng thanh âm này.
Hắn nghĩ tới câu nói trước khi đi đối phương lưu lại.
Quả nhiên là thực mau liền gặp mặt.
Xem ra hết thảy đều là yêu quái này tính kế, Tôn Ngộ Không đang nghĩ ngợi.
Giây tiếp theo, mèo trắng ghé vào trên đùi Đường Tăng, liền biến thành một thiếu niên.
Mái tóc đen bóng nhu thuận như tơ lụa rối tung ở trên tấm lưng trơn bóng của thiếu niên, chỉ có vài sợi chảy xuống đến đầu vai trắng nõn mượt mà, y toàn bộ thân thể dán sát vào Bạch Y Tăng nhân, cánh tay sáng trong như ngọc vòng lấy cổ tăng nhân.
Bàn đá chặn nửa người dưới của thiếu niên, che mất phong cảnh y diễm phía dưới eo, từ góc độ của Tôn Ngộ Không, hắn chỉ có thể nhìn thấy một vài ngón chân nhỏ nhắn và thanh tú lộ ra từ hai bên bàn đá.
Yêu quái đột nhiên biến thành hình người, giờ phút này chính là không một manh áo che thân mà ngồi ở trên đùi sư phụ hắn!
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Sao cứ muốn ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ quài vậy?(。・//ε//・。)
Đại Thánh: Đây là nơi nào? Ta đang ở đâu? Đang làm gì?
Trư Bát Giới che lại máu mũi: Gần đay ta hay bị chảy máu mũi.
Sa Ngộ Tịnh: Ta đã tới chậm! Sư phụ bị vấy…… bẩn?
Đường Tăng: Ta không có phá giới!
Tác giả: Ai tin.
Đường Tăng: ...
_____________________
Editor & beta: Deus Generis Iyan. ( lưu ý mình chỉ là dịch giả k phải t. Giả)
I said: mà chương này nhìu chủ giải quá, vì tui hổng có biết là các bạn biết chưa á. 😁