Chương 36
Bạch Vũ Yến rời đi, để lại Bạch Tước Vũ một mình đối mặt với căn phòng lạnh lẽo.Gần một năm qua, Đường Dương càng ngày càng ít tới căn nhà trọ này, nhưng thời gian về nhà cũng không nhiều. Vì không thể rời khỏi cuộc sống giàu có Đường Dương cho, nên tất cả mọi người đều cho rằng Đường Dương không về nhà thì sẽ ở chỗ cô ta, bao gồm cả chị gái cô ta, mà cô ta cũng chỉ có thể phối hợp.
Ai cũng không biết, thời gian Đường Dương không về nhà rốt cuộc hắn ở đâu, làm gì.
Bạch Tước Vũ là nhân tình của Đường Dương, cũng là một tấm bia hữu dụng cho hắn. Cô ta không chỉ ngăn chị gái của mình còn ngăn Đường gia và người bên ngoài giúp hắn.
Mọi người đều biết Đường Dương không phải người thừa kế nhà họ Đường, tuy năng lực của Đường Miện không bằng Đường Dương, nhưng dù sao cũng là người thừa kế Đường gia công bố ra ngoài, hắn ta muốn làm chút gì đó với Đường Dương cũng không phải không có khả năng. Cho dù Đường Minh Húc luôn coi trọng Đường Dương hơn, đồng thời hi vọng hắn mới là người thừa kế, song ở Đường thị sức ảnh hưởng của Đường Miện vẫn mạnh hơn Đường Dương.
Mấy năm nay, Đường Dương chỉ đảm nhiệm một quản lý chi nhánh nho nhỏ ở Đường thị, mặc dù thị trường marketing rất quan trọng, nhưng Đường Miện biết xen kẽ nhân viên. Đường Dương sớm đã mất quyền lực ở Đường thị, chẳng qua người bên ngoài không biết, chỉ có hai anh em Đường Miện và Đường Dương biết thôi.
Bất quá Đường Dương không hề quan tâm, trong lúc hắn càng thêm lưu luyến chị em Bạch gia, cung kính Đường Minh Húc, vẫn chưa nói ra tất cả đãi ngộ của hắn ở Đường Thị.
Lần này, Đường gia thay đổi người thừa kế, đều do ý của Đương Minh Húc, chứ Đường Dương vẫn chưa tham dự. Đáng tiếc Đường Miện biết được tin tức này mà kích động và lo lắng quá mức, đầu tiên đi tìm Phong Tế, kết quả, Phong Tế không để ý hắn. Sau đó, thông qua cô em họ đã gả cho gia tộc White, bất chấp sự phản đối của mọi người, kể cả Đường Minh Húc, hợp tác với gia tộc White.
Hiện tại, Đường gia và nhà White không có vốn lưu động, hạng mục hợp tác rơi vào tình trạng tắc nghẽn. Đường Miện vốn định dùng hạng mục này hòng chứng minh bản thân, giờ không chỉ để mình rơi vào nguy hiểm, còn kéo theo cả Đường thị.
"2 triệu?" Đường Dương cầm tấm chi phiếu trên khay trà thủy tinh, khóe môi nhếch lên đường cong nam tính xinh đẹp, "Tước nhi, chị em ra tay hào phóng quá, tiền cô ta tự mình giữ lại không nhiều thế."
Bạch Tước Vũ không nói gì, ôm gối dựa vào ghế, bình tĩnh nhìn hắn.
"Sao lại dùng ánh mắt này nhìn anh?" Đường Dương nhíu mày, cười cười, "Em mau nhận số tiền này đi, ngày mai đi lấy, nếu để trễ một chút, thì sẽ như chị em nói, chả có phân tiền nào."
"Vì sao?"
"Cái gì vì sao, Tước nhi, em đột nhiên hỏi anh như vậy, anh không có cách nào trả lời em." Đường Dương đặt tờ chi phiếu lên bàn trà, đẩy tới trước mặt Bạch Tước Vũ.
"Đường Dương, rốt cuộc anh đang có kế hoạch gì?" Lần đầu tiên Bạch Tước Vũ dùng ánh mắt bình tĩnh thế nhìn Đường Dương, không có tình yêu say đắm, không có quấn quýt si mê. Đây là sau khi Bạch Yến Vũ rời đi, cô ta ngồi trên ghế salon suy nghĩ cả buổi tối mà ra.
Đáy lòng Đường Dương đang trù tính cái gì, mà cô ta và Bạch Vũ Yến, thậm chí toàn bộ Đường thị đều là tấm bia của hắn!
Lười nhác ngồi trên ghế salon, Đường Dương khẽ cười vài tiếng, giọng nói tuy dịu dàng nhưng cũng mang sự cường thế: "Tước nhi, từ khi em theo anh tới nay, anh cũng rất thích em, biết tại sao không? Không phải vì em xinh đẹp, cũng không phải vì em có học vấn cao, mà vì em thông minh."
Sau đó hắn đứng dậy, vòng qua bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tước Vũ, vươn tay nâng cằm cô ta lên, giọng nói càng trầm thấp và thuần hậu: "Tước nhi rất thông minh, biết cái gì không nên làm, cũng biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, cho nên Tước nhi cứ tiếp tục như vậy mới tốt. Nếu không, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, em nói xem có đúng không, Tước nhi?"
Vẻ mặt Đường Dương tuy rất dịu dàng, nhưng Bạch Tước Vũ không nhịn được thoáng run rẩy trong lòng hắn.
"Sao thế, lanh à?" Đường Dương vươn tay Bạch Tước Vũ vào lòng, giọng nói càng thêm dịu dàng.
Bạch Tước Vũ lắc đầu.
"Tốt nhất em nên nhận lấy 2 triệu kia." Đường Dương buông cô ta ra, lấy một tờ chi phiếu trong âu phục, "Nơi này là 5 triệu, em cũng lấy đi, là tiền em nên có được, mấy năm nay, anh rất hài lòng."
"Chị em nói đúng, sớm rời khỏi đây một chút, mang theo cả ba và anh trai em, thành phố Hải Thiên sắp loạn rồi." Đường Dương đứng dậy, từng bước đi tới cửa.
"Đường Dương, chị em thì sao?" Bạch Tước Vũ nhìn thấy Đường Dương đặt tay lên chốt cửa, rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Quay đầu lại, nở nụ cười nhìn Bạch Tước Vũ, Đường Dương thong thả nói: "Tước nhi, nhiều năm như thế, lần đầu tiên anh nghe em gọi tên anh, mà không phải anh rể. Chẳng qua đáng tiếc là, các em có thể đi, còn chị em thì không. Vì cô ta là thiếu phu nhân nhà họ Đường, mãi mãi là vậy."
Nói xong, hắn xoay đầu mở cửa rời khỏi nơi này.
"Do đó, mặc kệ thế nào đi nữa, chị ấy mới là vợ anh. Còn tôi, chỉ là... nhân tình." Bạch Tước Vũ nhìn hai tấm chi phiếu trên bàn trà bật cười, cười rất điên cuồng, rất đau khổ.
"7 triệu... Không tệ, vài năm có thể kiếm nhiều thế... bán thân… cũng coi như không tồi... Tiết kiệm chút, cả đời này cũng xài không hết..."
***
"Đường gia vậy mà không còn nữa?" Cảnh Thần nhíu mày, buông văn kiện trong tay xuống, "Tế, em cảm thấy chuyện này hơi mờ ám. Tốc độ có phần quá nhanh."
"Đường gia vẫn còn, cho dù lần này lỗ vốn tổn thương căn cơ, nhưng cơ nghiệp mấy chục năm của Đường gia không thể dễ dàng sụp đỗ thế. Chẳng qua Đường thị tuyên bố với bên ngoài phá sản rồi, chỉ Đường thị không còn thôi." Phong Tế thu mắt lại nói.
Như lời Cảnh Thần nói, tốc độ phá sản của Đường gia quả thật không nên nhanh thế, tình trạng bây giờ, ngược lại khiến anh cảm thấy rất kỳ quái. Tuy việc này coi như do một tay anh sắp đặt, song... trong chuyện này, có một số phát triển hoàn toàn không do anh bố trí.
Có lẽ, nên kêu Nhan Tứ điều tra một chút mới được.
Mặc dù rất tự tin với bản thân, nhưng Phong Tế cũng không hi vọng vì sự tự tin của mình mà ngày nào đó bất cẩn lật thuyền trong mương[1]. Quả thật, lần này Đường gia hơi kỳ lạ, mà Phong Tế anh không hy vọng bởi vì không chú ý tỉ mỉ mà tạo thành phiền toái.
[1] Lật thuyền trong mương: nghĩa gốc là “lật thuyền trong cống rãnh” (阴沟里翻船), sau này mới được đổi thành lật thuyền trong mương, vì mương thường không có sóng, không có gió, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện lật thuyền. Đây thường dùng để ẩn dụ cho sai lầm hoàn toàn không đáng có.
"Tế..."
Phong Tế vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay Cảnh Thần, ngắt lời cô: "Tiểu Thần, yên tâm đi, anh có chừng mực, anh sẽ bảo Nhan Tứ điều tra đàng hoàng."
Cảnh Thần gật đầu, đổi đề tài: "Catherine và Eide muốn đi rồi, lần này tuy gia tộc White không phá sản, nhưng nguyên khí cũng bị tổn thương nặng. Mặc dù, Eide không còn quan hệ gì với nhà White, có điều vẫn không yên lòng, chuẩn bị dẫn Catherine và con trai cùng nhau trở về xem. Bất quá, em không lo lắng cho bọn họ, nhà Catherine chỉ có mỗi đứa con gái là cô ấy, mặc dù gia sản không bằng nhà White, nhưng cả nhà bọn họ muốn sống thật tốt, vậy cũng đủ rồi."
"... Trở về cũng tốt." Phong Tế thản nhiên nói, "Quan hệ của các em có tốt mấy, cũng chỉ là bạn bè thôi. Mấy hôm trước, Eide có đến tìm anh, muốn anh ra tay giúp White, anh không đồng ý. Anh đã nói rồi, anh là dân kinh doanh, chuyện không có lợi anh sẽ không làm."
"Không phải anh đồng ý hợp tác với cậu ta sao?" Cảnh Thần nghe Phong Tế nói thế, nhíu mày, "Bây giờ anh từ chối cậu ta vậy, có được không?"
"Tiểu Thần à, anh có nói anh sẽ hợp tác với cậu ta, nhưng là anh với Eide, chứ không phải với gia tộc White." Phong Tế nở nụ cười gian xảo.
“Tế, anh thế này..." Cảnh Thần dở khóc dở cười, "Chẳng phải cố ý bắt nạt Eide à?"
"Bắt nạt? Eide White cũng là thương nhân, tiểu Thần ơi. Thương trường như chiến trường, chính cậu ta không để ý tỉ mỉ, có thể trách anh sao?" Mặc dù Phong Tế nói thẳng, nhưng cũng là nói thật.
"Em chỉ sợ Catherine gặp khó khăn thôi." Cảnh Thần thở dài.
"Tiểu Thần, em đã làm nhiều điều cho Catherine rồi. Chính em cũng nói, bọn em chỉ là bạn, em không có khả năng phụ trách cả cuộc đời cô ấy." Phong Tế đứng dậy, đi tới phía sau Cảnh Thần, nắm vai cô, "Nếu vì em, cho dù để Cảnh Phong phá sản anh cũng sẽ bằng long. Nhưng Catherine chỉ là bạn của em, nên anh không thể vì cô ấy mà tổn hại lợi ích của mình."
Cảnh Thần thầm thở dài, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Được rồi, lời anh cũng đã nói ra, lần này đủ hài lòng chưa?"
"Việc này không phải nên cảm ơn tiểu Thần nhà anh phối hợp ư?" Tay nghề mát xa của Phong Tế rất thành thạo, rõ ràng anh thường xuyên làm chuyện này, "Để cậu ta nghe được cũng tốt, tránh cho cậu ta lại tới tìm, cũng tránh cho Catherine bị cậu ta thuyết phục đến làm thuyết khách."
"Khi nào anh phát hiện Eide ở bên ngoài?" Cảnh Thần trợn mắt, nếu không phải vợ chồng bọn họ ăn ý, thì chẳng phải còn cho mình không ít rắc rối sao.
"Lúc em nói vợ chồng bọn họ muốn đi, anh đã phát hiện cửa phòng sách mở ra một khe nhỏ, mà người nọ lại không định tiến vào, ngoại trừ hôm nay Eide đến tìm anh ra, còn có thể là ai chứ."
"Khó trách khi đó giọng điệu anh thay đổi." Cũng vì thế, Cảnh Thần nhận được ám chỉ của Phong Tế, mới kẻ xướng người họa với anh.
"Đúng rồi, Bạch Tước Vũ đã rời khỏi thành phổ Hải Thiên." Phong Tế đột nhiên nhớ ra một tin tức nhận được trước đó, nói cho Cảnh Thần biết.
"Bạch Tước Vũ? Rời đi thật?"
"Ừm." Mặc dù đứng phía sau Cảnh Thần, biết cô không nhìn thấy, nhưng Phong Tế vẫn gật đầu một cái, "Đúng, cùng ba cô ta và người anh sinh đôi nữa, trước khi Đường thị tuyên bố phá sản. Trước khi đi, cô ta còn đổi hai tấm chi phiếu thành 7 triệu tiền mặt. Trong đó, 2 triệu do Bạch Yến Vũ cho cô ta, 5 triệu còn lại, tạm thời không điều tra rõ từ đâu mà có."
Cũng vì 5 triệu này, mới khiến Phong Tế đề cao cảnh giác cao. 2 triệu là tài sản riêng của Bạch Yến Vũ, cho em gái mình để cô ta dẫn người nhà cùng nhau rời khỏi cũng không có gì.
Nhưng 5 triệu kia. Nếu là Đường Dương đưa, tại sao hắn không giúp Đường thị? 5 triệu đối với Đường thị mặc dù không nhiều, nhưng có thể tạm hoãn trong lúc khẩn cấp. Tuy nhiên, nếu 5 triệu kia chẳng phải Đường Dương đưa cho Bạch Tước Vũ, thì cô ta lấy được ở đâu số tiền lớn vậy?!
Mấy năm nay, ngoài việc đi học, thì Bạch Tước Vũ làm nhân tình cho Đường Dương, không giao thiệp với ai, càng không biết người nào có thể thoáng cái lấy ra số tiền lớn thế.
Hơn nữa, Đường thị phá sản xác thật nhanh hơn Phong Tế dự tính, nên anh mới cực kỳ cảnh giác. Có lẽ trong chuyện Đường thị phá sản và căn cơ Đường gia bị tổn thương, ngoại trừ Phong Tế, còn có một độc thủ phía sau. Không tìm được độc thủ này, không chỉ có Đường thị đứng ngồi không yên, mà Phong Tế cũng không an tâm!