Ái Tình

Chương 4

Chương 4
“Cầm lấy này, anh Huỳnh nói thưởng thêm cho em!” Bà chủ Hồng đon đả đưa một chiếc phong bì nặng trĩu cho Thư Lê “Anh Huỳnh nói em về làm vợ bé anh ấy…cái gì cũng có, lại không phải vất vả, từ mai em cũng không cần phải đến quán chị làm việc nữa!”

“Chị thấy em cũng vất vả, có một người đỡ đầu tốt như anh Huỳnh là phúc phận của em đấy…liệu mà cư xử cho phải phép!” Bà chủ Hồng tặc lưỡi một cái, bỏ lại phong bì rời đi.

Lê nhìn bóng lung bà ta đến thất thần.

Kể từ sang hôm qua, từ khi rời khỏi khách sạn, Lê trở về phòng trọ nằm bẹp dúm trên giường. Cô thẫn thờ không ăn không uống, chỉ nằm nhìn lên trần nhà, ánh mắt đờ đẫn.

Cô không khóc cũng không tới tìm bà chủ Hồng náo loạn.

Cô cũng chẳng tìm Huỳnh “trọc” hay đến đồn công an tố cáo…

Cô chỉ là một con đàn bà tứ cố vô thân, tiền không có, người thân không có, bị chồng bỏ, lại bị xã hội gán mác “thần kinh”, “gái bia ôm”…lời nói của cô liệu có mấy trọng lượng?

Lê từng nghĩ phải chăng kiếp trước cô đã gây nên nghiệp nào đó rất nặng nên kiếp này cô phải trả hay chăng? Một con người đã bị dồn đến bước đường cùng còn bị người tan ngang nhiên dẫm đạp mà không biết tỏ cùng ai, không một người cảm thông chia sẻ…cô tuyệt vọng rồi!

Lê thở dài, cô nhìn phong bì tiền trên bàn mà Huỳnh “trọc” bo thêm ình. Giá trị của một con người nằm ở nhân cách, nằm ở sự thanh bạch. Nhưng bây giờ đến cái tự tôn cuối cùng của mình cô cũng bị người ta di nát, bị người ta sỉ nhục, thân xác này thật nhơ nhớp…nó chỉ đáng giá vài đồng bạc trên bàn mà thôi.

Chắc hẳn Hoàng và Diễm biết cô rơi vào tình trạng tồi tệ như thế này, họ sẽ cười vào mặt cô, hoặc sẽ nói vài câu tỏ vẻ thương hại cô, rồi bố thí cho cô một ít tiền gọi là bù đắp và giúp đỡ. Suy cho cùng cô cũng chỉ là một vết đen trong cuộc tình của họ, suy cho cùng họ cũng sẽ biện hộ sự khốn nạn của mình bởi hai tiếng “tình yêu”… Lê căm hận, căm hận hai con người đó còn hơn Huỳnh “trọc” và bà chủ Hồng. Ít ra Huỳnh “trọc” hay bà chủ Hồng còn là những con người bản chất hay bề ngoài đều khốn nạn, đều xấu xa ti bỉ, còn hai con người kia, một là chồng cô với bao nhiêu năm đầu gối tay ấp, một là người bạn thân chơi với nhau mười mấy năm…vậy mà họ giả nhân giả nghĩa, diễn kịch ngần ấy năm rồi một nhát đâm cô tới chết đi sống lại…chính họ, hai người tưởng như là chỗ dựa, là thân thiết nhất trong cuộc đời Lê đã dìm cô xuống đáy vực, đã đẩy cô vào tình cảnh tuyệt vọng, bế tắc này…cô hận họ, hận không thể một dao gϊếŧ chết họ, hận không thể dung một mồi lửa thiêu sống họ… Căm hận nhất chính là họ cướp đi máu mủ của Lê, là bé Lương. Đứa con thơ dại tự tay cô nuông nấng, chăm bẵm, tự tay cô nhìn nó lớn từng ngày…đứa con bé bỏng cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, vậy mà họ nỡ cướp đi quyền làm mẹ của cô, cướp đi cơ hội gặp con của cô!

Cô muốn chết, thực sự rất muốn chết.

Người ta muốn sống, muốn tồn tại là vì tương lai, vì còn có điều đáng để hy vọng, để yêu thương…nhưng Lê có gì? Cô chẳng có gì cả. Tiền bạc…người thân…chồng…bạn bè…con cái…tự tôn…tất cả, cô chẳng còn lại gì. Vậy Lê phải sống vì mục đích gì, hay chỉ làm một kẻ thất bại đáng thương mà thôi!

Lê quyết định mình sẽ chọn một cái chết thật nhanh chóng…cô cũng chẳng nghĩ mình chết đi rồi, ai sẽ khóc thương ình, ai sẽ luyến tiếc ình…thậm chí một kẻ tứ cố vô thân, không một ai quan tâm như cô, nếu chết đi rồi sợ rằng ma chay cúng giỗ cũng chẳng có ai làm ình!

Có lẽ cô nên nhảy xuống song mà tự tận, cho thân xác của mình trôi theo dòng nước…tới đâu thì tới. Biết đâu dòng song chảy xiết sẽ cuốn trôi lớp bụi trần nhơ nhớp và bẩn thỉu những kẻ xấu xa, ti tiện kia đã phủ lên người cô…biết đâu kiếp sau Lê sẽ không còn đau khổ, bế tắc, hèn nhát như thế này…

Nhưng Thư Lê vẫn muốn được nhìn thấy con trai…dù chỉ là một chút, một chút…nếu được sờ vào nó thì tốt, được ôm nó thì tốt. Cô đau lòng nghĩ.

Có người mẹ nào sinh con ra rồi phải sống xa nó…không đc nhìn thấy nó…không được sờ vào nó giống như cô? Cuộc đời này Lê có thể không cần Hoàng, một người chồng phụ bạc, không cần Diễm, một người bạn phản bội, không cần mẹ, người đã cướp đi ba cô…nhưng cô không thể không cần bé Lương, nó là niềm vui sống, là hạnh phúc của Lê. Mai sau nó lớn lên biết ba nó đã từng phụ mẹ nó, đẩy mẹ nó vào con đường tự tận, nó sẽ nghĩ sao? Hay người ta sẽ dạy nó rằng mẹ con chỉ là một mụ đàn bà điên, vì lên cơn điên nên tự sát? Lê thổn thức ôm ngực. Cô không khóc vì tủi nhục, vì cô đã quyết định ình một cái chết…cô chỉ khóc vì nhớ con mà thôi…

“Bé Lương…” Lê nức nở lao tới ôm chầm lấy con trai.

Lê lén tới trường tiểu học của con trai, bảo vệ trường biết mặt Lê nên cho phép cô vào trong đón bé, anh ta chắc hẳn không biết Lê và Hoàng đã li dị, thậm chí quan tòa còn xử cô không được đến gần bố con Hoàng.

“Mẹ…mẹ…” Bé Lương vừa khóc vừa ôm cô mẹ nó “Mẹ đi đâu lâu thế…ba nói mẹ không cần bé nữa…không cần bé nữa…”

“Con của mẹ…con của mẹ…con có khỏe không…có được ăn uống đầy đủ không? Người đàn bà đó…cô Diễm có tốt với con không…” Lê vừa ôm con vừa khóc, cô ôm chặt tưởng như không bao giờ buông tay…

“Cô Diễm mua cho con rất nhiều ô tô đẹp…nhưng con ghét cô ấy. Cô ấy nói mẹ là một người điên, nói mẹ không cần bé…” Bé Lương vừa nói vừa òa khóc. Có lẽ một đứa trẻ mới bảy tuổi bị nhồi nhét vào trong đầu cái khái niệm mẹ nó là một người đàn bà điên, mẹ nó không cần nó quả thực vô cùng tàn nhẫn. Lê thổn thức “Con là báu vật của mẹ…là tình yêu của mẹ…làm sao có thể…làm sao có thể không cần con…”

Chỉ cần con khỏe mạnh, chỉ cần con sống tốt, bảo mẹ làm gì mẹ cũng làm, kể cả cái chết mẹ cũng không sợ.

“Thư Lê, cô đang làm gì vậy?” Giọng Hoàng phẫn nộ, hắn bước tới hùng hổ kéo mẹ con Lê ra, đẩy cô ngã xuống đất rồi kéo bé Lương ra sau lưng “Quan tòa đã nói rằng cô không được gần bé Lương, cô không nhớ sao?”

“Ba đánh mẹ…ba đánh mẹ…buông ra…” Bé Lương vừa khóc vừa giãy dụa, nó muốn lao tới chỗ mẹ nó nhưng ba nó lại nhấc bổng nó lên khóa nó vào trong lòng.

“Đó không còn là mẹ con nữa…đó là một người đàn bà điên, cô ta không xứng làm mẹ của con!” Hoàng quay sang nói với con trai đang khóc.

Lê đau đớn gượng dậy, Hoàng đã không lưu tình đẩy mạnh cô xuống đất, mặc cho con trai cô đang nhìn…

Hắn ngang nhiên…đối xử tệ bạc với cô trước mặt con trai cô sao?

“Đồ độc ác…đồ thú vật…anh mua chuộc quan tòa phán xét tôi là một kẻ điên rồi ngăn cản tôi gặp con trai tôi. Anh có quyền gì? Anh có quyền gì? Một thằng đàn ông phụ bạc leo lên giường bạn thân của vợ…anh có tư cách nói tôi là một con điên sao? Phải, tôi điên, nhưng ít ra nhân cách của tôi còn hơn gấp một ngàn lần loại phụ bạc, dối trá, tàn nhẫn như anh…” Lê vừa khóc thét vừa lao tới đấm đá Hoàng “Trả con cho tôi…trả con cho tôi…”

“Anh bảo vệ…cô ta bị điên, anh mau đưa cô ta ra khỏi khuôn viên nhà trường nếu không sẽ ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác. Đã có lần cô ta từng cầm dao tấn công tôi và bạn tôi…” Hoàng để mặc Lê gào thét, đấm đá, hắn lùi lại mấy bước, đe dọa gã bảo vệ.

Gã bảo vệ mặt xanh như tàu lá. Người điên? Dùng dao tấn công? Gã vội vàng gọi đồng nghiệp chạy tới kéo Thư Lê ra khỏi trường…

“Hãy đợi đấy…hãy đợi đấy…trời xanh có mắt, loại người như anh sẽ không sống tốt được đâu…tôi có chết cũng về làm ma gϊếŧ chết anh…” Lê vừa bị kéo đi vừa vùng vẫy hét…

Nhân tình không chỉ là vài lời mật ngọt!

Nhân tình cũng không phải là vài năm yên ổn, vài năm hạnh phúc…nhân tình chính là cách mà người kia của bạn đối xử với bạn cả đời…

Lê từng tin Hoàng chính là người có “nhân tình” nhất trên thế gian. Anh từng chăm sóc cô, bảo vệ cô, nâng niu cô, yêu thương cô…nhưng rồi khi thay lòng với người đàn bà khác, anh ta sẵn sang đạp cô xuống vũng bùn, khi cô loạng choạng đứng lên, anh ta sẽ đạp thêm một lần nữa… Độc ác? Vô tình? Những lời này chẳng tỏ rõ hết được cái bản chất mà Lê mới phát hiện ra của người đàn ông cô từng yêu thương. Có lẽ khi tình cảm nguội lạnh, tình yêu không còn, gã đàn ông bạn yêu, bạn đặt cả hy vọng có thể sẽ phũ phàng ném bạn đi không thương tiếc, thậm chí dẫm đạp lên bạn để đi tìm hạnh phúc mới. Đó mới là bản chất của đàn ông…

Lê từng đọc một cuốn tiểu thuyết của Trung Quốc có tên “Hậu cung Chân Hoàn truyện”. Trong truyện, nhân vật nữ chính Chân Hoàn từng yêu say đắm một người đàn ông, chỉ tiếc rằng người đàn ông đó lại là chồng của rất nhiều nữ nhân khác. Trong chốn thâm cung hiểm độc, gϊếŧ người không dao, thậm chí một cái phẩy tay cũng có thể lấy đi mạng người…cô ngây thơ tin tưởng người đàn ông kia liệu có chút nào “chân tình” đối với mình hay không? Cho đến khi cô phát hiện, thì ra mình chỉ là “cái bóng” của một hình dáng khác…cho đến khi người đàn ông cô từng yêu phát hiện, cô “không còn giá trị” đối với mình, hắn – hoàng đế cao ngạo đã phũ phàng đối xử tàn nhẫn với cô.

Lê đọc xong thì thương xót cho Chân Hoàn, nhưng cô lại nghĩ, hắn có thể coi cô là “cái bóng” của một ai đó…nhưng vì sao hắn lại có thể tàn nhẫn với nữ nhân mình từng yêu thương, từng đầu gối tay ấp như vậy? Hay bởi vì hắn là hoàng đế, hắn là đàn ông nên nghiễm nhiên cho rằng bản thân “được quyền tàn nhẫn”? Lê từng cười, người đàn ông phụ bạc ấy chắc chỉ có trong tiểu thuyết…

Nhưng không ngờ chính bản thân mình hôm nay, cô đã được chứng kiến một “hình tượng sống” của sự tàn nhẫn, bội bạc, độc ác…thật không may, đó là người đàn ông cô từng yêu!

Lê đứng trên cầu nhìn dòng song màu đỏ rực, những cuộn nước xoáy tròn…xoáy tròn…

Nhảy xuống dưới kia liệu có đau không?

Nhảy xuống dưới kia liệu có chết nhanh không?

Nhảy xuống dưới kia liệu có ai nhặt được xác của cô…chon cất cho cô…thắp cho cô một nén hương?

Nhảy xuống dưới kia rồi chết đi, liệu sau này bé Lương có biết nó đã từng có một người mẹ thất bại như cô không?

Lê chậm rãi rơi nước mắt…phải rồi, khóc đi, khóc cho thật to vào, có lẽ đây là lần cuối mày được khóc đấy, Lê ạ! Cô nhủ thầm, vừa khóc vừa trèo lên thành cầu, bàn tay run rẩy…trái tim đập mãnh liệt…

Chỉ vài phút nữa thôi, cô sẽ chết!

“Dừng lại…” Một tiếng thét kèm theo một vòng tay ôm chặt lấy người Lê kéo cô ngược lại, cô ngã xuống đường, đè lên thân thể một người khác.

---------