Bí Mật Đêm Hè (Secrets Of A Summer Night)

Chương 21

Chương 21
Trong chuyến đi trăng mật kéo dài hai tuần của họ, Annabelle khám phá ra rằng bản thân nàng không từng trải như nàng tưởng. Với sự pha trộn giữa ngây thơ và ngạo nghễ của người Anh, nàng luôn có ý nghĩ Luân Đôn là trung tâm của mọi nền văn hóa và tri thức, nhưng Paris lại là một phát hiện động trời. Thành phố hiện đại đến kinh ngạc, khiến Luân Đôn trông giống một anh hàng xóm tồi tàn. Và bên cạnh những cải tiến xã hội và kĩ thuật, đường phố Paris gần như vẫn còn dáng vẻ cổ xưa; tối, hẹp, và khúc khuỷu khi chúng kết hợp với những ngôi nhà đậm chất nghệ sĩ. Đó là một khối hỗn độn tươi tắn có sức công phá các giác quan, với kiến trúc đa dạng từ những nhà thờ có chóp nhọn theo trường phái gô-thic đến đại lộ hùng vĩ Arc de Triomphe.

Khách sạn họ ở, Coeur de Paris, tọa lạc bên tả mạn sông Seine, nằm giữa một dãy cửa hiệu chói lọi trên đường Montparnasse và tổ hợp hội chợ Saint-Germain-des-Pres, nơi tập trung đủ chủng loại vải vóc, đăng ten, tranh vẽ, và nước hoa. Coeur de Paris là một lâu đài, với những dãy phòng được thiết kế cho những cảm xúc nghệ thuật. Ví dụ như phòng tắm – salle de bain, theo cách người ở đây gọi tên – được xây dựng trên nền đá cẩm thạch và lát gạch Ý, một trường kỷ mạ vàng cầu kì cho phép người tắm nằm nghỉ sau khi tắm gội. Có đến hai bồn tắm bằng sứ, mỗi cái gồm hai mạch nước nóng và lạnh. Bồn tắm nổi bật với trần nhà có vẻ tranh sơn thủy, như vậy khách hàng có thể vừa tằm vừa thư giãn. Được nuôi dạy theo quan điểm tắm rửa là vấn đề vệ sinh dựa trên nhu cầu của tính thiết thực, Annabelle đã thấy buồn cười trước ý tưởng hành động tắm rửa nên là một loại hình giải trí mang tính chất suy đồi.

Với sự vui thích của Annabelle, đàn ông và đàn bà có thể ngồi ăn chung ở nơi công cộng mà không cần phải yêu cầu được dọn phòng riêng. Nàng chưa từng được ăn những món ngon như thế này…gà tơ mềm mại được hấp sôi với hành và rượu đỏ…vịt quay với lớp da bóng lưỡng giòn tan…cá chưng chín tới với sốt nấm…rồi thì, tất nhiên, món tráng miệng…những lát bánh tẩm rượu và chất thành đống với bánh trứng đường, và bánh pudding xếp lớp với hồ đào và trái cây tươi. Khi Simon chứng kiến Annabelle khổ sở trong việc chọn lựa món tráng miệng mỗi tối chàng liền trịnh trọng cam đoan với nàng là đại tướng ra trận cũng không suy tính kĩ lưỡng như nàng lúc phân vân giữa bánh đào hay món trứng đánh vani

Một tối nọ Simon đưa nàng đi xem nhạc kịch với những vũ công thoát y, và bữa khác là một vở hài kịch với những câu pha trò thô tục không cần phiên dịch cũng hiểu. Họ cũng đến những buổi dạ hội được tổ chức bởi những mối quên biết của Simon. Vài người trong số đó là người Pháp, trong lúc những người khác là du khách và dân nhập cư từ Anh, Mĩ và Ý. Một số là cổ đông hoặc thành viên ban quản trị của những công ty chàng cổ phần, trong lúc những người khác có liên quan đến công ty vận chuyển và tàu lửa của chàng. “Làm sao anh lại quen biết nhiều người quá vậy?” Annabelle bối rối hỏi Simon, khi chàng được rất nhiều người lạ chào đón tại buổi dạ hội đầu tiên họ có mặt.

Simon đã cười và dịu dàng trêu chọc rằng người ta sẽ nghĩ là nàng chưa từng biết một thế giới khác bên ngoài xã hội thượng lưu Anh. Và sự thật là, nàng không biết. Nàng chưa từng nghĩ nhìn ra ngoài ranh giới hạn hẹp của cái xã hội kiêng dè sự đời cho đến lúc này. Những người giống Simon, chỉ lịch thiệp trong những mánh khóe kinh tế, hăng hái tham gia đầu tư đất đai, nhiều người trong số họ thực tế đã sở hữu phần còn lại của những thị trấn được mọc lên như nấm dưới sự phát triển không ngừng của nền công nghiệp. Họ sở hữu hầm mỏ, đồn điền, nhà xưởng, kho hàng, cửa hiệu, và nhà máy; và có vẻ hứng thú của họ hiếm khi bị giam cầm trong phạm vi một nước. Trong lúc những bà vợ mua sắm ở những cửa hiệu Paris thì đàn ông ngồi hàng giờ trong tiệm cà phê hoặc câu lạc bộ riêng cho những thảo luận vô tận về kinh tế và chính trị. Nhiều người hút thuốc trong những ống giấy gọi là xì gà, một xu hướng bắt nguồn từ binh lính Ai Cập và đã lan rộng ra lục địa. Vào bữa tối, họ bàn những chuyện Annabelle chưa từng nghe, chưa từng thấy hay đọc trên báo.

Annabelle nhận ra khi chồng nàng nói chuyện, những người khác thường rất tập trung lắng nghe và hỏi xin lời khuyên của chàng trên mọi lĩnh vực. Có lẽ Simon có chút ảnh hưởng trong xã hội thượng lưu Anh quốc, nhưng rõ ràng chàng còn có sức ảnh hưởng rộng lớn bên ngoài phạm vi đó. Bây giờ nàng đã hiểu tại sao Westcliff tôn trọng Simon như vậy. Sự thật là, Simon là người đàn ông quyền lực theo cách riêng của chàng. Thấy được sự kính nể của những người khác dành cho chàng, và chú ý đến những trạng thái quyến rũ chàng mời gọi ở những phụ nữ khác, Annabelle bắt đầu nhìn chồng với ánh mắt khác. Nàng thậm chí còn bắt đầu cảm thấy không muốn chia sẻ chàng với những người kia! Và khám phá cảm giác ghen tuông khi có một phụ nữ nào đó ngồi cạnh chàng trong bữa tối, cố thu hút sự chú ý của chàng, hoặc khi một quý bà nào đó mạnh dạn tán tỉnh và buộc Simon phải làm bạn nhảy với cô ta.

Tại buổi dạ vũ đầu tiên của họ, Annabelle đứng trong phòng khách với một nhóm mệnh phụ còn trẻ thạo đời, một trong số họ là vợ của một người Mĩ chuyên chế tạo đạn dược, hai người Pháp có chồng là chuyên gia buôn tranh. Vụng về trả lời những câu hỏi của họ về Simon và miễn cưỡng thú nhận nàng không biết nhiều về chồng, Annabelle có phần nhẹ nhõm khi chủ đề câu chuyện chuyển sang yêu cầu nàng khiêu vũ. Trong bộ lễ phục đen hoàn mĩ, Simon trao đổi vài câu chào lịch sự với những phụ nữ đỏ mặt hớn hở kia rồi quay sang Annabelle. Tia nhìn của họ khóa lấy nhau, trong lúc giai điệu du dương bắt đầu vang lên. Annabelle biết bài hát này…một điệu valse phổ biến ở Luân Đôn, trầm bổng và ngọt ngào đến mức những cánh-hoa-cô-đơn phải đồng tình rằng đứng yên trong lúc bài hát vang lên là một dạng cực hình.

Simon dang tay, và Annabelle đón lấy, nhớ lại vô số lần trong quá khứ nàng đã hắt hủi lời mời khiêu vũ của chàng. Nhận ra cuối cùng Simon đã đạt được ước muốn, Annabelle khẽ cười “Anh luôn thành công trong việc có được những gì anh muốn phải không?” nàng hỏi

“Thỉnh thoảng việc tốn nhiều thời gian hơn anh nghĩ” chàng nói. Khi họ vào sàn khiêu vũ, chàng đặt tay ngang eo Annabelle và hướng dẫn nàng giữa vô số người nhảy lượn lờ xung quanh

Nàng trải qua một cảm giác nhói đau chóng mặt, như thể họ đang chia sẻ một điều gì đó quan trong hơn hẳn một điệu nhảy đơn thuần. “Đây là điệu valse yêu thích của em” nàng nói, và di chuyển trong vòng tay chàng

“Anh biết. Đó là lý do anh yêu cầu nó tối nay”

“Sao anh biết?” nàng hỏi với một nụ cười hoài nghi “Có phải một trong hai chị em Bowman nói cho anh biết?”

Simon lắc đầu, trong lúc ngón tay chàng đan vào tay nàng. “Hơn một lần anh thấy nét mặt em khi họ chơi bài này. Em luôn có vẻ muốn nhảy ra khỏi ghế”

Annabelle há hốc miệng ngỡ ngàng, và nàng nhìn chàng chăm chú với tia nhìn dò hỏi. Làm thế nào chàng có thể nhận ra một điều kín đáo như thế? Nàng luôn tỏ ra thờ ơ với chàng, vậy mà chàng vẫn chú ý đến từng cử chỉ của nàng với một đoạn nhạc và còn ghi nhớ nó. Suy nghĩ đó làm mắt nàng ngấn nước, và nàng ngoảnh mặt đi ngay lập tức, cố gắng nén cảm xúc vào lòng.

Simon kéo nàng vào giữa những cặp đang nhảy, cánh tay chàng mạnh mẽ, bàn tay sau lưng nàng sẵn sàng nâng đỡ và dìu dắt. Bước theo chàng là công việc rất dễ, để cơ thể nàng thả lỏng trong nhịp điệu chàng tạo ra trong lúc váy nàng lả lướt trên sàn và xoay vòng quanh chân chàng. Giai điệu quyến rũ có vẻ xuyên thấu con người nàng, hóa giải cơn đau nơi cổ họng và lấp đầy trong nàng niềm vui phóng khoáng

Về phần Simon, chàng không nằm ngoài cảm giác chiến thắng khi chàng dẫn Annabelle băng ngang sàn nhảy. Cuối cùng sau hai năm kiên trì, chàng đã có điệu nhảy hằng mong được có với nàng. Và còn thỏa mãn hơn nữa, Annabelle vẫn sẽ là của chàng sau khi điệu valse kết thúc…chàng sẽ đưa nàng trở về khách sạn, và cởi bỏ quần áo nàng, và làʍ t̠ìиɦ với nàng đến tận bình minh.

Cơ thể nàng mềm dẻo trong cánh tay chàng, tay nàng sáng bừng trên vai chàng. Một vài phụ nữ từng nhảy cùng chàng cũng dễ dàng như thế, như thể nàng biết chàng định dẫn nàng đi theo hướng nào trước cả khi chàng biết. Kết quả là một hoạt động hòa hợp giúp họ di chuyển duyên dáng khắp cả gian phòng như một đôi chim ríu rít

Simon không bị bất ngờ trước phản ứng dành cho cô dâu mới từ những người quen – những câu chúc mừng và tia nhìn thèm muốn tinh vi, và những tiếng thì thào kín đáo của những kẻ đã nói họ không đố kỵ chàng vì có cô vợ xinh đẹp. Gần đây Annabelle trở nên đáng yêu hơn, nếu có thể, căng thẳng đã biến mất khỏi khuôn mặt sau nhiều giấc ngủ về đêm không còn mộng mị. Trên giường nàng đam mê và thậm chí còn nô đùa – đêm trước nàng trèo lên giường với vẻ uyển chuyển của một con hải cẩu sôi nổi, hôn khắp ngực và vai chàng. Chàng không mong đợi nàng làm như thế khi chàng có biết rất nhiều phụ nữ đẹp trong quá khứ chỉ khư khư nằm thụ động một cách kiêng dè. Thay vào đó Annabelle đã trêu chọc và vuốt ve cho đến khi chàng cảm thấy đủ. Chàng lăn lên trên người nàng trong lúc nàng cười khúc khích và phản đối rằng nàng còn chưa xong với chàng “Anh sẽ xong với em” Chàng gầm gừ vừa bỡn cợt vừa đe dọa, và đẩy vào bên trong nàng cho đến khi nàng rêи ɾỉ sung sướиɠ

Simon không hề ảo tưởng rằng mối quan hệ giữa họ sẽ tiếp tục yên bình – cả hai quá tự lập và có cá tính mạnh nên khó tránh va chạm thường ngày. Từ bỏ cơ hội kết hôn với quý tộc, Annabelle đã đóng cánh cửa cuộc đời nàng hằng mơ ước, và còn phải thích nghi với một cuộc đời quá khác biệt. Ngoại trừ Westcliff và hai hoặc ba người bạn tốt số khác, Simon có rất ít liên hệ với giới quý tộc. Thế giới của chàng chủ yếu bao gồm những người giống chàng, thô lỗ và hạnh phúc vì được kiếm tiền. Đám đông những nhà công nghiệp không thể khác hơn tầng lớp có học thức Annabelle đã luôn thân thiết. Họ nói chuyện ào ào, dung tục và dài dòng, cũng như không tôn trọng truyền thống hay cử chỉ. Simon hoàn toàn không chắc làm thế nào Annabelle yên ổn với họ, nhưng nàng có vẻ đang cố gắng. Chàng thông hiểu và biết ơn những nỗ lực của nàng nhiều hơn nàng có thể biết.

Chàng biết rõ tình huống xảy ra hai đêm trước có thể khiến một phụ nữ trẻ nào khác phải cắn răng bật khóc, thế mà Annabelle đã đối mặt trong tư thế tương đối bình tĩnh. Họ đến dự một dạ hội được tổ chức bởi một kiến trúc sư người Pháp và vợ ông ta, quá nhiều khách và rượu mạnh dẫn đến không khí đi theo chiều hướng quá khích. Để Annabelle ngồi lại bàn ăn có vài người quen chỉ trong ít phút và nói chuyện với chủ tiệc, Simon quay về và thấy cô vợ bối rối của chàng đang bị dồn vào thế kẹt khi hai gã nào đó đang chơi bài để giành vinh dự được uống sâm panh trong giày nàng

Mặc dù trò chơi chủ yếu trên tinh thần vui là chính, thì việc này đem đến niềm vui thích lớn lao cho người chơi và cảm giác bực tức rõ ràng của Annabelle. Không gì sảng khoái hơn trêu chọc một người nào đó nhu mì, đặc biệt là khi nạn nhân của chúng rõ ràng quá ngây thơ. Bất chấp Annabelle đã cố coi nhẹ sự tình, thì trò chơi trơ tráo cũng khiến nàng căng thẳng, và nụ cười trên miệng nàng hoàn toàn méo mó. Đứng lên từ ghế ngồi, nàng liếc mắt khắp phòng tìm nơi ẩn náu.

Duy trí vẻ ngoài xã giao ôn tồn, Simon đến bàn và đặt bàn tay trấn an ra sau lưng Annabelle, ngón tay chàng xoa dịu những đốt sống cổ. Chàng cảm nhận được cơ thể nàng thả lỏng đi một chút, và màu đỏ ửng mất dần khỏi mặt nàng khi nàng ngẩng lên “Họ cãi nhau xem ai được uống sâm panh trong giày em” nàng nín thở nói “Em không đề nghị chuyện đó, và em không biết làm sao mà – ”

“À, vấn đề dễ giải quyết thôi mà” Simon cắt ngang. Chàng biết đám đông đang tụ tập háo hức mong được nhìn thấy cảnh chàng lên cơn điên với mấy gã cả gan chọc ghẹo vợ chàng. Dịu dàng nhưng chắc chắn, chàng đưa Annabelle trở lại ghế “Ngồi đây đi, em yêu”

“Nhưng em không muốn – ” nàng bắt đầu thấy không thoải mái, và thở hắt ra khi Simon ngồi xuống trước nàng. Với tay bên dưới vạt váy, chàng tháo cả hai chiếc giày vải satanh có gắn hạt “Simon!” Mắt nàng trợn tròn kinh ngạc

Đứng lên, Simon đưa hai đối thủ mỗi người một chiếc “Các người có thể có giày – chỉ vừa đủ cho các ông nhận ra chúng thuộc về tôi” Rồi chàng bế nàng ra khỏi phòng, trong lúc đám đông cười lớn và vỗ tay. Trên đường đi, họ đi ngang một bồi bàn đang mang rượu sâm panh. “Chúng tôi sẽ lấy nó” Simon nói với viên phục vụ đang điếng hồn rồi anh ta trao cái chai nặng trĩu cho Annabelle

Simon bế Annabelle ra xe ngựa, trong lúc nàng kẹp chai rượu với một tay và vòng tay còn lại quanh cổ chàng “Em sẽ tiêu tốn của anh một gia tài cho chuyện giày dép đó” chàng nói

Tiếng cười lấp lánh trong mắt nàng “Em còn vài đôi trong khách sạn” nàng vui vẻ nói “Anh có định uống sâm panh trong đó không?”

“Không, tình yêu của anh. Anh sẽ uống từ em”

Nàng bắn cho chàng một cái liếc mắt kinh ngạc, và hiểu ý chàng nói, nàng vùi mặt vào vai chàng, tai nàng đỏ tía

Nhớ lại sự việc và những giờ tràn ngập cảm xúc theo sau đó, Simon nhìn xuống người đàn bà trong vòng tay chàng. Ánh sáng mờ ảo từ tám ngọn đèn phản chiếu trong mắt nàng, lấp đầy trong chúng những đốm sáng làm tròng mắt xanh thẫm trông giống một ngôi sao đêm hè. Nàng nhìn chàng chăm chú với một xúc cảm chưa từng có, như thể nàng khao khát một cái gì đó. Cái nhìn buộc chàng im lặng, gợi ra một nhu cầu mạnh mẽ là khiến nàng hài lòng bằng mọi cách có thể. Bất kì điều gì nàng yêu câu chàng trong giây phút đó, chàng sẽ cho đi không cần suy nghĩ.

Không nghi ngờ gì việc họ trở thành một mối nguy cho những đôi khác trên sàn khiêu vũ, khi căn phòng dần dần mờ ảo, và Simon không biết họ đang đi theo hướng nào. Họ nhảy cho đến khi có người nhận xét khô khốc rằng việc vợ chồng bày tỏ sự độc chiếm trong một vũ hội như thế sẽ khiến sau tuần trăng mật không chóng thì chày rơi vào tình trạng chán ngấy nhau. Simon chỉ còn biết cười toe toét với những câu nhận xét như vậy, và cúi đầu thì thầm vào tai Annabelle “Em có thấy tiếc vì chưa từng nhảy với anh không?”

“Không” nàng thì thầm đáp “Nếu em không phải là một thách thức thì anh đã mất hết hứng thú”

Phát ra một tiếng cười trầm, Simon choàng tay qua thắt lưng nàng và dẫn nàng ra mép phòng “Chuyện đó không bao giờ xảy ra. Mọi chuyện em nói hay làm đều thu hút anh”

“Thật sao” nàng hoài nghi “Vậy còn về chuyện Westcliff nhận xét em nông cạn và tự huyễn hoặc”

Khi nàng đối mặt với chàng, Simon vịnh tay lên tường và rướn người bảo vệ. Giọng chàng vô cùng êm ái “Anh ta không biết em”

“Và anh thì biết?”

“Đúng, anh biết em” Chàng đưa tay vân vê mấy sợi tóc xoăn bám vào cổ nàng “Em bảo vệ bản thân quá kĩ. Em không thích dựa dẫm vào người khác. Em quyết đoán và mạnh mẽ, và em luôn có chủ ý. Không nói là bướng bỉnh nha. Nhưng không hề tự huyễn. Và bất cứ ai có trí thông minh như em thì không thể gọi là nông cạn” Chàng để ngón tay rà rà búi tóc sau tai nàng. Một tia sáng chọc ghẹo lượn lờ trong mắt chàng “Em còn dễ bị quyến rũ nữa”

Nở nụ cười bị tổn thương, Annabelle đưa nắm đấm như thể sắp đánh chàng “Chỉ với anh thôi”

Cười khùng khục, chàng túm lấy nắm tay của nàng trong bàn tay to lớn, và hôn lên từng khớp tay. “Bây giờ em là vợ anh, Westcliff tốt hơn nên không nên buông thêm một câu phản đối nào nữa về em hoặc về hôn nhân. Nếu anh ta còn làm vậy anh sẽ cắt đứt tình bạn mà không cần nghĩ lại”

“Ôi, nhưng em không muốn như vậy, em…” nàng sửng sốt nhìn chàng “Anh sẽ làm điều đó vì em sao?”

Simon lần theo lọn tóc vàng xen lẫn màu nâu mật ong. “Không có gì anh không thể làm vì em” Lời thề là thật lòng vì Simon không phải loại người nửa vời. Đổi lại sự tận tâm của Annabelle với chàng, nàng sẽ có sự chung thủy và ủng hộ chắc chắn của chàng

Annabelle im lặng mà không giải thích được một khoảng thời gian dài sau đó, khiến Simon kết luận là nàng bị mệt. Nhưng tối đó khi họ trở về căn phòng ở Coeur de Paris, nàng trao bản thân cho chàng với sự nhiệt tình hoàn toàn mới, cố tỏ bày bằng cơ thể nàng thay cho những gì nàng không thể diễn đạt thành lời.