Nông Gia Tiên Điền

Chương 52: Đàn lợn rừng phát điên

Tuy rằng một ngày này vẫn luôn tìm kiếm kẻ âm thầm giở trò xấu, nhưng Lý Thanh Vân vẫn nhổ được không ít cây ăn quả dại ở trên núi. Đầu tiên là nhổ hơn mười dây nho dại đã kết quả, dùng thân tre tươi mới dựng giàn nho ở xung quanh ao nhỏ, sau khi tưới nước suối không gian lên, dây nho với đám lá đã úa vàng lại được hắn trồng sống.

Nhổ sạch sẽ dưa chuột, cà tím, cà chua, ớt, đậu đũa trồng trong vườn rau lên, sau đó trồng mấy cây táo dại mới vừa tìm được lên đó, loại táo dại này được dân địa phương gọi là mắt phượng, quả nhỏ lại xinh đẹp, vị cũng rất ngon, chính là kết quả rất ít, dân địa phương thích ăn, nhưng ít trồng.

Khu vực hôm nay đi vào người hiếm khi tiến đến, chỉ có thợ săn thỉnh thoảng đi ngang qua. Do đó, quả dại thông thường rất nhiều, Lý Thanh Vân còn tìm được cây táo dại và hạnh núi được dân địa phương đánh giá không tệ, tất cả đều dời vào trong tiểu không gian.

Vì thế, hắn không ít lần kiếm cớ rời đội, nói là tiêu chảy, cần phải đi vệ sinh. Thành viên đội khảo sát không biết động tác nhỏ của hắn, cho rằng hắn thật sự ăn hư bụng, đội trưởng Trương còn chuẩn bị thuốc cho hắn.

Sở dĩ cây quả dại gọi là quả dại, vì không được gieo trồng trên diện tích lớn. Không phải quả nhỏ thì chính là khó kết quả, còn có vị chua chát, không thể ăn. Nhưng Lý Thanh Vân không quan tâm đến chuyện kết ít quả, cho dù kết quả khó khăn cỡ nào, hắn đều có tin tưởng thu hoạch cao. Nhưng mà vị không tốt lại là vết thương trí mạng, có vài loại quả hồng núi và cây cam dại hắn không trồng vào trong không gian.

Trong vườn hoa quả ở trong thôn xóm có đào tạo giống tốt thành thục, cho dù tỷ lệ kết quả hay mùi vị đều thông qua thử nghiệm.

Tuy rằng tìm được không ít cây ăn quả thông thường, nhưng cây trà hắn vẫn muốn tìm thì lại không tìm được cây thích hợp. Không phải cây trà quá già thì chính là chủng loại không tốt, vị trà quá kém. Nhổ trồng trà dại như vậy, còn không bằng tìm ở trong thôn.

“Tiếp tục đi vào sâu trong núi để tìm, luôn có thể tìm được mấy cây trà ngon. Trước đã nghe ông nội nhắc đến, trà dại ở trên đỉnh Liên Hoa vô cùng ngon, nghe nói năm đó có tăng nhân, đạo sĩ dạo chơi đặc biệt trồng trà ở trên đỉnh núi kia, sau này chùa miếu, đạo quan phá nát, tăng, đạo rời đi, nhưng vẫn lưu lại cây trà đã trồng năm đó.”

“Nhưng đỉnh Liên Hoa quá xa, một chuyến này không mang theo đủ đồ ăn, bọn họ sẽ không vờ ngớ ngẩn đi lêи đỉиɦ Liên Hoa. Ừm… mình cũng bỏ qua thôi, cho dù có tiểu không gian, cũng không đấu lại nổi thú hoang sâu độc ở trên ngọn núi kia!”

“Ủa? Mọi người nhìn kìa… trên đỉnh núi trước mặt giống như có một ngôi chùa đổ nát, nơi có có dấu vết của lửa lớn thiêu đốt, có phải cũng là hỏa hoạn do thiên thạch rơi xuống gây nên không?”

“Giống như thật sự mới vừa bị hỏa hoạn, chúng ta đi xem…”

Sau khi mọi người nhìn thấy manh mối của thiên thạch, rất hưng phấn, ào ào nhanh bước chân, định đi đến ngọn núi đối diện.

Nhưng mà, thợ săn Thất Thốn lại nhíu mày, giải thích cho mọi người: “Đó là một đạo quan, trước kia hương khói rất thịnh, nhưng đã phá nát rất nhiều năm, đường đi đến đó đều bị chặn. Chúng ta nhìn thì thấy rất gần, nhưng thật ra đến ngày mai đều chưa chắc có thể trèo lên. Nếu như mọi người muốn tìm thiên thạch, vẫn nên đi tìm ở gần đỉnh núi đi, đường núi đã bị chặn một lần nữa mở ra, mọi người không biết khó khăn bao nhiêu!”

Đi đến đây, đã ít dấu chân, người dẫn đường phía trước đều cần dùng đao bổ củi đề mở đường, nếu như mở lại con đường núi đã bị chặn, độ khó khăn và nguy hiểm gặp phải tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

“Oa hú…” Một tiếng sói tru đã cắt ngang lòng hăng hái của mọi người. Tiếng sói tru quanh quẩn giữa rừng núi, tạm thời không ai có thể phân rõ con thú này đang giấu mình ở đâu.

Nhưng mà Kim Tệ, Đồng Tệ, chó mực lớn lại như gặp kẻ địch, xông lên trước mọi người, gâu gâu sủa loạn về phía đỉnh núi.

Chú Thất Thốn lập tức nâng súng lên, chân mày nhíu chặt lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm lêи đỉиɦ núi cách còn xa xôi. Một đoạn đường núi này có thể đi thẳng lên, cũng có thể đi qua từ hai bên trái phải. Nhưng đi đến đoạn đường này thì chỉ có một con đường lên thẳng đỉnh núi.

Lý Thanh Vân đi đến gần, hỏi: “Chú, có chuyện gì vậy? Có chỗ nào không thích hợp sao?”

“Chú cũng không nói chính xác được, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.” Lý Thất Thốn nói xong, bồng súng, đi qua giữa mọi người đang nghi ngờ không thôi, tới đằng sau chó săn, cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía.

Lý Thanh Vân đi qua, thấp giọng thì thầm: “Nếu như nói chỗ không thích hợp, cháu cũng cảm thấy. Dọc đường chúng ta đi lên, trừ bỏ một ít con vật nhỏ như gà rừng thỏ hoang khỉ núi ra, rắn độc thường thấy nhất lại không thấy bóng dáng. Thiên thạch rơi xuống kia sẽ không phải thu hút tất cả các loại rắn qua đấy chứ? Thật kỳ quái!”

“Gâu gâu gâu gâu!” Tiếng kêu của ba con chó săn càng thêm hung dữ, thậm chí vừa sủa vừa lùi lại, giống như sói hoang ở trên đỉnh núi đã xuống đến nơi.

“Không thích hợp, chúng ta tìm một chỗ rộng lớn để tránh một chút! Nếu như thật sự có dã thú lao xuống từ trên con đường núi này, chúng ta không tránh khỏi.” Lý Thanh Vân phiên dịch lời chú Thất Thốn nói, đồng thời tay phải thò vào trong ba lô sau lưng, rút ra một khẩu súng săn bảy viên đã cưa ngắn.

Tròng mắt của vài chuyên gia ở đằng sau gần như lồi ra ngoài, anh chàng này có phải là mèo máy hình người không vậy? Thứ gì đều có thể biến ra từ trong ba lô?

Lý Thanh Vân lại không để ý đến ánh mắt của những người này, bởi vì hắn cảm nhận được nguy hiểm từ trên người chó săn. Bên trái là vách núi, bên phải là triền núi hơi thoai thoải, nếu như thật sự có nguy hiểm, triền núi bên phải có lẽ là phương hướng chạy thoát thân duy nhất. Nhưng triền núi lại thoai thoải nữa cũng không chặn nổi người, có lẽ giống như phong hỏa luân vô địch vậy, đột nhiên đã lăn đến trong sơn cốc, thậm chí là trong khe núi.

“Lùi, lùi, nhanh lùi lại…” Cảm giác của Lý Thanh Vân còn nhạy bén hơn cả thợ săn chuyên nghiệp Thất Thốn, dưới chân truyền đến tiếng chạy nhanh giống như từng trận nhịp trống, vô cùng lộn xộn, không biết có bao nhiêu. Mà tiếng sói tru thê lương càng lúc càng gần, giống như từ trên truyền đến.

“Vân, đằng sau không có chỗ rộng lớn, chúng ta có cần sử dụng dây thừng, tránh xuống triền núi bên phải không?”Michelle nghe không hiểu lời Thất Thốn nói, người duy nhất có thể tin tưởng chính là Lý Thanh Vân, hy vọng hắn phiên dịch càng kịp thời một chút.

“Kim Tệ, Đồng Tệ, mau trở lại!” Lý Thanh Vân đã nhìn thấy khói bụi cuồn cuộn, tuy rằng thật nhạt, nhưng phạm vi lại khổng lồ, giống như một đám mây lớn, điên cuồng áp xuống từ bên ngoài mấy dặm.

“A, Thượng Đế…” Người bình thường đã cảm nhận được chấn động ở trên mặt đất, rầm rầm rầm rầm, giống như trống trận.

Tiếng kêu thê lương của sói hoang đã ở bên tai, mà tiếng grào grào của lợn rừng đã áp cả tiếng hú của sói hoang. Một con sói cô độc bị thương đang bỏ chạy đầu tiên, trên người dính đầy máu, theo sát đằng sau nó là hai con lợn rừng lớn, giống như con nghé, da lông tối đen giống kim, tản ra sáng bóng kỳ dị dưới ánh mặt trời. Đằng sau là một đám lợn rừng choai choai, có khoảng hơn mười con, mỗi con đều lao nhanh như gió, mắt đỏ hồng xông tới trước, giống như có mối thù không đội trời chung với sói hoang.

“Đoàng!” Lý Thất Thốn nổ súng, khi gặp phải bầy lợn rừng, tuyệt đối không thể nổ súng, nhưng ở dưới tình huống đặc biệt như vậy, cần phải nổ súng. Có thể dọa lùi đám lợn rừng coi như may mắn, không dọa được sẽ chọc giận lợn rừng, không có gì khác kết quả trước đó cả.

Một súng này bắn lên trên con sói hoang, nhưng khoảng cách hơi xa, con sói kia sợ đến mức lăn một vòng trên đất, đứng lên tiếp tục chạy, còn con lợn rừng lớn đằng sau lại trúng đạn, máu bắn tung tóe ở trên đầu, nó phẫn nộ gầm thét lên một tiếng, lấy tốc độ nhanh hơn, đỏ mắt xông xuống dưới. Lúc này, ánh mắt của lợn rừng nhìn chằm chằm vào nhóm người trước mặt, đặc biệt là người cầm súng.

Vừa rồi khi sói hoang lăn lộn giống như đã bị thương ở chân, một bước không theo kịp, đã bị lợn rừng ở đằng sau đánh bay, trượt trên mặt đất đánh lên trên vách núi bên hông, còn chưa đứng lên, chỉ thấy một mảnh mây đen đạp trên da đầu, sau đó triệt để biến thành một đống thịt nát.

Khoảng cách mấy trăm mét này, đảo mắt đã đến trước mặt mọi người, còn không tránh đi, nhất định sẽ bị lợn rừng phẫn nộ dẫm thành thịt nát, vào lúc này, Lý Thanh Vân giống như nhớ tới, ngày hôm qua con lợn rừng nhỏ được hai thợ săn họ Trần bắt được giống như có kích cỡ không khác đàn lợn rừng nhỏ này.

“Nhảy! Nhảy xuống triền núi, cố gắng túm lấy dây mây!” Lý Thanh Vân vừa dứt lời, lập tức nhảy sang bên phải, bởi vì hắn nhìn thấy Lý Thất Thốn dẫn đầu phía trước đã mang theo chó săn lăn xuống triền núi.

“Đợi tôi với, chúng ta cùng nhau.” Michelle vừa sốt ruột, lại bám lấy ba lô của Lý Thanh Vân, ôm chặt lấy hắn, từ trên triền núi lăn xuống dưới.

Grào grào grào grào, bầy lợn rừng xông qua chỗ bọn họ đứng, mang theo khói bụi cuồn cuộn, một gia đình lợn rừng này giống như máy ủi đất, chỉ cần bọn chúng phát điên lên, kể cả gấu chó ở trong rừng này cũng không phải là đối thủ của chúng nó.

Cỏ trên triền núi hơi ngắn, khi Lý Thanh Vân lăn xuống triền núi, không thể túm được bất cứ vật gì, bởi vì Michelle thét chói tai, quấn lấy thân thể hắn, bám chặt lấy một cánh tay của hắn, tay kia thì túm lấy cỏ dây mây vài lần, bẻ gãy chúng đều không giảm bớt được một chút sức rơi xuống.

Lý Thanh Vân thầm mắng người đẹp đều là yêu tinh hại người, trong lúc quay cuồng, giống như nhìn thấy một con lợn rừng bị thù hận che mờ chỉ còn lại một chút xíu lý trí, lại lăn xuống triền núi theo, kết quả giống như hắn, tương tự phong hỏa luân, kêu gào ầm ĩ, cuối cùng không biết lăn đi đâu mất.