Nông Gia Tiên Điền

Chương 50: Dưa chua có thể so với vàng

Chú Thất Thốn sửa lời: “Là cá linh sam, loài này tương đối thông thường ở trong núi, kỳ nhông chân chính đã rất nhiều năm không gặp.”

Cá linh sam còn gọi là kỳ nhông núi Tây Tạng, thuộc dòng kỳ nhông châu Á (Hynobiidae), bình thường chỉ chừng 20cm, có giá trị làm thuốc, sau khi phơi khô ngâm rượu có thể trị bệnh bao tử, bổ khí huyết, chủ yếu chữa tỳ vị yếu kém, gan dạ dày đau nhức.

Còn kỳ nhông thì thuộc về họ kỳ nhông, là động vật được bảo vệ, hương vị của nó cực ngon, khi kêu lên giống như trẻ con, oa oa kêu loạn, ban đêm nó đột nhiên kêu lên, có thể hù sợ không ít kẻ nhát gan.

Ánh mắt của người chuyên gia này không tốt lắm, nghe xong giải thích của chú Thất Thốn, lập tức hơi xấu hổ, không nói gì nữa. Nhưng nói gì đã muộn, bởi vì giữa trưa chó mực lớn chưa ăn no, hai ba miếng đã ăn con cá linh sam nhỏ kia vào trong bụng.

Ở trên dòng suối khá rộng lớn, đằng trước có một khu vực bằng phẳng, ánh mắt Lý Thanh Vân tinh nhanh, lại nhìn thấy hai cái lều, đằng trước lều trại mới được đốt lửa lên, không biết đang nướng món ăn dân dã gì, đã tản ra mùi rất nhẹ.

“Gâu gâu gâu gâu!” Cách lều trại còn chừng hơn một dặm, chợt nghe thấy chó săn của đối phương điên cuồng sủa lên, hai thợ săn giống như dẫn theo không ít chó săn, đều không buộc lại, hơn mười con chó đột nhiên chặn ở trên con đường nhỏ, sủa về phía nhóm người Lý Thanh Vân.

Kim Tệ, Đồng Tệ và chó mực lớn không cam chịu yếu thế, cũng xông lên đằng trước, giương nanh múa vuốt, lấy tiếng kêu càng hung hãn hơn để đánh lại.

Hai người đàn ông ở bên cạnh đống lửa đứng lên, tay cầm súng săn, tràn đầy đề phòng nhìn mấy người Lý Thanh Vân.

“Thời gian hiện giờ, có rất nhiều thợ săn vào núi sao?” Trương Triêu Dương kinh ngạc hỏi.

“Toàn bộ trấn Thanh Long chỉ có hơn hai mươi nhà thợ săn thôi, tuy rằng chính phủ cấm săn, nhưng tình huống nơi đây phức tạp, có một vài nhà là truyền thống gia tộc, thậm chí toàn bộ thôn đều dựa vào săn bắn sinh sống, cấm săn chính là chặt đứt con đường sống của bọn họ, trước kia đã gây ra không ít chuyện đổ máu, cuối cùng chính phủ trấn vào giai đoạn đặc biệt làm ra chuyện đặc biệt, xin bên trên một vài chứng nhận tư cách thợ săn, có thế mới khiến tình hình ổn định. Thôn có nhiều thợ săn nhất là thôn Trương Kiều, ở dưới chân núi một con đường vào núi khác, thợ săn trong thôn bọn họ chiếm hơn phân nửa thợ săn toàn trấn.”

“Hiện giờ chính phủ tăng mạnh khai hoang và khuyến khích tài chính, thành công khiến cho một vài gia đình thợ săn chuyển sang trồng trọt, vì thế mới khiến cho thợ săn chuyên nghiệp giảm xuống. Nhưng khi nông nhàn, vẫn có không ít người vào núi săn thú. Động vật đặc biệt quý giá thì không dám săn bắn, nhưng mấy con mồi không hề quan trọng gì như gà rừng, thỏ hoang, lợn rừng, nai, sói hoang vân vân, vẫn thường xuyên săn bắn làm bữa ăn thịnh soạn.”

“Gấu mù ở trong rừng càng sâu hơn, trừ phi đói đến choáng váng, bình thường sẽ không để khu vực bên ngoài vùng núi. Gấu thật sự choáng váng, thợ săn cũng sẽ không thể khách khí. Ít nhất ta từng thấy không ít người bán da gấu chó mới mẻ ở dọc đường.”

Lý Thanh Vân giới thiệu tình huống đặc biệt của địa phương cho thành viên đội khảo sát, còn chú Thất Thốn đã sớm tiến lên trước, dùng tay ra hiệu với những thợ săn trước mặt, dấu tay này chỉ có thợ săn địa phương mới hiểu được. Bên kia nhanh chóng giải trừ đề phòng, gọi chó săn về.

“Hai anh nhà họ Trần, hai anh lên núi hay xuống núi vậy? Đã bắt được không ít con mồi rồi nhỉ.” Sau khi tới gần, Lý Thất Thốn giống như nhận ra bọn họ, nói lời khách khí.

“Xuống núi! Đuổi theo một con lợn rừng choai choai, đuổi đến quá sâu, suýt chút nữa lạc đường. Còn may, anh em bọn tôi liên thủ gϊếŧ chết nó, bằng không sẽ thua lỗ lớn.” Người đàn ông nói chuyện để râu, kỳ quái quan sát thành viên đội khảo sát, thấy có cả người nước ngoài, lập tức vô cùng ngạc nhiên. Đặc biệt khi họ nhìn thấy Michelle xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt đều nhìn thẳng.

Một người thợ săn khác đắc ý chỉ vào con lợn rừng đã bị buộc chặt, hai chân trước cột lại với nhau, hai chân sau cột với nhau, ở giữa có nhét một cây gậy lớn, bọn họ khiêng lợn rừng như vậy để đi tới.

Ở bên cạnh lợn rừng có mấy con gà rừng và thỏ hoang dùng dây thừng buộc lại, món ăn dân dã này thường thấy nhất, thợ săn có kinh nghiệm phong phú vào núi không hề tay không, chính bởi vì có rất nhiều thỏ hoang và gà rừng.

Lý Thanh Vân hơi nhíu mày, hắn người ngoài nghề đều biết rõ, lợn rừng đều sống theo bầy, con lợn rừng choai choai này chắc chắn còn có đồng bọn khác ở gần đó, chúng nó bình thường tương đối mang thù, có lẽ sẽ từ nơi nào đó xông ra cho nhân loại một niềm vui bất ngờ.

Chỗ hiểm của lợn rừng ở trái tim, thợ săn đứng ở bên hông nó mới tiện nổ súng, nếu như lợn rừng đã đến gần còn không khiến cho nó gục xuống, phía mất mạng chính là thợ săn. Lợn rừng nổi điên lên có thể đυ.ng gẫy một cây to, nếu như đυ.ng lên trên người, kết quả kia tuyệt đối vô cùng thê thảm.

Nhờ phúc của hai thợ săn nhiệt tình, cơm chiều không cần đi bắt thú hoang, ăn món ăn dân dã bọn họ nướng ra, còn đội trưởng đội khảo sát thì đưa cho bọn họ mấy hộp đồ hộp và lương khô, xem như trao đổi.

Đồ ăn chuẩn bị cho toàn bộ đội khảo sát chỉ có lượng trong chừng bảy ngày, cho dù có nhiều món ăn dân dã bổ sung thêm nữa, khi bọn họ vào trong này đến ngày thứ tư, vẫn nên cân nhắc quay lại.

Bữa tối cũng phong phú, nướng bốn con thỏ hoang to mọng, cộng thêm hai con gà ăn mày. Không phải thợ săn ở đây thích làm gà ăn mày, mà là vị trí để nướng ở bên trên có hạn, nếu như ở bên dưới đống lửa không bỏ thứ gì đó sẽ có vẻ lãng phí.

Nhưng tay nghề của hai thợ săn này rõ ràng không bằng Lý Thanh Vân, Michelle vốn bị kích động, sau khi ăn vài miếng gà ăn mày xong, lập tức nhíu mày lại, nhỏ giọng nói với Lý Thanh Vân: “Không có chút mùi vị gì cả, ăn không ngon, cho dù thịt gà rừng có mùi vị tự nhiên, nhưng vẫn hơi ngán, không ăn ngon bằng của anh làm!”

Lý Thanh Vân thấy biểu hiện của nàng không tệ, không hở ra là đối nghịch với mình, vì thế kéo ba lô của mình ra, thò tay lục lọi bên trong, móc ra một cái hộp thủy tinh nhỏ, bên trong đầy đồ chua cay, sau khi vặn mở, trong không khí tràn ngập béo ngậy lập tức xuất hiện một luồng mùi chua cay mê người.

“Xé một miếng gà rừng, thêm một miếng đồ chua cay, bảo đảm ở bất cứ lúc nào đều có khẩu vị ăn cả một con gà!” Lý Thanh Vân nói xong, tự mình giơ tay lấy ra một miếng đồ chua trước, ăn kèm với chân thỏ hoang, ăn đến ngon lành.

Michelle còn đang chần chừ, đã thấy người Trung Quốc khác thèm đến chảy nước miếng, không đợi Lý Thanh Vân mời đã thò tay cướp, miệng còn cảm thán: “Vào núi thám hiểm, cậu còn có tâm tình mang theo đồ chua, thật sự quá xa xỉ! Dọc theo đường đi này đã lãng phí bao nhiêu hơi sức! Có thể so với vàng, có thể đổi lấy vàng…”

Nhìn mọi người điên cuồng cướp đoạt đồ chua, Lý Thanh Vân giúp Michelle cướp được ba bốn miếng, lúc hắn lại thò vào, kể cả nước đồ chua đều bị người uống cạn, sạch sẽ, thậm chí còn sạch hơn cả chó liếʍ.

Có thể so với vàng? Lý Thanh Vân âm thầm bĩu môi, ba lô của mình nhìn như rất lớn đầy ắp, thật ra không đựng bao nhiêu thứ cả, thứ chân chính đều đặt ở bên trong không gian. Mình muốn ăn, tùy tiện là có thể lấy ra mấy bình, thèm chết bọn họ.

Nhìn dáng vẻ thèm thuồng liếʍ ngón tay của Michelle, Lý Thanh Vân đồng tình, cô nương nước ngoài đáng thương này, thậm chí cả đồ chua ngon lành đều chưa từng được ăn, nhìn thấy ngươi hiện giờ yếu thế như vậy, để cho ngươi nếm thử dưa chuột trong không gian của ta.

Nhưng mà không thể ở trước mặt đám sói đói này được, dưa chuột không gian có hạn, không thể người thấy có phần. Nghĩ đến đây, hắn ngoắc tay với Michelle, giống như sói xám lớn lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ, dẫn nàng đến rừng cây nhỏ ở bên cạnh lều trại, nơi đây có ánh lửa và chó săn, không sợ dã thú đánh lén.

“Gọi tôi tới đây làm gì?” Michelle đề phòng trong lòng, mắt to phong tình vạn chủng nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Vân, lại sinh ra vài phần nghi ngờ và đề phòng.

“Cho cô chút đồ ăn ngon giải ngấy.” Nói xong, tay Lý Thanh Vân vừa lật, xuất hiện một quả dưa chuột xanh biếc tươi mới, còn mang theo đóa hoa vàng, giống như lấy ra từ trong ngực.

Tuy rằng không cắn nát vỏ, Michelle đã ngửi thấy mùi thơm ngát thuộc riêng về dưa chuột, ăn thịt một ngày, có thể nhìn thấy rau dưa màu xanh lá chính là một loại hưởng thụ. Nàng hấp thụ dạy dỗ mới vừa rồi, không nói hai lời, lập tức gặm vài miếng.

“Ừm… ăn ngon thật…” Mắt to tràn đầy đề phòng đột nhiên nheo lại, giống như con mèo con được chủ nhân an ủi, vui sướиɠ của hưởng thụ món ngon mang đến cho nàng. Chỉ lẩm bẩm ra vài từ, sau đó một hơi không ngừng ăn sạch quả dưa chuột này.

Lý Thanh Vân thừa dịp nàng ăn điên cuồng, mình cũng lấy ra một quả, nhai kỹ nuốt chậm thưởng thức. Rau dưa hoa quả trồng ra trong không gian thật sự không giống với rau dưa hoa quả ở trong hiện thực, phẩm chất tăng lên vài cấp bậc, hắn đang lo lắng, hoa quả rau dưa trồng ở trong ruộng nhà, sau khi dùng nước không gian tưới lên, có thể tăng lên bao nhiêu phẩm chất, hai khách sạn trong thành phố có thể ăn ra khác biệt không?

“Chà, Vân thân ái, anh lại mang theo cả rau dưa tươi mới ở trong ba lô leo núi, thật sự khiến cho người ta ngạc nhiên, lại còn ngon như vậy… Đây là rau dưa chỗ các anh trồng ra sao? Bởi vì ở quê tôi, chưa từng ăn rau dưa nào ngon như vậy cả.” Đồ ăn đánh động lòng người đẹp, sau tên đã bắt đầu thêm cả thân ái rồi.