Nông Gia Tiên Điền

Chương 40: Cô gái nước ngoài muốn vào núi

“Ừm, thật sự không tệ, dựa vào dáng người và làn da này, cho dù dáng vẻ xấu chút, cũng có thể thích hợp nhìn ngắm. Hả…” Chờ cô gái kia giống như cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, đột nhiên quay lưng lại, Lý Thanh Vân lập tức hóa đá, thật sự là một báu vật, gương mặt kia lại xinh đẹp thần kỳ, đặc biệt là bờ môi kia, rõ ràng cực kỳ đầy đặn gợi cảm, cảm thấy nếu như ôm hôn lên, bị nàng hung bạo đánh cho một trận cũng đáng.

Cô nàng nước ngoài kia cười với Lý Thanh Vân, không hề để ý đến ánh mắt nóng bỏng của đàn ông, có lẽ đã sớm thành thói quen.

Nàng cười như vậy, vài người đàn ông ở bên cạnh vẫn luôn rất chú ý đến nàng không hài lòng, chỉ vào Lý Thanh Vân hỏi trưởng thôn: “Thằng cha bên kia đang làm gì vậy? Lái xe xịn như thế, không phải người của thôn các ông đúng không?”

Trưởng thôn nghe không hiểu lời người đàn ông nước ngoài nói, nhưng có người đàn ông Trung Quốc nói ra lời tương tự, hắn có thể nghe hiểu.

“A, người kia là người của thôn tôi, còn là sinh viên đại học danh tiếng nữa, không phải mấy người đang cần phiên dịch sao, có thể gọi cậu ấy đến.” Nói xong, trưởng thôn vẫy tay gọi Lý Thanh Vân: “Thanh Vân, qua đây nhanh chút, chuyên gia thám hiểm bên này kêu cháu làm phiên dịch, một ngày một trăm tệ đấy!”

Một trăm tệ không hấp dẫn được Lý Thanh Vân, nhưng có người đẹp nước ngoài ở đây, đi qua lăn lộn quen mặt. Nhưng không đợi Lý Thanh Vân xuống xe, Hồ Đại Hải đã chạy đến, cũng không quay đầu lại thúc giục Lý Thanh Vân nhanh chóng đuổi theo.

Lý Thanh Vân cũng không dám đỗ xe giữa đường, sẽ bị các bà con mắng chết. Hắn chuyển sang vị trí lái xe, đỗ xe vào ven đường, nói một tiếng với hai chuyên gia, lúc này mới rời đi.

Ở ven đường, có rất nhiều người trong thôn tò mò đi nhìn xem người nước ngoài, nhưng không dám đến quá gần. Có điều bọn họ đều nghe thấy lời trưởng thôn nói, nghe nói mời Lý Thanh Vân làm phiên dịch, một ngày một trăm tệ, lập tức vô cùng ghen tỵ.

“Ôi má ơi, ghê gớm chưa, một ngày một trăm tệ, còn nhiều hơn lão gấu Thất Thốn kia hai mươi tệ!”

“Chẳng phải người ta là sinh viên sao! Nếu như sinh viên không đáng giá tiền, người ta còn tốn tiền đi học làm gì?”

“Phúc Oa, phát tài đừng quên trở về mời mọi người uống rượu đấy!”

Lý Thanh Vân cười nói chuyện với bà con, một lát sau mới đi đến trước mặt trưởng thôn.

Đi đến gần mới biết, có tổng cộng bốn chuyên gia nước ngoài, bốn chuyên gia Trung Quốc, hai người khác là lái xe. Tổng cộng mười người, chỉ có một cô gái này, còn là một người đẹp, không rõ sao nàng lại dám đến nơi có hoàn cảnh như vậy làm công việc tại hiện trường.

Không biết bốn người nước ngoài này đến từ quốc gia nào, nhưng đều nói lưu loát tiếng anh. Còn chuyên gia Trung Quốc kia đọc xem tài liệu tiếng Anh còn được, nhưng bàn về trao đổi bằng lời nói, vậy thật sự khó khăn. Nói đến người nước ngoài nghe không hiểu, mà lời người nước ngoài nói bọn họ cũng nghe không hiểu. Do đó bó tay, đành phải thương lượng mời một phiên dịch đến, nhưng phiên dịch trong thành quá đắt, còn không thích vào núi, vốn có một nam phiên dịch đồng ý vào núi, nhưng vừa nghe đến phải vào nơi núi sâu rừng hoang bên ngoài trấn Thanh Long, lập tức trốn đi.

Đùa giỡn gì thế, kiếm tiền tốt đấy, nhưng cũng không thể đánh mất tính mạng được, không hỏi thử xem trong núi sâu này có cái gì. Kể cả thợ săn mạnh mẽ chỉ đi đến gần đỉnh Liên Hoa là nơi xa nhất, nhưng nhóm người ngu ngốc đần độn này lại còn định đi vào trong núi, nói là muốn tìm thiên thạch gì đó! Kiếm tiền có thể, nhưng so với đi chịu chết, phiên dịch kia không làm.

“Trình độ tiếng Anh của cậu như thế nào?” Một người đàn ông trung niên trong nước hình như là người dẫn đầu đoàn đội này, hiền từ hỏi.

“Bình thường thôi, nhưng cháu chưa từng làm phiên dịch chuyên nghiệp.” Lý Thanh Vân khiêm tốn nói.

“Không có vấn đề gì, cậu thử nói vài lời với người nước ngoài trước, có thể nghe hiểu đại khái là được! Bởi vì trong quá trình khảo sát, hai tiểu đội bọn tôi có thể sẽ tạm thời tách ra, cần một người quen thuộc đường có thể nói tiếng nước ngoài làm dẫn đường cho bọn họ.”

Nghe đến đó, Lý Thanh Vân hơi cau mày lại, chia nhau hành động nơi rừng hoang núi sâu, muốn tập hợp lại một chỗ là việc khó, hắn không rõ những người này ôm tâm tư gì, nhưng ý tứ trong lời nói rõ ràng không đúng, chẳng lẽ chuyên gia trong nước có ý tưởng bỏ qua chuyên gia nước ngoài, một mình hành động sao? Một khi đã như vậy, còn không bằng sớm từ chối chuyên gia nước ngoài!

Lý Thanh Vân đang do dự, đã thấy cô gái nước ngoài xinh xắn kia chìa tay về phía hắn, chào hỏi: “Hi, tôi tên Michelle, đến từ nước Pháp, biết nói tiếng Pháp, đồng thời cũng am hiểu tiếng Anh, thích leo trèo và thám hiểm, hy vọng có thể trao đổi với anh.”

Lý Thanh Vân nắm tay nàng, cảm giác thật mềm mại bóng loáng, ngón tay trắng như tuyết không có kén thô, cũng không có vết sẹo, hắn không tin đây là tay của một người am hiểu thám hiểm dã ngoại nên có.

Lý Thanh Vân quen dùng tiếng Trung, báo tên họ, sau đó dùng tiếng Anh nói chuyện với nàng: “Lý Thanh Vân, nông dân bản địa, không có sở trường gì, cũng coi như có chút hiểu biết về ngọn núi lớn quanh đây. Rất nguy hiểm. Nếu như không có lý do nhất định phải đi, tôi đề nghị cô đừng nên đi, ở bên trong núi lớn, đàn ông cường tráng đều khó có thể sinh tồn.”

Michelle nghe thấy khẩu ngữ tiếng Anh tiêu chuẩn này, lại hơi mất hứng, nói: “Cảm ơn anh quan tâm. Nhưng mà tôi xem như được biết, đàn ông Trung Quốc các anh đều coi thường phụ nữ! Ở chỗ bọn tôi, không có ai dám coi thường kỹ năng chuyên nghiệp và năng lực sinh tồn dã ngoại của tôi cả.”

Lần đầu tiên trao đổi với Michelle, không hề thoải mái, nhưng mọi người xem như đã biết trình độ khẩu ngữ của Lý Thanh Vân, tỏ vẻ hài lòng với người phiên dịch này. Nhưng Lý Thanh Vân lại đang do dự, không biết có nên đi hay không. Trong núi thật nguy hiểm, chẳng phải đang nói đùa, lợn rừng, gấu chó, rắn độc, trăn, báo đốm, sói hoang, trùng độc, con vắt vân vân… thứ nguy hiểm ở trong rừng rậm, còn có rất nhiều thứ không gọi được tên.

Đội trưởng đội khảo sát này tên là Trương Triêu Dương, nhận thấy do dự của Lý Thanh Vân, cho rằng hắn chê phí phiên dịch thấp, nên khuyên: “Người trẻ tuổi, phí phiên dịch này không ít, bọn tôi là đội khảo sát chính quy của quốc gia, lấy tiền lương cố định, không có tiền dư thừa để lãng phí. Lại nói, cậu chỉ cần phiên dịch, lại không cần đào móc đồ hao tốn thể lực, một trăm tệ một ngày là quá có lời đấy chứ?”

Lời này nói giống như mời một người phiên dịch là chuyện lãng phí bao nhiêu vậy, một trăm tệ còn không bằng bán một quả dưa hấu đâu. Lý Thanh Vân mất hứng, đang định từ chối, lại thấy Hồ Đại Hải giống như quả bóng cao su nói chen vào.

“Người anh em, đồng ý đi, không phải là phiên dịch sao, ha ha, có nhiều cơ hội để trao đổi học tập với người đẹp… với chuyên gia trong ngoài nước. Đừng nói không trả tiền, nếu như tiếng Anh của tôi tốt, cho dù đưa lại tiền tôi đều sẽ đi.” Hồ Đại Hải nói xong, ánh mắt láo liêng nhằm thẳng vào trên người Michelle.

“Ha ha, vẫn là người anh em này hiểu rõ đạo nghĩa lớn.” Trương Triêu Dương không hổ là thành viên nhóm khảo sát lão luyện, nói chuyện tương đối có vị giang hồ, cũng có thể hạ thân phận nói lời hay, xây dựng quan hệ.

Lý Thanh Vân vẫn không yên tâm, lại hỏi: “Mọi người chuẩn bị từ đâu lên núi, lại chuẩn bị khảo sát đến một ngọn núi nào?”

Trương Triêu Dương vừa nghe thấy có khả năng, vội cười nói: “Theo con đường tốt nhất để vào núi, chính là đi theo con đường cầu gãy về hướng Tây, đi đường núi tương đối bằng phẳng vào. Vốn định đến đỉnh Liên Hoa, nhưng mà bọn tôi đã hỏi thăm thợ săn địa phương rõ ràng, biết rõ đỉnh Liên Hoa rất nguy hiểm, do đó nếu như tiến triển thuận lợi, cũng chỉ đến đỉnh Liên Hoa.”

Lý Thanh Vân âm thầm bĩu môi, còn chỉ tới đỉnh Liên Hoa, chờ ngươi vào núi sẽ biết, từ đây đến đỉnh Liên Hoa xa xôi bao nhiêu, dọc đường lại khó khăn nhiều cỡ nào.

“Được rồi, cháu chỉ mang một vài vật nhỏ thiết yếu của bản thân, vật liệu sinh tồn như đồ ăn lều trại, mấy người bao hết. Một ngày một trăm tệ, chờ khi trở về, không đủ một ngày cũng tính là một ngày. Hợp đồng khỏi cần ký, hy vọng mấy người có thể nói lời giữ lời, gần đây trong nhà xây nhà, đang cần tiền.” Nói rõ tình cảnh trước, đỡ phải đến lúc đó phiền toái.

Trương Triêu Dương lập tức đồng ý, đang định cổ vũ Lý Thanh Vân vài câu, lại thấy Lý Thất Thốn trung thực tới gần, nói: “Tôi cũng muốn nói vài lời, bằng không tôi cũng không vào núi.”

“Lý Thất Thốn, ông ầm ĩ gì theo nữa vậy?” Trưởng thôn không vừa ý, Lý Thanh Vân người ta là sinh viên đại học danh tiếng, là nhân tài phiên dịch hiếm có, ngươi một thợ săn kiêu ngạo gì chứ, nếu như ngươi không đi, còn có thợ săn khác muốn đi đấy.

“Trưởng thôn, tôi không có ý gì cả! Cậu cũng biết, bản thân vào núi thì không có vấn đề gì, nếu như dẫn theo một vài người bình thường vào núi, bọn họ không nghe theo chỉ huy, tôi sợ xảy ra nguy hiểm. Nếu như bị thương tổn thất, trách nhiệm thuộc về ai?” Lý Thất Thốn bốn mươi mấy tuổi, tuy rằng không nhiều lời, tính cách hơi trung hậu, nhưng cũng không phải đần độn và ngốc nghếch.

Trưởng thôn đang định nổi giận, lại nghe Trương Triêu Dương nói: “Chuyện này anh cứ yên tâm, bọn tôi là đội khảo sát có kinh nghiệm nhiều năm, biết rõ tầm quan trọng của người dẫn đường, tuyệt đối sẽ không xằng bậy.”

Nghe thấy ông ta cam đoan như vậy, Lý Thất Thốn mới yên tâm. Rồi dặn dò Lý Thanh Vân vài câu, kêu hắn chuẩn bị một vài món đồ thiết yếu trong núi, phải trở về thu dọn đồ đạc, sau đó sáng mai vào núi.

Lý Thanh Vân còn định đi ra đầu ruộng để đo đạc số liệu, cũng định rời đi, lại bị Trương Triêu Dương kéo đến một chỗ không người.

“Đội trưởng Trương, có chuyện gì cần phải ra tận đây nói?” Lý Thanh Vân hỏi.