Nông Gia Tiên Điền

Chương 36: Công nhân trở về từ Đông Hoàn

Người phụ nữ đi cùng nàng quơ vòng tay vàng, hơi tự hào nói: “Con bé này không quy củ, sao mới mở miệng đã thích nọ thích kia chứ. Người đọc sách có gì tốt, chỉ biết tiêu tiền trong nhà thôi, giống như em trai con, từ khi nó lên đại học, tiền công hơn một trăm ngàn con đi làm kiếm về đều bị nó tiêu hết hơn phân nửa rồi. Nếu như con đi học, con có thể mua nổi cho mẹ vòng tay vàng dây chuyền vàng sao?”

“Mẹ, mẹ biết gì chứ, sinh viên chân chính lợi hại đó, trưởng nhóm trước kia của bọn con chính là sinh viên, bản lĩnh kinh doanh lợi hại, trình độ nói chuyện cũng cao, tiền lương cũng cao hơn bọn con gấp bội…”

“Được rồi được rồi, con xem con lại nói đi đâu kìa, trên đường đến đây mẹ đều nghe rõ ràng, sinh viên tài cao gì chứ, đi học tiêu hết tiền trong nhà, thật vất vả mới tìm được công việc lại bị người ta đuổi việc, nghe nói gần đây còn ngã gãy tay, kể cả tiền nằm viện đều đi mượn…”

Người phụ nữ này vừa nói vậy, chẳng những Lý Thanh Vân rõ ràng, kể cả thím hai hắn cũng đoán được điều gì, lập tức không vừa ý.

Thím hai thay đổi sắc mặt, mất hứng nói: “Mẹ Nguyệt Liên, chị nói lời này có vẻ tổn thương người khác đấy? Mấy ngày trước là chị hét lớn tìm nhà tốt cho con gái, tôi nhắc đến thằng cháu Thanh Vân, vợ chồng già hai người mừng rỡ đến méo miệng, cầu xin tôi giới thiệu. Đến giờ còn chưa được hai ngày, lại nghe thằng khốn nào ăn nói lung tung, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta?”

Người phụ nữ kia thấy bà mối tức giận, vội vàng nói vài lời hay: “Ha ha, dì nó à em đừng nóng giận, chị chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Tụi chị đã đến, nhất định là muốn thành chuyện tốt, nhưng chị phải nói trước, Nguyệt Liên từ nhỏ không chịu khổ, nhà trai nghèo quá không được, tiền lễ hỏi không thể thiếu.”

Thím hai tức giận nói: “Nếu thật sự thành, không thể thiếu tiền lễ hỏi nhà chị. Nói thật với chị, cho dù nhà trai hơi túng thiếu, nhưng chị gái thằng bé mở một nhà hàng lớn ở trong thành, vừa có nhà lại có xe, tùy tiện rơi rớt một chút cũng đủ tiền lễ hỏi.”

Lý Thanh Vân ở bên cạnh xấu hổ không thôi, lần đầu tiên xem mắt đã gặp được nhà cực phẩm như vậy, tiến lên nói chuyện không hay, không nói chuyện cũng không ổn, đành phải day mũi, nhìn đường phố ồn ào ầm ĩ ở bên ngoài.

“Thanh Vân, nhanh đến đây nói chuyện.” Thím hai đúng lúc thét to một tiếng, kêu quá trình xem mắt đi vào chính quy.

Lý Thanh Vân miễn cưỡng, khiến nụ cười trên mặt không đến mức cứng ngắc, đi qua chào hỏi. Dưới ánh mắt không tình nguyện của người phụ nữ trung niên, Lý Thanh Vân và Đường Nguyệt Liên đi vào phòng bao, nói chuyện ở bên trong.

“Khụ… cái kia tôi lần đầu tiên xem mắt, không có kinh nghiệm gì.” Ngồi ở trong phòng bao, quan sát ở khoảng cách gần, Lý Thanh Vân phát hiện thân thể cô gái này cũng có chút vốn liếng, bộ ngực căng phồng, căng đến khiến lòng người sợ.

“Hi, vậy có gì ngượng ngùng, chính là hỏi mấy việc như tuổi, sở thích, công việc thu nhập gì đó.” Đường Nguyệt Liên có vẻ thoải mái, vô cùng tự nhiên: “Tôi chính là một công nhân, làm công ở Quảng Châu, bình thường thích nghe nhạc, lên mạng vân vân, không còn gì nữa.”

Lý Thanh Vân cười nói: “Quảng Châu nơi đó tốt, trước kia tôi từng đi công tác ở đó vài lần, đồ ăn vặt nổi danh và khu vực danh lam thắng cảnh thật nhiều. Phong cảnh chỗ núi Bạch Vân và công viên Việt Tú không tệ, cô đã từng đến đó chơi chưa?”

Đường Nguyệt Liên ngẫm nghĩ, giống như hơi hoang mang, nhưng lại không chịu thua nói: “Công viên Việt Tú chưa từng đi qua, nhưng tôi từng đến công viên Kỳ Phong, pháo đài Sa Giác. Đặc biệt pháo đài Sa Giác, tôi có một người chị em còn từng bắn pháo với khách hàng ở trong đó…”

Lần này đến lượt Lý Thanh Vân hoang mang, chần chừ hỏi: “Ơ? Công viên Kỳ Phong và pháo đài Sa Giác hình như ở Đông Hoàn chứ? Pháo đài hiện giờ có lẽ không thể bắn pháo chứ nhỉ?”

Đường Nguyệt Liên hơi bối rối giải thích: “A, hình như là thế, ha ha, là tôi nhớ lộn. Tôi cũng từng làm việc ở Đông Hoàn, làm việc ở công ty điện tử rất chính quy, anh đừng nên nghĩ nhiều.”

Lý Thanh Vân càng thấy khó hiểu: “Tôi không nghĩ nhiều gì? Đông Hoàn thì sao chứ? Công ty điện tử thì thế nào? Tôi đã từng thiết kế trang web cho không ít công ty điện tử ở Đông Hoàn.”

Đường Nguyệt Liên chớp đôi mắt to nói: “Ha ha, vậy thì tốt. Làm việc ở công ty điện tử rất mệt, chắc chắn không bằng công việc của sinh viên các anh. Nghe người ta nói, tiền lương của anh rất cao, sao lại không làm nữa vậy?”

Lý Thanh Vân nói chi tiết: “Tiền lương cũng không cao, thêm với tiền thưởng cũng chỉ chừng sáu bảy ngàn. Trừ bỏ chi tiêu mỗi tháng, còn thừa không được bao nhiêu. Làm vài năm cũng mệt mỏi, cộng thêm xảy ra tai nạn xe cộ bị thương, nên muốn về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian.”

Đường Nguyệt Liên hỏi tới: “Nghỉ ngơi bao lâu? Anh sẽ không phải không trở về thành làm việc đấy chứ? Mẹ tôi đã nói, nếu như tôi lập gia đình thì phải gả cho người ở trong thành, có công việc danh giá, nếu như thật sự phải gả cho ông dân, ít nhất phải lấy tiền lễ hỏi một trăm ngàn. Thật ra tôi rất thích anh, dáng vẻ của anh vừa cao lớn lại đẹp trai, chỉ cần anh có thể lấy ra tiền lễ hỏi một trăm ngàn, tôi sẽ lập tức đồng ý gả cho anh.”

“Ha ha, chúng ta còn chưa hiểu biết nhau, đã bàn đến chuyện cưới gả có phải quá nhanh rồi không?” Lý Thanh Vân có phần không chống đỡ nổi, trong lòng đã không ưa gì cô bé này, nói lời không đầu không đuôi, còn đặc biệt ham giàu, chính là vì ngại mặt mũi bà mối, không định vừa vào phòng bao đã đi ra, khiến cho nhà gái xấu hổ.

Đường Nguyệt Liên lại nói: “Như này coi là nhanh? Trên đường đến đây, xe ba bánh của bọn tôi bị hỏng, vừa khéo gặp Trần Nhị Cẩu lái xe đi ngang qua, tôi và mẹ đi nhờ xe của anh ấy. Anh ấy nghe nói tôi đến xem mắt, nên to gan nói với mẹ tôi, nói là bằng lòng ra hai trăm ngàn làm tiền lễ hỏi cưới tôi.”

Lý Thanh Vân ngầm bực trong lòng, thảo nào lúc đến đây mẹ con hai người tỏ vẻ ghê vậy, nói chuyện khó nghe, hóa ra trên đường đã có kẻ hớt tay trên. Nếu như vậy, các ngươi còn làm gì, không phải làm chậm trễ thời gian của ta sao?

Trần Nhị Cẩu là người của Trần gia câu, cũng chính là thôn nhà ông ngoại Lý Thanh Vân, chừng ba mươi tuổi, diện mạo xấu xí, ánh mắt lại cao, cho đến nay còn chưa kết hôn. Luận bối phận, Lý Thanh Vân nên gọi hắn một tiếng anh họ. Nhưng mà quan hệ khá xa, không tính là thân thích.

Trần Nhị Cẩu là nhân vật có tiếng ở trên trấn, trong tay có vài đồng tiền. Trước kia buôn qua tay thổ sản vùng núi và da lông, buôn bán lời không ít tiền, gần đây mở một nhà xưởng nhỏ ở trên trấn, làm gia công da lông thô. Nhà ai ở trấn trên bắt được con mồi, phần lớn đều bán da lông cho hắn.

Lý Thanh Vân cũng đã từng nhìn thấy xe của Trần Nhị Cẩu, là một chiếc ô tô BYD F3 màu đen, xe nội địa bình dân mấy chục ngàn đồng, thường xuyên chạy xuống nông thôn thu hàng da, không ít lần tỏ vẻ khoe khoang ở trước mặt người dân trong thôn.

Hiện giờ Lý Thanh Vân thật sự không thiếu tiền, tiền mặt trên chi phiếu có hơn một triệu, rau dưa hoa quả ở trong tiểu không gian càng là một bảo tàng lấy bất tận. Nhưng mà đối với cô gái hồn nhiên đòi lễ hỏi như vậy, Lý Thanh Vân chỉ có thể nói xin lỗi.

“Cảm ơn tâm ý của cô, nhưng mà nhà tôi thật nghèo, đến nay còn nợ sáu bảy mươi ngàn. Nợ nần khi lên đại học còn chưa trả, lại bị tai nạn xe cộ, trong bệnh viện thật sự không phải là nơi người thường xuyên ở, phòng hồi sức tích cực ICU một ngày bảy tám ngàn… Tóm lại, không thể thỏa mãn yêu cầu của các cô được.” Nói xong, Lý Thanh Vân đã đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Đường Nguyệt Liên thay đổi sắc mặt, tâm tình phức tạp nói: “Cũng không phải nhất định cần một trăm ngàn, nhưng không thể kém nhiều hơn. Không phải anh có một người chị gái có tiền sao? Đòi chị ấy một chút chẳng phải được?”

Sao cô em này cứ cứng đầu như vậy nhỉ, lại không nghe ra ý từ chối trong lời nói của Lý Thanh Vân. Vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng lớn giọng nói chuyện của mấy người, còn có giọng nói hùng hổ của thím hai.

Lý Thanh Vân sợ thím hai bị thiệt, vội vàng nói một tiếng xin lỗi, chạy ra khỏi phòng bao.

Thím hai đang chỉ vào một cậu thanh niên đen gầy diện mạo xấu xí mắng mỏ cái gì đó: “… Tao đã nói như có chuyện gì đó, hóa ra là mày Nhị Cẩu Tử này ngầm giỏ trò xấu! Có tiền thì sao, có tiền thì rất giỏi hả? Tao nói cho mày biết, tiền không có thì có thể kiếm, nhưng học vấn thì không phải vài ba năm có thể bổ sung được. Thanh Vân của bọn tao là sinh viên tài cao, rất thông minh, nếu như nó muốn kiếm tiền, chắc chắn còn kiếm được nhiều hơn Nhị Cẩu Tử mày! Đừng tưởng rằng có tiền thì có thể đến trước mặt tao giả mạo sói đuôi dài, hai trăm ngàn thì sao, nếu như Thanh Vân đồng ý, cũng có thể dễ dàng kiếm được hai trăm ngàn từ chỗ chị gái nó.”

Lý Thanh Vân xấu hổ, chuyện gì thế này, bản thân còn chưa có thói quen vay tiền từ chỗ chị gái.

Trần Nhị Cẩu không phải là hạng người tính khí tốt, mắng trả lại: “Thím hai, thím đừng có nói lời vô nghĩa, Trần Nhị Cẩu tôi không nghe lời thím đâu. Vay tiền tính là bẩn lĩnh gì chứ, tiền lễ hỏi là do bản thân tôi kiếm! Hừ, không nói nhiều lời nữa, tôi thích cô em Nguyệt Liên. Nếu như cô ấy đồng ý, hôm nay tôi có thể lấy ra hai trăm ngàn tiền mặt làm lễ hỏi! Thanh Vân có thể lấy ra được sao? Không phải tôi khinh thường nó, lấy tình hình nhà nó, có trồng trọt cả đời cũng không kiếm ra được hai trăm ngàn.”

Xem mắt mà, đều thi triển thủ đoạn, Lý Thanh Vân không cần. Nhưng Nhị Cẩu Tử nói chuyện bẩn thỉu, vừa châm chọc lại trào phúng, Lý Thanh Vân không thích nghe.