Lý Thanh Vân chỉ có thể áp bức giám đốc Lưu ở trên giá hoa quả, giá rau dưa không thể quá đắt, dù sao đây là nguyên liệu nấu ăn, không phải mặt hàng xa xỉ. Rau dưa là thứ mỗi ngày mọi người đều không thể bỏ, còn mấy thứ như hoa quả thì có thể ăn hoặc không, có tiền thì ăn đồ đắt, không có tiền thì có thể ăn đồ rẻ thậm chí không ăn.
Do đó, Lý Thanh Vân luôn cảm thấy định giá cho dưa hấu Thanh Long rất thấp, mỗi ký hai trăm đồng mới là giá cả trong lòng hắn. Vượt trên giá của dưa hấu đen Densuke Nhật bản, là giá cả trong giấc mơ của hắn.
“Giám đốc Lưu, không phải là tôi không hết giận, mà rau dưa cung không đủ cầu. Lúc đó khi tôi đến cửa chào hàng, đã nói chuyện này với anh rồi. Nếu không như thế này đi, dưa hấu Thanh Long còn có một chút hạn ngạch, anh xem thế nào, nếu như cần, ngày mai lại thương lượng.”
Giám đốc Lưu vội vàng la lên: “Đừng, chúng ta nói sơ qua trong điện thoại trước, để tôi vững lòng, bằng không đêm nay ngủ không yên. Cậu có thể cho Phúc Mãn Lâu bọn tôi bao nhiêu danh ngạch dưa hấu Thanh Long vậy? Giá là bao nhiêu? Có thể nhường cho nhà hàng bọn tôi một ít rau dưa không?”
“Anh chắc chắn chê dưa hấu Thanh Long đắt, trước khi tôi ra giá, anh dò hỏi giá của dưa hấu đen Densuke Nhật Bản xem, còn về phương diện rau dưa, thật sự hơi khó khăn, đến lúc đó tôi lại nghĩ cách.” Lý Thanh Vân tiếp tục tung mồi ra, rau dưa chắc chắn sẽ không cung cấp cho Phúc Mãn Lâu, đây là vấn đề chiến lược, đẩy giá dưa hấu lên trước rồi tính.
“Giá của dưa hấu đen Densuke Nhật Bản? Vậy một ký chẳng phải hai trăm đến bốn trăm sao?” Giám đốc Lưu có kiến thức rộng rãi, hiển nhiên biết rõ giá thị trường của loại dưa này.
“Ha ha, anh biết rõ thì dễ bàn hơn, giá tôi ra thật hợp lý, chỉ hai trăm tệ một ký. Nhưng hạn ngạch còn thừa lại không nhiều, anh còn chần chừ thêm một phút nữa, có lẽ đã bị nhà hàng khác đặt đi.”
“Hai trăm tệ một ký, ngươi đi cướp… A ha ha, dễ bàn dễ bàn, tôi xin chỉ thị với ông chủ trước, ngày mai chúng ta gặp mặt nói chuyện.” Tuy rằng giám đốc Lưu làm việc khéo đưa đẩy, nhưng không đủ quyết đoán, gặp phải chuyện lớn, thường do dự, bỏ lỡ cơ hội.
“Được, anh cứ thong thả cân nhắc đi.” Lý Thanh Vân nói xong, quyết đoán cúp điện thoại. Hôm nay thu nhập không tệ, trừ bỏ khoản chi tiêu mua cá bột ra, lãi ròng hơn một trăm bảy mươi ngàn tệ, tiếp qua ba bốn ngày nữa là có thể về nhà xây biệt thự được.
Ngày hôm sau, Lý Thanh Vân chạy xe bán tải, đưa năm trăm ký rau dưa cho Thục Hương Các, dưa hấu không có một quả nào. Chu Lệ Văn hận đến ngứa răng, cho dù ngứa còn không thể không nở nụ cười quyến rũ, thanh toán hết nợ cho Lý Thanh Vân. Bàn lại hợp đồng, Lý Thanh Vân nói bận, giám đốc Lưu của Phúc Mãn Lâu còn đang chờ hắn bàn chuyện.
Chu Lệ Văn tức đến định trở mặt ngay tại chỗ, thở hổn hển, nhưng không thể không nhỏ giọng hỏi hắn, rốt cuộc cần điều kiện gì mới có thể chỉ cung cấp hàng cho Thục Hương Các?
Lý Thanh Vân cũng không định ép nàng quá gấp, giải thích: “Ha ha, đừng nóng vội, tuy rằng có nhiều nhà hàng liên hệ với ta, nhưng trước mắt ta mới chỉ cung cấp hàng hóa cho chị. Phúc Mãn Lâu đã bỏ lỡ cơ hội, nhưng ông chủ của bọn họ lại khá hào phóng, bằng lòng lấy giá hai trăm tệ một ký mua dưa hấu Thanh Long của tôi. Cho dù như thế, mỗi ngày tôi cũng chỉ cho bọn họ hạn ngạch ba mươi quả dưa hấu thôi. Sản lượng năm nay quá ít, có lẽ sang năm sẽ có giảm bớt.”
“Cho dù cậu cung cấp hàng hóa cho Xuyên Vị, tôi cũng không tức, nhưng cậu cung cấp hàng cho Phúc Mãn Lâu là kẻ thù lâu năm của bọn tôi, như vậy là có ý gì?” Người đẹp đều có quyền làm nũng, tuy rằng lời nói như vậy hơi đường đột và quá đáng, nhưng nằm trong phạm vi thích hợp.
Xuyên Vị chính là một trong ba nhà hàng lớn có danh tiếng đứng đầu ở thành phố Vân Hoang. Nhưng Xuyên Vị am hiểu chế biến các món ăn từ cá, không chỉ nổi danh ở Xuyên Thục, trong cả nước đều có tiếng vang. Xuyên Vị hơi xa nơi đây, tuy rằng có cạnh tranh, nhưng trên quan hệ không khẩn trương đối địch.
Lý Thanh Vân nói chi tiết: “Người của Xuyên Vị có gọi điện thoại cho tôi, cũng có gửi tin nhắn, nhưng tôi không đáp. Phản ứng của thị trường quá mức mãnh liệt, vượt qua mong muốn của tôi, do đó nguồn cung mới luôn khẩn trương, có lẽ đến sang năm sẽ có thể giảm bớt. Ừm… ở thành phố Vân Hoang, tôi chỉ ký kết hợp đồng cung ứng với tối đa ba nhà hàng thôi, nhưng năm nay sẽ không ký, sang năm chờ sản lượng ổn định, mới quyết định.”
“Năm nay cậu không định ký hợp đồng cung cấp hàng hóa? Vậy ngày hôm qua nói định ký hợp đồng một ngày năm trăm ký là đùa giỡn tôi sao?” Chu Lệ Văn nhướn mày liễu lên, giống như càng thêm tức giận, nhưng cho dù phụ nữ xinh đẹp làm như thế nào thì đều có phong tình chọc người khác nhau.
“Nếu như tôi muốn chơi, chị cho tôi cơ hội sao?” Lý Thanh Vân ma xui quỷ khiến đùa giỡn người ta một câu.
“Hừ! Cậu tiểu quỷ này lại dám đùa bỡn bà đây, về nhà trồng rau vài năm đi!” Chu Lệ Văn xấu hổ và tức giận không chịu nổi, quay đầu bước đi, đi ra cửa mới nhớ tới, đây là văn phòng của mình, muốn đi ra ngoài cũng phải là Lý Thanh Vân đi ra ngoài.
“Ha ha, ai bảo ngày hôm qua chị kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi…” Lý Thanh Vân cũng không tức giận, ngược lại sinh ra một cảm giác thành tựu khó hiểu. Có thể ngay mặt đùa giỡn người đẹp cực phẩm, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi khi còn là trạch nam.
Ông chủ Phúc Mãn Lâu có bối cảnh thần bí, nghe nói hắn lăn lộn cả hai bên hắc bạch. Buổi sáng hôm nay, giám đốc Lưu đã tự mình gọi điện thoại cho Lý Thanh Vân, nói cho hắn biết ông chủ tự mình bàn chuyện làm ăn với hắn. Nếu như là trước kia, Lý Thanh Vân có thể nhận được lời mời của ông chủ Phúc Mãn Lâu tuyệt đối là chuyện có thể diện. Nhưng mà bây giờ, hắn đã thấy lạnh nhạt, linh hồn và tinh thần lực lớn mạnh được rèn luyện ra từ trong tiểu không gian, chẳng phải để làm cảnh.
Phúc Mãn Lâu có bốn tầng là nhà hàng, tầng năm là khu quản lý hành chính hàng ngày, khu họp cùng với khu tổ chức hoạt động quy mô lớn, giống như hôn lễ, chiêu đãi phóng viên, tuyển dụng cỡ lớn vân vân. Nhưng người của Vân Hoang chân chính đều biết rõ, khu vực đầu não chân chính của Phúc Mãn Lâu ở trên tầng năm, đây là hội sở bí mật do ông chủ Phúc Mãn Lâu tạo dựng, chỉ chiêu đãi nhân vật nổi tiếng giàu sang có thân phận có địa vị.
Khi Lý Thanh Vân đến Phúc Mãn Lâu, giám đốc Lưu đã ở ngoài cửa chính chờ đợi từ lâu, nghênh đón từ rất xa, nói toàn lời khách khí. Mà trong tay Lý Thanh Vân xách theo túi đan dệt, bên trong là một quả dưa hấu Thanh Long, ông chủ của Phúc Mãn Lâu là Điền Mục đang ở phòng trên tầng sáu chờ hắn.
Nhìn từ bề ngoài Điền Mục chỉ hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, để chòm râu tinh tế, nhìn vô cùng uy vũ. Đang ở trong phòng bao cùng với hắn chỉ có nữ thư ký bên người, vô cùng xinh đẹp, cũng rất được tín nhiệm của hắn.
“Tổng giám đốc Điền, anh chàng nông dân này bán dưa hấu dám ra giá trên trời hai trăm tệ một ký, vì sao anh còn có hứng thú mời cậu ta đến chứ? Theo em thấy, trực tiếp ép cậu ta bán giá rẻ cho chúng ta, chẳng phải là vốn nhỏ lãi lớn sao?” Nữ thư ký dùng bàn tay trắng nõn thon dài pha một tách trà Long Tỉnh Vũ Tiền nóng mùi hương xộc thẳng vào mũi cho Điền Mục, nước trà màu xanh lục nhạt sáng ngời tản ra mùi hương mê người.
Điền Mục sang sảng cười nói: “Vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết đều không phải là vấn đề. Hơn nữa, cậu ta có thể ra cái giá trên trời hai trăm tệ một ký, tự nhiên có tự tin để ra cái giá đó. Đối với người có tự tin, tôi luôn có nhẫn nại. Giống như trà Long Tỉnh Vũ Tiền chúng ta uống vậy, hơn bốn mươi ngàn tệ một ký, lại không có ai ép chúng ta mua, vì sao còn phải nhờ quan hệ tìm bạn bè, đặc biệt đặt mua chứ?”
Đúng lúc này, giám đốc Lưu gõ cửa tiến vào, giới thiệu Điền Mục và Lý Thanh Vân với nhau. Không giới thiệu tên của nữ thư ký, Lý Thanh Vân cũng lười để ý.
“Ngưỡng mộ đã lâu, mời mời, vào trong ngồi.” Khí tức giang hồ của Điền Mục thật nặng, nói lời khách khí, tiếng cười sang sảng, có thể cho người ta cảm giác tín nhiệm kỳ lạ.
Lý Thanh Vân nghĩ ngưỡng mộ đã lâu cái vẹo gì, nếu như không dùng giá cao để ép ngươi xuất hiện, hiện giờ người trao đổi cùng với mình vẫn là giám đốc Lưu.
“Không có thứ gì tốt, mang cho ngươi đặc sản trong ruộng dưa hấu Thanh Long.” Nói xong, Lý Thanh Vân lấy dưa hấu từ trong cái túi lớn kia, đặt lên trên bàn trà bằng đá cẩm thạch. Dưa hấu hơn năm mươi ký, cầm ở trong tay hắn giống như đang đùa giỡn.
Điền Mục vẫn luôn quan sát Lý Thanh Vân, thấy cách ăn mặc của người trẻ tuổi này giống như học sinh, quần áo giá rẻ, mái tóc dài lộn xộn, nhưng lại thanh tú điển trai, khi ánh mắt hắn nhìn mình, giống như có thể nhìn thấu linh hồn của mình vậy. Lấy kinh nghiệm trà trộn nhiều năm của hắn, ánh mắt như này vô cùng đáng sợ. Nhưng mà, ánh mắt này ở trên người Lý Thanh Vân lại vô cùng hài hòa tự nhiên, một loại sắc bén phát ra từ trong xương giấu bên trong cơ thể, tích súc chứ không phát ra.
Đặc biệt là khi Lý Thanh Vân đùa nghịch quả dưa hấu hơn năm mươi ký giống như chơi bóng rổ, ánh mắt Điền Mục trợn trắng. Đồng thời hắn cũng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc lộ ra ở trên mặt nữ thư ký của mình.
Có coi trọng thì mới có tư cách nói chuyện ngang hàng, do đó khách và chủ đều vui mừng, Điền Mục chuẩn bị trà cho Lý Thanh Vân, đồng thời kêu thư ký cắt dưa hấu, nói muốn nếm thử mùi vị của dưa hấu Thanh Long.
Mới vừa rồi mùi hương bên trong phòng là mùi trà Long Tỉnh, nhưng mà dưa hấu Thanh Long vừa được cắt ra, một mùi thơm ngát đặc thù lập tức tràn ngập cả căn phòng. Vỏ mỏng ít hạt ruột đỏ, từ xa có thể ngửi thấy mùi hương ngọt của dưa hấu, pha trộn với một mùi hương không cách nào hình dung được, vừa ngửi thấy, lỗ chân lông đều hơi mở ra.
Điền Mục chỉ nếm thử một miếng, đã biết dưa này giá trị như vậy, Lý Thanh Vân người ta không ra giá bừa, dưa hấu đen Densuke Nhật Bản một ký chừng bốn trăm tệ, nhưng hương vị kém hơn dưa hấu Thanh Long mấy lần, thật sự cách biệt một trời.
“Ừm, ăn ngon, dưa này của chú em Lý đừng nói hai trăm tệ một ký, bốn trăm tệ một ký ta cũng muốn.” Điền Mục ăn xong một miếng dưa hấu, phát ra tán thưởng từ tận đáy lòng.
Đương nhiên, như này chỉ là lời nói hình thức. Nếu như Lý Thanh Vân thật sự không biết sống chết tăng giá lên đến bốn trăm tệ, Điền Mục chắc chắn trở mặt.
“Nếu như tổng giám đốc Điền thích thì tốt. Nhưng có một điểm cần phải nói rõ ràng trước, bởi vì rau dưa hoa quả seri Thanh Long đều đang trong mở rộng, sản lượng không ổn định, năm nay sẽ không ký hợp đồng cung cấp gì hết. Nhưng tổng giám đốc Điền có thể yên tâm, nếu như nguồn cung cấp không đủ, bọn tôi cũng sẽ ưu tiên cung cấp cho Phúc Mãn Lâu.” Lý Thanh Vân nói.
Điền Mục cười nói: “Ha ha, ta tin tưởng nhân phẩm của chú em Lý, hợp đồng hay không không quan trọng gì, một lời hứa của quân tử, nặng như ngàn vàng, còn có tác dụng hơn bất cứ hợp đồng nào. Nhưng mà, ở phương diện rau dưa, chú Lý đây có thể châm chước không? Giá cả tiện thương lượng.”
Lý Thanh Vân nói thẳng: “Không phải vấn đề ở giá cả, mà là vấn đề chữ tín. Ngày hôm qua sau khi bị giám đốc Lưu đuổi ra ngoài, vừa khéo gặp được tổng giám đốc Chu của Thục Hương Các, bọn tôi đã đạt thành hợp đồng miệng, rau dưa ưu tiên cung cấp cho Thục Hương Các. Tuy rằng giá không cao, nhưng sản lượng trước mắt của bọn tôi, đã không thể cung cấp hạn ngạch dư thừa. Do đó, xin tổng giám đốc Điền thông cảm nhiều hơn, hiểu cho nhiều hơn.”
Điền Mục hung hăng trừng mắt nhìn giám đốc Lưu, sau đó cười khổ một tiếng, cũng không bắt buộc. Dù sao mới vừa rồi hắn đã ca ngợi Lý Thanh Vân giữ chữ tín, vào lúc này kêu Lý Thanh Vân thất hứa, chẳng phải đang đánh mặt mình sao?
“Ha ha, vậy tạm thời như thế trước. Công việc cụ thể cậu bàn với giám đốc Lưu, nếu như gặp vấn đề không giải quyết được, thì gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong, Điền Mục ra hiệu cho thư ký lấy đồ đã chuẩn bị từ trước ra.
Một tấm thẻ vàng thành viên của Phúc Mãn Lâu, một tấm danh thϊếp vàng của Điền Muc.
Lý Thanh Vân nhận lấy, sau đó nó hai câu cảm ơn, thấy Điền Mục nâng tách trà lên, nhấp một ngụm sau đó không hề buông xuống, có ý bưng trà tiễn khách, nên tạm biệt rời đi.
Giám đốc Lưu mời Lý Thanh Vân đến văn phòng của mình, tiếp tục trao đổi chi tiết. Về sau mỗi ngày cung cấp cho Phúc Mãn Lâu hai mươi đến ba mươi quả dưa hấu Thanh Long, thanh toán tiền mặt hoặc chuyển khoản điện tử, tuyệt đối không nợ nần. Nếu như Lý Thanh Vân không tiện đưa hàng, Phúc Mãn Lâu có thể tự tìm xe tải vận chuyển. Nếu như dưa hấu không đủ, có thể dùng hoa quả khác có phẩm chất tương đương để thay thế, giá không đổi.