Nông Gia Tiên Điền

Chương 6: Nhân sâm hoang dã trăm năm

Lý Thanh Vân được không hai con chó con, lại mua mười mấy con cá trích kích cỡ chừng bàn tay, nguyện vọng đạt thành, cảm thấy mỹ mãn, quay về y quán Xuân Thu. Cá trích đã sớm bị hắn ném vào trong ao nhỏ không gian, còn thuận tiện đút nước suối không gian cho hai con chó con. Nói đến thần kỳ, chó con mới vừa rồi còn tiều tụy vì bệnh, lúc này đã có thể mở to mắt, vô cùng thân thiết dùng đầu cọ lên trên người Lý Thanh Vân, ánh mắt nhỏ sáng ngời, giống như còn muốn đòi nước uống.

“Hai con quỷ tham lam chúng mày, uống nhiều quá cũng không sợ no căng.” Lý Thanh Vân cười mắng một tiếng, không để ý đến nịnh bợ của chúng nó: “Lập tức tới nhà, đặt cái tên thật hay cho chúng mày trước đã, bằng không quyền đặt tên sẽ bị mẹ tao cướp đi. Lấy năng lực đặt tên của mẹ tao, tuyệt đối sẽ khiến cho chúng mày đau khổ cả đời. Mẹ tao đặt tên tao là Phúc Oa, có lẽ sẽ đặt tên cho chúng mày là Hồ Lô Oa.”

Mới vừa rồi đã nhìn xem, một con chó đực, một con cɧó ©áϊ, ngẫm nghĩ, Lý Thanh Vân nói: “Bộ lông của các ngươi màu vàng, không quan tâm lớn lên có đổi lông không, chó đực gọi Kim Tệ, cɧó ©áϊ gọi Đồng Tệ… Ừm, không sai, Kim Tệ ánh vàng lấp lánh, Đồng Tệ ánh đồng lóng lánh… Vấn đề là có từ ánh đồng lóng lánh này sao?”

“Kim Tệ bên tay trái, gọi một tiếng chủ nhân nghe coi!”

“Ử ử… ử ử…” Tiểu Kim Tệ nghe không hiểu ý tứ của Lý Thanh Vân, thấy chủ nhân đang nhìn mình, cho rằng định đút đồ ăn ngon, lập tức mở to ánh mắt ngập nước, lắc đầu vẫy đuôi.

“Ngu ngốc, bảo mày kêu một tiếng, ai bảo mày kêu không ngừng, không hề ngoan.” Nói xong, Lý Thanh Vân nói với con chó con ở bên phải: “Đồng Tệ, kêu hai tiếng thử xem?”

Con cɧó ©áϊ có vẻ yên tĩnh hơn một chút, hoặc gọi là điềm đạm, dùng đầu lưỡi hồng liếʍ cái mũi, không lên tiếng.

“Chúng mày hai đồ đần độn này… Chậc, thôi bỏ đi, khả năng còn quá nhỏ.” Chó đất bình thường có chỉ số thông minh xếp hạng năm mươi, nhưng xếp hạng này cũng không chính xác, cá thể chó đồng loại khác nhau còn có cách biệt một trời. Trước kia từng gặp mấy con chó chăn cừu biên giới có chỉ số thông minh xếp hạng nhất, tình huống chân thực cũng không ra làm sao, mấu chốt nhìn xem thủ đoạn huấn luyện của chủ nhân con chó.

Đi đến gần y quán Xuân Thu, đột nhiên không thấy người đi trên đường, hiện tượng lạ này khiến Lý Thanh Vân ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn xem, phát hiện ngoài cửa y quán có thật nhiều người đang bao vây, giống như còn truyền ra tiếng kêu la.

“Kẻ gây chuyện đã đến sao?” Nghĩ đến đây, Lý Thanh Vân nhanh chóng chạy về, chen vào trong đám đông đang bao vây.

Vài người trong thành phố ăn mặc không tệ đứng ở ngoài cửa kêu la gì đó. Đằng sau có nhân viên y tế mặc áo blouse khiêng cái cáng, trên cáng là một ông cụ. Ông cụ gần bảy mươi tuổi, gầy trơ cả xương, vài sợi tóc thưa thớt đều màu trắng bạc. Tinh thần ông ta vô cùng kém, ho khan không ngừng, ho khan đến không mở được mắt ra, nhưng không ho ra đờm, có khi ho đến mặt đỏ bừng, không lên nổi một hơi sẽ hôn mê.

Đứng ở bên cạnh ông cụ là một bác sĩ hơn năm mươi tuổi, còn đeo thẻ bác sĩ, là chủ nhiệm khoa nội trung y bệnh viện trong huyện, mặt đen thui, không thốt một lời, chỉ khi ông cụ ho khan thì mới ấn vài cái ở trên ngực của bệnh nhân.

“Thần y chó má, tao thấy chính là kẻ lừa đảo, một gói thảo dược đòi bọn tao một trăm hai mươi tệ, một lần kê mười gói, ban đầu là ba tao mắt mù, nói gì mà tin tưởng Lý thần y, tao phỉ nhổ!”

“Nếu như thức thời thì nhanh chóng trả tiền, sau đó nhận lỗi trước mặt mọi người. Về sau cũng đừng mở y quán gì nữa, người của Cục Công thương và Cục Vệ sinh huyện sẽ lập tức đến, trực tiếp niêm phong y quán của mày.”

“Nghe nói ông ta không có cả chứng nhận hành nghề y, đập phá biển hiệu của ông ta, nhìn xem ông ta còn dám lừa người nữa không!”

Thôn dân vây xem vốn còn định nhìn xem náo nhiệt, nghe thử xem ai đúng ai sai, nhưng vừa nghe định đập biển hiệu, lập tức nổi giận. Ở trấn Thanh Long nhà ai không có người sinh bệnh, lại có ai chưa từng nhận ơn huệ của Lý Xuân Thu Lý thần y? Đừng nói một thang thuốc một trăm hai mươi tệ, bình thường các bà con xem bệnh, một thang thuốc còn chưa đến năm tệ.

Không rõ ai đưa biển hiệu này, nhưng Lý Thanh Vân biết rõ, biển hiệu này là thể diện của ông nội, cũng là gốc rễ của ông nội, ai đập biển hiệu ông nội sẽ liều mạng với kẻ đó. Đừng thấy bình thường Lý Xuân Thu nhẹ nhàng như gió mây, thể hiện rõ phong phạm thần y, nhưng tính khí nóng nảy khi tuổi còn trẻ, toàn bộ các cụ già ở trấn Thanh Long không ai không biết rõ.

“Chó má, ai dám đập biển hiệu của Lý thần y, trước bò qua thi thể của mọi người!”

“Lên, Nhị Viên, về nhà lấy dao gϊếŧ heo đến đây, hôm nay ba liều mạng với đám oắt con này. Năm đó mẹ của con khó sinh, là Lý thần y cứu mạng hai mẹ con đấy!”

“Chày cán bột của bà đây cũng không phải ngồi không, dám đến trấn Thanh Long gây chuyện, thật sự là tự tìm đường chết!”

Nhìn thấy cục diện sắp không khống chế được, Lý Thanh Vân vội nhảy ra giữa khuyên bảo, đồng thời kêu vào trong y quán bảo ông nội ra mặt. Hắn biết rõ sự bưu hãn và chính trực của thôn dân trấn Thanh Long, gϊếŧ người giống như săn thú, nói chém là chém. Dù sao đàn ông trưởng thành đều từng thấy máu ở trong rừng sâu núi thẳm, trình độ văn hóa thấp, ý thức pháp luật còn mờ nhạt. Nếu như thật sự xảy ra mạng người ở cửa y quán, chẳng những y quán phải đóng cửa, trên lưng ông nội cũng sẽ cõng lấy trách nhiệm hình sự, không có lời.

“Dừng tay!” Lý Xuân Thu trầm mặc hồi lâu đột nhiên đi ra cửa, đầu tiên chắp tay cảm ơn các bà con đã nói chuyện giúp mình, nói: “Trước cảm ơn lòng trượng nghĩa của các bà con làng xóm. Nhưng mọi người đừng kích động, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”

Người nhà gây chuyện có ba nam hai nữ, bị quần chúng đột nhiên phẫn nộ dọa sợ không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, đổ mồ hôi hột, lơ đãng lùi lại đến bên cạnh cáng. Đột nhiên bọn họ kêu ầm lên: “Mấy người định làm gì? Bây giờ là xã hội pháp chế, một lát nữa cảnh sát sẽ đến. Bác sĩ giả lừa tiền này, còn không thể cho bọn tôi một lời giải thích sao?”

Lý Thanh Vân thấy bọn họ luôn vu tội cho ông nội lừa tiền, không nhịn được nói: “Ông nội tôi muốn kiếm tiền, không cần lừa tiền mấy thang thuốc của mấy người. Chuyên gia y tế trong tỉnh nhiều lời mời ông nội rời núi, ông nội đều không đồng ý, nói là các bà con không rời ông được.”

“Vậy mấy gói thuốc này giải thích như thế nào? Một gói thu của bọn ta một trăm hai mươi tệ!” Một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm trong đó hắng giọng kêu lên.

“Không phải mấy người có dẫn theo cả chuyên gia trong bệnh viện huyện đến đây sao? Mở ra để ông ấy nhìn xem, thang thuốc này có đáng giá tiền như thế không?” Lý Thanh Vân tuyệt đối tin tưởng ông nội sẽ không trái lương tâm kiếm tiền đen tối. Trước kia thu phí khám bệnh của người trong thành phố cao chút, nhưng thuộc về giá thị trường hợp lý, còn kém xa giá của bác sĩ thành thị.

“Được, tôi mời chuyên gia Triệu trong thành, vạch trần thần y lừa đảo của mấy người trước mặt mọi người.” Người phụ nữ kia lấy một gói thuốc bắc ra, đưa tới trước mặt bác sĩ Triệu, nói khẽ câu gì đó với hắn.

Bác sĩ Triệu thở dài một tiếng, lại nhanh chóng quét nhìn Lý Xuân Thu có khí độ không tầm thường, mở gói thuốc bắc được gói bằng giấy bản ra. Chỉ nhẹ nhàng đảo qua, bác sĩ Triệu lập tức hít vào một hơi, nhặt ra một mảnh có hình dáng nhân sâm hơi dày, đặt dưới mũi ngửi, lập tức nhảy dựng lên: “Đây, đây… đây là nhân sâm hoang dã trăm năm? Nhân sâm hoang dã chân chính trong núi lớn Xuyên Thục chúng ta? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”

“Coi như cậu có chút ánh mắt.” Ở trong lĩnh vực dược thảo, Lý Xuân Thu vô cùng tự phụ, khẽ gật đầu, xem như thừa nhận suy đoán của bác sĩ Triệu.

Bác sĩ Triệu sốt ruột hét lớn: “Phung phí của trời, năm kia bệnh viện có một khách quý trải qua cuộc phẫu thuật lớn, sợ xảy ra ngoài ý muốn, cần cấp bách vài miếng nhân sâm Xuyên Thục trăm năm giữ mạng. Nhờ vô số mối quan hệ, tốn mười ngàn tệ mới cầu được một mảnh mỏng manh, dựa vào mảnh nhân sâm hoang dã trăm năm này giữ lấy, mới có kinh sợ nhưng không nguy hiểm hoàn thành phẫu thuật. Không phải không mua nổi cả nhánh, mà là trên chợ không mua được! Lão tiên sinh, lão thần y, ông còn nhân sâm Xuyên Thục trăm năm dư thừa không vậy? Mười ngàn tệ một mảnh, dày giống như mảnh này là được.”

Người xung quanh vừa nghe, lập tức kêu lên sợ hãi liên tục, tán thưởng không thôi.

“Một mảnh nhân sâm trăm năm mười ngàn đồng? Ôi trời ạ, cả nhánh bán được bao nhiêu tiền đây? Không được, ngày mai ta phải vào núi một chuyến, có lẽ có thể tìm được một nhánh hai cây.”

“Bậy bạ, gần như mỗi ngày tôi đều vào núi săn thú, cũng chưa từng thấy nhân sâm hoang dã, sâm đầu gà thì từng gặp không ít. Nhưng ước chừng chỉ hai ba năm, không đáng giá tiền gì cả.”

“Sâm đầu gà chẳng phải là hoàng tinh sao, vậy có gì ngạc nhiên…”

Khác với thảo luận ầm ĩ của dân chúng trên thị trấn, người nhà gây chuyện đã sớm há hốc miệng, hồi lâu không thốt ra một lời.

“Bác sĩ Triệu, ông không nhìn nhầm đấy chứ? Mảnh sâm núi này giá trị đến mười ngàn đồng? Vậy mười gói thuốc ông ấy kê cho cha tôi, chẳng phải giá trị trăm ngàn tệ sao?”

“Đúng vậy, đâu thể có bác sĩ nào ngốc như vậy chứ? Bán thuốc giá trị trăm ngàn tệ với giá hơn ngàn cho bọn tôi?”

Bác sĩ Triệu tức giận đến đỏ bừng mặt, nổi nóng quát: “Tôi mới ngốc, bị mấy người vô cớ gọi đến đây mất mặt xấu hổ. Nếu như mấy người không tin, bán mấy gói thuốc này cho tôi, một gói mười ngàn, mấy người có bán không?”

Thuốc còn thừa lại bảy gói, bác sĩ Triệu một chữ nói ra, rất có khí thế của nhà giàu mới nổi ra chi phiếu ngay tại chỗ.

Bị bọn họ ầm ĩ một trận như vậy, các bà con đang vây xem cũng phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng gào lên: “Lý thần y, thu hồi thuốc về, cho bọn họ uống quá hời cho bọn họ. Thuốc mười ngàn tệ một gói, ông mới bán hơn một trăm tệ, bọn họ còn không biết tốt xấu đến gây chuyện, không cho bọn họ nhìn, để lão già kia chết đi. Nhân sâm trăm năm là vật hiếm…”

“Đúng thế, cả đời này của Trương Đại Ngưu tôi chưa từng thấy ai ngu xuẩn như ông, vẫn là cả nhà này thật sự là đồ vô ơn…”

“Ừm, bác sĩ Triệu gì kia, thật ra nhà tôi cũng có một nhánh sâm núi hoang dã lấy từ trong núi lớn, chẳng qua chỉ có niên đại bảy tám năm, ông xem có thể bán bao nhiêu tiền? A? Nhánh bảy tám năm có thể bán mấy trăm đồng, vậy đã không tệ, nhưng mà ta đã ngâm rượu rồi, còn có thể bán không?”

Khóe miệng bác sĩ Triệu co rút, tức giận đến gần như chửi má nó: “Sâm núi hoang dã ít hơn hai mươi năm đừng nhắc đến nữa, sâm đã ngâm rượu càng không cần phải nói.”

Sau khi nói xong, lại chạy lon ton đến trước mặt Lý Xuân Thu, nịnh nọt khom lưng, cười hỏi: “Lý thần y, sâm trăm năm ông còn bao nhiêu? Tôi ra giá cao mua. Tôi có sư huynh công tác ở Sở Y tế tỉnh, có biện pháp bán giá cao hơn.”

Lý Xuân Thu không đáp lại, hỏi cháu trai Lý Thanh Vân ở bên cạnh: “Phúc Oa, cháu có biết vì sao ông bán rẻ nhân sâm núi hoang dã không? Coi nhân sâm hoang dã trăm năm thành khoai lang để bán?”

“Cháu nào biết? Nhánh nhân sâm trăm năm ông bán kia suốt ngày giấu giếm giống như bảo bối, hồi nhỏ khi cháu thể yếu sinh bệnh mới có may mắn được ăn ba bốn mảnh, còn khiến ông đau lòng hồi lâu không nở nụ cười.” Lý Thanh Vân cũng không biết giá của nhân sâm trăm năm, bằng không bán nhánh nhân sâm trăm năm đi, tiền mua nhà ở thành phố Vân Hoang chắc chắn đủ.

Bác sĩ Triệu vừa nghe, gần như té xỉu: “Mới ăn ba bốn mảnh? Như vậy hết bao nhiêu tiền chứ? Từ khi nào dân quê không coi tiền là tiền vậy?”

Lý Xuân Thu cười ha ha, cũng không để ý đến oán trách âm thầm của cháu trai, chỉ vào ông cụ còn đang ho khan ở trên cáng, hỏi: “Cháu cẩn thận nhìn xem, có còn ấn tượng gì với ông ấy không?”

“Hả?” Mới vừa rồi Lý Thanh Vân đã có cảm giác hơi quen mắt với ông cụ này, nhưng không quan tâm nhiều, vừa nghe ông nội nói vậy, trong lòng càng thêm nghi ngờ, mặt mày và khí chất kia vô cùng tương tự với một giáo viên nào đó trong ấn tượng: “Hình như là… lão hiệu trưởng của Trường Trung học số Một trong huyện? Vài năm không gặp, sao bệnh thành như vậy? Lại không nhận ra!”