Chương 18
Vài phút sau Lillian thầm nghĩ, nếu đây là một giấc mơ, thì nó xảy ra với vẻ sáng sủa một cách đáng ngạc nhiên. Một giấc mơ, đúng vậy…cô bám víu luận điểm ấy. Người ta có thể làm mọi thứ trong mơ. Không có quy tắc, không ràng buộc…chỉ có kɧoáı ©ảʍ. Ồ, kɧoáı ©ảʍ…Marcus, cởϊ qυầи áo của cô và của anh, trang phục của họ trộn lẫn thành một đống lùng nhùng trên sàn nhà, và anh bế cô lên chiếc giường rộng có những cái gối nằm mềm xốp phủ vải lanh trắng trơn láng. Đây rõ ràng là một giấc mơ, bởi vì người ta chỉ làʍ t̠ìиɦ trong bóng tối, mà ánh nắng chiều tà thì lại đang quét qua căn phòng.Marcus ở cạnh cô, chồm người bên trên, miệng anh đùa bỡn trong những cái hôn lười nhác và phụ thuộc khiến cô không thể nói khi nào nó kết thúc để một cái khác lại bắt đầu. Cơ thể trần trụi của anh ép sát vào cô, làm cô ngạc nhiên bởi sức mạnh của nó, da thịt anh như thép bên dưới hai bàn tay dò tìm của cô. Cứng và ôn hòa, nóng hầm hập…cơ thể anh là một khám phá chấn động. Những sợi lông đàn hồi trên ngực anh cọ vào hai bầu ngực trần của cô trong lúc anh di chuyển. Anh đặt quyền sở hữu từng inch trên người cô qua những nụ hôn và vuốt ve chậm chạp, thăm thú đầy nhục cảm.
Hình như mùi hương tỏa ra từ anh – và cô, nếu có quan trọng – đã thay đổi dưới sức nóng của sự khát khao, hấp thu một vị hăng mặn làm tắc nghẽn từng hơi thở với hương thơm khoái lạc. Cô vùi mặt vào dưới cổ anh, tham lam tìm kiếm. Marcus…- trong mơ không phải là quý ông người Anh kín đáo, mà là một người lạ dịu dàng, táo bạo làm cô kinh ngạc với những sự thân mật anh đang đòi hỏi. Lật úp cơ thể cô, anh gặm nhắm suốt chiều dài sống lưng, lưỡi anh tìm ra những nơi sau lưng đem lại cho cô sự dễ chịu đến ngỡ ngàng. Nhiệt lượng từ bàn tay anh lan tỏa đến mông cô. Khi ngón tay anh thăm dò khe hở thầm kín giữa hai đùi cô, Lillian không nén nổi tiếng kêu yếu ớt, bắt đầu nhấp nhỏm trên nệm.
Kéo cô lùi lại với một lời thều thào, Marcus tách đôi nhúm lông lòa xòa và đưa một ngón tay vào bên trong cô, trêu đùa và chọc ngoáy bộ phận nhạy cảm. Cô úp một bên mặt nóng rát xuống tấm vải lanh trắng tinh, thở hổn hển vì sung sướиɠ. Anh rù rì trên gáy cô và chuyển động để dang chân cô. Vật đàn ông mượt mà của anh chạm vào mặt trong chân cô trong khi tay anh mơn trớn giữa đùi một cách quỷ quái nhẹ và dịu dàng. Quá dịu dàng. Cô muốn nhiều hơn…cô muốn bất kì cái gì…mọi thứ. Tim cô đập dữ dội, và cô bấu víu tấm trải giường, kẹp nó vào nắm tay. Cảm giác căng thẳng riêng biệt cồn cào bên trong cô, làm cô oằn người bên dưới cơ thể săn chắc mạnh mẽ của anh.
Tiếng nấc nghẹn của cô có vẻ làm anh vui. Anh trườn lên lưng cô, mắt anh lấp lánh ngọn lửa đen tối “Lillian” anh thì thầm trên cái miệng run lẩy bẩy của cô “thiên thần của anh, tình yêu của anh…ở đây có đau không” Ngón tay anh đẩy vào trong cô “Nơi ngọt ngào, trống rỗng này…em có muốn anh lấp đầy nó không?”
“Có” cô thổn thức, len lỏi để được gần anh hơn “Có…, có…”
“Sớm thôi” Anh giục lưỡi lướt qua núʍ ѵú căng cứng của cô.
Cô rên rĩ khi cái chạm bỡn cợt của anh được rút ra. Lúng túng và mất trí, cô cảm nhận được anh xuống thấp hơn, thấp hơn, liếʍ và mυ'ŧ cơ thể đờ đẫn của cô, cho đến khi…cho đến khi…
Hơi thở của cô như nghẹn lại ngỡ ngàng khi tay anh đẩy hai đùi cô dang rộng, và cái lưỡi ẩm ướt mát lạnh luồn lách qua những sợi lông ướŧ áŧ. Mông cô cong lên đón lấy miệng anh. Anh không thể, không thể, cô bần thần nghĩ ngợi, thậm chí khi anh liếʍ sâu hơn bộ phận nổi lên của cô, đầu lưỡi anh xoắn lại hành hạ, ngúng nguẩy ranh mãnh làm cô bật khóc. Anh sẽ không ngừng lại. Anh tập trung vào điểm bé xíu trên cơ thể cô, tìm ra nhịp điệu đem lại ngọn lửa hoang dại khắp người cô, rồi dừng lại để hé mở từng nếp gấp đến khi cô gầm gừ trước cảm xúc do lưỡi anh mang lại.
“Marcus” cô khọt khẹt rạn vỡ, lần nữa và lần nữa, như thể tên anh là một kích động cảm tính. “…” Bàn tay run rẩy đi xuống đầu anh khi cô ráng kéo anh lên cao hơn, để đẩy miệng anh vào đúng nơi cô cần. Nếu cô còn nói được chắc chắn cô sẽ cầu xin. Bất thình lình miệng anh trượt lên cao, một khoảng cách ít ỏi nhưng thiết yếu, kềm chặt trên cô với xúc giác nhạy bén, vùi lấp và nếm trải cô không thương tiếc. Cô khóc khản cổ khi đợt sóng mê ly dữ dội cuốn lấy cô, lộn nhào và đánh bật mọi giác quan.
Marcus đẩy bản thân bên trên và nâng niu cô trong cánh tay anh, miệng anh ấm áp khi hôn hai má ướt. Lillian ôm anh thật chặt, cô thở nhanh và khó nhọc. Vẫn chưa đủ. Cô muốn cơ thể anh, tâm hồn anh, bên trong cô. Vụng về chúi người xuống, cô chạm chiều dài sừng sững của anh và đưa anh vào bộ phận kín đáo ẩm ướt giữa hai đùi cô.
“Lillian…” Đôi mắt anh giống như kim loại nóng chảy. “Nếu chúng ta làm điều này, em phải hiểu là nhiều chuyện sẽ thay đổi. Chúng ta sẽ phải – ”
“Bây giờ” cô hối hả cắt lời. “Bên trong em. Bây giờ” Đầu ngón tay cô lần mò tìm phần cán vào bộ phận căng phồng. Úp mặt vào thanh quản mạnh mẽ của anh, cô khẽ cắn môi. Anh di chuyển đột ngột và đẩy lưng cô, cơ thể anh len xuống dưới. Anh dang hai chân cô ra. Một áp lực thiêu đốt giữa hai đùi cô, và cơ bắp cô gồng lên trước sự xâm nhập
Marcus với tay giữa cơ thể họ và tìm được chóp trên bộ phận nữ tính của cô, ngón tay anh nhen nhóm luồng kɧoáı ©ảʍ mới bên trong da thịt cô cho đến khi cô vật vã trong sự đáp trả bất lực. Với mỗi lần ưỡn hông, cô cảm nhận được anh lại vào sâu hơn, nhiều hơn. Và rồi anh đâm vào dứt khoát và lấp đầy bên trong cô. Nghẹn ngào vì cơn đau bất ngờ, cô nằm yên, tay cô cào cào tấm lưng cứng, trơn trợt của anh. Da thịt cô co quắp dữ dội xung quanh anh, một cơn đau nhói buốt không dễ dàng trôi qua cho đến khi cô sẵn lòng tiếp nhận anh. Lẩm bẩm khuyên cô thả lỏng, anh nằm im bên trong cô với sự kiên trì vô hạn, cố không làm cô đau.
Khi anh ôm ấp và hôn cô, Lillian ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen láy dịu dàng. Tia nhìn của họ gặp nhau, cơ thể cô bất chợt bớt xót xa, mọi kháng cự dần tan biến. Tay anh khum khum ôm mông cô, nâng cô lên khi anh bắt đầu chuyển động với một nhịp điệu từ tốn “Ổn chứ?” Anh thì thầm
Cô rì rầm gì đó và vòng tay quanh cổ anh thay câu trả lời. Đầu cô gục xuống và anh hôn lên cổ cô, trong lúc cơ thể cô mở ra hoàn toàn cho sự xâm nhập nóng – trơn. Cô bắt đầu trườn người vặn vẹo theo từng cú thúc của những nỗi đau ngọt ngào, và có vẻ sự dịch chuyển của cô tăng cường kɧoáı ©ảʍ của anh. Nét mặt anh trở nên cứng đờ vì phấn khích, còn hơi thở ngắt ngứ trong yết hầu. “Lillian” anh ậm ừ, bấu vào mông cô “Lạy Chúa, anh không thể…Lillian…” Mắt anh nhắm nghiền, và anh rú lên hoang dại khi anh đạt đến cao trào, vật đàn ông của anh thổn thức mãnh liệt bên trong cô.
Sau đó anh buộc phải rút ra khỏi cô, nhưng cô ôm chầm lấy anh và thì thầm “Không. Chưa được, làm ơn…” Anh lăn cả hai về cùng một bên, cả hai cơ thể vẫn không rời nhau. Miễn cưỡng để anh rời cô, cô quàng cẳng chân mảnh khảnh qua thắt lưng anh trong lúc ngón tay anh chạy chơi trên lưng cô với điệu bộ gợϊ ȶìиᏂ. “Marcus” cô lè nhè “Đây là giấc mơ…phải không?”
Cô cảm nhận được anh lặng lẽ cười bên má cô “Ngủ đi” anh nói, và hôn cô.
Khi Lillian mở mắt ra lại thì ánh nắng ban chiều đã giảm đi đáng kể, và khung trời nhìn từ cửa sổ nhuốm màu hoa oải hương. Đôi môi của Marcus tha thẩn từ gò má đến quai hàm cô, và cánh tay anh đỡ dưới vai cô, nâng cô thành tư thế nửa ngồi. Cô lờ mờ hít thở mùi hương quen thuộc của anh. Miệng cô khô rang, và cổ họng cô đắng nghét, và khi cô cố gắng nói chuyện, giọng cô khò khè “Khát”
Mép ly thủy tinh được ấn vào môi cô, và cô uống dễ chịu. Chất lỏng mát lạnh và ngon lành với quýt và mật ong.
“Nữa không?”
Khi Lillian nhìn sang người đàn ông đang ôm cô, cô nhận ra anh đã ăn mặc tươm tất, tóc anh chải thẳng nếp, mùi cơ thể chứng tỏ anh vừa tắm gội. Lưỡi cô nặng nề và khô khan “Tôi đã mơ…ôi, tôi đã mơ…”
Nhưng rõ ràng đó không phải là một giấc mơ. Bất chấp việc Westcliff đã mặc áo quần đầy đủ, cô vẫn đang khỏa thân trên giường anh, và được một tấm vải quấn quanh người “Ôi trời” cô thì thầm, kinh ngạc và giận dữ vì nhận ra những gì mình đã làm. Đầu cô đau như búa bổ. Cô xoa tay lên thái dương.
Lấy cái khay trên chiếc bàn cạnh giường, Westcliff rót thêm một ly nước mới.
“Em đau đầu à?” anh hỏi “Anh nghĩ là vậy. Đây này” anh đưa cô một gói giấy mỏng, và cô mở nó ra với những ngón tay run run. Ngửa đầu ra sau, cô đắp những tờ giấy rét buốt xuống dưới cổ họng và lau xuống vừa hớp một ngụm nước ngọt lịm. Tấm chăn trượt xuống thắt lưng cô. Mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cô kéo chăn lên với một tiếng nấc. Dù Westcliff kiên nhẫn không nói gì, cô nhận ra từ nét mặt anh rằng giờ đây không cần phải e lệ. Cô nhắm mắt lại và than trời.
Nhận lại ly nước, Westcliff đỡ cô nằm xuống và đợi cho đến khi cô đưa mắt nhìn anh lần nữa. Anh cười và vỗ về gò má nóng rát của cô bằng lưng bàn tay. Ước rằng anh không tỏ ra quá thỏa mãn với bản thân, Lillian quắc mắt “Thưa ngài – ”
“Chưa đâu. Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi anh chăm sóc em”
Cô kêu ăng ẳng bất lực khi anh kéo tấm chăn khỏi người cô, phơi bày từng inch trên da cô với tia nhìn của anh “Đừng!”
Phớt lờ cô, Westcliff bận rộn ở chiếc bàn cạnh giường, đổ một ít nước nóng từ vòi nước nhỏ vào tô kiểu. Anh thấm ướt một mảnh vải, vắt khô, và ngồi xuống cạnh Lillian. Nhận ra anh định làm gì, cô liền gạt tay anh ra. Quẳng cô cái liếc lạnh lùng, anh nói “Nếu em định làm dáng vào lúc này – ”
“Được rồi” Đỏ mặt, cô nằm xuống và nhắm mắt “Chỉ là…làm cho xong đi”
Mảnh vải nóng được ấn giữa hai đùi cô, làm cô giật mình “Không sao” anh thì thầm, săn sóc phần thịt nhức nhối một cách dịu dàng “Anh xin lỗi. Anh biết em đau. Nằm yên đi”
Lillian lấy tay che mắt, xấu hổ đến mức không thể quan sát anh dùng thêm một miếng gạc nóng khác để xoa dịu cơn đau ngốc nghếch ở những phần riêng tư của cô “Làm thế có đỡ hơn không?” cô nghe tiếng anh hỏi. Cô gật đầu cứng nhắc. Westcliff lại lên tiếng, giọng anh nhuốm màu thích thú “Anh không thể mong chờ vẻ nhu mì từ một cô gái nô đùa ngoài trời với trang phục lót. Sao em che mắt vậy?”
“Bởi vì tôi không thể nhìn ngài trong khi ngài nhìn tôi” cô rầu rĩ nói, và anh cười vang. Lấy miếng gạc ra, anh xả nó trong chậu nước.
Lillian lén nhìn anh từ kẽ ngón tay khi anh ấn mảnh vải nóng xoa dịu giữa hai chân cô lần nữa “Ngài đã rung chuông gọi người hầu” cô nói “Anh ta – hay cô ta – có thấy gì không? Có ai biết tôi đang ở cùng ngài không?”
“Chỉ có đầy tớ của anh. Và anh ta sẽ không hé môi nói gì về …”
Anh ngập ngừng, rõ ràng đang tìm từ phù hợp, Lillian căng thẳng nói “Những chiến tích?”
“Việc này không phải là một chiến tích”
“Vậy thì là một sai lầm”
“Em muốn định nghĩa ra sao tùy em, nhưng sự thật là chúng ta phải giải quyết tình huống này với một thái độ thích hợp”
Nghe đáng ngại quá. Bỏ tay khỏi mắt, Lillian nhìn thấy Westcliff rút mảnh vải ra, và nó lấm tấm máu. Máu của cô. Dạ dày cô trống trơn, và tim cô đập hối hả. Bất kì phụ nữ nào cũng biết nếu cô ta ngủ với một người đàn ông trước ngày cưới thì cô ta đã bị hủy hoại. Từ “hủy hoại” tạo cảm giác khó bảo…như thể cô thường xuyên hư hỏng. Như trái chuối nằm lọt thỏm dưới đáy tô hoa quả.
“Tất cả những gì chúng ta cần làm là không để ai phát hiện ra” cô dè dặt nói “Chúng ta sẽ giả vờ rằng nó chưa từng xảy ra”
Westcliff kéo tấm chăn cao lên ngang vai cô và nhoài người về trước, hai bàn tay đặt trên hai bên vai cô “Lillian. Chúng ta đã ngủ với nhau. Đó không phải là chuyện có thể chối bỏ”
Lòng cô ngập tràn kinh hoàng “Tôi có thể chối bỏ. Và nếu tôi có thể, thì ngài – ”
“Anh đã lợi dụng em” anh nói, nỗ lực dở hơi nhất mà cô từng thấy để cố tỏ ra ăn năn “Hành động của anh là không thể tha thứ. Tuy nhiên, căn cứ theo tình huống hiện nay thì – ”
“Tôi tha thứ cho ngài” Lillian vội vàng nói “Được chưa, kết thúc nhé. Quần áo của tôi đâu?”
“ – giải pháp duy nhất cho chúng là hôn nhân”
Một lời cầu hôn từ bá tước Westcliff.
Bất kì cô gái chưa chồng nào ở Anh nếu nghe được những lời này sẽ khóc ngất vì hãnh diện. Nhưng chuyện này sai hết rồi. Westcliff không ngỏ lời vì anh muốn như vậy, hoặc vì cô là người phụ nữ anh khao khát hơn hết thảy những người khác. Anh cầu hôn vì nghĩa vụ.
Lillian nhấp nhỏm trong tư thế ngồi. “Thưa ngài” cô mệt mỏi hỏi “Có lý do nào khác hơn sự thật là chúng ta đã ngủ với nhau đã thúc giục ngài cầu hôn tôi?”
“Hiển nhiên em hấp dẫn…thông minh…không nghi ngờ gì em sẽ sinh ra những đứa trẻ khỏe mạnh..và liên minh giữa hai gia đình sẽ càng bền chặt …”
Đảo mắt tìm áo quần, cô nhìn thấy chúng nằm vắt vẻo trên một cái ghế cạnh lò sưởi. Lillian bò khỏi giường “Tôi phải mặc quần áo” cô chớp mắt khi bàn chân chạm sàn.
“Anh sẽ giúp em” Westcliff nói ngay tức thì và sải bước đến chiếc ghế.
Cô vẫn ở bên cạnh giường, tóc cô phủ lòa xòa trước ngực và một ít sau lưng. Mang quần áo lại cho cô và đặt chúng trên giường, Westcliff lướt mắt khắp người cô “Em thật đáng yêu” anh lẩm bẩm. Anh chạm vào bờ vai trần và để ngón tay đi xuống khủyu tay cô. “Anh xin lỗi vì đã làm em đau” anh êm ái nói “Lần sau sẽ khá hơn. Anh không muốn em sợ hãi chuyện đó…hoặc sợ anh. Anh hy vọng em sẽ tin rằng anh – ”
“Sợ ngài ư?” Cô nói không thèm nghĩ “Chúa lòng lành, tôi không bao giờ sợ ngài”
Ngả đầu cô ra sau, Westcliff nhìn cô với nụ cười chậm chạp quét ngang mặt anh “Không, em không sợ” anh đồng tình “Em sẽ xiên cả mắt quỷ nếu điều kiện cho phép”
Không thể nhận định câu nói kia là phê bình hay ngưỡng mộ, Lillian nhún vai bực tức. Cô với tay lấy quần áo và lóng ngóng mặc vào. “Tôi không muốn lấy ngài” cô nói. Tất nhiên đó không phải là sự thật. Nhưng cô không thể phớt lờ cảm giác sai lệch trong hết thảy mọi chuyện…rằng cô không nên chấp nhận một lời cầu hôn xuất phát từ lòng trách nhiệm.
“Em không được chọn lựa” anh nói sau lưng cô
“Tất nhiên là tôi có. Tôi dám nói Ngài St. Vincent sẽ chấp nhận tôi dù tôi không còn trong trắng. Và nếu anh ta không đồng ý, cha mẹ tôi cũng khó lòng ném tôi ra đường. Tôi tin chắc ngài sẽ cảm thấy nhẹ nhõm vì biết tôi giải thoát ngài khỏi mọi nghĩa vụ” chộp quần chẽn từ giường, cô cúi xuống mặc nó vào.
“Sao em lại đề cập đến St. Vincent” anh hỏi sắc lẻm “Anh ta đã cầu hôn em phải không?”
“Khó tin quá hả?” Lillian phản kích, cột lại dây quần. Cô với tay lấy áo ngực “Thành thật mà nói, anh ta đã xin phép được nói chuyện với cha tôi”
“Em không thể lấy anh ta” Westcliff quắc mắt khi đầu và cánh tay cô choàng qua áo ngực.
“Tại sao không?”
“Vì từ giờ em là của anh”
Cô tạo ra một âm thanh nhạo báng, dù tim cô đập lố một nhịp khi nghe thấy sự sở hữu của anh “Việc tôi ngủ với ngài không hình thành quyền sở hữu”
“Em có thể đã mang thai” anh chỉ ra với vẻ hài lòng nhẫn tâm “Ngay lúc này, con của anh có thể đang lớn lên trong bụng em. Điều đó hình thành một dạng xác nhận. Anh nghĩ là vậy”
Lillian cảm thấy đầu gối bủn rủn, mặc dù giọng điệu của cô vẫn mát mẻ “Chúng ta sẽ biết ngay thôi mà. Vào lúc thích hợp, tôi sẽ từ chối đề nghị của ngài. Ngoại trừ chuyện ngài chưa thực sự đề nghị gì cả, phải vậy không?” cô xỏ bàn chân trần vào một bên vớ “Nó giống mệnh lệnh hơn là đề nghị”
“Phải vậy không? Có phải những điều anh nói không làm em hài lòng?” Westcliff lắc đầu nôn nóng “Được rồi. Em sẽ lấy anh chứ?”
“Không”
Mặt anh trở nên dữ dằn “Tại sao không?”
“Vì ngủ với nhau không phải lý do đủ để hai ta xiềng xích nhau cả đời”
Anh nhướng một bên mày với vẻ cao ngạo không lầm lẫm vào đâu được “Nó đủ cho anh” Nhặt áo ngực của cô lên và đưa nó cho cô “Em không thể nói hay làm để có thể thay đổi quyết định của anh. Chúng ta sẽ sớm kết hôn”
“Đó là quyết định của ngài, không phải của tôi” Lillian chống đối, thở dốc khi anh túm lấy dây buộc và khéo léo móc chúng vào nhau. “Và tôi muốn được nghe nữ bá tước sẽ nói gì khi ngài bảo với bà sẽ mang thêm một người Mĩ vào dòng họ”
“Bà ấy sẽ chấp nhận dù tức muốn hộc máu” Marcus điềm nhiên nói, thắt lại dây buộc áo nịt ngực cho cô “Bà sẽ tiếp tục gào rống rủa xả, cuối cùng sẽ lăn ra xỉu. Và rồi bà sẽ đi du lịch châu Âu trong 6 tháng, và không thèm viết gì cho chúng ta” Anh ngừng lại rồi thích thú bổ sung “Sao mà anh mong được thấy chuyện đó quá chừng”