Chương 15
Sau khi Lillian rời khỏi vườn bướm, Marcus cố gắng làm nguội lạnh đam mê. Anh gần như hoàn toàn mất kiểm soát với Lillian, suýt nữa chiếm lấy cô ngay trên nền đất như một gã vũ phu mất trí. Chỉ một vài nhận thức le lói nhỏ bé, leo lét như ngọn đèn treo trước gió, đã giúp anh không cưỡng đoạt cô. Một cô gái ngây thơ, con gái của một trong những vị khách của anh…Chúa lòng lành, anh đã phát điên.Thẫn thờ từ từ băng qua khu vườn, Marcus cố gắng phân tích tình hình anh chưa bao giờ rơi vào. Nhớ lại vài tháng trước anh đã châm chọc Simon Hunt về sự đam mê thái quá của anh ta đối với Annabelle Peyton. Anh đã không hiểu sức mạnh của sự ám ảnh, nếu chưa từng cảm nhận lực hút chết người của nó cho đến tận lúc này. Anh không tìm ra lý do. Có vẻ anh đã đánh mất sự sáng suốt.
Marcus không còn nhận ra bản thân trong những phản ứng của anh với Lillian. Chưa từng có ai tạo cho anh cảm giác, một cách sống động, như thể sự hiện diện của cô đánh thức những giác quan của anh. Cô thu hút anh. Cô làm anh cười. Cô khuấy động anh đến mức không chịu nổi. Giống như anh chỉ cần nằm cùng cô và tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm vô ngần. Và phần lý trí còn sót lại trong não anh chỉ ra sự định giá của mẹ anh về các cô con gái nhà Bowman “Có lẽ chúng ta có thể thành công một ít về vẻ tao nhã hời hợt ” nữ bá tước đã nói, “nhưng tầm ảnh hưởng của ta chắc chắn không nhiều hơn sự thay đổi từ sâu bên trong. Cả hai cô gái đều không ngoan ngoãn đủ để thay đổi nghiêm túc. Đặc biệt là cô chị. Không ai có thể bổ sung vẻ quý phái cho cô ta giống như biến vàng giả thành vàng thật. Cô ta đã quyết tâm không sửa chữa”
Kì lạ thay, đó là phần lý giải tại sao Marcus bị Lillian thu hút. Sức sống tràn trề, tính cá nhân không chịu thỏa hiệp, tác động lên anh như một luồng gió hắt hiu của không khí bên trong căn nhà ngột ngạt. Tuy nhiên, anh không thành thật, nếu không nói là bất công, nếu tiếp tục quan tâm Lillian khi mà anh biết rõ chuyện giữa họ sẽ chẳng đi đến đâu. Dù cho vô cùng khó khăn, anh sẽ phải để cô yên, như cô vừa yêu cầu.
Quyết định đó lẽ ra nên mang lại cho anh chút ít bình yên, nhưng nó không có kết quả như vậy.
Ủ ê suy nghĩ, anh rời khu vườn và đi về trang viên, nhận thấy trái với ước muốn của anh rằng cảnh quan đẹp tuyệt xung quanh có vẻ hơi trầm mặc, ảm đạm như thể anh đang nhìn đời qua tấm kính ám bụi. Không khí trong nhà trì trệ có vẻ cũ rích và tiêu điều. Anh có cảm giác sẽ không bao giờ còn có lại sự thoải mái. Tự rủa xả mình vì những ý nghĩ ủy mị, Marcus đi thẳng vào phòng làm việc, mặc dù anh đang rất cần thay quần áo. Anh bước qua cửa và thấy Simon Hunt đang ngồi bên bàn làm việc, một chồng giấy tờ pháp lý vây quanh Simon.
Hunt ngẩng đầu mỉm cười và toan đứng lên.
“Không” Marcus vội vã nói, với cử chỉ ra hiệu ngồi yên “Tôi chỉ muốn liếc qua bưu kiện buổi sáng”
“Anh có vẻ hài hước lộn chỗ” Hunt bình phẩm và ngồi xuống “Nếu là về hợp đồng xưởng đúc thì tôi vừa viết thư cho cố vấn pháp luật – ”
“Không phải cái đó” Nhặt lá thư lên, Marcus xé niêm phong và nhìn thoáng qua, nhận ra rằng nó là một lời đề nghị.
Hunt tập trung quan sát bạn. Lúc sau anh hỏi “Anh đã đạt được thỏa thuận cần thiết với Thomas Bowman chưa?”
Marcus lắc đầu. “Ông ta tỏ vẻ tiếp thu đề nghị góp vốn vào chi nhánh của tôi. Tôi không thấy có vấn đề nào về việc đảm bảo một thỏa thuận”
“Vậy là có chuyện với cô Bowman rồi phải không?”
“Sao anh hỏi vậy?” Marcus cau có hỏi ngược.
Hunt đưa mắt chế giễu, ra chiều có vậy mà cũng hỏi.
Marcus chậm chạp ngồi xuống ghế ở phía bên kia bàn làm việc. Hunt kiên nhẫn chờ đợi, sự im lặng không đòi hỏi của anh khuyến khích giải bày tâm sự. Cho dù Hunt đã luôn là một đối tác đáng tin cậy trên cả hai phương diện làm ăn và xã giao, thì Marcus chưa từng thảo luận về những vấn đề thuộc phạm trù riêng tư với Hunt. Vấn đề của mọi người ư, có đấy. Của anh hả, không đời nào.
“Ham muốn cô ấy không phải là việc hợp lý” Cuối cùng anh nói, hướng tia nhìn vào một chỗ lấm bẩn trên tấm kính của sổ gần đó “Toàn bộ là một trò hề. Không ai tưởng tượng ra được một cặp quái chiêu hơn thế”
“À, như anh đã từng nói, ‘hôn nhân là sự kiện trọng đại không thể bị định đoạt bởi những cảm xúc thất thường’”
Marcus quắc mắt “Bộ tôi chưa nói cho anh biết là tôi rất ghét cái xu hướng anh thường ném vào mặt tôi mấy câu tôi từng nói hay sao?”
Hunt cười “Tại sao? Bởi vì anh không muốn nghe lại lời khuyên của chính anh? Tôi thì buộc phải chỉ ra, Westcliff à, là nếu tôi đã lưu ý đến lời tư vấn của anh về việc cưới Annabelle, thì đó đã là sai lầm lớn nhất trong đời tôi rồi”
“Vào thời điểm đó cô ta là một lựa chọn không khôn ngoan” Marcus lầm bầm “Chỉ sau này cô ấy mới chứng tỏ xứng đáng với anh”
“Nhưng ngay lúc này anh phải thừa nhận rằng tôi đã có quyết định đúng đắn”
“Phải” Marcus nóng ruột đáp “Nhưng cũng không giúp gì cho tình cảnh của tôi”
“Tôi thiên về ý tưởng để bản năng anh đóng vai trò chính trong việc chọn vợ”
Marcus thật lòng phản đối ý tưởng trên. Anh nhìn chằm chằm Hunt như thể anh bạn vừa phát điên “Chúa ơi, anh kia, mục đích của trí tuệ là giúp chúng ta thoát khỏi những hành động thuộc về bản năng đúng không?”
“Anh dựa vào bản năng suốt ấy chứ” Hunt mắng mỏ.
“Không phải lúc cần đến những quyết định liên quan hạnh phúc cả đời. Và bỏ qua sự say mê tôi có với cô Bowman thì những điểm khác biệt giữa hai chúng tôi sẽ chỉ đem lại khổ đau cho những người trong cuộc”
“Tôi biết sự khác biệt giữa hai người” Hunt lặng lẽ nói. Khi hai luồng mắt gặp nhau, có điều gì đó trong mắt Hunt nhắc cho Marcus nhớ rằng bạn anh là con trai ông bán thịt đã thoát khỏi giai cấp trung lưu và tạo dựng gia tài từ hai bàn tay trắng. “Tin tôi đi, tôi hiểu những thách thức cô Bowman sẽ phải đối mặt trong vị trí này. Nhưng nếu cô ấy sẵn lòng đón nhận thì sao? Nếu cô ấy sẵn sàng thay đổi đầy đủ?”
“Cô ấy không thể”
“Anh không thể phán xét bằng cách cho rằng cô ấy không thể thích nghi. Không phải nên cho người khác một cơ hội chứng tỏ?”
“Trời đất ơi, Hunt, tôi không cần sự chứng tỏ ma quỷ”
“Anh hy vọng một sự đồng thuận mù quáng?” Hunt chế nhạo “Có lẽ anh nên tìm ai đó cùng giai cấp với anh mà hỏi xin lời khuyên”
“Không liên quan đến giai cấp” Marcus cáu kỉnh, phật ý vì Hunt đã ám chỉ rằng sự phản đối anh có với Lillian bắt nguồn từ thói trưởng giả đơn thuần.
“Không” Hunt điềm nhiên tán thành, rời khỏi bàn làm việc “Đây là một cuộc tranh luận vô bổ. Tôi nghĩ phải có lý do khác để anh quyết tâm không theo đuổi cô ấy. Điều gì đó anh sẽ không thú nhận với tôi, hay thậm chí là với bản thân anh” Hunt đi ra cửa, và ngừng lại liếc mắt ranh mãnh “Dù vậy, vì anh đã suy tính về vấn đề này thì anh nên nhận ra sự quan tâm St. Vincent dành cho cô ấy đang nhiều hơn vui chơi qua đường”
Sự tập trung của Marcus quay lại ngay sau câu nói “Nhảm nhí. St. Vincent chưa từng mê mẩn ai bên ngoài phạm vi giường ngủ”
“Có lẽ thế, nhưng gần đây tôi được thông báo từ một nguồn đáng tin cậy rằng cha của anh ta đã bán đổ bán tháo mọi tài sản. Nhiều năm liền ăn xài phung phí và đầu tư thua lỗ đã ngốn cạn két tiền của gia đình – và St. Vincent không chóng thì chày sẽ không còn nhận được khoảng trợ cấp hàng năm. St. Vincent cần tiền. Và khát khao của gia đình Bowman được có một cậu con rể quý tộc sẽ không thoát khỏi mắt anh ta”
Hunt nấn ná một lúc trước khi nói thêm “Cô Bowman thích hợp làm vợ quý tộc hay không tôi không cần biết, nhưng rất có thể cô ấy sẽ lấy St. Vincent. Và nếu đúng như vậy, khi anh ta kế thừa tước hiệu, cô ấy sẽ trở thành nữ công tước. May mắn cho cô, St. Vincent tỏ ra không e ngại về sự thích hợp của cô ta trong vai trò đó”
Marcus cáu bẳn nhìn Hunt “Tôi sẽ nói chuyện với Bowman” anh quắc mắt “Một khi tôi nói cho ông ta nghe về quá khứ của St. Vincent thì ông ta sẽ ngăn cản mối quan hệ này”
“Mà nè…anh nghĩ ông ta sẽ chịu nghe hả. Tôi lại đoán là không. Có con rể là công tước, dù là một công tước rỗng túi thì cũng không phải là một mối tệ cho nhà buôn xà phòng đến từ New York”