Ước Nguyện Mùa Xuân (Scandal In Spring)

Chương 4

Chương 4
“Rõ ràng Daisy là còi cọc nhất trong mấy đứa,” Thomas Bowman nói vào buổi tối muộn hôm ấy, đi đi lại lại qua khu tiếp khách riêng nối liền với phòng của ông. Ông và Matthew đã hẹn gặp nhau sau bữa tối khi các vị khách khác đã tụ tập ở tầng dưới. “Nó thật bé nhỏ và nhẹ dạ, ‘hãy đặt cho con bé một cái tên rắn rỏi và thực tế,’ tôi đã bảo vợ mình khi con bé được sinh ra. Jane hoặc Constance hay cái gì đó đại loại như vậy.

Thay vì vậy bà ấy lại chọn Marguerite…một cái tên Pháp, Cậu hãy nhớ kỹ!...sau tên của một người bà con bên ngoại của bà ấy. Và rồi nó còn xuống cấp hơn khi Lillian, lúc ấy mới có bốn tuổi, khám phá ra rằng Marguerite là một từ tiếng Pháp chỉ một loài hoa tầm thường chết giẫm. Nhưng từ đó trở đi Lillian gọi luôn con bé là Daisy, và nó mắc kẹt…

Trong lúc Bowman tiếp tục nói dông dài, Matthew nghĩ cái tên đó mới hoàn hảo làm sao, bông hoa bé nhỏ với những cánh hoa trắng hiện ra quá đỗi thanh tú và cũng dũng cảm lạ thường. Nó nói lên rằng trong một gia đình toàn những tính cách áp đảo người khác thì Daisy luôn luôn giữ nguyên được sự thật bướng bỉnh về bản tính của mình.

“…Đương nhiên là tôi sẽ phải bọc đường cho thỏa thuận này,” Thomas Bowman vẫn đang nói. “Tôi biết cậu đủ rõ để chắc rằng cậu sẽ chọn cho mình một kiểu phụ nữ hoàn toàn khác, một người có những năng lực thiết thực hơn là một cô gái phù phiếm như Daisy. Vì thế-“

“Không cần thiết phải bọc đường đâu,” Matthew điềm tĩnh ngắt lời. “Daisy…nghĩa là, cô Bowman, là hoàn toàn-“ xinh đẹp, gợi cảm, quyến rũ, “-chấp nhận được. Cưới được một phụ nữ như cô Bowman tự nó đã là một phần thưởng rồi.”

“Tốt,” Bowman lầm bầm, rõ ràng không bị thuyết phục. “Cậu quá ư hào hiệp mới nói như thế. Mặc dù vậy, tôi vẫn đề nghị với cậu một phần thưởng lớn coi như một khoản hồi môn hào phóng, nhiều cổ phần hơn nữa trong công ty và những thứ tương tự. Cậu sẽ thấy hài lòng, tôi cam đoan thế. Bây giờ nói về việc tổ chức đám cưới-“

“Tôi không nói là đồng ý mà,” Matthew cắt ngang.

Bowman dừng việc đi bộ lại và nhìn anh chằm chằm thắc mắc.

“Điểm đầu tiên,” Matthew thận trọng nói tiếp, “là rất có khả năng cô Bowman sẽ tìm được một người cầu hôn trong vòng hai tháng tới.”

“Con bé chẳng tìm được người cầu hôn nào cỡ cậu đâu,” Bowman nói.

Matthew nghiêm trang trả lời dù trong lòng thấy thích thú. “Cám ơn ngài. Nhưng tôi không tin là cô Bowman sẽ cùng chia sẻ sự đánh giá cao của ngài.”

Ông già phác một cử chỉ tùy tiện. “Chà! Đầu óc phụ nữ hay thay đổi như thời tiết nước Anh ấy. Cậu có thể thuyết phục để con bé thích cậu. Tặng nó một bó hoa, tung ra vài lời ca tụng những ưu điểm của con bé…hay tốt hơn là, trích dẫn vài đoạn trong những cuốn thơ ca trời đánh mà nó đọc. Quyến rũ một phụ nữ thì dễ ợt, Swiff à. Tất cả những gì cậu phải làm là-“

“Ngài Bowman,” Matthew ngắt lời với một thoáng cảnh giác đột ngột. Lạy Chúa trên trời. Điều cuối cùng anh cần là một bài giảng về kỹ năng tán tỉnh từ sếp của mình. “Tôi tin mình có thể xoay sở được mà không cần bất cứ lời khuyên nào, đó không phải vấn đề.”

“Vậy cái gì…à,” Bowman ném cho anh một nụ cười kiểu ta – đây - biết – tỏng. “Tôi hiểu rồi.”

“Ngài hiểu cái gì?” Matthew bứt rứt hỏi.

“Rõ ràng cậu sợ phản ứng của tôi nếu sau này cậu quyết định rằng con gái tôi không đáp ứng được những yêu cầu của cậu. Nhưng chừng nào cậu còn hành xử thận trọng, thì tôi sẽ không nói lấy một lời.”

Matthew thở dài và xoa xoa mắt, đột nhiên cảm thấy mệt lử. Chuyện này hơi quá tải để đối mặt sớm đến thế sau khi con tàu của anh vừa cập bến Bristol. “Ngài đang nói rằng ngài sẽ tìm ra cách khác nếu như tôi đi lạc khỏi vợ mình ư,” anh nói hơn là hỏi.

“Đàn ông chúng ta luôn đối mặt với nhiều cám dỗ. Đôi khi chúng ta vẫn đi lạc mà. Cả thế giới này ai chả vậy.”

“Tôi thì không,” Matthew nói thẳng. “Tôi đã nói là làm, cả trong công việc cũng như cuộc sống riêng. Nếu hoặc khi tôi đã hứa chung thủy với một phụ nữ, thì tôi sẽ như vậy. Dù xảy ra chuyện gì đi nữa.”

Bộ ria nặng nề của Bowman hếch lên thích thú. “Cậu còn đủ trẻ trung để có thể cư xử đứng đắn đó.”

“Bộ già rồi thì không thể ư?” Matthew hỏi với một thoáng chế nhạo nhưng không ác ý.

“Những lề thói đứng đắn luôn phải trả một cái giá xa xỉ. Một ngày nào đó cậu sẽ khám phá ra thôi.”

“Lạy chúa, tôi hi vọng là không.” Matthew chìm sâu xuống ghế và vùi mặt vào hai bàn tay, những ngón tay anh lùa sâu trong các lọn tóc dày.

Sau một lúc lâu Bowman đánh bạo hỏi. “Chẳng lẽ việc lấy Daisy làm vợ đối với cậu thật sự khủng khϊếp như vậy sao? Trước sau gì cậu cũng sẽ phải cưới vợ. Và con bé thì đi cùng với lợi lộc, như công ty chẳng hạn. Cậu sẽ được trao quyền kiểm soát lợi nhuận sau khi tôi chết.”

“Ông sẽ sống lâu hơn tất cả chúng tôi,” Matthew lẩm bẩm.

Bowman phá lên một tràng cười hài lòng. “Tôi muốn cậu thừa kế công ty,” ông khăng khăng nói, đây là lần đầu tiên ông nói chuyện thẳng thắn về chủ đề này. “Cậu giống tôi hơn bất cứ đứa con trai nào của tôi. Công ty mà trao vào tay cậu sẽ tiến xa hơn bất kỳ ai khác. Cậu có một năng khiếu…một khả năng để bước vào một căn phòng và tiếp quản nó…cậu chẳng sợ ai, và tất cả đều biết thế, họ sẽ kính trọng cậu vì điều đó. Hãy lấy con gái tôi đi, Swiff, và xây dựng nhà máy của tôi, đến khi cậu trở về, tôi sẽ trao cho cậu cả New York.”

“Ông có thể thêm vào cả đảo Rhode được không? Nó đâu có lớn lắm.” (Rhode Island là tiểu bang nhỏ nhất nước Mỹ).

Bowman phớt lờ câu hỏi mỉa mai đó. “Tôi còn nhiều tham vọng cho cậu ngoài công ty ra. Tôi có quan hệ với những người đầy quyền lực, và cậu đã nằm trong tầm ngắm của họ. Tôi sẽ giúp cậu đạt được bất kỳ điều gì đầu óc cậu mường tượng ra…và cái giá của nó thì rất nhỏ. Lấy Daisy và sinh cho tôi những đứa cháu. Đó là tất cả những gì tôi yêu cầu.”

“Đó là tất cả,” Matthew ngạc nhiên lặp lại.

Khi Matthew bắt đầu làm việc cho Bowman mười năm trước đây, anh chưa bao giờ mong đợi người đàn ông này sẽ trở thành người cha thay thế của anh. Bowman giống như một thùng thuốc nổ, lùn tịt, béo tròn và nóng tính đến mức người ta có thể đoán trước một trong những tràng chửi rủa khét tiếng của ông bằng cách quan sát cái đầu hói của ông trở nên đỏ bừng giận dữ. Nhưng Bowman rất thông minh với các con số, và khi nó liên quan đến quản lí con người thì ông sắc sảo và không ngoan đến không thể tin nổi. Ông cũng rất hào phóng đối với những ai làm ông hài lòng, và là một người giữ đúng lời hứa và thực hiện đầy đủ bổn phận của mình.

Matthew đã học được một bài học giá trị từ Thomas Bowman, là làm thế nào để đánh hơi được điểm yếu của đối thủ và biến nó thành lợi thế của mình, khi nào tấn công và khi nào nên phòng thủ…và anh cũng học được rằng, mọi việc hoàn toàn ổn thỏa để thả lỏng bản tính hung hăng của anh trong kinh doanh chừng nào anh vẫn còn chưa bước qua lằn ranh của sự tàn bạo tột cùng. Những doanh nhân ở New York – dân làm ăn thật sự, chứ không phải dạng quý tộc cưỡi ngựa xem hoa – sẽ không nể trọng anh trừ khi anh thể hiện toàn bộ sự chịu chơi của mình.

Cùng lúc đó Matthew còn học được cách kiềm chế cơn nóng giận bằng tài ngoại giao sau khi nhận ra rằng chiến thắng trong một cuộc tranh cãi không có ý nghĩa nhiều lắm nếu không đạt được mục đích mình mong muốn. Vẻ quyến rũ đến với anh không hề dễ dàng, với bản tính luôn đề phòng của anh. Nhưng anh chịu khó giành được từng chút một, như một công cụ cần thiết để công việc được tiến hành trôi chảy.

Thomas Bowman hậu thuẫn cho anh trong từng bước trên con đường đó và mách nước cho anh trong một hai thương vụ bấp bênh. Matthew biết ơn sự dìu dắt của ông. Và anh không thể cưỡng lại cảm giác yêu mến ông chủ nóng tính của mình bất chấp những lỗi lầm của ông – bởi vì một vài sự thật trong tính cách quyền hành của ông chỉ ra rằng họ rất giống nhau.

Làm sao một người như Bowman lại sinh ra được một cô con gái như Daisy nhỉ, đó đúng là một trong những bí ẩn lớn nhất của cuộc sống.

“Tôi cần một khoảng thời gian để cân nhắc chuyện này,” Matthew nói.

“Còn gì để mà cân nhắc chứ?” Bowman phản đối. “Tôi đã chẳng nói là – “ Ông dừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt của Matthew. “Được rồi, được rồi. Tôi cho là không cần thiết phải có câu trả lời ngay lập tức. Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau vậy.”

“Anh đã nói chuyện với Mr Swiff chưa?” Lillian hỏi khi Marcus bước vào phòng ngủ của họ. Cô đã ngủ lơ mơ trong khi gắng đợi anh, và đang chật vật để ngồi dậy trên giường.

“Ồ, Anh nói với anh ấy rồi,” Marcus rầu rĩ đáp, nhún vai thoát khỏi chiếc áo khoác ngoài. Anh vắt chiếc áo được may đo đắt tiền qua tay vịn chiếc ghế kiểu Louis XIV.

“Em đã đúng, có phải không? Hắn ta thật ghê tởm, đáng ghét. Kể em nghe hắn đã nói gì đi!”

Marcus ngắm người vợ đang mang thai của anh, trông vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài xõa tung và đôi mắt còn trĩu xuống vì ngái ngủ, khiến tim anh đập lỗi một nhịp.

“Chưa đâu,” anh thì thầm, ghé người ngồi xuống giường. “Trước tiên anh muốn ngắm em một lát đã.”

Lillian mỉm cười và lùa hai bàn tay qua mái tóc đen lộn xộn. “Em trông thật kinh khủng.”

“Không.” Anh nhích lại gần hơn, giọng nói thấp xuống. “Mọi phần trên người em rất đáng yêu.” Hai bàn tay anh nhẹ nhàng trượt trên những đường cong phong phú của cơ thể cô, êm dịu hơn là khuấy động. “Anh có thể làm gì cho em đây?” Anh thầm thì.

Cô vẫn mỉm cười. “Chỉ cần liếc nhìn em thôi là thấy anh đã làm khá đủ rồi đó, thưa ngài.” Ôm lấy anh với hai cánh tay mảnh dẻ, cô để anh ngả đầu vào ngực mình. “Westcliff,” cô nói giữa mái tóc anh, “Em không bao giờ có thể sinh con cho ai ngoài anh đâu.”

“Điều đó nghe thật vững dạ.”

“Em cảm thấy thật quá sức…và vô cùng lo lắng. Có sai không khi em nói mình không thích mang thai?”

“Tất nhiên là không,” Marcus quay lại, giọng anh chìm lấp giữa hai bầu ngực cô. “Anh cũng không thích chuyện đó tí nào.”

Câu nói khiến cô cười toe toét. Buông anh ra, cô ngả người xuống đống gối. “Em muốn nghe về Mr Swiff. Nói cho em nghe chuyện gì diễn ra giữa anh với gã bù nhìn biết đi đáng ghét ấy.”

“Anh sẽ không miêu tả anh ta như một tên bù nhìn đâu, một cách chuẩn xác. Có vẻ anh ta đã thay đổi từ lần cuối em gặp anh ta.”

“Hmm,” Lillian rõ ràng không hài lòng trước tiết lộ đó. “Dù sao anh ta trông vẫn hãm tài.”

“Vì anh hiếm khi chú mục vào vẻ hấp dẫn của đàn ông,” Marcus khô khan nói. “Anh không đủ khả năng để làm người đánh giá sành sỏi. Nhưng anh nghĩ hiếm có ai miêu tả Mr Swiff như một gã bù nhìn.”

“Anh đang nói là Mr Swiff hấp dẫn hả?”

“Anh tin nhiều người cũng khẳng định như vậy.”

Lillian huơ một bàn tay ra trước mặt anh. “Nói xem em đang có mấy ngón tay đây?”

“Ba,” Marcus nói, thích thú. “Tình yêu của anh, em đang làm gì vậy?”

“Kiểm tra thị lực của anh. Em nghĩ tầm nhìn của anh có vấn đề rồi. Đây này, cứ nhìn theo những ngón tay của em nhé – “

“Sao em không nhìn theo những cử động của ngón tay anh nhỉ?” Anh gợi ý, với tới vạt áo của cô.

Lillian túm lấy tay anh và nhìn vào đôi mắt lấp lánh của anh. “Marcus, nghiêm túc đi nào. Tương lai của Daisy đang bị đe dọa!”

Marcus thẳng người lên. “Tốt rồi.”

“Kể em nghe chuyện đó đi,” cô hối thúc.

“Anh đã tuyên bố với Mr Swiff một cách khá lạnh lùng rằng anh sẽ không cho phép ai làm Daisy không hạnh phúc. Và anh yêu cầu anh ta đưa ra lời hứa sẽ không lấy cô ấy.”

“Ôi, tạ ơn chúa,” Lillian thở dài nhẹ nhõm.

“Anh ta từ chối.”

“Gì cơ?” Miệng cô há hốc vì ngạc nhiên. “Nhưng chưa người nào dám từ chối anh.”

“Hình như Mr Swiff chưa được thông báo về chuyện đó,” anh nói.

“Marcus, anh sẽ làm điều gì đó, phải không? Anh sẽ không để Daisy bị hăm dọa và ép buộc vào cuộc hôn nhân với Swiff-“

“Suỵt! em yêu. Anh xin hứa, Daisy sẽ không bị ép buộc cưới bất cứ ai trái với mong muốn của cô ấy. Tuy nhiên…” Marcus lưỡng lự, tự hỏi anh nên thừa nhận bao nhiêu phần sự thật cho chính xác đây. “Quan điểm của anh về Mr Swiff hơi khác với của em đấy.”

Lông mày cô nhíu lại. “Quan điểm của em chính xác hơn. Em biết hắn ta lâu hơn anh.”

“Em biết anh ấy cách đây vài năm rồi,” Marcus đều giọng. “Ai cũng có thể thay đổi, Lillian ạ. Và anh nghĩ phần lớn những gì cha em khẳng định về Swiff đều là sự thật.”

“Et tu, Marcus?” (*)

Anh bật cười trước điệu bộ rất kịch của Lillian và đưa tay xuống dưới những lớp chăn. Lôi một bàn chân trần của cô ra ngoài, anh kéo nó lên lòng và bắt đầu xoa bóp những đường cong đau nhức của cô với từng nhịp vuốt ve sâu của hai ngón tay cái. Cô thở ra và nằm thư giãn trên gối.

Marcus nhận thấy điều anh phát hiện ra ở Swiff vượt xa mọi tưởng tượng. Anh ta là một thanh niên thông minh, khôn ngoan và lịch sự. Kiểu người luôn nghĩ trước khi nói. Marcus luôn cảm thấy thoải mái với những người đàn ông như vậy.

Nhìn bề ngoài, thì việc gán ghép Matthew Swiff với Daisy Bowman thật khập khiễng đến phi lý. Nhưng Marcus hoàn toàn không đồng ý với niềm tin chắc như đinh đóng cột của Lillian là Daisy nên lấy một người đàn ông có cùng bản chất lãng mạn và nhạy cảm như cô bé. Sự kết hợp kiểu đó sẽ không cân bằng. Sau tất cả, thì mọi con tàu dù lênh đênh đến mấy cũng cần có mỏ neo.

“Chúng ta phải đưa Daisy đến London càng sớm càng tốt,” Lillian day dứt. “Mùa vũ hội đang bước vào đỉnh điểm, còn con bé thì bị chôn vùi ở Hamsphire cách biệt khỏi tất cả các buổi dạ tiệc và vũ hội-“

“Chính cô ấy đã chọn đến đây mà,” Marcus nhắc nhở cô, với lấy bàn chân còn lại của cô. “Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu bỏ lỡ thời khắc em bé được sinh ra.”

“Ôi, phiền thật. Em thà để Daisy bỏ lỡ vụ sinh nở này và gặp gỡ những anh chàng thích hợp thay vì phải chờ đợi ở đây cùng em cho đến khi thời gian của con bé đã hết và nó phải lấy Matthew Swiff và chuyển đến New York theo hắn ta và rồi em sẽ không bao giờ được gặp nó nữa-“

“Anh cũng đã nghĩ tới điều đó,” Marcus nói. “Đó là lí do tại sao anh đảm trách việc mời một số ứng viên thích hợp đến Stony Cross Park cho buổi săn hươu này.”

“Anh đã làm vậy thật sao?” Đầu cô nhấc lên khỏi gối.

“St. Vincent và anh đã lên một bảng danh sách và tranh cãi về những phẩm chất xuất sắc nhất của các ứng cử viên. Bọn anh đã lựa chọn được cả một tá. Bất cứ ai trong bọn họ cũng phù hợp với em gái em.”

“Ôi, Marcus, anh là người thông minh nhất, tuyệt vời nhất-“

Anh phẩy tay trước những lời ca tụng và lắc đầu với một nụ cười toe toét, nhớ đến những cuộc tranh cãi nảy lửa. “St.Vincent khó tính phát sợ, để anh kể cho em nghe. Nếu anh ấy mà là phụ nữ, thì không có người đàn ông nào đủ xứng đáng với anh ấy đâu.”

“Họ không bao giờ xứng đáng,” Lillian trâng tráo bảo anh. “Đó là lí do vì sao phụ nữ chúng em có một câu nói…’Hãy nhắm cho thật cao, rồi từ từ hạ thấp xuống.’”

Anh khịt mũi. “đó là điều em đã làm phải không?”

Một nụ cười làm cong khóe môi cô. “Không, thưa ngài. Em đã nhắm cao và đạt được còn xa hơn những gì dự tính cơ.” Và cô cười khúc khích khi anh trườn lên thân hình duỗi dài của cô và hôn cô thật nồng nàn.

Mặt trời hãy còn chưa mọc lúc một nhóm khách khứa quyết định đi câu cá hồi ăn xong bữa sáng vội vã trên hàng hiên sau và tản đi để thay sang những bộ đồ vải tuýt và vải chéo thô cùng vải lanh. Những người hầu còn ngái ngủ theo sau các quý ông đến con suối có cá hồi, mang theo cần câu, giỏ đựng cá và những hộp gỗ đựng mồi câu và dụng cụ. Cánh đàn ông sẽ đi vào tầm đẹp nhất của buổi sáng trong khi các quý bà quý cô còn đang ngủ.

Tất cả các quý cô trừ Daisy ra. Nàng thích câu cá, nhưng không cần hỏi nàng cũng biết mình không được hoan nghênh ở tất cả các nhóm đàn ông. Và trong khi ngày xưa nàng và Lillian thường đi cùng nhau, giờ đây chị gái nàng chắc chắn không ở trong điều kiện có thể làm vậy được nữa.

Daisy đã cố hết sức thuyết phục Evie và Annabelle đi cùng nàng tới chiếc hồ nhân tạo mà Westcliff đã trữ cá hồi một các hào phóng, nhưng cả hai người dường như chẳng nhiệt tình gì mấy trước viễn cảnh đó.

“Chị sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời,” Daisy dụ dỗ. “Em sẽ dạy chị cách quăng dây – rất là dễ, thật đấy. Đừng có nói là chị sẽ ở nhà trong một sáng mùa xuân đẹp đến nhường này!”

Khi sự thể hóa ra là, Annabelle thì cho rằng ngủ muộn là một ý kiến hay. Và vì St. Vincent chồng của Evie quyết định không đi câu nữa, Evie nói rằng cô thích ở trên giường với chồng hơn.”

“Chị sẽ thấy vui hơn nếu đi câu với em,” Daisy bảo cô.

“Không,” Evie dứt khoát nói, “Chị sẽ không thấy thế.”

Cảm thấy bực bội và phần nào hơi cô đơn, Daisy ăn bữa sáng một mình và khởi hành tới chỗ chiếc hồ, mang theo chiếc cần câu dẻo dai ưa thích của nàng với phần đầu làm bằng sừng ở hàm cá voi và cái để cuộn dây ở phần đế.

Đó là một buổi sáng rực rỡ, không khí mát dịu và sống động. Hoa xô đỏ còn sót lại từ mùa đông nổi bật lên trong màu xanh sáng và những khóm oải hương màu tía dọc theo các hàng rào mận gai. Daisy băng qua một cánh đồng cỏ xanh dẫn tới một bãi đất tràn ngập cây mao lương hoa vàng, cỏ thi, và những cánh hoa hồng tươi của loài hồng dại.

Khi vòng qua một cây dâu tằm, Daisy trông thấy một đám hỗn loạn bên mép nước…hai cậu bé, và thứ gì đó giữa chúng, một loài vật hay con chim nào đó…một con ngỗng? sinh vật đó đang phản ứng lại với những tiếng kêu của ngỗng trời, đập cánh rối rít trước tiếng cười nắc nẻ của hai thằng bé.

“Này này.” Daisy gọi to. “Gì thế này, chuyện gì đang xảy ra thế hả?”

Nhìn thấy vị khách không mời xuất hiện, hai thằng bé hét lên và ù té chạy, những đôi chân guồng nhanh tới mức chẳng nhìn rõ khi chúng khuất xa dần khỏi bờ hồ.

Daisy rảo bước nhanh hơn và đến gần con ngỗng đang phẫn nộ. Đó là một con ngỗng xám to lớn, một loài vật được biết đến với bộ lông màu xám, cái cổ rắn chắc và chiếc mỏ màu cam sắc bén.

“Khổ thân anh bạn,” Daisy nói khi trông thấy hai chân con vật bị buộc lại bởi thứ gì đó. Lúc nàng lại gần hơn, con vật thù địch lao tới trước như muốn tấn công nàng. Đột ngột nó bị khựng lại bởi sợi dây thít chặt vào chân. Daisy dừng lại và đặt bộ cần câu xuống. “Tao sẽ cố giúp mày,” nàng nói với con vật hung hăng. “Nhưng thái độ như thế là hơi khó chịu đấy. Nếu mày có thể kìm chế cơn nóng giận…” Nhích dần về phía con ngỗng, Daisy tìm hiểu nguồn cơn của vấn đề. “Ôi trời,” nàng nói. “Mấy tên quỷ con đó…chúng đang ép mày bắt cá cho chúng phải không?”

Con ngỗng kêu lên một tràng đồng ý.

Một sợi dây câu dài được buộc quanh chân con ngỗng, dẫn tới một cái thìa bằng thiếc với một lỗ nhỏ đυ.c xuyên qua thìa. Một lưỡi câu được ngoắc vào cái lỗ đó. Nếu không phải đang thương cảm cho chú ngỗng bị ngược đãi, chắc Daisy đã phá lên cười.

Thật là mưu trí. Khi con ngỗng bị quăng xuống nước và phải vội bơi vào bờ, cái thìa bằng thiếc sẽ sáng lên giống một con cá tuế. Nếu một con cá hồi bị thu hút trước con mồi, nó sẽ mắc vào lưỡi câu, và con ngỗng sẽ kéo nó theo. Nhưng cái lưỡi câu đã bị mắc vào bụi gai, thực sự là đã giam con ngỗng lại.

Daisy giữ cho giọng thật dịu dàng và cử động thật chậm rãi khi nàng bò tới chỗ bụi gai. Con ngỗng bất động ngó nàng với một con mắt đen lấp lánh.

“Mày là một anh chàng dễ thương,” Daisy vỗ về, thận trọng với tới sợi dây. “Chúa tôi, mày to béo quá. Nếu mày chịu khó kiên nhẫn thêm một chút nữa, Tao sẽ - ối!” Đột nhiên con ngỗng lao tới và mổ vào cánh tay nàng một cú như trời giáng từ cái mỏ sắc nhọn.

Rụt người lại, Daisy liếc xuống vết lõm nhỏ trên da nàng, đang bắt đầu tím lại. Nàng quắc mắt với con ngỗng hiếu chiến. “Mày đúng là đồ vô ơn! Vì thế tao sẽ buộc phải bỏ mặc mày y nguyên tại chỗ.”

Xoa xoa vết thương nhức nhối trên tay, Daisy băn khoăn không biết có thể dùng cần câu của mình để gỡ sợi dây ra khỏi bụi gai được không…nhưng nó vẫn chưa giải quyết được việc tháo cái thìa ở chân con ngỗng ra. Nàng sẽ phải quay lại khu trang viên để tìm người giúp đỡ.

Lúc đang cúi xuống để nhặt bộ cần câu lên, nàng nghe thấy những âm thanh bất ngờ. Có ai đó đang huýt sáo một điệu nhạc kì quặc quen thuộc. Daisy chăm chú lắng nghe, cố nhớ ra giai điệu. Đó là một bài hát được thịnh hành ở New York ngay trước khi nàng sắp sửa ra đi, có tên là “Cái Kết Của Một Ngày Hoàn Hảo.”

Có ai đó đang đi về phía nàng từ hướng dòng sông. Một người đàn ông trong bộ quần áo ướt đẫm, mang một chiếc giỏ câu và đội một chiếc mũ vành nhỏ cũ kỹ. Anh ta mặc chiếc áo khoác thể thao bằng vải tuýt và chiếc quần vải thô, và thật không thể không nhận thấy những lớp quần áo đẫm nước dính sát vào các đường nét săn chắc trên thân hình anh ta. Các giác quan của nàng nhảy dựng lên cảnh báo, kích động nhịp tim nàng sang một tốc độ mới.

Anh ta dừng lại giữa điệu nhạc dang dở khi trông thấy nàng. Đôi mắt anh xanh hơn cả nước hay màu trời, đầy sửng sốt trên gương mặt rám nắng. Khi anh lịch sự ngả mũ xuống, mặt trời tỏa những tia sáng rực rỡ màu gụ trong những lọn tóc dày đen sẫm của anh.

“Thôi xong,” Daisy tự nhủ. Không chỉ vì anh ta là người cuối cùng nàng muốn gặp lúc này, mà vì nàng buộc phải thừa nhận rằng trông anh ta đẹp trai lạ thường. Nàng không muốn trông thấy anh ta quá hấp dẫn, cũng chẳng muốn cảm thấy tò mò về anh ta đến vậy, sự khao khát muốn đột nhập vào đời tư của anh ta và khám phá những bí mật, những niềm vui và nỗi sợ hãi của anh ta. Tại sao nàng chưa bao giờ để tâm tới anh ta trước đó chứ? Có lẽ vì lúc ấy nàng quá trẻ con. Có lẽ người đã thay đổi không phải là anh ta, mà là nàng.

Swiff lại gần nàng một cách thận trọng. “Cô Bowman.”

“Chào buổi sáng, Mr Swiff. Sao anh không đi câu cùng những người khác?”

“Giỏ cá của tôi đầy rồi. Và tôi được nhiều cá hơn mọi người đến mức nếu cứ tiếp tục thì sẽ làm tất cả bọn họ bẽ mặt mất.”

“Anh thật khiêm tốn quá,” Daisy chế nhạo. “Cần câu của anh đâu rồi?”

“Westcliff đang cầm nó.”

“Tại sao?”

Đặt giỏ cá xuống đất, Swiff đội mũ trở lại. “Tôi mang nó theo từ bên Mỹ. Đó là chiếc cần câu được chia làm nhiều đoạn làm từ gỗ mại châu, với phần đầu bằng gỗ tần bì rất dễ uốn và dây câu có độ dài tăng lên gấp bội kiểu Kentucky, cùng với tay quay cân bằng.”

“Dây câu dài thường không hiệu quả,” Daisy nói.

“Dây câu kiểu Anh thì không,” Swiff sửa lại. “Nhưng ở Mỹ chúng ta đã thực hiện một vài cải tiến. Ngay khi Westcliff nhận thấy tôi có thể quăng cần câu trực tiếp từ cuộn dây, anh ấy gần như giằng lấy nó từ tay tôi. Lúc chúng ta đang nói đây thì anh ấy đang thực hành với nó đấy.”

Biết sự say mê của anh rể mình luôn dành cho những sáng chế công nghệ mới, Daisy mỉm cười rầu rĩ, nàng cảm thấy ánh mắt của Swiff đang chiếu vào người, và nàng không muốn nhìn trả lại anh ta, nhưng mặc dù vậy nàng vẫn thấy mình đang nhìn anh chằm chằm.

Thật mâu thuẫn khi kết hợp những ký ức về gã thanh niên đáng ghét nàng từng biết với mẫu đàn ông cường tráng này. Anh ta như một đồng penny vừa xuất xưởng, sáng loáng và hoàn hảo. Ánh sáng ban mai trượt qua làn da anh và mắc lại lấp lánh nơi hàng mi dài và những nếp nhăn tỏa ra quanh đuôi mắt. Nàng muốn chạm vào gương mặt anh, để làm anh mỉm cười và cảm nhận những đường cong của môi anh dưới những ngón tay nàng.

Sự im lặng cứ kéo dài, trở nên căng thẳng và lúng túng cho đến khi bị phá vỡ bởi tiếng kêu thảm thiết từ con ngỗng.

Swiff nhìn về phía con chim to lớn. “Thì ra cô có bạn đồng hành.” Khi Daisy kể lại việc hai thằng bé đã làm với con ngỗng, Swiff cười. “Lũ nhóc thông minh thật.”

Lời nhận xét không làm sự thương xót trong Daisy nguôi bớt. “ Tôi muốn giúp nó,” Daisy nói, “nhưng khi tôi thử lại gần, nó đã mổ vào tôi. Tôi cứ nghĩ rằng gia cầm thì sẽ dễ gần hơn chứ.”

“Loài ngỗng xám này không được cho là có tính khí ôn hòa đâu,” Swiff cho cô hay. “Đặc biệt là những con đực. Có lẽ nó đang cố chứng tỏ cho cô thấy ai mới là ông chủ.”

“Nó đã chứng minh quan điểm của mình rất rõ,” Daisy nói, xoa xoa cánh tay.

Swiff cau mày khi trông thấy vết bầm trên tay cô lớn dần. “Có phải đó là vết cắn của nó không? Cho tôi xem nào.”

“Không, nó ổn rồi-“ nàng định nói tiếp, nhưng anh đã tiến tới. Những ngón tay dài của anh bao quanh cổ tay nàng, ngón cái của bàn tay còn lại lướt nhẹ xung quanh vết tím sẫm.

“Cô thật dễ bị thương,” anh lẩm bẩm, mái tóc đen của anh cúi xuống cánh tay nàng.

Tim Daisy phát ra một loạt những nhịp đập nặng nhọc trước khi chuyển sang một nhịp nhanh hơn. Anh mang mùi của không khí bên ngoài – mặt trời, nước, mùi cỏ tươi. Và sâu hơn trong mùi hương thoang thoảng như hương trầm là mùi mồ hôi đàn ông ấm áp như trêu ngươi. Nàng đấu tranh với thôi thúc muốn bước vào vòng tay anh, áp vào cơ thể anh…và cầm lấy tay anh đưa lên ngực nàng. Sự khao khát câm lặng đó làm nàng choáng váng.

Ngước nhìn gương mặt mờ tối vì ngược nắng của anh, “Tôi…” Nàng lo lắng giật tay ra. “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Về con ngỗng ư?” Anh nhún đôi vai rộng. “Chúng ta có thể vặn cổ nó và trưng dụng nó cho bữa tối luôn.”

Lời gợi ý làm cả Daisy và con ngỗng cùng nhìn anh chằm chằm giận dữ.

“Thật là một lời đùa cợt xấu xa, Mr Swiff.”

“Tôi không hề nói đùa.”

Daisy bước qua đứng chắn giữa anh và con ngỗng. “Tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này, anh có thể đi được rồi.

“Tôi sẽ không khuyên cô coi nó là con vật cưng. Thậm chí cô sẽ nhận thấy nó nằm trên đĩa của mình nếu cô ở lại Stony Cross Park đủ lâu.”

“Tôi chẳng quan tâm nếu việc đó có biến tôi thành kẻ đạo đức giả,” nàng nói. “Không bao giờ tôi ăn thịt một con ngỗng mình quen biết.”

Dù Swiff không hề nhếch miệng cười, Daisy vẫn có cảm giác anh ta đang thích thú.

“Bỏ những chủ đề triết học qua một bên,” anh nói, “còn một vấn đề thiết thực trước mắt là cô định giải phóng đôi chân nó bằng cách nào đây. Cô sẽ bị mổ thâm tím khắp mình mẩy đó.”

“Nếu anh giữ chặt nó lại, thì tôi có thể với tới cái thìa và-“

“Không,” Swiff kiên quyết. “Cho dù vì toàn bộ trà ở Trung Hoa đi chăng nữa.”

“Thành ngữ đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi,” nàng bảo anh, “Về mặt sản lượng trên toàn thế giới, thì trà Ấn Độ vẫn nhiều hơn Trung Hoa.”

Đôi môi Swiff khẽ giật khi anh cân nhắc điểm này. “Vì Trung Hoa đứng đầu trong các nước sản xuất cây gai dầu,” anh nói, “Tôi cho là có thể nói thế này ‘Cho dù vì tất cả cây gai dầu ở Trung Hoa đi chăng nữa…nhưng có vẻ không giống nhau lắm. Tùy cô muốn diễn đạt ra sao, tôi sẽ không giúp con ngỗng đó đâu.”

“Làm ơn đi,” Daisy nói.

Swiff nhìn nàng với vẻ chịu đựng.

“Làm ơn đi mà,” nàng lặp lại.

Không quý ông nào có thể từ chối một quý cô nói từ đó những hai lần.

Lẩm bẩm điều gì đó khó đoán nổi bên dưới hơi thở, Swiff đặt giỏ câu xuống đất trở lại.

Một nụ cười tự mãn nở trên môi Daisy. “Cảm ơn anh.”

Tuy nhiên nụ cười của nàng kém tươi khi anh cảnh báo, “Cô nợ tôi chuyện này đấy.”

“Đương nhiên rồi,” Daisy đáp trả, “tôi chưa bao giờ trông đợi anh làm việc gì đó một cách không công.”

“Và khi tôi đòi nợ, cô sẽ không nghĩ tới chuyện từ chối chứ, dù đó là việc gì,”

“Với một điều kiện, tôi sẽ không đồng ý lấy anh chỉ vì anh đã giải cứu một con ngỗng khốn khổ bị mắc bẫy.”

“Tin tôi đi,” Swiff u ám nói, “Chuyện cưới xin không có phần ở đây.” Anh bắt đầu cởϊ áσ khoác, khó khăn lột bỏ lớp vải tuýt màu ô liu ẩm ướt khỏi bờ vai rộng.

“A-Anh đang làm gì vậy?” Mắt Daisy mở lớn.

Miệng anh nhếch lên bực dọc. “Tôi sẽ không để cho con chim đáng nguyền rủa ấy phá hỏng áo khoác của mình.”

“Không cần thiết phải om sòm lên về vài sợi lông vũ dính vào áo anh.”

“Lông vũ không phải thứ mà tôi lo lắng,” anh nói cộc lốc.

“Ôi,” Daisy cố kìm lại nụ cười bất chợt.

Nàng quan sát anh cởϊ áσ khoác và áo gi lê. Cái áo sơ mi trắng nhàu nát bám chặt vào bộ ngực vạm vỡ, trở nên ướt hơn và gần như trong suốt khi dính vào từng múi cơ bắp hằn lên ở bụng anh và biến mất bên dưới chiếc thắt lưng ướt sũng của quần dài. Hai sợi dây đeo màu trắng vắt trên vai và căng qua tấm lưng đầy sức mạnh của anh. Anh vứt đống vải ướt lên trên chiếc giỏ câu để tránh bị lấm bẩn. Một làn gió nhẹ đùa giỡn trên những lớp tóc ngắn, nhanh chóng thổi một lọn tóc trước trán anh lên.

Sự kì lạ của tình huống…con ngỗng rủi ro, Matthew Swiff sũng nước trong chiếc áo sơ mi xắn đến khuỷu…gây nên một tràng cười không thể nén được từ Daisy, nàng hấp tấp đưa tay lên miệng, nhưng nó đã buột ra rồi.

Anh lắc đầu, một nụ cười đáp lại hiện trên gương mặt. Daisy nhận thấy những nụ cười của anh không bao giờ kéo dài được lâu, chúng biến mất nhanh như khi xuất hiện. Giống như việc bắt gặp một hiện tượng tự nhiên hiếm hoi, như một ngôi sao băng, thoáng qua và đầy ấn tượng.

“Nếu cô kể chuyện này với ai, cô nhóc tinh ranh…thì cô sẽ phải trả giá đấy.” Lời nói đầy đe dọa…nhưng có gì đó trong giọng nói của anh…một sự mượt mà khêu gợi…gửi một cơn rùng mình cả nóng lẫn lạnh dọc xương sống nàng.

“Tôi sẽ không nói với bất cứ ai,” Daisy nói như hụt hơi. “Tình huống này sẽ làm hại đến tôi cũng như anh vậy.”

Swiff với tới chiếc áo khoác vừa vứt xuống, lôi ra một con dao nhíp và đưa nó cho nàng. Có phải là nàng tưởng tượng không, hay những ngón tay anh thật sự nấn ná lại vài giây trên lòng bàn tay nàng?

“Cái này để làm gì vậy?” Nàng hỏi không thoải mái.

“Để cắt sợi dây ở chân con ngỗng. Nhớ cẩn thận – nó sắc lắm đấy. Tôi không muốn cô bất cẩn mà cắt đúng động mạch.”

“Đừng lo, tôi sẽ không làm đau nó đâu.”

“Tôi đang nói về mình, chứ không phải con ngỗng.” Anh lướt ánh mắt ước lượng lên con vật nôn nóng. “Nếu mày gây khó dễ cho tao,” anh bảo con ngỗng, “mày sẽ biến thành món pa tê tối nay đấy.”

Con ngỗng giương cánh lên đe dọa để khiến nó trông càng to lớn hết sức.

Tiến lên một bước thận trọng, Swiff đặt một chân lên sợi dây, rút ngắn phạm vi di chuyển của con ngỗng. Con vật đập cánh và kêu rít, lưỡng lự một thoáng trước khi đưa ra quyết định lao mình tới trước. Swiff túm lấy con ngỗng, chửi thề khi anh cố tránh những cú mổ tới. Một đám lông vũ bay cuộn lên quanh hai đối thủ.

“Đừng bóp cổ nó,” Daisy kêu lên, nhìn thấy Swiff đã tóm lấy cổ con ngỗng.

Có lẽ là may mắn khi câu đáp lại của Swiff bị chìm lấp trong trận quần thảo và tiếng ngỗng kêu quang quác. Không biết làm cách nào mà Swiff đã xoay sở giữ được con chim to lớn đó lại đến khi nó trở thành một đống quằn quại, phun phì phì trong tay anh. Rối bù và bị phủ kín bởi lông ngỗng và đất cát, anh trừng trừng nhìn Daisy, “mau lại đây và cắt dây đi,” anh nạt.

Nàng vội vã tuân theo, quỳ thụp xuống bên cạnh cặp đôi đang móc nghoéo vào nhau, nàng rón rén với tới bàn chân lấm bùn của con ngỗng, nó kêu quang quác và giãy giụa thoát ra.

“Vì Chúa, đừng có rụt rè thế,” cô nghe thấy Swiff sốt ruột nói, “cứ tóm chặt vào và làm luôn đi.”

Nếu không vì có con ngỗng nặng ba mươi pound đầy giận dữ chắn giữa hai người, Daisy đã trừng mắt với anh rồi. Thay vì vậy nàng giữ lấy sợi dây buộc chân cho thật chắc và thận trọng trượt mũi dao vào bên dưới sợi dây. Swiff nói đúng – lưỡi dao sắc đến nguy hiểm. Chỉ với một nhát cắt sợi dây đã dễ dàng đứt làm hai.

“Xong rồi,” nàng reo lên chiến thắng, thu con dao lại. “Anh có thể thả ông bạn lông lá của mình ra rồi đấy, Mr Swiff.”

“Cảm ơn cô,” anh mỉa mai đáp lại.

Nhưng khi Swiff thả tay trả tự do cho con ngỗng, nó bất chợt phản ứng lại. Nhất quyết báo thù, đổ hết lỗi cho cái kẻ bắt giữ nó vì những rủi ro nó mắc phải, con vật quay lại và nhằm thẳng mặt anh mổ luôn một phát.

“Ôi” Swiff ngã ngồi về phía sau, một tay bưng lấy mắt trong lúc con ngỗng chạy vụt đi với tiếng kêu thỏa mãn.

“Mr Swiff!” Daisy bò tới chỗ anh trong sự lo lắng, ngồi lọt vào giữa hai chân anh. Nàng kéo tay anh, “cho tôi xem nào.”

“Tôi không sao,” anh nói, dụi dụi mắt.

“Cho tôi xem nào,” nàng lặp lại, đưa cả hai tay giữ lấy đầu anh.

“Tôi sẽ yêu cầu món thịt ngỗng băm vào tối nay,” anh lẩm bẩm, để cho nàng xoay đầu anh lại.

“Anh sẽ không làm điều đó.” Daisy nhẹ nhàng kiểm tra vết thương nhỏ ở gần sát lông mày anh và dùng ống tay áo để lau đi một vết máu. “Thật tệ khi ăn thịt ai đó ngay sau khi vừa cứu người ta xong.” Giọng nàng run run như muốn cười. “May mà con ngỗng nhắm không chuẩn. Tôi không nghĩ mắt anh sẽ bị bầm đen đâu.”

“Tôi rất vui khi cô thấy nó thú vị,” anh lầm bầm. “Cô có biết là mình đang dính đầy lông ngỗng không.”

“Anh cũng thế mà.” Từng cụm lông tơ nhỏ màu trắng xám bị mắc lại trên mái tóc nâu sáng lấp lánh của anh. Tiếng cười bật ra từ miệng nàng khúc khích, như những bong bóng nước nổi lên trên mặt hồ. Nàng bắt đầu gỡ những sợi lông khỏi tóc anh, những lọn tóc dày cù vào ngón tay nàng buồn buồn.

Thẳng người lên, Swiff chạm tới tóc nàng, đã bắt đầu tuột ra khỏi những chiếc kẹp tóc. Những ngón tay anh đầy dịu dàng khi nhặt lông ngỗng khỏi những sợi tóc đen óng ả.

Một hoặc hai phút cứ thế yên lặng trôi qua. Daisy chăm chú vào công việc mà tư thế không đứng đắn của nó chưa từng xảy ra với nàng bao giờ. Lần đầu tiên nàng ở đủ gần để nhận thấy màu xanh đa dạng trong mắt anh, màu xanh cobalt bao phủ từ bên ngoài tới tận viền tròng mắt. Và bề mặt làn da anh, mượt mà và rám nắng, với dấu tích mờ tối của bộ râu vừa mới cạo nơi quai hàm.

Nàng nhận ra Swiff thận trọng tránh ánh mắt nàng, anh tập trung vào việc tìm từng mẩu vụn sót lại trên tóc nàng. Đột nhiên nàng nhận thức được sự giao tiếp sục sôi giữa hai cơ thể, sức mạnh cứng rắn của anh bên dưới nàng, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào má nàng. Quần áo anh ẩm ướt, sức nóng của làn da anh đốt cháy nàng xuyên qua bất kì nơi nào nó chạm vào.

Họ sững người lại cùng một lúc, níu lấy nhau như trong một cái ôm ghì dang dở, trong khi từng tế bào trên làn da của Daisy dường như được lấp đầy bằng lửa lỏng. Mê đắm, lạc lối, nàng để bản thân mình buông rơi trong đó, cảm nhận được mạch đập ở tận đầu ngón tay. Chẳng còn sợi lông ngỗng nào nữa, nhưng Daisy thấy những ngón tay mình vẫn nhẹ nhàng lách qua những nếp tóc lượn sóng của anh.

Thật dễ dàng để lăn nàng xuống bên dưới anh, sức nặng của anh ấn nàng xuống nền đất ẩm. Sự cứng rắn của đầu gối họ cọ vào nhau qua những lớp vải, làm bùng lên một bản năng nguyên thủy ở anh muốn nàng mở ra cho anh, để anh muốn làm gì với đôi chân nàng tùy thích.

Nàng nghe hơi thở của Swiff nhưng ngừng lại. Anh kẹp chặt hai bàn tay lên phía trên cánh tay nàng và chẳng nhẹ nhàng gì xô nàng khỏi lòng anh.

Đáp xuống bãi cỏ với một cú đập mạnh, Daisy cố thu gom lại bản tính hài hước của mình, nàng lẳng lặng tìm lại con dao nhíp trên mặt đất và đưa trả cho anh.

Sau khi trượt con dao vào trong túi, anh thực hiện công cuộc phủi lông ngỗng và bùn đất trên hai bắp chân.

Tự hỏi sao anh ta cứ ngồi trong tư thế như bị chuột rút kì quặc ấy mãi được, Daisy chật vật đứng lên. “Ồ,” nàng ngập ngừng, “Tôi cho là mình sẽ phải lẻn vào trong dinh thự qua lối đi của những người hầu. Nếu mẹ trông thấy tôi, bà sẽ nổi vài cơn tam bành lên mất.”

“Tôi sẽ quay lại bờ sông,” Swiff nói, giọng anh khàn khàn. “Để xem Westcliff làm ăn thế nào với sợi dây câu. Và có thể tôi sẽ kiếm được vài con cá nữa.”

Daisy cau mày khi nhận ra anh ta đang cố ý tránh mặt nàng.

“Tôi cứ nghĩ là anh đã đứng ngập đến thắt lưng trong nước lạnh đủ cho cả ngày hôm nay rồi.” Nàng nói.

“Hình như là chưa,” Swiff lẩm bẩm, quay lưng về phía nàng khi anh cúi nhặt gi lê và áo khoác.

(*) Câu này bắt nguồn từ câu ‘Et tu, Brute’ là một cụm từ La tinh thường được sử dụng trong thơ ca, là câu nói cuối cùng của nhà độc tài Julius Caesar. Trở nên bất hủ qua vở kịch Julius Caesar của Shakespeare, lời trích dẫn này được sử dụng rộng rãi trong văn hóa phương tây như một ví dụ điển hình của sự phản bội.

Ngày 15 tháng 3, năm thứ 44 trước công nguyên, Caesar bị tấn công bởi một nhóm các nhà nghị sĩ, bao gồm cả Marcus Junius Brutus, người bạn thân của Caesar. Ban đầu Caesar đã chống cự lại những kẻ tấn công, nhưng khi ông nhìn thấy Brutus, ông được cho rằng đã nói những từ đó và cam chịu chấp nhận số mệnh. (wikipedia)