Chương 12
Vì hầu hết các vị khách ở trang viên sẽ ra đi vào ngày mai, nên bữa tiệc tối hôm đó được tổ chức công phu và kéo dài. Hai dãy bàn dài với toàn pha lê và đồ sứ Sèvres lấp lánh trong ánh sáng tỏa ra từ những nhánh chúc đài và đèn treo. Một đội quân những người hầu trong chế phục tuyền một màu xanh biển, màu mù tạc và màu đen với những đường viền vàng di chuyển khéo léo xung quanh những vị khách, rót đầy những ly nước và rượu, phục vụ mỗi món ăn tiếp theo với độ chính xác thầm lặng.Đó là một bữa tiệc tráng lệ. Không may là Daisy chưa bao giờ có hứng thú với việc ăn uống. Thật đáng tiếc là nàng không thể thưởng thức bữa ăn, được đề cao với món cá hồi Xcốt len, những súc thịt nướng bốc khói, đùi nai đi kèm xúc xích và những ổ bánh mì ngọt, và món thịt hầm với rau công phu phủ ngập kem với bơ và nấm cục. Để tráng miệng có những đĩa trái cây xa xỉ: mâm xôi, xuân đào, dâu tây, đào và dứa, và còn thêm ngồn ngộn các loại bánh ngọt, bánh tạc nhân mứt và thạch sữa.
Daisy cố bắt mình ăn, cười và nói chuyện theo cách tự nhiên nhất có thể. Nhưng chẳng hề dễ dàng. Matthew ngồi cách đấy vài hàng ghế ở phía bên kia bàn. Và mỗi khi ánh mắt họ gặp nhau, nàng gần như mắc nghẹn với bất cứ thứ gì đang ăn trong miệng.
Tiếng trò chuyện tuôn chảy xung quanh nàng, và nàng đáp lại nó một cách lơ đãng trong khi tâm trí vẫn còn nguyên vẹn những ký ức về chuyện vừa xảy ra vài giờ trước. Những người biết rõ nàng, chị gái và hai cô bạn, dường như nhận thấy nàng không giống mọi ngày. Đến cả Westcliff cũng mấy lần liếc nhìn nàng với vẻ suy đoán.
Daisy cảm thấy nóng bức trong căn phòng sáng rực và ngột ngạt, màu đỏ lan nhanh dễ dàng trên đôi má. Cơ thể nàng quá ư nhạy cảm, những lớp vải quần áo chà sát vào người, chiếc áo nịt ngực không thể chịu đựng nổi, nịt bít tất bó chặt quanh hai đùi. Mỗi một cử động là một lần nhắc nhở về buổi chiều với Matthew; sự đau nhức giữa hai chân nàng, cảm giác nhoi nhói và giần giật ở những nơi không mong đợi. Và cơ thể nàng vẫn còn khao khát nhiều hơn nữa…bàn tay của Matthew, cái miệng không ngơi nghỉ của anh, vật cứng rắn của anh bên trong nàng…
Cảm thấy mặt mình lại bốc lửa lần nữa, Daisy vội phết bơ vào miếng bánh mỳ một cách sốt sắng. Nàng nhìn sang Matthew, anh đang nói chuyện với một quý cô ngồi bên trái mình.
Nhận biết sự quan sát thầm lén của Daisy, Matthew nhìn về phía nàng. Màu xanh thẳm sâu trong đôi mắt anh rực lên bởi sức nóng và ngực anh chuyển động khi anh hít vào thật sâu. Anh hướng sự quan tâm trở lại với người cùng bàn, tập trung vào cô ta với vẻ quan tâm săn đón đến mức khiến quý cô đó cười khúc khích đầy kích động.
Daisy nhấc ly rượu pha loãng lên môi và bắt mình đối đáp lại cuộc trò chuyện với người ngồi bên cạnh nàng…cái gì đó về chuyến du lịch đến vùng hồ và miền tây bắc Xcốt len. Tuy nhiên, tâm trí nàng sớm quay trở lại với tình cảnh của chính mình.
Nàng không hối hận về quyết định của mình…nhưng nàng không quá ngây thơ để tin rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng kể từ giờ trở đi. Hơi ngược lại là khác. Có một vấn đề về nơi họ sẽ ở, khi Matthew mang nàng về New York, và liệu nàng có thể sống hạnh phúc trong sự xa cách với chị nàng cùng những người bạn. Và còn một câu hỏi không lời đáp nữa là liệu nàng có trở thành một người vợ thích hợp của một người đàn ông sống trong cái thế giới mà nàng chưa bao giờ tìm được cách thích nghi. Và cuối cùng, một câu hỏi không kém phần quan trọng đó là những bí mật Matthew đang che giấu.
Nhưng Daisy nhớ đến âm sắc mềm mại và rung động trong giọng anh khi anh nói.
“Em luôn là tất cả những gì anh nghĩ về một phụ nữ hoàn hảo.”
Matthew là người đàn ông duy nhất từng muốn nàng đúng như những gì nàng có. (Không tính đến Llandrindon được vì niềm say mê của anh ta chỉ lóe lên một thoáng ngắn ngủi nhanh chóng và xẹp xuống cũng với một tốc độ tương đương.)
Về mặt này, Daisy ngẫm nghĩ, hôn nhân của nàng với Matthew sẽ không giống như Lillian và Westcliff. Hai người đó đều có sức mạnh ý trí và sự nhạy cảm cực kỳ khác nhau. Lillian và Westcliff thường xuyên tranh cãi và dàn xếp với nhau…và chuyện đó dường như không hề làm cuộc hôn nhân của họ suy yếu. Mà trái lại, thực ra – sự hòa hợp của họ nhờ đó mà tốt hơn rất nhiều.
Nàng xem xét sang những cuộc hôn nhân của hai cô bạn…Annabelle và Mr. Hunt là sự kết hợp của những tính cách giống nhau…Evie và Lord St. Vincent với bản chất hoàn toàn trái ngược của hai người họ, lại cần thiết cho sự tồn tại của mỗi người như ngày với đêm. Không thể nói rằng những sự ghép đôi đó là chênh lệch.
Có lẽ, bất chấp mọi điều nàng đã nghe về mẫu hình một cuộc hôn nhân hoàn hảo, chẳng có gì giống như thế cả. Có lẽ mọi cuộc hôn nhân đều là một tác phẩm độc nhất vô nhị.
Đó là một ý nghĩ an ủi.
Và nó khiến nàng tràn trề hi vọng.
Sau bữa tối dài vô cùng tận, Daisy lấy cớ bị đau đầu để rút lui còn hơn phải chịu đựng thêm nghi thức uống trà và tán gẫu. Đó là một nửa sự thật – cái tổ hợp của ánh sáng, tiếng ồn và xúc động căng thẳng làm hai thái dương nàng nhoi nhói. Với một nụ cười đau khổ, nàng cáo lỗi và đi về phía cầu thang.
Nhưng khi vừa tới sảnh chính, nàng nghe thấy tiếng chị gái.
“Daisy! Chị muốn nói chuyện với em.”
Daisy biết Lillian đủ rõ để nhận ra sắc thái trong giọng nói của cô. Chị ấy đã nghi ngờ, và lo lắng, và muốn lôi mọi vấn đề ra để tranh luận cho tới khi tất cả được giải quyết thấu đáo mới thôi.
Daisy đã quá kiệt sức. “Không phải lúc này, xin chị,” nàng nói, nở một nụ cười xoa dịu.
“Chị đợi lúc khác được không?”
“Không.”
“Em đang đau đầu.”
“Chị cũng thế. Nhưng chúng ta vẫn sẽ nói chuyện.”
Daisy đấu tranh với một cơn giận đột ngột. Sau tất cả những kiên nhẫn của nàng với Lillian, những năm tháng của lòng trung thành và sự ủng hộ vô điều kiện, đâu phải là quá nhiều để đòi hỏi Lillian nén nhịn một chút đừng quấy rầy nàng.
“Em sẽ đi ngủ,” Daisy nói, ánh mắt vững vàng của nàng thách thức chị mình dám phản đối. “Em không muốn giải thích gì cả, nhất là khi chị không hề có ý định lắng nghe. Chúc ngủ ngon.” Nhìn thấy ánh mắt bàng hoàng trên mặt Lillian, nàng thêm vào nhẹ nhàng hơn, “Em yêu chị.” Nàng đứng kiễng trên những ngón chân, hôn lên má chị gái, và đi về hướng cầu thang.
Lillian đấu tranh chống lại thôi thúc muốn đi theo Daisy lên cầu thang. Cô cảm thấy có ai đó nắm lấy khuỷu tay mình, và cô quay lại để thấy Annabelle và Evie, cả hai đều trông đầy thông cảm.
“Nó sẽ không nói chuyện với mình.” Cô bảo họ với vẻ điếng người.
Evie, thường rất dè dặt khi chạm vào cô, quàng tay mình vào cánh tay Lillian. “Ch - Chúng ta hãy ra vườn cam đi.” Cô gợi ý.
Vườn cam là căn phòng được Lillian yêu thích nhất trong dinh thự, các bức tường được lắp một hàng cửa sổ bằng kính chạy dài, sàn nhà được chế tác bằng tấm lưới mắt cáo tinh xảo để hơi ấm khẽ lùa vào từ những bếp lò đặt phía dưới. Những cây cam và chanh tràn ngập phòng với mùi hương thơm mát, trong khi hệ giàn giáo trĩu nặng bởi những loài cây nhiệt đới bổ sung thêm mùi thơm kì lạ phủ lên hương thơm đó. Ánh đuốc từ bên ngoài hắt thành ánh tranh sáng tranh tối trong căn phòng.
Tìm thấy một dãy ghế nhỏ, ba người bạn ngồi xuống cùng nhau. Đôi vai Lillian sụm xuống khi cô nói rầu rĩ, “Mình nghĩ họ đã làm chuyện đó rồi.”
“Ai làm chuyện gì cơ?” Evie hỏi.
“Daisy và Mr. Swiff,” Annabelle lẩm bẩm với thoáng chút thích thú. “Bọn mình đoán là họ đã có, ờ…sự hiểu biết xá© ŧᏂịŧ lẫn nhau.”
Evie trông lúng túng. “Sao bọn mình biết được?”
“Chà, cậu ngồi ở chiếc bàn khác, cưng ạ, nên cậu không thể thấy, nhưng tại bữa tối hôm nay…” Annabelle nhướng mày đầy ý nghĩa. “…Có những cơn sóng ngầm bên dưới.”
“Ồ.” Evie nhún vai. “Vậy thì mình có ngồi ở bàn các cậu cũng thế thôi. Mình chưa bao giờ giỏi trong việc đọc thấy các cơn sóng ngầm cả.”
“Nó sờ sờ ra đó ấy chứ,” Lillian ảm đạm nói. “Nó cũng chẳng thể rõ mồn một hơn nếu như Mr. Swiff có nhảy lên bàn và đưa ra một lời thông báo đi chăng nữa.”
“Mr. Swiff không bao giờ thô tục đến thế,” Evie nói chắc chắn. “Mặc dù anh ấy là người Mỹ.”
Lillian nghiến răng trong một cái quắc mắt dữ tợn. “Chuyện gì đã xảy ra với ‘Em không thể hạnh phúc với một nhà công nghiệp khô khan’? và ‘Em muốn cả bốn chúng ta luôn luôn ở bên nhau’? Tất cả đều là đồ bỏ, mình không thể tin Daisy đã làm điều này! Mọi thứ đang diễn ra hết sức tốt đẹp với Llandrindon. Nó bị ma ám hay sao mà đi ngủ với Matthew Swiff?”
“Mình nghi ngờ là việc ngủ nghê không có dính líu gì lắm đến chuyện đó,” Annabelle trả lời, đôi mắt lấp lánh.
Lillian lừ mắt với cô. “Nếu sự tế nhị của cậu tệ tới mức thấy chuyện này thú vị, Annabelle-“
“Daisy chưa bao giờ thích Llandrindon cả,” Evie vội vã can thiệp, cố ngăn ngừa một vụ cãi cọ. “Cô ấy chỉ sử dụng anh ta để chọc tức Mr. Swiff thôi.”
“Làm sao cậu biết?” cả hai người cùng hỏi một lúc.
“Ồ, mình – mình…,” Evie làm một cử chỉ tuyệt vọng với đôi bàn tay. “Tuần trước mình đã hơ – hơi tình cờ gợi ý với cô ấy rằng hãy thử làm anh ấy ghen. Và nó đã có tác dụng.”
Cổ họng Lillian làm việc dữ dội trước khi cô có thể xoay sở để thốt ra. “Đúng là ngu như lừa, đầu cừu, chậm tiến hóa-“
“Tại sao vậy, Evie?” Annabelle hỏi bằng giọng tử tế hơn rất nhiều.
“Daisy và mình đã nghe lỏm được Mr. Swiff đang n – nói chuyện với Llandrindon. Anh ấy đang cố thuyết phục Llandrindon hãy tìm hiểu cô ấy, và nó trở nên rõ ràng là Mr. Swiff muốn cô ấy cho chính mình.”
“Mình cá là hắn ta đã lên kế hoạch chuyện đó,” Lillian quát. “Chắc hẳn bằng cách nào đó hắn ta biết được cậu đang nghe lén. Đó là một âm mưu xảo quyệt và nham hiểm, và cậu đã rơi vào tròng!”
“Mình không nghĩ thế,” Evie đáp. Nhìn chằm chằm vào Lillian đang đỏ mặt tía tai, cô lo lắng hỏi, “Cậu sẽ không hét vào mặt mình đấy chứ?”
Lillian lắc đầu và gục mặt vào hai bàn tay. “Mình sẽ la thét như một nữ thần báo tử,” cô nói qua những kẽ ngón tay, “nếu mình nghĩ nó có chút tác dụng nào. Nhưng vì mình khá chắc chắn là Daisy đã quan hệ với gã đê tiện ấy, thì có lẽ không ai có thể làm được gì để cứu nó lúc này.”
“Có thể cô ấy không muốn được cứu vớt đâu.” Evie chỉ ra.
“Đấy là vì nó đã hoàn toàn đắm đuối đến điên dại,” tiếng Lillian vọng ra nghèn nghẹt.
Annabelle gật đầu. “Hiển nhiên là thế. Daisy đã ngủ với một người đàn ông đẹp trai, trẻ trung, khỏe mạnh, thông minh và hình như đã yêu cô bé. Vì Chúa, cô bé còn có thể nghĩ tới điều gì khác nữa chứ?” Cô mỉm cười thương hại khi nghe thấy lời đáp tục tĩu của Lillian, và đặt một bàn tay dịu dàng lên vai bạn. “Bạn thân yêu ơi,” cô lẩm bẩm, “Cậu biết mà, đã có một thời đối với mình chẳng có gì là quan trọng nếu mình có lấy một người đàn ông vì tình yêu hay là không…chỉ cần đủ để đưa gia đình mình ra khỏi tình thế tuyệt vọng lúc đó. Nhưng khi mình nghĩ về chuyện sẽ như thế nào khi chia sẻ chiếc giường với chồng mình…khi dành toàn bộ phần đời còn lại của mình bên người ấy…thì mình biết Simon là lựa chọn duy nhất.” Cô dừng lại, và những giọt lệ đột nhiên đong đầy trong mắt. Annabelle xinh đẹp, luôn bình tĩnh, người hiếm khi nào khóc. “Khi mình ốm,” cô nói tiếp bằng giọng khàn khàn, “Khi mình sợ hãi, khi mình cần điều gì đó, mình biết anh ấy sẽ dịch chuyển cả bầu trời và mặt đất để khiến cho mọi thứ được ổn thỏa. Mình tin anh ấy với từng tế bào trong cơ thể mình. Và khi mình nhìn đứa trẻ chúng mình đã tạo ra, hai người bọn mình đã hòa lẫn vào nhau mãi mãi trong con bé…Chúa ơi, mình vui mừng khôn xiết vì đã lấy Simon Hunt. Tất cả chúng ta đều có thể lựa chọn những người chồng cho chính mình, Lillian ạ. Cậu phải cho Daisy có được quyền tự do ấy.” (Dịch tới đây tớ cũng suýt khóc)
Lillian buông tay xuống đầy bực bội. “Hắn ta không có được phẩm chất như bất cứ người chồng nào của chúng mình. Hắn ta thậm chí còn không bằng St. Vincent, người có thể là một tên vô lại bám váy phụ nữ, nhưng ít nhất anh ta cũng có một trái tim.” Cô dừng lại và lẩm bẩm, “Không có ý xúc phạm đâu, Evie.”
“Không sao cả,” Evie nói, đôi môi cong lên như thể đang cố nín để không cười phá lên.
“Vấn đề là,” Lillian bứt rứt, “Mình cho Daisy có toàn quyền lựa chọn, chừng nào mà con bé chưa chọn nhầm.”
”Cưng ơi – “ Annabelle bắt đầu trong một nỗ lực thận trọng để sửa lại thiếu sót trong logic của cô, nhưng Evie đã nhẹ nhàng cắt ngang.
“Mình ngh – nghĩ mắc sai lầm cũng là quyền của Daisy. Tất cả những gì chúng ta có thể làm trao cho cô ấy sự giúp đỡ nếu cô ấy yêu cầu.”
“Chúng ta không thể giúp nó nếu nó kết thúc cuộc đời với gã New York trời đánh thánh vật ấy!” Lillian vặn lại.
Sau đó thì Annabelle và Evie không tranh cãi với cô nữa, ngầm đồng ý rằng có vài vấn đề mà chỉ lời nói suông thôi thì không thể giải quyết được, và có những nỗi sợ hãi không thể nào xoa dịu. Họ làm những điều mà bạn bè thường làm khi gặp thất bại…họ ngồi với cô trong sự im lặng bầu bạn…và để cô biết rằng họ quan tâm đến cô.
Một bồn tắm nước nóng đã xoa dịu cơ thể Daisy và thư giãn những dây thần kinh kiệt quệ. Nàng ngồi trong làn nước nóng bỏng cho đến khi xương cốt mềm ra và thấy ngột ngạt, và chứng đau đầu của nàng đã giảm bớt. Cảm thấy đã hồi phục lại, nàng mặc chiếc áo ngủ trắng viền đăng ten lên người và bắt đầu chải tóc, trong lúc hai cô hầu phòng tới mang chiếc bồn tắm đi.
Những cái răng lược chạy qua tóc nàng cho đến khi mái tóc dài ngang eo tạo thành một dòng sông màu gỗ mun lấp lánh. Nàng nhìn chằm chằm qua cánh cửa mở toang hướng ra ban công, trong buổi tối mùa xuân ẩm ướt. Bầu trời không trăng sao mang màu sắc của những quả mận chín đen thẫm.
Mỉm cười vu vơ, Daisy nghe thấy tiếng lách cách từ cánh cửa phòng ngủ sau lưng nàng. Nghĩ rằng đó là một cô hầu trở lại để thu dọn khăn tắm và đĩa đựng xà phòng, nàng vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài trời.
Đột nhiên nàng cảm thấy một cái chạm nhẹ lên vai, theo sau là hơi ấm của một bàn tay to lớn trượt qua ngực nàng. Giật bắn người, nàng đứng bật dậy và từ từ bị kéo sát vào một thân hình rắn chắc.
Giọng nói trầm trầm của Matthew cù vào tai nàng. “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Về anh, tất nhiên rồi.” Daisy tựa vào anh, những ngón tay nàng đưa lên vuốt ve bề mặt lông lá của bắp tay anh cho đến mép tay áo được xắn lên tới khuỷu. Ánh mắt nàng quay lại với quang cảnh bên ngoài. “Căn phòng này từng thuộc về một người em gái của bá tước,” nàng nói. “Em được nghe kể lại là người yêu của chị ấy – một thanh niên chăn ngựa, đúng vậy, - thường trèo lên ban công để gặp chị. Giống như là Romeo ấy.”
“Anh hi vọng anh ta được đền đáp xứng đáng với việc mạo hiểm đó,” anh nói.
“Anh có làm một việc mạo hiểm như thế vì an toàn của em không?”
“Nếu nó là cách duy nhất để anh đến với em. Nhưng sẽ là vô nghĩa khi trèo lên hai tầng lầu để tới ban công khi có một cái cửa rất hoàn hảo chờ sẵn.”
“Dùng cửa chẳng gần với sự lãng mạn chút nào.”
“Nó cũng không làm em ngã gãy cổ.”
“Nghe mới thực dụng làm sao,” Daisy nói với tiếng cười lớn, quay người lại trong vòng tay anh. Quần áo Matthew mang mùi hương ngoài trời và dấu vết hăng hăng của thuốc lá. Anh hẳn đã ra hàng hiên cùng vài quý ông sau bữa tối. Rúc sâu hơn vào sự kiềm tỏa của anh, nàng hít vào mùi hồ trên áo sơ mi và hương thơm sạch sẽ quen thuộc của làn da anh. “Em yêu mùi vị của anh,” nàng nói. “Em có thể bịt mắt đi vào một căn phòng có hàng trăm người đàn ông và em sẽ tìm được anh ngay lập tức.”
“Một trò chơi phòng khách khác ư,” anh nói, và họ cùng cười khúc khích.
Nắm lấy tay anh, Daisy kéo anh hướng về phía chiếc giường. “Lại nằm cùng em đi.”
Matthew lắc đầu, cưỡng lại. “Anh chỉ ở lại vài phút thôi. Westcliff và anh sẽ lên đường lúc bình minh,” Ánh mắt anh đói khát trượt trên cái áo ngủ viền đăng ten đứng đắn của nàng. “Và nếu chúng ta đến bất cứ chỗ nào gần cái giường kia, anh sẽ không thể ngăn được mình không làʍ t̠ìиɦ với em.”
“Em không thấy phiền đâu,” Daisy ngượng ngập nói.
Anh kéo nàng vào lòng và ôm nàng một cách thận trọng. “Không quá sớm đến thế sau lần đầu tiên của em. Em cần được nghỉ ngơi đã.”
“Vậy sao anh lại đến đây?”
Daisy cảm thấy má anh cọ vào đỉnh đầu nàng. Thậm chí sau tất cả những gì đã xảy ra giữa họ, dường như vẫn thật khó tin rằng anh đang ôm nàng dịu dàng đến vậy. “Anh chỉ muốn nói chúc ngủ ngon,” anh thì thầm. “Và để nói với em…”
Daisy ngước nhìn lên với ánh mắt tò mò, và anh đánh cắp một nụ hôn từ nàng như thể không kìm được lòng mình. “…em không phải lo lắng về việc anh sẽ thay đổi ý định cưới em đâu,” anh nói, “thực ra, em sẽ có một khoảng thời gian khó khăn chết tiệt để bỏ anh từ bây giờ.”
“Đúng vậy,” nàng nói, mỉm cười với anh. “Em biết anh là người đáng tin cậy mà.”
Bắt mình phải buông nàng ra, Matthew miễn cưỡng đi ra cửa. Anh mở nó ra thận trọng và liếc ra ngoài để chắc rằng hành lang không có ai.
“Matthew,” nàng thì thầm.
Anh ngoái nhìn nàng qua vai. “Gì vậy em?”
“Sớm về với em nhé.”
Dù anh nhìn thấy bất cứ điều gì trên mặt nàng cũng khiến mắt anh rực sáng trong không gian bóng tối như ảo ảnh. Anh trao cho nàng cái gật đầu ngắn ngủi và bỏ đi trong khi anh còn có thể.