Phó quan nghe nói buổi chiều Hi Hoài lại không đi học cho nên tới hỏi thăm tình hình.
Hắn bị người hầu cản lại ở bên ngoài thiên điện không gặp được Hi Hoài.
"Điện hạ nói, không muốn gặp bất kỳ ai hết.” Người hầu khổ sở nói: "Còn nữa, ngài nói những tiết học còn thiếu ngài sẽ bổ túc sau."
Hi Hoài thân là Dị ma tộc có thiên phú rất cao, các bài khảo hạch thư tịch hắn cũng hoàn thành rất tốt, cho nên phó quan ngược lại không có lo lắng chuyện này.
Hắn nhìn về phía tẩm điện: " Được rồi, vậy ngày mai ta lại đến sau vậy."
Hắn mơ hồ cảm thấy, từ khi Hi Hoài từ u minh cốc sau khi trở về từ U Minh Cốc thì liền trở nên có hơi kỳ lạ.
Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi đã xin nghỉ hai lần, còn nói phải nuôi rồng gì đó.
Nếu như chỉ đơn thuần là tâm trạng không tốt, muốn thanh tịnh một mình vậy thì tốt rồi.
Chỉ sợ nếu không để ý, sẽ để hắn gây ra phiền phức lớn.
Trước khi đi, gương mặt phó quan lộ vẻ lo lắng, cuối cùng đứng ở xa xa nhìn cửa tẩm điện một cái.
Bên kia, Hi Hoài đang ôm Tuyết Dĩ ngồi ở trên ban công.
Hắn khoác một cái áo khoác, gió thổi đến đều bị ngăn chặn ở bên ngoài.
Tuyết Dĩ co rúc trong ngực hắn, một đôi mắt màu vàng kim lặng lẽ quan sát những người hầu đang bận rộn phía trong nhà qua khe hở áo khoác.
Dưới sự yêu cầu của Hi Hoài, người hầu đang phủ kín thảm nhung đắt tiền khắp phòng cho hắn, chân giường, chân bàn cùng với một vài chỗ nữa cũng đều được cuốn vải bông mềm mại.
Đại đa số Dị ma tộc đều có sở thích xa hoa, cộng thêm gần đây thời tiết đúng là có hơi chuyển lạnh, cho nên không có ai hoài nghi quyết định đột ngột của Hi Hoài cả.
Bên trong nhà đã được bố trí xong, một tên người hầu đi tới sân thượng: "Điện hạ, nơi này cũng cần phủ kín sao?"
Người xa lạ đến gần, Tuyết Dĩ lập tức vùi đầu trốn kỹ vào bên trong áo khoác.
"Phủ."
Hi Hoài đứng lên, đi vào phòng ngủ.
Mấy tên người hầu đều đứng bên ngoài cánh cửa chạm rỗng, Tuyết Dĩ được thả vào giường, tò mò ngửi giường đã được phủ lên vải mềm, không nhịn được liếʍ liếʍ một cái.
Hi Hoài đưa tay ngăn lại, nhẹ giọng nói: "Không cho phép ăn linh tinh."
Mặt đất vốn là tấm ván lạnh như băng giờ đã trở thành thảm nhung, Tuyết Dĩ rất muốn đi xuống chơi, nhưng Hi Hoài cũng không cho.
Hắn cắt một cái tay áo khoác xuống, cắt thêm mấy cái lỗ, làm thành một bộ áo giáp nhỏ đơn giản, tròng lên người Tuyết Dĩ.
Chiếc áo giáp nhỏ làm rất cẩu thả, mặc vào miễn cưỡng không ảnh hưởng hoạt động, Hi Hoài đợi đến khi các người hầu đều đi hết, mới thả Tuyết Dĩ xuống: "Cứ mặc cái này trước đã."
Trên người đột nhiên có thêm một mảnh vải khiến Tuyết Dĩ có hơi không thích ứng kịp, cúi đầu cắn cắn gặm gặm, lại phát hiện trên đó có mùi của Hi Hoài, lúc ấy mới dừng lại.
Mà Hi Hoài lại cầm cây kéo đi đến trước tủ quần áo, lục ra nhiều quần áo hơn.
Tuyết Dĩ tò mò cũng liếc qua một lúc, lại bị thảm nhung trên đất thu hút sự chú ý.
Thảm nhung thật sự rất dày, màu trắng thuần gần như hòa thành một thể với màu của Tuyết Dĩ, bàn chân có móng của nó đạp lên thảm nhung mềm mụp.
Tuyết Dĩ lại đạp lên một tấm thảm khác ở trong phòng, nó thừa dịp Hi Hoài không chú ý, lặng lẽ cắn một sợi nhung thật dài.
Khuyết điểm duy nhất là quả cầu vài lăn trên thảm nhung không được tốt cho lắm.