Chương 15
Gia đình Taylor chấp nhận sự trở lại của Holly như chào đón đứa con gái hoang đoàng quay trở về với vòng bao bọc. Tất nhiên vẫn có những lời bình phẩm, khi không một ai trong số họ có thể chối từ việc phô trương quan điểm chung của tất cả rằng ngay từ ban đầu nàng đã sai lầm chết người khi lựa chọn việc rời đi. Nàng đã ra đi với thanh danh quý giá như vàng ròng cùng với sự khâm phục và lòng kính trọng của tất cả những người quen biết với gia đình Taylor, và giờ khi trở lại, ngẩng cao đầu với tiếng nhơ không sao gột bỏ. Về mặt tài chính, mối quan hệ với Zachary đã đem lại cho nàng những mối lợi đáng kể, nhưng về phương diện đạo đức và xã hội, nàng đã ngã xuống bùn đen.Holly không quan tâm. Gia đình Taylor có thể vào vệ nàng khỏi một số, nhưng không phải tất cả những chỉ trích hướng về phía nàng. Và tới lúc Rose mười tám tuổi và sở hữu một khoản hồi môn khổng lồ, sẽ tha hồ có những người cầu hôn tiềm năng cho con bé, và vụ tai tiếng đã lâu liên quan tới người mẹ đã dần nhòa theo thời gian.
Holly không chút cố gắng liên lạc với Ravenhill, bởi nàng biết những lời đồn thổi về vị trí mới của nàng sẽ vươn đủ nhanh tới chỗ anh. Không đầy một tuần sau anh đã tới thăm nàng khi nàng quay trở về nhà Taylor, và anh đã được đón tiếp rất nồng nhiệt bởi Thomas và William cùng những người vợ của họ. Cao ráo, tóc vàng với nét đẹp trai lịch lãm, Ravenhill có vẻ ngoài của vị hiệp sĩ sẽ đến để giải cứu người thiếu nữ khỏi nỗi u buồn. Khi gặp anh trong phòng khách chính của gia đình Taylor, Holly định nói với anh rằng nàng không cần được giải cứu. Dù sao đi nữa, anh đã mau chóng khiến nàng hiểu rằng về phía anh, những ước nguyện cuối cùng của George cũng là ước nguyện của chính anh.
“Vậy là em đã ra khỏi hang quỷ,” Ravenhill bình luận, khuôn mặt rất nghiêm túc ngoại trừ đôi mắt xám lấp lánh đang cười.
Holly không thể nín tiếng cười phá lên khi anh bất chợt trêu chọc mình. “Hãy cẩn thận khi tiếp xúc với tôi nha, thưa ngài,” nàng nhẹ nhàng cảnh cáo. “Thanh danh của ngài có thể bị hủy hoại đó.”
“Sau ba năm chè chén say sưa tới bảng bổ ở Châu Âu, xin đảm bảo với phu nhân tôi chẳng còn sót lại chút thanh danh nào để cứu ra khỏi đám cháy đâu.” Vẻ mặt của Ravenhill như mềm hơn khi Holly mỉm cười với anh. “Anh không trách em khi em tới sống với gia đình Bronson,” anh nói. “Làm sao anh có thể khi em ở đó là lỗi của anh? Trong những năm trước anh nên tới, và chăm sóc cho em như đã hứa với George.”
“Anh Vardon à, về phần lời hứa…” Holly dừng lại và bất lực nhìn anh chằm chằm, hai gò má đỏ bừng khi những ý nghĩ dần trở nên quá phức tạp để có thể cất thành lời.
“Ừ?” anh dịu dàng thúc giục.
“Em biết chúng ta đều tán thành,” nàng nói, đau khổ, “nhưng lúc này em nghĩ… không còn cần thiết… sau tất cả, em và anh…”
Ravenhill chạm khẽ những ngón tay dài lên đôi môi nàng, nhẹ nhàng như chiếc lông vũ thoảng qua. Holly không hề cử động khi anh xiết đôi tay nàng trong hai bàn tay chắc chắn, ấm áp của anh. “Hãy nghĩ về cuộc hôn nhân giữa những người bạn thân thiết,” anh nói, “những người luôn bằng lòng chân thành san sẻ với người kia. Một cặp đôi có cùng tư tưởng và sở thích. Những người cảm thấy khoan khoái khi kề bên người kia và đối xử tôn trọng với nhau. Đó là điều anh cần. Không có lý gì để chúng ta không có những điều đó cùng nhau cả.”
“Nhưng anh không yêu em, Vardon. Và em cũng không…”
“Anh muốn tên tuổi của anh bảo vệ cho em,” anh cắt ngang.
“Nhưng điều đó không đủ để xóa đi tai tiếng cùng những tin đồn…”
“Nhưng cũng tốt hơn những gì em có lúc này,” anh điềm tĩnh chỉ ra. “Bên cạnh đó, em đã sai về một số chuyện rồi. Anh có yêu em. Anh biết em từ trước khi em và George kết hôn. Anh chưa bao giờ tôn trọng và yêu thích một người phụ nữ nào hơn em. Hơn nữa, anh tin câu châm ngôn trong những cuộc hôn nhân thì hôn nhân giữa những người bạn tốt hơn bao giờ hết.”
Holly hiểu tình yêu anh ám chỉ không phải kiểu tình yêu nàng đã có với George. Và anh cũng không đề nghị sự gắn kết đầy đam mê mà nàng đã chia sẻ với Zachary Bronson. Đây thực sự là một cuộc hôn nhân tiện lợi, một cuộc hôn nhân sẽ đáp ứng đầy đủ những nhu cầu của họ cũng như thỏa mãn lời thỉnh cầu cuối cùng của George.
“Vậy nếu nhiêu đó không đủ cho anh?” nàng lặng lẽ hỏi. “Anh sẽ gặp ai đó, Vardon… Có thể chỉ sau vài tuần chúng ta kết hôn, hoặc vài năm, nhưng chắc chắn một ngày nào đó cũng xảy ra. Một người phụ nữ mà anh sẽ vui lòng chết vì cô ấy. Và anh sẽ muốn liều lĩnh được sống với cô ấy, lúc đó em sẽ chẳng là gì ngoại trừ cái cùm quanh cổ anh.”
Anh lắc đầu ngay lập tức. “Sẽ không như vậy đâu, Holly. Anh không tin còn có ai hoặc còn có tình yêu đích thực cho mỗi chúng ta. Anh đã có những quan hệ yêu đương rồi – ba năm cả thảy – và anh mệt mỏi khốn khổ với tất cả những trò tuồng, rồi nào là ám ảnh, nào là mê mụ, nào là sầu muộn. Anh muốn một chút bình yên thôi.” Một nụ cười tự giễu cong lên trên môi anh. “Anh muốn là một người đàn ông có gia đình đáng kính – mặc dù Chúa biết thừa rằng anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi bản thân có thể thốt lên như vậy.”
“Vardon…” Nàng nhìn chằm chằm xuống đường chỉ thêu kim tuyến trên ghế, dùng một đầu ngón tay vạch theo mẫu hoa diên vỹ thêu bằng chỉ vàng và màu rượu vang đỏ. “Anh vẫn chưa hỏi vì sao em lại bỏ việc chỗ ông Bronson một cách bất ngờ như thế.”
Một khoảng im lặng nghiền ngẫm kéo dài trước khi anh trả lời. “Em có muốn nói với anh không?” Dường như anh không đặc biệt hăm hở muốn biết câu trả lời thì phải.
Holly lắc đầu, trong lúc một tiếng cười giận dỗi nghẹn lên đau đớn trong cổ họng. “Không muốn lắm. Nhưng đứng trên phương diện là đối tượng cầu hôn của anh, em cảm thấy bắt buộc phải thú nhận vài điều. Em không muốn nói dối anh, và…”
“Anh không cần nghe những lời thú nhận của em, Holly.” Ravenhill nắm tay nàng và xiết nhẹ, thật kiên định và đầy an ủi. “Anh không muốn nghe,” anh tiếp tục, “bởi vì sau đó lại tới lượt anh phải thú tội. Điều đó không cần thiết, mà cũng không đem lại lợi lộc gì. Bởi vậy em hãy giữ lại quá khứ của em, và anh sẽ giữ lấy quá khứ của anh. Ai cũng được phép có trong mình một hoặc hai bí mật mà.”
Holly cảm thấy cơn sóng quý mến anh lại dấy lên trong lòng. Phải là người phụ nữ vô cùng may mắn mới có được một người chồng như anh. Ngay cả nàng cũng có thể mường tượng được cuộc hôn nhân giữa hai người. Họ sẽ thân hơn một chút so với những người bạn, và dù vậy tình cảm vẫn kém hơn so với những người tình. Nhưng tình cảnh đó đem lại cho nàng một cảm giác thật kỳ quặc và cứ như kiểu sản xuất dây chuyền tự động hóa sao đó, và nàng nhíu mày khi nhìn anh chăm chú. “Em muốn làm một việc đúng đắn, nhưng giá như em có thể biết nó là gì,” nàng nói.
“Vậy chuyện gì sẽ khiến em cảm thấy đúng?”
“Không gì cả,” nàng thú nhận, và Ravenhill bật cười khe khẽ.
“Vậy hãy để anh theo đuổi em một thời gian. Chúng ta có thể dành ra chút thời gian. Anh sẽ đợi cho tới khi em tin chắc rằng đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.” Anh dừng lại và kéo đôi bàn tay nàng lên hai vai mình, trao cho nàng một nụ cười nửa miệng mờ mờ như thể thách thức nàng dám bỏ tay ra vậy. Nàng không dám, mặc dù trái tim bất chợt nhảy lên sợ hãi khi nhận thức được điều anh sắp làm.
Ravenhill ngả người về phía trước và trải một nụ hôn nhẹ lên môi nàng, chỉ kéo dài trong chốc lát. Chẳng có gì đòi hỏi trong nụ hôn của anh, nhưng nàng cảm nhận được kinh nghiệm nɧu͙© ɖu͙© phong phú và cũng như sự tự tin vào bản thân mà anh sở hữu. Nàng tự hỏi George liệu có trưởng thành thành một người đàn ông như thế này không, liệu anh có có được vẻ phong trần lịch lãm như thế này không, liệu đôi mắt anh có ánh lên nét cười nhè nhẹ ở đuôi mắt kia không, và liệu anh có trút bỏ dáng vẻ cao lêu đêu của tuổi trẻ để sở hữu một thân hình khỏe mạnh, dày dạn như kia không.
Ravenhill lùi lại, nụ cười nhẹ của anh vẫn còn lưu giữ trên môi khi Holly vội vàng rút tay lại. “Liệu sáng mai anh có thể gặp em không?” anh hỏi. “Chúng ta sẽ đi cưỡi ngựa trong công viên.”
“Dạ được,” nàng thì thầm.
Những suy tư nhấn chìm trong hỗn loạn, và nàng cứ vậy tạm biệt và tiễn anh ra ngoài một cách máy móc. Thật cảm tạ khi Ravenhill từ chối lời mời dùng bữa tối với gia đình Taylor, và anh đã trao cho Holly một nụ cười châm biếm chóng vánh để lộ đánh giá của mình về các chị em dâu quá nhiệt tình của nàng.
Olinda, người vợ mảnh dẻ tóc vàng của Thomas, đã đứng bên cạnh Holly khi nàng vẫn lưu lại trong sảnh lớn. “Ngài Ravenhill thật là một người đàn ông đẹp trai,” cô la lên đầy ngưỡng mộ. “Không ai thực sự chú ý vẻ ngoài của ngài ấy mỗi khi so sánh với anh George, nhưng giờ ngài ấy đã không còn phải đứng dưới cái bóng của anh George nữa thì…” Bất chợt nhận ra những lời bình luận của mình có vẻ khiếm nhã, cô rơi vào im lặng.
“Anh ấy vẫn còn đứng dưới cái bóng của George,” Holly nhẹ nói. Sau tất cả, không phải toàn bộ tình cảnh này là do George tạo nên sao? Tất cả đều theo sự sắp đặt của anh ấy. Ý nghĩ này đáng lẽ nên khiến nàng cảm thấy yên lòng, nhưng thực ra nó chỉ đem tới khó chịu cho nàng mà thôi.
“Ưm,” Olinda trầm ngâm cất tiếng, “Em tin rằng đối với chị, mọi người đàn ông trên thế giới này đều không bằng George được. Anh ấy quá xuất sắc ở tất cả mọi mặt. Không ai có thể làm anh ấy lu mờ.”
Nếu cách đây không lâu Holly sẽ ngay lập tức đồng ý với quan điểm đó. Nhưng bây giờ, dù sao đi nữa, nàng chỉ cắn môi và tiếp tục giữ im lặng.
Đêm đó giấc ngủ đã lảng tránh nàng. Khi Holly cuối cùng cũng dỗ ngủ được thì nó cũng chỉ là một giấc nông đầy mộng mị. Nàng đang bước qua một vườn hoa hồng, đôi chân lạo xạo trên con đường rải sỏi, đôi mắt nheo lại trước ánh mặt trời chói chang. Như mê đi bởi những đóa hoa đỏ rực đầy sức sống vây quanh, nàng với tay lấy một bông, khẽ khum những chiếc cánh mịn như nhung và cúi xuống hít vào mùi hương thơm ngát của nó. Rồi bất chợt cơn đau nhói lên trên ngón tay khiến nàng giật nảy, rụt lại ngay lập tức. Máu rỉ ra từ vết thương trên đầu ngón tay, bị đâm bởi chiếc gai khuất sau phiến lá. Nhìn thấy vòi phun nước cách đó không xa, nàng bước lại gần để ngâm những ngón tay tê nhức của mình. Nhưng những bụi hồng tụ lại quanh nàng và đâm lên cao mạnh mẽ lạ lùng. Những đóa hoa héo dần rồi rụng xuống, và chỉ còn lại bức tường từ những chiếc gai nâu nhọn hoắt, chặn mọi lối thoát. Thét lên vì đau đớn, Holly co tròn người lại trên mặt đất trong khi những nhánh cây đầy gai vẫn tiếp tục sinh sôi, nàng ôm bàn tay thương tích ấn lên nơi trái tim vẫn rộn lên những nhịp đập đầy tuyệt vọng.
Và rồi giấc mơ thay đổi, và nàng phát hiện mình đang nằm trên con đường dày cỏ xanh mướt, trong khi thứ gì đó… ai đó… chặn tầm nhìn lên phía bầu trời và những áng mây trên cao. “Ai đó… là ai đó?” nàng khẩn cầu được biết, nhưng đáp lại chỉ là một nụ cười trầm thật khẽ vấn vương quanh mình như làn khói thuốc. Nàng cảm nhận đôi bàn tay của một người đàn ông trên người mình. Rên lên, nàng thả lỏng bên dưới anh ta, và đôi mắt như nhòa đi bởi ánh mắt trời vẫn nhìn đủ rõ để khám phá ra một đôi mắt đen hư hỏng đang nhìn đăm đắm xuống nàng. “Zachary,” nàng thở đứt quãng, cả chân, tay lẫn cả cơ thể mở rộng để tiếp nhận anh, nàng xiết lại trong niềm sung sướиɠ khi cảm nhận sức nặng của anh hạ thấp dần xuống người mình. “Ôi, Zachary, vâng, đừng dừng lại…”
Anh mỉm cười và bọc lấy bầu ngực nàng bằng hai tay rồi hôn nàng, nàng rêи ɾỉ trong kích động. “Zachary…”
Holly thình lình thức giấc, giật mình khỏi giấc ngủ bởi âm thanh phát ra từ chính mình. Thở hổn hển, nàng choáng váng nhìn chằm chằm xung quanh. Nàng nằm một mình trên giường, với những chiếc gối chất đống quanh mình, khăn trải giường xoắn bện lộn xộn quanh đầu gối và mắt cá chân. Thất vọng ghê người quét qua người khi những ảo ảnh cuối cùng của giấc mơ nhạt nhòa. Nàng túm lấy một chiếc gối áp lên bụng rồi ôm nó nằm cạnh mình, run rẩy và thiêu đốt. Lúc này Zachary ở đâu? Liệu anh có đang chìm sâu trong cơn mơ trên chiếc giường đơn độc của mình, hay đang thỏa mãn những khao khát của bản thân trong vòng tay của một người đàn bà khác? Nỗi ghen tuông như chất độc nhấn chìm nàng. Nàng ấn hai tay lên hai bên đầu, cố gắng chặn lại những hình ảnh lan tràn trong tâm trí. Một người đàn bà nào đó khác có thể đang ôm riết lấy cơ thể cường tráng của anh, lùa những ngón tay vào mái tóc đen dày và cảm nhận cái rùng mình của anh khi anh nhận lấy niềm hoan lạc trong người cô ta.
“Giờ nó không quan trọng nữa, mình đã lựa chọn rồi,” nàng thì thào để khích lệ bản thân. “Và anh ấy đã nói đừng quay trở lại. Hết rồi… kết thúc rồi.”
Đúng như lời anh nói, Ravenhill đã tới để tán tỉnh Holly, thăm nàng gần như tất cả mọi ngày. Anh hộ tống nàng cưỡi ngựa qua công viên, đi picnic với gia đình Taylor, và tham gia những bữa tiệc bên sông với những người bạn thân thiết. Phải cảm ơn sự bảo vệ cương quyết của gia đình Taylor nên những cuộc tụ họp đều diễn ra yên ổn và Holly đã được che chở khỏi những lời châm chọc ác ý. Ai cũng phải thừa nhận rằng gia đình chồng cũ của nàng mang trong mình lòng trung thành đáng ngưỡng mộ. Họ tạo thành những vòng bảo vệ bao quanh nàng và sốt sắng che chở cho nàng, mặc cho việc phản đối của họ đối với những hành động trong quá khứ của nàng. Dù sao đi nữa họ đều tán thành việc nàng duy trì mối quan hệ với Ravenhill. Biết nguyện ước cuối cùng của George là muốn Holly và Ravenhill kết hôn, cả gia đình đều đảm bảo chắc chắn không gây ra bất cứ một trở ngại nào cho cuộc hôn nhân này.
“Khi thím và Ravenhill kết hôn,” William, người chủ gia đình nói với giọng thực tế-nó-vậy với Holly, “sẽ đặt dấu chấm hết cho những suy đoán ngày một lan tràn về mắc mứu của thím với Bronson. Nếu là thím, tôi sẽ gắng hết sức để mau chóng hoàn thiện các thủ tục hôn nhân.”
“Em hiểu, anh William,” Holly đáp, mặc trong thâm tâm như muốn sôi lên để phản đối lời khuyên không hề mong muốn này. “Và em phải cảm ơn anh vì đã chia sẻ sự khôn ngoan với em. Nhưng dù sao cũng không hoàn toàn chắc chắn rằng Ravenhill và em sẽ lấy nhau.”
“Cái gì?” Đôi mắt xanh biển của William hẹp lại trong cái quắc mắt gớm guốc. “Có phải cậu ta tỏ vẻ miễn cưỡng khi thảo luận về nó không? Tôi sẽ nói chuyện với cậu ta và sắp xếp lại mọi chuyện. Thím không phải buồn phiền đâu, cậu ta sẽ dậm đều chân tới bệ thờ cùng với thím dù cho tôi có phải thúc nòng súng vào mông cậu ta đi nữa.”
“Không, không,” Holly vội nói, miệng nàng run lên vì buồn cười. “Không cần vậy đâu, anh Wiliiam. Ravenhill không tỏ miễn cưỡng gì hết. Em là người miễn cưỡng, và anh ấy đang cho em thời gian em cần để đưa ra quyết định.”
“Còn quyết định nào ở đây? Có thể có lý do gì níu kéo chân thím chứ?” William sốt ruột nhìn nàng chằm chằm. “Để tôi đảm bảo với thím, nếu không vì gia đình này, ngay lúc này thím đã trở thành kẻ bị xã hội bỏ rơi rồi. Thím đang tiến thẳng tới bờ vực của sự hủy hoại đó thím biết không. Cưới Ravenhill đi, vì Chúa, và giữ gìn chút địa vị nhỏ bé trong xã hội thượng lưu mà thím còn sót lại.”
Holly lặng câm nhìn anh, trái tim mềm đi khi thấy nét giống nhau giữa anh và George, mặc dù mái tóc vàng một thời bồng bềnh của anh đã thưa hơn và đôi mắt xanh biển mang niềm vui ấm áp đã thay bằng vẻ nghiêm nghị đạo mạo. Khiến anh ngạc nhiên, Holly lại gần và trìu mến hôn lên má anh. “Ngài lúc nào cũng tốt với em, thưa ngài. Em sẽ luôn nhớ ơn cưu mang một kẻ ô danh như em.”
“Thím không phải kẻ ô danh,” anh càu nhàu, “thím chỉ lầm lỗi thôi. Thím cần một người đàn ông, Holland à. Giống như hầu hết phụ nữ, thím cần nhận được ý kiến cũng như óc phán đoán đáng tin cậy từ một người chồng. Và khoản đó Ravenhill vững vàng. Nè, tôi cũng có biết về khoảng thời gian điên khùng của cậu ta ở Châu Âu, nhưng tất cả các chàng trai đều phải chơi bời lúc này hay lúc khác, nhưng tất cả đã là quá khứ rồi.”
Holly bất chợt mỉm cười. “Tại sao giao thiệp của em với ông Bronson lại bị gọi là bê bối, là báng bổ trong khi cách cư xử thậm chí còn tệ hơn của Ravenhill chỉ bị coi như chơi bời vớ vẩn?”
“Lúc này không có thời gian để thảo luận về mặt ngôn ngữ đâu,” William nói với tiếng thở dài bực tức. “Sự thật là, Holland, thím cần một người chồng nếu vẫn muốn duy trì một vị thế tốt trong giới. Và Ravenhill là ứng cử viên sẵn lòng cũng như rất thích hợp. Hơn nữa, cậu ta lại là ứng cử viên mà George yêu quý của tôi đề cử, và nếu George nghĩ tốt về cậu ta như vậy, thì tôi cũng vậy.”
Suy ngẫm trong cuộc đối thoại sau này, Holly phải thừa nhận rằng William có lý. Cuộc sống với tư cách là vợ cuả Ravenhill sẽ dễ chịu hơn nhiều so với cuộc sống của một góa phụ tai tiếng. Những cảm xúc của nàng với Vardon rất rõ ràng. Nàng quý và tin anh, và họ đã có một mối quan hệ thân thiết lâu dài. Tình bạn gần gũi của họ đã được ngày ngày gắn kết qua những cuộc dạo chơi dài và thảnh thơi vào buổi chiều, những bữa ăn họ pha trò, giãi bày tâm sự và mỉm cười với người kia qua vành những ly rượu bằng pha lê lấp lánh. Nhưng Holly đã chờ trong vô vọng vài dấu hiệu sâu trong thâm tâm cho nàng biết rằng đã tới lúc… đã tới lúc xua Zachary Bronson ra khỏi tâm trí lẫn trái tim mình và làm theo những nguyện vọng của George.
Tuy nhiên, khao khát hướng về Zachary không hề phai nhạt. Thậm chí nó còn trở nên mãnh liệt hơn, dày vò hơn cho tới khi nàng chợt nhận ra thật khó để ăn với có một giấc ngủ an lành. Nàng đã không ở trong tình trạng khốn khổ mức sâu sắc như vậy kể từ cái chết của George. Dường như tầm nhìn của nàng bị bao bọc bởi một cuốn phim đen trắng mờ xỉn, và ngoại trừ việc đọc sách và chơi với Rose, nàng chỉ còn lại một chút mục tiêu cho những ngày này. Một tuần đã qua, và thêm một tuần nữa, cho tới khi cả tháng đã trôi đi kể từ khi nàng rời khỏi nhà Bronson.
Holly trở mình dậy sớm sau một đêm nữa lại nằm thao thức và tới bên cửa sổ. Nàng kéo những tấm rèm bằng vải nhung dày sang một bên và nhìn trân trân xuống con đường bên dưới, được soi rọi bởi làn ánh sáng màu hoa oải hương của buổi bình minh. Khói nhà máy lững lờ trôi những dải nhạt màu phía trên thành phố, làm mờ những cạnh sắc nhọn của những tòa nhà. Bên trong căn nhà, những âm thanh của buổi sớm mai bắt đầu vang lên: những người hầu gái đang mở những cánh cửa chớp, đốt lửa, nhóm lò và chuẩn bị bữa sáng. Lại một ngày nữa, nàng nghĩ, và cảm thấy mệt mỏi rã rời bởi viễn cảnh tắm rửa, thay quần áo và sửa soạn mái tóc, và thẫn thờ ăn sáng khi không hề có hứng thú. Nàng muốn được quay trở lại trên giường, cuộn người lại và trùm kín những tấm mền qua đầu.
“Mình nên cảm thấy hạnh phúc,” nàng nói to, bối rối bởi sự trống rỗng cảm nhận sâu trong lòng. Loại cuộc sống sắp đặt đâu ra đó mà nàng luôn mong chờ và lên kế hoạch và thích thú hưởng thụ đã quá đơn giản nằm trong tầm với… nhưng nàng không còn muốn nữa.
Một ký ức ngắn ngủi xẹt qua trí óc, là dịp khi nàng và Rose đi tới chỗ người thợ đóng giày, và Holly đã cố gắng thử một đôi giày đi bộ hợp thời kiểu mới rất thanh tú. Mặc dù người thợ đóng giày đã dùng những mẫu như mọi khi, một thứ gì đó ở đường khâu hoặc lớp da mới cứng đã khiến đôi giày bó đôi chân nàng một cách đau đớn. “Chúng quá chật,” Holly buồn bã bình luận, và Rose đã la lên với niềm tự hào đầy vui thích. “Vậy có nghĩ là mẹ đang lớn đó, Mama.”
Quay trở lại với cuộc sống cùng với nhà Taylor, và dự định cho cuộc hôn nhân với Vardon, chính xác giống như đang cố gắng đi những chiếc giày quá chật. Không biết tốt hơn hay tệ hơn, nhưng nàng đã trưởng thành mà vượt qua cả cuộc sống riêng biệt này mất rồi. Tất cả những tháng sống cùng gia đình Bronson đã khiến nàng trở thành như vậy, nếu như nó không biến nàng thành một người phụ nữ hoàn thiện hơn, thì ít nhất cũng đã biến nàng trở nên khác biệt.
Giờ phải làm gì đây?
Bị thúc đẩy bởi thói quen, Holly đi tới chiếc bàn đặt ở đầu giường và nhấc bức tiểu họa của George lên. Nhìn khuôn mặt anh sẽ trao cho nàng thêm vững tâm và sức mạnh, và có lẽ cả một chút phương hướng nữa.
Tuy nhiên, khi nhìn đăm đăm vào nét trẻ trung trong sáng của chồng mình, một hiện thực chợt tới khiến nàng giật nảy. Việc nhìn thấy George không hề đem lại cho nàng yên bình. Nàng không còn khao khát vòng tay, giọng nói, nụ cười của anh nữa rồi. Cứ như điều thần kỳ, nàng đã yêu một người đàn ông khác. Nàng yêu Zachary Bronson cũng sâu đậm như đã từng yêu chồng mình. Chỉ với Zachary nàng mới cảm thấy mình đang sống và trọn vẹn. Nàng nhớ những cuộc chuyện trò trần trụi và kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh, những ánh nhìn như đêm tối chứa đựng cả sự châm chọc đầy thích thú hay cơn tức giận hay sự thèm muốn khiến nàng muốn khụy. Nàng nhớ cách anh như lấp đầy cả căn phòng với sự hiện diện đầy lôi cuốn của mình, những ý tưởng và những kế hoạch như dòng nước lũ ào ào thoát ra từ anh, nguồn năng lượng không có điểm dừng đã cuốn nàng theo trong những dòng chảy cứ chuyển động không ngừng. Cuộc sống không có anh thật chậm chạp, đen tối và ảm đạm khiến nàng không sao chịu nổi.
Chợt nhận ra rằng mình đang hít thở một chút gấp gáp đầy lạ lùng, Holly che tay ngăn lấy miệng. Nàng yêu anh, và điều đó khiến nàng kinh sợ. Hàng tháng trời trái tim nàng đã kháng cự lại sức mạnh không sao lay chuyển từ những tình cảm mỗi ngày một lớn thêm. Nàng đã sợ tới mức liều lĩnh rằng tâm hồn mình sẽ bị xé thành hai nửa bởi mất mát thêm một lần nữa, và để dễ dàng cũng như an toàn hơn khi ép bản thân không yêu ai thêm nữa. Đó chính là chướng ngại thực tế đã ngăn cách nàng và Zachary… chứ không phải lời hứa của nàng với George, không phải sự khác biệt trong nền tảng của hai người, không phải bất cứ vấn đề không hợp lý nào được nàng ném vào giữa họ.
Đặt bức tiểu họa xuống, Holly gỡ từng sợi tóc và nhẫn tâm chải mạnh bạo chiếc lược bạc lên những lọn tóc loăn quăn của mình. Thôi thúc chạy tới với Zachary quá mãnh liệt. Nàng muốn thay trang phục và có một chiếc xe ngựa được chuẩn bị sẵn sàng để tới chỗ anh ngay giây phút này, và cố gắng giải thích tại sao nàng đã gây nên một đống hỗn độn như vậy.
Nhưng liệu có phải là lựa chọn tốt nhất khi chắp nối cuộc sống họ lại với nhau không? Quá khứ, mong ước, và ngay cả bản tính của chính họ cũng hoàn toàn khác biệt. Bất cứ ai có chút lý trí cũng liệu có khuyên họ kết hôn không? Quan điểm tình yêu sẽ khiến mọi thứ trở nên ổn thỏa là một câu nói sáo rỗng tức cười, một câu trả lời được đưa ra để đơn giản hóa quá mức một vấn đề phức tạp. Nhưng tuy vậy… đôi khi những câu trả lời đơn giản lại là những câu trả lời hoàn hảo nhất. Có lẽ sau đó những vấn đề nhỏ có thể được phân loại ra. Có lẽ tất cả những vấn đề thực thụ chính là sự thật đã tồn tại trong trái tim nàng.
Nàng sẽ tới với anh, nàng quyết định cương quyết. Nàng chỉ sợ mình đã đốt tất cả những cây cầu dẫn tới chỗ anh mà thôi. Anh đã nói rõ nàng đừng có cố quay trở lại. Anh sẽ không đón chào nàng đâu.
Đặt chiếc bàn chải lại chỗ cũ trên bàn trang điểm với cẩn thận cao độ, Holly nhìn chằm chằm tấm kiếng. Nhìn nàng xanh xao và mệt mỏi, với những thâm mờ dưới mắt. Khuôn mặt này thật khó mà đem so với những sắc đẹp đầy cám dỗ rõ ràng đã vây quanh Zachary. Dù sao đi nữa, dù chỉ còn một cơ hội rằng anh vẫn muốn nàng, thì cũng đáng giá với mạo hiểm bị chối bỏ.
Trái tim đập điên cuồng, và nàng cảm thấy như toàn thân không còn sức lực. Nàng tới chỗ chiếc tủ và tìm một trong số những chiếc váy anh đã mua cho mình, một trong những tác phẩm rung động lòng người mà nàng chưa bao giờ dám khoác lên. Nếu anh đón nàng trở lại, nàng thề trong câm lặng, nàng sẽ không bao giờ mặc một chiếc váy xám thêm lần nào nữa. Tìm thấy chiếc váy lụa Ý màu xanh ngọc bích, với hai cổ tay viền đăng ten kiểu cách, nàng giũ chiếc váy lụa óng ả và đặt cẩn thận lên giường. Chỉ ngay khi nàng bắt đầu lục tìm bộ áσ ɭóŧ bằng vải lanh mới thì một tiếng gõ trầm tĩnh vang lên và cánh cửa lách cách mở ra.
“Phu nhân à?” Maude khẽ gọi, bước vào căn phòng. Dường như cô bất ngờ và thêm chút nhẹ nhõm khi thấy Holly đã thức giấc. “Ôi, phu nhân à, tôi rất mừng khi thấy cô đã dậy. Bà quản gia vừa tới tìm tôi năm phút trước. Hình như có ai đó tới đây gặp cô, và cô ấy cứ khăng khăng ở đó cho tới khi cô xuống.”
Holly nhíu mày tò mò. “Là ai vậy, Maude?”
“Là tiểu thư Elizabeth Bronson, phu nhân à. Cô ấy đã tự mình cưỡi ngựa từ trang viên Bronson… không biết vì sao, ít ra nhất cũng tới 13 km và chẳng có người giữ ngựa nào đi cùng cả!”
“Giúp tôi thay đồ nhanh lên, Maude. Ôi, hẳn phải có điều gì đó không đúng xảy ra, bởi Elizabeth đã tự mình đến đây vào cái giờ thế này!” Nàng mau chóng ngồi lên ghế và bắt đầu kéo tất lên, không chút bận tâm để giữ cho những đường may thẳng thớm.
Trong cơn sốt ruột, dường như việc mặc váy áo và ghim mái tóc lên kéo dài vô tận. Nàng vội vã chạy xuống phòng tiếp khách của gia đình Taylor, nơi một người hầu đã dọn sẵn một khay cà phê nho nhỏ cho vị khách. Phần còn lại trong gia đình vẫn chưa dậy, điều Holly rất mừng. Nếu có bất cứ ai trong nhà Taylor thức giấc thì việc giữ họ không xen vào là điều không thể. Nàng cảm thấy nỗi vui mừng dâng tràn trong lòng khi nhìn thấy dáng người cao cao nổi bật của Elizabeth đang đi đi lại lại trong căn phòng. Nàng nhớ cô gái khủng khϊếp. “Lizzie,” nàng kêu lên.
Vẫn sôi nổi, xinh đẹp và mạnh mẽ như mọi khi, Elizabeth quay lại và sải bước tới chỗ nàng. “Phu nhân…” cô ôm chầm lấy Holly và cả hai cùng phá lên cười.
“Lizzie, trông em khỏe lắm,” Holly nói, hơi kéo người lại để nhìn đôi mắt đen lấp lánh và khuôn mặt hồng hào của cô gái. Elizabeth ăn mặc ở đỉnh cao thời trang, với bộ quần áo cưỡi ngựa màu xanh đúng mốt với một chiếc khăn quàng bằng sa mỏng màu trắng quanh cổ, và một chiếc nón nhung nhỏ xinh với chiếc lông vũ nhuộm màu xanh biển. Nhìn cô khỏe hơn bao giờ hết, nhưng có những viền không mấy vui vẻ quanh đôi mắt và nỗi thất vọng rõ nét tới mức gần như có thể cầm nắm được.
“Em không khỏe đâu,” Elizabeth nói, rõ ràng rất háo hức được trút bỏ nỗi lòng. “Em không khỏe chút nào, em khổ sở và cáu gắt và sẵn sàng gϊếŧ chết anh trai em, và…” Ánh mắt cô quét lên Holly. “Ôi, phu nhân ơi, trông phu nhân mệt mỏi quá, sụt ký nữa, ít nhất cũng phải hơn ba kg!”
“Đó là bởi tôi không còn lúc nào cũng được anh trai em gọi những dĩa bánh ngọt cho nữa,” Holly trả lời với một chút vui vẻ gượng gạo. Nàng phác tay cho cô gái tới ngồi với mình ở ghế trường kỷ. “Lại đây ngồi với tôi, và nói xem điều gì đã thúc đẩy em cưỡi ngựa qua thành phố một mình như vậy. Em có nhớ tôi thường nói rằng một tiểu thư trẻ không được đi đâu một mình mà không có ai đi cùng…”
“Ôi, mấy cái phép tắc chết tiệt,” Elizabeth la to, đôi mắt lóe sáng.
“Tôi chỉ lo lắng sự an toàn của em thôi,” Holly nói khô khốc. “Nếu con ngựa của em đυ.ng phải một tảng đá hay bị trượt chân, em sẽ buộc phải yêu cầu sự giúp đỡ từ những người lạ mặt, những người có thể…”
“Qủy bắt mấy cái an toàn đó đi,” cô gái ngắt ngang. “Mọi thứ tồi tệ khủng khϊếp, và em không biết làm sao để sửa lại. Phu nhân là người duy nhất em có thể cầu cứu.”
Mạch đập của Holly dậy lên đầy lo lắng và run rẩy. “Có phải là ông Bronson không? Hay là mẹ của em?”
“Tất nhiên là do Zach.” Elizabeth cau mày và loạt xoạt trên chiếc ghế, rõ ràng đang mong được nhảy chồm lên và lại bước loanh quanh trong phòng chết đi được. “Em không thể tin mình từng thấy anh ấy không say khướt trong tháng vừa qua. Từ khi phu nhân đi, tự nhiên anh ấy trở thành con quái vật ích kỷ. Anh ấy không có nổi một từ tử tế với mọi người, và đòi hỏi khắt khe cũng như khó chiều kinh khủng. Anh ấy dành tất cả các tối với đám lưu manh với mấy cô gái bán hoa, và rồi dành cả ngày để say mèm và nhạo báng tất cả những ai lỡ bước ngang qua lối anh ấy đi.”
“Nghe có vẻ không giống anh em chút nào,” Holly trầm tĩnh nói.
“Em còn chưa bắt đầu miêu tả toàn tình cảnh. Dường như anh ấy chẳng thèm quan tâm bất cứ ai, không cả em hay Mama, không cả chính bản thân anh ấy. Em đã cố gắng kiên nhẫn, nhưng rồi điều cuối cùng xảy ra, và giờ em không…”
“Điều cuối cùng gì?” Holly hỏi, cố gắng phán đoán qua những tràng liến thoắng của Elizabeth.
Bất chợt một nụ cười phá vỡ bản tường trình tăm tối của Elizabeth. “Em họ của phu nhân, anh Somers đó, đã cầu hôn em.”
“Vậy à?” Holly mỉm cười trong niềm vui sướиɠ tới ngay tức thì. “Vậy là em đã đưa cậu ấy tới vạch xuất phát, phải vậy không?”
“Dạ,” cô gái bi bô, rồi cười khúc khích vì niềm vui và chiến thắng. “Jason yêu em, và em đã đáp lại những cảm xúc của anh ấy hơn cả một trăm lần. Em chưa bao giờ nghĩ tình yêu lại quá đỗi vinh quang như vậy!”
“Lizzie yêu quý, tôi rất mừng cho em, cũng như chắc chắn gia đình tôi cũng vậy.”
Lời bình luận dường như đã đưa Elizabeth lao thẳng trở lại với thực tại phũ phàng. “Có một thành viên trong gia đình em không mừng,” cô nói dứt khoát. “Anh Zach cấm em cưới anh Somers. Anh ấy nói cho dù dưới bất cứ hoàn cảnh nào anh ấy cũng sẽ không ủng hộ.”
“Anh ấy làm gì kia?” Holly lắc đầu hoài nghi. “Nhưng tại sao? Em họ tôi là một người đàn ông hoàn toàn đứng đắn với triển vọng vượt trội mà. Vì lý do gì mà anh trai em lại phản đối?”
“Zach nói rằng Jason không đủ tốt cho em! Anh ấy nói em phải kết hôn với một người đàn ông có tước vị và tài sản, và em có thể cưới một người tốt hơn một anh kiến trúc sư quèn từ một gia đình có dòng dõi tầm tầm. Đó là phần kinh hoàng nhất từ thói học đòi mà em từng chứng kiến, và từ anh trai của em, trong số tất cả mọi người!”
Holly bối rối nhìn chằm chằm cô. “Em đã phản ứng sao, Elizabeth?”
Khuôn mặt cô gái cứng lại đầy kiên quyết. “Em nói với Zach sự thật, rằng dù anh ấy có đồng ý hay không thì em vẫn định kết hôn với Jason Somers. Em không thèm quan tâm anh Zach có đưa một khoản hồi môn hay không – Jason nói rằng anh ấy có đủ khả năng chu cấp cho em, và em có là nữ thừa kế hay một cô gái khốn khó cũng chẳng là vấn đề với anh ấy. Em không cần một cỗ xe ngựa hay những đồ châu báu, hay một ngôi nhà lớn để được hạnh phúc. Nhưng phu nhân à, khởi đầu nào cho một cuộc hôn nhân như vậy đây? Mẹ thì quẫn trí, còn anh trai và hôn phu của em thì như kẻ thù… nhà đình em đang chia rẽ, và tất cả là bởi…” Cô dừng lại và vùi khuôn mặt vào hai lòng bàn tay, những giọt nước mắt thất vọng đã chực tuôn ra.
“Bởi vì sao?” Holly khẽ giục.
Elizabeth liếc nhìn qua những ngón tay, ánh nhìn đen thẫm mơ hồ. “Ừm,” cô lẩm bẩm, “em nghĩ là em sắp nói ‘bởi vì phu nhân,’ mặc dù nó nghe như thể một lời quy kết, và chắc chắn là em không hề có ý đó. Nhưng phu nhân à, sự thật là Zach đã thay đổi kể từ khi phu nhân đi. Em nghĩ mìnhy đã quá mải mê nên mới không để ý có chuyện gì đang diễn ra giữa phu nhân và anh em, nhưng giờ em chợt nhận ra… anh em yêu phu nhân, có đúng không? Và phu nhân sẽ không lấy anh ấy. Em biết phu nhân có lý do chính đáng để rời chúng em, phu nhân rất khéo léo và sáng suốt, và chắc là…”
“Không đâu, Lizzie,” Holly cố gắng thì thào. “Tôi không khéo hay sáng suốt, không một chút nào.”
“… và em biết phu nhân đã quen với những kiểu đàn ông rất khác so với anh Zach, điều lý giải tại sao em sẽ không bao giờ dám cho rằng phu nhân có thể quan tâm anh ấy theo cách tương tự. Nhưng em tới đây để khẩn cầu phu nhân điều này.” Elizabeth cúi đầu xuống và thấm những giọt nước mắt nhòe nhoẹt với tay áo. “Làm ơn hãy tới chỗ anh ấy,” cô nói khàn khàn. “Hãy nói chuyện với anh ấy, nói điều gì đó để đem anh ấy về với trạng thái minh mẫn. Từ trước tới nay em chưa bao giờ thấy anh ấy cư xử như vậy. Và em nghĩ có lẽ phu nhân là người duy nhất trên thế giới này mà anh ấy chịu lắng nghe. Chỉ cần khiến anh ấy lấy lại được lý trí thôi. Nếu phu nhân không đi, anh ấy sẽ tự hủy hoại bản thân và xua đi tất cả những người quan tâm tới anh ấy mất.”
“Ôi, Lizzie…” Đầy thương xót, Holly trượt vòng tay quanh tấm lưng nhỏ của cô gái và ôm cô thật gần. Họ ngồi với nhau ít nhất khoảng một phút. Cuối cùng Holly nói bằng một giọng tĩnh lặng. “Anh ấy không muốn gặp tôi đâu.”
“Không,” Elizabeth đồng ý với tiếng thở dài. “Zach không cho phép ai nhắc tới phu nhân. Anh ấy đang vờ như phu nhân không hề tồn tại.”
Những lời đó khiến Holly cảm thấy trống rỗng và sợ hãi. “Tất cả những gì tôi có thể hứa với em là tôi sẽ cố. Dù sao đi nữa, có thể anh ấy sẽ từ chối nói chuyện với tôi.”
Elizabeth thở dài và liếc nhìn ra ngoài cửa sổ khi ánh sáng của ngày mới đang rạng rỡ dần. “Em phải đi đây – em phải quay lại nhà trước bữa sáng. Em không muốn Zach nghi ngờ em đã ở chỗ nào.”
“Em phải để một trong những người giữ ngựa ở nhà Taylor hộ tống em về,” Holly nói chắc nịch. “Quá nguy hiểm khi em cưỡi ngựa một mình.”
Elizabeth cúi đầu xuống với một nụ cười ăn năn và do dự. “Được rồi mà, phu nhân. Em sẽ để anh ta đi với em cho tới phút cuối, miễn là anh ta cẩn thận không để bị nhìn thấy từ nhà chính là được.” Cô liếc nhìn Holly đầy hy vọng. “Khi nào thì phu nhân sẽ tới gặp anh Zach vậy?”
“Tôi không biết nữa,” Holly thú nhận, trong khi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nỗi sợ hãi và cả niềm hy vọng mắc lấy nhau trong lòng. “Tôi nghĩ là khi tôi có thể tập trung đủ dũng khí.”