Hạnh Phúc Bất Ngờ (Suddenly You)

Chương 9

Chương 9
Amanda lờ mờ nhận ra đêm đã dần về khuya, nhưng để chờ những người khách ra về dường như lại dài vô tận. Bọn trẻ mệt lử cuối cùng cũng được đẩy lên mấy cỗ xe ngựa đợi sẵn bởi những bậc phụ huynh đỏ ửng vì men rượu và không khí vui vẻ của ngày lễ. Mấy cặp đôi khe khẽ rì rầm trên lối đi và trao đổi những kế hoạch với những lời hứa hẹn, cũng như vài nụ hôn vội vàng dưới vòng tầm gửi treo trên cánh cửa.

Amanda hiếm khi nhìn thấy Devlin trong suốt cuối bữa tiệc, khi anh đang bận rộn đưa tiễn khách khứa r về và nhận những lời chúc tốt lành của họ. Một nụ cười không kiềm nổi nở trên khóe môi lúc cô nhận ra việc anh đang làm: khôn khéo đưa những người đến dự tiệc ra khỏi cửa và vào xe ngựa của họ nhanh hết mức có thể. Anh rõ ràng cũng nôn nóng thoát khỏi họ để được ở riêng với cô. Từ tia liếc nhìn cảnh giác của anh hướng về phía cô, thì Amanda đoán rằng anh nghi ngờ cô sẽ thay đổi ý định.

Tuy nhiên, sẽ không có gì xảy ra giữa họ vào tối nay cả. Cô chưa bao giờ cảm thấy bất an, mà lại còn sẵn sàng và hết sức háo hức. Cô chờ đợi với sự kiên nhẫn gượng gạo, trong khi ngồi ở căn phòng khách xanh – ánh vàng nhỏ và mơ màng ngắm nhìn ngọn lửa màu vàng trong lò sưởi cẩm thạch. Khi tất cả khách khứa đã ra về hết và ngôi nhà trở nên ồn ào bởi tiếng lau chùi vệ sinh nhà của những người hầu cùng với việc thu dọn nhạc cụ thật cẩn thận của mấy tay nhạc công, Devlin đi đến chỗ cô.

“Jack.” Tên anh vang lên một cách dịu dàng trong cổ họng cô khi anh ngồi xổm xuống và nắm lấy tay cô.

Ánh lửa nhảy múa trên một bên mặt và làm nổi bật nét mặt anh trong ánh sáng vàng rực rỡ, khiến nửa khuôn mặt bên kia chìm vào bóng tối. “Đến lúc em phải về nhà rồi,” anh nói và nhìn cô chăm chú, không phải bằng sự tự tin vui vẻ như mọi khi hay có chút xíu dấu hiệu mỉm cười. Thay vào đó, ánh mắt chăm chăm của anh lại chứa đầy say mê và lôi cuốn cứ như thể anh đang cố gắng đ

ọc thấu những ý nghĩ thầm kín của cô. “Em muốn đi một mình,” anh êm ái nói tiếp, “hay anh sẽ đi cùng em?”

Đầu ngón tay đeo găng của cô chạm vào gò má anh, nơi ngọn lửa rực rỡ chiếu lên phần râu quai hàm được cạo một cách tỉ mỉ và khiến chúng trở thành những đốm vàng óng ánh. Cô chưa bao giờ được thấy khuôn miệng nào đẹp như khuôn miệng của anh, môi trên rõ nét một cách hoàn hảo, còn bờ môi dưới mềm hơn, đầy đặn hơn và mang đầy hứa hẹn kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙©. “Đi cùng em nhé,” cô nói.

Bên trong cỗ xe ngựa tối tăm và lạnh lẽo. Amanda đặt đôi bàn chân mang giày của mình trực tiếp lên cái lò sưởi chân. Thân hình to lớn của Devlin ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân dài của anh chiếm gần hết khoảng trống bên dưới ghế ngồi. Anh bật cười khi thấy cô háo hức thu hết hơi nóng của chiếc hộp s đầy than đá sau khi người hầu đóng cánh cửa với một tiếng cách nhẹ.

Devlin trượt một cánh tay vòng qua vai Amanda rồi cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô. “Anh có thể làm cho em ấm lên.” Cỗ xe lăn bánh hơi lắc lư vì sự đàn hồi trên những bánh xe nghiến lên mặt đường gồ ghề dằn xóc.

Amanda nhận thấy mình được nhấc bổng lên dễ dàng và ngồi lọt thỏm vào trong lòng người đi cùng cô. “Jack!” cô hổn hển kêu lên trong khi anh kéo cái khăn choàng màu đỏ tía ra và đưa một tay ra sau lưng áo cô. Anh dường như chẳng nghe được lời cô nói, vì ánh mắt của anh cứ dán chặt lên chỗ lờ mờ nơi phần ngực bị phơi bày một nửa của cô trong lúc tay kia thuần thục tìm thấy một mắt cá chân bên dưới chiếc váy.

“Jack!” cô thở hắt ra lần nữa và đẩy vào ngực anh, nhưng anh áp một lực vừa đủ lên lưng khiến cho người cô ngã ập vào anh.

“Ơi?” anh thì thầm, trong khi miệng anh lướt qua vùng da mịn màng nơi cổ họng cô.

“Vì Chúa, không phải trong xe ngựa.”

“Tại sao không?”

“Bởi vì nó …” Đầu lưỡi của anh chạm vào làn da cô, cù lên dây thần kinh nhạy cảm bên cổ và cô nín lại để ngăn tiếng rên rĩ phấn khích nho nhỏ. “Không phải phép. Không đứng đắn.”

“Thú vị chứ,” anh thì thầm đáp lại. “Có bao giờ em nghĩ sẽ làʍ t̠ìиɦ trong xe ngựa chưa, Amanda?”

Cô bật ngửa đầu ra sau nhìn anh chằm chằm vì sửng sốt, nhưng lại khó có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt anh trong bóng tối của cỗ xe. “Đương nhiên chưa! Em thậm chí còn không thể hình dung chuyện ấy sẽ được thực hiện như thế nào nữa.” Khi cô trông thấy hàm răng trắng tinh của anh, thì cô tức thì hối tiếc vì những lời nói của mình. “Đừng, đừng, đừng nói em biết!”

“Thay vì thế, anh sẽ chỉ cho em,” anh nói, và thì thầm những lời thân mật đáng xấu hổ trong khi mấy ngón tay ngấm ngầm hoạt động trên lưng áo cô. Từ một loạt những cái giật nhẹ và chiếc áσ ɭóŧ được nới lỏng ra, cô cảm thấy anh đang mau chóng lần vào trong lớp vải áo của mình.

Khi cô đồng ý để anh làʍ t̠ìиɦ với mình vào đêm nay, thì cô đã nghĩ đến viễn cảnh lãng mạn trên giường ngủ của mình, chứ không phải trong xe ngựa của anh thế này. Anh hôn trộm lên bờ môi khép hờ và kéo rê miệng dọc theo cổ họng của cô. “Đừng,” cô thì thào. “Chúng ta sắp đến nơi người hầu sẽ biết mất … ôi, ngừng lại!”

Jack ghì chặt cô vào lòng và nhìn đăm đăm vào đôi mắt màu xám khói lúc nào cũng sống động với sự thông minh và thách thức của cô. Còn giờ đôi hồ sâu óng ánh bạc ấy thật yếu ớt, nồng nhiệt và vô cùng quyến rũ. Sự phấn khích khiến trái tim anh đập dữ dội, và nhịp đập điên cuồng này tập trung ở nơi thắt lưng làm cho cái vật đàn ông của anh bị khuấy động đến mức cương cứng. Anh muốn ngập sâu vào trong cô, ôm siết cô, nhấm nháp và hôn lên mỗi một centimét da thịt mềm mại của cơ thể cô.

Anh chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn nồng nàn, tìm kiếm lưỡi cô, rồi ngấu nghiến một cách thèm khát mùi vị thơm tho của cô. Cô nồng nhiệt đáp lại và để cho anh hôn cô theo đúng như anh muốn, cơ thể cô ưỡn lên khi anh kéo phần lưng áo của cô hở ra. Bàn tay anh men theo chiều dài cột sống cô cho đến khi anh chạm đến mép áσ ɭóŧ. Sốt ruột anh giật mạnh những sợi dây buộc đến khi chúng lỏng ra và lớp vải cứng không còn bó sát cơ thể cô nữa. Amanda bắt đầu hít vào những hơi thở sâu khi phổi cô được thoát khỏi sự tù túng của áσ ɭóŧ và vải hồ cứng.

Jack cởi phần áo lụa phía trước của cô ra, và tháo luôn cái móc phía trước của áσ ɭóŧ. Bầu ngực tròn trịa của cô lộ ra, và chỉ còn được che phủ trong lớp vải diềm mỏng của áσ ɭóŧ. Táo bạo anh đỡ Amanda lên cao hơn trong lòng mình và tìm kiếm hình dáng của núʍ ѵú, anh tìm ra nó, ngậm lấy rồi liếʍ và cắn nhẹ lên nó qua lớp vải lanh. Phần đỉnh ngọt ngào trở nên cương cứng trong miệng anh, và mỗi một cái chạm nóng bỏng của lưỡi anh lại làm tiếng thở gấp từ cổ họng của Amanda thoát ra ngoài. Anh kéo mạnh chiếc áσ ɭóŧ, cảm nhận làn vải mềm mại bị xé toạc bên dưới mấy ngón tay, rồi cứ tiếp tục kéo mạnh đến khi cả hai bên ngực của cô đều bị phô bày ra. Rên lên một tiếng, anh vùi miệng mình vào vùng thung lũng chính giữa chúng, trong lúc hai bàn tay anh khum lại bên dưới sức nặng đầy đặn ấy.

“Jack …” Cô hầu như chỉ nói qua hơi thở nông và ngắt quãng. “Ôi, Jack.”

Cái miệng khao khát của anh tìm đến núʍ ѵú của cô lần nữa, lưỡi anh xoay tròn phần đỉnh mượt mà và nấn ná nơi đỉnh đồi giáp với làn da nhợt nhạt của vυ' cô. Mùi hương thơm ngát của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự hưởng ứng hết sứ nguyên thủy đến nỗi anh đánh mất tất cả ý thức về thế giới bên ngoài cỗ xe lắc lư và tối tăm này. Say sưa đòi hỏi bạn tình một cách thèm khát, anh trượt tay vào dưới váy cô và đặt cơ thể đang lắc lư của cô ngồi lên người anh, rồi tách hai bắp đùi cô ra để cô hoàn toàn ngồi giạng chân trên anh.

Đúng như anh dự đoán, Amanda không phải là kiểu bạn tình thụ động, miệng cô khẩn nài miệng anh bằng những nụ hôn khao khát, còn hai bàn tay cô bận rộn mò mẫm trên suốt vùng ngực và bụng anh. Những lớp quần áo ôm sát người anh và cà vạt gây cản trở cho cô, cô giật mạnh chúng cùng tiếng rên rĩ. “Giúp em với,” cô run rẩy nói, trong lúc dò dẫm ở thắt lưng quần của anh. “Em muốn chạm vào anh.”

“Chưa được đâu em.” Lòng bàn tay anh trượt lên qυầи ɭóŧ, lần đến đường cong của mông cô. “Nếu như bây giờ em chạm vào anh, anh sẽ không thể kiềm chế nổi.”

“Em mặc kệ.” Cô giật mạnh hơn và xoay xở để tháo nút quần trên ra. “Em muốn biết anh cảm thấy thế nào … muốn ôm anh trong tay em …” Những ngón tay của cô di chuyển dọc cái vật cương cứng đang phồng lên bên dưới quần anh. Sức ép nhẹ nhàng khiến anh giật nảy người và rên rĩ. “Hơn nữa,” cô hổn hển nhắc anh, “anh là người bắt đầu chuyện này mà.”

Cô quá độc đoán đến mức đáng yêu, và quá nồng nhiệt, đến nỗi Jack cảm thấy tim anh thắt lại với một cảm giác mà anh chưa bao giờ được biết trước đó … một cảm giác quá nguy hiểm để tìm hiểu về nó. “Vậy, được rồi,” anh nói, giọng anh chứa đầy ham muốn và thích thú. “Anh sẽ không từ chối bất cứ điều gì em muốn.”

Anh chạm phớt qua bàn tay đang dò dẫm của cô và khéo léo tháo tung sáu cái nút còn lại. Cái vật cương cứng của anh bật ra thoát khỏi làn vải chéo dày, giần giật vì tiếp xúc với phần da thịt nữ tính mềm mại của Amanda. Hai bàn tay Jack run rẩy khi anh chống chọi để kiềm chế niềm ham muốn mãnh liệt muốn đặt cô ngồi hoàn toàn lên anh và đẩy mạnh vào bên trong cơ thể trong trắng của cô. Thay vì thế, anh buộc mình kiên nhẫn chờ đợi, răng anh nghiến chặt khi mấy ngón tay mát lạnh của cô thận trọng đặt lên chiều dài căng phồng của anh, và vuốt nhẹ làn da mượt ôm quanh vật đàn ông dựng lên cứng ngắc.

“Ôi,” cô nói, đôi mắt khép hờ lại, còn bàn tay thì di chuyển nhẹ nhàng khám phá. “Em không ngờ … nó quá nóng … còn làn da thì quá …”

Jack quay mặt sang bên, hơi thở rít lên qua hai hàm răng nghiến chặt khi anh cố gắng chịu đựng cảm giác ấy. Anh cảm thấy gò má mềm mịn của Amanda ép vào má anh. “Liệu nó có đau khi em chạm vào anh không?” cô thì thầm, mấy ngón tay cô nấn ná gần phần đầu phồng lên của anh.

“Không, Chúa ơi, không đâu …” Anh bật ra tràng cười rung cả người và kết thúc là tiếng rên rĩ. “Cảm giác thật tuyệt. Mhuirnin … em đang gϊếŧ anh đấy … em phải dừng lại ngay thôi.” Chộp lấy cổ tay cô, anh kéo tay cô ra, và với tay tới đường may dài của qυầи ɭóŧ của cô. Anh xé toạc phần đầu đường may cho đến khi cảm thấy những đường chỉ rách xoẹt, rồi đưa ngón tay cái vào trong và chạm qua mảng cỏ xoăn hoe ẩm ướt.

“Đến lượt anh,” anh rì rầm, rồi hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của cô khi anh nhẹ nhàng quét dọc ngón tay cái vào cái khe ẩn giấu bên dưới đám cỏ, và lặp đi lặp lại hành động đó đến khi hai bờ mép nữ tính sưng phồng lên và mở ra. Anh cảm giác hai bắp đùi của cô khép chặt vào anh hơn, và anh dùng chân mình giữ cho chân cô mở rộng ra, để cơ thể cô trở nên bất lực, mở ra đáp lại những đυ.ng chạm của anh.

Xác định được lối vào cơ thể cô, anh vuốt ve và chòng ghẹo, cho đến khi cảm thấy chút ẩm ướt rịn ra trên đầu ngón tay mình. Amanda rên lên và ép người vào bàn tay anh, nhằm tìm kiếm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa. Anh vẫn giữ cái động chạm nhẹ nhàng một cách đáng bực mình, ngón tay cái của anh chỉ nhàn nhã ở trên phần phần da thịt nữ tính mềm mại đã trở nên căng ra và nhạy cảm đến mức không chịu đựng nổi. Cô oằn người run rẩy khi anh cù nhẹ vào vùиɠ ҡíи của cô bằng cách xoay tròn ngón tay cái của mình.

Cẩn thận, anh đưa họ đến gần nhau, nhưng không xâm nhập vào cô, mà chỉ để cho mặt dưới vật đàn ông nhạy cảm của anh cọ xát vào chỗ chữ V ẩm ướt giữa hai chân cô. Mỗi một lần cỗ xe dằn xóc lại thôi thúc hai cơ thể của họ xích vào gần nhau hơn nữa. Jack nhắm nghiền mắt vì cảm giác tăng lên quá nhanh đến mức khổ sở. Giây phút anh tê cứng người lại vì kɧoáı ©ảʍ thì cũng là lúc khả năng kiềm chế của anh bắt đầu tiêu tan. Chẳng mấy chốc nữa anh sẽ đến cực điểm mất … không, anh không th5; điều đó xảy ra, không phải ở đây, không phải lúc này. Rủa lầm bầm trong họng, anh giữ chặt hai bên hông tròn trịa của cô bằng cả hai tay và đẩy cô ra khỏi người mình.

“Jack,” cô hổn hển nói, “em cần anh … cần anh … ôi, Chúa ơi, làm ơn đi –”

“Vâng,” anh thì thầm, toàn thân anh cứng đờ và đẫm mồ hôi. “Anh sẽ làm cho em thấy dễ chịu, em yêu. Sớm thôi. Nhưng chúng ta đợi thêm một chút nữa, mhuirnin … mình sẽ làm điều này một cách đúng đắn, trên một chiếc giường ấm cúng. Anh chưa bao giờ có ý muốn đi quá xa đến mức này trong cỗ xe cả … chỉ là … anh không thể kiềm chế bản thân. Quay qua nào, và để anh mặc áo lại cho em –”

“Đừng đợi,” cô khó nhọc nói. “Em muốn anh ngay bây giờ.” Cô hôn lên miệng anh, dùng lưỡi mình để nhấm nháp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, và đùi anh cứng lại bên dưới cô.

“Không.” Anh bật cười run rẩy và ôm lấy khuôn mặt cô trong tay mình, rồi lướt những nụ hôn lên miệng cô. “Em sẽ hối tiếc nếu như chúng ta không chờ … ôi, cưng à … hãy để anh ngừng lại trong lúc còn có thể.”

“Em đã đợi ba mươi năm nay rồi,” cô thì thào, lắc lư một cách vụng về để mang mình ngồi lên anh. “Hãy để em quyết định khi nào và ở đâu đi. Làm ơn. Lần sau tới lượt anh chọn nhé.”

Việc đề cập đến “lần sau”, và ý nghĩ đến mọi điều anh sẽ thực hiện với cô, cùng cô, cho cô, trở nên quá sức chịu đựng để anh có thể cưỡng lại. “Chúng ta không nên,” anh nghe mình khàn giọng nói, đồng thời anh với tay vào dưới váy cô và đặt cô ngồi lên hông anh.

“Em không quan tâm. Anh làm liền bây giờ … bây giờ đi …” những lời nói của cô tan ra trong tiếng rên khe khẽ lúc cô cảm nhận ngón tay cái của anh trêu chọc cô một lần nữa, trong khi ngón giữa trượt vào trong cô.

Jack nhìn chăm chăm vào đôi mắt xám dịu dàng đờ đẫn của cô, quan sát hàng lông mi bên dưới khi màu đam mê đã hiện lên hai bên gò má. Hai tay cô giữ chặt đôi vai anh, ngực anh, và cô ấn sát vào anh hơn, rồi thở hắt ra, anh cảm thấy vùng da thịt bên trong nóng bỏng của cô siết chặt quanh ngón tay xâm chiếm dịu dàng của anh. Miệng cô tìm kiếm miệng anh, và anh hôn cô nồng nàn như cô đòi hỏi, dần dần đẩy lưỡi anh theo cùng nhịp điệu với ngón tay, và dùng tất cả kĩ năng của mình đưa cô tới gần hơn, gần hơn nữa.

Một âm thanh run rẩy b ra khỏi miệng cô, sau đó là tiếng rên rĩ, và cô giữ chặt anh khi một cơn cực khoái mãnh liệt quét dọc qua cơ thể. Cô rùng mình, và cong người lên ép sát vào anh, trong lúc cơ thể cô co thắt theo từng đợt sóng kɧoáı ©ảʍ dâng trào. Thì thầm nho nhỏ trong cổ họng, Jack rút ngón tay ra và thế vào đấy bằng vật đàn ông đau nhức của anh. Anh xoay tròn và trêu ghẹo vùng tam giác đàn bà ẩm ướt của cô, rồi chầm chậm đẩy vào, Amanda nhấn xuống anh một cách hăm hở. Cô nín thở vì đau đớn từ sự đi vào lần đầu tiên của anh, nhưng cơ thể cô vẫn tiếp tục đi xuống cho đến khi anh hoàn toàn lấp đầy trong cô bằng một cú đâm mạnh.

Jack ngửa đầu ra phía sau, nhắm nghiền mắt, còn trán cau lại dữ tợn. Sức nặng nữ tính của cô ấn vào bắp đùi anh, trong khi cơ thể cô ôm trọn cơ thể anh trong một cái siết chặt ấm áp. Kɧoáı ©ảʍ thật quá tuyệt vời không thể chịu đựng nỗi. Anh không thể suy nghĩ hay nói năng, và cũng không thể phát âm được tên cô. Anh chỉ có thể ngồi đó trong lúc từng đợt sóng cảm xúc cứ mãi lướt đi khắp cơ thể. Anh cảm thấy Amanda tựa người về phía trước, đôi môi hé mở của cô chạm vào cổ họng, nơi lộ ra những mạch đập rộn ràng bên dưới hàm anh. Lưỡi cô khéo léo thăm dò, lướt trên làn da làm anh hít thở một cách khó nhọc. Hông anh nâng lên ép vào hông cô, đẩy nhẹ bộ phận nam tính của anh vào sâu hơn trong cô, và vỏ bọc của cô ôm siết nhẹ nhàng đáp lại. Anh nghe thấy cả cổ họng mình rít lên khi đẩy vào lần cuối để đạt đến đỉnh giải thoát, rồi mệt mỏi và rùng mình vì sung sướиɠ. Cuối cùng khi có thể cử động lại được, anh ôm ghì đầu cô trong tay, ngấu nghiến môi cô, và biết rằng những nụ hôn của anh hầu như đang làm thâm tím đôi môi mềm mại của cô, nhưng cô dường như không bận tâm.

m thanh hơi thở nặng nề của họ trở nên nhẹ dần. Jack ôm Amanda tựa vào ngực anh, đặt bàn tay to lớn của anh lên mái tóc rối tung còn bàn tay còn lại xoa xoa tấm lưng của cô. Cô rùng mình vì sự tương phản giữa không khí mát mẻ và bàn tay ấm áp của anh. Anh lầm bầm nguyền rủa và dò dẫm đằng sau chiếc áσ ɭóŧ của cô, khi nhận ra cỗ xe đang đi chậm dần.

“Chết tiệt. Chết tiệt. Chúng ta đến nơi rồi.”

Dường như không hiểu được sự cấp bách bất ngờ của anh, nên Amanda vẫn còn thả lỏng người và yếu ớt dựa vào anh. Uể oải cô với tay khóa luôn cánh cửa xe. Khi cô nói, giọng cô lè nhè và khản đặc. “Không sao mà, Jack.”

Nhăn mặt, anh kéo mạnh mép váy của cô vào và cài nó lại một cách khéo léo. “Anh lẽ ra nên giữ cho đầu óc mình … lẽ ra nên khiến hai ta chờ đợi. Đó không phải cách để chiếm lấy sự trong trắng. Anh định sẽ nhẹ nhàng với em, anh định –”

“Đó chính xác là điều em muốn.” Cô nhìn anh chăm chú với nụ cười nhẹ, khuôn mặt cô vẫn còn đỏ ửng, nhưng đôi mắt xám lại lấp lánh. “Mà em cũng chẳng phải kiểu trinh nữ thông thường của anh, thế nên em không hiểu tại sao chúng ta nên thực hiện việc này theo cách thông thường.”

Vẫn cứ nhăn mặt, Jack ôm eo và nhấc cô lên, cô thở gấp khi anh rút khỏi cơ thể mình. Hiểu rõ ham muốn thầm kín của cô, Jack bằng cách nào đó cố gắng tìm chiếc khăn tay trong túi áo choàng, rồi không nói gì mà đưa nó cho Amanda. Lộ rõ vẻ ngượng ngùng, cô dùng nó để lau sạch nơi hết sức ẩm ướt giữa hai đùi. “Anh đã làm em đau,” Jack nói bằng giọng ân hận khàn khàn, nhưng cô lập tức lắc đầu.

“Sự khó chịu không tuyệt bằng điều em được trải nghiệm,” cô nói. “Có lần em nghe được mấy câu chuyện về đêm tân hôn, nhưng nó không hề khủng khϊếp như em nghĩ chút nào.”

“Amanda,” anh thì thầm, lấy làm thú vị vì mấy câu huyên thuyên không màng đến bản thân mình của cô, và ôm cô chặt hơn. Anh hôn lên tóc lên má và khóe miệng cô.

Cỗ xe ngựa đột ngột dừng lại. Họ đã đến nhà của Amanda. Thở mạnh ra, Jack xóc lại quần áo, chỉnh trang trang phục, trong lúc Amanda cố gắng sửa lại đầu tóc. Cô cài lại kẹp tóc, rồi kiếm cái khăn choàng màu đỏ tía và quàng nó lên vai cô. “Em trông thế nào?” cô hỏi.

Jack lắc đầu rầu rĩ lúc liếc nhìn cô. Với dấu vết đỏ ửng vẫn còn trên gò má, hay đôi mắt long lanh ướt sượt, hoặc là cái miệng sưng phồng gợi cảm của cô, không một ai có thể nhầm lẫn bất cứ thứ gì hơn ngoài kết quả của đam mê thể xác. “Trông em cứ như vừa bị cưỡиɠ ɧϊếp ấy,” anh trả lời một cách thẳng thừng.

Cô làm anh kinh ngạc khi mỉm cười. “Làm ơn nhanh lên. Em muốn vào trong nhà soi gương. Em luôn luôn muốn biết một người phụ nữ bị cưỡиɠ ɧϊếp thì trông ra làm sao.”

“Còn sau đó?”

Đôi mắt xám của cô bình tĩnh đắm đuối. “Còn sau đó em muốn cởi bỏ hết quần áo của anh. Em chưa từng nhìn thấy một người đàn ông hoàn toàn khỏa thân trước đây bao giờ.”

Nụ cười miễn cưỡng nhếch lên ở hai khóe môi anh. “Em cứ tùy nghi sử dụng anh.” Anh với tay ra nghịch nghịch lọn tóc xoăn rực rỡ gần tai cô.

Cô im lặng trong chốc lát, nhìn anh chằm chằm mà không chớp mắt, và anh muốn biết trong đầu cô đang chứa những ý nghĩ gì. “Có một chuyện chúng ta nên thảo luận,” cuối cùng cô thì thầm. “Em cho là chúng ta tốt hơn nên đặt ra những giao kèo.”

“Giao kèo?” Tay anh vẫn để trên tóc cô.

“Cho chuyện tình của chúng ta.” Một cái cau mày mập mờ làm xấu đi hàng lông mày duyên dáng của cô. “Anh muốn có một cuộc phiêu lưu tình ái với em, đúng không?”