Chương 11
Những họ hàng của Amanda không được vui bởi tin cô sẽ không về Windsor trong suốt mùa lễ. Thông qua chỗ chuyển thư nhanh, họ tỏ rõ thái độ bất bình khi được biết Amanda đã từ chối trả lời thư. Thông thường thì cô sẽ dành ra chút thời gian để vuốt ve những bộ lông giận dữ đang xù lên của họ, nhưng khi ngày tháng dần trôi qua, cô đã chẳng buồn bận tâm đến. Toàn bộ cuộc sống của cô giờ đây chỉ xoay quanh mỗi mình Jack Devlin. Những giờ phút xa cách nhau trôi qua thật chậm chạp không thể chịu nổi, trong khi những đêm mặn nồng cứ lướt qua vùn vụt đến mức chóng mặt. Anh luôn đến với cô sau khi màn đêm buông xuống, và rời khỏi trước khi trời sáng, và với từng khoảnh khắc được ôm ấp trong vòng tay anh, thì cô càng khao khát muốn có anh hơn.Jack đối xử với cô không giống như bất cứ người đàn ông nào đã từng làm, anh không xem cô như một bà cô chưa chồng, mà là một người phụ nữ tràn đầy ấm áp và đam mê. Thỉnh thoảng khi những sự kiềm chế của Amanda lấn áp cô, thì anh lại không ngừng trêu ghẹo, kɧıêυ ҡɧí©ɧ bản tính nóng nảy mà cô chưa bao giờ ngờ là mình có. Tuy nhiên có những lúc, khi tâm trạng của Jack thay đổi và anh không còn là một tên phóng đãng hay châm chọc nữa mà hóa thành một người tình thật dịu dàng. Anh sẽ dành ra hàng giờ liền để ôm ấp, vuốt ve, và làʍ t̠ìиɦ với cô bằng sự nhẹ nhàng tuyệt diệu. Trong suốt những lần đó, anh dường như hiểu thấu đáo về con người cô, mà điều đó đã làm cô thấy hoảng sợ, y như là anh có thể nhìn xuyên sâu tận bên trong tâm hồn cô vậy.
Ngay khi vừa thỏa thuận xong, Jack đã khiến cô phải đọc những chương nhất định trong quyển sách Tội Lỗi Của Quý Bà B, và anh công khai tỏ ra thích thú cảm giác khó chịu lúng túng của cô khi diễn lại những cảnh đặc biệt trên giường cùng anh.
“Em không làm được,” cô nói với giọng nghẹn lại vào buổi tối nọ, trong khi kéo khăn trải giường che kín gương mặt đỏ rực của mình. “Chỉ là không được. Anh chọn cái khác đi—em sẽ làm hết nhưng không phải cái đó với anh.”
“Em đã hứa sẽ thử rồi mà,” Jack nói, đôi mắt sáng lấp lánh với sự thích thú khi anh thình lình giật mạnh khăn trải giường ra khỏi người cô.
“Em không nhớ bất cứ cái gì về chuyện đ
ó cả.”
“Đồ nhát cáy.” Anh hôn lên gáy và mơn trớn dọc xuống lưng cô, và cô có cảm giác anh mỉm cười ngay mình. “Can đảm lên, Amanda,” anh thì thầm. “Em còn gì để mất nữa đâu?”
“Còn lòng tự trọng của em!” Cố gắng vặn mình để thoát khỏi anh, nhưng cô đã bị ghìm xuống và cắn nhẹ vào điểm nhạy cảm giữa hai xương vai.
“Chỉ thử một lần thôi,” anh dỗ ngọt. “Anh sẽ làm em trước—em không thích thế sao?” Anh lật người cô lại và hôn lên phần bụng run run của cô. “Anh muốn nếm mùi vị của em.” anh thì thào. “Anh muốn đưa lưỡi của mình vào trong em.”
Nếu có thể chết vì xấu hổ, thì cô sẽ trút liền hơi thở cuối cùng ngay lúc này và ngay tại đây. “Có lẽ để sau,” cô nói. “Em cần chút thời gian để tập cho bản thân mình quen với ý tưởng này.”
Một tràng cười bật ra hòa lẫn với sự nồng ấm trong đôi mắt anh. “Em quyết định giới hạn chuyện tình của tụi mình chỉ trong ba tháng. Mà ba tháng thì chẳng dư dả thời gian là bao.” Miệng anh đùa giỡn xung quanh vòng rốn nhỏ của cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào trong lỗ hõm. “Một cái hôn,” anh nài nỉ, và đầu ngón tay của anh tách đám cỏ xoăn giữa hai đùi cô ra để di chuyển xuống đỉnh điểm rúng động khiến cô giật nảy mình. “Ở ngay đây. Liệu cái đó vượt quá sức chịu đựng của em sao?”
Cô thốt lên không thành tiếng vì sự đυ.ng chạm của đầu ngón tay anh. “Chỉ một cái thôi đó,” cô nói giọng run run.
Miệng của anh hạ xuống, và cô cảm nhận được những đầu ngón tay của anh đang lờn vờn qua lại trên nhúm lông co giãn, rồi nhẹ nhàng tách cô ra. Môi anh hé mở, và anh khám phá cô với cú đưa lưỡi xoay tròn. Cô cảm thấy sự lôi cuốn của trạng thái ngây ngất tác động lên cả tứ chi, những dây thần kinh của cô đang gào thét đòi hỏi thêm nữa, tất cả dòng suy nghĩ mạch lạc đều tan thành mây khói khi hình ảnh đầu anh ở giữa hai đùi mình.
“Một cái nữa nhé?” anh hỏi bằng giọng khản đặc, rồi lại cúi đầu xuống trước khi cô có thể từ chối anh. Miệng anh lại chạm vào cô lần nữa, làm ướt phần da thịt nhức nhối nhô lên, lưỡi anh vuốt ve rồi lại đẩy vào với sự khéo léo tài tình. Anh không đòi hỏi sự cho phép hơn nữa mà đơn giản muốn làm theo ý mình, muốn yên vị ở giữa hai chân cô với tiếng thở dài thích thú trong lúc cô thét lên và run rẩy ưỡn người. Sự rúng động vỡ òa bên trong cô và thi nhau chạy xuyên qua từng mạch máu.ô nằm duỗi thẳng bên dưới anh trong khi cơ thể lại háo hức tán thành trước sự giày vò ngọt ngào của miệng anh. Những rung động cảm xúc hội tụ lại, và từng bước đưa cô lên cao hơn và cho đến khi cô đã mất hết mọi hy vọng kiềm chế những tiếng rên hoang dại bật ra từ l*иg ngực.
Cô cảm thấy lưỡi anh trượt vào bên trong cô, đẩy vào rồi lại rút ra nhịp nhàng khiến hông cô cứ bất lực ưỡn lên theo từng cơn sóng kɧoáı ©ảʍ. Anh quay lại nụ nhỏ nữ tính mềm mại của cô, mυ'ŧ nó vào miệng anh, trong lúc ngón tay anh xâm nhập vào khe suối ướŧ áŧ giữa đùi cô. Anh trêu ghẹo bề mặt trơn trượt phía trong bằng cách làm cho cô phải khẩn nài xin được giải thoát, đến khi cả hai người đều biết cô sẽ chấp nhận bất cứ, mọi thứ mà anh muốn.
Anh trượt tiếp ngón thứ hai vào trong người cô, thọc sâu vào nhằm tìm kiếm điểm kɧoáı ©ảʍ cùng cực. Nhè nhẹ anh chòng ghẹo và liên tục mơn trớn cọ xát nhẹ nhàng trong khi miệng thì mυ'ŧ mạnh hơn, cho đến lúc cô nức nở hét lên giống như vũ trụ bùng nổ trong sung sướиɠ.
Vài phút sau đó Amanda để anh kéo cô lên người anh để cô nằm dài trên cơ thể cơ bắp phẳng lì và vạm vỡ. “Hẳn anh phải có nhiều cuộc tình lắm, mới khéo léo được như vậy,” cô nói không ra hơi, và chợt thấy nhói lòng vì ghen tuông trước ý nghĩ ấy.
Đôi chân mày anh cong lên khi anh rõ ràng lấy làm ngạc nhiên không biết cô đang chỉ trích hay là tán tụng mình. “Thực ra anh không có,” anh nói, trong khi đùa nghịch với mái tóc dài của cô đang phủ lên khắp khuôn ngực anh. “Anh cũng vô tình biết được khi những thứ đại loại như thế này xảy ra. Ngoài ra, anh lúc nào cũng chúi mũi vào công việc đến mức chẳng bao giờ có nhiều thời gian cho mấy chuyện tình ái.”
“Vậy còn tình yêu thì sao?” Amanda nâng người mình lên khỏi ngực anh, và nhìn chằm chằm vào gương mặt tối mờ của anh. “Bộ từ trước tới giờ anh chưa từng yêu điên cuồng một ai đó sao?”
“Không đến mức anh để nó gây trở ngại cho công việc kinh doanh của mình.”
Amanda chợt cười phá lên, và với tay vuốt một lọn tóc đen lên khỏi trán anh. Anh có mái tóc thật đẹp, dày và bóng, hơi thô ráp nằm bên dưới những ngón tay của cô. “Vậy là nó không phải tình yêu rồi. Nếu không thì anh đã không thể gạt bỏ nó một cách quá dễ dàng khi nó trở nên phiền phứ
“Còn em thì sao?” Jack hỏi ngược lại, mơn trớn đôi bàn tay ấm áp của anh dọc cánh tay cô cho đến khi cô nổi hết da gà lên. “Rõ ràng là em chưa bao giờ yêu.”
“Sao anh chắc chắn quá vậy?”
“Bởi vì em sẽ không còn là gái trinh nếu em đã yêu.”
“Anh đúng là đồ miệng lưỡi cay độc,” cô mỉm cười khi buông lời buộc tội anh. “Bộ người ta không thể yêu nhau thật lòng mà trong sáng hay sao?”
“Không,” anh đáp lại một cách dứt khoát. “Nếu đã là tình yêu thật sự, thì nó phải đi kèm với đam mê thể xác. Nếu không thì người đàn ông và người đàn bà có thể không bao giờ thực sự hiểu được nhau.”
“Em không đồng ý. Em tin là rung động cảm xúc còn mãnh liệt hơn rất nhiều cái loại thể xác kia.”
“Có lẽ đúng đối với phụ nữ.”
Với lấy một cái gối, cô dùng nó quất cả vào gương mặt đang cười tươi rói của anh. “Anh đúng là kẻ đểu giả nguỵ biện.”
Jack bật cười lục khục, dễ dàng giựt cái gối ra khỏi cô, và túm chặt hai cổ tay cô trong đôi bàn tay to của anh. “Tất cả bọn đàn ông đều là đồ đểu giả ngụy biện cả,” anh cho cô biết. “Chỉ có vài người tình cờ che giấu nó giỏi hơn người khác thôi.”
“Bởi vậy em mới không bao giờ kết hôn.” Amanda chợt nằm đè lên anh, và tận hưởng cái cảm giác được cọ xát dọc cơ thể rắn chắc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh cho đến khi vật đàn ông nóng bỏng cương cứng lên giữa họ. “Rất đểu giả,” cô thì thầm trong họng, rồi tiếp tục uốn éo người cho đến lúc anh rên rĩ bật cười.
“Mhuirnin,” anh thì thầm, “Anh thấy buộc phải nhắc em nhớ cho đến bây giờ anh đã cố làm tốt hết mức để thỏa mãn em tối này rồi … vậy mà em chưa trả ơn anh gì hết.”
Amanda hạ thấp miệng mình xuống miệng anh, hôn anh thật nồng cháy và nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của anh. Cô cảm giác không giống con người mình đến mức kỳ quặc, một con người hư hỏng và hết sức buông thả. “Em tốt hơn là nên đền bù vậy,” cô nhận xét, giọng nói rung rung trong cổ họng. “Em nên ghét sự công bằng.”
Tia nhìn của họ gặp nhau, ánh mắt của cô chứa đựng sự phiêu lưu, còn của anh thì rạng ngời và tràn ngập đam mê. Sau đó đôi mắt anh khép lại khi Amanda trượt thấp ngường, và chậm rãi quét miệng dọc theo làn da đang căng phồng lên của anh.
***
Đối với một người phụ nữ luôn luôn tin vào phương châm “Mọi thứ đều phải điều độ,” thì cuộc tình với Jack Devlin đúng thật là một thảm hoạ với sự cân bằng của cô. Những xúc cảm của cô chếnh choáng từ mức độ này đến mức độ khác, từ niềm vui được ở bên anh chi phối mọi thứ cho đến sự thất vọng và nỗi ám ảnh khỏa lấp trong cô khi họ xa nhau. Có những khoảnh khắc riêng tư khi sự sầu muộn bủa vây cô như một màn sương dày đặc. Tất cả mọi thứ liên quan đến sự nhận thức ngọt bùi đắng cay chỉ là nhất thời, thời gian say mê của họ rồi sẽ sớm kết thúc. Jack không hẳn là của cô, và sẽ không bao giờ như thế. Amanda càng hiểu được con người anh nhiều bao nhiêu, thì cô càng nhận ra sự miễn cưỡng trao hết lòng mình cho một người phụ nữ của anh. Cô thấy thật mỉa mai khi một người đàn ông sẵn sàng mạo hiểm dấn thân vào mọi thứ khác trong đời mình thì lại thấy không tài nào nắm bắt nổi một cơ hội quan trọng nhất.
Amanda thường cảm thấy vô cùng chán chường, khi lần đầu tiên trong cuộc đời muốn có được tất cả mọi thứ ở một người đàn ông, cả trái tim lẫn thể xác của người ấy. Đây là sự bất hạnh đặc biệt của cô khi khao khát những thứ này ở Jack Devlin. Nhưng, cô đã tự nhủ lòng mình, chuyện đó không có nghĩa là cô phải cô quạnh trong những năm tháng còn lại của cuộc đời. Jack đã chỉ dạy cô rằng cô là một người phụ nữ đáng được khao khát, một người có những phẩm chất mà nhiều người đàn ông sẽ trân quý. Nếu cô muốn, thì có thể kiếm cho mình một người yêu sau khi cuộc tình này chấm dứt. Nhưng còn trong lúc này … trong lúc này …
Nhớ đến cái nhìn soi mói của những người khác, Amanda đã cẩn thận đi dự tiệc riêng một mình, và đối xử với Jack bằng một sự thân thiết lịch sự cũng như bao người đàn ông khác hiện diện tại buổi tiệc. Cô đã không để lộ ra mối quan hệ của họ dù chỉ bằng một cái nhìn hay một lời nói. Cũng tương tự như vậy, Jack cẩn thận thể hiện sự đúng mực, cư xử với cô bằng sự tôn trọng quá mức mà điều đó càng làm cho cô vừa thấy bực mình lại vừa thích thú. Tuy nhiên, sau vài tuần, Jack dường như không còn coi nhẹ cuộc tình của họ, và sự cần thiết phải giữ nó bí mật như lúc ban đầu. Hình như chuyện không thể công khai thừa nhận cô lại làm anh bực mình. Sự thật anh phải chia sẻ sự bầu bạn của cô với những người khác là nguồn gốc của sự bất mãn ngày một gia tăng, điều anh cuối cùng cũng đã thừa nhận với Amanda khi cả hai người đều tham dự một buổi tối nghe nhạc. Anh đã xoay sở kéo cô ra khỏi nhóm người đông đúc trong suốt giờ nghỉ giải lao, và hướng cô vào một phòng khách nhỏ rõ ràng không chủ định dành cho khách sử dụng.
“Anh bị mất trí rồi hả?” Amanda thở hổn hển khi anh khóa cả hai lại trong một căn phòng tối đen như mực. “Nhỡ có người thấy anh kéo em ra khỏi mấy phòng chính thì sao. Sẽ có lời đồn thổi nếu người ta chú ý đến cả hai đứa đều biến mất cùng lúc—”
“Anh không quan tâm.” Hai cánh tay anh ôm lấy cô, thình lình kéo mạnh người cô vào sức nặng rắn chắc của cơ thể anh. “Trong một tiếng rưỡi đồng hồ qua, anh đã phải ngồi xa em và cứ phải giả vờ chẳng để ý đến những gã đàn ông khác chiếu tia nhìn dâʍ đãиɠ vào em. Chết tiệt, anh muốn về nhà với em bây giờ.”
“Đừng có lố bịch như thế,” cô nói cộc lốc. “Chả có ai liếc nhìn em một cách dâʍ đãиɠ cả. Em không biết anh có đang cố vờ ra vẻ ghen tuông cho hợp tình hay không, nhưng em đảm bảo với anh là chẳng cần thiết.”
“Anh nhìn cái là biết ngay.” Anh dùng đôi bàn tay kéo dọc vạt trên bằng nhung-lụa của chiếc đầm dài nâu đỏ của cô, để cho lòng bàn tay anh bao trùm lấy cái khe hở bị phơi ra giữa hai bầu ngực cô. “Tại sao em lại mặc cái áo đầm này tối nay?”
“Trước đây em có mặc nó, và anh có vẻ thích nó mà.” Cô rùng mình khi hơi ấm của bàn tay anh lướt qua làn da mịn màng của cô.
“Anh thích ngắm nó ở chốn riêng tư,” anh thì thầm. “Chứ không bao giờ muốn em mặc nó ở nơi đông người.”
“Jack,” cô bắt đầu, tiếng cười trong họng của cô chợt ngưng bặt khi anh cúi xuống và rê miệng mình trên khắp vùng da ngực bị phô bày. “Dừng lại,” cô thì thầm, run lẩy bẩy vì cú đưa lưỡi tham lam của anh vào thung lũng giữa hai bầu ngực cô. “Chúng ta sẽ bị phát hiện mất … ôi, cho em trở lại trước khi tiếng nhạc bắt đầu.”
“Anhthể nhịn được.” Giọng anh vừa nhẹ nhàng vừa thô lỗ, trong khi hơi thở bỗng trở nên nóng bỏng của anh phả vào làn da cô. Anh kéo cơ thể cô ép vào mình và hôn cô, miệng anh có hương vị của rượu branđi khi đang say sưa sục sạo khắp miệng cô.
Cơn hoảng sợ đang dấy lên của Amanda đã bị nhấn chìm trong cơn sóng du͙© vọиɠ quá mãnh liệt đến mức cô không thể thở, hay suy nghĩ, cơ thể cô trở nên hoàn toàn bất lực trước đôi bàn tay đòi hỏi của anh. Anh cố kéo váy cô lên, và thọc mạnh hai bàn tay mình vào qυầи ɭóŧ của cô thô bạo đến nỗi cô sợ chúng sẽ bị rách toạc ra. Cô thở hắt ra khi những ngón tay của anh trượt vào giữa hai đùi mình, tìm kiếm và vuốt ve phần da thịt mềm mại cho đến khi cô oằn người lên dữ dội. “Không phải bây giờ,” cô nói với tiếng thổn thức yếu ớt. “Vài giờ nữa là chúng mình được ở bên nhau rồi. Anh có thể đợi đến lúc đó.”
“Không, anh không thể.” Hơi thở anh gấp gáp hơn khi anh cảm thấy chút nước rịn ra từ cơ thể bị khuấy động của cô. Kéo dây quần trong của cô ra, anh nới lỏng quần áσ ɭóŧ và gạt nó xuống hai mắt cá chân cô, rồi lần mò tới mấy khóa quần của mình. Anh đẩy lưng cô dựa vào cánh cửa đóng kín và hôn vào cổ cô, những sợi râu được cạo ở quai hàm anh cọ sát vào cô và làm da cô ngứa răm ran.
“Jack,” cô rêи ɾỉ, ngửa đầu mình ra sau ngay cả khi nỗi sợ hãi bị phát giác đang làm nhịp tim cô nện điên cuồng.
Miệng anh ngăn những lời phản đối của cô lại bằng sức ép nóng bỏng và rúng động, và trước nỗi thất vọng của mình, cô không thể kháng cự lại cảm giác khoái lạc mãnh liệt của nó. Cô hôn lại anh, háo hức mở ra cho anh, và tách hai đùi mình ra khi chân anh chen vào giữa hai chân cô. Vật đàn ông dựng đứng của anh thúc vào cô bằng một cú đâm trơn tuột đầy mạnh mẽ, rồi hông cô vô tình nảy lên để tự điều chỉnh cho khớp với anh. Anh đẩy vào mạnh hơn, đi vào cô bằng một cú đâm sâu và chắc chắn. Amanda rên rĩ khi cô bị lấp đầy hoàn toàn, cơ thể cô khít chặt ôm quanh cái vật xâm chiếm ngọt ngào ấy. Một tay anh nắm lấy đầu gối cô từ bên dưới, thúc giục chân cô giơ lên cao hơn áp vào chân anh, để anh thọc mạnh vào trong cô.
Cô rùng mình, khi cơ thể khóa chặt với anh, và rồi một sự ấm áp tuyệt diệu lan tỏa khắp người khi cô t lỏng người theo sự chuyển động nhịp nhàng của anh. Quần áo của họ chạm vào nhau sột soạt, cả mớ đồ nhung, len và lụa chia rẽ họ ở mọi chỗ ngoại trừ nơi thắt lưng trần trụi nóng bừng ẩm ướt của họ. Cô dựa người vào cánh cửa, khi cơ thể cô nâng lên với mỗi cú đẩy về phía trước. Cô hoàn toàn bị anh chiếm hữu, chẳng còn quan tâm gì đến sự mạo hiểm họ đang mắc phải, mà chỉ còn nhận biết được sự ngây ngất khi da thịt anh hoà hợp vào da thịt cô. Thì thầm dữ dội vào đường cong ở cổ cô, anh thúc vào nhanh hơn, tạo ra sự va chạm trơn trượt mà cuối cùng đã đưa cô lên tới đỉnh cực khoái. Anh nuốt gọn tiếng thét từ yết hầu của cô bằng miệng mình, và bắt đầu rút ra khỏi cô theo cái cách anh vẫn luôn làm chỉ vừa kịp lúc trước khi bùng nổ. Nhưng dường như anh chợt có một thôi thúc mạnh mẽ ban sơ nào đấy không thể cưỡng nổi, nên thay vì rút ra, đằng này anh lại chôn mình vào sâu trong cô. Cơ thể to lớn của anh run rẩy vì sức mạnh của sự giải thoát, và tiếng rên rĩ khe khẽ của anh vang lên dội vào làn da ẩm ướt của cô.
Họ vẫn còn gắn chặt với nhau trong cơn chấn động rộn ràng, và hít thở khó nhọc, trong khi miệng anh di chuyển nhẹ nhàng trên miệng cô. Cuối cùng cũng dứt ra khỏi nụ hôn, Jack thì thầm the thé. “Chết tiệt … Lẽ ra anh không nên làm thế.”
Chợt bỗng thấy bàng hoàng, Amanda hầu như không thể đáp lại. Từ khi cuộc tình của họ bắt đầu, họ đã thực hiện các biện pháp ngừa thai, và đây là lần đầu tiên Jack đã vô tình để lại hậu quả. Cô đã cố tính đến những ngày có khả năng thụ thai nhất. “Em nghĩ không sao đâu,” cô khe khẽ, đặt tay lên một bên mặt anh. Dù cho không thể thấy được vẻ mặt của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy quai hàm anh đanh lại, cùng với nỗi bất an tột cùng xâm chiếm lấy cô.
***
“Sophia!” Amanda kêu lên vẻ không thể tin được. Cô vội vàng băng qua lối đi nhỏ dẫn vào ngôi nhà tới chỗ người chị lớn tuổi nhất đang đợi. “Chị mà báo cho em biết trước là chị có kế hoạch viếng thăm - em đã chuẩn bị rồi.”
“Chị chỉ muốn biết em còn sống hay đã chết thôi,” câu trả lời gay gắt của Sophia vang lên, khi Amanda bật cười.
Tuy bản tính của Sophia là hay ra lệnh và can thiệp vào đời tư người khác, nhưng chị ấy vẫn là người chị gái đầy tình thương với bản năng làm mẹ mạnh mẽ. Chị ấy thường lên tiếng nói thay cho gia đình về những cách cư xử bướng bỉnh của Amanda. Sophia là người đã phản đối ầm ĩ nhất khi Amanda trở thành tiểu thuyết gia và chuyển đến Luân Đôn Những lá thư từ Sophia gởi đến, dày đặc lời khuyên cô cảnh giác với những cám dỗ của cuộc sống thị thành làm Amanda vô cùng buồn cười. Có lẽ Sophia sẽ không ngạc nhiên nếu chị ấy biết Amanda thậm chí còn cả gan thuê cả một gã trai bao trong ngày sinh nhật của cô. Hình như người chị lớn của cô nhận ra, như rất ít người có thể, sự táo bạo đôi khi xuất hiện trong tính cách của Amanda.
“Em còn sống rất tốt mà,” Amanda sôi nổi đáp lời. “Chỉ là hơi bận thôi.” Cô liếc nhìn hình dáng thân thuộc của chị gái với nụ cười trìu mến. “Chị có vẻ mạnh khỏe nhỉ, Sophia.” Trong nhiều năm qua, Sophia đều có dáng vẻ lưng hơi gù, mềm mại. Mái tóc vẫn được búi gọn gàng và cô luôn sức nước hoa mùi vani ngọt ngào mà mẹ của họ đã yêu thích. Sophia vẫn luôn chính xác là chính chị ấy – một mệnh phụ quyến rũ điều khiển một cách thành thạo ông chồng đáng kính nhưng tẻ ngắt cùng năm đứa con hiếu động.
Sophia giữ cô cách một cánh tay và nhìn cô từ đầu xuống chân. “Chị sợ thấy em bị bệnh. Đó là lý do duy nhất chị có thể hiểu được về chuyện em cứ nhất mực ở lại đây mà không về Windsor.”
“Chị chỉ nghĩ ra mỗi lý do đó thôi sao?” Amanda hỏi lại, và bật cười khi cô dẫn chị gái vào trong nhà.
Miệng Sophia cong lên nhăn nhó. “Giải thích vì sao chị bị buộc phải đến đây gặp em, hơn là đón tiếp em ở nhà chị đi. Sau khi tránh mặt gia đình hôm Giáng sinh, em đã hứa sẽ về thăm vào tháng Một.Mà giờ là giữa tháng Hai rồi đấy, thế nhưng chị không nghe tin tức gì từ em. Và đừng nói với chị những điều vô nghĩa về việc em nhiều việc như thế nào. Em luôn luôn bận rộn, và chưa bao giờ vì thế mà lại không về Windsor trước đây.”
Chị cởi bỏ mũ nón đi đường, chiếc mũ trang trí đẹp mắt nhưng phổ biến bằng len màu xanh với vòng hoa đặt lệch và một cái vành hẹp lại phía sau vàần ra phía trước.
“Em rất tiếc vì chị đã vất vả đến đây thế này,” Amanda nói vẻ hối lỗi, cầm lấy chiếc mũ của chị gái và cái áo choàng có cổ áo vuông vức phù hợp với nó. “Nhưng mà em thật vui khi chị đến đây.” Cô đặt quần áo lên giá treo bằng gỗ uốn lượn ở phòng ngoài, máng chúng chắc chắn lên những cái móc được bịt đầu bằng sứ.
“Vào phòng khách với em,” cô thúc giục. “Chị chọn thời gian không còn tốt hơn được nữa, vì em vừa pha xong một ấm trà đấy. Đường từ Windsor đến đây thế nào? Chị có gặp khó khăn –”
“Người hầu đâu cả rồi?” Sophia nghi ngờ ngắt lời cô, bước theo cô vào căn phòng khách trang trí với gam màu xanh-kem.
“Sukey đi chợ với đầu bếp, Violet, còn Charles đến quán rượu rồi.”
“Tuyệt. Giờ chúng ta có thể hưởng chút riêng tư trong lúc em giải thích chuyện gì đang xảy ra.”
“Sao chị lại nghĩ có chuyện gì đang xảy ra chứ?” Amanda lẩn tránh. “Em đảm bảo với chị, cuộc sống đang trôi qua chậm chạp như nó vẫn luôn như mọi ngày.”
“Em là kẻ nói láo đáng tội nghiệp,” Sophia nói với cô một cách bình thản, rồi ngồi xuống trường kỷ. “Amanda, chị phải nhắc em rằng Windsor khó bị cách ly khỏi Luân Đôn lắm. Tụi chị nghe được tình hình ở Luân Đôn, và có những tin đồn dính líu đến em và một quý ngài chưa biết tên nào đó.”
“Tin đồn ư?” Amanda nhìn chị cô với vẻ sợ hãi bất ngờ.
“Và em trông khang khác.”
“Khác ư?” Trong sự kinh hoàng bất ngờ, Amanda chỉ có thể đỏ mặt vẻ hối lỗi và lặp lại lời nói của chị cô giống như một con vẹt quẫn trí.
“Vẻ mặt em khiến chị cảm thấy mấy cái tin đồn đó đều là thật. Em thực sự đang qua lại bí mật với ai đó phải vậy không?” Sophia mím môi khi chăm chú nhìn em gái mình. “Rõ ràng là em có toàn quyền sắp xếp cuộc sống của mình như em chọn lựa … và chị công nhận em không phải đứa chịu nhượng bộ theo quy tắc thông thường. Nếu em là đứa như thế, em đã cưới một anh chàng nào đấy ở Windsor và đã ổn định sống gần gia đình mình rồi. Thay vì vậy, em lại bán Briars House, đến định cư ở Luân Đôn, và chuyên tâm theo đuổi sự nghiệp. Chị thường tự nhủ rằng, nếu tất cả mấy chuyện đó làm em hạnh phúc, thì em c –”
“Cảm ơn chị,” Amanda ngắt lời với một chút chế giễu nhẹ nhàng.
“Tuy nhiên,” Sophia nghiêm nghị nói tiếp, “những hành vi đó giờ đang đặt cả tương lai của em vào nguy hiểm đấy. Chị mong em sẽ tin cậy chị, và cho phép chị giúp em vượt qua khó khăn.”
Amanda bị thôi thúc phản đối lại những lời nói của Sophia bằng những lời nói dối trắng trợn càng nhiều càng tốt để làm dịu đi mối nghi ngờ của chị cô. Song, khi cô nhìn thật lâu vào mắt người chị gái, đôi mắt cô bỏng rát, và cô cảm thấy một giọt nước mắt rơi xuống gò má mình.
“Sophia … điều em cần lúc này là một người thấu hiểu em. Ai đó sẽ không bỏ qua lời chỉ trích những hành vi của em. Chị có thể làm điều đó cho em không?”
“Dĩ nhiên không,” là câu trả lời dứt khoát của Sophia. “Có ích gì nếu chị không mang lại lợi ích cho em bằng sự đánh giá đúng đắn của mình? Nếu thế thì em cũng có thể giãi bày với một cái gốc cây gần đây nhất là được.”
Bật cười run run, Amanda chấm đôi mắt ươn ướt bằng tay áo của cô. “Ôi, Sophia, em e là chị sẽ khá choáng vì lời thú tội của em đấy.”
Trong khi trà trong tách nguội đi, Amanda kể về câu chuyện mối quan hệ giữa cô với Jack Devlin, cẩn thận sửa lại vài chi tiết cũng như hoàn cảnh gặp mặt lần đầu tiên của hai người. Sophia không biểu lộ gì khi cô lắng nghe, không bình luận gì cho đến khi Amanda kể xong với một tiếng thở dài sũng nước.
“Ừm,” Sophia cân nhắc nói, “chị không nhận ra mình sốc như chị có lẽ nên thế. Chị hiểu em khá rõ, Amanda à, và chị chưa bao giờ nghĩ em sẽ vui vẻ mà sống một mình mãi được. Mặc dù chị không tán thành những hành vi của em, nhưng chị hiểu nhu cầu có người bầu bạn của em. Chị phải nhắc lại rằng nếu em nghe lời khuyên của chị và cưới một người đàn ông đàng hoàng ở Windsor, em sẽ không vướng vào tình huống khó chịu hiện giờ.”
“Thật không may là, một người không thể đơn giản có cảm tình và khiến mình phải lòng một người đàn ông thích hợp được.”
Sophia phác một cử chỉ thiếu kiên nhẫn. “Tình yêu không phải là kết quả, em cưng ơi. Sao em nghĩ chị chấp nhận kết hôn với Henry chứ?”
Câu hỏi làm Amanda sững sờ. “Tại sao ư, em … em chưa bao giờ tưởng tượng chị lại coi nó là ‘ấp nhận’. Chị hình như luôn rất hạnh phúc với Henry mà.”
“Và đúng là chị đã phải chấp nhận,” Sophia sỗ sàng đáp lại. “Đó là điều chị muốn nói. Lúc mới cưới nhau, chị không yêu Henry, nhưng chị nhận ra rằng anh ấy có bản tính đáng khâm phục. Chị hiểu rằng nếu chị muốn một gia đình và một địa vị vững chắc trong xã hội, chị cần phải có một người chồng đáng kính. Còn tình yêu, hay điều gì đó giông giống như nó, sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi. Chị tận hưởng và coi trọng cuộc sống mình có với Henry. Nó cũng là điều em sẽ có thôi, nếu em sẵn sàng gạt bỏ tính tự lập ngoan cố và ảo tưởng lãng mạn của em đi.”
“Còn nếu em không thì sao?” Amanda khẽ nói.
Sophia nhìn thẳng vào ánh nhìn chăm chú của cô. “Vậy thì em sẽ còn tệ hơn trước vì nó nữa. Ai đó bơi ngược dòng chảy luôn luôn gặp khó khăn nhiều hơn. Chị chỉ nói sự thật thôi, Amanda, và em biết chị nói đúng kia mà. Và chị nói cho em biết điều rõ ràng nhất là, em phải sắp xếp cuộc đời em cho phù hợp với quy tắc xã hội. Lời khuyên của chị là phải chấm dứt chuyện tình này ngay, và chú tâm tìm kiếm một quý ông sẽ sẵn sàng cưới em.”
Amanda xoa xoa thái dương đau nhức của cô. “Nhưng em rất yêu Jack,” cô thì thầm. “Em không muốn bất cứ ai khác hết.”
Sophia nhìn cô một cách đồng cảm. “Tin hay không tùy em, chị hiểu, em cưng à. Tuy nhiên, em nên nhớ rằng đàn ông như ngài Devlin của em chỉ như món tráng miệng thơm ngon – ngon lành trong chốc lát thôi, nhưng nhìn chung là không tốt cho thể chất. Hơn nữa, cưới người đàn ông em thích cũng không phải là hành động ngu xuẩn gì. Thật ra, theo ý kiến của chị, điều đó còn tốt hơn là cưới một người em yêu. Tình bạn luôn tồn tại lâu hơn niềm đam mê.”
***
“Có chuyện gì vậy em?” Jack êm ái hỏi, và vuốt ve đường cong tấm lưng trần của Amanda. Họ nằm cùng nhau giữa đống chăn lộn xộn, không khí ẩm ướt và có mùi như mùi muối biển sau cuộc ái ân. Jack chồm người hôn lên phần sau vai nhợt nhạt của cô. “Đêm nay em có vẻ phân tâm. Có điều gì đó đã xảy ra với chuyến thăm viếng của chị em hôm nay à. Hai người cãi nhau hả?”
“Không, không hề. Thật ra, chúng em đã có cuộc trò chuyện thú vị, và chị ấy đ cho em một lời khuyên chí lý trước khi chị ấy về lại Windsor.” Amanda nhăn mặt khi cô nghe anh lẩm bẩm những từ thô lỗ về “lời khuyên chí lý” của chị cô, và cô nhỏm dậy chống người trên khuỷu tay. “Em không thể ngăn mình không đồng tình với những quan điểm của chị ấy,” cô thì thào, “dù là em không muốn.”
Tay anh khựng lại trên lưng cô, ngón cái đậu nhẹ nhàng lên đường lõm xương sống của cô. “Quan điểm gì?”
“Sophia đã nghe thấy các tin đồn về mối quan hệ của chúng ta. Chị ấy nói rằng một vụ tai tiếng đang kéo đến, và rằng em phải chấm dứt cuộc tình này ngay lập tức hoặc phải chịu mạo hiểm là danh tiếng của em bị phá hủy.” Nụ cười mệt mỏi vương trên môi cô. “Em sẽ bị mất rất nhiều, Jack à. Nếu em trở thành một phụ nữ hư hỏng, cả phần đời còn lại của em sẽ thay đổi. Em sẽ không còn được mời đến các buổi họp mặt xã hội nữa, và nhiều bạn bè của em sẽ không còn nói chuyện với em. Có khả năng em sẽ phải chuyển đến nơi nào đó xa xôi ở vùng quê, hoặc là sinh sống ở nước ngoài.”
“Anh cũng nhận cùng một rủi ro như vậy,” anh chỉ ra.
“Không,” cô đáp lại với nụ cười chế giễu, “anh hiểu khá rõ là đàn ông không bao giờ bị chỉ trích giống như phụ nữ trong những vấn đề này. Em sẽ thành một người bị xã hội ruồng bỏ, trong khi anh sẽ chỉ nhận một cái đập vào cổ tay.”
“Em đang nói cái gì vậy?” Đột nhiên tông giọng của anh pha lẫn sự giận dữ khó hiểu. “Anh sẽ bị đày xuống địa ngục nếu em định kết thúc cuộc tình sớm hơn một tháng rưỡi!”
“Em sẽ không bao giờ đồng ý với sự sắp xếp như thế này.” Cô quay người khỏi anh cùng tiếng rên rĩ khổ sở. “Chuyện này thật điên rồ. Em đã không suy nghĩ cẩn thận.”
Jack kéo cô lùi lại dựa vào anh, tay anh di chuyển một cách chiếm hữu trên cơ thể cô. “Nếu em lo lắng về vụ tai tiếng, thì anh sẽ tìm cách để chúng ta cẩn thận hơn. Anh sẽ mua một ngôi nhà ở vùng nông thôn để chúng ta có thể gặp gỡ mà không ai để ý –”
“Không ích gì đâu Jack. Điều … điều này đã xảy ra giữa hai ta …” Amanda nghẹn lời trong sửng sốt, vô vọng tìm kiếm từ ngữ thích hợp. Không tìm ra, cô nôn nóng thở dài vì bản thân thiếu lòng can đảm. “Chuyện này không thể tiếp tục được nữa.”
“Chỉ vài lời từ người chị gái khắt khe của em, mà em dễ dàng kết thúc mối quan hệ của chúng ta sao?” anh ngờ vực hỏi.
“Sophia đã xác nhận cảm giác của em. Em đã biết rằng chuyện này là sai trái, và cho đến lúc này em không thể đương đầu với sự thật. Xin anh đừng làm mọi việc khó khăn hơn nữa.”
Anh nguyền rủa đầy ác ý và ép cô nằm ngửa, cơ thể mạnh mẽ của anh hiện lờ mờ phía trên cơ thể cô. Khuôn mặt anh đanh lại, nhưng Amanda có thể gần như nhìn thấy những ý nghĩ cân nhắc nhanh chóng của anh. Lúc anh nói, giọng anh được kiềm chế một cách thận trọng. “Amanda, anh sẽ không mất em. Em và anh đều biết rằng thỏa thuận ba-tháng của chúng ta chỉ là một trò chơi. Cuộc tình này sẽ không bao giờ bị giới hạn trong thời gian ngắn thế này. Từ lúc bắt đầu, anh đã hiểu nguy cơ của tai tiếng rồi, và anh đã quyết rằng anh sẽ bảo vệ em khỏi bất cứ mọi hậu quả của mối quan hệ của chúng ta. Em có lời hứa của anh cho việc đó. Giờ thì, kết thúc những chuyện vớ vẩn này đi và tiếp tục như chúng ta bây giờ.”
“Làm sao anh có thể bảo vệ em khỏi tai tiếng được?” Amanda hỏi, hoang mang. “Anh đang nói anh sẽ cưới em để bảo vệ danh tiếng của em không bị tiêu tan à?”
Anh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. “Nếu cần thiết.”
Nhưng sự miễn cưỡng trong mắt anh là dễ dàng đọc ra được, và Amanda hiểu trách nhiệm cưới một ai đó đối với anh khó chịu ra sao. “Không,” cô lẩm bẩm. “Anh không mong muốn trở thành một người chồng hay một người cha. Em sẽ không đòi hỏi điều đó ở anh … hay ở bản thân em. Em xứng đáng hơn việc trở thành một trách nhiệm nặng nề mà anh phải gánh vác.”
Những lời nói dường như treo lơ lửng trong không khí. Amanda cảm thấy vừa cam chịu vừa đáng thương khi cô quan sát khuôn mặt rắn đanh của Jack. Anh chưa bao giờ giả vờ muốn cô nhiều hơn ngoài một cuộc tình. Cô khó có thể trách cứ anh vì những cảm giác của anh. “Jack,” cô lưỡng lự nói. “Em sẽ luôn nghĩ về anh với … với sự yêu mến. Em hy vọng chúng ta có thể tiếp tục làm việc với nhau. Em rất muốn mối quan hệ của chúng ta vẫn còn là tình bạn.”
Anh nhìn cô theo cách anh chưa hề nhìn trước đây, miệng anh cong lại ở một góc, đôi mắt anh áiều gì đó hơi giống sự xúc phạm. “Vậy tình bạn là cái em muốn à,” anh êm ái nói. “Và sự yêu mến là tất cả cái em cảm nhận về anh sao.”
Amanda ép mình ghim giữ cái nhìn chăm chăm của anh. “Vâng.”
Cô hoàn toàn không hiểu nổi vẻ đau đớn trên mặt anh. Một người đàn ông trông không như thế này nếu anh ta không bị tổn thương sâu sắc, và lúc này cô không tin rằng anh quan tâm cô nhiều đến mức cảm thấy theo cách đó. Có lẽ lòng kiêu hãnh của anh đã bị xúc phạm.
“Đến lúc nói lời tạm biệt rồi,” cô thì thầm. “Anh biết điều đó mà.”
Khuôn mặt anh trống rỗng khi anh vẫn tiếp tục nhìn cô không chớp mắt. “Khi nào anh sẽ gặp lại em?” anh cộc cằn hỏi.
“Có lẽ, trong vài tuần nữa,” cô ngập ngừng. “Và khi ấy em hy vọng chúng ta sẽ có thể gặp nhau như những người bạn.”
Không khí căng thẳng trong sự im lặng đau đớn lạ thường đến khi Jack đáp lại. “Vậy thì hãy nói lời tạm biệt như cách chúng ta đã bắt đầu,” anh thì thầm, và vươn ra chạm vào cô bằng hai bàn tay mạnh mẽ. Trong tất cả mọi lần Amanda đã tưởng tượng hay đã sáng tác về chuyện chia tay của những người yêu nhau, nó chưa bao giờ diễn ra với sự cấp thiết khắc nghiệt thế này, như thể anh muốn làm cô đau đớn.
“Jack,” cô phản đối. Sự kìm kẹp của bàn tay anh nới lỏng ra, chắc chắn nhưng không đau đớn nữa.
“Thêm một lần thể hiện tình yêu mến nữa không phải là quá nhiều đúng không?” Anh căng hai chân cô ra bằng đầu gối và đâm mạnh vào trong cô mà không có dạo đầu. Amanda nghẹt thở vì cảm giác anh lao sâu vào trong cô, tạo ra một nhịp điệu giục giã và cấp bách vang vọng xuyên suốt con người cô. Kɧoáı ©ảʍ nhen nhóm và bừng lên, hông cô cong lên với mỗi một cú thúc của anh. Mắt cô khép chặt, và cô cảm thấy miệng anh trên bầu ngực, mυ'ŧ núʍ ѵú cô vào miệng anh, cắn và vuốt ve nhẹ nhàng bằng răng và lưỡi của anh. Cô cố gắng ép mình sát hơn vào anh, đẩy toàn bộ cơ thể cô lên vào trong anh, khao khát nhận thêm hơi nóng và trọng lượng con người anh. Anh hôn cô, miệng anh mở ra một cách đói khát trên miệng cô, và cô rên rĩ khi cơn sóng cực điểm tràn qua cô, cuốn qua người cô bằng từng đợt sóng bỏng cháy. Anh rút ra khỏi cô trong một cử động đột ngột, hơi thở dồn dập trong cổ họng, cơ thể anh rúng động và căng ra trong sự giải thoát của chính anh.
Thông thường khi họ ân ái cùng nhau, Jack luôn ôm chặt và mơn trớn cô sau đấy. Thế nhưng, lần này, anh lại lăn ra xa và rời khỏi giường với cơn giận khắc nghiệt.
Amanda cắn chặt môi và nằm im lìm nín lặng khi Jack tìm kiếm quần áo của anh và lặng lẽ mặc vào. Có lẽ nếu như cô cố gắng giải thích mọi chuyện theo một cách khác hẳn, một cách nào đó tốt hơn, thì Jack sẽ không phản ứng lại với cơn giận dữ khó hiểu thế này. Cô cố lên tiếng nói, nhưng cổ họng cô sít chặt không nói được lời nào, và tất cả cái cô có thể xoay xở được là một âm thanh lạ lùng, vụn vỡ.
Nghe thấy âm thanh yếu ớt ấy, Jack bắn cho cô tia nhìn dò hỏi thoáng qua. Đọc được nỗi đau hiển hiện rõ ràng trên khuôn mặt cô dường như không xoa dịu được anh. Mà thật ra, nó dường như chỉ làm anh tức giận hơn mà thôi.
Cuối cùng anh nói vẻ cứng rắn, lạnh nhạt, ép từng lời nói buông ra giữa hai hàm răng nghiến chặt. “Anh vẫn chưa xong với em đâu, Amanda. Anh sẽ chờ đợi.”
Amanda chưa hề biết đến sự tĩnh lặng tuyệt đối như cái đang hiện hữu trong phòng ngủ sau khi anh bỏ đi. Cuộn tấm chăn quanh cô thành đống vải lanh to lớn vẫn còn vướng vất hơi ấm và mùi thơm của cơ thể anh, cô cố tự trấn tĩnh để suy nghĩ. Họ đã không trao nhau lời hứa hẹn hay cam kết nào … họ cũng không dám tin tưởng bất cứ sự vĩnh cửu nào.
Cô đã nghĩ là sẽ cảm thấy đau đớn vì kết cuộc chia tay của họ, nhưng cô đã không mong đợi cảm giác mất mát sâu sắc đến nỗi dường như thể một phần trong cô đã bị cắt bỏ đi. Vào hàng tuần lễ và hàng tháng trời tới, cô sẽ nhận ra trọn vẹn rằng cuộc tình này đã làm cô thay đổi, và cô sẽ không giờ được là mình như trước. Nhưng bây giờ, cô cố gắng tự giải thoát mình khỏi những hình ảnh không mong muốn đang lấp đầy tâm trí cô … những ý nghĩ về đôi mắt xanh sẫm của Jack, mùi vị của miệng Jack, hơi nóng hư ảo của làn da anh khi anh khuấy động cô bằng đam mê … âm sắc khàn thấp tuyệt vời của giọng anh khi thì thầm bên tai cô.
“Jack,” cô khẽ gọi, và lăn tròn vùi mặt mình vào gối khi cô nức nở khóc.
Cơn gió tháng Hai buốt lạnh hân hoan tạt vào khi Jack đi bộ trong màn đêm. Anh thọc hai bàn tay sâu vào trong túi áo khoác và sải bước không có mục đích hay phương hướng như thường lệ. Bất luận anh đi đâu, hay đi được bao xa; điều quan trọng lúc này là anh không dừng bước. Anh cảm thấy như thể mình đã uống phải loại rượu uýt ski được chưng cất rất tệ hại, loại rượu khiến miệng anh khô ran và đầu anh cảm giác như thể nó bị nhét đầy len. Có vẻ như không thể có một người đàn bà anh vô cùng ham muốn đến mức khổ sở lại không ham muốn anh. Dù là hiểu được sự sợ hãi tai tiếng của Amanda và hậu quả của nó, thì anh dường như vẫn không thể khiến mình chấp nhận được anh sẽ không còn được gặp cô, trò chuyện cùng cô, chiếm hữu cô nữa … rằng chuyện tình của họ bất ngờ trở thành quá khứ.
Không phải là anh đổ lỗi cho Amanda vì quyết định của cô. Thật sự, nếu anh là một phụ nữ trong hoàn cảnh của cô, anh cũng sẽ làm điều tương tự. Nhưng anh sẽ không thể xua đuổi được cảm giác giận điên và mất mát. Anh cảm thấy gần gũi với Amanda hơn là anh đã cảm thấy với bất cứ người nào khác trong cuộc đời mình. Anh đã nói với cô những điều mà anh nhận thấy thậm chí bản thân anh còn khó có thể thừa nhận nó. Không chỉ đơn thuần là anh sẽ bỏ lỡ sự vui thích với cơ thể cô. Anh yêu trí thông minh gai góc của cô, tiếng cười thoải mái của cô … anh yêu một cách giản dị được ở cùng chung trong một căn phòng với cô, dù anh không thể giải thích đầy đủ lý do tại sao việc ở bên cô lại khiến anh mãn nguyện đến vậy.
Chống lại ham muốn mạnh mẽ trong lòng. Anh có thể quay lại với cô ngay lúc này, thuyết phục và dỗ dành cô cho đến lúc cô để cho anh lại quay vào giường với cô. Nhưng đó không phải là cái cô muốn … không phải là cái tốt nhất đối với cô. Khẽ nguyền rủa, Jack tăng nhịp bước chân, bước nhanh hơn và xa nhà cô hơn. Anh sẽ làm như cô muốn. Anh sẽ cho cô tình bạn cô ao ước, và bằng cách nào đó anh sẽ tìm được cách xóa bỏ cô ra khỏi trái tim và tâm trí mình.