Đại Trị năm thứ mười, đầu tháng sáu.
Đông đô Lạc Dương, trong phủ Trị Lễ Lang, Thẩm Thế Ngôn.
Trong một khuê phòng lịch sự tao nhã, cửa sổ đóng chặt, ngay cả một làn gió cũng không thổi vào được, mà bên trong chiếc giường trướng rũ màn che, càng yên tĩnh giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Một thiếu nữ làn da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp nằm trên giường.
Nàng chưa đến mười bảy, mười tám tuổi, một đôi mắt to đen trắng rõ ràng linh động thanh tịnh, lại lóe lên một chú lo nghĩ bất an hoàn toàn không tương xứng với độ tuổi.
Nàng, chính là đại tiểu thư của Thẩm phủ, Thương Như Ý.
Mà điều nàng lo lắng mong đợi, là một đáp án cho chung thân đại sự của mình ——
Rốt cuộc nàng, có thể không gả hay không?
Chuyện từ hôn nàng đã đề nghị khi bị mình bệnh nặng vào nửa tháng trước, cữu phụ Thẩm Thế Ngôn lập tức phản đối, dù sao, hôn sự của Thương Như ý là phụ thân của nàng định ra khi còn sống, người hứa hôn không phải người bình thường, mà là Vũ Văn gia - xếp thứ ba trong mười sáu vọng tộc của Lũng Tây.
Người nàng phải gả, chính là trưởng tử của Thịnh Quốc Công —— Vũ Văn Khiên!
Nửa tháng trước thϊếp canh của nàng đã được gửi đến Thái Nguyên, từ hôn vào lúc này, đừng nói là không làm được thân gia, chỉ sợ hai nhà sẽ trở mặt thành thù.
Vợ chồng Thẩm Thế Ngôn liên tục thuyết phục, nhưng Thương Như Ý tâm ý đã quyết, cuối cùng thậm chí lo lắng đến nỗi ho ra máu rồi ngất đi.
Trước khi hôn mê, nàng chỉ không ngừng lặp lại một câu —— Ta, không gả cho Vũ Văn Khiên!
Bây giờ, hôn sự rốt cuộc thế nào rồi?
Thương Như Ý thật sự ngồi không yên nữa, đang định xuống giường, thì nghe một tiếng cọt kẹt, cửa bị đẩy ra.
Một quý phụ nhân một thân hoa phục, đầu đầy châu ngọc dẫn theo hai thị nữ đi đến, vừa thấy nàng như vậy, lập tức nói: "Làm gì vậy, mau nằm xuống!"
Người nói chuyện không phải ai khác, chính là cữu mẫu của Thương Như Ý - Vu thị.
Vu thị này khuê danh Mỹ Tiên, là người Hồ, tính tình hào sảng thẳng thắn, trong lúc nói chuyện đã đi hai bước tới, một tay đè Thương Như Ý xuống giường: "Bệnh mới khỏi đã làm loạn, lỡ té ngã thì phải làm sao?"
Thương Như Ý cũng không kịp nghĩ gì khác, chỉ nắm lấy ống tay áo của bà lo lắng hỏi: "Cữu mẫu, hôn sự của con ——"
Vu thị trừng nàng một chút, mới tức giận nói: "Chuyện này, ta và cữu phụ của con đã nghĩ biện pháp giải quyết rồi. Tóm lại, con không muốn gả cho Vũ Văn Khiên thì không gả, bất luận thế nào bọn ta cũng sẽ không để con chịu uất ức."
Nghe xong lời này, tảng đá lớn trong lòng Thương Như Ý lập tức rơi xuống.
Chỉ cần không gả cho Vũ Văn Khiên, là được!
Vu thị lại do dự nói: "Chỉ có điều ——"
Bà chưa nói xong, một gã sai vặt đột nhiên chạy đến cửa, vội vàng nói: "Phu nhân, không hay rồi!"
Vu thị không vui quay đầu: "Chuyện gì ngạc nhiên như vậy?"
Gã sai vặt kia run rẩy nói: "Người, người của Vũ Văn gia, tìm tới cửa rồi!"
"Cái gì?!"
Hai mợ cháu đều cảm thấy kinh ngạc, người của Vũ Văn gia không phải ở Thái Nguyên sao? Sao lại đến nhanh như vậy?
Vu thị ngẫm nghĩ, nói: "Con khoan cử động, ta ra ngoài xem thử."
Thương Như Ý nói: "Cữu mẫu, chắc là bọn họ tới tìm con đó, chuyện này là con không đúng, hay là để con đi ——"
"Nói bậy bạ gì đó. "
Vu thị vừa bực mình vừa buồn cười, đè nàng nằm xuống giường: "Trưởng bối còn ở đây, đến phiên một vãn bối như con đi gánh vác trách nhiệm sao? Nằm yên cho ta!"
Nói xong, Vu thị nhìn nàng một cái với vẻ mặt phức tạp, quay người ra ngoài.
Mặc dù ở trong phòng, nhưng Thương Như Ý lại không yên lòng, chuyện từ hôn không thể coi thường, lỡ như Thịnh Quốc Công thật sự muốn trách tội, hai nhà mất hết giao tình không nói, còn liên lụy đến phụ thân đã qua đời của nàng, còn có cữu phụ cữu mẫu, vậy nàng thật sự là quá bất hiếu rồi.
Nghĩ như thế, cuối cùng nàng vẫn chống đỡ thân thể lặng lẽ ăn mặc chỉnh tể, mở cửa muốn ra ngoài.
Nhưng mà vừa mới mở cửa ra, Thương Như Ý đã cứng đờ.
Một bóng người cao to đứng ở cửa.
Dưới sắc trời lờ mờ, cái bóng đen thui của người kia gần như bao phủ cả người nàng.