Trước khi xuống núi, ba người thuận tiện tiêu hủy những thứ mà con trai Trương Đại Vi giấu trong chuồng gia súc.
Cách đó không xa, nhà của Trương Đại Vi sáng đèn, nhưng lại bị khí đen bao bọc.
“Này, đồ chó cắn rách áo*!”
(*)Chó cắn rách áo: 狗咬吕洞宾, Nghĩa đen là chó cắn Lý Động Bình, một vị tiên nhân trong truyền thuyết Trung Quốc. Nghĩa bóng là người bị người khác hại mà không biết.
Lưu Ngọc đập cửa nhà họ Trương, cửa bị đập rầm rầm.
"Gọi ai là chó hả?!" Trương Đại Vi tức giận đi ra.
Lưu Ngọc hừ lạnh, không muốn tranh cãi với hắn, vừa ngước mắt lên nhìn người đang đứng trước mặt.
Kỷ Xuân Hách cùng ba người gật đầu với cô, cẩn thận lắng nghe tiếng động trong phòng.
Mở rèm cửa sổ ra, có thể tìm thấy một phụ nữ với mái tóc rối bù ôm một cậu bé, không ngừng nói con ngoan của mẹ, giọng lúc thì the thé, lúc thì khàn khàn.
Mà thằng bé lộ biểu tình không kiên nhẫn và ghét bỏ, gân cổ lên hét:”Khóc lóc cái gì, bà chỉ biết khóc! Bẩn muốn chết.”
Vừa mắng vừa dùng tay đẩy.
Đột nhiên, thằng nhỏ dừng lại, ngoan ngoãn cho người phụ nữ ôm
Một đôi bàn tay nhỏ không tiếng động vói vào túi áo của người phụ nữ, lấy số tiền ở trong.
Trên mặt không giấu được đắc ý.
“Gia đình này thật là lợi hại.” Tiền Chí kinh ngạc.
Trương Đại Vi khinh thường nhìn bốn người.
"Thằng nhỏ giả thần giả quỷ!"
Xem hắn đắc ý được bao lâu .
"A——!" Hắn kêu thảm thiết kinh động cả làng.
Một lúc sau, một đống người tụ tập trước cửa nhà.
“Có chuyện gì vậy Đại Vi?”
“Ô, tôi giẫm phải chiếc liềm cạnh cửa, chân chảy máu rồi.”
Ba người đứng không xa theo dõi tất cả.
"Thật là sung sướиɠ, báo ứng tới thật nhanh."
Trên đường trở về nhà nghỉ, giọng điệu Tiền Chí nhẹ nhàng và trầm bổng, giống như một giây sau anh ta sẽ ngâm thơ trữ tình.
Kỷ Xuân Hách nằm trên lưng Tống Cảnh Minh và cười khúc khích.
Tống Cảnh Minh nắm lấy bàn chân đang đung đưa của cậu, nhẹ giọng nói: "Em thích anh ấy đến thế à? Dù anh ấy có nói gì thì em sẽ hùa theo."
"Ừ." Kỷ Xuân Hách ghé sát lỗ tai hắn nói, thanh âm mềm mại, nhưng lời nói lại khiến người ta giận dữ.
Tiểu tổ tông.
Tống Cảnh Minh bất đắc dĩ nhưng lại cảm thấy ngọt ngào.
Đậu Đậu chỉ đối xử như thế với mình, thích nói bóng gió, không chịu nói lý, hắn chỉ có thể nuông chiều cậu thôi.
Nhưng Tống Cảnh Minh thích cậu như vậy, bình thường thích trêu chọc cậu, như vậy Kỷ Xuân Hách chỉ có thuộc về anh.
Vừa bước vào cửa nhà nghỉ, Tiền Chí đã hét lên: "Ông chủ, mau dọn đồ ăn ngon!"
"Được rồi."
Cô bé ở quầy lễ tân ghi lại món rồi chạy cộp cộp về phía sau bếp truyền lời.
Ba người làm việc lâu như vậy đều đói bụng, trong khi chờ đồ ăn bưng ra, Tống Cảnh Minh xin ông chủ loại dầu bôi có sẵn ở nhà, anh ngồi xổm xuống, dùng tay xoa bóp bàn chân bị bong gân của Kỷ Xuân Hách.
Kỷ Xuân Hách nghiêm túc nhìn xoáy tóc của anh, chậm rãi đưa tay vuốt ve.
Ấy, không được mềm lòng!
Quen nhau nửa năm lại che giấu cả nửa năm.
lại giận hắn thêm một thời gian nữa.
Kỷ Xuân Hách bất giác bĩu môi.
Chà, quả là cặp vợ chồng già.
Tiền Chí ngồi bên cạnh thầm nghĩ, dịch mông sang bên kia rồi lấy điện thoại ra chơi.
Tống Cảnh Minh vào phòng tắm rửa tay, sau đó nhờ Kỷ Xuân Hách bôi thuốc cho mình.
Vết thương của anh ấy không nặng, cũng không còn chảy máu.
Lúc ở trên núi, Kỷ Xuân Hách không từ chối anh bởi vì biết Tống Cảnh Minh không đạt được mục đích sẽ tiếp tục lì lợm la liếʍ.
Thứ nhất, hắn mà không quan tâm thì Tống Cảnh Minh cũng sẽ mặc kệ vết thương, thứ hai, người này vì cậu mà bị thương.
Sau khi thành công nhờ vợ bôi thuốc cho mình, họ Tống cực kỳ vui sướиɠ, được voi đòi tiên mà hôn chụt cái trên khuôn mặt trắng nõn.
Sau đó, vợ anh chỉ chú trọng bôi thuốc cho xong rồi đẩy hắn ra.
Đôi mắt đen ám chỉ: Yên tĩnh hộ đi!
Tống Cảnh Minh lập tức tiền trảm hậu tấu, anh hôn cậu thật nhanh rồi chạy lên lầu, khi quay lại cầm theo một miếng bánh nhỏ được gói rất đẹp.
Vị sô cô la.
Là người yêu thích đồ ngọt, cậu thực sự không thể cưỡng lại được những chiếc bánh kem nhỏ nhắn.
Kỷ Xuân Hách rất thích ăn bánh ngọt, gần đây vị yêu thích là vị sô cô la.
Trong bữa ăn, Kỷ Xuân Hách cứng đầu không chịu nhìn chiếc bánh đặt trên tay anh.
Nhưng nó rất thơm.
Trước hương thơm đó, mọi đồ ăn đều mất đi sức hấp dẫn.
Vì vậy khi miếng bánh kem được đem đến từ bên phải, Kỷ Xuân Hách theo thói quen cúi đầu cắn một miếng.
Tống Cảnh Minh cười tủm tỉm.
"Không được cười!" Kỷ Xuân Hách hung dữ cảnh cáo Tống Cảnh Minh, sau đó lại như không có việc gì kéo miếng bánh lại gần chút.
Ăn thì ăn.
"Được rồi, anh không cười. Nếu Đậu Đậu bảo anh đi về phía đông, anh sẽ không bao giờ đi về phía tây."
Tống Cảnh Minh thu hồi tầm mắt, làm bộ nghiêm túc ăn cơm, dùng khóe mắt nhìn nụ cười thỏa mãn của Kỷ Xuân Hách, cũng không khỏi vui vẻ theo.
Ăn xong ba người về phòng nghỉ ngơi.
Khi Kỷ Xuân Hách bước vào vào, người đi phía sau nắm tay cậu.
Kỷ Xuân Hách quay lại, chỉ thấy anh ấy mang nụ cười cưng chiều nói: "Bao lâu anh cũng chờ, chờ cho đến khi Đậu Đậu nguyện ý theo anh về nhà."
Nói xong anh hôn nhẹ lên trán cậu.
"Ngủ ngon, bảo bối."
Kỷ Xuân Hách im lặng, gật đầu nhẹ rồi xoay người đi vào phòng.
Tống Cảnh Minh thích dính dán lấy cậu, tin rằng mặt dày sẽ hốt được mỹ nhân về*.
(*) Câu gốc: Liệt nữ sợ triền lang: Muốn tán được mỹ nhân, chiêu thức đầu tiên cần học chính là “mặt dày”
Nhưng anh ấy có giới hạn.
Đậu Đậu sau một ngày cảm thấy mệt mỏi.
Kỷ Xuân Hách chuẩn bị chợp mắt , nghĩ nghĩ một hồi liền bật điện thoại kéo người nào đó ra khỏi danh sách đen.
Kỷ Xuân Hách đến đây cùng Tiền Chí bằng taxi, khi về lại ngồi xe Tống Cảnh Minh.
Tiền Chí đến khu trung tâm để báo cáo nhiệm vụ, Kỷ Xuân Hách thì về nhà.
Chiếc ô tô màu đen khiêm tốn đỗ trước cổng một ngôi nhà cổ.
Tống Cảnh Minh nghiêng người tháo dây an toàn cho Kỷ Xuân Hách, tiếc nuối nói: “Đã đưa công tử về nhà.”
Trong lòng không nỡ nhưng không còn số lựa chọn nào khác, Đậu Đậu mới từ trường học về có mấy ngày đã vội vàng đi làm nhiệm vụ, cần phải về nghỉ ngơi nạp điện.
Mấy ngày trước hai người cãi nhau, anh liền đến chạy đến đây, nhưng cũng chỉ dám vẩn vơ ở cổng, sợ Đậu Đậu nổi giận.
Hôm nay được chính thức đến cửa, lại không còn trong mối quan hệ chính thức.
Hai người quen nhau được nửa năm và yêu nhau được 3 tháng.
Họ đã đồng ý sẽ sống cùng nhau sau khi tốt nghiệp và sẽ thông báo cho gia đình, mặc dù dù cả nhà anh đã biết về Kỷ Xuân Hách.
Kỷ Xuân Hách cụp mắt xuống nhìn bàn tay đang gỡ dây an toàn cho mình, các khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi rõ.
Kỷ Xuân Hách kɧıêυ ҡɧí©ɧ hôn khóe môi anh một cái, đẩy cái tay đang đặt ở hông mình ra, rồi nhanh nhẹn và lưu loát nhảy xuống xe.
"Tạm biệt!"
Trong mắt mang theo ý cười ranh mãnh.
Đáng thương cho người đàn ông nào đó súng đã lên còi.
Sau cổng, một ông già mảnh khảnh nhưng sắc mặt hồng hào xách theo bình trà đứng ở đường sỏi giữa sân.
Nụ cười của Kỷ Xuân Hách cứng lại, sau đó ngượng ngùng gãi mặt: “Ông nội.”
"Ông thấy hết rồi" Ông nội Kỷ gõ nhẹ trán cậu, rồi lại chỉ tiểu cảnh bên trái.
Trèo lên đó xem.
"Hôm nào đem tiểu tử kia về đây gặp mặt." Ông nội Ji quay lại.
Không thèm mang về đâu.
Kỷ Xuân Hách bĩu môi.
Mặc dù Tống Cảnh Minh đã giải thích với cậu nhưng cậu vẫn đang giận dỗi.
Cài gì mà tình yêu chiếm hết lý trí, chỉ nghĩ đến việc theo đuổi cậu đã, chuyện ấy bị bỏ quên, sau này mới phát hiện ra hắn là người khu mình chán ghét!
Nếu không phải cậu bắt gặp một đại sư bắt quỷ gọi Tống Cảnh Minh một tiếng sếp, sợ là sẽ bị giấu cả đời.
Mặc dù có khi Tống Cảnh Minh cùng cậu đem khu A cũng tên sếp nào đó mắng xối xả
Nhưng cậu vẫn rất bực mình.