Nhìn thấy biểu cảm của Tống Đàn, Cơ Thiện biết mình đoán đúng, tâm trạng vui vẻ, nhướn mày: "Quả nhiên bị tôi đoán trúng, với tính tình của cô làm sao nhịn được chuyện này."
Chuyện này?
Tống Đàn nhìn anh dò xét: "Chuyện gì?"
Chẳng lẽ Thao Thiết còn để ý đến cô?
Lúc này tâm trạng Cơ Thiện tốt, anh thuận thế trả lời: "Chỉ cần nhìn xu hướng trên mạng cũng có thể nhận ra nhà họ Lâm không quan tâm đến đứa con gái vừa trở về này, cô ở nhà họ Lâm sống rất uất ức."
"Mặc dù tôi không quan tâm nhiều đến chuyện của cô, nhưng với tính tình của cô, nhất định sẽ giúp cô ấy lấy lại công đạo."
Nhìn bộ dáng chắc chắn của anh, Tống Đàn buồn cười sửa lại: "Không phải giúp cô ấy lấy lại công đạo, mà là giúp tôi lấy lại công đạo."
Cơ Thiện sững sờ, chợt nhận ra ý tứ trong lời nói của cô: "Cô là..."
Tống Đàn thoải mái thừa nhận: "Tôi vốn là người của thời đại này, chỉ là từ triều Tề trở về hiện đại mà thôi."
"Khó trách..."
Nghe được tiếng nói khe khẽ của Cơ Thiện, Tống Đàn hiếu kỳ hỏi: "Khó trách cái gì?"
Cơ Thiện liếc nhìn cô: "Khó trách các người có dáng dấp giống nhau."
Lúc đầu nhìn thấy ảnh chụp của Tống Đàn, anh còn tưởng rằng mình nhớ lầm, thế mà lại có hai người giống nhau đến vậy, ngay cả tên cũng giống nhau.
Hóa ra thật sự là cùng một người.
Tống Đàn nháy mắt, cô không nghĩ tới sau ngàn năm, anh lại còn nhớ rõ tướng mạo của mình.
Cũng phải thôi, nếu có người đột nhiên xuất hiện cướp đi cơ hội thành tiên của cô, còn phế bỏ một thân huyền thuật của cô, cô đến chết cũng có thể ghi nhớ rõ ràng bộ dáng của người kia.
—— Vân vân, không thể nghĩ lại nữa, nghĩ lại sẽ xảy ra chuyện!
Suy nghĩ theo hướng này khiến Tống Đàn có chút hoảng hốt, cô chuyển đổi chủ đề: "Chuyện của nhà họ Lâm cũng không cần nhắc lại, tôi đã vượt qua rồi và cũng đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, về sau không còn qua lại."
Cơ Thiện có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, đây hoàn toàn chính xác là chuyện mà Tống Đàn sẽ làm.
Anh trước đây từng gặp vợ chồng Lâm Cao Mân trong một bữa tiệc rượu. Sát khí nồng nặc trên người hai vợ chồng họ khiến cho cả sảnh tiệc chìm trong bóng tối, Tống Đàn nguyện ý ở lại nhà họ Lâm mới là chuyện lạ.
Nhìn tia nắng chiều đỏ dần dần ngả về phía tây trên mái ngói, Tống Đàn đi vào vấn đề chính: "Đi nào, nói chuyện chính sự. Tôi nhớ anh có cách triệu hồi thần cốt, chỉ cần anh triệu hồi thần cốt, cấm chế trên thần cốt sẽ bị kích hoạt, tôi cũng có thể biết vị trí cụ thể của thần cốt."
"Chờ anh lấy lại được thần cốt, anh có thể trở về thiên đình, cho nên giúp tôi một chút đi, được không?"
Cơ Thiện không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Đôi mắt đen như mực của anh giống như một đầm nước sâu không thấy đáy. Bản thân anh đã có khí thế mạnh mẽ, nay lại im lặng không nói lời nào càng khiến người ta sợ hãi.
Nhưng bộ dạng này đối với Tống Đàn không có tác dụng gì, cô chỉ lo lắng Thao Thiết vì chuyện trước đây mà không chịu giúp cô.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Tống Đàn đoán rằng anh không vui khi nhìn thấy mình, chủ động mở lời nói: "Vậy đi, anh suy nghĩ kỹ đã, chuyện này cũng không vội, chờ anh nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại cho tôi.”
"Điềm Điềm, đi thôi."
Con rối đang cố gắng bò lên ghế nghe vậy bèn buông lỏng tay, thân hình tròn vo trực tiếp rơi đất lăn qua lăn lại, nó xoay người chống tay lên đất đứng dậy, loạng choạng đi về phía Tống Đàn, "Em đây!"
Tống Đàn xoay người nhặt con rối lên, liền nghe Cơ Thiện hỏi: "Cô hiện tại ở đâu?"