Bảo Vệ Kịch Bản Gian Thần Phe Ta

Chương 8: Giáo huấn

Lý Hoài như ngồi trên đống lửa, nghĩ thầm cô mẫu quả thật không hề phóng đại, biểu đệ chắc chắc là chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, kỳ lạ, chỉ là một Tang Phiền Ngữ, Hành đầu ở phủ Ứng Thiên, còn chưa được xếp vào top 3 Đại Tề đâu, sao có thể khiến biểu đệ thành ra như này.

Hay là biểu đệ nhất kiến chung tình với Tang Phiền Ngữ?

Không được không được, loại huân quý nhân gia (người cao quý) như bọn họ, chơi bời thì không sao, nhưng nếu nảy sinh tình cảm thì thành có sao đấy.

Hắn phải tìm cách cứu vớt biểu đệ mới được.

Nếu Mạnh Tích Chiêu biết được suy nghĩ hiện tại của Lý Hoài chắc sẽ trực tiếp cười bò.

Ngươi cứu vớt ta á? Ta còn phải vớt lại cái mạng ngươi đây này!

……

Mẫu thân của Mạnh phu nhân qua đời từ khi bà còn nhỏ, lão quốc công bộn bề chính vụ, bỏ bê chuyện trong nhà một khoảng thời gian, nửa năm sau mang về một bà vợ kế, cưới về cũng mặc kệ, tiếp tục mang binh đi đánh giặc.

Chuyện này dẫn tới thuở nhỏ của Mạnh phu nhân vô cùng gian nan, trưởng bối không quan tâm, nô bộc không nghe lời, thêm một bà mẹ kế suốt ngày âm dương quái khí, tục ngữ có câu, khó khăn giống như lò xo, ta càng yếu ớt nó càng mạnh. Mạnh phu nhân cũng vì vậy mà vùng lên, trong một năm không chỉ khiến cả phủ Quốc Công ngoan ngoãn mà còn nhân lúc lão Quốc công trở về, một khóc hai nháo ba thắt cổ, buộc ông ta phải thỉnh tấu với Hoàng đế lập đệ đệ mình làm Thế tử. (Là thế tử phủ Quốc công nha)

Có một giai thoại như vậy, Thế tử gia đương nhiên nghe lời tỷ tỷ, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cha ruột ở trong mắt hắn cũng không bằng 1/10 tỷ tỷ, hắn thân thiết cùng tỷ tỷ, tự nhiên hài tử của hai người cũng thân thiết với nhau, cho nên Lý Hoài cũng không phải cố ý, có lòng quan tâm đến hai anh em Mạnh Tích Ngang cùng Mạnh Tích Chiêu nhưng chỉ số thông minh quá thấp nên bị người ta lợi dụng.

Lý Hoài: “Biểu đệ, ở trong phủ đợi không thú vị chút nào, hay chúng ta đi ra ngoài dạo đi."

Mạnh Tích Chiêu: “Ra ngoài cũng chẳng có gì thú vị, hôm qua ta mới đi rồi."

Lý Hoài: “Ờm, ta được nghe kể có mấy món đồ lạ mới ra, có muốn đi cùng không?"

Mạnh Tích Chiêu: “Không đi đâu, ta đang thấy phiền lắm."

Lý Hoài thò qua: “Vậy nói ta nghe ngươi phiền cái gì đi?"

Mạnh Tích Chiêu: “……”

Cậu đẩy cái mặt dang dí sát vào mình ra: “Ta nói thì ngươi giúp hết phiền sao?"

Lý Hoài vỗ bộ ngực bảo đảm: “Tất nhiên! Nếu bàn về chơi bời thì tại phủ Ứng Thiên này không ai so được với ta cả."

Mạnh Tích Chiêu: “……”

Ta có nói gì liên quan đến chơi bời à?

Nghĩ nghĩ, cũng không nên so đo với một tên sinh trưởng ở cái nơi ăn chơi trác táng được.

Cậu ngồi ngay ngắn, nặng nề thở dài: "Không gạt ngươi, không phải ta phiền vì chuyện ăn chơi phong nguyệt."

Lý Hoài tò mò: “Vậy vì cái gì?”

“Ngươi cũng biết qua hai tháng nữa là kỳ thi mùa xuân." Mạnh Tích Chiêu giương mắt.

Lý Hoài gật đầu: “Ta biết, nhưng đâu có liên quan đến chúng ta?"

Mạnh Tích Chiêu: “……Đại ca ta năm nay đi thi, ngươi không nhớ à?"

Lý Hoài cười rộ lên: “Nhớ rõ, nhưng Tích Ngang biểu ca thông minh như vậy, đề danh bảng vàng không phải chuyện ván đã đóng thuyền sao.”

Mạnh Tích Chiêu nghĩ thầm, ngươi tin tưởng hắn nhỉ, đợi qua mấy ngày nữa xem, ca ta sẽ lo lắng đến mức ngươi cũng có thể nhận ra đấy.

Mạnh Tích Chiêu lời lẽ chính đáng nói: “Ta biết, đại ca ta lợi hại như vậy, đương nhiên có thể thi đậu, nhưng mà ta sợ có người chơi xấu."

Lý Hoài: “Hả? Chẳng lẽ...”

Mạnh Tích Chiêu: “Ngươi ngẫm lại xem, đại ca ta ưu tú như vậy, lắm người ghen ghét, nếu có người to gan lớn mật, hãm hại đại ca khiến hắn không thể đi trường thi, hay trong lúc vào điểm thi, đánh ca ta một cái khiến hắn đau không cầm được bút, nếu vẫn vô dụng cảm thấy không chơi xấu được trên người đại ca ta thì tiêu tiền mua đề, mười năm khổ đọc sao bằng một sớm người ta gian lận? Ta chính là phiền chuyện này nha!"

Nói xong, Mạnh Tích Chiêu nâng chung trà lên giải khát, thuận tiện lén nhìn phản ứng của Lý Hoài.

Lý Hoài lộ ra biểu tình suy tư: "Lại nói, ta quả thật có nghe được một ít tin đồn nhảm...

Mạnh Tích Chiêu dựng tai lên: "Tin đồn gì vậy?"

Lý Hoài trả lời: “Một vị bằng hữu ta quen có nói hắn có con đường, tìm người mua được đề thi kim khoa, còn nói con đường này tuyệt đối không có vấn đề, nếu ta nguyện ý tiêu tiền, hắn sẽ giới thiệu người nọ cho ta."

Mạnh Tích Chiêu: “……”

Nhiều trung gian quá ha.

Thật ra Lý Hoài cũng không để ý chuyện này, bởi hắn cảm thấy là không đáng tin, hẳn là chiêu trò lừa tiền. Chỉ là nếu đối phương tiếp xúc với hắn vài lần, lại nói năng hùng hồn có khi hắn lại nghĩ khác

Mạnh Tích Chiêu cười lạnh một tiếng: “Nhìn xem, không phải có chuyện rồi sao? Khoa cử quan trọng với đại ca như vậy, ta tuyệt đối không cho phép người khác kéo chân hắn! Nhị biểu ca, người và ta cùng nhau bắt tên đó, giáo huấn một trận đi!"

Lý Hoài: “…………”

Có phải việc của ta đâu, vì sao ta phải đi giáo huấn tên đó, còn nữa sao lúc ngươi nói câu kéo chân sau lại nhìn qua ta vậy hả?

Mạnh Tích Chiêu mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi*, cậu đưa ra quyết định, kêu Lý Hoài thay mình làm chuyện này, Lý Hoài đau khổ đi ra ngoài, nghĩ thầm biểu đệ còn bá đạo hơn xưa, càng ngày càng khó hầu hạ.

*mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi: mới nghe tin đồn đã nghĩ là sự thật



Đặng Đàm năm nay 35 tuổi, khi mới 16 đã đỗ cử nhân, trong khoảng thời gian ngắn nổi bật vô song, nhưng sau năm 20 tuổi, Văn Khúc Tinh* dường như có ý kiến với hắn, thi năm nào cũng trượt.

Khi bước sang tuổi 30, Đặng Đàm chọn từ bỏ, hắn không muốn sau trở thành ông già 60 tuổi vẫn miệt mài thi cử, mấy năm nay còn chưa đủ sao? Gian khổ học tập hơn 10 năm, ra ngoài cũng chỉ được cái chức quan bát phẩm, trong khi đám có người nhà trong triều, mười mấy tuổi đã được làm quan thất phẩm, đến mũ quan còn đội không xong.

Đọc sách? Hừ, đọc sách cái qq! Luồn cúi mới là lựa chọn tốt nhất.

Tỷ như hiện tai, đầu tiền hắn dựa vào luồn cuối, tới tư chính điện của một vị đệ tử đại học sĩ, làm một môn khách, gần nhất lại gặp gỡ quý nhân, quý nhân nói, chỉ cần hắn làm được việc, sẽ giúp hắn có một chức lục phẩm kinh quan.

Là lục phẩm đó, tiến sĩ bảng vàng cũng phải rèn luyện ít nhất hai năm mới bò lên vị trí đó!

Đặng Đàm xoa tay, chẳng thèm quan tâm nếu chuyện này bại lộ có bị chém đầu hay không.

Hơn nữa sao có thể bại lộ được? Đã có quý nhân bảo hộ hắn rồi.

......Qua đây chúng ta có thể nhìn ra vì sao Đặng Đàm thi mãi không đậu, chưa cần bàn đến IQ, EQ của tên này phải nói là âm vô cực, từ xưa đến nay, làm gì có ai tham gia gian lận khoa cử mà được an ổn đâu?

Từ lúc thả ra tin tức mình có đề thì, dường như mỗi ngày đều có người mời Đặng Đàm ăn cơm, hôm nay còn là một mối lớn, công tử phủ Ngô quốc công rốt cuộc cũng tin tưởng hắn không nói điêu, kêu hắn tới nói chuyện trực tiếp

Đặng Đàm thay quần áo xong, thúc giục xa phu đi thật nhanh, nhưng đến nơi, hắn lại không nhúc nhích mà luôn canh giờ, cảm thấy đã qua tầm 15p so với thời gian đã hẹn, hắn mới vẻ mặt thanh cao, chậm rì rì bước xuống.

Sau khi được tiểu nhị đón vào nhã gian, Đặng Đàm cao thâm khó đoán đẩy cửa ra, phát hiện trong phòng không một bóng người.

Đặng Đàm: “……”

Tên cậu ấm này còn tới muộn hơn cả hắn?!

Chết tiệt, đống biểu cảm hắn vừa đắp nặn lên nhanh chóng bay biến!

Trong lòng có rất nhiều oán khí, nhưng Đặng Đàm cũng chỉ có thể ngồi xuống chờ, may là chủ quán vẫn biết lễ nghĩa, rượu ngon đồ tốt đều đem lên, không hỏi nhiều, còn đưa tới một mỹ nữ xinh đẹp bồi rượu.

Chủ gia chưa tới, Đặng Đàm vốn không định uống rượu nhưng không chống đỡ nổi sự nũng nịu của người đẹp: "Uống một chút đi mà ~ nô gia đút cho ngài ——”

Đặng Đàm lập tức bị mê hoặc, nắm tay đang cầm rượu của đối phương lên uống.

Sau khi đút thành công, Ngân Liễu liền bất động, nhìn chằm chằm vào Đặng Đàm, lúc này hai mắt hắn dần mất đi tiêu cự, không nhúc nhích, đột nhiêm rầm một tiếng, đầu Đặng Đàm đập thẳng xuống bàn.

Ngân Liễu: “……”

Nàng vội vàng đứng dậy đẩy đẩy cánh cửa bí mật sau bực bình phong ra: "Lang quân, người đã hôn mê."

Mạnh Tích Chiêu cùng Lý Hoài ngồi cùng nhau, bọn họ đi ra, Mạnh Tích Chiêu đoạt lấy cây quạt trong tay Lý Hoài dùng nó lay đầu Đặng Đàm sang một bên, xem mặt ngang mũi dọc hắn.

Lý Hoài: “……”

Quạt này ta bỏ một đống tiền mua từ Cao Ly về đấy biết không hả!

Xem xong rồi, Mạnh Tích Chiêu liền đem đồ trả lại cho Lý Hoài, người sau đau lòng nhìn trên mặt quạt dính vết bẩn, muốn ôm bảo bối một cái nhưng lại thấy ghê ghê.

……

Mạnh Tích Chiêu hỏi: “Chuẩn bị xong xuôi hết chưa?”

Ngân Liễu gật đầu: “Thợ xăm đều đang đợi bên ngoài."

Ở trong phủ, Ngân Liễu là trợ thủ đắc lực của Kim Châu nên Mạnh Tích Chiêu vô cùng tín nhiệm nàng: "Vậy bắt đầu đi."

Hình ảnh kế tiếp có chút cay mắt, Mạnh Tích Chiêu cùng Lý Hoài nhanh chóng rời đi, Ngân Liễu không sợ cái này, đẩy cửa cho thợ xăm vào, sau đó tự mình giám sát những chuyện tiếp theo.

Đặng Đàm ngủ một giấc đến tận giờ Thìn hôm sau.

Khi mơ màng tỉnh lại, hắn liền cảm thấy hơi đau lưng, sau đó lại thấy toàn thân lạnh toát.

Kinh ngạc mở mắt ra, Đặng Đàm phát hiện chính mình không manh áo che thân nằm trên đường cái, mà phụ cận có một đống người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.

Đặng Đàm: “…………”

Quần áo ta đâu?!?!

Hắn lăn long lóc bò dậy, làm một đám tiểu tức phụ đại cô nương xung quanh hét lên: "Á ~~” nhanh chóng quay mặt đi, chỉ có hội người già cùng trẻ em vẫn tiếp tục nhìn.

Đặng Đàm hoảng sợ che dùng tay che thân, không biết chuyện gì xảy ra, người xung quan còn đang nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập tò mò, vui sướиɠ khi người gặp hoạ còn có đồng tình.

Từ từ, đồng tình?

Đặng Đàm nghi hoặc sao bọn họ lại đồng tính với mình, đột nhiên, vài nha dịch hông đeo bảo đao chạy tới: "Ngươi chính là cái tên không đứng đắn thoát y bên đường đó hả?"

Quần chúng vây xem cũng đến lạy mấy tên nha dịch này, chuyện này mà cũng phải hỏi sao, không thấy hắn trần trụi như con gà bị vặt lông à!

Nha dịch cũng biết mình hỏi câu vô nghĩa, nhưng bọn họ cũng rất khẩn trương, sống nhiều năm như vậy rồi, lần đầu thấy người ban ngày ban mặt loã thể ngoài đường.

Thấy nha dịch tiến lên muốn bắt người, Đặng Đàm hoảng sợ nhưng hắn không thể chạy, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy nhông nhông ngoài đường, cảnh đó sẽ kinh khủng như nào......

Động tác của nha dịch hơi thô bạo, Đặng Đàm oai oái kêu đau, quần chúng vây xem không vui: "Nhẹ tay chút đi, người ta bị bệnh mà."

“Đâu ai muốn bị loại bệnh này đâu."

"Đúng vậy, đúng vậy, khổ thân cha hắn lo lắng như vậy."

“Đáng thương quá……”

Đầu óc Đặng Đàm trở nên mơ hồ, mấy câu bọn họ nói hắn nghe không hiểu, sau khi đám nha dịch đè hắn lại, vòng ra sau lưng nhìn, tập thể liền trầm mặc trong chốc lát, động tác phía sau cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thẳng đến khi vào đại lao, Đặng Đàm mới biết vì sao nha dịch lại thay đổi thái độ.

Bởi vì sau lưng hắn có xăm mấy dòng chữ —— nhi tử Đặng Đàm của ta mắc bệnh rối loạn tâm thần, lúc phát bệnh không thoát y thì cũng ăn nói ngông cuồng, nhưng bản thân nó lại không biết mình có bệnh, nếu có người nhìn thấy những dòng này, xin hãy giúp đưa nhi tử của ta về nhà, ta vô cùng cảm tạ. Địa chỉ: huyện Quách Thành, thôn XX. Ký tên: Đặng lão thái công gia.

Đặng Đàm: “…………”

Hắn sắp thổ huyết tới nơi rồi.

Cha hắn không phải đã qua đời năm hắn 1 tuổi sao, giờ lòi đâu ra vị nữa vậy? Phủ Ngô quốc công......Nhất định là các ngươi làm, ta sẽ không để yên chuyện này đâu!!!!!!

Trong phủ Tham Chính, Lý Hoài đanh chơi cờ cùng Mạnh Tích Chiêu.

Đột nhiên Lý Hoài sờ sờ cổ mình, cảm thấy hơi lạnh lẽo.

Lại nhìn Mạnh Tích Chiêu cười đến không khép nổi miệng, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.

Mạnh Tích Chiêu đương nhiên vui vẻ, bây giờ chắc sẽ không ai tin lời Đặng Đàm nữa, có vết nhơ này, cho dù có nhờ người khác mồi chài là mình biết đề thi, đám đại gia cũng sẽ nghi ngờ liệu hắn có phải kẻ điên hay không.

Mà vị thợ xăm kia đúng là nhân tài, không để lại chút dấu vết nào, xem ra có thể lưu lại trong phủ, biết đâu về sau cần dùng đến.