Trong con hẻm nhỏ hẹp, ánh đèn mờ ảo. Tên tóc đỏ thấy Bắc Ngọc cầm kiếm đào, lẩm bẩm đọc một tràng chú ngữ hoa lá hẹ, như gặp được cứu tinh: "Đại sư, cứu mạng!"
Bắc Ngọc né tránh tay gã ta một cách ghét bỏ: "Cô Khúc, chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Khúc Yêu Yêu hỏi ngược lại: "Sao anh lại ở đây?"
"À, là thế này, lúc nãy tôi từ nhà chủ cũ đi ra, gặp một cô gái ăn mặc rách rưới, cô gái đó nói bên trong có người cần giúp đỡ, nên tôi đến xem, không ngờ lại gặp được cô."
Hóa ra cô gái đó đi tìm người giúp đỡ, thật khéo khi lại tìm đến Bắc Ngọc.
"Chuyện này anh không cần lo, mấy tên côn đồ này bắt nạt một cô gái nhỏ, đáng ra phải bị trừng trị."
Bắc Ngọc nghe qua đã hiểu được nguyên nhân, tuy đồng ý với Khúc Yêu Yêu rằng cần cho bọn chúng một bài học, nhưng lại không đồng ý với cách xử lý của cô: "Cô Khúc, kẻ phạm lỗi cần phải nhận trừng phạt, nhưng việc cô tùy tiện triệu hồi vong hồn để thay mình hành sự cũng trái với đạo trời."
Khúc Yêu Yêu bị anh ta nói đến phát bực: "Anh này, đúng là cổ hủ mà, con ma nữ tôi triệu hồi chính là bị tên này hại chết, chẳng phải là báo ứng của Thiên Đạo hay sao?"
Bắc Ngọc thầm nghĩ: Nói vậy cũng có lý.
Cố Hề đã trở lại hình dạng bình thường, cô ấy nhẹ nhàng bay đến giải thích: "Là họ ra tay trước, Yêu Yêu chỉ tự vệ thôi."
Bắc Ngọc nhìn thấy cô ấy, lòng vẫn còn vương vấn cảm giác hối hận. Hôm đó, anh ta suýt chút nữa đã phá tan hồn phách của cô ấy: "Thì ra là vậy, cô Cố, cô vẫn chưa đi đầu thai sao?"
Cố Hề khẽ cười: "Quỷ sai nói rằng địa ngục đã hết chỗ đầu thai, bảo tôi đợi thêm một thời gian."
"Thì ra là vậy... nhưng cô là người lương thiện, kiếp sau chắc chắn sẽ đầu thai vào một gia đình tốt."
Khúc Yêu Yêu nhìn anh ta, đối với ai cũng một bộ dạng nghiêm túc, không khỏi lắc đầu bất lực.
"Chính là chỗ này."
Theo tiếng nói, Khúc Yêu Yêu phát hiện ra lại có thêm vài người đi vào đầu ngõ. Đi đầu là hai cảnh sát mặc đồng phục, cô gái được cô cứu khoác trên người chiếc áo khoác cảnh sát rộng thùng thình, lếch thếch đi theo sau.
Cảnh sát chỉ vào ba người trên mặt đất: "Có phải bọn chúng không?"
Cô gái gật đầu: "Đúng vậy, chính là bọn chúng."
Nhưng nhìn vào hiện trường, người bị bắt nạt có vẻ không giống cô gái nhỏ này.
Cố Hề nhận ra điều đó, liền nói với Khúc Yêu Yêu: "Giả vờ khóc, nói rằng suýt bị bọn chúng bắt nạt, may nhờ sư phụ Bắc Ngọc đến kịp thời."
Khúc Yêu Yêu lập tức phản ứng lại, ôm mặt khóc nức nở: "Hu hu hu, sợ hãi đi mất, nếu không phải vị đại sư này đến kịp thời, tôi chắc chắn... chắc chắn sẽ... tôi không muốn sống nữa."
Cô gái được cứu cũng đồng cảm sâu sắc, cô gái khóc nức nở bước tới: "Cảnh sát đến rồi, bạn đừng sợ, xin lỗi, nếu lúc nãy tôi không chạy, thì không thể báo cảnh sát được."
Cảnh sát lắc đầu, thầm than: Khổ thân quá...
Họ dùng còng tay khống chế ba tên đàn ông rồi dẫn về đồn cùng với Khúc Yêu Yêu, Bắc Ngọc và cô gái báo cảnh sát.
...
Tại đồn cảnh sát, nữ cảnh sát viên tiến hành lấy lời khai. Tên tóc đỏ nhất quyết không chịu nhận tội, khăng khăng rằng Khúc Yêu Yêu là người ra tay đánh họ trước.
Còn Khúc Yêu Yêu, nước mắt nước mũi giàn giụa, trông vô cùng đáng thương. Hơn nữa, vụ việc còn có một nạn nhân khác, quần áo cô gái bị xé rách, tóc tai rối bời, tay, đầu gối và mặt đều có những vết thương nhẹ, vừa nhìn qua là biết bị đánh.
Tên tóc đỏ thấy tình hình bất lợi cho mình, bèn thừa nhận rằng mình đã uống say, say rượu nên mất kiểm soát, nhưng vẫn nhất quyết không chịu nhận đã hành hung Khúc Yêu Yêu.
Hai người một mực nói lời của mình, giờ chỉ còn chờ lời khai của Bắc Ngọc.
Anh ta không muốn nói dối, nhưng nếu nói thật, Khúc Yêu Yêu chắc chắn sẽ bị liên lụy. Cố Hề đứng bên cạnh hắn, như đang tẩy não: "Yêu Yêu vốn dĩ là hành động nghĩa hiệp, nếu vì một câu nói của anh mà khiến cô ấy bị phạt, anh có cam tâm không?"
"Hơn nữa, ba gã đàn ông đó vốn dĩ đã đáng phải chịu trừng phạt. Nếu cứ buông tha cho chúng, chắc chắn sẽ còn có những cô gái khác bị tổn thương."
"Cô gái báo cảnh sát kia, anh cũng đã gặp rồi. Nếu không nhờ Yêu Yêu kịp thời xuất hiện, hậu quả sẽ thế nào, không cần tôi nói thêm chứ?"
...
Cuối cùng, lời khai của Bắc Ngọc là: Khi anh ta đến nơi, ba gã đàn ông kia đang toan tính làm hại Khúc Yêu Yêu, anh ta không thể nhịn được nên đã ra tay đánh cho chúng một trận.
Có nhân chứng, có vật chứng, tên tóc đỏ và hai tên đàn em không thể trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật.
Cô gái được cứu có người nhà đến đón. Trước khi đi, cô vô cùng nghiêm túc cảm ơn Khúc Yêu Yêu: "Cảm ơn bạn, nếu không có bạn, tôi nghĩ giờ đây tôi không thể bình an đứng ở đây."
Khúc Yêu Yêu mỉm cười, nói: "Không sao, chỉ là việc nhỏ thôi. Nhưng mà chị ơi, dù kết quả có tệ đến đâu, cũng đừng từ bỏ hy vọng vào cuộc sống nhé, cảnh sát nhất định sẽ giúp chị đòi lại công lý."
"Ừm, sau này tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, bạn cũng vậy."
Nữ cảnh sát thấy Khúc Yêu Yêu rất đáng yêu: "Cô bé này, em lạc quan quá nhỉ, còn giúp đồn cảnh sát chúng tôi tuyên truyền nữa."
"Hehe, đó là sự thật mà."
"Đúng rồi, tôi đã liên lạc với người giám hộ của em, anh ấy sẽ đến ngay."
"Người giám hộ?" Khúc Yêu Yêu nhất thời không kịp phản ứng, cho đến khi Lê Thiệu xuất hiện trong đồn cảnh sát.
Cô có chút bồn chồn, gọi to: "Anh Lê."
Lê Thiệu mặt lạnh tanh, sắc mặt vô cùng khó coi. Chỉ có Lê Dao biết rõ rằng anh ba nhà mình đã hoảng hốt thế nào sau khi nhận cuộc gọi từ đồn cảnh sát. Lần thứ ba cầm điện thoại, anh mới run rẩy nắm được chìa khóa xe. Người này đúng là mạnh miệng mềm lòng.
"Ai bắt nạt cô? Lại là tên đó à?"
Lê Thiệu chỉ tay về phía Bắc Ngọc, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
Khúc Yêu Yêu vội vàng nói: "Không phải anh ta, mà là bọn họ."
Ba tên đầu đỏ vẫn đang khai báo, Lê Thiệu nhìn họ với ánh mắt như muốn thiêu đốt: "Là các người đã bắt nạt em gái tôi?"
"Đúng vậy, là tao làm đấy! Mày muốn làm gì tao nào!"
Thấy mọi chuyện đã rõ ràng, tên đầu đỏ đành liều mạng.
Lê Thiệu túm lấy cổ áo gã ta, nhấc bổng gã ta lên khỏi mặt đất.
Lê Dao sững sờ, đây có còn là người anh ba yếu đuối vô lực ngày nào không?
Nam cảnh sát ghi biên bản đập mạnh vào bàn: "Thả người xuống! Đây là đồn cảnh sát!"
"Anh ba, cảnh sát sẽ xử lý bọn họ, anh bình tĩnh đi."
"Tôi hiểu là anh rất tức giận vì là người nhà của nạn nhân, nhưng cũng cần chú ý đến hoàn cảnh chứ. Bạo lực không thể giải quyết được vấn đề gì cả. Chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý vụ án này." Cảnh sát và Lê Dao đều khuyên nhủ, nhưng Lê Thiệu vẫn không chịu buông tay.
"Anh Lê, em không sao."
Mãi đến khi Khúc Yêu Yêu lên tiếng, anh mới chịu nới lỏng tay.
Tên tóc đỏ ngã quỵ xuống ghế, chỉ cảm thấy hôm nay xui xẻo vô cùng.
Kết quả cuối cùng của vụ án này sẽ được chuyển đến Viện kiểm sát để xử lý. Khi có kết luận cụ thể, họ sẽ thông báo cho Khúc Yêu Yêu và nạn nhân kia. Bây giờ, cô có thể về nhà rồi.
Khúc Yêu Yêu muốn nói vài câu với Bắc Ngọc, nhưng bị Lê Thiệu cắt ngang.
"Tránh xa người này ra. Lần nào gặp anh ta cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp."
Bắc Ngọc cảm thấy vô cùng oan ức. Lần này đâu liên quan gì đến anh ta: "Lời của anh Lê sai rồi. Lần này tôi đã giúp đỡ cô Khúc."
"Ồ? Vậy tôi còn phải cảm ơn anh."
Cố Hề nhìn cảnh tượng trước mắt, biết rằng Lê Thiệu lại ghen tuông rồi: "Cậu thực sự nên cảm ơn anh ta, ba người bên trong đều do em gái nhà cậu đánh đấy."
Lê Thiệu ngẩn người: "Cô đánh?"
Khúc Yêu Yêu chột dạ cúi đầu: "Tôi không dùng nhiều sức, là bọn họ bắt nạt người khác trước."
Cô vốn tưởng Lê Thiệu sẽ mắng mình, nào ngờ anh lại đưa tay xoa đầu cô, còn nói: "Làm tốt lắm, lần sau gặp loại người này, không cần khách sáo."
Hả? Anh Lê khen cô ư?
"Anh không tức giận nữa sao?"
"Không tức giận với cô, nhưng tôi vẫn không đồng ý việc để Dao Dao đi mạo hiểm."
Khúc Yêu Yêu gật đầu: "Tôi biết, để chị Dao dụ hồ ly ra khỏi hang rất nguy hiểm, nếu không được thì tôi đi?"
Lê Thiệu nghe xong, phản ứng còn gay gắt hơn: "Cô cũng không được!"
Khúc Yêu Yêu lẩm bẩm: "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy anh nghĩ ra cách nào đi."
Bắc Ngọc đột nhiên chen ngang: "Mấy người nói con hồ ly nào vậy?"
Lê Thiệu liếc nhìn anh ta: "Thầy Bắc Ngọc nhìn qua có vẻ rất tài giỏi. Em gái tôi gần đây bị một con hồ ly quấn lấy, chắc thầy có cách giải quyết nhỉ?"
"Đúng vậy ha, chắc các thầy luyện vu ciir cũng có cách chứ?" Khúc Yêu Yêu đầy hy vọng nhìn anh ta.
Bắc Ngọc bị hai người này một người hỏi một câu khiến cho đầu óc quay cuồng, sao lại thành ra anh ta có cách giải quyết?
Lê Dao cảm thấy lượng thông tin hơi nhiều, cô ấy đã biết Khúc Yêu Yêu là đạo sĩ, nhà còn nuôi một con quỷ, giờ lại thêm một thầy luyện cổ... "Thầy nuôi cổ trùng à? Vậy có biết hạ hàng đầu, gọi ma quỷ không?" Cô ấy nhớ sách có viết như vậy.
Bắc Ngọc bị hiểu lầm không chỉ một hai lần, anh ta vẫn giữ thái độ ôn tồn giải thích: "Cô Lê, chúng tôi nuôi cổ nhưng không hạ bùa, những việc đó tổn hại âm đức. Chúng tôi nuôi cổ trùng để giúp người giải trừ tai ương."
"Ồ ồ ồ, ra là vậy."
Lê Thiệu miệng thì nói đã hiểu, nhưng vẫn tò mò về nghề của họ.
Vu thuật, rối gỗ... Khúc Yêu Yêu nảy ra một kế hoạch: "Đồ ngốc, con rối của anh có còn không?"
"Cô muốn làm gì?"
"Làm việc tốt thôi, mượn con rối của anh một chút."
Lê Thiệu nhớ lại cách đối phó với Phương Châu trước đây, anh hiểu ý đồ của Khúc Yêu Yêu. Đã nhờ người ta giúp đỡ, thái độ nhất định phải tốt: "Khụ khụ, Bắc Ngọc đại sư, xin hãy giúp em gái tôi một lần."
Chỉ có Bắc Ngọc, người trong cuộc, vẫn còn mù mờ: "Hai người rốt cuộc muốn làm gì?"
"Nơi này không tiện nói chuyện, anh Lê, về nhà rồi nói tiếp."
"Cũng được."
Lê Thiệu không đưa họ về nhà mà đến quán cà phê. Lần này, anh làm một ly cappuccino bình thường đặt trước mặt Bắc Ngọc.
Bắc Ngọc trong lòng vẫn còn e dè, không dám uống.
Nhưng dưới ánh mắt ân cần của Lê Thiệu, anh ta vẫn thử nhấp một ngụm. Ừm? Đắng đắng, lại có chút ngọt: "Cà phê này ngon đấy, ngon hơn trà sữa."
Anh ta thực sự hơi khát, nên uống hết ly cà phê.
Khúc Yêu Yêu say sưa chia sẻ kế hoạch của mình, Bắc Ngọc gật đầu tán thưởng: "Nghe cũng được, nhưng con rối gỗ cũng không chắc có hiệu quả. Lỡ gặp phải con hồ ly tinh có đạo hạnh cao, e rằng khó mà qua mặt được."
"Yên tâm, tôi chỉ cần tìm được nguyên thân của con hồ ly đó."
"Vậy thì không thành vấn đề. Khi nào đi?"
Hồ ly hẹn Lê Thiệu ba ngày sau, hôm nay là ngày thứ hai, tính toán ngày tháng... "Ngày kia."
Họ hẹn nhau gặp mặt tại quán cà phê vào ngày kia để cùng bàn bạc cụ thể.
"Vậy tôi xin phép đi trước." Bắc Ngọc chắp tay chuẩn bị rời đi.
Khúc Yêu Yêu hỏi anh ta: "Anh vẫn ở khách sạn à?"
Nhắc đến khách sạn, Bắc Ngọc lại bực bội vô cùng: "Cô Khúc, lần trước ở khách sạn đó, lễ tân nói cô chưa thanh toán tiền, cuối cùng tôi phải trả thay, hai trăm tệ đấy!"
"Hả? Thật sao? Chắc do tôi quên mất. Chắc đại sư Bắc Ngọc không so đo với kẻ nghèo như tôi đâu nhỉ?"
Bắc Ngọc đương nhiên không so đo, dù sao tiền này cũng là do Khúc Yêu Yêu đưa cho: "Tất nhiên là không rồi, chỉ là cô Khúc, lần sau nhớ cẩn thận nhé."
"Tôi sẽ nhớ. Vậy hôm nay anh ở đâu?"
"Tôi xuống núi để tìm sư thúc, giờ đang ở cùng sư thúc."
Bắc Ngọc lấy chiếc điện thoại di động cũ kỹ sư thúc cho, nhìn đồng hồ rồi vỗ nhẹ vào trán: "Mười giờ rồi! Tôi phải đi đây, hẹn gặp lại."
Khúc Yêu Yêu nhìn Bắc Ngọc vội vã rời đi, không nhịn được bật cười. Cái đồ ngốc này vẫn dễ lừa như vậy. Vừa quay đầu lại, cô đυ.ng ngay phải khuôn mặt lạnh như tiền của Lê Thiệu. Nụ cười trên môi Khúc Yêu Yêu cứng đờ, không phải anh đã hết giận rồi sao?