Chương 34: Âm thầm hạ độc!
Trong góc phòng truyền tới tiếng động, Triệu Ngũ rút kiếm khỏi võ, chém rách màn vải. Hoa Đường quần áo xộc xệch nằm trên đất, dường như đã ngất đi.
“Tả hộ pháp!”. Triệu Ngũ trong lòng kinh hãi, đi qua muốn đỡ nàng dậy, phía sau lại truyền đến một tiếng xé gió.
Bằng bản năng nhiều năm tập võ, Triệu Ngũ bay lên tránh thoát đòn đánh lén, thuận tiện ôm Hoa Đường vào lòng.
Hơn mười phi tiêu hình cánh ve ghim vào cửa sổ, chằng chịt rất doạ người.
Một bóng dang màu đen nhoáng lên, nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Hoa Đường hôn mê bất tỉnh, Triệu Ngũ đương nhiên không có tâm tình đuổi theo, cúi người lấy mấy bộ quần áo dưới đất, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà nghiêm chỉnh thay cho nàng, gương mặt bình thường vô cảm nay lại phiếm hồng hiếm thấy.
Dưới lầu mọi người đang ăn uống thì đột nhiên thấy Hoa Đường bị ôm xuống, nhao nhao sợ hết hồn. Tần Thiếu Vũ sắc mặt tối sầm. “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Trên lầu có mai phục, Tả hộ pháp bị đánh lén”. Triệu Ngũ nói. “Thuộc hạ vô năng khiến hắn chạy mất”
“Mang vài người lục soát trong ngoài trạm dịch kĩ càng đi”. Tần Thiếu Vũ sắc mặt khó coi, hắn trước giờ cảnh giác, lần này không ngờ lại sơ sẩy tới mức này.
Thẩm Thiên Lăng vội vàng trải chăn của mình ra, giúp Triệu Ngũ đặt Hoa Đường nằm xuống.
Tần Thiếu Vũ bắt mạch cho nàng, chân mày hơi nhăn lại.
“Không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng lo lắng.
“Hoa Đường gần như bách độc bất xâm, khó thấy mạch đập yếu ớt như vậy”. Thẩm Thiên Lăng hỏi Triệu Ngũ. “Người tập kích nàng là ai?”
“Không thấy rõ, có điều thuộc hạ nghĩ chắc là Thiền nương”. Triệu Ngũ đưa cho hắn một phi tiêu dùng vải bố bọc lại. “Đây là ám khí lưu lại lúc đánh nhau ban nãy”
“Thiền nương không phải đối thủ của Hoa Đường”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu đã thấy hung thủ sao không gọi các huynh đệ đuổi theo?”
Căn lầu tuy lớn nhưng với nội lực của Triệu Ngũ, một tiếng tuyệt đối sẽ khiến mọi người nghe được.
Triệu Ngũ lộ vẻ mặt khó xử.
“Nói!”. Tần Thiếu Vũ hiếm thấy nổi giận với hắn.
Thẩm Thiên Lăng bị doạ đến run một cái.
Triệu Ngũ gương mặt phiếm hồng, nói nhỏ bên tai Tần Thiếu Vũ. “Vừa rồi lúc thuộc hạ chạy đến, Tả hộ pháp… không mặc quần áo”
Tần Thiếu Vũ: …
“Một cô nương nếu bị nhiều huynh đệ như vậy thấy được, ta sợ…”
“Được rồi được rồi”. Tần Thiếu Vũ có chút vô lực. “Đun chút nước sạch, rồi tìm một thùng tắm sạch sẽ tới”
Một đống thuộc hạ lập tức chạy đi sắp xếp, Thẩm Thiên Lăng lau mồ hôi trên trán Hoa Đường, lo lắng nói. “Không sao chứ?”
“Ta sẽ giúp nàng bức độc ra”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mạch tuy yếu nhưng không quá hỗn loạn, chắc là không có gì nghiêm trọng”
“Thuộc hạ có chuyện không rõ”. Triệu Ngũ cau mày. “Đối phương đã đánh ngất Tả hộ pháp, sao còn không mang nàng đi mà vứt lại trên đất?”
Tần Thiếu Vũ nghe vậy dường như suy ngẫm gì đó, nhưng không đáp lời.
“Cung chủ”. Phạm Nghiêm mang người từ trên lầu xuống. “Trên lầu cũng không có động tĩnh khác thường”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, ôm Hoa Đường lên.
“Cần thuộc hạ hỗ trợ không?”. Triệu Ngũ hỏi.
“Không cần”. Tần Thiếu Vũ lên lầu. “Thay nàng chuẩn bị tốt nước thuốc để ngâm”
Thẩm Thiên Lăng cũng ôm chăn đuổi theo sau, cực kì hiền lành!
“Vậy người này làm sao bây giờ?”. Mấy ám vệ lưu lại dưới lầu nhìn người Hoa Đường cứu về, nhao nhao lộ vẻ mặt khổ sở. “Ta cũng không muốn qua đêm với người chết a”
“Hắn còn chưa chết”. Một người khác an ủi.
“Không chết thì cũng không kiên trì được bao lâu a, ta sợ!”
“…”
“Hu hu hu!”
“Con mẹ nó ngươi còn đóng kịch nữa! Cũng không nghĩ lại xem mình gϊếŧ bao nhiêu người rồi!”
“Ta gϊếŧ đều là người xấu…”
“Câm miệng…”
“Ô…”
Diêu Khiêm mặt lạnh bước tới, đút một viên thuốc giúp kéo dài tính mạng vào miệng người nọ.
“Hữu hộ pháp thật nhân hậu”. Ám vệ tập thể vỗ tay.
“Hừ!”. Diêu Khiêm quay đầu lên lầu.
Ám vệ: …
Nịnh nọt cũng không được sao?
Cái này mà cũng hừ?
Còn biết nói đạo lý hay không!
Căn phòng trên lầu, Tần Thiếu Vũ đang bức độc giúp Hoa Đường, Triệu Ngũ và Phạm Nghiêm canh một bên, Thẩm Thiên Lăng cũng tập trung, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng. Thời gian từng chút trôi qua, thấy sắc mặt Hoa Đường từ tái nhợt khôi phục huyết sắc, những người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng Tần Thiếu Vũ lại biến sắc, giơ một chưởng vỗ vào đầu Hoa Đường.
“Cung chủ!”. Triệu Ngũ kinh hãi.
Trán Tần Thiếu Vũ thấm ra mồ hôi lạnh, dùng thêm ba phần nội lực.
“A!”. Thẩm Thiên Lăng kinh hô một tiếng, thấy trên cổ Hoa Đường có một con trùng màu đen đang động đậy, nhìn qua thật sởn gai ốc.
Triệu Ngũ lấy ra một phi đao mỏng như cánh ve, do dự không dám xuống tay.
“Nhanh!”. Tần Thiếu Vũ ra lệnh.
Triệu Ngũ cắn răng, nhẹ nhàng rạch một vết nhỏ trên cổ nàng.
Phạm Nghiêm nhìn thấy sau lưng tê rần, Thẩm Thiên Lăng cũng nhíu chặt mày.
Con trùng màu đen bị nội công bức ra, Triệu Ngũ dùng bật lửa đốt sạch.
Tần Thiếu Vũ thu lại nội lực, giúp Hoa Đường xử lý vết thương trên cổ một chút rồi ôm nàng đặt vào thùng nước tắm. “Ngâm một buổi tối, không được để nước lạnh, tiểu Ngũ ở lại chăm sóc”
Triệu Ngũ nhận lệnh, Thẩm Thiên Lăng cũng muốn ở lại giúp nhưng bị Tần Thiếu Vũ xách xuống dưới.
“Con trùng đó là sao?”. Thẩm Thiên Lăng vừa nghĩ tới thì sau lưng đã tê dại.
“Người đánh lén biết ta sẽ giúp Hoa Đường bức độc nên gieo cổ trùng vào cơ thể nàng”. Tần Thiếu Vũ nói. “May mà tiểu Ngũ có nhắc nhở, nếu không chắc ta sẽ lơ đễnh mà khiến cổ trùng theo nội lực đi vào người ta”
“Bọn họ muốn làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Cổ trùng màu đen lúc còn nhỏ thì vô hại, nhưng sẽ từ từ lớn dần trong người ngươi, cuối cùng cắn nuốt tâm mạch”. Tần Thiếu Vũ nói. “Là độc vật của Miêu Cương”
Thẩm Thiên Lăng yên lặng rùng mình một cái.
“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn, dẫn hắn xuống lầu.
“Cung chủ”. Mọi người rối rít đứng dậy. “Tả hộ pháp sao rồi?”
“Hoa Đường đã không sao, mọi người nghỉ ngơi sớm đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngày mai còn phải khởi hành”
“Vậy còn người này?”. Thuộc hạ chỉ vào người áo trắng, ánh mắt tràn ngập ý ghét bỏ “đã sắp chết rồi hay là dứt khoát ném đi”!
“Cho uống thuốc giải độc, xử lý xong vết thương thì thay quần áo sạch”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sáng mai nếu còn sống thì mang theo, không thì ném đi”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đại ca ngươi có chút khí chất danh môn chính phái được không.
“Ngươi cũng ngủ sớm đi”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Ngủ đi”
Thẩm Thiên Lăng cọ cọ, thấy quanh thân đều ấm áp, vô cùng kinh ngạc.
“Sẽ không để ngươi cảm lạnh”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.
Lại còn có công năng sưởi ấm! Thẩm Thiên Lăng quả thật muốn khóc, cũng quá cao cấp rồi!
“Vẻ mặt gì đây?”. Tần Thiếu Vũ bật cười.
“… Ngươi mới bức độc cho Tả hộ pháp, cũng nghỉ ngơi một chút đi”. Thẩm Thiên Lăng không được tự nhiên, dù là bình ắc - quy cũng không thể phát điện liên tục a!
“Chút chuyện nhỏ này không làm khó được ta”. Tần Thiếu Vũ vỗ lưng hắn. “Đừng nói nữa, ngủ ngon”
Thẩm Thiên Lăng nắm tay áo hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Tần Thiếu Vũ tựa vào gốc cột, đáy mắt ngoại trừ cưng chiều cũng chỉ là cưng chiều.
Cảnh ân ái công khai như vậy thật sự là…cực kì no mắt!
Thuộc hạ nhìn thấy biểu lộ vẻ hài lòng!
Ngoại trừ Diêu Khiêm!
Có điều mọi người đã quen với việc hắn hừ tới hừ lui, vì vậy rất ăn ý áp dụng thái độ làm lơ tập thể. Ngay cả Tần Thiếu Vũ cũng xem hắn như không khí, tiếp tục làm những gì cần làm.
Hữu hộ pháp bất chợt cảm thấy cuộc đời rất cô độc!
Một đêm rất nhanh trôi qua, sáng hôm sau, Hoa Đường choáng váng mở mắt, hơi mờ mịt nhìn xung quanh.
“Ngươi tỉnh rồi”. Trong phòng chỉ có mình Triệu Ngũ.
“Chuyện gì đã xảy ra?”. Hoa Đường cau mày, phát hiện mình đang ngâm trong nước.
“Hôm qua ngươi lên lầu thay đồ, kết quả gặp phải kẻ đánh lén”. Triệu Ngũ giải thích đại khái với nàng. “Có điều đừng lo, Cung chủ đã bức độc ra cho ngươi, một đêm ngâm nước thuốc chắc cũng tiêu tan hết bảy tám phần”
Hoa Đường xoa xoa thái dương, mơ hồ nhớ lại chuyện đêm qua lúc mình lên thay đồ bị người đánh lén, vì vậy sắc mặt thoáng biến đổi, quả thật so với trúng độc còn tái nhợt hơn!
“Đêm qua là ai lên cứu ta?”. Hoa Đường bình tĩnh hỏi.
Triệu Ngũ đàng hoàng nói. “Ta”
“Còn ai nữa không?”. Hoa Đường nghiến răng nghiến lợi.
“Không”. Triệu Ngũ lắc đầu.
“Thấy cái gì rồi?”. Hoa Đường bóp nát một mảnh thùng gỗ.
Triệu Ngũ nhanh chóng thối lui đến khoảng cách an toàn. “Cái gì cũng không thấy, thật sự, lúc trước người bịt mặt đã giúp ngươi mặt quần áo xong”
Quỷ mới tin a!
Hoa Đường nhặt lên một mảnh vỡ ném về phía hắn.
“Ngươi không thể đứng dậy! Y phục đều đã ướt, đứng dậy ta lại thấy được!”. Triệu Ngũ giơ tay xin hàng, vẻ mặt khẩn trương nhắc nhở nàng.
Hoa Đường: …
Vì vậy dưới lầu mọi người đều nghe được một trận đập phòng ầm ầm.
“Chẳng lẽ lại bị tập kích?”. Mọi người rối rít nhặt vũ khí chạy lên lầu, kết quả thấy Triệu Ngũ cả người đẫm nước nhếch nhác chạy ra. “Ta không phải cố ý muốn nhìn a!”
“Đều cút đi cho lão nương!”. Hoa Đường vứt ra một cái ghế.
A…
Thuộc hạ nhao nhao hiểu rõ mà dừng bước.
Có sức rống lên như thế thì chắc là không sao rồi.
Không có việc gì là tốt rồi.
Có điều tiểu Ngũ rốt cuộc nhìn thấy thứ ưm ưm a a gì nhỉ…
Thật sự khiến người ta hâm mộ và ghen tị!
Sau một lát, Hoa Đường thay quần áo xong, vẻ mặt sát khí xuống lầu.
Mọi người nhao nhao tự hiểu, ăn ăn uống uống, tự giác làm lơ lỗ tai phiếm hồng của nàng.
Triệu Ngũ bưng bát, yên lặng đứng trong góc phòng.
“Ngươi không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng ân cần hỏi.
“Không có gì, đa tạ Thẩm công tử”. Hoa Đường nói. “Cũng tạ ơn Cung chủ rất nhiều”
“Ngồi đi”. Tần Thiếu Vũ đưa nàng một chén canh. “Hồi nãy các huynh đệ ra ngoài thay ngươi làm mấy món ăn dân dã, ăn vào bồi bổ nguyên khí”
Hoa Đường ngồi cạnh Thẩm Thiên Lăng, nhận lấy bát canh chậm rãi ăn.
“Đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Tiểu Ngũ nói là Thiền nương, nhưng với võ công của ngươi, dù là hai Thiền nương cũng chưa chắc ra tay được”
“Không phải nàng”. Hoa Đường lắc đầu. “Trong nháy mắt ta cũng tưởng vậy, nhưng võ công của người này Thiền nương không thể sánh được”
“Cung chủ, Tả hộ pháp”. Có thuộc hạ ở bên kia gọi. “Người tối hôm qua hình như đã tỉnh!”