Mộng Phù Hoa

Chương 31


Đầu óc vì uống quá nhiều rượu đã bắt đầu đau đến nhức nhối, bây giờ lại thêm cơn nóng hầm hập trong người thi nhau kéo tới hành hạ nữa nên toàn thân tôi chẳng mấy đã mềm oặt đến mức không còn một chút sức lực nào hết. Thậm chí đến việc mở mắt lớn hơn để nhìn rõ xem trước mặt có thật sự là Trần Vỹ hay không, tôi cũng không thể làm được.

Lúc này, tôi không biết mình đang gặp phải chuyện gì mà cả người trở nên như vậy, tôi chỉ biết da thịt mình ngứa ngáy chẳng khác gì có hàng vạn con kiến bò đi bò lại, thi nhau gặm nhấm mọi ngóc ngách cơ thể, làm cho tôi run rẩy mất kiểm soát. Tệ hơn nữa, nhiệt độ tỉnh Z lúc này hạ xuống rất thấp nhưng tôi lại cảm thấy nóng vô cùng, cái nóng ấy nó khó chịu đến mức làm tôi chỉ muốn lột hết quần áo trên người ra thôi.

Bắt lấy cánh tay của người đang ôm mình, cánh mũi cọ lên cọ xuống u mê ngửi mùi thơm từ chiếc áo sơ mi trắng của anh ta, miệng tôi mấp máy đầy thống khổ.

– Tôi… nóng quá… Nóng quá…

Vừa nói, tôi vừa đưa tay lên sờ soạng khắp l*иg ngực săn chắc của Trần Vỹ làm loạn, môi cũng không an phận trượt lên chiếc cổ mát lạnh của anh ta, cắи ʍút̼, liếʍ láp, hành động vô cùng càn rỡ.

Người anh ta rất thơm, da thịt nơi xương quai xanh lại rất nhẵn, chẳng biết có phải là do được bảo dưỡng tốt hay là tự nhiên mà có được như thế nữa. Chỉ biết rằng nó làm tôi mê đắm rồi, nó khiến cho cơn ngứa ngáy trong tôi dịu vợi đi, ít nhất so với hồi nãy không còn khó chịu nhiều như trước nữa. Thế nhưng, cũng chỉ là dịu đi một chút thôi, chứ không hề dập tắt được hết du͙© vọиɠ đang lớn dần trong người tôi lúc này.

Mồ hôi trên trán và cánh mũi xuất hiện từng tầng, tôi khó nhọc rên hừ hừ trong cổ họng, một tay vòng lên ôm lấy cổ của Trần Vỹ, một tay siết lấy tay anh ta kéo đặt lên eo của mình, nức nở nghèn nghẹn đầy mời gọi.

– Tôi.. giúp tôi.. chỗ nào… cũng nóng..

Trần Vỹ bị tôi chiếm tiện nghi chẳng biết có tức giận hay không, nhưng ngay lúc này tôi cũng lờ mờ cảm nhận được hơi thở của anh ta rơi trên cổ mình nóng không kém mình hiện tại là bao, thậm chí bàn tay vừa nãy còn buông lỏng bây giờ đã siết chặt lấy da thịt bên trong lớp áo len của tôi bóp mạnh giống như muốn vắt chúng ra nước vậy. Để rồi vài giây sau, tôi nghe thấy giọng nói đầy mê hoặc gọi tên của mình.

– Quỳnh, em biết tôi là ai không….

Hành lang vệ sinh vắng lặng không có người qua lại, chiếc đèn trần trên cao cũng mờ nhạt hắt lên sườn má đầy nam tính của Trần Vỹ khiến cho anh ta trong phút chốc trở nên đẹp giống hệt như một bức tượng đầy cao ngạo vậy. Đẹp đến chói loá con mắt, đẹp đến mức khiến tôi cảm tưởng đây đều là mộng ảo không chân thực, thậm chí còn hút luôn cả hồn của tôi cuốn vào bên trong mê cung lạc lối không tìm được đường ra.

Khoảnh khắc ấy, tôi chẳng phân biệt nổi được đâu là đúng sai, chẳng còn tâm trí nào nghĩ về việc mình ghét người đang ôm mình đến như thế nào, thậm chí đến cả A Lâm, tôi cũng không thể nhớ nổi được nữa. Tôi chỉ biết lúc này tôi muốn làm mọi cách để ngọn lửa nóng trong người nhanh chóng được dập tắt, nếu không tôi chẳng biết mình sẽ chịu đựng và gắng gượng được đến bao giờ nữa.

Du͙© vọиɠ càng làm cho lí trí lu mờ, tôi trườn người đè lên Trần Vỹ, tay đưa ra túm lấy cổ áo anh ta giật mạnh đến nỗi lòng bàn tay đỏ ửng hết cả lên. Thế nhưng giật mãi vẫn không thể cởi được chiếc cúc nào, tôi bắt đầu trở nên tức tối, miệng lầm bầm.

– Tôi… muốn.. Chết tiệt… giúp tôi..

Trần Vỹ không ngăn cản việc tôi ngồi lên người anh ta, cũng không tức giận việc tôi làm bộ quần áo đắt tiền trở nên nhàu nát. Ngược lại nhìn thấy tôi rệu rã hứng tình như vậy, anh ta bắt đầu cảm thấy hài lòng với thái độ cầu xin này của tôi, khoé miệng mỉm cười, ngón tay đẩy cằm tôi ngẩng lên đối diện với mình, thấp giọng.

– Nhìn kĩ xem tôi là ai?

Du͙© vọиɠ bị đẩy đến cực điểm khiến tôi gần như muốn phát điên lên rồi nên đầu óc bây giờ nào nghĩ được gì nữa. Tôi chỉ biết hiện tại ở trước mặt mình có một người đàn ông cực phẩm, mùi hooc môn của anh ta làm tôi say, và hơn hết tôi muốn sờ và quấn quýt với thể rắn chắc sau lớp quần áo vướng víu kia. Thế nên tôi kiên quyết lắc đầu.

– Giúp tôi… tôi thật sự.. không .. chịu nổi.

Giọng nói yếu ớt mang theo bao nhiêu sự cầu xin sau một hồi cũng làm cho Trần Vỹ không thể chờ đợi thêm được lâu hơn. Anh ta cúi đầu xuống cắn vào môi tôi một cái đầy trừng phạt, sau đấy không chần chừ ôm chặt lấy tôi đi thuê lấy một căn phòng của nhà hàng, từng bước đều mang theo vội vã.

Đi một lúc cũng đến được nơi cần đến, cửa mở ra, tôi còn đang định đưa tay lên bật đèn thì bỗng dưng cả người bị Trần Vỹ ôm lấy đè lên phía sau cửa, hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt. Trong bóng tối, anh ta cứ thế bắt nạt tôi, hung hăng ngậm lấy môi tôi, chà xát từ bên ngoài rồi đến trong khoang miệng, khuấy đảo điên cuồng, từng chút từng chút cướp đi hơi thở yếu ớt. Mà tôi thì không còn sức mà phòng bị nữa, đã vậy còn bị du͙© vọиɠ chị phối lên cũng chẳng hề có ý định phản kháng nào hết, ngược lại bản thân cũng ngửa cổ nghênh đón từng nụ hôn của anh ta rơi xuống.

Nụ hôn kéo dài đến vài phút, Trần Vỹ lại bắt đầu cạy mở đôi môi tôi, không nặng không nhẹ cắn vào đầu lưỡi một cái. Cảm giác hơi đau làm cho tôi không kiềm chế được mà rên lên từng tiếng, vừa thỏa mãn, lại vừa thống khổ, đặc biệt là càng ham muốn nhiều hơn. Da thịt người đàn ông này đều rất nóng, nhất là hơi thở ẩm ướt giữa hai bờ môi, giống như hơi nước bốc lên từ nước sôi vậy.

Mặc dù bản thân trải qua rất nhiều lần quấn quýt triền miên gần gũi, nhưng tôi vẫn có chút không chịu nổi cảm giác sắp nghẹt thở như hiện tại. Đầu óc thì mơ hồ, sức lực toàn thân đều theo xúc cảm nơi đầu lưỡi bị bòn rút dần dần, hô hấp khó khăn ngắt quãng từng hồi. Nếu không phải cánh tay mạnh mẽ của Trần Vỹ đang siết chặt lấy mình, thì tôi sợ bản thân đã ngã trượt xuống dưới sàn lạnh lẽo rồi.

– Ưm… nữa đi.. tôi.. thoải mái.. quá..

Càng lúc đôi môi càng bị ngấu nghiến đến đau nhói, thế nhưng tôi lại không hề cảm thấy đau một chút nào, mà còn cực kì hưng phấn và thỏa mãn. Mỗi lần đầu lưỡi của Trần Vỹ lướt trên da thịt, là một lần để lại ở đó là những vết tích đỏ dâu tây, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn của tôi bùng nổ ngay tức khắc.

Thân thể vặn vẹo, tôi điên cuồng sờ soạng l*иg ngực săn chắc của anh ta, miệng lại rêи ɾỉ nỉ non.

– Nữa đi…

Có lẽ lời nói của tôi quá gợϊ ȶìиᏂ, quá mời gọi nên sau khi vừa dứt, anh ta ngay lập tức ôm tôi về phía giường, thân hình cao lớn đè lên người tôi sát đến mức không còn một kẽ hở. Từng ngón tay du ngoạn kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự ham muốn trong thân thể như bị thiêu đốt, thần trí tôi bị lu mờ không suy nghĩ được điều gì cả, chỉ biết cảm giác sung sướиɠ này dễ chịu quá. Càng làm lại càng muốn làm nhiều hơn, càng làm lại càng thấy đê mê đến không chịu nổi.

– Quỳnh… Mở mắt ra nhìn tôi.

Trần Vỹ cất giọng ra lệnh, anh ta bắt đầu kéo dài nụ hôn xuống dưới, một tay vân vê má tôi, một tay cởi từng chiếc cúc áo của tôi. Đến khi lớp áo ngoài cùng với áo ngực bị cởi ném hết sang một bên, người đàn ông đó bắt đầu cúi xuống ngậm lấy đỉnh hồng, hết day nhẹ lại mυ'ŧ mạnh làm tôi cảm giác mình hít thở có chút khó khăn. Thế nhưng tôi vẫn không bảo anh ta dừng lại, bởi cảm giác đè nén mang theo chút nặng nề khó thở này khiến lỗ chân lông cả người tôi đều kêu gào muốn hơn nữa, muốn thật nhiều.

Dạ thịt nóng hầm hập dính vào nhau, dưới việc liếʍ mυ'ŧ thỏa thích của Trần Vỹ, toàn thân tôi trở nên tê tái khó chịu khác thường. Mười đầu ngón tay vô thức ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh ta vần vò, tôi cũng điên loạn đặt nụ hôn của mình lên da thịt nóng rực đầy mồ hôi ấy. Toàn thân run lên như bị co giật, đầu óc trống rỗng, thậm chí đến khi cuộc dây dưa dừng lại, cảm giác được ý chí và cơ thể của mình đã đắm chìm, nơi giữa hai chân tôi còn tiết ra một dòng nhiệt ấm áp.

Cảm nhận được ngón tay người đàn ông vuốt ve dọc theo bắp đùi mình di chuyển lên trên, toàn thân tôi tự động co lại muốn trốn, nhưng đến cùng vẫn bị anh ta mạnh mẽ tách chân ra hai bên. Vài giây sau, vật đàn ông cứng rắn bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ tại khe hở nhỏ, không chịu đi vào mà cứ gan lì bên ngoài hành hạ tôi đến mức toàn thân muốn nổ tung.

Thở từng hơi gấp gáp đầy vội vã bởi sự khát tình của mình, giọng nói tôi vụn vặt trong tiếng rên.

– Tôi… Đừng hành tôi nữa…

Cả người cong lên vặn vẹo, Trần Vỹ đưa hai bàn tay to lớn ôm lấy mặt tôi, cánh mũi lấm tấm mồ hôi chạm lên cánh mũi tôi, ngữ điệu anh ta khàn đặc, đoán chừng cũng sắp không chịu được như tôi đến nơi rồi.

– Quỳnh.. muốn lắm sao?

Tôi gật đầu như gà mổ thóc :” Muốn… ưm… tôi..”

– Vậy tôi cho em… ( Vừa nói Trần Vỹ vừa đưa tay lên má tôi vuốt một đường) .. Tôi cũng chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

Nói xong, phía dưới tôi cũng nhanh chóng cảm nhận được Trần Vỹ đang bắt đầu chen tới tách cánh hoa lê tìm lối đi vào. Thú thật lúc ấy tôi điên lắm rồi, tôi chỉ muốn rướn người để nuốt trọn lấy cái thứ nóng bỏng kia thôi, nhưng còn chưa kịp làm gì thì điện thoại đặt trên chiếc tủ vang lên từng hồi chuông réo rắt. Tiếng chuông rất lớn, kéo hành động của người đàn ông trên người tôi dừng lại, kéo thần trí u mê bị du͙© vọиɠ chị phối của tôi bắt đầu lờ mờ tìm lại được một chút tỉnh táo.

Vươn tay cầm lấy chiếc khăn quấn lấy thân thể trắng muốt đầy dấu hôn, tôi thở dốc chống tay ngồi dậy dựa người vào thành giường, cắn mạnh đầu lưỡi để giữ lấy tỉnh táo nhỏ nhoi không cho du͙© vọиɠ chi phối. Mí mắt nâng lên nhìn bóng lưng cách mình một đoạn, tôi nhíu mày mất mấy giây, sau đó tinh thần bắt đầu trở nên hoảng hốt.

Bởi vì tôi đã nhận ra, người kia không phải là A Lâm của tôi. Tuy bóng lưng đó thật lớn, thật quyến rũ, nhưng làn da của anh là một màu đen đồng, chứ không phải là được chăm sóc tỉ mỉ đến trơn nhẵn. Còn mùi hương nữa, trên người anh là mùi dầu máy với mùi hoắc hương, còn người cách tôi một khoảng này lại là một mùi nước hoa của các hãng đắt tiền.

Hình ảnh càng trở nên rõ nét, khuôn mặt của Trần Vỹ cũng được phóng đại lên, l*иg ngực tôi giống như bị đâm xuống một nhát bởi lưỡi dao sắc nhọn. Tôi hô hấp khó khăn, hốc mắt cay xè, chẳng rõ lệ đã rơi xuống từ bao giờ, đôi môi trắng bệch run rẩy.

– Anh… chúng ta…

Trần Vỹ không thay đổi sắc mặt, anh ta cứ khỏa thân mình như vậy tiến lại gần tôi hơn, tiếng nói lôi cuốn đầy hấp dẫn như tiếng của ma quỷ cứ thế luân phiên không ngừng vang quanh quẩn bên tai.

– Quỳnh… Chúng ta tiếp tục.

“ Không”. Tôi lắc đầu yếu ớt, cánh tay ra sức đẩy người đàn ông trên người mình cách xa ra, mặc dù thâm tâm biết điều ấy bây giờ chẳng có một chút hi vọng nào cả :” Không… tôi … anh… sao lại thế này.”

Trần Vỹ nhíu mày, khóe môi anh ta lượn lờ trước cánh môi tôi, thi thoảng còn chạm nhẹ đầy mơn trớn.

– Em không nhớ gì sao? Là em mời gọi tôi, chúng ta mới làm được một nửa…

– Không… Tôi nhất định… không phải như anh nói.

– Ngoan, tôi biết em còn khó chịu… Để tôi giúp em..

Trần Vỹ nói đúng, quả thật trong người tôi lúc này rất khó chịu, mặc dù hiện tại có tỉnh được một hai phần rồi nhưng tám phần còn lại trong người vẫn thừa sức khống chế. Thêm nữa bây giờ chỉ cần anh ta muốn, tôi cũng không thể chạy trốn được, ngược lại có khi còn càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của người này lớn hơn, sau đó bản thân kiểu gì cũng sẽ bị vắt đến cạn nước.

Thế nhưng, tôi cũng không thể phản bội A Lâm, không thể phản bội đi tình yêu của chúng tôi. Thời gian qua, khó khăn lắm anh mới chấp nhận không nhìn đến những người xung quanh tôi để một lòng một dạ với hạnh phúc đang có, tôi không muốn sự khăng khít ấy bị phá vỡ chỉ vì một phút mình không tỉnh táo như thế này.

Không được, nhất định không được!!!!

Lắc đầu thật mạnh, tôi lại cắn sâu vào đầu lưỡi của mình, giọng nói run run cất lên theo từng hơi thở nặng nhọc.

– Đừng động… vào tôi. Tôi… tôi cần điện thoại.

Trần Vỹ vẫn bình tĩnh như không, anh ta đưa tay giữ lấy gáy tôi, mặc kệ tôi dãy dụa thế nào cũng dùng sức đè tôi xuống giường. Đôi mắt lạnh như băng nhìn xuống, kéo theo đó là giọng nói lạnh lẽo.

– Điện thoại em tôi đã ném đi rồi.

Nghe anh ta nói vậy, cơn giận giữ trong người tôi bùng nổ ngay lập tức, đôi mắt nhìn chằm chằm đầy phận nộ, hận không thể giơ tay tát vào cái bản mặt kiêu ngạo kia mấy cái.

– Anh… Tránh ra. Buông tôi ra…

– Vũ Quỳnh, tôi trước nay là người chẳng bao giờ muốn cùng với ai thỏa thuận điều gì. Nhất là em, em càng bướng, tôi càng muốn tức giận.

Tôi siết chặt hai tay thành nắm đấm, nụ cười nhếch lên đầy thống khổ, nhưng vẫn không dấu được sự mỉa mai.

– Trần Vỹ, anh …thiếu đàn bà … đến như thế… à.

– Tôi chỉ cần em.

– Nhưng tôi… ghê tởm anh…

– Im đi…

Trần Vỹ bị tôi kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức giận tái cả mặt, anh ta hung hăng cắn xuống môi tôi, một tay đặt lên ngực tôi bóp mạnh, bóp đến mức tôi đau đến ứa nước mắt.

– Em bảo muốn tôi buông em ra. Được, tôi đây cũng muốn xem rốt cuộc em bản lĩnh như thế nào thoát khỏi được giường của tôi.

Nói xong, Trần Vỹ quả thực ngồi dậy, anh ta với lấy chiếc khăn quấn lấy hông của mình lại xong ngồi xuống chiếc ghế tình yêu nhàn nhã hút từng hơi thuốc . Mà tôi thì cả người vẫn trần chuồng nằm đó, sức lực mất hết, mỗi lần muốn chống tay ngồi dậy là một lần toàn thân ngã trượt xuống, hoàn toàn vô lực.

Mười phút, mười năm phút trôi đi, đến khi trượt được xuống sàn nhà lạnh ngắt, tôi bắt đầu thống khổ cắn môi đến bật cả máu để giữ lấy tỉnh táo, bò về phía cửa nhà tắm. Đau lắm, khó thở lắm, nóng đến mức muốn bỏ cuộc, nhưng mỗi lần như thế hình ảnh A Lâm đợi tôi ở bên đường, rồi hình ảnh A Lâm nấu cơm cho tôi từng bữa cứ như một thước phim tua chậm hiện về. Chúng đánh thẳng vào trí não của tôi, tiếp thêm sức mạnh để tôi vượt qua được mọi sự tra tấn mà mình phải chịu ngay lúc này.

Lết được vào nơi cần đến, bật công tắc, tôi cứ thế để những giọt nước lạnh như nước đá từ vòi hoa sen xả xuống người mình. Đầu óc ướt nhẹp, cái lạnh ở bên ngoài da thịt với cái nóng ở bên trong từng ngóc ngách cơ thể luân phiên thay nhau hành hạ làm tôi điên loạn hét lớn, vừa hét vừa nức nở. Thậm chí, có những lúc không chịu được, tôi phải đập mạnh đầu vào tường, đập đến mức trán còn rơm rớm máu đỏ nhỏ xuống, miệng lẩm bẩm liên tục gọi tên của anh.

– A Lâm… A Lâm.. em lạnh quá… nóng quá… A Lâm…

Tuyệt vọng gọi tên người mình thương, mắt tôi dần trở nên lờ đờ, cảm giác như mình sắp chết đến nơi rồi. Thân thể bồng bênh trên mây, trôi lơ lửng rồi lại bị rất nhiều bàn tay của quỷ giữ kéo xuống dưới ấn vào dầu sôi. Vừa đau đớn, lại thật khó chịu.

Đúng lúc cảm tưởng chính mình không thể gắng gượng được nữa, tôi mơ màng nhìn thấy Trần Vỹ lao vào túm lấy vai mình siết lại. Mặc dù tính cách ngày thường anh ta lãnh đạm cao ngạo là thế thì bây giờ vẫn không chịu được việc tận mắt chứng kiến tôi thê thảm rũ rượi, sắc mặt sa sầm đến sáng sợ.

– Quỳnh… Em điên à.

Sức lực không còn, nhưng thần trí đã dần lấy lại được bởi từng dòng nước lạnh xối xả, tôi tức tối muốn giằng mình tránh khỏi sự động chạm của Trần Vỹ, lúc này bản thân chỉ ước gì có thể chửi anh ta một trận cho hả giận mà thôi.

– Cút ra… Đừng.. động… vào người tôi..

– Tôi cứ động vào người em đấy. Em tưởng em chống lại được tôi à?

Trần Vỹ nói đúng, thế nhưng càng nghĩ lại những hành động anh ta làm với mình, nghĩ đến giả thuyết anh ta thuê con bé Trinh bỏ thuốc vào cốc nước để khiến tôi biến thành bây giờ, tôi rất hận. Cái gì công việc, cái gì sợ lãnh đạo phật ý, giờ phút này, tôi chẳng còn nghĩ được nhiều đến như thế nữa. Tôi chỉ biết, nếu như trong tay có một con dao, thì tôi nhất định sẽ đâm thẳng vào l*иg ngực của cái tên cặn bã đứng trước mặt mình rồi.

– Cút… Cút ngay…

Trần Vỹ nói một câu, tôi đều chửi anh ta một câu, anh ta không hề tức giận, ngược lại còn kiên trì mềm mỏng. Thế nhưng như thế cũng chẳng khiến cho tôi cảm thấy cảm kích, mà càng khiến tôi ghê tởm hơn mà thôi.

– Em nhìn em thành cái dạng gì rồi. Đi, tôi đưa em đi bệnh viện…

Tôi gạt tay, máu trên trán vẫn rỉ xuống từng giọt, thân thể run rẩy đau nhức như gãy rời hết toàn bộ xương cốt vậy.

– Điện thoại… Điện thoại của tôi… Trả cho tôi.

– Đi bệnh viện, đến bệnh viện tôi trả cho em…

– Không… Tôi phải gọi… gọi…cho A Lâm. Trả cho tôi… TRẢ ĐÂY…

Câu cuối cùng, tôi dồn hết sức lực của mình hét lớn vào mặt Trần Vỹ đầy uất hận, nhưng cũng chỉ ngay vài giây sau đó, cả người ngay tức khắc bị bóng tối ập đến, ý thức mơ màng rồi không còn biết bất cứ một thứ gì nữa.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, khi tôi mở mắt thì bên ngoài đã là buổi tối. Đầu giường có một người đàn ông mặc áo blu trắng, trong tay ông ta cầm một ống tiêm, còn ở chiếc ghế dành cho người nhà thì là Trần Vỹ đang ngồi im lặng hướng ánh mắt điềm tĩnh đến nhìn. Vài giây sau, vị bác sĩ xoay người kéo lấy cánh tay của tôi, ông ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy tôi đang mở mắt cũng không giật mình gì cả, chỉ là nhỏ giọng nói.

– Lượng thuốc kí©ɧ ɖụ© trong người cô rất cao, bây giờ tôi tiêm cho cô một mũi thuốc cái đã.

Tôi ừm một tiếng trong cổ họng, mắt dời sang nhìn về phía cửa sổ được đóng chặt ngăn cách với thành phố bên ngoài. Lúc này hình như trời đang mưa, nhiệt độ chắc cũng hạ xuống khá thấp nên những người đi dưới sân ai nấy cũng đều khoác lên người những chiếc áo bông to sụ.

Nhìn cảnh ấy, tôi bất giác nhớ đến thành phố mà có người thương tôi đang từng ngày đợi mình trở về. Chẳng biết bây giờ ở đó như thế nào, có mưa lạnh giống như tỉnh Z hay không, hay chỉ có những cơn gió heo may nhè nhẹ. Với cả hôm nay là thứ năm rồi, A Lâm và mọi người giờ này chắc vẫn cùng nhau ăn uống cho ngày khai trương muộn rồi, liệu anh vẫn hi vọng đợi tôi trở về đúng ngày hay không? Chắc là có rồi?

Nghĩ đến chuyện đó, tâm trạng ngay tức khắc trở nên khẩn trương, tôi không đợi bác sĩ đi ra ngay mà hướng đến Trần Vỹ nói luôn.

– Điện thoại của tôi đâu?

Trần Vỹ nhíu mày, anh ta lạnh nhạt đáp.

– Em vừa mới tỉnh, vẫn không nên dùng đến điện thoại. Muốn ăn gì không, tôi bảo y tá mua hộ?

– Tôi cần điện thoại. Đưa điện thoại cho tôi.

– Tôi hỏi em muốn ăn gì.

– Anh bị điên à. Tôi nói đưa tôi điện thoại. Mẹ kiếp… Trần Vỹ, anh tưởng anh là ai mà tôi phải nghe lời anh.

Trước thái độ như muốn phát điên của tôi, Trần Vỹ cuối cùng cũng im lặng. Anh ta liếc mắt nhìn tôi một phút, sau đấy rốt cuộc cũng chịu lấy điện thoại đưa cho tôi nhưng vẫn không quên thỏa thuận.

-Tôi trả điện thoại cho em, em cũng phải ăn để còn uống thuốc nữa.

Nhìn thấy điện thoại của mình, tôi đưa tay giằng lấy, chẳng thèm liếc mắt cũng như muốn trả lời anh ta nữa mà chỉ chăm chăm vào đọc những dòng tin nhắn và A Lâm gửi cho mình. Tất cả tổng cộng có 10 tin và 30 cuộc gọi nhỡ, đều là vào đêm hôm qua và sáng nay.

Hốc mắt trong nháy mắt trở nên ẩm ướt, tôi mím môi, ngẫm nghĩ đến chuyện cả đêm hôm qua anh lo lắng vì không liên lạc được cho mình thì l*иg ngực trở nên đau nhói đến không chịu đựng được nữa liền ngay lập tức gọi đi. Chẳng biết là tình cờ đúng lúc anh cầm điện thoại hay là do anh vẫn luôn đợi tôi mà chỉ sau tiếng chuông tút tút đầu tiên, đầu giây bên kia đã vang lên giọng nói đầy gấp gáp.

– Quỳnh, là em sao…?

Qua điện thoại, tôi có nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng của mọi người, đoán chừng A Lâm hôm nay quả thật mở tiệc bù cho ngày khai trương Gara nên mặc dù cổ họng vẫn còn khá là đau rát nhưng vẫn cố hết sức mềm mỏng, hạ giọng.

– Ừ, em đây. Đang bận đúng không?

– Không bận. Mọi người cũng đã làm xong rồi, chuẩn bị bắt đầu vào ăn.

– Đều đầy đủ cả chứ.

– Không đủ?

Nghe anh nói vậy, ngón tay cầm điện thoại trong nháy mắt siết chặt đến trắng nhợt. Tôi biết, hai chữ “ không đủ” là anh ám chỉ thiếu mình, tôi biết anh đang chờ đợi tôi gọi video để cả hai có thể nhìn thấy nhau. Thế nhưng vì vết thương trên trán bị quấn băng trắng, thêm nữa tôi lại không muốn làm anh lo lắng nên chẳng còn cách nào khác ngoài việc giấu nhẹm đi cả.

Khẽ liếʍ đôi môi khô khốc, tôi đáp.

– Ở bên này công việc vẫn còn chưa xong, em xin lỗi.

– Ừ. Giọng khàn rồi, đã uống thuốc chưa?

– Em uống rồi, chỉ là cảm mạo, ngủ một giấc sẽ ổn cả thôi. Anh đừng lo lắng quá.

– Hồi chiều xem dự báo thời tiết, ti vi nói tỉnh Z vừa mưa vừa lạnh…

– Thành phố A thế nào?

– Không mưa, hơi rét một chút, nhưng cũng không thấp như tỉnh Z.

Tôi ừm một tiếng, rõ ràng rất muốn cho A Lâm một lời giải thích về chuyện nguyên một ngày hôm qua mình mất tích để anh không còn lo lắng, thế nhưng tôi lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Chuyện ghê tởm kia, mặc dù tôi với Trần Vỹ chưa đi đến mức quan trọng nhất, nhưng việc da thịt đυ.ng chạm với làʍ t̠ìиɦ đã có nên chúng khiến tôi không thể coi như không có chuyện gì.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, bóng đêm im lìm chẳng còn ai qua lại đã làm tôi cảm thấy trống vắng lắm rồi, bây giờ lại thêm sự im ắng của A Lâm ở đầu bên kia điện thoại bỗng dưng chẳng khác gì một bức tường vô hình ngăn cách giữa tôi và anh vậy. Không ai nói, không ai cười, hết thảy chỉ còn lại là những tiếng hít thở kìm nén lại.

Giây phút ấy, bỗng dưng trong đầu hiện lên bóng lưng cô độc cùng với nét mặt buồn bã chôn giấu của anh thời gian trước, l*иg ngực tôi cứ thế nhói lên từng cơn đau nhức chẳng khác gì bị dao sắc đâm vào đến túa máu. Đau lắm, đau đến mức tôi cứ thế bật khóc nức nở, vừa khóc vừa gọi tên anh.

– A Lâm… Em… em rất nhớ anh.

– Ừ, đừng khóc nữa. Đang ốm mà khóc thì không tốt đâu.

– Anh… thật xin lỗi.

Ba từ “ thật xin lỗi” này, tôi là muốn xin lỗi anh về tất cả. Xin lỗi về việc đã để anh phải yêu xa với mình, xin lỗi về việc đã để anh vất vả giúp tôi trông nom Khánh, xin lỗi về việc tôi phản bội anh để người khác chạm vào thân thể của mình, và xin lỗi về việc tôi giấu anh chuyện tày trời này. Tôi biết, vết nhơ ấy nhất định cả đời này tôi sẽ không quên, nhưng vì muốn tình yêu không có một vết sạn nào, tôi chẳng nghĩ được cách nào ngoài cách này hết. Bởi vì chỉ có như thế, chúng tôi mới vẫn tin tưởng và yêu nhau nồng cháy như bây giờ.

– Quỳnh, người nói câu xin lỗi này phải là tôi mới đúng. Là tôi không chăm sóc tốt cho em.

Khi một người đàn ông không cách nào bảo vệ người phụ nữ của mình một cách chu toàn nhất, cái cảm giác thất bại ấy sẽ như lũ quét kéo tới, nhấn chìm tất cả sự tự tin và hoài bão cố gắng. Tôi vẫn biết anh trách mình không chăm sóc tốt cho tôi, biết anh trách mình có thể rất lâu mới cho tôi được cuộc sống yên ổn, thế nhưng tôi không thất vọng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy thất vọng cả.

– Không đâu. Em cảm thấy cuộc sống này rất tốt.

Tôi khịt mũi, còn định muốn nói với A Lâm nhiều hơn nữa thì bỗng dưng lúc này lại nhìn thấy Trinh từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, đã vậy trên tay còn cầm theo cả cặp l*иg cháo, thành ra bản thân cũng chẳng thể làm ngơ được nữa nên chỉ có thể nói qua loa thêm một hai câu với anh rồi cúp máy. Mà ở bên này, đợi tôi tôi đặt điện xuống giường, con bé mới dám lò dò bước lại, lí nhí trong cổ họng nói với tôi.

– Chị Quỳnh, em… em mang cháo đến cho chị.

Tôi mím môi, rõ ràng lúc này rất muốn mắng con bé một trận về việc nó làm, nhưng quan sát thấy thái độ sợ sệt trên khuôn mặt non nớt đó, bao nhiêu lời cay độc lại nghẹn hết nơi cổ họng. Cuối cùng, bản thân vẫn chỉ có thể nói.

– Em không có gì muốn giải thích sao?

Nghe tôi nói vậy, hốc mắt Trinh đỏ hoe, con bé túm lấy bàn tay của tôi siết chặt lại, môi run run.

– Chị Quỳnh, em… em xin lỗi. Em… em…

– Em làm sao? Cốc nước của em đưa cho tôi có thuốc kí©ɧ ɖụ©, là ai sai em làm? Trần Vỹ đúng không?

– Không phải? Không phải giám đốc Vỹ, giám đốc Vỹ không biết chuyện đó?

– Vậy là ai?

Trinh chảy lệ ướt nhòe mặt. Có lẽ thái độ của tôi thật sự đáng sợ nên con bé chẳng dám nhìn vào mắt tôi quá lâu. Nó nức nở nói.

– Là chị Loan. Trước khi đi công tác, chị ấy đã bảo em sau khi quay xong thì bỏ nó vào nước uống của chị, để chị với giám đốc Vỹ ở bên nhau.

Biết được người chủ mưu là Loan, tôi còn tưởng là mình nghe lầm nên phải hỏi lại ba bốn lần. Thế nhưng khi nhìn thấy tin nhắn Zalo cô ấy gửi cho Trinh ngày hôm qua, niềm tin nhỏ nhoi của tôi thật sự đã sụp đổ hoàn toàn.

Bởi vì tất cả đều là sự thật!!!!!!!

Đều không giả dối!!!

---------