Phượng Quy Triều

Quyển 1 - Chương 29: Phong Khởi Tây Châu

Lục Duy: “Mọi chúng sinh trên đời này đều khổ.”

Công chúa: “Trước kia ta cho rằng mình bị gả cho là xui xẻo. Sau này nhìn lại ta mới biết mình được ông trời ưu ái.”

Lục Duy: “Điện hạ đã khổ sở mười năm ở Nhu Nhiên, nhưng kinh thành lại đẹp đẽ, tráng lễ, người có thể yên tâm.”

Tiếng cười của công chúa phát ra từ dưới chiếc mặt nạ.

"Lục Thiếu Thanh dám trợn mắt nói dối, nếu thật sự không lo lắng, ta làm sao có thể cùng lúc bị ba nhóm người truy đuổi?"

Lục Duy: “Có lẽ điện hạ có thứ bọn họ muốn?”

Công chúa cười khúc khích: “Lục Duy, kể từ khi chúng ta gặp nhau, ngươi đã nhiều lần thử ta. Lúc đầu ta còn tưởng người nghi ngờ ta là người đưa tin thất thiệt cho Thẩm Nguyên. Sau này mới biết ta và hắn không liên quan gì đến nhau, nhưng ngươi vẫn để mắt đến ta, nếu như không thích, không muốn làm phò mã thì sao phải hạ mình như vậy? Dựa vào tư sắc của người, muốn lấy ai mà chẳng được.”

Lục Duy: “Ta muốn trao đổi cùng điện hạ.”

Trao đổi?

Công chúa vô thức hỏi: “Ngươi thật sự muốn làm phò mã sao?”

Lục Duy: "Không có."

Công chúa: “Có nghĩa là ngươi không muốn đi đường thẳng mà muốn đi đầu quân cho ta.”

Lục Duy:......

Hắn khẽ cau mày, chịu đựng hết lần này đến lần khác rồi hít một hơi thật sâu.

"Không liên quan gì đến chuyện làm phò mã, ta đang nói chính là trao đổi cái khác cơ.”

“Ngươi lấy gì để đổi với ta?” Công chúa nhướng mày, “Ta không cần tiền của ngươi, cũng không muốn lấy danh lợi từ ngươi. Ngoại trừ làm phò mã của ta, ngươi dường như không có gì khác có thể gây ấn tượng với ta. Còn ta, tuy là Công chúa, nhưng thực ra chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Khi ta rời quê hương, Hoàng đế chỉ là thế tử, kém tiên đế một tuổi. Mối quan hệ của ta với hắn thậm chí còn không thân thiết như ta với ngươi. Ngoại trừ vị trí phò mã, ngươi muốn gì ở ta?

Lục Duy: "Điện hạ, ngài thử đoán xem."

Công chúa: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Lục Duy: “Có thể vài ngày nữa ngươi sẽ thay đổi chủ ý.”

Mối quan hệ hiện tại giữa hai người rất vi diệu.

Họ không phải là người xa lạ, nhưng không ai sẵn sàng tiến thêm một bước.

Một số phép thử của Lục Duy khiến công chúa cảm thấy cảnh giác, nhưng tình hình lúc này rất nguy hiểm, hai người cũng không thể lộ mặt được.

Công chúa cảm thấy Lục Duy cũng có một bí mật, vị Thiếu khanh trẻ này tuy lúc nào cũng tỏ vẻ bình thành nhưng bên trong nhất định cất giấu rất nhiều bí mật.

Hoàng đế sai hắn làm phó sứ đến điều tra cái chết của Thẩm Uyển, nhưng chắc chắn không để Lục Duy điều tra quá lộ liễu được, cũng không để hắn theo công chúa vào địa ngục này rồi tự chuốc lấy nguy hiểm.

Chỉ là nhan sắc của Lục Duy không tệ, công chúa bằng lòng nhìn hắn thêm mấy lần, cũng không để ý tới ý đồ của đối phương.

Hai người đứng ở đây rất lâu, tiểu nhị của từ quán dê đi tới chào khách.

Hai người không muốn bước vào quán thịt dê, cũng không muốn tiếp tục gây chú ý, vừa định rời đi thì phía trước vang lên một tiếng động, người qua đường hai bên tránh ra, sau đó là một nhóm người cầm dao xông tới đầy đe dọa.

"Đừng để chúng thoát!"

Trong lòng Công chúa và Lục Duy run lên, hai người vô thức xích lại gần nhau hơn.

“Vừa rồi ngươi để lại cái gì thế?” Công chúa hỏi.

“Không có gì.” Lục Duy cũng thản nhiên trả lời.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, trên đường đến đây họ gặp hai nhóm người, một là đôi nam nữ muốn ngộ sát nàng, sau đó là đám người Tề Nhị và bà chủ quán.

Đôi nam nữ ban đầu đều đã chết, thi thể đều bị bọn họ giấu đi, cho dù sau này Lý Văn Tước không phái người đi vào, nhưng hai thi thể đó bị Sổ Trân hội phát hiện, hai người cũng khó có thể ra ngoài.

Sau đó còn có Tề Nhị, hai người của hắn ta và phu thê bà chủ.

Ba người Tề Nhị cũng đã chết, thi thể đã để ở chỗ bà chủ, tuy ả ta có nhiều mối quan hệ nhưng địa vị không cao, lại bị công chúa dùng "độc dược" thao túng, chắc chắn sẽ không dám chủ động mà ra tay.

Hơn nữa, mạng sống của người trong địa ngục này giống như cỏ rác, có thể tùy ý ăn thịt bán người, vì đám Tề Nhị là tay sai nhỏ nên chết thì hết, không ai có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để đứng lên bảo vệ họ.

Chẳng lẽ nữ nhân bán mặt nạ đã phát hiện ra?

Chắc sẽ không, mặt nạ trên mặt họ bây giờ là của Tề Nhị chứ không phải cái mua ban đầu.

Đầu óc quay cuồng, Lục Duy không nghĩ ra được sơ hở nào, hắn khẽ nhắc công chúa, dặn nàng tạm thời không nên tấn công, đồng thời để cho đám người vây quanh mình.

"Sổ Trân hội đã bị mất món đồ quý, đó là lệnh bài của một nam một nữ, ta nhìn hai người các ngươi giống kẻ trộm đó!” Người đứng đầu nhóm cười toe toét nói:"Tháo mặt nạ ra! "

Công chúa khẽ cử động.

Hắn nắm lấy tay nàng.

“Chúng ta có thể tháo mặt nạ ra, nhưng sau khi tháo ra ngươi có chịu trách nhiệm không?” Lục Duy hỏi.

Công chúa không nói gì, nhưng trong lòng lại thở dài.

Giọng của Lục Duy thay đổi, hắn cố ý hạ thấp giọng.

Người đàn ông có râu không hề động tâm: "Đừng nói nhảm nữa, gỡ xuống đi!"

Tấm lụa mỏng trong tay áo công chúa đã quấn quanh ngón tay, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Lúc này, Lục Duy đưa tay tới chiếc mặt nạ, từ từ tháo nó ra.

"Ai nói với ngươi ta là nam nhân?"

Công chúa:?



Không đeo mặt nạ, Lục Duy hoàn toàn lộ mặt trước quần chúng.

Có tiếng ồn ào, mọi người lần lượt bàn tán, ngay cả người đàn ông có râu cũng sửng sốt, giọng điệu có chút không chắc chắn.

"Ta có thể biết tên ngươi được không?"

Khi công chúa nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lục Duy, nàng bỗng có cảm giác như mình vừa nhìn thấy ma.

Đúng vậy, Lục Duy khi còn là nam nhân nhưng lại đẹp hơn nữ nhân, bây giờ trang điểm đậm lại ma mị như phù thủy, nốt chu sa giữa hai lông mày như máu, đôi môi đỏ mọng như son, dáng người cao ráo….

Công chúa chợt nhớ tới vừa rồi sau khi nàng ra ngoài, Lục Duy đang nán lại trong phòng bà chủ nói muốn trang điểm, lúc đó nàng còn tưởng rằng hắn chỉ đang nói bậy, nhưng không ngờ lại như vậy.