Phượng Quy Triều

Quyển 1 - Chương 26: Phong Khởi Tây Châu

"Dựa vào lời nói suông mà muốn lừa gạt rượu ngon của ta? Quên đi nhé. Trước tiên hãy tỏ ra thành thật một chút đi!" Bà chủ nhà nhếch môi, nhưng thay vì đẩy tay anh ra, ả ta lại nâng ngực lên.

Tề Nhị lộ ra một nụ cười hiểu biết, kéo ả ta đứng dậy đi về phía cửa sau.

Đây là nơi rác được chất ở bếp sau, mùi gia vị nồng nặc át đi mùi hôi thối thoang thoảng, nhưng hai người cũng không quan tâm, Tề Nhị ép bà chủ vào tường, bắt đầu hành động bừa bãi hơn.

"Hai con dê béo này có lai lịch thế nào? Ngươi đáng đắc tội lão lừa sao? Hắn không dễ tính vậy đâu!"

Bà chủ nhà ngẩng cổ lên rồi thở hổn hển.

"Nàng không hiểu đâu.Từ hành động và lời nói có thể thấy được lai lịch của họ không đơn giản. Sổ Trân hội thích sưu tầm những con dê béo này nhất. Cho dù họ có nuôi chúng trong hai năm cũng có thể bán cho những người khác với giá tốt. Chỉ cần lấy được chút thù lao là được rồi.”

Người ngoài cuộc trò chuyện giữa Tề Nhĩ và bà chủ rất khó hiểu, chỉ sau khi ở trong nơi này một thời gian dài, người ta mới có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của họ.

Bà chủ nhà đang định nói điều gì đó, nhưng lời nói đến môi đột nhiên dừng lại, hơi thở dường như nghẹn ngào.

Tề Nhị cũng cho rằng mình có kĩ năng rất tốt, vẻ mặt kiêu ngạo: “Đồ lẳиɠ ɭơ, xem ta thu phục nàng——”

Âm thanh đột nhiên dừng lại, Tề Nhị trợn trừng mắt, thân thể mềm mại ngã xuống.

Phía sau Tề Nhị, công chúa đặt ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng ra hiệu cho bà chủ im lặng.

Môi ả ta khẽ run lên.

Bởi vì một bàn tay khác đặt lên vai mà mọi ý định của ả ngay lập tức bị xóa sạch.



Nửa giờ sau, bà chủ nhà đã ngồi thẳng, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Trước mặt ả ta là một người đàn ông và một người phụ nữ.

Trương Tam, Trương Tứ và Tề Nhị đã trói ở một bên, cả đám bất tỉnh không rõ sống chết.

Tuy hơi nhỏ nhưng đây là phòng riêng của bà chủ, giấy dán tường ở đây trông vô cùng thú vị.

Muốn có một căn phòng ở nơi này không phải là điều dễ dàng, bởi vì công chúa và Lục Duy đã học được từ Tề rằng quy tắc sinh tồn ở đây tàn khốc hơn bất cứ nơi nào khác.

Nhưng bà chủ nhà không chỉ sở hữu một ngôi nhà mà còn có thể trang trí nó một chút, điều đó cho ả ta có kinh nghiệm đáng kể về cách kiếm sống ở đây.

"Ta không biết gì cả. Tề Nhị chưa bao giờ nói cho ta biết hắn ta đã làm gì. Ta và hắn ta cũng không phải họ hàng. Nếu hai người muốn làm gì với hắn thì cứ làm đi!" rõ ràng ả ta vừa mới hoan lạc cùng hắn ta nhưng bây giờ lại bán đứng hắn ta không chút do dự. "Ta biết hắn ta giấu tài sản riêng của mình ở đâu. Nếu hai người muốn, ta sẵn sàng cung cấp thông tin!"

Lục Duy: “Hắn ta mang chúng ta đến đây là để,….làm thịt?”

Bà chủ nhà lắc đầu liên tục: “Không, không, chúng ta nào dám làm chuyện đó, hắn ta muốn bán các người cho Sổ Trân hội, nói có thể lấy được giá tốt!”

Lục Duy và công chúa đều đeo mặt nạ nên bà chủ nhà không nhìn thấy mặt họ, nhưng khi nhìn thấy hai người họ không thương tiếc đâm một nhát trên cơ thể Tế Nhị, ý nghĩ giãy giụa đến chết của ả ta lập tức biến mất. Đây cũng là cách duy nhất để ả ta có thể sống sót lâu dài trong địa ngục này.

“Tề Nhị thường tìm kiếm những người có gia cảnh tốt, mua về nuôi một thời gian rồi bán cho quán thịt dê của ông chủ Lý. Một số có ngoại hình hơn sẽ được bán cho những người có quyền lực trong thành, một số vật phẩm tốt hơn thì sẽ được tặng cho Sổ Trân hội, nói là tặng thôi chứ thực chất là đang bán đồ cho họ, tuy nhiên thì thù lao nhận được cũng chủ là trên danh nghĩa mà thôi. Tề Nhị chính là nhờ việc này mới có thể sống ở đây được đó.

Bà chủ chỉ đơn giản là đang lợi dụng hắn mà thôi.

“Tề Nhị và ta cũng lấy được thứ mình cần. Ngày thường, hắn ta sẽ đến chỗ ta mua chút rượu, còn dẫn người đến ăn tối, có khi hắn ta sẽ để ta bỏ chút gì đó vào đồ ăn… Nhưng đừng đừng lo lắng, hôm nay hắn chắc chắn không làm điều đó, bữa ăn của các ngươi đều sạch sẽ!

Hắn không muốn làm điều này hay đã quá muộn?

Lục Duy lười hỏi, hắn đang tập trung vào một điểm quan trọng khác.

“Cửa hàng thịt dê của ông chủ Lý không bán thịt dê phải không?”

Bà chủ trong mắt lóe lên: “Đó là tiếng lóng thôi, nhà chúng chuyên nuôi dê hai chân…”

Dê hai chân là con người, con người được dùng làm thức ăn thay cho dê.

Trong số đó, trẻ con sẽ được gọi là “xương non”, còn nam nữ thanh niên, đặc biệt là những người xinh đẹp quyền quý thì được gọi là “dê béo”.

Theo quan điểm của Tề Nhị, Lục Duy và công chúa là “dê béo”, thậm chí là “dê béo” thượng hạng. Hắn đương nhiên không muốn đưa hai người cho ông chủ Lý, mà muốn bán cho Sổ Trân hội, như vậy sẽ được giá hơn.

Nếu vừa rồi Lục Duy và công chúa không cảnh giác, có lẽ bây giờ đã bất tỉnh và bị hai người làm hại rồi.

"Nếu ngươi làm cho chúng ta chuyện này, chúng ta có thể thả ngươi đi." Lục Duy nói.

Bà chủ trợn tròn mắt.

Lục Duy: “Yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, nhưng ta muốn ngươi giúp chúng ta điều tra một người.”

Bà chủ: “Là gì?”

Lục Duy: "Trù nương trong Đô hộ phủ Tây Châu đã trốn thoát. Lý Văn Tước đã tìm kiếm khắp thành cũng không tìm thấy, chắc chắn nàng ta đã trốn ở đây. Vì ngươi có nhiều mối quan hệ nên có thể giúp chúng ta tìm nàng ta được không.”

Bà chủ do dự: “Hai người các ngươi là người của Đô hộ phủ ư? Được rồi, chúng ta có nội quy bất thành văn, không hợp tác với người của quan lại…”

Lục Duy: “Năm lượng vàng, đặt cọc trước một nửa.”

Hắn ta lấy trong tay áo ra hai lá vàng rồi ném vào tay bà chủ nhà.

Ánh mắt đối phương sáng lên, lập tức đổi giọng nói: “Nhưng ta cảm thấy hai người đều là người tốt bụng, chỉ có nhà hàng như ta nơi người qua lại mới có thể giúp hai người tìm được người. Đầu bếp tên là gì, cô ta trông như thế nào?"

Lục Duy nói: “Tên tuổi không quan trọng, nàng nhất định đã trốn tới đây.”

Nói xong, hắn ra một bức tranh gấp nhỏ đưa cho ả ta.

Sau vụ đầu độc, Lục Vô Sự đến gặp các trù sư rồi nhờ họ miêu tả đặc điểm của nàng ta, do đó hắn mới có bức vẽ này.

Bà chủ nhà mở nó ra xem xét rồi lại gấp lại.

“Hai người đừng lo lắng, ta sẽ cố gắng hết sức để tìm ra người này——”