“Vậy ta cũng không còn cách nào khác, ngươi bây giờ nào có dễ thương như tiểu tôn tử của ta, ngươi là một lão nhi tử râu ria khắp mặt.” Thái phu nhân chế nhạo tiểu nhi tử, đối với sự nũng nịu của hắn cũng thờ ơ.
Sau bữa tối, phu thê tam phòng mang theo hài tử của mình đi dạo hội chùa, thái phu nhân tuổi tác đã cao, tinh lực không đủ, ở nhà nghỉ ngơi. Hội chùa trong tiết Thanh Minh hằng năm đều vô cùng náo nhiệt. Tăng đạo phàm phu, quan lại bình dân, thương nhân, người bán hàng rong, tất cả đều tụ tập tại nơi này. Một số đang luận đạo thuyết pháp, số khác ganh đua so sánh xa hoa, một số khác lại dựa vào ngày này hành nghề kiếm sống.
Đám người xuống xe ngựa, có hộ vệ hộ tống, đi vào phòng riêng được đặt trước ở Phàn Lâu . Đứng ở lầu ba, từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, vừa vặn có thể quan sát cả một khu phố ở bên dưới. Tiếng rao hàng, tiếng cười vui, âm thanh ngâm nga, âm thanh cầu nguyện, tiếng tụng kinh, các loại thanh ngữ bên tai không dứt.
Đường Băng Huyên có chút thích thú nhìn đám người ở dưới lầu. Có người pha trà, có người tụ tập uống rượu, có người vừa đi vừa đổ mồ hôi, có người vừa đi vừa phe phẩy quạt trúc, dòng người tấp nập vội vàng, thế gian muôn màu muôn vẻ.
“Đại tỷ, bên ngoài thật là náo nhiệt a, năm ngoái cũng nhiều người như vậy a?” Đường Văn Hoành hỏi đại tỷ.
“Hàng năm đều rất náo nhiệt, bởi vì có rất nhiều điều thú vị.”
“Có người cầm đuốc phun lửa, có người làm trò tung hứng, có người biểu diễn ảo thuật , biểu diễn nuốt kiếm, múa thương, còn có đoán đố l*иg đèn, đối câu đối,...” Đường Băng Huyên miêu tả khiến mấy đứa nhỏ kinh ngạc, hưng phấn chạy ra ngoài xem.
“Dưới lầu quá nhiều người, lát nữa chúng ta chia nhau ra bảo vệ mọi người.” Vinh Quốc Công dặn dò hai đệ đệ.
Náo nhiệt như vậy, Đường Băng Huyên cũng không phải là quá hứng thú, nhưng tất cả mọi người đều rất hứng thú, nên tâm trạng nàng cũng không tệ. Vốn dĩ, phu thê Vinh Quốc Công mang theo cặp song sinh đi dạo phía trước, Đường Văn Tùng tháp tùng Đường Băng Huyên ở phía sau, tuy nhiên, trên đường thực sự quá nhiều người, không lâu sau, hai nhóm người liền bị tách ra.
Hôm nay đi theo Đường Băng Huyên là Tri Hạ và Tri Thu, Tri Xuân ở lại Triều Hà viện trông coi nhà cửa, Tri Đông hôm nay giúp việc bếp núc cho phòng bếp, quá mức mệt nhọc, Đường Băng Huyên cho phép ở nhà nghỉ ngơi. Tri Hạ cùng Tri Thu che chở tiểu thư nhà mình tránh không để bị đám đông chen chúc tách ra, Tri Thu phàn nàn nói: “Tiểu thư, ở đây nhiều người quá, thật sự sẽ đè chết nô tỳ mất thôi.”
“Không phải tất cả mọi người đều tham gia vui vẻ sao, càng nhiều người càng náo nhiệt a!” Đường Băng Huyên không lo lắng, ngược lại còn có tâm tình trêu chọc.
Đường Văn Tùng bị đám đông đẩy về phía sau, đành phải hét lớn về phía trước: “Đại muội, ở đây quá nhiều người, ta không thể chen lên được, lát nữa chúng ta gặp lại ở phòng riêng của Phàn Lâu sau.”
Phải khó khăn lắm chủ tớ ba người mới thoát ra khỏi đám người chen chúc, đi đến trước một quầy hàng rong, trên sạp hàng bày biện trâm hoa, khuyên tai, dây lụa buộc tóc, kiếm gỗ, tiêu ngắn và các loại đồ vật tiểu xảo mới lạ khác.
“Cái kiếm gỗ nhỏ này cho Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ chơi đùa cũng không tệ, tiêu ngắn cho Tiểu Tam......”
“Tiểu thư, cái này trâm hoa này thật là đẹp.” Tri Thu cảm thấy hứng thú nhất là với đồ vật đẹp.
“Ngươi thích à, vậy mua đi, coi như là quà ta tặng ngươi.” vừa nói vừa nhìn về phía Tri Hạ, “Ngươi cũng chọn thứ ngươi thích đi, tiểu thư ta cũng tặng ngươi một cái.”
Tri Hạ tính tình thanh lãnh, nhưng không phải không biết tốt xấu, lập tức liền chọn lấy một đôi khuyên tai.
“Tri Xuân với Tri Đông cũng không thể thiếu, Tri Thu ngươi cũng chọn một cái trâm hoa cho họ đi, ta tin tưởng vào mắt nhìn của ngươi.”
Tiểu cô nương trang điểm nhiều một chút mới tốt, tuổi trẻ xinh đẹp, đến lúc đó chọn một người tri tâm gả đi, mỹ mãn. Nghĩ tới đây, Đường đại tiểu thư cảm thấy mình tâm tính già nua, lại thật sự có cảm giác muốn gả nữ nhi đi.
Vinh Quốc Công mang theo thê tử Liễu thị cùng cặp song sinh chen chúc trên đường phố, tuy nhiên hai đứa trẻ lại có sở thích khác biệt, một đứa muốn đi xem ảo thuật, một đứa lại muốn đi xem múa đại đao.
“Cát Tường, ngươi đi theo Tứ tiểu thư đi xem ảo thuật. Đông Sơ, ngươi đi theo thiếu gia xem múa đại đao. Trước giờ hợi nhất định phải trở lại phòng riêng ở Phàn Lâu.” Vinh Quốc Công phân phó nói.
Nhìn hai hài tử đi hai hướng khác nhau, Vinh Quốc Công ra hiệu cho ám vệ Đường Lục, Đường Cửu đi theo. Để bảo vệ thê tử ông dần rời xa đám đông.
“Quốc Công Gia, sao chúng ta không đi theo bọn nhỏ?” Liễu thị nhìn bọn nhỏ rời đi có chút lo lắng.
“Ta đã cho người đi theo, không có vấn đề gì đâu.” Vinh Quốc Công an ủi thê tử.
“Từ khi có long phượng thai, phu thê chúng ta lâu rồi không có thời gian riêng dành cho nhau .” Nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt thê tử, Vinh Quốc Công cảm khái nói.
“Chúng ta đi đoán đố đèn đi. Nhớ Tết Nguyên Tiêu năm đó, khi vừa mới thành thân, ta đã thắng và giành được chiếc l*иg đèn đẹp nhất tặng cho nàng.” Vinh Quốc Công nhớ lại khoảnh khắc ngọt ngào thuở mới cưới, bất tri bất giác, thoáng một cái vài chục năm trôi qua, nhi nữ đều lớn rồi.
Liễu thị cũng hoài niệm về năm tháng ấy, khóe mắt ướŧ áŧ, nhìn qua trượng phu của mình, nói “Phu quân, chúng ta lại đi đem chiếc l*иg đèn xinh đẹp nhất thắng trở về.”
Giờ dậu một khắc, tại lầu ba của Phàn Lâu, Đường Băng Nghiên và vài tỷ muội đã trở về, vây quanh ở trước bàn nói chuyện.
“Đại tỷ, ta nhìn thấy người thổi đuốc, người kia thổi một hơi bó đuốc liền tắt. Ta còn thấy con khỉ nhỏ, ta còn cho nó ăn nữa......” Đường Băng Nghiên hưng phấn kể hết những thứ mình nhìn thấy với tỷ tỷ.
“Ta cũng nhìn thấy, ta cũng nhìn thấy! Ta còn trông thấy có người đem tảng đá để lên ngực, một người khác cầm búa gõ tảng đá, phịch một tiếng, tảng đá nát, người phía dưới một chút cũng không có việc gì......” Đường Băng Ngọc cũng phụ họa nói.
“Các muội đến mấy lần liền biết, náo nhiệt hàng năm kỳ thật đều không khác mấy. Tuy nhiên, hội chùa tiết Thanh Minh một năm chỉ diễn ra một lần, rất đáng để đến đây vui chơi.” Đường Băng Thanh đối với bọn muội muội truyền thụ kinh nghiệm.
Người trên đường phố dần dần giảm bớt, mọi người đều lần lượt về tới Phàn Lâu, ngoại trừ Tiểu Tứ vẫn chưa về. Đường Văn Tùng sau khi trở về, phát hiện Tiểu Tứ không có trở về, mang người ra ngoài tìm kiếm, còn chưa có trở lại. Vinh Quốc Công lại phái Đường Thất ra ngoài liên hệ với ám vệ Đường Lục, mọi người ở lại Phàn Lâu chờ tin tức.
Đường Văn Hoành tuổi còn nhỏ, đã nhịn không được, ngủ trên ngực Tam gia, bất tỉnh nhân sự. Những người khác có chút bận tâm, lại không tiện mở miệng.
“Quốc Công Gia, Tiểu Tứ lúc này còn chưa có trở lại, sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Liễu thị lo âu hỏi trượng phu.
Không đợi Vinh Quốc Công trả lời, Đường Băng Nghiên nức nở hỏi: “Phụ thân, Tiểu Trúc Tử sẽ không sao chứ? Nghe bà bà trên đường nói, ban đêm có yêu quái ăn thịt con nít. Ôi.......phụ thân, mau tìm Tiểu Trúc Tử đem trở về đi.”
Sự hưng phấn của Đường Băng Nghiên khi đi dạo hội chùa bởi vì đệ đệ không trở về mà giảm xuống, thậm chí còn tự dọa chính mình.
“Ta đã phái người đi tìm. Có người đi theo hắn, không có việc gì a, Tiểu Tứ nhất định sẽ trở về.” Vinh Quốc Công ôn nhu an ủi tiểu nữ.
“Đại ca, chúng ta cũng ra ngoài tìm một chút đi.” Nhị gia cùng Tam gia đồng thanh nói.