Tế Phẩm Phu Nhân

Chương 6

“Ha ha ha ha ha...”

Bên ngoài Thiên Duyệt tông, tiếng cười vang vọng núi rừng.

Nam tử mặc cẩm y như thể tám trăm năm chưa được cười, cười vui vẻ đến mức ngồi xổm, dùng tay vỗ mặt đất.

“Khê Cốc.” Đồ Thanh không nhịn được kêu tên người nào đó cảnh cáo.

Khê Cốc vốn dĩ đã cười không sai biệt lắm, nghe tên quay đầu nhìn hắn lại bị chọc cười một trận.

Tu vi của Đồ Thanh hiện giờ không cao, chỉ có Kim Đan hậu kỳ, muốn thần không biết quỷ không hay vào Thiên Duyệt tông phải nhờ hắn hỗ trợ, cho nên bên trong phát sinh chuyện gì hắn đều biết rõ ràng.

“Ngươi… cư nhiên bị dọa đến nguyên thần tán loạn.” Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Khê Cốc lại bắt đầu hung hăng vỗ đất.

“Câm miệng.” Đồ Thanh xoay người đi, nếu không phải còn mang mặt nạ chắc sắc mặt đã như tên gọi, xanh mét.

Khê Cốc thật vất vả thu liễm ý cười, lau nước mắt sinh lý, lúc này mới đuổi theo, chính thức hỏi: “Tế phẩm cuối cùng này của ngươi tựa hồ không có ý phản bội, ngươi suy xét một chút?”

“Không cần.” Đồ Thanh quyết đoán nói: “Phản bội chỉ là chuyện sớm muộn, ta sẽ không thay đổi quyết định.”

“Kia chờ nàng phản bội?” Khê Cốc hỏi.

“Chờ, quá phí thời gian.” Hắn lãng phí thời gian trên người tế phẩm đã đủ nhiều, không muốn lại lãng phí thêm.

“Ngươi muốn cưỡng chế giải trừ?” Khê Cốc nhíu mày “Tuy chúng ta là chủ khế ước, nhưng nếu mạnh mẽ cởi bỏ vẫn sẽ phản phệ.”

“Ta biết, ta sẽ khiến nàng chủ động trả Linh Lung thạch cho ta.” Đồ Thanh nói.

Chủ động? Khê Cốc lay nhẹ quạt xếp. Nếu hắn nhớ không lầm, Đồ Thanh có mười hai tế phẩm, mười một khối Linh Lung thạch trước đó đều do hắn tự tay bóp nát. Người cuối cùng này, cư nhiên muốn chủ động… Xem ra không có ý muốn gϊếŧ.

“Có thể hỏi một việc sao?” Khê Cốc bỗng nhiên nghiêm túc.

Đồ Thanh không đáp.

Khê Cốc biết rõ tính cách hắn, không đáp tức là đồng ý.

“Vừa rồi… là nụ hôn đầu tiên của ngươi?”

Khanh~~

Đồ Thanh trở tay chính là một kiếm muốn bổ Khê Cốc ra làm đôi. Khổ nỗi tu vi của Khê Cốc cao hơn hắn nhiều, dễ dàng chặn lại.

Kiếm phong dày đặc lại không thể xuyên qua mặt quạt nửa phần.

“Ngươi chờ.” Đồ Thanh cắn răng, hắn biết chính mình bây giờ đánh không lại Khê Cốc, nhưng không sao bản lĩnh thù dai của hắn rất lớn.

Khê Cốc nhìn người nào đó nổi giận đùng đùng bỏ đi, cây quạt ở tay phải đánh vào lòng bàn tay trái, bừng tỉnh nói: “Quả nhiên là nụ hôn đầu tiên a, tốt xấu gì cũng là nam nhân có qua mười một nữ tử…”

Ý thức được điểm này, Khê Cốc lại cười to. Còn chuyện mang thù gì đó hắn hoàn toàn không sợ. Bộ tộc này của bọn họ, nếu không thể thoát ma thành tiên thì tu vi cũng sàn sàn như nhau. Đến lúc đó lại đánh một trận, dù sao ngày rộng tháng dài cũng phải tìm ít chuyện để làm.

Còn bây giờ cứ chế giễu trước…

Hôm sau.

Có lẽ vì đêm qua mới đem bản thân gả ra ngoài, Tầm Mạch Mạch dậy đặc biệt sớm. Không có chuyện gì làm lại không muốn quấy rầy người khác tu hành bèn ra ngoài đi dạo.

Một người cũng không gặp được, nàng bèn đi tìm quản sự kiếm chút thức ăn.

“Sở quản sự, sớm a.” Tầm Mạch Mạch tươi cười chào hỏi.

“Ngươi là…” Phần lớn tu sĩ ký ức rất tốt nên chỉ một lát hắn đã nhớ ra “Ngươi tên Tầm Mạch Mạch đi.”

“Đúng vậy, ngài còn nhớ rõ ta.”

“Tư chất của ngươi trong đám người cũng coi là độc nhất vô nhị.”

“Ha hả…” là kém độc nhất đi, Tầm Mạch Mạch cười gượng.

“Tìm ta có chuyện gì?” Sở quản sự cũng không hỏi sao nàng không ở trong viện tu luyện. Với tư chất này của nàng, tu với không tu cũng chẳng khác gì nhau.

“Ta có chút đói bụng, không biết chỗ quản sự có thức ăn không?”

“Chờ.” Sở quản sự về phòng mang một đống đồ ăn đến trước mặt Tầm Mạch Mạch “Đây vốn là của vị đồng tử Luyện Khí kỳ cách vách ngươi, nhưng hôm nay xem ra hắn không dậy nổi, ngươi ăn đi.”

Luyện Khí kỳ tuy chưa tích cốc nhưng không ăn một hai ngày cũng không thành vấn đề, nghe ý Sở quản sự thì Thương Nhĩ tu luyện có điều tâm đắc.

“Thương Nhĩ nhà ta, tư chất có phải thực không tồi.” Tầm Mạch Mạch như có chung vinh dự nói.

“Ngươi còn có thời gian quản chuyện của người khác?” Sở quản sự nhìn qua Tầm Mạch Mạch, không có trực tiếp trả lời.

Tầm Mạch Mạch cười hắc hắc, sờ túi càn khôn bên hông, hỏi: “Ta mới từ Huyền Thiên giới lên, không có gì đáng giá, nhưng có chút đặc sản Huyền Linh giới, không biết quản sự thích gì?”

Sở quản sự híp mắt, nha đầu này coi như hiểu chuyện: “Linh thạch cùng pháp phí Huyền Linh giới các ngươi đều là đồ kém chất lượng, nhưng có vài loại thảo dược còn dùng được.”

Tầm Mạch Mạch nháy mắt đã hiểu, đưa một chiếc hộp cho Sở quản sự: “Đây là hồng thảo nương ta trồng, cảm ơn tiền bối đưa thức ăn.”

Sở quản sự trong mắt thoáng qua vui mừng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nhận lấy, sau mới nói: “Tiểu đồng kia tư chất không tồi lại còn nhỏ tuổi, so với những người cùng tư chất mà nhiều tuổi có lợi thế hơn.”

Tầm Mạch Mạch vui vẻ.

“Cảm ơn tiền bối nhắc nhở.”

Sở quản sự phất tay, rời đi.

Tầm Mạch Mạch biết được tin tức tiểu đồng nhà mình có thể bái vào sư môn không tệ liền vui vẻ mang cơm về sân ăn.

Ba ngày sau, trừ bỏ đi xin cơm và hỏi thăm tin tức chỗ quản sự, Tầm Mạch Mạch không bước ra khỏi cửa.

Mà bắt đầu từ ngày thứ hai, xung quanh không ngừng có linh khí phóng lên cao, một dạo tiếp một đạo, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Tầm Mạch Mạch biết đó là những đệ tử được lựa chọn. Sở quản sự đã nói trong ba ngày này các đại năng thấy người nào có tư chất phù hợp sẽ truyền tin đến Thiên Linh thạch, hướng dẫn bái sư.

Hai người cùng sân đã bị chọn đi, chỉ còn nàng và Thương Nhĩ.

Mắt thấy đã qua buổi trưa, chỉ còn nửa ngày chọn lựa, Tầm Mạch Mạch không khỏi có chút lo lắng.

Không phải nói Thương Nhĩ còn nhỏ tuổi, dễ được chọn sao? Sao bây giờ vẫn chưa có tin tức.

Nàng đang định tìm Sở quản sự thêm mấy nhánh thảo dược để hỏi tin tức thì phòng bên cạnh phóng lên một cột linh khí chỉ hướng trời cao.

Thương Nhĩ đẩy cửa phòng chạy lại đây, vui mừng nói: “Tiểu thư, đệ được chọn.”

“Ân, thật lợi hại.” Tầm Mạch Mạch nhìn Thương Nhĩ vui mừng, đưa qua mấy cái bánh bao “Ba ngày không ăn, chắc đói bụng? Ăn chút gì đi đã.”

Thương Nhĩ xác thực đói bụng, hai ngụm ăn xong cái bánh, lại đón chén nước Tầm Mạch Mạch đưa tới, lại ăn thêm bốn, năm cái bánh nữa.

Thương Nhĩ bận ăn còn Tầm Mạch Mạch âm thầm quan sát, phát hiện mới qua ba ngày mà tiểu tử này đã tăng hai tiểu cảnh giới, bây giờ đã là Luyện Khí kỳ tầng tám. Nếu là ở Huyền Linh giới phải hai năm mới đạt được cảnh giới này.

“Thương Nhĩ, tiến bộ thực mau, sắp đuổi kịp tiểu thư rồi.” Tầm Mạch Mạch khen tiểu đồng tử nhà mình.

“Nơi này linh khí nồng đậm, ta tu luyện nhanh hơn trước kia gấp mười lần, những điều khúc mắc cũng giải khai.”

Thương Nhĩ hai mắt tỏa sáng hỏi: “Tiểu thư thì sao? Linh mạch có đỡ hơn chút nào không?”

Tiểu thư nhà mình linh mạch bị hao tổn, nếu có thể được linh khí ở Thiên Linh giới chữa trị thì có thể tu luyện bình thường.

“Không có.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

“Nga.” Thương Nhĩ có chút thất vọng, quang mang trong mắt tán dần đi.

“Bất quá, ta cũng không phải không thu hoạch được gì.” Biết hài tử nghĩ gì, Tầm Mạch Mạch xoa đầu hắn.

Thương Nhĩ gặm bánh bao, mong chờ nhìn nàng.

“Tiểu thư nhà đệ a…” Tầm Mạch Mạch hơi dừng một chút mới nói: “Thu được một đạo lữ.”

“Khụ… khụ…khụ….” Tiểu hài tử bị dọa trực tiếp nghẹn họng.

Tầm Mạch Mạch vội vàng đưa qua một chén nước. Thương Nhĩ uống vài ngụm mới xem như đem miếng bánh trên cổ tống xuống nhưng lại nói lắp.

“Cách… tiểu thư…nói… cái gì?” Thương Nhĩ đem một câu thành ba câu.

“Đệ uống nước đi, xem bị dọa thành cái gì kìa.” Tầm Mạch Mạch cạn lời, thay hắn rót thêm chén nước.

Thương Nhĩ tiếp nhận, lại không uống, chờ nàng trả lời: “Tỷ…cách…. Đạo lữ từ đâu ra?”

“Còn nhớ rõ vị ân nhân ta kể với đệ sao? Hắn thực sự ở Thiên Linh giới.”

Thương Nhĩ là người quen duy nhất của nàng ở Thiên Linh giới, nàng nghĩ nên nói với hắn. Với tư chất của nàng không biết có thể chờ mẫu thân phi thăng lên không, nếu đợi không được cũng có người nói cho nương nàng đã có chồng.

“Buổi tối hôm trước ân nhân tới tìm ta, nói hy vọng ta trở thành đạo lữ của hắn.” Tầm Mạch Mạch nói.

“Ân nhân là đệ tử Thiên Duyệt tông?” Thương Nhĩ hỏi.

“Hẳn không phải, hắn trộm lẻn vào tìm ta.” Tầm Mạch Mạch lắc đầu.

“Trộm vào? Có thể trộm vào Thiên Duyệt tông nhất định là tu sĩ rất lợi hại.” Thương Nhĩ tuy rằng tu vi không cao nhưng biết ở Thiên Duyệt tông có rất nhiều tu sĩ đại năng, có thể trộm lẻn vào thì nhất định là người vô cùng lợi hại.

“Ân, hắn rất lợi hại.” Một đoàn ma khí qua lại tự nhiên trong Thiên Duyệt tông, hẳn là rất lợi hại.

“Kia… Hắn sẽ bảo hộ tiểu thư sao?”

“Đương nhiên, chúng ta là đạo lữ.”

“Cũng đúng, đạo lữ phải ký song tu khế ước, hắn nhất định bảo hộ tỷ như bảo hộ bản thân.”

Liền cha mẹ tiểu thư không yêu nhau như vậy cũng bởi vì song tu khế ước mà trưởng môn không thể làm gì phong chủ, còn phải bảo vệ người. Ân nhân tiểu thư hồi nhỏ đã cứu nàng, bây giờ lại muốn nàng gả cho hắn, khẳng định vô cùng thích tiểu thư.

Tiểu thư tốt như vậy, có rất nhiều người thích nàng.

“Đệ nói không sai.” Tầm Mạch Mạch vuốt búi tóc của tiểu hài tử, không nói việc mình chỉ là một trong mười mấy đạo lữ.

Hiện giờ không phải ở Xích Ninh phong, Thương Nhĩ đã bái sư, không phải tiểu đồng của nàng, lần này tách ra cũng khó gặp lại. Tiểu hài tử mình nhọc lòng nuôi lớn, không thể để hắn vì chuyện của mình mà phiền lòng.