Mộng Tình Cổ

Chương 5: Cổ thi ăn thịt

Nghe Cung Mặc nói tôi nên sống cùng Cố Thành và sinh đứa bé ra, nhất thời có cảm giác mơ màng khó tả.

Anh thật sự không biết người đêm đó hoan hảo cùng tôi chính là anh.

1

Đứa bé này có thể là của anh, nhưng chắc chắn không phải của Cố Thành.

Bây giờ anh tới khuyên tôi và Cố Thành chung sống hạnh phúc?

Nghe thật mỉa mai!

Vậy không hạnh phúc thì sao?

Không thể bỏ đứa bé, còn phải dính khí huyết của Cố Thành mới được, nhưng cảm giác phá thai đau đớn kia tôi không muốn trải qua thêm lần nào nữa.

Nhất thời, phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.

Tôi nằm trên giường, đưa tay lau vệt nước trên khóe miệng.

Cung Mặc ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn thứ gì đó, im lặng.

Một lúc sau, di động của anh đổ chuông, anh như sự tỉnh.

"Vâng, cô ấy tỉnh rồi, không có vấn đề gì cả." Anh trả lời, sau đó đưa di động cho tôi, mở loa ngoài, "Ca bà."

"Phàm Phàm." Ở đầu bên kia, giọng của bà ngoại yếu ớt và bất lực. Bà không trách tôi, chỉ nói, "Là lỗi của bà, bà tưởng có mộng tình cổ, cháu và Cố Thành tiếp nối tiền duyên là chuyện tốt, không ngờ không phải như vậy. Bây giờ sự việc đã xảy ra, nếu cháu không chấp nhận, bà dù có liều cái mạng này cũng sẽ giải cổ kia. Cháu theo bà về Miêu trại đi, đừng gạt bà lén đi phá thai nữa. Cháu không biết lúc bà thấy cháu ở đó, bà..."

Dù chỉ nghe giọng, tôi vẫn có thể tưởng tượng được sự lo lắng hằn lên gương mặt bà.

Bà hít sâu một hơi như hạ quyết tâm: "Chúng ta giải cổ rồi bỏ đứa bé đi. Chúng ta không quan tâm kiếp trước kiếp này nữa, chỉ cần bản thân hạnh phúc."

Khóe mắt tôi ươn ướt, vội lắc đầu: "Không được, không được."

Giọng của bà ngoại rất yếu, chỉ cản mộng tình cổ phản phệ bà đã như vậy, nếu giải nó thì sao?

Ban đầu tôi tưởng do cổ thuật của Cung Đại, có thể giúp Cố Thành hồi sinh, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra là mộng tình cổ trong tim tôi và cổ trùng trong cơ thể Cố Thành phát huy tác dụng. Nó có thể làm một người chết sống lại, cũng có thể tạo ra một thai nhi đã xóa sạch quay lại bụng tôi, dù bà ngoại có liều mạng sợ rằng cũng không giải được.

Không phải chỉ sinh con thôi sao?

Tôi sinh là được!

Không cần bà ngoại phải mạo hiểm!

Thấy tôi đã suy nghĩ kỹ, bà ngoại thở dài: "Phàm Phàm, là lỗi của bà! Bà sai rồi."

Bà ngoại đã sai gì chứ, lúc bà tới tất cả đã như vậy.

Cung Mặc thấy tôi và bà ngoại đều quá thương cảm, vội cầm di động an ủi vài câu rồi cúp máy.

Anh nhìn tôi, đôi môi run rẩy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hít sâu một hơi, xoay người đến vách tường tựa lưng vào.

Không hút thuốc, không nói gì, cũng không đi...

Tôi nằm trên giường nghiêng đầu nhìn anh, chợt nhớ tới cái bóng xuất hiện cạnh mình trước khi hôn mê.

Lúc nhỏ tôi cứ tưởng yêu và hận phải rõ ràng, chỉ cần trái tim kiên định, cho dù tạo hóa trêu người, người có tình rồi sẽ đến với nhau.

Mãi đến năm mười tám tuổi bắt đầu mộng xuân.

Đến nay tôi bỗng nhìn lại, mọi thứ thật sự điên rồi!

2

Tôi không biết phải tiếp tục phải đối mặt với Cung Mặc thế nào, dù biết bố mẹ sẽ lo lắng nhưng tôi vẫn gọi điện cho họ.

Sau khi bố mẹ tôi tới, Cung Mặc chỉ nói tôi mang thai ngất xỉu nên được đưa đến bệnh viện.

Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi, nghe đến đoạn tôi mang thai, tuy vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn lặng lẽ chấp nhận.

"Xin lỗi." Tôi nức nở.

Mấy năm nay tôi đã hành động theo cảm tính quá nhiều rồi.

"Nói gì vậy!" Mẹ nắm tay tôi, "Có gì phải xin lỗi chứ, là mẹ không chăm sóc tốt cho con."

"Mẹ." Tôi nghiêng người dựa vào lòng bà, muốn khóc nhưng lại không khóc được.

Không lâu sau bà ngoại tới, nói gì đó với bố mẹ.

Sau đó Cố Thành và bố mẹ anh ta cũng tới.

Trong phòng bệnh, Cố Thành tề thốt sẽ chăm sóc cho tôi và đứa bé trong bụng thật tốt.

Cung Đại thân thiết kéo tay mẹ tôi, hai mắt đẫm lệ, nói rằng chờ tôi xuất việc, tôi sẽ chuyển đến nhà riêng của Cố Thành, để anh bắt đầu chăm sóc tôi, cho chúng tôi cơ hội bồi dưỡng tình cảm. Bà ta hứa sẽ không quấy rầy chúng tôi, để tôi yên tâm, bà ta cũng sẽ cố gắng không xuất hiện.

Ở riêng với Cố Thành?

Nhỡ đâu mộng tình cổ và loại cổ không biết tên trong người Cố Thành lại xảy ra chuyện gì thì sao?

Tôi theo bản năng nhìn bà ngoại cầu cứu.

Bà mỉm cười, xoa đầu tôi: "Bà ngoại sẽ ở nhà cháu, có thời gian sẽ đi thăm cháu được chứ? Cháu rảnh cũng có thể về nhà. Bà sẽ không bỏ mặc cháu đâu, ít nhất cũng phải chờ thai nhi ổn định bà mới về."

Sau khi quyết định mọi chuyện, Cố Thành vì mới ngất xỉu nên không thể ở lại lâu, cùng bố mẹ anh ta về trước.

Bố mẹ tôi muốn ở lại nhưng bà ngoại bảo họ đi xem nhà riêng của Cố Thành, bà lo Cung Đại và Cố Thành chuẩn bị không đầy đủ, nói họ mua thêm ít đồ dùng cho tôi.

"Việc này con đâu biết, con chưa..." Mẹ tôi vừa vui vừa căng thẳng, nhưng mới nói một nửa đột nhiên ho một tiếng, nắm tay bố tôi, "Phàm Phàm yên tâm, những thứ thai phụ cần thời nay tuy có khác ngày xưa như bố mẹ sẽ đi hỏi thăm."

Chuyện cổ chúng tôi không dám cho họ biết, vậy nên trong mắt họ, lần này chỉ đơn giản là tôi và Cố Thành vui vẻ làm hòa với nhau.

Đợi bọn họ đi rồi, bà ngoại ôm tôi: "Đều tại bà không thể bảo vệ cháu, nếu bà ngoại lợi hại hơn một chút thì mộng tình cổ đã không phải vấn đề, Phàm Phàm của bà cũng không phải chịu khổ nhiều như vậy."

"Bà đừng nói thế." Tôi cũng ôm bà, nhẹ giọng, "Là tự cháu chọn."

Là tự tôi chấp niệm với người trong mơ.

Cũng là tôi biết rõ Cung Đại hận mình nhưng vẫn theo bà ta đến linh đường, còn uống chén thuốc bà ta đưa.

Bà ngoại đã nhắc tôi không thể bỏ cổ thai này, nhưng tôi vẫn không cam tâm muốn đi thử, vừa hại mình vừa hại người.

Bà ngoại như cố kìm nén gì đó, ho hai tiếng rồi buông tôi ra: "Bà đi WC, già rồi đi tiểu lại càng nhiều."

Nhưng tôi biết không phải như thế!

Quả nhiên bà ngoại vừa vào WC, tôi liền nghe thấy tiếng ho nghèn nghẹn bị đè nén xen lẫn tiếng nôn mửa.

Mấy lần tôi muốn chạy tới xem nhưng nghĩ bà ngoại vốn là người ý chí kiên cường, không chấp nhận sự thật lớn tuổi, nếu bị tôi nhìn thấy bà sẽ càng thương cảm.

Cung đại hạ túy hoa âm với tôi, sau khi giải, lâu như vậy vẫn không tác oai tác quái gì, có thể thấy phản phệ rất lợi hại.

Thế thì mộng tình cổ có thể khiến biến người trong mơ thành thật, có thể khởi tử hồi sinh, bà ngoại ngăn cản nó chắc chắn bị thương rất nặng.

Thảo nào bà ngoại dù biết tôi và Cố Thành sẽ ở riêng lại không đi theo, chắc là sợ tôi biết về vết thương của bà.

Một lúc sau, bà ngoại như người bình thường bước ra: "Tối nay cháu muốn ăn gì, để bà bảo mẹ làm cho cháu nhé? Nó cũng sắp làm bà ngoại rồi, không thể cứ ăn chơi mãi đúng không?"

Tôi nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng của bà, gật đầu phụ họa.

Lúc này tôi mới hoàn toàn hiểu được việc bản thân không nghe lời khuyên đã hại đến người thân của mình thế nào.

3

Để tránh bà ngoại cực hơn, đã bị thương còn phải giả bộ không sao để chăm sóc tôi, hôm sau khi Cố Thành quay lại bệnh viện, nghe bác sĩ nói sức khỏe đã không còn vấn đề, tôi đề nghị xuất viện.

Bà ngoại vẫn rất lo, đi theo tôi kiểm tra lại, sau đó dặn tôi trên người có cổ, còn đang mang thai, làm việc nghỉ ngơi phải chú ý.

Cả quá trình Cố Thành đều chuyên chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn quay đầu cười với tôi.

Ngày đầu tiên đi xem mắt, khi anh nhìn tôi, hai mắt sáng ngời.

Tương tự, tôi cũng thế khi xem ảnh của anh, vì tôi từng nghĩ anh cũng như tôi, muốn tiếp tục tình yêu trong mơ.

Nhưng không ngờ vẫn còn Cung Mặc, trong tim vẫn còn mộng tình cổ.

Tôi không cam lòng, mà làm thế cũng không công bằng với Cố Thành.

Thấy Cố Thành không che giấu tình yêu nồng cháy dành cho tôi, bà ngoại mới yên tâm về trước.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, Cố Thành bỗng nhiên căng thẳng không biết phải làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể cười khổ: "Em mới xuất viện, mau đi nghỉ đi, anh nấu canh cho em. Em ở phòng chính, anh ở phòng đối diện, có việc gì em cứ gọi anh." Sợ tôi nghĩ nhiều, anh vội giải thích.

Thấy anh vẫn dịu dàng trước đây, hoàn toàn không giống linh hồn thô bạo sau khi chết, tôi cười gật đầu: "Anh cũng đi nghỉ đi."

Chỉ một câu đơn giản, anh ta lập tức cười hớn hở: "Được."

Mở cửa phòng, bên trong y hệt nhà tôi thuê và phòng tân hôn.

Cố Thành xấu hổ cười hỏi: "Không biết em có quen không?"

Trước đây khi sắp xếp tân phòng, Cố Thành đổi mọi thứ theo sở thích của tôi, ngay cả màu sắc và kiểu dáng tấm lót chân đầu giường anh cũng hỏi ý kiến của tôi.

"Cảm ơn anh."

"Em không cần khách sáo với anh như vậy, chúng ta kết hôn rồi, anh... Thôi." Cố Thành khẽ cười, "Em đi nghỉ đi, bác sĩ bảo em phải ngủ nhiều, đừng suy nghĩ lung tung, mọi việc chờ sinh đứa bé ra rồi nói."

Đóng cửa lại, tôi leo lên giường nằm, ngửi mùi nước giặt quần áo quen thuộc, nhìn tấm rèm quen thuộc, cách sắp xếp quen thuộc, ngay cả bức tranh treo đầu giường, những cuốn sách trên kệ, sản phẩm chăm sóc da và cả bộ đồ ngủ, đồ bấm móng tay đều là thứ tôi quen dùng, tôi áy náy ôm bụng.

Dù mỗi lần nhắc đến người nuôi mộng tình cổ bà ngoại đều dừng lại, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được tình yêu kiếp trước kia rất sâu sắc.

Mộng tình cổ có thể giấu hồn phách của cổ chủ, được cho là cổ bản mệnh.

Cổ này rõ ràng không có sức chiến đấu nhưng lại biểu đạt cho tình yêu nào đó.

Vậy cổ chủ, cũng là cổ bản mệnh hẳn nằm trên người Cố Thành.

Tôi không biết tình cảm Cố Thành dành cho tôi đến từ chính anh hay do loại cổ mà bà ngoại không chịu kể.

Nhưng dù là liên quan đến kiếp trước, tôi vẫn thấy có lỗi với anh.

Mọi việc chờ sinh đứa bé này ra, giữ mạng của anh và tôi trước rồi tính.

4

Những ngày tiếp theo, Cố Thành chăm sóc cuộc sống thường nhật của tôi vừa chu đáo vừa thích hợp.

Anh biết tôi lo cho bà ngoại nên mỗi ngày sau khi ăn sáng, anh dẫn tôi đi dạo công viên rồi về căn hộ cũ gặp bà.

Tuy bà ngoại đã cố tình lau sạch mọi dấu vết nhưng mỗi lần tới tôi đều có thể ngửi thấy mùi thuốc, dù bà luôn tươi cười nhưng đôi mắt đã vẩn đυ.c.

Tôi biết bà bị thương rất nặng nên thuyết phục bà về Miêu trại trước.

Tôi không biết nhiều về cổ, nhưng Miêu trại non xanh nước biếc, không khí trong lòng, là nơi hợp với bà ngoại hơn.

Tôi cũng nói sẽ cùng bà về Miêu trại nhưng hình như bà vẫn còn việc gì đó nên từ chối.

"Chờ tình hình cháu ổn định rồi bà về." Bà ngoại cười hì hì.

Lúc nhìn Cố Thành, ánh mắt bà có sự ngờ vực.

Sợ bà lo lắng nhiều, tôi và Cố Thành vội an ủi bà.

Nhưng sau bảy tám ngày ở cùng Cố Thành, tôi phát hiện Cố Thành không giống bình thường.

Vì tôi đang mang thai nên ngày nào bố mẹ tôi cũng mang đồ ăn và trái cây tươi đến, toàn là rau trồng sân sau nhà, trứng nhặt từ chuồng gà.

Họ còn nấu canh mang đến bồi bổ cho tôi và đứa bé.

Cố Thành không ăn loại canh này.

Mẹ tôi vẫn còn chút ý kiến với anh ta, cũng không muốn cho anh ta ăn.

Buổi sáng, khi tôi thức dậy, Cố Thành nói đã nấu ăn cho tôi xong, bản thân cũng ăn trước rồi.

Nhưng đến bữa trưa và bữa chiều, Cố Thành chỉ nhìn tôi ăn. Tôi hỏi thì anh bảo đồ ăn của bà bầu quá trong và nhiều nước, anh ăn không quen.

Tôi ăn xong, anh sẽ lấy cớ định làm món chiên, sợ khói dầu bay vào người tôi.

Đứa bé trong bụng tôi không giống bình thường, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện kia, mọi việc tôi đều cực kỳ chú ý.

Có hôm sau khi ngủ trưa dậy, tôi xuống bếp mở tủ lạnh lấy trái cây ăn thì dưới bếp không có mùi chiên, thùng rác cũng sạch sẽ.

Cứ như Cố Thành không ăn gì.

Chỉ có máy ép trái cây lần nào cũng được rửa sạch và đặt trên bếp cho khô.

Tôi không thích uống nước ép, tôi chỉ thích ăn, nhất là những trái chưa chín quá, vì vậy bố mẹ hay đi chợ ở ngoại ô mua cho tôi ăn.

Chuyện này trước đây tôi từng nói với Cố Thành, anh bảo mình có sở thích giống tôi.

Hoa quả trong tủ lạnh không ép, tôi cũng không có thói quen uống sữa đậu nành, vậy máy ép này dùng để làm gì?

Một khi nghi ngờ đã xuất hiện thì rất có kìm nén.

Sau mấy ngày bí mật quan sát, tôi phát hiện tình hình kỳ lạ hơn mình nghỉ.

Mỗi ngày khi tôi xuống nhà đi dạo, lũ chó mèo trong xóm đang vui đùa vừa thấy chúng tôi liền cụp đuôi, thậm chí còn không dám kêu, run rẩy tựa vào chân chủ. Có những con nhút nhát sợ đến mức tè ra.

Lần nào Cố Thành cũng bảo vệ tôi cẩn thận, dặn tôi đừng nhìn, kẻo bị chó mèo cắn.

Vốn dĩ tôi cũng tự nhủ trong người chúng tôi có cổ, chó mèo nhạy cảm cũng rất bình thường.

Nhưng thông báo tìm chó mèo đi lạc dán trong thang máy lại càng ngày càng nhiều.

Mấy lần đi thang máy, tôi nghe mọi người bàn tán trong khu chung cư của mình có kẻ trộm chó mèo, trong mấy ngày qua đã có gần chục con mất tích, nói không chừng là đã bị đưa tới quán bán thịt cầy.

Nghe vậy, tôi không khỏi bất an, nhìn Cố Thành, anh vẫn dịu dàng cười với tôi.

Mà thời điểm nhận ra hồi chương cảnh báo là thời điểm thấy một đứa bé đang tập ván trượt trong công viên bất cẩn bị té ngã chảy m,áu.

Khi đó tôi và Cố Thành đang ngồi cho cá ăn, sau tất cả, tôi và anh không thể quay lại như trước nên không nói chuyện nhiều với nhau.

Lúc đứa bé khóc, bố mẹ nó không ở đây, mùi má,u lan khắp không khí, Cố Thành bỗng quay đầu nhìn, nuốt nước bọt như con mèo háu ăn.

Anh ta lao tới, bé đứa bé lên, lè lưỡi liếʍ cái mũi đang chảy m,áu, nét mặt lộ sự hưng phấn.

"Dương Dương!" Bà nội của đứa bé chạy tới, hét lên.

Lúc này Cố thành mới bừng tỉnh, cảnh giác quay đầu nhìn tôi.

Tôi vội cúi đầu làm bộ không thấy, tiếp tục cho cá ăn.

Cố Thành nói gì đó với bà nội đứa bé, sau đó đi về phía tôi.

Trên mặt vẫn giữ nụ cười hiền lành, anh siết chặt nắm tay, nhỏ giọng, "Anh đi rửa tay một lát, em cứ ngồi đây, anh sẽ quay lại ngay."

Khi ôm đứa bé, tay anh dính đầy m,áu.

Nhưng trong hoàn cảnh bình thường, nếu tay dính m,áu thì phải mở lòng bàn ta ra đúng không?

Anh ta nắm chặt tay làm gì?

"Được." Tôi cố nén nỗi nghi ngờ trong lòng, vẫn cứ cho cá ăn.

Cố Thành vội đi về phía nhà vệ sinh công cộng ở tầng 1 khu chung cư.

Anh ta vừa đi, tôi lập tức đặt đồ ăn xuống đi theo.

Cố Thành không đến nhà vệ sinh công cộng mà vòng qua hòn non bộ, đến một chỗ không người, cúi đầu liếʍ bàn tay dính đầy m,áu, trên gương mặt lộ sự hưng phấn khó tả, cái lưỡi sẫm màu quấn quanh ngón tay như muốn liếʍ hết m,áu trên đó.

Cố Thành lúc này nào còn nét dịu dàng nhã nhặn chứ?

5

Mới thoáng nhìn một cái tôi đã không muốn nhìn tiếp.

Tôi vội chạy về bên hồ cá tiếp tục cho cá ăn, tim đập thình thịch, nhất thời không biết tìm ai để chia sẻ.

Bà ngoại bị thương nặng.

Đứa bé này không thể bỏ, cũng không thể rời xa Cố Thành.

Nhưng nếu còn gạt bà ngoại, chỉ sợ vụ việc sẽ càng đi càng xa.

Không biết tại sao tôi lại nghĩ đến Cung Mặc.

"Vân Phàm!" Cố Thành nhanh chóng quay lại, vẫy bàn tay ướt đẫm, "Em muốn về chưa?"

Anh ta có vẻ đang rất gấp.

Về đến nhà, tôi bảo mình mệt, muốn ngủ một lát nên về phòng.

Tôi nghe tiếng Cố Thành cũng về phòng, khoảng mười phút sau anh ta mới trở ra, kế tiếp là tiếng kêu của máy ép trái cây.

Tôi cởi dép, mang tất vào, lặng lẽ xuống bếp, dựa vào chiếc tủ nhỏ bên cạnh nhìn vào trong.

Cửa bếp được ốp bằng kính màu đen xám, tuy không thể nhìn rõ nhưng tôi vẫn nhìn thấy Cố Thành đang hưng phấn nhìn chằm chằm máy ép trái cây, thở hổn hển như lên cơn ngh.iện.

Mà trong máy ép hình như là nước ép dưa hấu.

Ngay khi máy ép dừng lại, anh ta lập tức lấy ra một chiếc túi màu đen ở tầng dưới cùng tủ lạnh ra, lấy ra một chiếc túi màu đỏ khác rồi mở nắp máy ép, đổ thứ bên trong cái túi vào rồi khởi động máy để khuấy đều.

Lúc này, mùi m,áu tươi nồng nặc lan đến.

Không có nắp đậy nên tôi có thể thấy rõ thứ thịt đỏ tươi trong máy ép trái cây đang trộn lẫn với má,u Cố Thành vừa đổ vào rồi từ từ biến thành hỗn hệt sệt.

Vừa xong, Cố Thành trở nên mất kiên nhẫn, anh ta trực tiếp cầm máy ép lên uống.

Mùi thịt và má,u tươi thoát ra từ khe cửa khiến bụng tôi cồn cào.

Sợ Cố Thành phát hiện, tôi lặng lẽ về phòng, leo lên giường giả vờ bấm điện thoại.

Một lúc sau, nghe tiếng mở cửa phòng của Cố Thành ở đối diện, tôi mới dám thở phào.

Nhưng ngay sau đó Cố Thành lại đi ra.

Sau khi anh ta đi, tôi nắm chặt di động, nhớ bà ngoại từng nói bà có thể rời khỏi Miêu trại là nhờ Cung Mặc tìm cổ sư làm gì đó.

Hành vi bây giờ của Cố Thành sợ là có liên quan đến việc khởi tử hồi sinh và cổ trong người.

Dù không có tôi, Cố Thành cũng là cháu của anh, anh không thể bỏ mặc.

Nói với Cung Đại chưa chắc bà ta đã biết tất cả, hơn nữa cũng có khả năng chính thuật vu cổ của bà ta đã biến Cố Thành thành ra như vậy.

Vì thế tôi quyết định kết bạn với tài khoản Wechat của Cung Mặc từ nhóm Wechat chung, lập tức được đồng ý.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất kể cho anh nghe việc Cố Thành liếʍ m,áu người và uống thịt sống trộn lẫn với má,u.

Bên phía Cung Mặc không trả lời, chắc là không tin.

Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định để điện thoại ở chế độ im lặng, cẩn thận đến trước phòng Cố Thành, hơi hé cửa, quả nhiên có mùi lạ tỏa ra từ dưới tủ.

Nhìn từ phía cửa, thấy Cố thành vẫn chưa về, tôi hạ quyết tâm bước vào, mở chiếc tủ tối tắm ra xem thì đập vào mắt là một con mèo trắng người đầy m,áu.

Bên trong còn có d,ao, cư,a và dây trói.

Nghĩ đến việc chó mèo mất tích gần đây do Cố Thành ăn thịt, tôi co rúm người, nhắn tin nhờ anh và bà ngoại tập trung ở nhà tôi.

Tôi đóng cửa tủ, nhanh chóng rời khỏi phòng Cố Thành, đi lấy nước uống.

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng xuất hiện tiếng của Cố Thành: "Sao dậy sớm thế?"

Tôi giật mình suýt làm rơi ly nước, quay đầu nhìn anh ta: "Anh đi đâu mà không nói tiếng nào vậy?"

"Anh đi vứt rác, sợ làm ồn đến em." Anh ta sờ trán tôi, "Sao lại đổ mồ hôi vậy? Có phải không khỏe chỗ nào không?"

Anh ta đi vứt rác sao lại từ trong phòng đi ra?

Tôi không khỏi nghĩ đến miếng thịt trong máy ép, con mèo nhỏ và những con dao giấu trong tủ.

Anh ta biết với tình hình bây giờ tôi sẽ không tùy tiện vào phòng anh ta, vậy nên để tránh tôi, anh ta mổ xẻ trong phòng mình chứ không phải trong bếp.

Trừ thịt, phần da lông và nội tạng chắc chắn vẫn còn ở trong phòng anh ta.

Rác mà anh ta đi vứt chính là những thứ đó.

"Vân Phàm?" Thấy tôi không trả lời, Cố Thành căng thẳng sờ cổ tôi, hỏi, "Có phải sốt rồi không?"

Hai tay anh ta lạnh băng, vừa chạm vào người tôi tôi liền giật mình.

Tôi lắc đầu: "Không biết vì sao khi nãy đang ngủ ngon giấc thì tìm đột nhiên đập thình thịch, anh nói xem có phải mộng tình cổ kia lại phát tác không?"

"Bây giờ em thấy sao rồi?" Cố Thành cầm lấy ly nước trong tay tôi, đỡ tôi ra sô pha ngồi, "Có chỗ nào khó chịu không?"

"Không biết, không nói rõ được." Thấy anh ta không giống giả vờ quan tâm, tôi thử dò hỏi, "Hay là đi gặp bà ngoại thử xem. Lần trước sau khi tôi phá thai, tuy bà ngoại đã cố hết sức bảo vệ nhưng cũng không thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì bất thường."

"Vậy anh đưa em đi gặp bà ngoại ngay!"

Cố Thành cẩn thận đỡ tôi tới cửa, giúp tôi thay giày.

Ngay khi anh ta khom lưng, tôi thấy sau cổ anh ta đầy mạch m,áu phồng lên, rất nhiều con giun đỏ không ngừng chui ra.

Như cảm nhận được ánh mắt của tôi, một trong số chúng ngóc đầu lên.

Cố Thành như cũng cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn tôi: "Sao lại nhìn anh thế?"

Ngay lúc anh ta nghiêng đầu, con giun kia liền lặng lẽ chui về.

"Em đang nghĩ anh giúp em mang giày hình như không được tốt lắm, nếu để mẹ anh thấy chắc sẽ lại tức giận." Tôi nhìn anh ta, nhẹ giọng, "Cố Thành, đáng không?"

Cố Thành không cam lòng, sau khi chết hai lần linh hồn của anh ta xuất hiện, tôi có thể cảm nhận được.

Mà anh ta bây giờ cũng không thể coi là một người sống.

Chẳng trách lần nào bà ngoại nhìn anh ta đều lộ vẻ nghi ngờ.

Để anh ta được hồi sinh, chắc chắn Cung Đại đã dùng hết mọi cách nhưng tạm thời chỉ có thể như vậy.

"Đáng cái gì?" Cố Thành mỉm cười, "Chỉ cần nghe theo con tim thì anh thấy xứng đáng."

Sau đó anh ta đứng dậy nắm tay tôi: "Em đi ấn nút thang máy trước đi, anh về phòng lấy áo khoác cho em."

Không hiểu vì sao lòng tôi lại chua xót, nhưng tôi biết mình không thể do dự, đẩy mở cửa đi ra ngoài.

6

Khi Cố Thành đưa tôi về chung cư, bà ngoại và Cung Mặc đều có mặt.

"Cậu?" Cố Thành giật mình gọi, theo bản năng lùi một bước, kéo tay tôi.

Kể từ khi tôi có thái độ khác thường khi gặp Cung Mặc lần đầu, mỗi lần tôi và Cung Mặc gặp nhau, Cố Thành cũng thường hay có thái độ thái quá.

Thậm chí lúc hỏi về đứa bé trong bụng tôi, anh ta cũng từng hỏi nó có phải con của Cung Mặc không.

Giờ phút này, anh ta căng thẳng nắm chặt tay tôi.

"Có vài chuyện liên quan đến phong tục của Miêu tộc nên tới hỏi Ca bà, sao hai người lại về đây?" Cung Mặc đứng dậy, nhường vị trí gần bà ngoại cho tôi.

"Phàm Phàm, qua đây." Bà ngoại vẫy tay, ra hiệu bảo tôi sang ngồi.

Sô pha ở chung cư khá nhỏ, tôi qua đó ngồi, Cố Thành chỉ có thể buông tay tôi ra, ngồi ở ghế lười bên cạnh.

Thời điểm vui vẻ kéo tôi ngồi xuống, bà ngoại nháy mắt ra dấu với Cung Mặc.

Cung Mặc đứng dậy đột nhiên đi về phía ban công, giật sợi dây một cái, một tấm lưới tẩm mực từ trên trần nhà rơi xuống tóm lấy Cố Thành.

Ngay sau đó Cung Mặc kéo tôi đứng dậy, tránh sang một bên.

Trong tấm lưới kia có rất nhiều thứ kỳ lạ như da ếch, xương đùi gà, nửa mảnh gạch vỡ và một quả bóng bị thủng lỗ cùng rất nhiều thảo dược.

Vừa bị tấm lưới phủ kín, gương mặt Cố Thành lập tức phát ra tiếng rít, anh ta giơ tay muốn che chắn, nhưng tay vừa chạm vào thì lập tức bốc cháy như than củi.

"Phàm Phàm!" Cố Thành đa,u đớn kêu lên, không giã,y gi,ụa nữa mà mặc cho ngọn lửa thiêu đốt mình, "Em đ,ộc á,c đến vậy sao?"

Trong lúc nói chuyện, gương mặt anh ta đã bị cháy đen, mạch má,u và gân xanh như những con trùng sống lại bò trên mặt anh ta.

Lớp da xung quanh nhãn cầu và huyệt thái dương mỏng hơn lúc này có rất con trùng bò ra ngoài.

Tôi sợ hãi lùi lại, hoàn toàn không ngờ anh ta sẽ trở nên khủng bố như thế.

Cung Mặc đỡ lấy tôi: "Nó không phải khởi tử hồi sinh, mà là do cổ thi biến thành."

"Phàm Phàm, anh đa,u quá!" Mười ngón tay Cố Thành lúc này cũng bắt đầu có trùng bò ra, "Anh thật sự chỉ muốn ở bên em, tại sao em lại đối xử với anh như vậy? Không phải đã nói tiếp nối tiền duyên, cùng trời cuối đất sao?"

Chấp niệm sâu như vậy, chẳng trách chết rồi, linh hồn của anh ta vẫn đến chung cư muốn đưa tôi đi.

Nhưng bây giờ tại sao anh ta lại hú,t m,áu ăn thịt, còn bắt gϊếŧ chó mèo chứ?

Tôi nghiêng đầu, không muốn tiếp tục nhìn dáng vẻ kinh khủng này nữa!

"Nó đã không phải Thành Thành, ngay khi nó sống lại, Ca bà đã cảm thấy bất thường như vì sợ rút dây động rừng nên không ra tay." Cung Mặc ôm tôi, giơ tay che hai mắt tôi lại, "Lưới mực này của Ca bà có thể khống chế nó. Chờ nó bất tỉnh, bà sẽ đưa nó về Miêu trại, giúp nó giải cổ, có cổ bản mệnh của kiếp trước Thành Thành sẽ trở về."

"Ha ha!" Cố Thành đột nhiên bật cười, "Cậu đừng tưởng cháu không biết cậu nghĩ gì! Đêm cháu chết, bên cạnh quan tài, cậu đã không thể chờ được nữa! Chính cậu muốn cướp Phàm Phàm đi!"

Càng nói Cố Thành càng tức giận, toàn thân cố vùng vẫy để thoát khỏi tấm lưới.

Bà ngoại lập tức niệm chú, Cố Thành liền đa,u đớn kêu thất thanh.

Tôi nghe mà không đành lòng, nhưng thấy Cố Thành giãy giụa không có dấu hiệu ngất đi, biết cứ thế này cũng không được, tôi hít sâu một hơi thật sâu, nói với Cung Mặc: "Đi lấy gạo nếp đi!"

Bà ngoại từng nói gạo nếp khắc âm, dù là tà thuật hay cổ thuật, thời điểm không biết làm thế nào thì dùng đến gạo nếp trước.

Đúng rồi, còn có muối!

Tôi đang định cùng Cung Mặc xuống bếp lấy muối thì nghe Cố Thành cười to: "Đúng là nhẫn tâm! Không ngờ em lại cùng người ngoài gϊếŧ chồng mình!"

Không biết từ lúc nào Cung Đại đã xuất hiện.

Bà ta nhìn Cố Thành: "Vân Phàm, nó sống vì cô, chết vì cô, như thế chẳng lẽ chưa đủ sao? Tại sao cô lại độc ác như vậy? Biết rõ tình hình của nó bây giờ mà cô vẫn muốn hại nó? Thành Thành còn tưởng mộng tình cổ trong người cô phát tác nên nhắn tin cho tôi, gọi tôi qua đây. Nhưng kết quả thì sao? Cô muốn hại chết nó à?"

Lúc này tôi mới nhớ trước khi ra ngoài, Cố Thành muốn về phòng lấy áo khoác.

Anh ta đã nhắn tin khi đó!

"Chị!" Cung Mặc quay lại, bước lên trước bảo vệ tôi, "Thành Thành đã biến thành cổ thi, hú,t má,u ăn thịt, bọn em định..."

"Định cái gì? Hại chết nó, sau đó cậu và Vân Phàm không biết xấu hổ đến với nhau sao?" Cung Đại trừng mắt, "Tại sao lại như vậy? Tại sao hả? Tôi đối xử với cậu không tốt sao?"

Dứt lời bà ta giơ tay về phía Cung Mặc, trên đầu ngón tay của bà ta lúc này là con sâu màu vàng kia.

Thấy bà ta bắn nó về phía Cung Mặc, tôi vội kéo Cung Mặc lùi lại, che chắn phía trước.

Con sâu kia vừa chạm vào người tôi liền phát ra tiếng "xèo xèo" như đang khóc, sau đó nó quay đầu nhe răng gầm gừ với Cung Đại rồi quay trở về.

Nhưng vừa nhảy lên, nó như bị cái gì chặn lại, ngọ nguậy một lúc rồi tan biến trên đầu ngón tay của bà ta.

Cùng lúc đó, Cố Thành đã thoát khỏi lưới mực, xông về phía bà ngoại.

"Bà!"

Tôi vừa mới hét lên, nhưng muộn rồi, một con rắn đen từ l*иg ngực Cố Thành phóng qua cắn vào cổ bà ngoại tôi.

Cố Thành cũng muốn lao tới, tôi nhanh chóng đứng ra chắn giữa anh ta và bà ngoại.

"Phàm Phàm." Cố Thành dừng bước, khuôn mặt đầy giun mang vẻ đau thương, "Về với anh đi, bà ngoại sẽ không sao."

"Chị!" Cung Mặc trầm giọng, "Chị rốt cuộc muốn làm gì?"

"Bà ta không phải chị cậu." Bà ngoại giơ tay cố giữ con rắn đen, "Bà ta là em họ cậu. Ngay từ đầu cậu và Cố Thành đã bị bà ta tráo đổi cho nhau. Việc cậu ở nước ngoài xa xôi cũng do bà ta cố tình sắp xếp để cậu và Vân Phàm không thể cảm ứng được nhau!"