Chương 2
"Thưa phu nhân?" một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai nàng. Juliana quay lại và thấy một người đàn ông mỉm cười với nàng. "Tôi là Jerard, thưa phu nhân, quản gia của chồng phu nhân. Tôi được lệnh dẫn đường cho phu nhân."Người đang nói chuyện có dáng người rất cao và gầy, mặc một cái áo ngoài và một cái bít tất dài màu đỏ tía. Một tay anh ta đặt trên cán thanh gươm ngắn cài vào thắt lưng bằng một cái đai bằng da. Mái tóc màu vàng hoe của anh ta được cắt ngắn, bao quanh khuôn mặt góc cạnh và rám nắng, giờ đang tỏ vẻ rất nghiêm nghị. Khuôn mặt đó mang lại cho nàng một ý nghĩ hài hước và lạ lùng. Như thể biểu hiện ngiêm túc mà anh ta đang trưng ra lúc này là cố ý và không phải là bản tính thật sự của anh ta.
Dạ dày nàng thót lại, nhưng Juliana vẫn đứng dậy, đi theo anh ta vượt qua căn phòng lớn. Đã có khá nhiều người ở đó, âm thanh của tiếng nói, tiếng cười đùa, nhưng nàng không chú ý xem đó là ai. Sự chú ý của nàng dồn hết về để lấy lại sự bình tĩnh và sự thật là đầu gối nàng thấy như thể chúng đang lảo đảo khi nàng bước đi.
Người quản gia dẫn nàng đi xa về phía cuối căn phòng, nơi có một cái cầu thang dốc đứng dẫn vào một cái hành lang kín đáo bên trong.
Một ngọn đèn dầu nhỏ soi sáng một bức tranh về một khu rừng rậm rạp, âm u và tràn ngập một màu xanh thăm thẳm. Chính giữa bức tranh, một cái hồ sáng lấp lánh với vẻ rực rỡ mà nàng đã phải chạm thử vào bức tường để xem liệu ngón tay của nàng có bị ướt không.
Jerard mở cánh cửa thứ hai trong ba cánh cửa. Nàng miễn cưỡng rời khỏi bức tranh và đứng lại ở ngưỡng cửa khi anh ta quay lại, đi về phía cánh cửa đối diện, và gõ nắm tay lên lớp gỗ có thanh nẹp bằng sắt.
"Cô ấy đã đến, thưa ngài."Anh ta nói với cánh cửa gỗ đóng kín.
Không phải là cô dâu của ngài, không phải Juliana hay phu nhân. Chỉ là cô ấy. nó đã loại bỏ nàng khỏi địa vị của nàng trong cuộc sống. Chỉ là vấn đề giới tính, đàn ông với đàn bà. Nàng chỉ là một người đàn bà bình thường với chồng nàng, người mà sự khinh thường đối với nàng phải lớn lắm đến mức anh ta thậm chí còn không thèm tự đi đón nàng mà cử quản gia của anh ta dẫn độ nàng đến.
Nàng quay lại, điều chỉnh lại hai vai và bước vào phòng. Một ngọn đèn dầu nhỏ, ngọn lửa lập loè của nó đẩy lùi bóng tối trên những bức tường, chiếu sáng căn phòng, để lộ ra những cái rương của nàng đã được sắp xếp ở cuối chân giường.
Căn phòng ngủ được trang hoàng đẹp đẽ như căn phòng lớn, sáng sủa với ván ốp tường màu trắng có những bức hoạ hoa hồng đỏ sơn trên chúng. Juliana ngồi xuống giường, nhấn mình xuống lớp nệm lông dày với sự ngạc nhiên. Những ngón tay nàng miết lên tấm ga trải giường trắng như tuyết, mong đợi chúng thô cứng khi chạm vào. Nhưng thay vào đó, chúng mềm mại vô cùng, như thể được giặt giũ thường xuyên. Nàng đứng dậy và mở cái tủ cao kê bên tường. Nó trống không và có mùi gỗ mới. Một cái bàn dài và hai cái ghế trông rất hài hòa với những thứ đồ gỗ còn lại.
Nhưng chính cái cửa sổ mới là thứ thu hút sự chú ý của nàng. Nó không đơn thuần chỉ là một cái khe hẹp, mà rộng và cao gần bằng nàng, ngự trên một cái khung mà những khối đá của nó được trạm khắc rất tinh tế. Nhưng không phải kích cỡ của nó làm nàng kinh ngạc.Cánh cửa sổ được tráng một lớp kính không chỉ có màu trắng xanh như bình thường mà còn trong như nước vậy. Khi nàng nhìn xuống bên dưới, nàng có thể trông thấy một cái sân trong, mà đường nét của nó lờ mờ trong bóng tối. Trong suốt thời gian ban ngày ánh mặt trời hẳn phải tràn ngập cả căn phòng. Nàng chà ngón tay lên lớp kính, phát hiện ra nó vẫn còn ấm khi chạm vào.
Nàng quay người lại và cố kiềm một tiếng kêu kinh hoàng.
Một bóng ma đang đứng đó quan sát nàng. Bóng của nó mờ nhạt trong ánh sáng, Không đúng, chỉ là một người đàn ông ăn mặc theo kiểu tu sĩ. Nhưng anh ta có vẻ rất cao, ngực rộng, đến mức anh ta choán hết cả lối vào. Thực vậy, anh ta trông còn đáng sợ hơn cả người chết.
"Anh là Thần chết à?"Nàng cất tiếng hỏi với giọng thì thầm run rẩy.
"Đến để phán xét nàng trong giờ phút cuối cùng chăng?" Giọng anh ta trầm, ầm ầm như sấm. Anh ta đang nói thật hay chỉ là những lời nàng tự tưởng tượng ra?" Nếu ta thật là Thần chết thì nàng sẽ thú tội điều gì? Hay là nàng sẽ yên lặng để biểu thị một linh hồn trong sáng?"
Vậy là không phải Thần chết. Thần chết không nói với chất giọng bóng gió mỉa mai như thế. Nàng cảm thấy một sự yếu ớt ngớ ngẩn, như thể hai đầu gối nàng sắp rụng ra đến nơi.
"Vậy anh hẳn là người cuồng tín?"nàng hỏi, nghe thấy cả sự run sợ trong giọng nói của nàng và ước gì nàng có thể che giấu được nó.
"Không."
Chiếc mũ trùm đầu của anh ta che khuất khuôn mặt khiến nàng không thế nhìn thấy bất kì dấu hiệu nào để phác hoạ nó. Nàng nắm chặt bàn tay lại bên sườn, cố bắt mình hít một hơi thở sâu, để hỏi một câu hỏi khác.
"Một tu sĩ chăng?"
Câu nói bật ra nhẹ hẫng, có vẻ nhuốm sự dịu dàng."Ta là chồng nàng, thưa phu nhân."
Tay nàng đưa lên cổ họng như để giữ trái tim nàng khỏi bật ra khỏi đó.
Nàng trông lạ lẫm với chàng, dù có những nét gợi nhớ đến cô bé mà chàng đã gặp một lần trước đây. Hình dáng đôi môi nàng, sự cân đối của khuôn mặt, màu mắt nàng, mái tóc nàng. Nhưng trong khi cô bé nhìn trả lại chàng không hề sợ hãi, rõ ràng là người phụ nữ này đang rất sợ. Đôi mắt nàng không rời khỏi chàng, như thể hi vọng ghim chặt chàng ở chỗ đó và ngăn chàng không bước đến.
Thật mê hoặc. Chàng không nên có cảm giác đó. Hay một loạt nhưng cảm xúc khác, tất cả đều lạc ra khỏi khoảnh khắc này: sự kinh ngạc sôi lên với tính hiếu kì và niềm thích thú lạ lùng nhất. Bàn tay nàng đang ôm lấy cổ một cách cẩn thận, ngón cái và các ngón xoè rộng khác, đều lem nhem mực. Khi chàng quan sát nàng, nước da nàng dường như càng trở nên trắng hơn, mỏng manh đến nỗi trông như là tuyết có sự sống vậy. Sự nhợt nhạt đó càng làm nổi bật màu hồng đào của làn môi nàng, sự sáng chói đến sửng sốt của đôi mắt mang màu của cỏ non mùa xuân, mái tóc nàng có màu như bầu trời đêm Ả rập. Nàng chớp mắt mấy lần, rất nhanh, miệng nàng hé mở, tay nàng vẫn chạm ở cổ họng như thể để đo nhịp đập chật vật của trái tim.
Chàng hầu như đã chìa tay ra, những ngón tay chàng cố cảm nhận làn da nàng trướckhi chàng chợt nhớ ra.
Chàng không nghi ngờ gì về ấn tượng của sự xuất hiện của chàng với nàng. Một hình ảnh đầy kinh hãi của một tu sĩ trong chiếc áo choàng và mũ chùm đầu. Một tu sĩ chỉ ở vẻ ngoài chứ không phải trong tâm hồn. Mũ chùm đầu của chàng đã trượt ra vài inch khỏi khuôn mặt chàng, bóng tối là vật cản để không ai có thể nhìn rõ chàng. Phần còn lại được che phủ tương ứng bằng một đôi găng tay làm thủ công bằng len và da màu đen. Một hình ảnh khó mà cho nàng một cảm nhận an toàn,Sebastian.
Nhưng bằng cách nào đó, chàng phải làm được. Nàng phải chấp thuận, vì tương lai của chàng và cả Langlinais đang nằm trong sự nguy hiểm.
Không có ngọn lửa nào được thắp lên trong lò sưởi, nhưng nàng ước gì, một cách hoang phí, giá mà có một ngọn lửa ở đó. Nàng có thể quay lại và xoè tay ra về phía sự ấm áp của nó. Cho phép nàng có một ít thời gian trong khi nàng có thể nghĩ ra được cái gì đó, làm một cái gì đó hơn là dán mắt vào hình dáng tấm áo choàng đen của chồng nàng.
"Sao nàng không ngồi xuống?"chàng hỏi,và nàng nặng nề đặt mình xuống cái ghế dài.
Trong tất cả những suy nghĩ mà nàng có về cuộc hôn nhân này, trong tất cả những nỗi sợ hãi và lo lắng, nàng chưa bao giờ tưởng tuợng đựơc nàng phải đương đầu với hoàn cảnh này. Một người đàn ông, chùm kín đầu và bọc quanh người toàn màu đen, phục sức bằng màu sắc của màn đêm với giọng nói nghe như sấm rung.
Trái tim nàng đập thịch thịch run rẩy trong l*иg ngực.
Chàng ngồi ở một góc phòng trên một chiếc ghế với chân ghế tao h thành hình chữ X. Tay áo choàng tu sĩ của chàng vén lên từ cánh tay, để lộ bàn tay mang găng. Chàng chắp tay lại với nhau và đút chúng dưới lớp áo. một cử chỉ thực hiện nhanh đến mức nó dường như là bản năng thứ hai của chàng.
"Ta đưa ra một lời đề nghị cho nàng, thưa phu nhân của ta, điều mà nàng sẽ phải đưa ra quyết định trước khi ta rời khỏi căn phòng này."
Nàng trải rộng hai bàn tay trên váy, ước gì nàng có thể tự giải thoát khỏi sự ẩm ướt của chúng. "Chúng ta đã có sẵn sự rèn luyện cho một bản giao kèo rồi, thưa ngài, hôn nhân của chúng ta. Ngài còn mong chờ thêm một sự thoả thuận nào khác nữa chăng?"
Im lặng, trong khi chàng dường như đang đo lường trọng lượng trong những lời nói của nàng. Chúng có làm chàng ngạc nhien không? đến bản thân nàng còn bị sốc vì những ý nghĩ vừa được thốt lên thành lời đó. Nàng không thường hành động như vậy. Duy trì sự im lặng xem ra dễ dàng hơn nhiều. Như thế, nàng có thể chỉ bị nhạo báng vì tính nhút nhát, chứ không phải vì những ý nghĩ của nàng.
Sebastian thăm dò nàng. "Nếu nàng đồng ý diễn vai vợ của ta, nàng sẽ nhận được Langlinais làm phần thưởng."
Juliana nhìn lại chàng với vẻ kinh hoàng và bối rối. "Tôi sẽ không đóng giả, thưa ngài. Tôi là vợ của ngài."
"Mà không có đêm tân hôn." Chàng giải thích một cách nhẹ nhàng. " Hay là hi vọng có nó."
Giáo hội tán thành hai lối kết hôn, thứ nhất là để biểu thị cho "lời thề ước cho tương lai" do những người trẻ tuổi thốt ra. Loại hôn nhân đó chỉ có giá trị sau đêm tân hôn. những lời tuyên thệ khẳng định "giá trị hiện tại" có thể thay đổi khi chú rể ít nhất 14 tuổi, và cô dâu là 12.
Họ đã buộc phải trải qua một buổi lễ kết hôn khi họ còn là những đứa trẻ, để chứng tỏ một sự chuyển nhượng hoà bình những vùng đất làm của hồi môn của nàng ở Merton. Nhưng bằng những lời nói đó, chàng muốn tuyên bố rằng đám cưới của họ sẽ không bao giờ được công nhận là hợp pháp và có sự ràng buộc.
"Ngài muốn tôi giả vờ rằng mình không còn là một trinh nữ à?" Sự thẳng thừng trong cách diễn đạt lại một lần nữa làm nàng ngạc nhiên. Nàng không quen với sự bộc trực đó. Có lẽ lí do đơn giản là vì cuộc gặp mặt này quá ư bất ngờ, lời dề nghị thì hết sức kì cục, và sự mặc cả anh ta đưa ra thật lạ lùng và gây lúng túng.
"Đúng vậy," Chàng nói. Chỉ có vậy. Không có thêm lời giải thích nào. Chỉ có một từ "Đúng vậy."
"nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Vậy thì nàng sẽ bị gửi trả về tu viện ngay ngày mai."
Anh ta chìm trong bóng tối, nhưng nàng có ấn tượng như thể anh ta đang quan sát nàng từ rất gần. "Tại sao tôi lại phải chấp nhận một việc như vậy, thưa ngài?"
"Tại sao không? Ta đã đề nghị trao cho nàng quyền tự do làm gì với Langlinais tuỳ theo ý của nàng."
Nàng ngó xuống đôi tay. Sự tự do ư? với một nông nô thì đó là khả năng tự làm chủ cuộc sống của anh ta. Còn với nàng nó có ý nghĩa gì? Không có sự hôn phối trên giường, hiển nhiên rồi. Nhưng liệu có điều gì khác bao gồm trong sự tự do giả tạo mà anh ta mời chào hay không?
"Ngài có một người thư kí ở đây không? Và cõ lẽ là một cái thư viện nữa?" Câu hỏi của nàng bật ra trước khi nàng kịp nghĩ qua.
"Nàng không muốn có một chuyến tham quan Langlinais trước khi quyết định à?" Có dấu hiệu của sự hài hước trong đó, dù chỉ là một ít, một sự thích thú khô khan.
Nàng nhìn về phía trước, mong rằng nàng không nhìn thấy hình ảnh của chính mình trên ô cửa sổ tối đen. Chiếc mũ của nàng sáng trắng, da nàng tái nhợt như chiếc khăn trùm đầu. Nàng ngoảnh mặt đi. Nàng nên suy nghĩ về sự trao đổi mà anh ta đề nghị có giữa họ hơn là quan tâm đến vẻ ngoài của nàng.
"Ngài muốn tôi nói dối về cuộc hôn nhân của chúng ta."
Khuôn mặt sấp bóng của anh ta quay lại phía nàng. "Ai dám tra hỏi nàng về chuyện đó chứ? Ai mà muốn biết liệu nàng có nằm ngủ cạnh chồng mình không? Không ai ở Langlinais dám làm thế."
"Tôi có thể có thêm thời gian trước khi có quyết định không, thưa ngài?"
"Không."
Không hề có sự lưỡng lự trong giọng nói của anh ta như thể kế hoạch này đã được lập nên từ rất lâu rồi và anh ta đang nôn nóng chờ nàng tham gia vào nó.
"Ngài muốn tôi lựa chọn ngay lúc này?"
"Đúng."
"Là một người vợ mà không hiểu gì về chồng mình ư?" Nàng ép chặt tay lên đùi.
"Đúng."
"Hoặc là phải quay lại tu viện?"
"Đúng."
Anh ta không nói gì khác hơn được à? Cho nàng vài lí do? Hay nàng đơn giản chỉ là một phần tài sản của anh ta chăng? Đúng, đúng và chỉ có đúng.
"Vì sao không thể có một hôn nhân thật sự giữa chúng ta, thưa ngài?"
Hai tay nàng xoắn vào nhau, một thói quen nàng nghĩ đã phát triển từ khi nàng còn bé. Nàng đã được chữa trị nó bằng cách trói hai tay nàng sau lưng. Nàng cũng không còn xoắn lọn tóc quanh ngón tay nữa, một thói quen khác mà nàng đã bị bắt từ bỏ khi một nữ tu đã đơn giản là cắt bỏ mái tóc nàng chỉ còn cách da đầu nàng môt inch. Nàng đã khóc cả tuần liền, nhưng nàng không bao giờ lập lại thói quen đó nữa, thậm chí ngay cả khi tóc nàng cuối cùng đã mọc dài như cũ.
"Thật đáng tiếc là ta không thể trả lời câu hỏi của nàng." Chàng nói.
Thấy chưa, đã có thêm những lời khác từ anh ta, những vẫn không phải là một câu trả lời.
Nàng lại ngó xuống đôi tay. Nếu nàng quay trở lại Tu viện, nàng sẽ vĩnh viễn là một người vợ mà không có chồng. Nàng biết cả hai người họ đều không thể bãi bỏ hôn ước. Để làm được điều đó thì buộc phải chứng minh rằng họ có mối quan hệ họ hàng gần hơn 4 đời hoặc là mỗi người họ công nhận hôn ước được thực hiện trái với sự tự nguyện của anh ta.
Nhưng lúc đó họ đều còn nhỏ, háo hức làm vừa lòng những ông bố. Cũng như chẳng có mối liên quan nào giữa họ cả. Chỉ có một sự cống hiến; cha nàng là người phụng sự trung thành của cha anh ta. Mà có chắc hôn ước của họ sẽ bị bãi bỏ nếu anh ta không ngủ với nàng không? Nàng chả biết gì về những điều luật ảnh hưởng đến những chuyện này, nhưng nàng nghi ngờ rằng cuộc sống của nàng sẽ tốt đẹp hơn bởi việc huỷ bỏ hôn ước một cách đơn giản như thế. Rồi nàng sẽ lại phải kết hôn lần nữa, đất đai hồi môn được lấy lại và trao cho người đàn ông khác. Sự thật là nàng đã kết hôn với lãnh chúa của cha nàng có nghĩa là phải cần đến nhà vua để xét xử vụ này. Juliana nhút nhát, thỉnh cầu với đức vua. Nàng lấy đâu ra sự can đảm đó chứ?
Ở tu viện nàng sẽ lại có thể làm tiếp công việc dang dở, nhưng bị hạn chế trong những bức tường màu xám, lệ thuộc vào một thời gian biểu khuôn mẫu. Tại Langlinais sẽ không có tiếng chuông rung. Nàng sẽ không phải thức dậy trước bình minh và làm việc cho đến tận chiều tối. Nàng sẽ không bao giờ phải nhổ cỏ trong vườn nữa.
Nàng nhìn anh ta chằm chằm trong im lặng. "Ai dám hỏi chứ?" anh ta đã nói thế. Thật vậy, anh ta có thể đúng. Nàng có thể sẽ không bao giờ bị buộc phải đến xin ý kiến của đức vua hoặc là nói dối. Thực tế, một cuộc sống ở nơi đây sẽ là một sự may mắn.
"Bất cứ quyết định nào nàng đưa ra lúc này, thưa phu nhân của ta, sẽ không thể thay đổi được nữa đâu đấy." Đó dường như là một lời đe doạ rất đáng lo ngại.
"Ngài có chắc ngài không phải là người tu hành khổ hạnh đấy chứ?" nàng hỏi nhẹ nhàng.
Trong một lúc anh ta không trả lời.
"Một nhà tu hành khổ hạnh ư?" Anh ta có bị lúng túng bởi câu hỏi của nàng không? "Vậy nàng có tin ta là một người biết hối lỗi không?" Giọng anh ta có âm điệu rất kì lạ với một người đàn ông. Rất trầm nhưng cũng rất nhẹ. Như thể anh ta đã không thường dùng nó vậy và bây giờ đang bắt đầu làm quen với nó.
"Đó là điều duy nhất tôi có thể hình dung, thưa ngài."
Anh ta quay mặt đi, cái đầu trùm kín hướng thẳng về phía cửa sổ. "Ta không mặc áo sơ mi, và trang phục của ta thế này là có mục đích, nhưng không phải là sự tự hạ mình đâu. Nếu có gì lạ, thì đó là do hoàn cảnh buộc ta phải thế." Anh ta nảy lên, như thể bị chính lời nói của mình làm hoàng hốt.
"Ngài có bị thương ở vùng Đất thánh không, thưa ngài?"
"Nàng không cần phải làm như thế đâu, nàng biết đấy," anh ta nói, giọng trầm ấm tràn đầy vẻ quan tâm. "Nàng đang cố tìm lời giải thích dù việc đó là vô nghĩa."
"Nhưng tôi không hiểu gì cả."
"Nàng ko cần biết điều đó." Giọng anh ta dịu dàng, gần như buồn rầu. "Và ta không thể khiến nó rõ ràng hơn được đâu, Juliana ạ."
Nàng nhìn anh ta, giật mình. Đó lần đầu tiên anh ta gọi tên nàng. Nàng chưa từng thấy nó dễ chịu như thế trước đây, một từ bao gồm những âm tiết âm vang. Nó bật ra từ miệng anh ta như là một dòng suối cuộn lên và đánh bóng những viên đá. Nàng đỏ mặt và nhìn đi chỗ khác, nghiên cứu căn phòng ngủ rõ ràng là dành cho nàng. Nhưng không cần chia sẽ với ai khác. Chỉ mình nàng. Sẽ không có bàn tay đàn ông chạm vào nàng. Vì cái sự riêng tư đó nàng không nên sợ anh ta, và chưa kể đến, anh ta có lẽ là người đàn ông rụt rè nhất mà nàng từng gặp.
Anh ta đề nghị cho nàng sự tự do. Nhưng nó là một món quà quá lớn, nó lấp lánh trong ánh mặt trời và lan rộng trên một cái đĩa bằng vàng. Tại sao anh ta làm như vậy? Hay là anh ta không có khả năng có con. Nàng thấy hai má mình ấm lên. Có quá nhiều câu hỏi, mà sau cùng, anh ta đang ngồi chờ câu trả lời cho câu hỏi quan trọng nhất.
Nàng có nên đóng giả cho cuộc hôn nhân này không ? Một đòi hỏi lạ lùng từ chú rể mà nàng không biết rõ, một người chồng nàng đã cưới nhiều năm qua mà chỉ gặp có một lần.
Anh ta đứng dậy và di chuyển sang phía bên kia cửa sổ, cùng phía căn phòng có chiếc ghế dài nàng đang ngồi. Họ gần đến mức có thể chạm vào nhau.
Một mùi hương ngọt ngào dường như toả ra từ quần áo của anh ta, hình như là mùi quế. Nàng tự hỏi liệu có phải anh ta cất loại hương liệu quý đó trong cái vật hình cầu bằng bạc trên cái thắt lưng vải sọc của anh ta. Anh ta không giống người đàn ông mà nàng hình dung. Bây giờ nàng còn thấy anh ta xa lạ hơn cả khi nàng mới bước chân vào căn phòng lớn.
Người ta đã lan truyền những câu chuyện về những thành tích chói lọi của anh ta, số những trận thi đấu mà anh ta đã chiến thắng, cái chết của cha anh, việc anh ta lên đường chiến đấu cho vùng Đất thánh. Những câu chuyện đó thậm chí len lỏi cả vào trong tu viện.
Trước ngày hôm nay, nàng đã tưởng tượng về vẻ ngoài của anh ta, đã tìm hiểu về những chiến tích của anh và nối kết chúng với những gì nàng biết về thế giới, hình ảnh của anh ta gần như là rõ nét trong tâm trí nàng. Anh ta sẽ rất cường tráng. Những hiệp sĩ ắt phải như thế, để có thể mang thương, áo giáp và gươm. Anh ta sẽ cao lớn. Cậu trai mà nàng từng gặp một lần dường như là cao trội hơn hẳn nàng. Anh ta sẽ đẹp trai. Lại một lần nữa, cậu trai người cười toe toét với nàng khá duyên dáng với nụ cười sáng chói và gương mặt bảnh bao.
Nàng đã tạo nên một bức tranh chi tiết và phong phú về người chồng của mình. Trừ việc anh ta hoàn trả lại toàn bộ suy nghĩ của nàng một màu đen kì quái, làm rối chúng bằng vẻ ngoài thực tế của anh ta. Người đàn ông đứng bên cạnh nàng mang đầy dấu hiệu của sự huyền bí và những bí mật mà nàng không mong mình khám phá ra. Có điều gì đó ở anh ta cảnh báo nàng không nên tìm hiểu xa hơn, thứ gì đó chôn giấu trong những câu nói nghe thì có vẻ nhẹ nhàng của anh ta. Nàng biết, không cần phải đánh cược, anh ta sẽ không trả lời gì thêm cho những câu hỏi của nàng.
Quay về tu viện sẽ an toàn hơn, để sống tiếp giữa những nữ tu và làm công việc của nàng. Sẽ khôn ngoan hơn khi để ý đến những luồng điện nàng cảm thấy trong không khí, dấu hiệu của sự nguy hiểm và sự cám dỗ của giọng nói làm nàng run rẩy.
Nàng đứng dậy, đương nhiên là nàng sẽ từ chối anh ta. Chắc chắn rồi. Họ đối mặt với nhau, liên minh của hai kẻ xa lạ. Nàng hé miệng để thốt lên những lời từ chối mối quan hệ kì lạ anh ta đề nghị, nhưng những lời nói đó không bật ra. Tiếng vọng ma quái từ những giọng của bọn con gái chế nhạo sự thiếu can đảm của nàng, nỗi sợ của nàng với tiếng cành cây lách cách trên mái nhà, với bóng tối lờ mờ. Trong sự im lặng, tiếng cười của chúng ập đến, sự nhạo báng của chúng âm vang. Khi nàng đứng đó nhìn anh ta, nàng nhớ lại những lần nàng thấy khϊếp sợ. Phải chăng đó là sự chuẩn bị cho giờ phút này, cho quyết định này?
Nhưng nàng không thể mãi mãi là một Juliana nhút nhát. Cuộc sống của nàng đã đong đầy bằng nỗi sợ của nàng. Cả tương lai của nàng cũng bị giới hạn vì chúng hay sao? Nàng, sau hết, là cô dâu của Langlinais. Nàng thẳng hai vai lên, cương quyết sẽ không được sợ hãi lần này.
"Tôi sẽ ở lại, thưa ngài." Nàng nói, và không hiểu bằng cách nào còn có thể mỉm cười.