*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trận chiến cuối cùng, trận chiến sinh tử.
Hoắc Tử Minh đưa A Sơn, Tiểu Cửu, Lý Đông và người đánh phụ trợ Cửu Lê thay thế Tô Dao để đại diện cho UI.
Trước khi lên sân khấu, họ gặp QR, Tony mỉm cười với Hoắc Tử Minh và nói một cách mỉa mai: "Leo, nữ thần may mắn của anh thế nào rồi?"
Anh ta vừa dứt lời, những người phía sau đã phát ra âm thanh chế nhạo.
Ánh mắt Hoắc Tử Minh có chút tối sầm.
Việc phát bệnh đột ngột của Tô Dao có liên quan mật thiết đến việc QR đẩy cô ngày hôm đó, nhưng chỉ có thể nói là ngoài ý muốn, không ai nghĩ rằng họ sẽ làm vậy với Tô Dao.
A Sơn và Tiểu Cửu lần này rất bình tĩnh, mặc dù tức giận nhưng họ không còn xúc động như lần trước. Hoắc Tử Minh nở nụ cười lạnh lùng: "Cô gái của tôi rất tốt, nếu cô ấy không tốt, anh sẽ không có cơ hội đứng ở đây."
Người lần trước đẩy Tô Dao đứng một bên muốn bước lên.
Tony ngăn anh ta lại, nhìn Hoắc Tử Minh đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Leo, để cùng anh cạnh tranh công bằng, trận trước chúng tôi đã nhường nhịn rất nhiều, đừng để tôi thất vọng."
Hoắc Tử Minh không cảm kích: “Nếu người support của tôi không bị thương, sẽ không có trận thứ ba.”
Tony tức giận trước những lời này, nhưng vẫn cố nhịn lại rồi đột nhiên cười: “Tôi đánh giá cao thái độ của anh, nhưng tôi cũng không đồng ý. Anh là một đối thủ rất thú vị. Tôi bắt đầu mong chờ trận đấu này rồi đấy."
Ánh mắt của họ ngầm va chạm giữa không trung.
Giọng người dẫn Chương trình vang lên trên sân khấu: “Chúng ta hãy chào đón QR và UI——”
…
Ngoài Tô Dao, không có cô gái nào khác trong đội UI. Vì vậy Hoắc Tử Minh đã tìm đến Hoắc Ưu và nhờ cô chăm sóc Tô Dao.
Tô Dao hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của Hoắc Ưu, bởi vì Hoắc Ưu rất bận rộn, kể từ lần cuối họ gặp nhau ở bệnh viện hai người cũng chưa gặp lại nhau.
Nhìn thấy mắt Tô Dao quấn băng, Hoắc Ưu đỏ mắt nói: "Dao Dao, đều là lỗi tại mình không có thời gian, mình thậm chí còn không biết cậu phẫu thuật..."
Vừa dứt lời, cô lại phàn nàn về Hoắc Tử Minh: “Anh trai mình làm sao vậy? Không phải anh ấy nói sẽ chăm sóc cậu thật tốt sao? Chăm sóc kiểu gì lại chăm sóc đến bệnh viện luôn rồi!"
Tô Dao nhanh chóng an ủi cô: “Việc này không liên quan gì đến đàn anh, là bởi vì bệnh của mình đã kéo dài quá lâu.”
Hoắc Ưu vẫn còn tức giận, phải rất lâu sau mới bình tĩnh lại được một chút. Cô lại hỏi: "Dao Dao, sau khi cậu gia nhập UI, anh trai tôi có đối xử tốt với cậu không? Nếu không, cậu cứ rời khỏi UI đi."
Tô Dao cười nói: “Nếu như anh cậu biết cậu nói vậy, có lẽ sẽ tức c..hết.”
Hoắc Ưu bĩu môi: “Thì cũng tại anh ấy đối xử tệ với cậu thôi.”
Cô dừng lại một chút, sau đó lảm nhảm lại gần: "Dao Dao, cậu và anh trai mình... phát triển thế nào rồi?"
Tô Dao giật mình, sắc mặt đột nhiên nóng bừng: "Tôi, chúng tôi không có gì."
"Thật sao?" Hoắc U nhướng mày, "Vậy tại sao lại đỏ mặt? Nói cho tôi biết, hai người đã ở bên nhau chưa?"
"Thật sự là chưa mà." Tô Dao thành thật lắc đầu.
Hoắc Ưu lộ ra vẻ mặt thất vọng: "A... anh mình thật khổ mà."
Tô Dao chớp chớp mắt: "Sao lại khổ?"
“Cậu không biết đâu.” Hoắc Ưu nghiêm túc vỗ vỗ tay cô: “Anh trai mình từ nhỏ đến lớn chỉ thích cậu, sau khi tốt nghiệp đại học đánh liều thổ lộ với cậu nhưng thất bại, anh ấy lại chạy ra nước ngoài. Vì chuyện này, mình đã gọi anh ấy là đồ hèn nhát trong một thời gian dài."
Tô Dao khẽ cau mày: "Anh ấy... ra nước ngoài không phải là vì gia đình sắp xếp sao?"
“Trong nhà sắp xếp là một nguyên nhân nhỏ thôi, chủ yếu là bởi vì thất tình.” Hoắc Ưu thở dài nói: “Cậu biết đà điểu phải không? Anh trai tôi là đà điểu, anh ấy nghĩ rằng nếu tránh xa cậu, anh ấy sẽ quên cậu."
Tô Dao có chút ngạc nhiên. Nhưng những gì Hoắc Ưu nói tiếp theo thực sự khiến cô bị sốc.
“Năm cậu đính hôn, anh trai mình còn suýt c..hết.”Chương 37. Mùa đông năm ấy
Hoắc Ưu còn nhớ đó là một mùa đông rất lạnh, khác hẳn mọi năm.
Cô và Hoắc Tử Minh được gia đình gửi đến học cùng trường, hai anh em thuê một căn hộ ở bên ngoài.
Hôm đó, khi cô đi học về, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Cô cau mày bước vào nhà, thắp đèn lên thì thấy Hoắc Tử Minh đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, say khướt và bất tỉnh.
Hoắc Ưu đỡ anh ngồi dậy, nắm lấy vai anh lay mạnh: "Anh? Anh ơi! Tỉnh lại, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hoắc Tử Minh chậm rãi mở mắt ra, hồi lâu hắn mới nhận ra người trước mặt chính là Hoắc Ưu.
"Tiểu Ưu..."
Đây là lần đầu tiên Hoắc Ưu nhìn thấy Hoắc Tử Minh sa đọa như vậy, đôi mắt chứa đựng biển cả giờ đã trở thành biển c..hết, toàn thân tựa như bị lấy đi linh hồn, chỉ còn lại một thân xác ở đây.
"Anh, có chuyện gì vậy?" Hoắc Ưu lo lắng hỏi.
Cô không bao giờ ngờ rằng sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt nơi khóe mắt anh.
Hoắc Tử Minh cười tự giễu: "Cô ấy... đã đính hôn."
Hoắc Ưu sửng sốt, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Anh đang nói về... Tô Dao sao?"
Anh không trả lời, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng. Tin tức đính hôn của ai khác còn có thể khiến anh ấy buồn như vậy?
Hoắc Ưu không biết phải nói gì, bởi vì lúc này không có gì có thể an ủi Hoắc Tử Minh. Cô chật vật đỡ anh ngồi lên ghế sofa, xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn nóng. Nhưng khi cô cầm khăn nóng trở lại phòng khách thì Hoắc Tử Minh đã đi mất trong khi cửa căn hộ thì đang mở.
Hoắc Ưu kinh hãi, ném khăn tắm đuổi theo. Trời đã rất khuya và thời tiết lạnh giá nên rất ít người trên đường. Nhưng dù vậy, Hoắc Ưu vẫn không tìm được Hoắc Tử Minh.
Cô tìm khu vực quanh căn hộ, thở hổn hển vì kiệt sức, trong lòng cảm thấy buồn bã. Mới ngày hôm trước Hoắc Ưu còn hỏi anh: "Anh, anh còn thích Tô Dao không?"
Hoắc Tử Minh dừng một chút, đáp: "Không."
Nhưng hôm nay, anh lại mượn rượu giải sầu, khiến bản thân chật vật như vậy vì tin tức Tô Dao đính hôn.
Lừa dối chính mình thì có ích gì? Có lẽ nếu nói dối quá nhiều lần thì sẽ trở thành sự thật.
Hoắc Ưu không tìm thấy Hoắc Tử Minh ở đâu, điện thoại di động của anh cũng không thể liên lạc được.
Vừa lúc cô định gọi cảnh sát, dưới gầm cầu vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Có người nhảy xuống sông——”
Hoắc Tử Minh lao xuống dòng nước nhiệt độ dưới 0 độ.
Nếu không có người đàn ông ngoại quốc thích bơi lội mùa đông đi ngang qua, Hoắc Tử Minh có lẽ đã mất mạng ở đây.
Hoắc Tử Minh được cứu, bị bệnh suốt một tháng, sụt mất một nữa cân nặng, đôi mắt cũng đờ đẫn.
Nhưng anh khẳng định mình ngã xuống sông là do trượt chân do uống quá nhiều rượu chứ không phải cố ý tìm đến cái c..hết. Hoắc Ưu không quan tâm liệu anh có thực sự muốn c..hết hay không và thường xuyên mắng mỏ anh trong suốt một tháng anh hồi phục.
Sẽ luôn có những cuộc trò chuyện như thế này trong phòng bệnh——
"Nếu anh thực sự thích Tô Dao thì quay lại theo đuổi cô ấy. Ở đây muốn sông muốn c..hết thì có ích gì?"
"Người ta đã đính hôn rồi, trở về làm gì nữa?"
"Đính hôn thì sao? Không phải là kết hôn. Hơn nữa, sau khi kết hôn có thể ly hôn. Nếu thích cô ấy như vậy thì cứ đợi đi."
"Hoắc Ưu!"
"Anh hung dữ với em làm gì? Thực sự không phải chê nhưng anh nghĩ Tô Dao sẽ thích người như anh sao?"
“…Dù anh có thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng không thích anh. Hoắc Tử Minh, anh thật hèn nhát."
"Hoắc Ưu!"
Nhắc tới cũng là kỳ quái, sau khi Hoắc Tử Minh khỏi bệnh, trái tim anh dường như đã rộng mở hơn. Nhưng Hoắc Ưu biết là không phải như vậy, anh chỉ chôn chặt trong lòng, không chịu để lộ vết thương mà thôi. Anh thậm chí còn chờ đợi tin tức về cuộc hôn nhân của Tô Dao.
Nhưng một, hai, ba năm sau, Tô Dao cũng chưa kết hôn với vị hôn phu của mình.
Tại thời điểm này, UI do Hoắc Tử Minh tạo ra đã tạm thời ổn định.
Trong trận tuyết đầu mùa của năm thứ ba, Hoắc Tử Minh đứng trước cửa sổ kính trong suốt nói với Hoắc Ưu——
"Chuẩn bị sẵn sàng về nước."Chương 38. Vinh dự của anh
Hoắc Ưu kể xong, Tô Dao thật lâu không thể bình tĩnh lại. Cô chưa bao giờ biết rằng ở bên kia thế giới lại có người yêu cô như thế này.
Khi đó, mọi suy nghĩ tâm tư của cô đều đổ dồn vào Lục Lệ Thành, xem như là được ăn cả ngả về không nhưng cuối cùng cô lại mất đi tất cả.
"Còn nhớ lần chúng ta gặp nhau ở bệnh viện không? Mình nói anh trai mình không quen khí hậu nhưng thực ra đó chỉ bệnh dạ dày. Anh ấy đã kiệt sức trong những năm thành lập UI. Mà năm đó anh ấy bị ngã xuống nước, thời tiết lại quá lạnh. Mùa đông nào anh ấy cũng bị cảm, xương cốt đau nhức.”
Hoắc Ưu chậm rãi nói, cụp mắt xuống. Cô không thể không thừa nhận, cô cố ý đến nói cho Tô Dao những chuyện này, Hoắc Tử Minh là anh trai ruột của cô, nhìn anh trai mình đau đớn như vậy sao có thể không đau lòng? Cô chỉ có động cơ ích kỷ và hy vọng Tô Dao có thể ở bên Hoắc Tử Minh mà thôi.
Hơn nữa, làm sao Hoắc Tử Minh có thể đối xử với cô không tốt hơn Lục Lệ Thành, người đã ba năm trôi qua mà không cưới cô?
Tô Dao nuốt khan cổ họng, phải rất lâu sau mới hồi thần lại.
Cô mím môi nói: "Tiểu Ưu, tôi cảm thấy trận tranh tài hẳn đã kết thúc. Cậu có thể kiểm tra giúp tôi được không?"
Hoắc Ưu sửng sốt một lát mới đáp: "Được.", cô lấy điện thoại ra bấm vào phát sóng trực tiếp trận đấu. Tín hiệu trong bệnh viện không tốt lắm, vòng tròn nhỏ trên màn hình cứ quay tròn.
"Dao Dao, tín hiệu không tốt lắm, đợi một chút."
"Không sao, tôi không vội." Tô Dao nhàn nhạt nói.
Tuy nói như vậy nhưng Hoắc Ưu nhìn rõ ràng, hai tay Tô Dao trên chăn nắm chặt vào nhau, còn hơi run rẩy.
Trong phòng bệnh im lặng hồi lâu, trong lòng Tô Dao cũng theo đó mà lo lắng?
Khẩn trương sao?
Cô lo lắng, nhưng không phải vì kết quả thắng hay thua. Điều cô đang nghĩ là nếu thắng, Hoắc Tử Minh sẽ rất vui mừng.
Tô Dao nhắm mắt lại và cắn môi.
Lúc này, cô như đang ngồi trên bàn chông, giống như một tù nhân đang chờ phán xét. Trong lòng cô đang thầm nghĩ——Nếu... nếu anh ấy thắng, thì cô sẽ...
"Chúng ta hãy chúc mừng đội vô địch của World Cup E-Sports này! Họ là-UI!"
Sau đó, cô sẽ nói với Hoắc Tử Minh tâm ý của mình.
…
"Leo đã dẫn dắt UI lội ngược dòng và giành chiến thắng cuối cùng bất chấp chênh lệch 20 điểm hạ gục giữa hai bên, chênh lệch vàng 5100 và lâm vào tình huống bị bao vây hai lần!! Mà MVP của trò chơi này chính là Leo! Thần đã trở lại! Mời các bạn đến giữa sân khấu để nhận giải!"
Bên trái là UI với nụ cười trên khuôn mặt, trong khi bên phải là QR với khuôn mặt u ám.
Tiểu Cửu liếc nhìn biểu tình của đối phương, lặng lẽ dùng cánh tay chạm vào A Sơn, dùng giọng điệu "đã báo thù lớn " nói:"Nhìn bọn họ kìa, hahaha."
A Sơn và những người khác cùng cười lên.
Người dẫn Chương trình bước tới chỗ Tony và nói: "Chúc mừng QR đã giành được vị trí Á quân. Không biết đội trưởng có gì muốn nói không?"
Sắc mặt Tony đen thui như vừa mới đào than về, lạnh lùng nói: "Lần này chỉ là ngoài ý muốn, lần sau chúng tôi sẽ giành lại chức vô địch."
Người dẫn Chương trình cười mấy tiếng rồi lại đi tới trước mặt Hoắc Tử Minh: “UI đã đoạt chức vô địch, Leo, xin hãy nói vài lời.”
Hoắc Tử Minh cầm lấy micro, trước tiên nhìn Tony, bình tĩnh nói: "Thi đấu là như vậy, một sai lầm có thể dẫn đến kết quả thua. Tuy nhiên, tôi không bao giờ tin vào vận may. Tôi thích dựa vào thực lực của mình hơn."
Vẻ mặt của một số thành viên trong nhóm tại QR đột nhiên trở nên khó coi.
"UI giành được chức vô địch cũng không ngoài dự đoán. Các thành viên trong đội của tôi đều rất xuất sắc. Họ giành được chức vô địch dựa trên thực lực của mình." Hoắc Tử Minh dừng lại: "Điều đáng tiếc duy nhất là người tôi muốn nâng cúp cùng chính là người hiện không có ở đây."
"Người này là Tô Dao?"
Nghe được tên của cô, Hoắc Tử Minh lộ ra nụ cười dịu dàng. Anh đối mặt với ống kính và gật đầu nghiêm túc: "Tôi đã hứa với cô ấy rằng sẽ dắt cô ấy vô địch World Cup, nhưng thật đáng tiếc khi cô ấy không thể tiếp tục tham gia thi đấu. Nhưng may là, ít nhất tôi đã mang về chức vô địch. Cô ấy nói giải vô địch này là vinh dự của toàn bộ UI. Nhưng tôi muốn nói, Tô Dao, em là vinh dự của anh."Chương 39. Chạy về phía em
Ngày Tô Dao xuất viện là một ngày đẹp trời. Khi bước ra khỏi cửa bệnh viện, cô duỗi tay ra để che đi ánh nắng chói chang phía trên. Tình trạng mù tạm thời của cô chỉ kéo dài 8 ngày nhưng cô luôn có cảm giác như mình đã bị mù rất lâu. Mọi thứ vốn bình thường trước đây càng trở nên rực rỡ hơn trong mắt cô.
Xe dừng trước cửa bệnh viện, khi nhìn thấy cô, cửa xe từ bên trong mở ra. Tô Dao nheo mắt nhìn, đó là Tiểu Cửu và A Sơn. Cô khẽ cau mày: “Chỉ có hai cậu đến đón tôi từ bệnh viện thôi à?”
Tiểu Cửu vội vàng đi tới, cười nói: "Chị Tô Dao, còn không phải là do đại ca báo danh cho mọi người tham gia cái cuộc thi gì mà thi đấu vào mùa xuân, tất cả mọi người đều sẽ tham gia cuộc thi."
A Sơn đáp: "Đúng vậy, chị Tô Dao, đừng tức giận. Không phải vẫn còn hai người bọn em sao?"
Tham gia thi đấu là một lý do chính đáng không thể bắt bẻ. Tô Dao lên xe, giả vờ không quan tâm hỏi: "Ông chủ của các cậu thì sao?"
Tiểu Cửu khởi động xe, trả lời: "Ông chủ đương nhiên sẽ theo dõi trận đấu, nhưng chị yên tâm, ông chủ nói chúng ta về câu lạc bộ trước, buổi tối cùng nhau đi ăn mừng chị xuất viện."
Tô Dao bĩu môi, không hào hứng lắm nói: "Tôi không đi, tôi mệt, tôi muốn về nhà."
A Sơn hoảng hốt trong chốc lát, nhưng nhanh chóng giấu đi, giật giật khóe miệng nói: "Đừng mà chị Tô Dao, mọi người đều nhớ chị. Gần đây đội tuyển thêm vài cô gái mới, đại ca nói anh ấy sẽ đợi chị huấn luyện họ."
“Tôi vừa mới xuất viện lại phải làm việc cho anh ấy?” Tô Dao bất mãn nói.
Tiểu Cửu liếc nhìn chiếc cúp vô địch World Cup bên cạnh Tô Dao ở ghế sau, nhỏ giọng nói: "Ông chủ quá thiên vị, chiếc cúp một chút cũng không cho em chạm vào, đã trực tiếp đưa cho chị Tô Dao."
Tô Dao nghe vậy liền nhìn cậu: "Thích sao? Cứ lấy đi."
"Không, không, không, không, không, không cần, chị Tô Dao!" Đầu Tiểu Cửu lắc đầu như trống lúc lắc.
Khi đến câu lạc bộ UI, Tô Dao bước vào với chiếc cúp vô địch, trong đầu đang suy nghĩ xem nơi nào của câu lạc bộ là dễ thấy nhất. Vừa mở cửa, chưa kịp định thần lại thì tai cô đã nghe thấy tiếng nổ.
"Bùm!"
Theo âm thanh này, vô số mảnh giấy màu từ trên cao rơi xuống. Sau đó, trong đại sảnh vốn trống rỗng có rất nhiều người xuất hiện.
"Chị Tô Dao, chúc mừng chị được xuất viện!!"
A Sơn và Tiểu Cửu không biết từ lúc nào chạy vào đám đông và nhìn cô với nụ cười rạng rỡ. Mọi người đều có mặt ở đây, Lý Đông, Hoắc Ưu và tất cả các thành viên của đội UI.
Tô Dao đứng nhìn cảnh tượng trước mắt, hốc mắt chợt đỏ lên. Cô nhận ra không phải không có ai đưa cô xuất viện mà là họ đã chuẩn bị sẵn bất ngờ cho cô. Hóa ra cảm giác được quan tâm, chăm sóc lại ấm áp và hạnh phúc đến vậy.
"Chị Tô Dao, đừng khóc, hôm nay là một ngày vui!"
"Đúng, đúng, chị Tô Dao, phải cười lên!"
Tô Dao lau đi nước mắt trên mặt, cười nói: "Tôi rất vui vẻ, cảm ơn các cậu..."
Vừa dứt lời, cô đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hoắc Tử Minh đâu?
Như để trả lời câu hỏi của cô, những người phía trước đột nhiên lui về hai bên, đứng ngay ngắn thành hai hàng, để lại một đường ở giữa. Như thể... để ai đó đi đến.
Tô Dao còn chưa đoán xong, bóng dáng Hoắc Tử Minh đã xuất hiện ở bên kia.
Hôm nay anh ăn mặc đặc biệt hơn mọi ngày với một bộ vest lịch sự, đôi giày da bóng loáng và một chiếc khăn tay trong túi áo khoác vest.
Hoắc Tử Minh chậm rãi đi về phía Tô Dao, từng bước một, hai tay chắp sau lưng.
Các thành viên trong nhóm không ngừng la ó, đôi mắt rực lửa của họ theo sát anh, ngay cả Hoắc Tử Minh vốn luôn bình tĩnh cũng dần dần đỏ bừng tai. Cuối cùng, Hoắc Tử Minh đứng bất động trước mặt Tô Dao.
Hoắc Tử Minh còn hồi hộp hơn dự đoán, đôi môi mỏng mở ra rồi lại khép lại.
Tô Dao mỉm cười nhìn anh, không vội, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Đột nhiên, Hoắc Tử Minh lùi lại một bước, quỳ một chân xuống. Có lẽ anh dùng lực quá nhiều, khi quỳ xuống đất phát ra âm thanh rõ ràng. Không chỉ những người có mặt, mà ngay cả bản thân Hoắc Tử Minh cũng sững sờ trong giây lát.
Tô Dao bật cười ra tiếng.
Hoắc Tử Minh có chút xấu hổ, nhưng vẫn cắn răng lấy bó hoa hồng giấu sau lưng ra.
"Tô Dao, anh..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Tô Dao cắt ngang.
Cô nhíu mày nhìn anh chằm chằm, nói: "Hoắc Tử Minh, tại sao anh lại thích em?"
Suy nghĩ của Hoắc Tử Minh nhất thời trống rỗng. Một lúc sau, anh lại ngẩng đầu lên và chạm phải ánh mắt của Tô Dao.
"Anh tồn tại ở đây vì em nên tình yêu của anh tự nhiên mà mãnh liệt."
[Bạn đang đọc Huỷ hôn được edit và đăng tại Nhân Trí page]Chương 40. Tình yêu mãnh liệt
Sau khi UI vô địch E-Sports World Cup, Tô Dao vẫn nằm viện, nhưng cô đã không nghe thấy giọng nói của Hoắc Tử Minh trong nhiều ngày.
Khi cô hỏi, Tiểu Cửu thần bí nói: “Ông chủ đang bận việc lớn.”
Tô Dao bối rối không biết Hoắc Tử Minh đang làm gì. Cho đến ngày hôm đó, cô mới phát hiện trong mắt mình có chút ánh sáng, Tiểu Cửu chưa kịp gọi bác sĩ đã nghe thấy Hoắc Ưu hét lên.
Tô Dao bị cô làm cho giật mình, cau mày hỏi: "Tiểu Ưu, sao vậy?"
"Dao Dao, nhìn cái này! Ồ không, mình sẽ đọc cho cậu nghe!" Hoắc Ưu tức giận ngồi bên cạnh Tô Dao nói: "Ngạc nhiên chưa! Thủ phạm thực sự đã đánh cắp thông tin nội bộ của KB lại là chính là người trong nhà!"
Ngay bên dưới tin tức, một thành viên nhóm YY đã đích thân xác định Chử Kiều Kiều của KB đã bán thông tin nội bộ của KB cho YY, sau đó muốn đổ lỗi cho Tô Dao.
"Chưa kết thúc đâu, còn nữa!" Hoắc Ưu lại nói: "Tô Dao! Cậu bị thành viên đội QR đẩy vì Chử Kiều Kiều nói với bọn họ rằng cậu bị tổn thương não bộ nên họ cố tình đẩy cậu!"
Tô Dao nghe xong cau mày: "Chử Kiều Kiều?"
"Chử Kiều Kiều sao lại thù hận cậu đến mức này? May là cậu không vì chuyện này mà có mệnh hệ gì. Bằng không, đây không phải là cố ý g..iết người sao?" Hoắc Ưu bất mãn nói.
"Mình không biết tại sao cô ta lại ghét tôi đến vậy. Dù sao Lục Lệ Thành cũng không thích mình chút nào." Tô Dao bất đắc dĩ cười nói: "Có lẽ đây là sức mạnh ghen tị của phụ nữ."
Hoắc Ưu hừ lạnh: "Hiện tại Chử Kiều Kiều cùng thành viên đội QR đã bị bắt thẩm vấn. Quả nhiên, ác giả ác báo."
Tô Dao đột nhiên nhớ tới điều gì, nắm lấy tay Hoắc Ưu: "Tiểu Ưu, chuyện này..."
"Trừ anh trai của mình thì còn có ai có thể? Anh mình thật sự là ít nói nhưng lại làm nên việc lớn. Anh ấy nói muốn tìm lại công lý cho cậu, khôi phục sự trong sạch của cậu, thực sự đã thành công rồi." Hoắc Ưu nói tràn đầy sự đắc ý.
Kỳ thật, Tô Dao gần như quên mất việc KB vu khống cô và cả chuyện các thành viên trong nhóm QR đã đẩy cô, cô không quan tâm nhưng không ngờ Hoắc Tử Minh sẽ ghi nhớ và giúp cô tìm ra sự thật.
Hoắc Ưu nhìn thấy dáng vẻ của Tô Dao, vòng tay qua vai cô, cười tà ác nói: "Cậu có cảm động không? Có muốn lấy thân báo đáp không?"
Tô Dao chưa kịp trả lời, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Hai người đang nói cái gì vậy?"
Hoắc Tử Minh đẩy cửa bước vào. Tô Dao ngẩng đầu lên, bóng dáng người đàn ông dần dần trở nên rõ ràng. Anh đứng đó không nhúc nhích, ánh nắng dịu dàng chiếu vào anh, đẹp đẽ như lần đầu nhìn thấy anh ấy năm mười tám tuổi.
Nhưng anh lại yêu cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nhất trên đời. Anh yêu cô theo cách kiên định nhất.
…
Năm thứ hai khi Tô Dao và Hoắc Tử Minh ở bên nhau, Hoắc Tử Minh đã cầu hôn.
Kỳ thật không được tính là cầu hôn.
Ngày hôm đó, hai người đang ngồi hôn nhau ngoài vườn của câu lạc bộ.
Sao cơn triền miên, Tô Dao mở mắt ra, chạm vào đôi mắt xanh như nước biển của Hoắc Tử Minh. Ý loạn tình mê, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của anh và nói: “Đẹp quá…”
Hoắc Tử Minh mỉm cười nắm lấy tay cô, đặt lên môi, hôn một cái, sau đó nói: “Chúng ta sinh con gái đi.”
Tô Dao sửng sốt hồi lâu mới nhận ra anh đang nói gì, cô ngạc nhiên nhìn anh: "Tại sao lại chuyển sang chủ đề này?"
“Nghe nói con gái giống ba.” Hoắc Tử Minh nắm lấy tay còn lại của cô, chơi đùa: “Nếu em thích anh như vậy, có thêm một đứa con gái mắt xanh nữa cũng tốt mà phải không?”
Tô Dao chớp mắt, ngơ ngác gật đầu: "Cũng... khá tốt."
Không ngờ, Hoắc Tử Minh lại buông tay cô ra, sau đó đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, đặt trước mắt cô.
Tất cả chuyện này xảy ra quá bất ngờ, Tô Dao thậm chí còn chưa nhìn rõ chiếc nhẫn mà đột nhiên thấy Hoắc Tử Minh đang quỳ trên mặt đất. Cũng giống như ngày tỏ tình, anh vừa bối rối vừa lo lắng, khuỵu một gối xuống phát ra tiếng “đông”.
"Tô Dao, lấy anh nhé!"
Tô Dao nhìn anh, cảm thấy bất lực lại buồn cười, cô trách anh: “Nào có ai tùy tiện cầu hôn như vậy?”
Lần này đến lượt Hoắc Tử Minh ngơ ngác. Anh chưa kịp nói thì một giọng nói khác lại vang lên: “Đúng vậy, sao có người có thể tùy tiện cầu hôn như vậy?”
Đó là Tiểu Cửu.
Lý Đông cười: "Lời cầu hôn này còn chưa chính thức, phải lấy thêm một chiếc cúp nữa về cầu hôn mới được!"
A Sơn cũng bắt đầu ồn ào: "Chị Tô Dao là người được cả đội UI chiều chuộng, ông chủ thật quá đáng, cầu hôn mà cũng muốn lừa gạt cho qua nữa!"
Người đàn ông là trung tâm dư luận nhìn sang với vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, mọi người sẽ luyện tập thêm ba giờ!”
…
Ở điểm dừng chân cuối cùng của tuần trăng mật, cả hai đã đến sông Danube.
"Thì ra sông Danube không trong xanh lắm." Tô Dao nhìn dòng sông trước mặt, có chút thất vọng nhếch môi.
"Ai nói cho em biết sông Danube có màu xanh?" Hoắc Tử Minh cười nói.
Tô Dao lẩm bẩm: “Tên bản nhạc là《 The Blue Danube 》Sao sông Danube lại không có màu xanh?”
Hoắc Tử Minh nắm lấy tay cô, ôm cả người cô vào lòng, sau đó cúi đầu dịu dàng nhìn cô: “Sông Danube xanh của em ở đây.”
Họ gặp nhau lần đầu gắn với bản nhạc "The Blue Danube" và cuối cùng để dòng sông Danube chứng kiến tình yêu của họ.
Dù có bao nhiêu năm trôi qua, dù có đi bao xa, Tô Dao cũng sẽ không bao giờ quên buổi chiều mùa thu năm ấy.
Bởi vì nó đã dẫn họ đến gặp nhau.
(--END--)