Hình như chỉ có Đoàn Dương và Giang Tiểu Đoàn thưởng thức bữa ăn này.
Giang Vân chần chừ muốn nói nhưng rồi lại thôi, cái vẻ hết lưỡng lự rồi bồn chồn của cậu làm cho ngay cả vẻ mặt nhàn nhạt thiếu muối thường ngày cũng trở nên sống động hơn, suốt cả bữa ăn cậu đã muốn giải thích vô số lần, thế nhưng khi nghĩ đến công việc phù hợp cậu mới tìm được, Giang Vân lại lặng lẽ ngồi cho đến cuối bữa ăn vô vị này, cậu chẳng còn có tâm trạng để thưởng thức món bít tết trước mặt.
Giang Tiểu Đoàn ngoan ngoãn ăn món bít tết mềm mềm, ngon ngọt được Giang Vân cắt nhỏ ra thành từng miếng nhỏ nhỏ, vừa ăn vừa nghiêng đầu lén lút nhìn Đoàn Dương, có lẽ vì lúc này Đoàn Dương đang cười, nên trông bớt hung dữ hơn và có phần đẹp trai dễ nhìn.
Bên này Đoàn Dương ngồi ăn rất ngon lành và đang suy đến việc nên tổ chức hôn lễ ở đâu.
Dù sao Giang Tiểu Đoàn cũng là một đứa trẻ, sức ăn không quá nhiều nên chỉ ăn mấy miếng là đã no, nhưng lại rất thích uống nước ngọt, khi hút sẽ phát ra tiếng ùng ục.
Giang Vân không ăn được nhiều, lần trước Triệu Chu Thần dẫn Giang Tiểu Đoàn đến đây ăn, đứa bé ăn hết một suất là bởi có Triệu Chu Thần ăn cùng, sức ăn của cậu cũng giống với hai người.
Sau khi Đoàn Dương ăn xong bữa ăn, cậu ta vẫn chưa quyết định được địa điểm tổ chức đám cưới.
Giang Tiểu Đoàn: “Ba, chúng ta không thể lãng phí.”
Giang Vân thật sự không ăn nổi nữa, vẻ mặt bối rối nhìn vào chỗ thức ăn thừa, trong lòng nghĩ nếu không ăn được nữa thì nhờ phục vụ gói lại mang về, để trưa mai hâm nóng lại cho khỏi lãng phí.
Đoàn Dương ngẩng đầu nhìn thấy trước mặt Giang Vân vẫn còn lại một đĩa bít tết, Giang Vân mới chỉ nếm thử mấy món ăn kèm cùng với một ít mực chiên, cốc soda cũng chỉ mới uống được một chút.
Một người đàn ông tốt làm sao có thể để cho vợ mình xấu hổ được.
“Anh sẽ ăn cho em, sẽ không để lãng phí.”
Giang Vân: “Có nhiều quá không?”
Đoàn Dương: “Không nhiều, bây giờ anh còn có thể ăn nhiều hơn trước!”
Sau đó trước mặt hai người Đoàn Dương đã càn quét sạch sành sanh những gì còn sót lại trên bàn, kể cả cốc soda mà Giang Vân không uống hết cũng được cậu ta giải quyết nốt.
Giang Tiểu Đoàn há to miệng.
Chú này ăn ngon thật đấy!
Nếu người này thực sự là bố của mình, liệu ba mình có đủ khả năng để nuôi chú ấy không?
Giang Tiểu Đoàn không khỏi buồn bực trong lòng.
Giang Vân không ngờ rằng sau vài năm không gặp mà sức ăn của Đoàn Dương lại lớn như vậy.
Về phần Đoàn Dương mà nói, thì thể lực của cậu ta quả thật đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Thấy Đoàn Dương lúc này không có động tĩnh gì.
Giang Vân: “Cậu còn chưa no sao?”
Đoàn Dương: “Anh quá no rồi.”
Giang Vân: “...”
Khi Đoàn Dương đứng lên, bên ngoài trời đã tối.
Đoàn Dương vừa gọi điện thoại, tài xế đã lái xe tới.
Mặc dù Giang Vân không muốn Đoàn Dương biết địa chỉ nhà mình, nhưng cậu biết rõ tính cách của người này, có giấu cũng chẳng có tác dụng, cho nên cậu đành phải ôm Giang Tiểu Đoàn cùng lên xe của Đoàn Dương.
Đoàn Dương ngồi ở bên cạnh cậu, vai cậu áp vào vai người kia: “Em về thu dọn đồ đạc, lát nữa sẽ chuyển đến chỗ anh.”
Giang Vân: “Nhà trẻ của Đoàn Đoàn rất gần với chỗ ở hiện tại.”
Đoàn Dương: “Anh có thể bảo tài xế đưa con đi học vào mỗi buổi sáng.”
Khi Giang Vân không biết phải phản bác như thế nào thì sẽ im lặng.
Đoàn Dương chỉ nghĩ rằng cậu đã đồng ý.
–
Khi về đến khu chung cư, Đoàn Dương xuống xe sau đó chủ động vươn tay đón Giang Tiểu Đoàn.
Có lẽ đứa trẻ nhận ra người đàn ông cao lớn này không phải người xấu nên càng bạo dạn hơn, đứa nhỏ vòng tay qua ôm lấy cổ Đoàn Dương, ở góc độ trên cao nhìn xuống cảm thấy rất mới mẻ và lạ lẫm.
Giang Tiểu Đoàn vui vẻ líu lo: “Bây giờ con cao hơn ba rồi nè!”
Giang Vân nhìn khuôn mặt ngây thơ của đứa con trai ngốc nghếch mà trong lòng bỗng dưng thở dài.
Đương nhiên Đoàn Dương sẽ đi theo Giang Vân vào đến tận cửa, thế nhưng sau khi nhìn căn phòng ở cuối hành lang, cậu ta càng cảm thấy đau lòng bởi những năm tháng không cậu ta không thể ở bên vợ.
“Anh sẽ gọi công ty chuyển nhà.”
Giang Vân kéo tay cậu ta lại: “Ở đây rất tốt.”
Vợ chủ động nắm tay mình, trong lòng Đoàn Dương không khỏi kích động, nhìn lại một lần nữa khắp nơi trong căn nhà nhỏ mang bầu không khí ấm áp này, tuy trong phòng có rất nhiều đồ đạc nhưng đều được sắp xếp gọn gàng và sạch sẽ.
Đoàn Dương: “Bảo bối thích nơi này sao?”
Giang Vân còn chưa kịp trả lời, Giang Tiểu Đoàn đã lên tiếng: “Bảo bối cũng thích nơi này! Đây là nhà cửa con và ba!”
Giang Vân muốn nói chuyện riêng với Đoàn Dương: “Đoàn Đoàn, con vào phòng ngủ trước đi.”
Vừa nghe thấy lời của Giang Vân, Giang Tiểu Đoàn trượt xuống khỏi vòng tay của Đoàn Dương và chạy vào trong phòng ngủ.
Giờ đây ở phòng khách chỉ còn lại hai người.
Đoàn Dương đương nhiên sẽ đặt quyết định của vợ lên hàng đầu: “Nếu em không thích chuyển đi, thì anh sẽ chuyển đến đây.”
Tuy nhà hơi nhỏ nhưng cậu ta có thể làm tất cả vì vợ!
Giang Vân: “Cậu không thể sống ở đây được.”
Đoàn Dương: “Tại sao anh lại không thể sống ở đây?”
Giang Vân: “Chỉ có một chiếc giường nhỏ.”
Đoàn Dương: “Chúng ta ngủ chung giường đi, mua một chiếc giường nhỏ cho con trai chúng ta.”
Giang Vân: “...”
Vẻ mặt của Đoàn Dương chợt ỉu xìu xuống, có chút không vui nói: “Trước kia chúng ta vẫn ở cùng nhau.”
Trước đây là do không có sự lựa chọn nào khác, trường của họ yêu cầu học sinh phải ở ký túc xá, mà khi đó Đoàn Dương ở một mình một phòng ký túc xá to rộng, sau khi Giang Vân chuyển trường đến, cậu ta đã đến nói với giáo viên rằng cho Giang Vân ở cùng phòng cậu ta. Trong phòng ký túc của Đoàn Dương không có giường tầng mà chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn, khi đó Giang Vân phải ngủ chung giường với Đoàn Dương, có trời mới biết tướng ngủ của Đoàn Dương lấn chiếm đến mức nào, mỗi lần Giang Vân tỉnh dậy đều cuộn tròn trong vòng tay của ai đó.
Một thiếu nhiên mười bảy, mười tám tuổi mà thân hình đã cao to vạm vỡ.
Mỗi buổi sáng Giang Vân đều được đánh thức bởi cái ôm đến nghẹt thở cùng với sinh khí dồi dào của ai kia.
Mặc dù vậy, khi Đoàn Dương ngừng cười, Giang Vân vẫn có chút sợ hãi bởi khuôn mặt của cậu ta trông thực sự rất lạnh lùng và hơi hung hãn.
Giang Vân: “Đoàn Đoàn còn nhỏ, đã quen ngủ với tôi, nếu không ban đêm sẽ không ngủ được.”
Đoàn Dương: “Anh cũng quen ngủ với em rồi, đã nhiều năm như vậy, không có em anh ngủ không ngon một chút nào!”
Giang Vân: “...”
Thay vào đó Đoàn Dương nắm lấy tay cậu rồi kéo cậu vào trong lòng, khoảng cách giữa hai người quá gần, Giang Vân nhanh chóng giơ tay còn lại đẩy người ra.
Giang Vân nói với giọng điệu nhẹ nhàng ngăn lại: “Đứa trẻ còn quá nhỏ, đợi một thời gian nữa.”
Đoàn Dương: “Đợi bao lâu?”
Giang Vân: “Một năm.”
Đoàn Dương kéo cao giọng: “Một năm?!”
Giang Vân lập tức đổi ý: “Ba tháng, rất nhanh.”
Cậu có thể trở thành nhân viên chính thức trong vòng ba tháng, sau khi trở thành nhân viên chính thức cậu sẽ giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện với Đoàn Dương, nến như đến lúc đó Đoàn Dương thực sự muốn sa thải cậu, cậu sẽ được bồi thường theo luật lao động, như vậy thì trong thời gian này cậu cũng có thể chuẩn bị và tìm kiếm xem có công việc nào khác không.
Đoàn Dương đợi một ngày còn không được chứ đừng nói là ba tháng, trên mặt đều hiện rõ vẻ không cam lòng.
Giang Vân: “Không thì cậu về đi.”
Đoàn Dương bất đắc dĩ thoả hiệp: “Vậy thì ba tháng, trong ba tháng này anh sẽ ngủ ở – –”
Trong căn phòng nhỏ này đương nhiên sẽ không có chỗ để đặt thêm một chiếc giường lớn nữa, ánh mắt Đoàn Dương rơi vào chiếc sofa nhỏ trong phòng khách, Giang Vân tự nhiên biết cậu ta đang nghĩ gì: “Chỉ còn mỗi chỗ đó, nhưng chiếc sofa này nhỏ quá, cậu không thể ngủ được.”
Đoàn Dương nghĩ rằng vợ đang quan tâm đến mình: “Sao có thể được, vợ chồng sao có thể ngủ riêng được?”
Giang Vân: “Nếu chưa đăng ký kết hôn thì chúng ta không phải vợ chồng.”
Đoàn Dương: !!!
Giang Vân: “Thầy bói nói năm nay tôi không được tuổi kết hôn.”
Đoàn Dương sốt sắng: “Thầy nào?! Bảo bối à, em vẫn là thế hệ trẻ kế thừa chủ nghĩa xã hội đương thời, làm sao em lại có thể tin được điều này.”
Thế rồi lúc tin trên đời này có ma sao lại không nói vậy đi?
Giang Vân không giỏi nói dối, hơi cụp mắt xuống: “Tôi sợ nhỡ đâu lại xảy ra tai nạn đẫm máu nên không thể không tin.”
Đoàn Dương vừa nghe đến tai nạn đẫm máu, liền lo lắng hỏi: “Thầy bói đó ở đâu? Để anh đi hỏi xem có cách nào giải quyết được hay không?”
Giang Vân mơ hồ nói: “Trước đây tôi đã gặp một thầy bói có thuật pháp rất cao tay đã nói cho tôi biết, thực sự không dễ tìm lại được, thầy chỉ nói rằng năm nay không thể kết hôn.”
Giang Vân dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Cũng không thể làm mấy chuyện kia được.”
Liên quan đến sự an toàn của vợ, Đoàn Dương vẫn đắm chìm trong suy nghĩ không thể kết hôn vào năm nay, nhưng khi nghe đến câu sau cậu ta liền hỏi lại: “Không thể làm gì?”
Sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Đoàn Dương dẫn cậu đi xem nhà, lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ vào năm mười tám tuổi thực sự là một điều quá khủng khϊếp đối với cậu, thế nhưng Đoàn Dương lại rất thích điều đó, cùng với thể lực kinh người của cậu ta như muốn hành chết Giang Vân.
Đến bây giờ Giang Vân không muốn trải nghiệm kỹ năng khủng khϊếp của cậu ta thêm một lần nào nữa, Giang Vân nhỏ giọng nói: “Không thể quan hệ tìиɧ ɖu͙©.”
Bốn chữ như sấm sét, như pháo hoa nổ tung trong đầu Đoàn Dương.