Chương 6: Đòn sát thủ
Khi học kỳ mới bắt đầu, Kiều Dụ vẫn như cũ biểu hiện không quá bình thường, tâm tư không yên ngồi trong phòng ngủ nhìn chằm chằm vào điện thoại đến xuất thần.Một kỳ nghỉ mà Kỷ Tư Tuyền đều không có động tĩnh, khai giảng mấy ngày , cũng không thấy bóng dáng cô.
Trước đây đi trong trường, không biết lúc nào cô liền đột nhiên xuất hiện cười gọi tên anh, trên con đường nhỏ của sân trường, lớp học, nhà ăn, có nhiều ‘vô tình gặp được’ như vậy. Nhưng hiện tại, anh thành đi tìm kiếm hình ảnh cô, nhưng căn bản không có.
Khi đó anh mới hiểu, trên thế giới này căn bản không có nhiều cái ‘vô tình gặp được’ như vậy, cái gọi là ‘vô tình gặp được’, luôn luôn là trong đó một người len lén một chút, đương nhiên người còn lại không thể biết được.
Kiều Dụ tỉnh lại gọi Lâm Thần đang chuẩn bị đi học: “Buổi tối cùng nhau đi ăn cơm đi, gọi cả em gái cậu đi cùng nữa”
Lâm Thần đang chuẩn bị đáp lại liền thấy Kiều Dụ muốn nói lại thôi: “Thuận tiện gọi luôn mấy cô gái cùng phòng cô ấy đi đi”
Lâm Thần cười không đáp, quay đầu liếc nhìn sang hai người cùng phòng còn lại, Tiêu Tử Uyên và Ôn Thiếu Khanh lại nhìn nhau, sau đó cả ba cùng nhìn chằm chằm vào Kiều Dụ với thâm ý khác.
Kiều Dụ có chút quẫn bách nhìn sang nơi khác: “Cái đó…….nhiều người náo nhiệt”
Bữa cơm này lại không có ăn được, cho đến mấy ngày sau, Kiều Dụ vẫn chưa nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền.
Ngày phỏng vấn chuyển chuyên ngành của khoa kiến trúc, giáo sư gọi lên môn sinh đắc ý Kiều Dụ, lão giáo sư Phó Mạc Đồng là một lão ngoan đồng, trước khi bắt đầu còn ở đó chêu trọc Kiều Dụ: “Lát nữa nhìn trúng người nào thì nháy mắt với thầy, chúng ta liền thu nhận cô ấy làm vợ cho cậu”
Nói xong tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, bổ sung một câu: “Giới hạn với sư muội nhé, sư đệ còn muốn cho cậu những sư tỷ kia giữ lại”
Mấy giáo viên khác đang ngồi đều là học sinh hậu bối của Phó Hồng Mạc, muốn cười lại không dám cười.
Kiều Dụ thấy mấy giáo viên khác nhịn đến mặt cũng đỏ lên, dở khóc dở cười, cúi đầu xem danh sách phỏng vấn trong tay.
Thứ tự phỏng vấn là đánh loạn, Kỷ Tư Tuyền được xếp hàng ở phía sau, sau mấy người nữa, Kiều Dụ hiếm thấy có chút thiếu kiên nhẫn như vậy, thật vất vả đến khi trước cô còn có một người nữa, anh lại có chút không khỏi khẩn trương.
Nam sinh trước mặt nói cái gì anh căn bản không nghe vào tai, nam sinh đó ra ngoài, khi anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng gọi Kỷ Tư Tuyền, tầm mắt của anh vẫn nhìn ra cửa không rời.
Thân ảnh đó rất nhanh đẩy cửa đi vào, tốc độ đi so với lúc trước có chút bất đồng, đều là từng bước từng bước một, trên chân phải có quấn băng vải, khi cô nhìn thấy Kiều Dụ liền cười một cái, sau đó rất nhanh thu hồi nụ cười quy quy củ củ ngồi ở trên ghế.
Nụ cười ấy ở cái nhìn của Kiều Dụ có chút xa cách, có chút lạnh nhạt, còn có chút….quá đứng đắn, giống như qua một kỳ nghỉ, tất cả đều có chút như chưa từng xáy ra.
Rất nhanh có giáo viên hỏi: “Chân của cô gái bị sao vậy?”
Kỷ Tư Tuyền thành thật trả lời: “Là do phích nước sôi đổ vào, nên bị bỏng ạ”
“Tại sao không dùng nạng?”
Kỷ Tư Tuyền nhăn mũi, mặt biểu thị vẻ không thích: “Dùng nạng rất xấu”
Mấy giáo viên cười ha ha mấy tiếng rất nhanh chuyển vào đề chính, lại hỏi mấy vấn đề chuyên ngành.
Kiều Dụ nhìn cô không nhanh không chậm trả lời, bộ dạng chuẩn bị rất đầy đủ, hoàn toàn không giống với bộ dạng không thật tâm không đứng đắn như khi trước cùng anh lên lớp tự học, trả lời so với người trước không biết tốt hơn bao nhiêu.
Mấy giáo viên nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó hỏi sang vấn đề thường quy.
“Ban đầu tại sao đăng ký viện y học?”
Kỷ Tư Tuyền ho nhẹ một tiếng, rất nhanh mở miệng: “Do trượt tay ạ”
“……….”
Tầm mắt của Kỷ Tư Tuyền từ từng gương mặt tràn đầy nét không thể tin được quét qua, lại bổ sung thêm một câu: “Thật sự là do trượt tay…”
“Vậy tại sao lại muốn chuyển tới khoa kiến trúc? Học viện y chẳng phải rất tốt sao”
“Thầy biết Lỗ Tấn không? Thầy biết tại sao Lỗ Tấn tiên sinh tại sao bỏ y theo văn không ạ?”
“Tại sao?”
“Bởi vì cuộc thi của viện y học thật sự quá khó”
“ha ha ha…..”
“Cô gái này thật có ý tứ”
Sau khi Kỷ Tư Tuyền ra ngoài, mấy vị giáo viên bắt đầu thảo luận.
Giáo viên A: “Cô gái này thế nào nhìn qua có chút không tin cậy, báo nguyện vọng cũng có thể báo sai”
Kiều Dụ: “Chỉ là nhìn qua, xem thành tích của cô ấy cũng rất cao, vẫn còn là tốt”
Giáo viên B: “Ừm…….Mấy bức họa này vẽ thật sự không tệ”
Kiều Dụ: “Vâng, nhìn ra được có chút tiềm năng”
Giáo viên C: “Từ học viên y chuyển tới đây, trình độ có chút lớn, khóa nền tảng cũng chưa học, không biết chuyển tới đây có theo được hay không?”
Kiều Dụ: “Cô ấy rất thông minh, cũng không có vấn đề gì”
Giáo viên A: “Ừm, điều này cũng đúng, thành tích của cô ấy cao nhất trong mấy người này”
Kiều Dụ: “Đúng đúng ạ”
Giáo viên nhận xét một câu, Kiều Dụ cũng không tự giác nhỏ giọng tiếp một câu, mấy câu hạ xuống không khí liền có chút kỳ dị.
Phó Hồng Mạc một mực trầm mặc giương mắt nhìn anh: “Cậu làm gì vậy?”
Kiều Dụ xấu hổ sờ sờ mũi: “Không làm gì ạ, chỉ là….liền chuyện bàn chuyện”
Lão giáo sư có cái gì mà chưa từng thấy qua, mỉm cười chêu ghẹo hắn: “Ta thấy cậu rõ ràng là đúng người không đúng chuyện, thế nào, có quen biết?”
Kiều Dụ do dự một hồi, gật đầu cười: “Dạ, biết”
Lão giáo sư chợt hiểu ra: “Coi trọng ư?”
Kiều Dụ không nghĩ tới giáo sư lại trực tiếp như vậy, có chút không phản ứng kịp: “À…”
“Trong mấy cái bài tập tác nghiệp của Kỷ Tư Tuyền giao có bóng dáng cầm bút của cậu, đừng cho là ta không nhìn ra. Vừa rồi chẳng phải đã nói sao, xem trọng thì liền nói”. Lão giáo sư cầm bút lên viết vài nét trên giấy, cũng không quên nói với các giáo viên khác: “Cái này liền thông qua đi, gọi người kế tiếp”
Mấy giáo viên khác rối rít gật đầu đồng ý, Kiều Dụ mặt vạch đen tiếp tục đánh nước tương.
Khi phỏng vấn kết thúc Kiều Dụ đến viện y học tìm thấy Kỷ Tư tuyền, cô đang ngồi trên giường cạnh cửa sổ truyền nước biển, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì, cái chân không bị thương đặt ở cạnh giường rung rung, nghe được tiếng bước chân quay đầu nhìn sang, thấy Kiều Dụ cũng không ngạc nhiên, quy quy củ củ cười một tiếng: “Kiều sư huynh”
Một tiếng Kiều sư huynh này khiến cho Kiều Dụ trong lòng lạc nhịp một cái, trước đây muốn cô gọi một tiếng sư huynh không biết bao nhiêu khó khăn, luôn cố chấp không lớn không bé mà gọi anh là Kiều Dụ.
Kiều Dụ đứng trước mặt cô, đáp một tiếng, cũng không đi xem cô, mà cúi đầu điều chỉnh tốc độ truyền chậm một chút, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Kỷ Tư Tuyền nhìn chằm chằm vào chân bị thương: “Không đau, chỉ là không biết có để lại sẹo không, nếu để lại sẹo sau này không thể mặc quần váy ngắn đẹp được”
Thanh âm của cô có chút như đưa đám, Kiều Dụ không biết phải an ủi cô như thế nào, anh khom lưng nghĩ muốn tháo băng vải trên chân của cô ra nhìn: “Rất nghiêm trọng sao?”
Kỷ Tư Tuyền không che giấu né một cái, cười hi hi trả lời: “Lừa anh thôi! Không nghiêm trọng, hơn nữa em là thể chất không có sẹo nha, nhất định không thể lưu lại sẹo”
Kiều Dụ nhìn cô chợt mở miệng: “Giống như rất lâu không gặp”
Kỷ Tư Tuyền vui vẻ: “Sư huynh anh lại mắc chứng quên nhanh rồi? Khi nãy ở cuộc phỏng vấn chẳng phải gặp qua sao?”
Nước thuốc trong chai nước biển từng giọt từng giọt nhỏ xuống, Kiều Dụ tựa hồ nghe được nhip tim của mình: “Anh nói là gần nhất giống như chỉ có lần này”
Kỷ Tư Tuyền sửng sốt, sau đó vừa cười lên: “Ừm, trong kỳ nghỉ ăn ngon lười làm lên cân, quá xấu nên ngại đi gặp anh”
Kiều Dụ nhìn cô một cái, không biết có phải là do bị thương, không hề mập lên, gương mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay giống như gầy đi không ít, mà càng làm cho anh lo lắng, là thái độ hời hợt của cô.
Anh nhẹ nhàng cau mày, nhẹ giọng nỉ non: “Không xấu, một chút cũng không xấu”
Chung quanh chợt yên tĩnh lại, Kiều Dụ là người an tĩnh, bình thường đều là Kỷ Tư Tuyền chêu trọc anh nói chuyện, hiện tại Kỷ Tư Tuyền cũng an tĩnh, trong lúc nhất thời không khí có chút lúng túng.
Lúc này trong phòng truyền dịch không có người, bên tai chỉ có thanh âm thổi gió của máy điều hòa, Kỷ Tư Tuyền tựa hồ cũng không muốn đánh vỡ phần yên lặng này, không hề quản Kiều Dụ, cúi đầu nhàm chán lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi.
Kiều Dụ quay đầu nhìn chai nước biển, thuốc nước một giọt một giọt nhỏ xuống, khi anh đếm đến 298, thanh âm của Kỷ Tư Tuyền lẫn trong tiếng nhạc trò chơi vang lên, ngón tay của cô vẫn không ngừng lướt trên điện thoại, trong thanh âm mang theo vài phần không đành lòng: “Ngày đó em xách nước đi tìm anh, lúc bình nước ấm nổ em thấy một cô gái đứng dưới tán cây tỏ tình với anh, anh cũng là ôn nhu như vậy cười lắc đầu. Một khắc kia em giống như nhìn thấy một người khác của mình, như vậy thấp kém, như vậy….không tự lượng sức mình. Em chợt hiểu ra, có lẽ em đối với anh mà nói, với những người khác cũng không có gì khác biệt, anh đối với em thế nào, cũng đối với người khác như vậy, thì ra là, anh thật không thích em”
Kiều Dụ nhìn kỷ Tư Tuyền, có lẽ là chưa từng thấy qua cô nghiêm túc nói chuyện như thế, có chút không đành lòng quấy rối. Cho đến khi thanh âm trò chơi kết thúc vang lên, Kỷ Tư Tuyền mới từ trong màn hình điện thoại ngẩng đầu nhìn Kiều Dụ, phong khinh vân đạm mở miệng: “Cho nên, Kiều sư huynh, em bỏ cuộc, sau này cũng sẽ không quấn lấy anh nữa”
Kiều Dụ yên lặng nhìn Kỷ Tư Tuyền, dưới sự chú ý của Kỷ Tư Tuyền không có nửa điểm phản ứng, rất nhanh ngẩng đầu nhìn chai nước biển: “Truyền xong rồi, anh đi gọi y tá rút kim cho em”
Nói xong xoay người đi gọi y tá.
Kỷ Tư Tuyền nhìn chằm chằm bóng dáng bình tĩnh kia cắn răng nghiến lợi.
Mẹ kiếp! Kiều Dụ, lão nương ngay cả đòn sát thủ cũng ra rồi, lại vẫn không được? ! Ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không?
Y tá rút kim xong, Kỷ Tư Tuyền một bên đè mu bàn tay cấm máu, một bên thờ ơ dùng chân không bị thương đá giày cho chân bị thương.
Kiều Dụ nhìn mấy giây, rất nhanh khom lưng nhặt lên chiếc giày kia, tiếp theo nửa quỳ trước mặt cô, nhẹ nhàng lôi kéo chân cô đặt lên trên đầu gối mình, cúi đầu nghiêm túc đeo giày cho cô.
Gò má của anh ôn nhu tỷ mỷ, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe: “Biết em cho tới nay, nhìn em vẫn luôn là hi hi ha ha không có chính đáng, liền cho là em đùa giỡn, cho nên chưa cho em câu trả lời nghiêm chỉnh, hơn nữa, nào có người nào bộ dạng giống như em, trước mặt người khác vô tư cùng người khác bộc bạch”
Kiều Dụ ngẩng đầu có chút buồn cười nhìn Kỷ Tư Tuyền một cái, rồi lại cúi đầu buộc giày.
“Anh chưa từng đeo giày cho những cô gái khác, trừ em gái của anh”. Ngón tay thon dài linh hoạt kết nơ hình con bướm, Kiều Dụ lúc này mới ngẩng đầu nhìn Kỷ Tư Tuyền một lần nữa, vẫn duy trì tư thế nửa quỳ như cũ: “Con người của anh không phải mặt nào cũng tốt như vậy, tiểu tật xấu rất nhiều, nhiều chỗ không có gì đặc biệt, không hiểu lãng mạn, không biết thế nào là chiếu cố người khác, tương đối buồn bực, cũng sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, cùng anh ở chung một chỗ có thể em sẽ không có nghĩ tốt như thế nữa”
Anh ngừng một chút, lúc mở miệng lần nữa thanh âm ôn nhu sạch sẽ, mơ hồ mang theo chút vui vẻ: “ Những lời này anh cũng chưa có nói qua với những cô gái khác, kể cả em gái anh”
Lúc này Kỷ Tư Tuyền đã ngu rồi.
Kiều Dụ cười lớn lên, đôi mắt như vẽ tỏa ra nhu tình tứ phía: “Nếu bây giờ em thích, anh có thể đi học, anh nghĩ nhất định không khó”
Mặt trời chiều ngả về tây, cô ngồi ở mép giường, anh nửa quỳ trước mặt cô, một tay nắm một chân của cô đặt trên đầu gối, chàng trai cười mi thanh mắt sáng, cô gái mặt ửng đỏ trợn mắt hốc mồm, bởi vì cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống, gió vừa thổi nhẹ, ở bên cạnh chàng trai nhẹ nhàng phiêu động.